← Quay lại trang sách

- 14 - 15 -

Trong lần khám bệnh thứ hai với bác sĩ Carpenter, Laurie báo là ngày mai đây cô sẽ trở về trường đại học.

- Điều đó sẽ tốt cho tôi và có ích cho Sarah hơn, cô nói thật bình thản. Sarah lo cho tôi đến mức chưa trở về văn phòng làm việc, về phần tôi, khi quay lại trường tôi phải nỗ lực gấp đôi nếu muốn bắt kịp thời gian đã mất, đến gần ba tuần lận.

Ông Carpenter chưa tin cho lắm vào những gì ông nhận thấy. Có một cái gì đó khác lạ nơi Laurie Kenyon, một khía cạnh nhanh nhẹn và quyết đoán hoàn toàn khác với cô gái phờ phạc và tuyệt vọng mà ông còn nhận thấy hồi tuần trước.

Ngày hôm đó, cô mặc một vest vàng với quần đen cắt tuyệt khéo cùng chiếc áo sơmi nữ bằng lụa trắng và đen. Còn hôm nay, cô nàng mặc quần jean cùng chiếc áo thun rộng thùng thình. Một cây kẹp giữ mớ tóc của cô ở phía sau và đặc biệt là cô tỏ ra quá bình tĩnh.

- Laurie à, cô còn thấy ác mộng nữa không?

Cô nhún vai.

- Tôi cảm thấy hết sức lố bịch khi làm trò cười cho thiên hạ hồi tuần trước. Ông nghe đây! Có rất nhiều người có những cơn ác mộng và họ cũng không chết vì chuyện đó. Đúng không?

- Sai, ông nhỏ nhẹ đáp lại. Này Laurie, nếu cô cảm thấy khỏe mạnh đến như vậy, tại sao cô không lại nằm trên chiếc đi-văng cho thư giãn để nói chuyện với tôi. Rôi ông quan sát thật cẩn thận xem phản ứng của cô.

Cô liền có hành động giống y như hồi tuần trước. Một ánh mắt thật sự hoảng sợ, nhưng ngày hôm nay lại kèm theo một mối nghi ngờ gần như là khinh bỉ vậy.

- Tôi nằm dài xuống có ích gì kia chứ? Tôi có thể ngồi nói chuyện một cách đàng hoàng mà. Không phải vì chúng ta không có gì nhiều để nói. Có hai chuyện đã xảy ra trong cuộc đời tôi và trong cả hai trường hợp đó, chỉ có tôi là người đáng trách thôi. Tôi công nhận điều đó.

- Cô tự trách mình vì đã để cho mình bị bắt cóc khi cô mới lên bốn hay sao?

- Đương nhiên rồi, tôi bị cấm không được bước ra đường một mình, một lời cấm đoán tuyệt đối. Mẹ tôi rất sợ khi thấy tôi băng qua đường một mình. Ở phía dưới nhà tôi, có một thanh niên lái xe như thằng điên vậy. Lần duy nhất mà mẹ đã rầy la tôi là lúc bà thấy tôi chơi banh một mình trước cửa nhà trên bãi cỏ sát lề dường. Và ông có biết tôi là người phải chịu trách nhiệm về cái chết của cha mẹ tôi không?

Giờ không phải là lúc để khai thác điểm này.

- Này Laurie, tôi chỉ muốn giúp cô thôi. Sarah có nói với tôi là cha mẹ cô thấy không cần thiết cho cô đến một vị bác sĩ tâm lý khám, sau lần bị bắt cóc đó. Cũng có thể vì lý do đó mà ngày hôm nay cô cảm thấy ghê tởm khi phải nói chuyện với tôi. Tại sao cô không nhắm mắt lại, buông lỏng cơ thể và từ từ học cách cảm thấy tin tưởng nơi tôi đi? Như thế chúng ta có thể sẽ dễ làm việc với nhau hơn trong các lần tới.

- Ông quá tin việc sẽ có các lần tới phải không?

- Tôi hy vọng thế, còn cô thì không à?

- Chỉ để làm vừa lòng Sarah thôi. Tôi dự tính mỗi cuối tuần sẽ về nhà, vì thế chúng ta chỉ còn có thể gặp vào ngày thứ bảy mà thôi.

- Chuyện đó quá dễ. Vậy cô sẽ nhà mỗi cuối tuần có đúng không?

- Phải!

- Và với ước muốn chỉ để gặp lại Sarah thôi phải không?

Câu hỏi dường như làm cho cô trở nên hào hứng hơn, vẻ thờ ơ liền biến mất. Laurie bắt chéo hai chân lại, cằm ngẩng cao lên, đưa bàn tay ra phía sau tháo kẹp tóc ra. Carpenter thấy mớ tóc vàng bồng bềnh của cô phủ hai bên mặt và một nụ cười bí hiểm bất ngờ xuất hiện trên môi cô.

- Việc tôi nán lại trường đại học vào lúc đó cũng không có ý nghĩa gì hết cô nói.

15

Laurie mở cửa xe mình ra.

- Trời bắt đầu vào thu rồi đấy, cô nói.

Các chiếc lá vàng đầu tiên đã rơi. Đêm qua, máy sưởi tự động đã hoạt động trở lại.

- Đúng vậy! Sarah đáp. Bây giờ em hãy nghe đây! Nếu chuyện đó quá khó đối với em thì…

- Chuyện đó không sao đâu. Chị cứ việc lo tống cho thật nhiều tên khốn nạn vào tù đi, còn phần em, em sẽ lo chép lại tất cả các bài mà em còn thiếu và em sẽ đỗ được bằng có xếp hạng cho coi. Có thể em ráng đạt hạng xuất sắc nữa là đằng khác. Chị đã làm cho em chóa mắt với lời khen thưởng hội đồng của chị. Thôi hẹn gặp lại chị vào ngày thứ sáu.

Cô hôn người chị một cái thật nhanh, rồi nói:

- Chị Sarah ơi! chị nhớ đừng bao giờ đổi xe với em được không?

Sarah vuốt tóc cô.

- Mà nè, chị tưởng chúng mình đã thỏa thuận rằng cha mẹ sẽ rất xúc động nếu họ biết được điều em đang nghĩ. Sau buổi khám ngày thứ bảy với bác sĩ Carpenter, chúng ta còn phải đánh một trận gôn đó!

Laurie ráng một nụ cười gượng.

- Người thắng sẽ trả tiền bữa ăn tối đấy.

- Chỉ vì em dư biết là chị không có cơ may chiến thắng nào hết mà thôi.

Sarah quơ tay chào cho đến khi chiếc xe đi khuất rồi cô mới trở vô nhà. Mọi thứ đều yên tĩnh, bên trong ngôi nhà quá trống trải. Theo lẽ thường tình, người ta không nên có nhiều thay đổi triệt để sau khi gia đình có tang chế, nhưng linh tính đã báo cô không được chậm trễ phải tìm một chỗ ở khác, tại sao không mua một căn hộ khác và rao bán ngôi nhà này. Ngày mai đây, cô sẽ gọi điện cho Bác sĩ Carpenter để hỏi ý kiến ông ấy.

Sarah đã sẵn sàng đi làm. Cô cầm túi xách và cái cặp để trên bàn ngay cửa ra vào. Cái bàn rất quý giá và lịch sự của thế kỷ XVIII có chạm trổ cẩm thạch và chiếc gương nằm ở phía trên là những món đồ xưa của bà ngoại cô. Rồi chúng sẽ đi đâu đây, và những bàn tủ xinh đẹp này sẽ làm gì trong một căn hộ vừa đủ cho hai người ở bây giờ? Còn các tác phẩm cổ điển trong lần xuất bản đầu tiên được xếp hàng dài trong phòng đọc sách của John Kenyon? Sarah không muốn nghĩ tới chút nào hết.

Một cách máy móc, cô nhìn vào gương và giật nẩy mình với hình ảnh mà cô thấy phản chiếu lại. Mặt cô có vẻ bèo nhèo quá, hai quầng thâm ngay dưới đôi mắt. Dù thường ngày mặt cô luôn thon thả, nhưng hôm nay hai má hóp lại còn môi thì màu chì. Cô nhớ lại lời mẹ đã nói trong ngày cuối cùng của bà.

- Sarah à, tại sao con không trang điểm một chút nhỉ? Một lớp phấn màu nơi mí mắt sẽ làm tăng vẻ đẹp của đôi mắt lên đấy.

Cô bỏ cái túi và cặp xuống bàn để đi lên lầu. Trước tấm kính trong nhà tắm, cô lấy bộ đồ trang điểm gần như mới ra. Hình ảnh của mẹ cô trong chiếc áo ngủ màu hồng sen, đẹp một cách tự nhiên và đầy tình mẫu tử, khuyên bảo cô đánh một ít phấn lên mí mắt, làm cho mắt cô nóng bỏng hơn vì rướm lệ mà cô phải cố nén vì tình thương đối với Laurie.

Thật không thích khi bước vào trong văn phòng không được thoáng mát cho lắm giữa bốn bức tường với nước sơn loang lổ, các chồng hồ sơ và tiếng chuông điện thoại reo vang. Các đồng nghiệp của cô đã đến dự đám tang của cha mẹ cô gần như không thiếu người nào. Những người bạn thân thiết nhất đã dự buổi lễ tại nhà thờ, đã gọi điện hay đến nhà thăm hỏi cô suốt ba tuần vừa rồi.

Ngày hôm nay dường như họ đã hiểu rằng cô muốn có lại một cuộc sống bình thường. “Rất vui gặp lại bạn”. Một cái ôm chớp nhoáng cùng lời nói an ủi “Sarah à, nếu khi nào có một phút rảnh…”

Cô ăn trưa bằng một miếng Sandwich phô mai và một tách cà phê đen tại căn tin của tòa án. Đến khoảng ba giở, Sarah có cảm giác hài lòng vì đã bắt kịp một phần công việc chậm trễ khi giải quyết một số lớn đơn khiếu nại của nhân chứng và vài vị luật sư.

Đến bốn giờ, không thể chờ đợi lâu hơn nữa, cô gọi điện cho Laurie tại trường đại học. Máy được nhấc lên ngay tiếng chuông đầu tiên.

- Alô!

- Laurie à, chị đây. Em thế nào rồi?

- Cũng bình thường thôi. Em đã dự ba lớp và bỏ giờ cuối cùng. Em cảm thấy mệt quá.

- Không có gì lạ hết vì em chưa thật sự ngủ được một đêm nào cho thẳng giấc cả. Thế tối nay em sẽ làm gì?

- Em đi ngủ thôi, cố làm cho tinh thần sáng sủa trở lại.

- Hay lắm, còn chị sẽ phải làm việc thật khuya đây. Chị sẽ về nhà vào khoảng tám giờ tối, em có muốn chị gọi điện cho em không vậy?

- Muốn chứ!

Sarah ở lại văn phòng cho đến bảy giờ mười lăm. Đến một quán nước mua một miếng Sandwich để ăn dọc đường. Đến tám giờ ba mươi, cô gọi điện cho Laurie.

Chuông điện thoại reo từng hồi. Không chừng con bé đang tắm cũng nên hay có chuyện đột xuất phải đi ra ngoài. Sarah vẫn giữ cái máy điện thoại sát lỗ tai, lắng nghe tiếng chuông vang lên không ngừng. Cuối cùng một giọng ngáy ngủ trả lời.

- Phòng ngủ của Laurie Kenyon đây!

- Laurie có ở đó không?

- Không và nếu không ai nhấc máy sau năm sáu tiếng chuông thì chị làm ơn gác máy giùm để khỏi làm phiền tôi. Tôi ở căn phòng cuối hành lang và phải chuẩn bị cho một kỳ thi.

- Xin lỗi cô. Cũng chỉ vì Laurie đã nói là muốn đi ngủ sớm mà thôi.

- Thế thì cô ấy đã thay đổi ý kiến, cô vừa ra ngoài cách đây vài phút.

- Nhưng cô ấy có vẻ khỏe mạnh không vậy? Tôi là chị và cũng hơi lo cho cô.

- Ô, em không biết, xin lỗi chị nhé! Em rất tiếc cho những gì đã xảy ra với cha mẹ chị. Em nghĩ là Laurie không có gì đâu. Cô ấy mặc quần áo bảnh lắm, dường như có hẹn với một ai đó.

Sarah gọi điện lại vào lúc mười giờ, một lần nữa vào lúc mười một và nửa đêm, rồi một giờ sáng. Lần cuối cùng này, Laurie mới trả lời bằng một giọng nhừa nhựa.

- Em không sao mà Sarah. Em đi ngủ liền sau khi ăn tối và đã ngủ từ lúc bấy giờ.

- Laurie à, chị để cho chuông reo lâu đến mức cô bạn em ở phòng bên cạnh đã phải trả lời cho em. Cô ấy nói là em đã đi ra ngoài cơ mà.

- Sarah à, cô ấy nhầm đấy. Em thề với chị là em ở đây mà. Laurie tỏ ra hốt hoảng. Tại sao em lại phải nói dối chị kia chứ?

Chị cũng không biết nữa, Sarah thầm nghĩ.

- Thôi được rồi, điều cốt yếu là em khỏe mạnh. Thôi em trở lại ngủ tiếp đi, cô nói và từ từ đặt máy xuống.