← Quay lại trang sách

- 16 - 17 -

Bác sĩ Carpenter nhận thấy ngay sự thay đổi nơi Laurie khi cô ngồi chễm chệ xuống chiếc ghế bành bằng da. Ông không bảo cô nằm xuống cái đi văng vì ông không muốn thấy mất đi cái vẻ tự tin rụt rè nơi cô. Ông hỏi tuần vừa rồi tại trường đại học đã xảy ra như thế nào.

- Cũng tốt thôi, tôi cho là như thế. Tất cả mọi người đều tử tế với tôi. Bài học của tôi bị thiếu quá chừng nên tôi phải học thật khuya để bắt kịp thời gian đã mất. Khi nói xong, cô do dự một chút nhưng rồi làm thinh.

Carpenter chờ một khắc rồi nhỏ nhẹ hỏi.

- Chuyện gì vậy Laurie?

- Hôm qua, khi tôi về đến phòng, Sarah có gọi điện hỏi tôi có tin tức gì của Gregg Bennett không?

- Gregg Bennett?

- Trước đây tôi đã cặp bồ với anh ta và cha mẹ tôi và Sarah rất mến anh ấy.

- Thế cô có yêu anh ta không?

- Tôi yêu anh ta nhiều lắm cho đến khi…

Và ông lại chờ.

- Anh ấy không chịu bỏ tôi ra, cô nói với hai mắt mở thật to.

- Cô muốn nói là anh ấy muốn chế ngự cô à?

- Ồ không, anh ấy đã hôn tôi, mọi việc đều tốt và tôi rất thích. Nhưng rồi sau đó anh ấy đã ôm chặt lấy tôi trong tay.

- Nên cô hoảng sợ?

- Tôi biết chuyện đó thế nào cũng phải đến.

- Chuyện gì phải đến vậy?

Ánh mắt cô lạc đi vào chỗ vô định.

Mình không nên đề cập đến việc đó.

Suốt mười phút liền, cô giữ im lặng để sau đó nói với một giọng buồn.

- Tôi biết chắc là đêm hôm trước Sarah không tin là tôi ở trong phòng, chị tỏ ra lo âu cho tôi.

Sarah đã báo cho ông biết rồi.

- Nhưng cô có thể thật sự đã đi ra ngoài rồi, ông đề nghị. Việc đi gặp bạn bè rất có ích cho cô lắm đấy.

- Không, hiện giờ tôi không muốn gặp bất cứ ai hết, tôi có quá nhiều công việc để làm.

- Cô có nằm mơ không?

- Vẫn cái giấc mơ ấy, giấc mơ của con dao.

Hai tuần trước, cô thật sự nổi cơn tam bành khi ông hỏi cô về vấn đề này. Nhưng hôm nay, giọng của cô gần như bình thường.

- Tôi phải quen với nó thôi. Tôi còn sẽ thấy giấc mơ đó cho đến khi nào con dao đuổi kịp tôi. Đó là việc đang chờ đón tôi, ông có biết không?

- Laurie à, trong việc điều trị, chúng tôi gọi sự hồi cảm là hành động thể hiện bằng điệu bộ một kỷ niệm bị đè nén do xúc cảm bị nhiễu loạn. Vì thế ngày hôm nay tôi muốn cô biểu lộ nó cho tôi đi. Cô hãy thể hiện giấc mơ của cô đi. Tôi nghĩ việc cô sợ đi ngủ là vì cô sợ phải thấy lại giấc mơ đó. Nhưng không một ai có thể sống mà không ngủ, một điều không cần phải bàn tới. Cô hãy cho tôi thấy những gì đã xảy ra trong giấc mơ đó đi.

… Laurie từ từ đứng lên, rồi đưa một cánh tay lên trời. Miệng cô nở một nụ cười mỉm quỷ quyệt. Cô đi vòng qua bàn làm việc của Carpenter, nhất quyết tiến thẳng đến trước mặt ông ta. Cánh tay đó đưa lên và bổ xuống liên hồi tựa như trong tay cô có một con dao vậy. Và khi đến gần ông ta, cô đột nhiên đứng lại, thái độ hoàn toàn thay đổi. Cô đứng im tại chỗ như chết trân, ánh mắt nhìn thẳng tới trước. Cô làm điệu bộ như muốn vứt bỏ cái gì đó trên mặt và tóc của cô, cúi đầu xuống và phóng lùi ra sau với nét mặt hốt hoảng.

Cô té lăn xuống đất, hai tay bụm lấy mặt, người co ro sát chân tường, run rẩy, miệng thốt ra tiếng rên hừ hừ như một con vật bị thương.

Mười phút trôi đi rồi Laurie mới từ từ bình tâm lại, bỏ hai tay ra và chậm rãi đứng lên.

- Đó là giấc mơ về con dao, cô nói.

- Cô có mặt trong giấc mơ đó không Laurie?

- Có.

- Thế cô là người nào vậy, người cầm dao hay người hoảng sợ?

- Cả hai cùng một lúc để rồi cuối cùng chúng tôi cùng chết.

- Laurie à, tôi muốn bàn chuyện này với một nhà tâm lý học quen với tôi, có nhiều kinh nghiệm về những người đã bị chấn thương tâm thần hồi lúc ấu thơ. Cô có đồng ý cho tôi nói với ông ta về trường hợp của cô không?

- Nếu ông thích, tôi bất cần chuyện đó.

17

Vào sáng thứ hai, lúc bảy giờ ba mươi, bác sĩ Justin Connelly- bước thật nhanh nhẹn trên Đại lộ số Năm, từ căn hộ của anh tại Công Viên Trung tâm đến Bệnh Viện Lehman trên đường 96. Mỗi ngày anh buộc mình phải bước nhanh hơn đoạn đường ba cây số này. Nhưng trừ phi phải chạy, anh không thể vượt hơn mười phút kỷ lục của chính mình.

Đây là một con người cao lớn mà người ta dễ tưởng tượng với đôi ủng cao bồi và nón statson, nói cho đúng một hình ảnh gần khớp với thực tế. Donnelly lớn lên tại nước Úc ngay giữa bầy cừu. Bộ tóc quăn đen của anh dường như không muốn làm quen với bất cứ cái lược nào. Bộ ria mép dày đặc màu nâu làm nổi bật hàm răng trắng tinh mỗi khi anh cười. Hai mắt trong xanh với lông mày và lông mi đen nhánh làm cho bao phụ nữ phải ghen tức. Ngay từ lúc mới theo môn tâm lý học, anh quyết sẽ chuyên về các rối loạn đa nhân cách. Là một nhà tiên phong có tính thuyết phục, Donnelly phải tranh đấu hết mình để mở tại Nouvelles-Galles ở miền nam một dưỡng đường chuyên trị bệnh rối loạn tâm thần mà không lâu sau đó nó đã trở thành một tổ chức kiểu mẫu. Những bài viết của anh trong các tạp chí chuyên đề nổi tiếng nhất, đã mau chóng làm cho anh trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới. Chỉ mới ba mươi lăm tuổi thôi nhưng anh được mời mở một khoa về bệnh đa nhân cách tại Bệnh viện Lehman.

Chỉ sau hai năm tại Manhattan, Justin tự coi mình như là một người New York chính hiệu. Trên khoảng đường đi bộ đến phòng khám, anh tận hưởng các cảnh tượng giờ đây đã trở nên thân thuộc: các con ngựa và cỗ xe bốn bánh đậu trước cổng công viên, quang cảnh vườn bách thú ở tầm cao đường 65, những người gác cổng trước các tòa nhà lộng lẫy trên Đại lộ số Năm luôn chào hỏi bằng tên anh. Ngày hôm nay, lúc anh đi ngang qua, có vài người còn bàn đến thời tiết nữa.

Ngày làm việc có vẻ khá bận rộn đấy. Justin thường cố giữ trống cái khoảng từ mười đến mười một giờ để họp hành. Nhưng sáng nay là một ngoại lệ. Ngày thứ bảy, có một cú điện từ một bác sĩ chuyên khoa tâm thần tại New Jersey-đã làm cho anh phải quan tâm đến. Vị Bác sĩ Peter Carpenter hy vọng có thể gặp được anh càng sớm càng tốt về một bệnh nhân của ông ta mà anh cho là đã mắc phải các triệu chứng đa nhân cách với khuynh hướng tự sát. Justin đã cho ngay một cái hẹn vào lúc mười giờ sáng nay.

Anh đến góc đường 96 và Đại lộ số Năm sau hai mươi lăm phút và cho rằng mấy người đi bộ kia đã làm chậm bước đi của anh. Cổng ra vào chính của bệnh viện nằm trên Đại lộ số Năm những người ta cũng có thể vào trong phòng làm việc của Donnelly bằng một cánh cửa khác trên đường 96.

Anh gần như luôn là người đến trước tiên. Nơi làm việc của anh gồm có hai phòng ở cuối một hành lang. Căn phòng đầu sơn trắng, được trang trí đơn sơ với một cái bàn, một ghế xoay, hai ghế đành cho khách, một tủ đựng sách và một tủ đựng hồ sơ cùng nhiều hình ảnh đầy màu sắc của những chiếc du thuyền đang lướt trong vịnh Sydney.

Anh khám bệnh trong phòng kia. Nó được trang bị một đầu máy thu hình tối tân và một máy ghi âm.

Người bệnh nhân đầu tiên của anh là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, quê quán bang Ohio và được chữa trị trong sáu năm trời về chứng tâm thần phân liệt. Bà đến khám bệnh với lời giới thiệu của bác sĩ chuyện khoa, không hiểu những tiếng nói mà người phụ nữ này luôn nghe thấy có phải xuất phát từ những nhân cách liên tiếp thay đổi trong bà ta hay không. Hiện giờ bệnh tình của bà ta đang hồi phục rất khả quan.

Bác sĩ Carpenter đến đúng vào lúc mười giờ. Sau khi nói lời cám ơn bác sĩ Justin chấp nhận tiếp ông ta không chậm trễ như thế, ông đề cập ngay tới trường hợp của Laurie.

Donnelly lắng nghe, ghi chép vài điều và đôi khi ngắt ngang câu chuyện bằng nhiều câu hỏi. Ông Carpenter kết luận

- Tôi không rành lắm về bệnh rối loạn đa nhân cách, nhưng tôi đã nhận thấy có nhiều dấu hiệu rất đặc trưng. Nhất là tôi thấy giọng nói và thái độ của cô đã thay đổi trong hai lần tiếp xúc sau cùng. Cô không thể nào nhớ những gì của một thời điểm chính xác nào đó, như trong cái đêm mà cô đã rời khỏi căn phòng để bỏ đi ra ngoài trong nhiều giờ liền. Tôi tin chắc là cô không nói dối khi xác nhận là cô đã ngủ suốt thời gian đó. Một cách định kỳ, cô mơ đến một con dao đang chuẩn bị đâm cô. Nhưng trong một lúc nào đó, khi đang hồi cảm, chính cô là người cầm dao để đâm. Sau đó cô hoán đổi các vai và cố tránh con dao đó. Tôi có làm một bản sao của hồ sơ cô cho anh đây.

Donnelly lướt đọc các trang giấy kia, ngừng lại để khoanh tròn hay gạch dưới một chi tiết nào đó làm cho anh đặc biệt chú ý. Trường hợp này làm cho anh mê hoặc. Một đứa trẻ được gia đình nuông chiều, bị bắt cóc khi được bốn tuổi và việc hoàn toàn không nhớ được gì của một thời gian hai năm! Thêm vào đó là một cơn ác mộng định kỳ! Và một người chị có cảm giác từ khi cô trở về, Laurie phản ứng lại với sự căng thẳng đó bằng một sự lo âu rất trẻ con… Cái chết khủng khiếp của cha mẹ làm cho Laurie cảm thấy có tội.

Anh xếp hồ sơ lại và tuyên bố:

- Các báo cáo của bệnh viện Pittsburgh, nơi khám cho cô, đã nhấn mạnh đến khả năng cô bị lạm dụng tình dục trong suốt một thời gian dài và có khuyên nên cho cô đi khám một chuyên gia về bệnh tâm thần nhưng tôi nghĩ việc đó chưa được thực hiện.

- Chỉ vì cha mẹ cô quyết liệt từ chối việc đó, bác sĩ Carpenter đáp lại và cũng vì thế mà không có việc chữa trị nào hết.

- Sẽ rất tốt nếu như ông thuyết phục được Laurie đến đây để làm một tổng kiểm tra mà theo tôi sớm chừng nào thì tốt chừng ấy.

- Tôi cho việc đó rất khó đấy vì Sarah phải van xin cô để đến cho tôi khám bệnh.

- Nếu cô vẫn ngoan cố thì tôi muốn gặp người chị vậy. Phải theo dõi mọi dấu hiệu sai lệch trong thái độ và đương nhiên là không thể xem thường lời hăm dọa tự sát được.

Cả hai vị bác sĩ bước ra cửa. Trong phòng chờ đợi, một thiếu nữ tóc nâu đang ủ rũ nhìn qua cửa sổ. Hai tay bị băng bó.

Dorinelly thì thầm:

- Chúng ta phải thật chú tâm đến trường hợp này mới được. Các bệnh nhân đã bị tổn thương hồi ấu thơ thường có khuynh hướng tự hủy diệt họ.