← Quay lại trang sách

- 8 -

Séc-nép mãi chiều mới đến. Suốt ngày, Ma-la-khốp không hề có một thứ gì vào bụng, từ sáng vẫn chờ ngoài phòng. Đã đến phát ngấy lên mà cứ phải nhìn mãi bốn căn tường dán giấy màu, nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ quả lắc và những tiếng điểm ngân lên réo rắt. Anh đến khổ cực về sự lặng lẽ, về tiếng nói kín đáo của chị văn thư trả lời trong dây nói. Bỗng anh thở phào nhẹ nhõm khi thoáng thấy Séc-nép trở về.

Mười phút sau, chị nữ thư ký dẫn Ma-la-khốp vào. Ông ta đang chuyện trong dây nói. Tay kia ông chỉ chiếc ghế bành. Ma-la-khốp nhìn thấy ông mỉm cười. Anh ngồi xuống.

- Anh cứ nói, tôi nghe.

- Tôi là chồng của Lu-kô-ni-na.

- À ra thế! - Nói xong Séc-nép ngã phịch mình xuống chiếc ghế bành bằng da.

- Tôi muốn xin trình bày với đồng chí. - Giọng nói Ma-la-khốp thấy có cái gì lúng túng, một thứ lúng túng thường có khi đứng trước một nhà chức trách - Có một sự việc chưa được ổn lắm cho E-ka-tê-ri-na.

Séc-nép giương cao đôi mày rậm lên.

- Đồng chí cứ nghĩ lại mà xem về sự vinh quang của vợ tôi lúc này. Cả vùng nhắc tới tên Lu-kô-ni-na - Ma-la-khốp cố tìm những tiếng cho hợp với tâm sự của anh lúc này đang bị day đứt - Nhưng nông trường thì lại chả có gì là đặc sắc cả. Còn cần phải nâng nó lên nữa. Không phải cái tầm năng lực vợ tôi, vợ tôi mới học xong ba lớp! Làm thế nào mà lãnh đạo nổi. Đáng lý phải học thêm, nhưng không sao được. Vì lẽ vợ tôi cứ toàn đi họp, những hội nghị và những cuộc đi vắng như không bao giờ thấy hết ấy. Người ta quá vội vã mà đưa vợ tôi lên làm chủ tịch.

- Tôi không hiểu rõ được lời anh nói cho lắm - Séc-nép ngắt lời Ma-la-khốp - Có lẽ anh cho rằng những con người tầm thường trong nhân dân không được tham gia vào công tác lãnh đạo hẳn?

- Có chứ. Có cái là một chị vắt sữa tốt không nhất thiết làm một bà chủ tịch nông trường tốt. Tôi muốn nói là ở chỗ đó. Ka-ti-u-cha vừa mới biết đọc, biết viết xong thôi.

- Quả rất đáng tiếc - Séc-nép nhìn chằm chằm vào mặt Ma-la-khốp - Đó là cuộc sống nó muốn như thế. Cái đó không có nghĩa là chúng ta không nên đề bạt những con người như chị ấy lên trọng trách lớn.

- Nhưng như thế chưa đủ. Còn cần phải có văn hóa, cần phải có các sự hiểu biết - Ma-la-khốp ngắt lời - Thế mà vợ tôi lại thiếu hẳn những cái đó. Phải cần rèn luyện thêm. Vợ tôi không hiểu ngay cà cái việc là đang tự mình đánh giá quá cao mình.

- Thế à? Thế thì anh định muốn cái gì nào?

- Tôi nghĩ là giải pháp tốt nhất cho vợ tôi là được quay trở về với trại sữa. Vợ tôi sẽ gặp ít những cái phiền. Và như thế cũng là điều hay cho cả những anh chị em nông trường viên nữa. Bởi vì chính vợ tôi đã làm công tác ở trại sữa mà trở nên xuất sắc và cũng lại chính ở đó mà vợ tôi đã có vinh quang. Bây giờ vợ tôi thành bà chủ tịch. Đối với chức vụ chủ tịch, vinh quang ấy quá tầm.

- Anh không yêu vợ anh phải không? - Séc-nép đứng nhỏm lên, cúi xuống chõ vào Ma-la-khốp.

- Có chứ! Nếu không tôi đã chả lên đây làm gì.

Ma-la-khốp cũng đứng lên. Anh cùng một tầm thước với ông bí thư. Bốn mắt nhìn ngang với nhau: Đôi mắt trung thực và đau khổ của Ma-la-khốp và đôi mắt khó chịu của Séc-nép.

- Đây tôi nói thật với anh: anh không chịu được cái việc người vợ lại có thể vượt quá người chồng, chỉ thế thôi, phải không?

- Đâu thế! Chỉ là, tôi lo ngại cho vợ tôi thôi.

- Anh là đảng viên?

- Vâng.

- Từ bao giờ?

- Một nghìn chín trăm bốn mươi hai.

- Thêm một lý do nữa. Trách nhiệm của anh là phải giúp đỡ E-ka-tê-ri-na chứ không được làm tổn thương uy tín chị ấy, như câu chuyện ở trường đua ngựa ấy! Lu-kô-ni-na sẽ vẫn là chủ tịch. Tỉnh ủy sẽ luôn luôn bảo vệ cho chị ấy. Anh không phải lo nghĩ gì cho vợ anh cả - Séc-nép giơ tay chìa ra phía Ma-la-khốp. Ông ta mỉm cười, mặt nghiêm nghị và dò ý - Gửi lời chào E-ka-tê-ri-na.

Ma-la-khốp đi khỏi, Séc-nép ngồi yên tư lự một lúc, rồi quay dây nói gọi Lu-kô-ni-na. Nghe thấy tiếng trả lời kiêu hãnh và rắn rỏi, ông không thể không mỉm cười. Ông thừa hiểu rằng mình chỉ cần xưng danh ra là tiếng nói đó sẽ trở lại dịu dàng và nồng nhiệt. Sự việc xảy ra đúng như thế. Séc-nép hỏi han chị mấy vấn đề, hỏi thăm về sự hoạt động của trại sữa, lấy làm ngạc nhiên thấy thu hoạch bị sút đi và hứa cho thêm cỏ. Rồi như không có vẻ gì đả động đến chuyện đó, ông đột nhiên hỏi:

- Này, hình như giữa chị và chồng chị có chuyện gì không ổn phải không?

Im lặng.

- Tại sao đồng chí biết? Chồng tôi có qua trên đồng chí à?

E-ka-tê-ri-na hỏi xong vội thú thực là Ma-la-khốp không hiểu chị và đối xử bất công với chị.

“Đúng là như mình đã đoán”. Séc-nép mỉm cười.