- 4 -
Lần đầu tiên chở một người con gái, lại là Ý nên Tư nghe bồi hồi lắm.
Tư cẩn thận phủ cho cái áo mưa trùm kín cả đầu lẫn thân của cả hai, chỉ chừa gương mặt mình ra. Ý ngồi một bên, hai tay ôm chặt cái thùng đồ đặt trên đùi nên cô phải tựa vai vào lưng Tư cho vững. Cái tiếp xúc nhẹ nhàng đó, cũng đủ làm mấy sợi cơ trên lưng Tư căng cứng.
Họ là hai người sau chót ghé vào bưu điện.
Sắp đến giờ về nên cô nhân viên trẻ- có anh bồ đang ngồi trên xe đạp chống chân xuống đất chờ trước cửa, cứ hỏi "rồi chưa?"- sốt ruột nên chỉ khám và cân qua loa...
Gửi hàng xong, họ cùng thở ra một cái phào, nhẹ nhỏm. Lúc nầy cả hai mới nghe đói ngấu. Mấy dĩa bánh ăn từ sáng đã trôi tới tận đẩu, tận đâu.
Tư rủ:
-Đi Trần quý Cáp ăn cơm tấm nghe?
Ý lắc đầu:
-Cháo ế hôm qua còn, về ăn cho hết.
Ý muốn mời Tư ghé ăn phụ mà không dám, sợ chủ nhà và lối xóm hiểu lầm, cho Tư là nhân tình, nhân ngãi của mình, mai mốt người yêu về sinh nghi ngờ thì khổ.
Tư thả Ý xuống ở bùng binh rồi đạp xe về nhà. Chàng dừng xe ở đầu hẻm để ăn ủng hộ dì Ba một dĩa cơm. Dì không hỏi mà bới ngay cho Tư một miếng cơm cháy vàng ruộm, chan nước cá kho sền sệt vào. Đôi đũa của dì vừa đụng vô dĩa dưa leo liền bị chàng chặn ngang.
Tư nói:
-Dì ba đừng cho dưa leo?
Dĩ ngạc nhiên:
-Sao vậy?
Tư cười:
-Con cảm nên cái bụng coi mòi hổng êm.
Dì hỏi liền:
-Có cạo gió chưa? Có uống thuốc gì hông?
Tư đáp, giọng cảm động:
-Làm đủ hết rồi dì.
Dì chắc lưỡi:
-Bậy quá! Tao không biết bây bịnh nên cho ăn cơm cháy. Hay là để dì đổi cho con dĩa cơm khác?
Nói xong dì định đặt cái dĩa trên tay xuống.
Tư lật đật ngăn:
-Không sao đâu, cơm cháy hiền, ăn ấm bụng, dễ tiêu mà dì. Chỉ cần ráng nhai kỷ một chút.
Tư nhìn miếng cơm trên dĩa, nuốt nước miếng một cái rồi khen:
-Cơm cháy bữa nay nhìn nhức nhối quá dì Ba! Ngó cái màu vàng đều không có một hột khét nầy là biết dì Ba khéo tới cỡ nào. Dì canh lữa sao mà hay dữ vậy? Cơm như vầy ăn mới thơm, giòn, ngọt... không bị cứng, cũng không bị đắng. Ít ai nấu được như vầy lắm đó dì!
Dì Ba biết tính Tư thật thà, khen thiệt lòng nên mát ruột quá cỡ. Hai cánh mũi của dì cứ phập phồng.
Dì liền múc một tô canh chua, có đủ thứ thơm, giá, bạc hà, cà chua, đậu bắp...thêm cái đuôi cá lóc nhỏ nhỏ, dẹp dẹp đưa cho Tư.
Dì nói:
-Ăn canh chua cho giải cảm. Tao không tính tiền thêm đâu, bây đừng có sợ.
Tô canh ấy còn hơn một liều thuốc quý. Cái vị chua chua của nó giúp mấy giây thần kinh đang uể oải bỗng "xung" trở lai. Nó và tấm lòng nồng hậu của dì Ba đã đánh bật cái cảm giác ớn ớn, lạnh lạnh ra ngoài. Tư bỗng nghe lòng vô cùng khoan khoái! Chàng cảm thấy vui hơn bao giờ hết.
Bị trúng mưa nên Tư cảm lại. Tuy rất mệt nhưng chàng không dám bỏ học trò một ngày nào, sợ mất cái cần câu cơm. Tư chỉ nghỉ học, nghỉ ra phụ Ý chớ chẳng dám nghỉ dạy. Ở Sài gòn hiện giờ kiếm việc làm đâu có dễ, nhất là việc dạy kèm, vốn được xem là béo bở nhất. Mỗi ngày chàng phải ra đường hít bụi, phơi nắng, phơi sương, cho nên bịnh cứ dây dưa hoài không chịu dứt hẳn.
Đoán Tư bị bịnh không thể tới. Hai hôm sau Ý liền đến thăm, mang theo một gà mên cháo gà nóng hổi, đầy nhóc thịt để chàng ăn cho lại sức.
Hôm sau và hôm sau nữa Ý đều tạt qua, đưa cháo cho Tư rồi lật đật chạy ra dọn hàng.
Món ăn cho dù ngon cách mấy đi nữa, mà mỗi ngày xơi đến mấy lần, liền tù tì ba ngày thì sức hấp dẫn chắc chắn sẽ giảm sút một cách trầm trọng, cuối cùng phải đưa đến triệt tiêu thôi! Đến ngày thứ tư, vừa thấy Ý, tay cầm cái gà mên quen thuộc, Tư đã nhăn nhó mặt mày.
Chàng nói như năn nỉ:
-Chắc tui ăn cháo bữa nay nữa thôi nha, thèm cơm quá!
Ý đưa cái gà mên cho Tư rồi bảo:
-Tư mở ra coi món gì ở trỏng.
Tư mở nắp gà mên nhìn vô. Ngăn trên cùng đựng mấy khúc cá kèo kho tiêu, vàng thắm, no tròn bằng cỡ ngón tay, bóng lưỡng...Mùi nước màu, nước mắm hòa quyện, thơm phức xộc vào, khiến hai cánh mũi của chàng bất thình lình nở bung. Chúng vừa lọt vô mắt là nước miếng tự động ứa ra ngập hết ba mươi hai cái chưn răng, Tư phải lật đật nuốt vào. Ngăn thứ nhì là cơm trắng, ngăn thứ ba là canh bù ngót nấu với thịt nạt bầm.
Tư nhìn Ý bằng đôi mắt thán phục:
-Sao Ý biết tui thèm mấy món nầy mà làm trúng phóc vậy?
Ý cười:
-Tui cũng bị bịnh nhiều lần rồi chớ bộ!
Rồi Ý lật đật ra về. Tư dặn vói theo:
-Ngày mai Ý khỏi đem cơm qua nghe!
Ý ngạc nhiên:
-Sao vậy?
Tư đáp:
-Tui thấy trong người khỏe nhiều, tự nấu được rồi.
Ý biết Tư bịnh vì mình, cảm thấy có trách nhiệm nên nói:
-Tư không có được vọc nước đâu nha! Phải giữ cho mình không bị nhiễm lạnh. Thấy hơi khá rồi không chịu kiêng là bịnh tái đi, tái lại hoài lâu hết lắm!
Tư ngắt lời:
-Tui lo được mà, bất quá nhờ dì Ba giao cơm. Ý mà tới lui hoài người ta thấy không tốt.
Ý nghe Tư nói vậy thì hỏi:
-Vậy còn Tư ra chỗ tui bán mỗi ngày thì sao?
Tư cười:
-Tui là đàn ông con trai, cùng lắm bị chê chút đỉnh. Ý thì khác, rủi bị mang tiếng là khó sống lắm!
Ý nói bằng giọng cảm động:
-Để tui kho sẵn một nồi cá, mỗi ngày Tư chỉ bắt nồi cơm lên là được.
Tư lắc đầu:
-Ăn cá kho hoài cũng ngán lắm! Tui ăn cơm của dì Ba để mỗi ngày mỗi món cho lạ miệng.
Ý ghẹo:
-Sang quá ta, ngày nào cũng ăn cơm tiệm!
Tư cười:
-Cơm bụi chớ cơm tiệm cái gì? Dì Ba thương tui lắm, dĩ bán cho tui rẻ hơn nhiều so với mấy người khác. Dĩ còn biết rõ tui khoái món gì.
Ý hỏi đùa:
-Dĩ có con gái hông?
Tư nghiêm giọng:
-Đừng có nói giỡn, tới tai họ hổng hay!
Thật ra Ý suy nghĩ không sai. Dì Ba thấy Tư hiền, có ăn học, nhà cửa lại hẳn hoi thì ưng bụng lắm! Trước đây cũng đôi lần nửa đùa, nửa thật gọi Tư là rể. Từ ngày gánh cháo gà xuất hiện.Tư chiều, tối nào cũng cà rà quanh đấy. Ý lại xinh hơn con gái của mình nên dì dẹp phắt cái ý định đó luôn.
Hôm sau dì Ba vào thăm, mang cho Tư sáu trái cam với một hủ nhỏ cá chà bông.
Tư hỏi:
-Sao dì biết con bịnh?
Dì không giải thích mà nói giỡn:
-Bịnh lần nầy thôi nghe, để dì cứ chừa cơm cháy rồi bỏ hoài, tội lắm!
Rồi dì nhỏ giọng:
-Con coi chừng đó nha! Hổm rày có một thằng cha, đi chiếc xế nổ, ngày nào cũng ngồi lì ở hàng cháo gà của con Ý, tới khuya lơ khuya lắc!
Tư nghe nhói tim một cái. Cho dù Ý rất tha thiết với chồng nhưng hiện giờ, cái gì cũng lung lay, cũng chao đảo đến tận gốc, tận rể nên biết đâu...
Thời buổi nầy vật chất nhảy vọt lên hàng đầu. Con người có giá hẳn hoi, cao giá nhứt là những người sở hữu được một chiếc xe gắn máy.
Có lần Tư nghe hai cô gái trong xóm, Mến và Mỹ nói chuyện với nhau.
Mến hỏi:
-Kép của mầy đi xế gì?
Mỹ đáp, giọng hãnh diện:
-Xế nổ!
Mến buột miệng:
-Sướng quá ta!
Mỹ hỏi lại:
-Còn kép của mầy?
Mến ngậm ngùi:
-Xế điếc.
Một mày râu, cho dù mặt mũi và tính tình đều không đẹp, chỉ cần ngồi chễm chệ trên chiếc xe gắn máy là thu hút được hầu hết những cặp mắt của các mỹ nhân trong xóm. Mấy cô gái trẻ, được mời ngồi lên cái yên dài thòng, bọc si mi li láng bóng lấy làm cảm kích lắm, ít ai có can đảm từ chối. Gương mặt họ phơi phới một niềm vui.
Tội nghiệp những chàng trai - hiện giờ đang chiếm đa số- lóc cóc trên chiếc xế điếc, đạp qua, đạp lại nhà mấy nàng đến mòn cả hai cái vỏ xe cũng chẳng xơ múi được chút gì. Có cô kẹt quá bèn xài đỡ, ngồi trên bọc ba ga bằng sắt phía sau, nhìn cái lưng áo lấm tấm mồ hôi trước mặt, chẳng những không cảm động còn tỏ ra xấu hổ. Hể nghe tiếng xế nổ chạy gần đến là quay ngược cái đầu lại mà ngó, thấy chàng trai nào chạy sô lô là đá lông nheo một cái.
Người nào có xe gắn máy thì khỏe re, khỏi cần mắc công "cua" gái. Cho nên mới có câu "trăm ngàn lời dụ dỗ không bằng nghe tiếng xế nổ "!
Hôm sau Tư ráng lết ra xem mặt đối thủ.
Ý thấy Tư mặt mũi còn bơ phờ, thì rầy:
-"Anh " ra làm chi vậy? Không ở nhà cho thiệt khỏe.
Tư chới với. Khi không mà Ý đổi cách xưng hô, gọi chàng bằng anh với cái giọng rất chi mùi mẫn khiến Tư nghe hồn xiêu phách lạc. Cả tay lẫn chân đều bủn rủn hết ráo!
Rồi Ý giới thiệu Tư với một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía chàng:
-Anh Tư, chồng em đó!
Người đàn ông ngoái đầu nhìn Tư. Chàng nhận ra ngay đó là anh công an khu vực vừa đổi đến. Mấy ngày trước anh ta có ghé nhà Tư để kiểm tra hộ khẩu theo định kỳ, mỗi tháng một lần.
Anh ta nhíu mày lại rồi nói:
-Hình như tôi có gặp anh rồi!
Tư chỉ tay vào con hẻm mà mình vừa bước ra:
-Tui ở trong xóm nầy nè!
Y vỗ tay vào đùi đánh "chách" một cái rồi nói:
-Vậy anh thuộc tổ dân phố năm, nằm trong địa bàn của tôi. Hèn gì trông mặt thấy quen quen.
Rồi hỏi thêm bằng giọng nghi ngờ:
-Cô Ý đây là vợ anh sao?
Tư cười, giả lả:
-Chưa hẳn là như vậy, tụi tui chỉ mới đính hôn thôi.
Anh ta hỏi tới:
-Chừng nào cưới?
Tư ngập ngừng:
-Còn để dành tiền, chắc cuối năm nay.
Y nói, giọng nửa đùa, nửa thật:
-Tới lúc đó nhớ mời tôi nha.
Tư gật đầu:
-Chắc chắn rồi.
Chờ anh ta trả tiền xong, lên xe nổ máy chạy một đoạn khá xa, Tư mới quay lại nhìn Ý. Chàng ghẹo:
-Ý gan cùng mình đó nghe, dám nói dóc với công an.
Ý rút vai le lưỡi:
-Ai mà biết y là công an coi khu của Tư.
Tư nghe câu nói hớ hênh của Ý mà mắc cười.
Ngày trước xóm Tư có anh công an rất "hắc", anh ta vừa "chuyên" lại vừa "hồng". Mấy cô gái xí xọn trong xóm hay bị anh chỉ trích, bởi vậy mấy cổ rất ghét.
Một hôm anh ta đi kiểm tra hộ khẩu nhà cô L, cô nầy bị xếp vào nhóm cá biệt vì xuất thân từ giới bán "ba". Cổ thuộc hạng "cùi không sợ lở", muốn nói cái gì là nói, trời còn cản không nổi.
Thấy ảnh vào cổ liền giới thiệu với cô bạn đang ngồi bên cạnh:
-Đây là anh K. Ảnh đang coi khu của em đó!
Rồi hỏi cô kia:
-Ảnh có coi luôn khu của chị hông?
Anh ta tức đỏ cả mặt bởi chẳng thể nào buộc tội được cổ.
Ý hỏi, giọng e ngại:
-Rủi y phát hiện tụi mình nói dóc thì sao hả Tư.
Tư nửa đùa, nửa thật:
-Thì tui đành phải khai thiệt, chồng Ý là sĩ quan đang đi cãi tạo, tui chỉ giữ "nhà" giùm thôi!
Trầm ngâm một lát Tư nói:
-Tui cũng không biết cái anh mà Ý nói với tui là chồng đó, có phải là chồng thiệt của Ý hay không nữa. Nếu đúng vậy, sao Ý không về ở với gia đình ảnh, khỏi phải đi mua gánh bán bưng, một mình đối phó với đủ thứ chuyện như vầy?
Ý làm thinh hồi lâu rồi mới nói:
- Tụi tui quen nhau chưa được một năm là ảnh đi học tập. Cả hai đều chưa ra mắt gia đình hai bên. Tui chỉ biết quê ảnh ở Bình Định thôi hà!
Tư lắc đầu:
-Ý tính chờ anh ta về rồi cưới nhau hả?
Ý gật đầu. Tư thở dài, chép miệng:
-Chừng nào anh ta về, có biết còn bao lâu hông?
Ý lắc đầu, câu hỏi của Tư làm cô buồn, Tư an ủi:
-Chắc không lâu lắm đâu! Nghe nói đã cho về lai rai rồi đó!
Gương mặt của Ý tươi lên một tí, một tia hy vọng le lói trong giọng nói của cô:
-Tui cũng mong như vậy. Hồi trước ảnh làm việc trong văn phòng, không thuộc bộ phận tác chiến. Chức vụ cũng nhỏ xíu hà, chắc không đi lâu đâu!
Tư hỏi tiếp:
-Cưới xong thì sao?
Ý đáp:
-Tui tính rồi. Ảnh về ngày trước là ngày sau tụi tui dắt nhau về thăm ngoại liền. Ở với ngoại rồi làm ruộng, làm rẫy như mấy dì, mấy cậu.
Rồi Ý thở dài:
-Từ ngày gia đình gặp nạn tui chưa về thăm ngoại. Nhớ lắm, thèm về lắm mà không dám! Sợ ngoại hỏi rồi không biết trả lời sao cho êm đẹp.
Tư hỏi:
-Quê ngoại của Ý ở đâu?
Ý nói một cái tên lạ hoắc, rồi hỏi:
-Tư có biết chỗ đó chưa?
Tư cười, đáp:
-Nói Ý đừng cười nha, tui chỉ biết Sài Gòn thôi hà! Mà cũng chưa biết hết!
Ý hỏi:
-Nhà Tư có thường ăn mắm hông?
Tư gật đầu:
-Má tui kho mắm ngon lắm, tui khoái món đó nhứt!
Ý lại hỏi tiếp:
-Má Tư có mặc lãnh Mỹ A hông?
Tư cười:
-Ai mà biết!
Ý nói một cách hãnh diện:
-Quê tui nổi tiếng nhờ hai thứ đó đó. Khắp miền nam nầy, chắc chỉ có Tư là chưa biết thôi.
Rồi Ý nói, giọng mơ màng:
-Quê tôi đẹp lắm! Trước mặt là sông, sau lưng là núi...Quanh nhà là vườn, xa hơn là ruộng...
Tư vô tình ngắt đứt dòng nhớ ấy bằng một câu hỏi:
-Ý có thường về quê hông?
Ý đáp:
-Hồi còn nhỏ, nghỉ hè năm nào tui cũng về quê. Tui biết lội giỏi là nhờ được ông ngoại dạy bơi rồi ngày nào cũng tắm sông với mấy đứa bạn ở đó!
Ý vén ống quần, chỉ cho Tư cái thẹo trên đầu gối:
-Cái thẹo nầy là do tắm sông, bị miễng ốc cắt nè!
Tư ngạc nhiên:
-Sao lại bị ở đầu gối?
Ý cười:
-Cũng hổng nhớ tại sao, chắc lúc đó tui bò.
Cả hai cùng cười hinh hích.
Tư lại hỏi:
-Ngoài tắm sông, Ý còn thích thứ gì ở quê nữa?
Ý đáp không cần suy nghĩ:
-Cái gì tui cũng thích hết! Câu cá ; nằm võng ngoài vườn; trèo cây ; chơi cất nhà chòi; đi mót khoai, mót mía; đi cầu khỉ; hái mồng tơi vò làm mực; hái lục bình làm bánh mì thịt; chẻ cọng rau muống ngâm cho nó nở, uốn cong, để giả làm trái cóc; hái trái nổ để trên lưỡi cho nó nổ nghe cái chóc... Trời ơi còn nhiều, nhiều lắm...kể tới ngày mai cũng chưa hết.
Tư chắt lưỡi:
-Nghe Ý nói mà tui ganh tỵ quá! Con gái mà còn nhiều trò để chơi như vậy, con trai chắc còn vui ác nữa?
Ý gật đầu:
-Chớ sao? Anh hai tui mỗi lần nói về quê là ảnh mừng quá cỡ, chừng trở lên Sài Gòn là buồn hiu. Ba mẹ tui thấy tụi tui về nhà mà mặt mày bí xị thì than: "Con cái gì đâu...Tụi nó đi mình nhớ muốn chết vậy mà chúng coi bộ hổng nhớ ba mẹ chút xíu nào. Hồi đi thì cười toe, chừng về thì mặt đứa nào cũng tiu nghĩu".
Tư lại hỏi:
-Còn quê nội?
Ý lắc đầu:
-Tui không biết!
Tư ngạc nhiên:
-Sao lạ vậy?
Ý giải thích:
-Ba tui là bắc năm tư, vô đây một mình. Bà con còn không biết nói gì quê.
Tư chợt nhận ra rằng bây giờ thiên hạ, hể giới thiệu ai là người bắc thường kèm thêm mấy chữ "năm tư" hoặc "bảy lăm" theo sau liền, nghe rất ngộ!
Tư hỏi:
-Bộ ba Ý không nhắc gì ngoài đó sao?
Ý lại lắc đầu:
-Ba tui ít nói lắm!
Tư nói:
-Tui thấy mấy người có bà con ngoài bắc được họ tới thăm nhiều lắm, bộ nhà Ý không có ai sao?
Ý gật:
-Cũng có một bà tới, ba biểu tụi tui gọi bằng bác. Bà ở chơi mấy ngày rồi về. Ban đầu ba mẹ tui rất mừng nhưng mới có một ngày là chịu hết thấu.
Tư hỏi:
-Sao vậy!
Ý chép miệng:
-Tại bả cứ so sánh chuyện trong nầy với ngoài kia. Bả làm như từ trước tới giờ phải gánh tội, chịu khổ giùm ba tôi vậy. Mấy ngày đó mẹ phải đem giấu tấm ảnh thờ của anh hai, bắt tụi tui mặc đồ cũ, không dám nấu đồ ăn ngon sợ bà soi mói. Nhà tui sắp đi nên hể bà xin món gì là má tui cho món đó.
Tư thở dài:
-Cũng tội cho họ, thiếu thốn đủ thứ nên sinh ra như vậy. Ngày xưa còn nhỏ tui không hiểu, cứ cho kinh tế là quan trọng nhứt, sau nầy mới biết chính là tư tưởng. Tính sở hữu là cốt lõi của con người, cố đè bẹp rất khó. Khi bùng lên nó càng hoành hành, lớn mạnh gấp trăm, gấp ngàn lần hơn.
Ý cười, quở:
-Sao bữa nay bày đặt triết lý dữ vậy ta?
Rồi Ý lại nói về cái chủ đề mà nàng quan tâm nhứt:
-Không biết ảnh nhận được quà chưa?
Tư đáp:
-Mới có bảy, tám ngày. Chắc chưa tới ngoài ấy đâu.
Ý thở dài:
-Không biết người ta có cho nhận hông? Tui có giấu cái thơ trong hộp thịt chà bông. Vái trời cho họ đừng đổ từng món ra mà xét.
Tư hỏi:
-Ý có viết ba cái chuyện chính...
Ý ngắt lời:
-Không, chỉ tâm sự về chuyện gia đình với...
Tư cự:
-Mấy chuyện đó thì mắc gì mà giấu cho thiên hạ sinh nghi?
Ý cười bẽn lẽn:
-Để khơi khơi ở ngoài, ai cũng đọc được mắc cỡ chết!
Sáng hôm sau, Tư vừa khóa cửa, dắt xe ra tới cổng, chuẩn bị đi học là đã thấy Tân, anh chàng công an khu vực vừa gặp tối qua, trờ tới. Anh ta không chạy chiếc xe Hon đa đam như thường lệ, mà đi bộ, tay cầm quyển sổ bìa xanh có mấy chữ "Tổ dân phố 5" bên ngoài.
Tư hỏi:
-Kiểm tra hộ khẩu hả anh?
Tân gật đầu. Tư lấy làm lạ, tự hỏi "hôm nay đâu đã đến ngày đầu tháng". Trong bụng chàng hơi lo lo, bèn mở cổng mời anh ta vào.
Tân nhìn quanh nhà rồi hỏi:
-Có ai tạm trú, tạm vắng gì không?
Tư lắc đầu.
Tân ghi mấy chữ vào sổ rồi hỏi:
-Cô Ý không ở chung với anh sao?
Tư cười:
-Chưa cưới mà, ở chung sao được?
Tân tò mò:
-Vậy cổ ở đâu?
Tư né tránh:
-Ở nhà người bà con, cũng gần đây thôi!
Tân hỏi tới:
-Sao cổ không sống với gia đình?
Tư lại lắc đầu:
-Tui hổng biết?
Tân ngạc nhiên:
-Sao anh không hỏi?
Tư cười:
-Lúc mới quen cổ có giao hẹn trước. Hể cổ hỏi cái gì thì tui mới được hỏi lại tương tự. Cổ không bao giờ hỏi về gia đình tui, nên tui không dám hỏi về gia đình cổ.
Tân phê bình:
-Không hiểu tường tận làm sao mà tin, mà thương nhau được.
Tư phản đối:
-Có khi không hiểu gì hết lại dễ thương nhau.
Tân nhận xét:
-Coi bộ cổ thương anh nhiều hơn anh thương cổ.
Tư cười thầm, hỏi lại:
-Sao anh biết?
Tân khẳng định:
- Cổ đang nói chuyện bình thường, thấy anh ra là mắt sáng rỡ. Tui thấy cổ nhìn, cổ nói chuyện với anh có vẻ tình cảm lắm! Còn anh thì ngường ngượng, sao sao ấy!
Tư cười rồi hỏi:
-Nếu tui nói sự thật hoàn toàn trái ngược, anh có tin không?
Tân hỏi lại:
-Nếu không, sao cổ lại giới thiệu anh là chồng?
Tư bí, bèn nhắc khéo:
-Anh đi thăm mấy nhà khác chưa?
Tân lắc đầu:
-Mới có nhà cô L rồi tới nhà anh thôi!
Rồi Tân hỏi thêm:
-Anh có biết tại sao cô L ghét anh K, công an khu vực cũ dữ vậy không?
Không chờ Tư trả lời, Tân nói tiếp:
-Tui thấy anh K rất tốt...
Tư cười:
-Có khi người ta không ghét người xấu bằng người khác mình.
Tân nhìn Tư, gằn giọng:
-Còn anh thì sao?
Tư gãi đầu:
-Tui hổng giống ai, lấy tư cách gì mà ghét ảnh chớ!
Tân cười nói bằng giọng cởi mở:
-Nói thiệt nghe, cái chuyện anh với cô Ý đó, sao tui không tin chút nào!
Tư hỏi:
-Sao vậy?
Tân đáp, ngài ngại:
-Tại tui thấy hai bàn tay của cổ không có đeo chiếc nhẫn nào hết!
Tư cắt nghĩa:
-Cái đó chỉ có giới trung lưu mới xài thôi! Bình dân như tụi tui, năm đời chồng, bảy đời vợ cũng chẳng ai đeo, để hai bàn tay trụi lũi không hà!
Tân trề môi:
-Mốc xì! Cổ mà dân lao động...
Tư chưa kịp hỏi, Tân đã giải thích:
-Anh có thấy mấy ngón tay của cổ không? Chúng suôn đuột, mướt mượt h! Dân lao động làm gì có được hai bàn tay đẹp đến vậy?
Thấy Tư có vẻ lo âu, Tân vỗ vai:
-Anh đừng có lo, tui hiểu ý cổ mà. Tui cũng đâu đến nổi tệ mà phải chạy theo nài ép, xin người ta nhận cái thứ mình cho mà họ không thích. Nói thật với anh, thiếu gì con gái thích tui, có cô còn dư điều kiện hơn Ý nhiều.
Tư biết anh ta nói thật. Thời điểm nầy mốt lấy công an đang được ưa chuộng. Sài gòn mà, lấy chồng theo mốt. Thuở của các cụ Trương vĩnh Ký, Nguyễn chánh Sắt... thì thầy thông, thầy ký được ưa chuộng. Sau đó thì tới nhà giáo, rồi thì nhà binh (nhất là các chàng vai áo có bông mai), rồi thì tới phi công...
Hiện giờ thì chị em khoái lấy chồng công an. Vừa có danh vừa có lợi: Bắt đồ lậu, phạt lấn chiếm lòng lề đường, lập biên bản mấy quán đèn mờ...hà rầm nên túi lúc nào cũng rủng rỉnh.
Tân trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Hổng chừng tui còn làm đám cưới trước anh nữa đó!
Rồi Tân hỏi Tư một câu y như hôm qua, có điều chủ từ và túc từ đổi chỗ:
-Tới chừng đó tui mời anh nhớ đi nha!
Tư bê nguyên xi câu trả lời cũ:
-Chắc chắn rồi!
Cách đó một ngày Tư ra thăm Ý, định xem coi Tân có rút lui như y nói không. Ý đang bán ế, thấy Tư ra thì hai mắt chợt le lói sáng rồi bỗng leo lét lại liền. Tư còn đang phân vân, liền được Ý giải tỏa nỗi thắc mắc ấy ngay lập tức, chỉ bằng một câu hỏi ngắn:
-Chưa có hả Tư?
Tư biết nhưng hỏi lại cho chắc:
-Có cái gì?
Ý nói cộc lốc:
-Thư
Tư bỗng nghe thương Ý hết sức và thương cả cho mình.
Chàng đáp:
-Qùa còn chưa tới, làm sao có thư?
Ý thở dài:
-Không biết tại sao mà trong bụng tui cứ nghe lo lo. Hổng biết thùng quà có bị bỏ sót lại, bị thất lạc, hư hại, mất mát hay không nữa?
Tư bỗng nhận ra Ý là típ người có khuynh hướng bi quan. Chẳng hiểu do bẩm sinh hay những biến cố quá lớn liên tục xảy ra, đã khiến nàng luôn phập phồng lo sợ.
Tư an ủi:
-Tệ lắm là nó tới chậm hoặc trầy trụa chút đỉnh. Những thứ đến muộn, không phải mang lại cho người ta niềm vui gấp đôi sao?
Ý lắc đầu:
-Chưa chắc đâu Tư ơi! Sự chờ đợi giống như thắng nước màu vậy, nếu để lâu quá, không nhắc xuống kịp thì cả mùi lẫn vị đều hết ngon, hết đẹp.
Tư bắt buột phải chuyển sang đề tài mà Ý và chàng đều không thích:
-Hổm rày Tân có đến không?
Ý ngạc nhiên:
-Tân nào? Rồi nhớ ra liền:
-À! Tư hỏi anh công an khu vực của mình đó hả? Hôm qua ảnh có tới, không đi một mình mà chở theo một cô gái rất trẻ, rất đẹp, rất giàu.
Tư bắt lỗi:
-Sao Ý biết cổ rất giàu?
Ý cười:
-Cổ đeo tới ba sợi dây chuyền, còn cổ tay đeo nguyên một bộ sơ men to gần tới cùi chỏ luôn! Rồi bông tai, cà rá... đủ hết!
Tư cố cãi:
-Bây giờ đồ giả thiếu gì. Mấy người càng nghèo càng khoái lòe thiên hạ cho vui.
Ý lắc đầu:
-Chắc chắn mấy món cổ đeo không có thứ nào giả hết! Nghe họ nói chuyện là tui biết, chính xác, cổ là con chủ tiệm vàng "Kim Hoa" trong chợ chuồng bò gần xóm Tư đó.
Tư gật gù:
-Cái tiệm vàng đó tui có biết. Bà chủ mập lắm, có tới ba cô con gái lận!
Ý ghẹo:
-Vậy ra Tư cũng rấp ranh bắn sẻ hả?
Tư lắc đầu, giọng buồn hiu:
-Lúc má bịnh có sai tui đem vàng ra đó bán mà! Hổng biết sao được?
Rồi hỏi:
-Họ có thân nhau hông?
Ý gật đầu:
-Xưng hô "anh, em " ngọt xớt hà! Anh ta ga lăng ghê lắm! Lựa mấy miếng thịt gà thiệt ngon, gắp bỏ vô chén của cô gái ấy lia lịa. Lấy cái khăn trắng tinh lau cái yên xe cho cổ ngồi.
Tư cười:
-Vậy là tốt rồi, cả hai đều có lợi. Tiệm vàng nhà cô ta khỏi lo bị kiểm kê, bị đánh tư sản, buộc phải hồi hương hay đi kinh tế mới. Còn anh ta thì khỏi cần ăn hối lộ.
Ý hỏi:
-Đây là một mối lương duyên, đúng hông?
Tư gật đầu:
-Chớ còn cái gì nữa? Anh ta thì được trong sạch. Gia đình cô kia thì yên lành. Mọi người đều ăn ngon, ngủ yên. Không ai phải phập phồng lo sợ!`
Nỗi bồn chồn đợi thư của Ý cũng lây lan sang Tư. Hể ở nhà là chàng dỏng hết cả hai tai chờ nghe tiếng rao: "Bánh tét, bánh ít, bánh ú, đặc biệt đây " của ông bác phát thư. Còn khi đi học, đi dạy chàng cũng nôn nao, vừa xong là vù về nhà liền, không dám dừng xe uống một ly nước mía như trước.
Thế nhưng mãi đến ngày thứ hai mươi lăm thư mới đến.
Cũng như lần trước, người nhân viên mẩn cán ấy đã chịu khó dựng xe, leo qua cái cổng thấp để nhét lá thư vô kẹt cửa giúp nó nằm an toàn trong nhà. Vì đang là mùa mưa nên chắc ông ta sợ vất trên hiên, chủ nhà rủi về trễ, sẽ bị gió thổi bay mất hoặc bị ướt.
Cầm lá thư trên tay, Tư vô cùng cảm động. Nghĩ đến sự chu đáo, thiện tâm của ông, chàng ước gì mình được nhận tận tay để mua giúp mấy cái bánh, giống như má chàng đã làm. Cho dù lá thư nầy chẳng thể nào khiến chàng vui bằng, có khi còn trái ngược.
Cái bao thư cồm cộm, khá dày và nặng. Tư đoán rằng dường như, ngoài lá thư ra nó còn có mấy tấm ảnh hay vài thứ gì khác ở bên trong nữa.
Ngoài bì thư tuy vẫn là địa chỉ của chàng, nhưng tên người nhận không phải là Nguyễn văn Tư mà "Ý Vân". Tên người gửi, ghi ở góc trái trên cùng cũng khác dù địa chỉ vẫn là chỗ cũ.
Tư nghe lo lo. Chàng không thể đợi được đến chiều mà đạp xe mang đến nhà Ý liền.
Nghe tiếng gọi cổng, Ý ngạc nhiên lắm! Cô vừa gội đầu xong, đang xỏa tóc ra cho mau khô, tay đang cầm cây quạt bằng lá vông, quạt phành phạch. Cái áo Ý mặc phía sau lưng hãy còn bị ướt.
Thấy Tư đến Ý ngạc nhiên quá, cô hỏi:
-Sao Tư biết nhà tui?
Tư gãi đầu, để khỏi phải giải thích, chàng móc lá thư trong túi áo ra. Ý chụp vội, nàng lýnh quýnh chạy vào bếp lấy ngọn dao nhỏ để rọc.
Tư đứng tần ngần nửa muốn về, nửa muốn ở...
Đang lưỡng lự chợt Tư nghe tiếng ngã đánh quỵt phía nhà trong, chàng chạy ngay vào. Ý té xỉu nằm trên nền nhà, bàn tay phải hãy còn nắm chặt lá thư.
Tiếng ngã của cô cùng tiếng thét gọi "Ý, Ý..." của Tư, khiến bà chủ nhà từ trên gác chạy xuống. Vừa nâng Ý lên bà vừa hỏi "Sao vậy? Sao vậy?", rồi nắm tóc mai của cô giựt mạnh. Chừng mấy phút sau Ý mới mở mắt ra, vừa thấy chàng là nước mắt của Ý chảy tuôn như suối
Cô nói:
-Tư ơi! Mưa!
Rồi mắt lại nhắm nghiền, nằm im ru như chết.
Bà chủ nhà đã lớn tuổi, trông không khỏe nên Tư giành bồng rồi đặt Ý lên cái giường sắt nhà binh có tấm ri đô chắn ngang làm vách, kê trong nhà bếp.
Cái giường nhỏ có tấm giạt tre đặt lên một hệ thống dây kẽm chằng ngang, chằng dọc. Chúng nối kết mau bằng mấy sợi lò so, chắc là chỗ ngủ của Ý.
Cái trọng lượng nhẹ bỏng của Ý làm Tư xót xa. Chàng đặt Ý nằm xuống thật êm. Ý vẫn nằm nhắm mắt nhưng nghiêng người quay mặt vào vách.
Lá thư rơi khỏi tay Ý chẳng biết từ lúc nào, nằm tênh hênh trên mặt đất. Tư vội cầm lên cho vào túi, vậy mà vẫn không tránh được câu hỏi tò mò của bà chủ.
Bà hỏi:
-Cái gì vậy?
Tư đáp, cố ra vẻ tự nhiên:
-Cái thơ.
Bà gặng:
-Chắc cổ đang đọc phải hông? Hồi nãy tui thấy cổ cầm nó mà.
Tư lúng túng:
-Lá thơ nầy là của cháu gửi cho cổ.
Chàng không muốn bà giữ nên phải nói dối.
Bà chủ hỏi nữa:
-Phải cổ đang đọc rồi té xỉu hông?
Tư đáp liều:
-Dạ chắc vậy!
Bả càng thắc mắc tợn:
-Cậu viết cái gì mà cổ sợ tới đổi thất kinh hồn vía vậy?
Tư bịa:
-Cháu xin cưới cổ?
Bà chủ cười:
-Chắc mừng quá rồi chết giấc luôn!
Tư muốn đọc liền để xem trong thư có gì nên ráng moi óc để tìm một cái cớ.
Chàng chợt nghĩ ra, bèn nói với giọng khẩn khoản:
-Dì làm ơn nấu cho con xin một ấm nước để...
Tư cũng không biết nhờ nấu nước để làm gì, đang cố nghĩ ra lý do hợp lý để trả lời nếu bị cật vấn. May quá bà không hỏi gì hết mà đi vào bếp liền.
Tư lấy cái thơ trong túi ra, ngay mấy dòng chữ đầu tiên là đã chàng nghe tim mình co thắt, hơi thở gián đoạn và tay chưn bủn rủn:
" Cô Vân thân mến!
Tôi xin tự giới thiệu: Tôi tên Lộc, bạn thân nhất của Tâm.
Tôi mạo muội viết bức thư nầy, để xin báo tin cho cô một hung tin, Tâm đã qua đời vào lúc mười giờ hai mươi lăm phút, ngày mười chín tháng bảy vừa rồi.
Lý do: Tim ngưng đột ngột.
Tâm vừa nhận được thùng hàng của gia đình, trong đó có gói cà phê đã bị tan một phần vì thấm nước. Đang thèm nên anh liền chắc ra ly và uống một ngụm. Chừng một phút sau, trước sự kinh hoàng của chúng tôi, anh ôm ngực té xuống, môi tím tái và không thở nữa.
Gia đình Tâm đã được thông báo ngay lập tức. Ba mẹ và một vài người thân của anh đã đến kịp thời để chứng kiến cảnh hạ huyệt và ném theo vài nắm đất.
Họ ra về sau đó khi nấm mộ đã được đắp xong.
Vì một vài sự việc xảy ra ngoài ý muốn, mãi đến hôm nay tôi mới có thể viết bức thư nầy cho cô. Xin cô hiểu giùm mà tha lỗi.
Biết bày tỏ thế nào để cô thấu hiểu niềm đau về nỗi mất mát nầy của tất cả chúng tôi? Và khi nghĩ đến cô thì cái đau, cái buồn ấy lại nhân lên gấp bội!
Tất cả đồ dùng của Tâm đã được giao lại cho gia đình của anh. Tôi chỉ giữ lại mấy bức ảnh mà Tâm luôn đem theo bên mình để gửi cho cô.
Những bức ảnh nầy đã từng là niềm an ủi lớn lao cho Tâm. Tôi đã thấy những nụ cười và cả những giọt nước mắt của anh rơi trên đó...
Tôi xin gửi đến cô, lời chia buồn chân thành từ tận đáy lòng của các bạn hữu. Đặc biệt là của riêng tôi, người từng chia với Tâm từng điếu thuốc, từng cục kẹo.
Qua những dịp chuyện trò cùng Tâm. Tôi, một người đang lao đao giữa dòng nước xoáy, bỗng tìm thấy một niềm vui rất nhẹ, một hy vọng rất mong manh, vịn vào mối tình của cô và Tâm như bám vào chiếc bè hoa rất đẹp, rất vững vàng để trôi qua ghềnh thác.
Có lẽ ngoài cô và gia đình của Tâm, tôi là kẻ chịu mất mát nhiều nhứt. Sự hụt hẩng nầy vẫn còn hiện diện đến tận hôm nay, đến thời điểm đang cầm bút viết cho cô lá thư nầy.
Tôi đã vô cùng hâm mộ mối tình của hai bạn, đã từng thầm mong sẽ có mặt trong ngày cưới của Tâm và cô. Tôi rất muốn được gặp cô để bày tỏ niềm ngưỡng mộ về sự hy sinh và lòng chung thủy, tận tụy mà cô đã dành cho Tâm.
Cầu xin ơn trên ban cho cô đủ nghị lực để vượt qua cơn tai biến nầy.
Ký tên
Lương Hiền Lộc
Xếp lá thư cho vào túi xong, Tư vào bếp để tìm cái bao thơ có chứa mấy tấm ảnh. Mãi mới thấy, Ý cất nó trên trang thờ ông táo.
Tư đặt chúng nằm cùng chỗ với lá thư rồi quày quả trở vô phòng. Cây quạt lá vông Ý cầm ban nãy bị vất trên nền nhà, chàng bèn đem theo để quạt cho cô.
Ý vẫn nằm với tư thế không đổi, quay mặt vào vách với hai tay đặt hờ lên bụng.
Bà chủ nhà bước vào, tay cầm ly nước gừng nóng. Bà cắt nghĩa:
-Trúng gió uống cái nầy là tốt nhứt.
Rồi bà lay nhẹ đôi vai Ý:
-Ngồi dậy uống một miếng cho giải cảm đi cô.
Ý vẫn không nhúc nhích. Bà bảo Tư:
-Cậu đỡ cổ lên để tui đổ vào miệng mới được.
Tư bước lại đầu giường, hai bàn tay đặt vào lưng của Ý rồi nâng lên một cách thật nhẹ nhàng. Thân thể nàng mềm oặt như thể gân, xương cùng hóa lỏng. Bà chủ len cái muỗng vào giữa hai hàm răng của cô để đổ vào, nước chảy hết ra ngoài từ hai khóe miệng.
Nỗi lo sợ làm Tư lắp bắp, chàng hỏi:
-Dì ơi! Cổ có sao không?
Rồi không chờ bà trả lời, chàng giục:
-Dì đi gọi giùm chiếc xích lô, phải đưa cổ vô nhà thương mới được!
Bà để cái ly xuống, bước lẹ ra khỏi phòng rồi chạy chưn không ra đường. Tư bế thốc Ý lên tay, đứng trước hiên đợi sẵn, luôn miệng cầu nguyện một cách vô thức. Chàng đã quên đi nỗi hờn giận, bất mãn đối với chúa, cầu xin ngài một cách vô cùng tha thiết.
Chiếc xe xích lô trờ tới. Tư vẫn bồng Ý trong tay, chưa kịp ngồi yên đã hối:
-Tới nhà thương, lẹ lên giùm!