← Quay lại trang sách

- 9 -

Tiếng gáy êm êm của ông bác xe ôm y như tiếng ru đưa Tư vào giấc ngủ. Chàng đang thiu thiu bỗng nghe tiếng nói của một cô gái:

-Nó có khóc đòi bú hông má?

Bà chủ quán trả lời:

-Có chớ sao không? Má cho uống một chén nước cháo đường nó mới chịu ngủ đó!

Tư hé mắt nhìn, chàng thấy cái lưng của chiếc áo bà ba đen ướt đẫm trước mặt, chắc đó là cô con gái của bà chủ quán đi hái ấu đã về.

Như để chứng minh cho điều đó. Cô gái đặt cái thúng ấu đầy ngang miệng, đang bưng bên hông xuống tấm giạt tre rồi hỏi, giọng buồn hiu:

-Sáng tới giờ bộ hổng bán được ấu hả má?

Bà chủ quán thở dài:

-Chỉ có một người đàn ông chở đứa con gái ghé lại mua một đồng thôi hà!

Rồi bà nói:

-Âú mới luộc để tới mai cũng không sao. Miễn là trải nó ra rời rạc từng trái, hong gió cho đừng bị nong nước bên trong là bảo đảm hổng hư, để mai còn bán được con đừng có lo.

Cô gái nói:

-Con hổng có lo nó hư, lo không vét đủ tiền đóng hụi thôi hà.

Rồi cô nói:

-Để con đội thúng ấu sống nầy ra chợ coi có bán được hông.

Bà má cản:

-Giờ nầy chợ gần tan rồi bán ai mà mua. Con đi rồi con nhỏ thức dậy đòi bú thì làm sao?

Bỗng bà lại đổi ý:

-Thôi, có muốn đi thì đi lẹ lẹ. Chừng nào về thì ghé nhà hai Rô kêu nó đem một quầy dừa dâu cho má nghe, còn có ba trái nữa là hết!

Cô gái can:

-Dừa đó nặng vốn lắm, ở đây đâu ai có tiền mà uống. Mấy người khách có tiền thường ở xa không hà, họ thấy trái nhỏ xíu thì tưởng còn non đâu rớ tới. May mà ông bà độ, chớ hôm bữa về nhà thấy má rinh nó về con rầu hết biết. Bán hết quầy nầy thì dẹp nó luôn, đừng mua thêm nữa má ơi!

Bà má rầy:

-Bán thì phải có thứ nầy thứ kia. Quán người ta thì mỗi ngày thêm một món, quán mình thì cứ bớt lần lần, riết rồi chỉ còn mì ăn liền với nước ngọt.

Cô gái nhắc:

-Má có nhớ cái quầy dừa hôm sau tết hông? Ế nhệ hổng ai mua...

Bà má gắt:

-Thì có bỏ trái nào đâu, mình cũng uống hết vậy!

Cô gái cười:

-Uống mà xót ruột muốn chết, lần đó muốn đứt vốn luôn, con tởn tới già rồi.

Bà mẹ lại gắt:

-Hổng mua thì thôi, đi lẹ đi để con nhỏ thức dậy, nó thấy là đeo dính luôn, ở đó mà đi!

Cô gái lật đật cặp cái thúng ấu bên hông rồi đi nhanh như chạy.

Tư bỗng nghe tiếng ông bác xe ôm nói với bà chủ:

-Chị chặt cho tui thêm hai trái dừa, lấy cái bịt chắc chắc đựng thêm năm đồng ấu giùm rồi tính tiền luôn!

Gương mặt bà chủ hớn hở lên liền như trúng số.

Chờ lên xe, đi một quảng rồi Tư mới hỏi:

-Bác nghe bà chủ nói chuyện với con gái nên mua giùm phải hông?

Ông gật đầu:

-Thấy họ mà nhớ tới cái lúc gia đình bác chưn ướt chưn ráo mới dọn xuống Sài Gòn.

Tư ướm hỏi:

-Chắc khổ lắm hả bác?

Ông chắt lưỡi:

- Hồi đầu hai bác ra bán hàng ăn. Vợ bác làm bánh ít trần rồi bưng đi bán, bữa nào ế là rầu thúi ruột. Nhớ cái lần ế tới nửa mâm. Ba người nhà bác ăn muốn lòi bản họng. Không dám đem bưng cho lối xóm, sợ họ ăn quen rồi hổng thèm mua, chờ mình bán ế đem cho.

Ông bỗng phát lên cười sằng sặc rồi hỏi chàng:

-Cháu ăn chè xôi nước nhưn tôm thịt chưa?

Tư hỏi lại:

-Có thứ chè đó nữa sao bác?

Ông nín cười đáp:

-Thì cũng cái lần đó đó! Ăn làm sao mà hết mấy chục cái bánh ít trần. Vợ bác bỏ đường vô nấu thành chè rồi hâm đi, hâm lại mà ăn từ từ.

Ông lại cười rồi nói tiếp:

-Kể từ lần đó hể nghe nhắc tới bánh ít trần với chè xôi nước là bác nổi ốc khắp mình. Cháu có tin là tới bây giờ, đã gần hai chục năm rồi, bác còn chưa rớ tới hai món đó hông?

Tư đáp:

-Tin chớ!

Rồi chàng lại kể cái trường hợp của mình:

-Hồi đó má cháu có cho một cặp vợ chồng ở ké. Người chồng đạp xích lô, người vợ bán chuối chiên. Ngày nào bán ế chỉ cũng cho cháu ăn ngập mặt. Thế là tới bây giờ cháu cũng ớn chuối chiên tới óc. Chẳng những sợ cái miếng chuối, mà nghe mùi dầu chiên cháu chịu cũng không nổi. Cũng may mà sau đó họ trúng số, mua một căn nhà rồi dọn đi nên cháu mới thoát nạn. Nhiều khi cháu nghĩ chắc tại má cháu xài ba cái dầu cũ đen xì của chỉ cho, với hít mùi đó hằng ngày nên mới bị ung thư.

Cái kỷ niệm về thuở hàn vi đó làm Tư nghe buồn vì nhớ má quay quắt. Chắc ông bác xe ôm cũng nhớ đến cô con gái xấu số của mình nên Tư thấy ông đưa tay lên quẹt nước mắt.

Chàng vội hỏi:

-Chắc bác gái không bán bánh ít trần nữa hả bác.

Ông gật đầu:

-Ăn sao nổi nửa mà bán. Bả đổi qua bán bún bì, thịt nướng, chả giò. Làm cực quá mạng, ban đầu cũng đắc cái có người ra tranh, xúi người chủ cho bác bán nhờ trước nhà lấy chỗ lại.

Ông chắt lưỡi nói tiếp:

-Nghĩ lại mà thương cho vợ bác hết chỗ nói! Hồi còn con gái thì bị ép duyên. Cái người mà bả thương sống thương chết thì gia đình không cho lấy vì kỵ tuổi. Về ở với bác thì đã hổng thương chồng còn bị má với cái đám em chồng hổng ưa. Chừng thương được chồng rồi thì đẻ con bịnh lên bịnh xuống. Ra buôn bán thì trầy trật, buông cái nầy bắt cái kia. Tới chừng ăn nên làm ra thì bị ông trời xáng cho một nhát. Con gái bị chết bất đất kỳ tử!

Tư hỏi:

-Bị tai ương dồn dập như vậy rồi hai bác có nản lòng, có đổ thừa qua đổ thừa lại rồi...

Ông ngắt lời:

-Vợ chồng mà biết thấu gan thấu ruột nhau rồi, gặp hoạn nạn còn thương không hết chớ trách móc sao nổi. Con sống thương một chớ con chết thương nhau mười. Tại bác thấy cháu nặng lòng với cô bạn quá mới đi giúp, chớ từ hồi con gái mất, bác với bả chưa xa nhau đến một ngày.

Gần đến bến phà trời bắt đầu rớt hột, cũng may ông bác xe ôm có đem áo mưa theo. Chiếc phà sắp tách bến, ông liền cho xe chạy xuống luôn mà không dừng lại mua vé. Lúc nầy mưa xối xả, người bán vé không thấy, hay thấy mà không nỡ chặn lại vì sợ họ bị trễ phà.

Cái áo mưa của ông không lớn lắm, lại phải che cho cả hai nên người nào cũng ướt một chút. Chỉ có túi đồ, thùng hàng là khô thôi. Tư nghe nhớ cái áo mưa nhà binh của mình và thấy có lỗi với ông bác xe ôm quá chừng! Chàng nghĩ thầm "bác gái mà thấy chồng dầm mưa như vầy chắc xót ruột ghê lắm!"

Tư áy náy hỏi:

-Bác có lạnh hông?

Ông đáp:

-Nhờ có cháu ngồi che phía sau nên không bị lạnh.

Rồi hỏi:

-Chắc cái lưng của cháu ướt nhẹp rồi phải hông?

Tư đáp:

-Cũng không đến nổi nào.

Ông bảo:

-Cháu để cái thùng hàng phía trước rồi ngồi áp sát cái ngực vô lưng bác. Ôm cho chặc để cháu ấm cái ngực, còn bác ấm cái lưng, hai bác cháu mình mới không bị cảm.

Tư làm theo, nhớ lại ngày xưa má cũng bảo làm như thế nầy nên lòng rưng rưng xúc động. Tình cảm dành cho ông bác xe ôm bỗng tăng lên vùn vụt.

Gió hất những giọt nước từ sông bắn lên mặt, chui vào mắt của chàng. Mấy ngọn sóng vội chồm lên đòi lại. Chiếc phà cây, nhẹ và nhỏ cứ trồi lên hụp xuống khiến Tư sợ đến chóng mặt. Nhớ lúc còn nhỏ, ngày tết được má dắt đi coi xiếc, đến cái màn đi trên dây Tư sợ nên nhắm tịt mắt lại. Tư vốn đã bị "hù" từ trong bụng mẹ nên nhút nhát từ nhỏ đến giờ. Ấy vậy mà...

Qua đến bờ bên kia, Tư mới dám hỏi:

-Cái khúc sông nầy có nhấn chìm ai chưa bác?

Ông bác trả lời:

-Bây giờ thì ít chớ hồi xưa năm nào mà hổng có!

Tư hỏi thêm:

-Bác đói bụng chưa?

Ông lắc đầu:

-Nhờ uống hết một chai nước nên cái bụng còn no óc nóc.

Rồi bảo chàng:

-Cháu có đói bụng thì ăn đỡ mấy trái ấu đi! Ở miền quê, giờ nầy không ai còn bán cơm, bán cháo gì đâu!

Tư đáp:

-Cháu cũng no như bác, không nghe đói chút nào hết!

Ông bỗng chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng nên hỏi:

-Cháu nhìn kỹ nghen, đừng để bác chạy huốt rồi quay lại mắc công lắm đó!

Tư hơi lúng túng đáp:

-Hôm bữa về tới đây trời cũng chạng vạng, sớm hơn giờ nầy một chút thôi, nên cũng không thấy rõ. Chỉ nghe cổ dặn ông tài xế là ghé vô bến đò của cây số mười bảy, rồi đi vô con đường phía tay phải.

Ông bác ngạc nhiên, đưa tay chỉ xuống sông, hỏi:

-Phía tay phải là bờ sông rồi, làm gì có con đường nào nữa.

Tư đính chính:

-Phía tay phải lúc đó là tay trái của mình lúc nầy đó bác.

Ông bác hỏi:

-Căn nhà đó có cách xa con lộ lắm hông?

Tư rầu giọng đáp:

-Cổ đâu dám cho cháu vô theo đâu, bắt ngồi trên xe để cổ vô nhà một mình thôi!

Ông bác thở dài:

-Giờ nầy tối hù rồi, rủi cổ không ở đây thì cho dù tìm ra nhà cũng không ai biết mình, rồi ăn nói làm sao đây? Sợ họ không chịu tin mới khổ.

Rồi ông hỏi tiếp:

-Cháu có nghe cổ kể thứ, tên chủ nhà là gì hông?

Tư trả lời:

-Cháu chỉ biết đó là nhà của ngoại cổ. Cháu đâu dám hỏi tên, hỏi thứ của bà.

Tư chợt nhớ ra một chi tiết nên nói:

-Hình như cổ có ông cậu làm thầy giáo thì phải.

Ông bác xe ôm chợt la lên một tiếng:

-Thôi chết rồi!

Tư hỏi:

-Chuyện gì vậy bác?

Ổng hơi trù trừ rồi nói:

-Cũng hổng có chuyện gì to tát.

Rồi nói cho chàng yên tâm:

-Cháu nói vậy là bác biết nhà ai rồi, đừng có lo nữa!

Từ đó ông bỗng trở nên đăm chiêu, không nói tiếng nào nữa hết!

Mưa vẫn chưa tạnh tuy không rơi ào ào như lúc trước. Con đường vắng ngắt chỉ mỗi mình họ trên đường nên tha hồ lạng lách để tránh mấy cái vũng nước. Chạy vừa qua chòm cây um tùm, ông bác quẹo vào con đường cộ nhỏ bên tay phải. Trống ngực Tư bỗng đập dồn dập, chàng nhận ra hôm trước Ý đã rẽ vào đây.

Chiếc xe dừng thật êm. Ông bác hình như tắt máy cho xe đi từ từ, hết trớn là nó tự động dừng lại ngay chân của chiếc cầu thang rất to bằng xi măng, không cần phải thắng.

Căn nhà sàn rất cao và rộng. Cây đèn dầu lửa có cái ống khói to bằng cườm tay con nít đang cháy đỏ rực. Nó được đặt trên cái bàn dài ngay chính giữa nhà. Cạnh đó, trên cái ghế có lưng tựa, một người đàn ông trạc năm mươi, đang thổi chén trà trên tay một cách rất khoan thai.

Con chó mực đang nằm yên dưới chân chủ, bỗng đâm đầu chạy thẳng ra cầu thang sủa một cách giận dữ. Người đàn ông vội đặt chén trà lên bàn, cầm cây đèn lên vừa đi vừa quát:

-Mực, mực, đứng yên đó!

Rồi hỏi to:

-Ai vậy?

Tư mất hồn, đứng im re. Ông bác xe ôm vốn mau mồm miệng cũng im thinh thích.

Người đàn ông hỏi to hơn:

-Ai đó? Giờ nầy còn tới có chuyện gì vậy?

Trong giọng nói đã nhuốm vẻ nghi ngờ. Ông bác xe ôm thúc cùi chỏ vô eo Tư một cái, thấy chàng vẫn trơ trơ bèn lên tiếng:

-Tui đây, tui đây!

Người đàn ông gằn giọng:

-Tui là ai?

Ông bác xe ôm tằng hắng:

-Tui là hai Đen đây!

Người chủ nhà hỏi tiếp, giọng đã kém thiện cảm:

-Hai Đen nào?

Ông bác xe ôm vội bổ xung thêm lý lịch:

-Tui là chồng Sáu Kim nè!

Cây đèn trong tay người đàn ông bỗng chao qua, chao lại. Khi nó tạm đứng yên, ông ta liền hỏi:

-Cô Sáu gặp chuyện gì mà sai ông kiếm tui?

Bác xe ôm giải thích:

-Hổng phải chuyện của tụi tui. Ở đây có người muốn giao cái thùng hàng cho cái cô tên Ý ở Sài gòn mới về. Cẩu không biết nhà nên nhờ tui chở lại. Ông anh làm ơn cho tụi tui gặp cổ một chút!

Người đàn ông từ chối:

-Nó có ở nhà đâu mà gặp?

Tư hỏi gấp:

-Cổ đi đâu rồi hả thầy?

Người đàn ông đáp:

-Đi thăm dì Út của nó ở trong kinh Thần Nông rồi.

Tư hỏi nhỏ ông bác:

-Tính sao đây bác?

Ông đáp còn nhỏ hơn:

-Thì gửi cái thùng đồ lại, nhờ ổng đưa cho cổ giùm chớ còn đường nào nữa mà tính?

Rồi ông hối:

-Thôi cậu đưa cho ổng, viết lại mấy dòng rồi mình đi cho lẹ.

Người đàn ông chắc cũng nghe loáng thoáng, ông bưng cái đèn để lại chỗ cũ. Tư ôm cái thùng bằng cả hai tay, con chó vừa xán lại gần chàng là bị chủ nó dằn mặt liền:

-Mực, lại đây, nằm xuống!

Con chó riu ríu chạy lại rồi nằm ỉm re liền

Tư khen thầm: "Đúng là nhà thầy giáo có khác, ngay cả con chó cũng rất có giáo dục!"

Tư mang thùng quà đặt lên bàn rồi nói:

-Nhờ thầy trao liền giùm. Mấy món đồ nầy rất quan trọng đối với cổ.

Rồi chàng nói tiếp:

-Thầy làm ơn cho mượn cây viết với một tờ giấy để con ghi cho cổ ít chữ.

Ông ta rút cây viết nguyên tử đang giắt trên miệng túi, đứng lên xé một tờ giấy mỏng trong cái lốc của cuốn lịch treo trên cây cột tròn lớn màu đen, đưa cho Tư mà không nói một lời.

Tư cầm lấy, suy nghĩ gần hơn một phút rồi viết:

Ý!

Tui đem thùng đồ bị gửi trả về vì không còn người nhận xuống tận đây để Ý an tâm.

Mong rằng từ đây Ý sẽ sống vui, sống khỏe.

Tiếc rằng không gặp.

Rất mong tin!

Chàng gấp miếng giấy thật ngay ngắn, kẹp vô cây viết rồi hai tay đưa cho ông.

Người đàn ông cầm lấy, không nói một lời, chỉ gật nhẹ đầu đáp lời chào hết sức trân trọng của Tư rồi cho lá thư vào túi áo, gài cây viết lên miệng túi trở lại.

Tư xuống thang, ông bác đã nổ máy đợi sẵn.

Tư cố nén sự thất vọng, buông lời nhận xét:

-Cháu nghe người ta đồn rằng người miền tây rất hiền, rất tử tế, rất hiếu khách. Vậy mà ông chủ nhà nầy, tiếp mình bằng gương mặt quạu đeo và cư xử kém thiện cảm quá chừng!

Ông bác xe ôm thở dài:

-Ổng hổng xịt chó cắn hai bác cháu mình là may phước lắm đó, đừng có bắt lỗi cháu ơi!

Tư hỏi:

-Sao vậy bác?

Ông chép miệng:

-Ổng là người cưới không được vợ bác vì kỵ tuổi đó! Chắc ổng còn thù bác thấu xương, cho cháu vô nhà là tốt lắm rồi! Hồi nãy cháu có thấy cái tay ổng rung thiếu điều muốn rớt cây đèn đó hông?

Thấy ông bác đi về hướng bến phà, Tư hỏi:

-Sao bác không nhân dịp nầy ghé thăm gia đình một chút?

Ông lắc đầu:

-Ghé rồi đi liền coi hổng được. Cũng không có chuẩn bị quà cáp gì hết, hai bàn tay chỉ cầm có hai nải chuối tòn teng, kỳ lắm!

Tư ngạc nhiên hỏi:

-Chuối gì? Cháu đâu có thấy bác mua chuối...

Ông cười khà khà, hóm hỉnh, xòe rộng một bàn tay, đưa ra trước mặt Tư rồi đáp:

-Thì tại bàn tay của người ta cũng giống cái nải chuối nên nói vậy cho vui. Ý bác muốn nói là mình chỉ có hai bàn tay không đó! Biết chưa?

Tư nghe ông giải thích, không nín được liền bật cười khoái trá. Nghĩ bụng:"Ông bác nầy đúng là có óc tưởng tượng vô cùng phong phú".

Tư bỗng nhớ ra lâu lắm rồi, từ hồi má mất tới giờ, mình chưa được cười một cách hồn nhiên như vậy. Ước gì chàng được gần gũi bên ông mỗi ngày để lây nhiễm cái tánh trào lộng ấy. Đối với Tư đó là điều quý báu nhứt mà thượng đế trao cho con người. Nó chính là cái bộ giảm xóc, tản nhiệt cực kỳ hữu ích, giúp chiếc xe không bị gãy, không bị cháy khi sụp ổ gà hoặc chạy quá tải.

Ông bác Hai nầy quá may mắn được trời ban phát rộng rãi cái món quà vô giá đó. Nhờ vậy mà dù gặp đủ chuyện không may, ông vẫn vượt qua một cách vững vàng, đến bây giờ vẫn còn giữ được nét trẻ trung, láu lỉnh trong ánh mắt. Ông khiến Tư nhớ đến mấy bụi lau bên con rạch ở ngoại ô, nơi có lần Tư theo nhà trường đi cấm trại. Chúng ốm yếu, quặt quẹo, chẳng cây nào đứng thẳng. Chúng làm Tư lo lắng phập phòng, sợ rằng chỉ một cơn gió nhẹ phớt ngang, cũng ngã rạp không ngóc đầu dậy nổi. Thế nhưng chính những ngọn gió ấy lại giúp chúng dẻo dai, vững mạnh, kiên cường hơn.

Nhưng điều mà chàng quý nhứt ở ông, đó là lòng nhân hậu, nhạy cảm trước những nỗi khó khăn của người khác và làm giảm nhẹ chúng trong khả năng của mình.