Chương 10 Truy nã tội phạm --Bất kể nam hay nữ
Nửa giờ sau, khi đang rời khỏi tòa nhà, tôi thấy Dinah Brand đang ngồi sau tay lái của chiếc Marmon nhỏ màu xanh và trò chuyện với Max Thaler, người đang đứng dưới lòng đường.
Chiếc cằm vuông của cô nàng hất ngược lên. Khuôn miệng rộng màu đỏ của cô ta trông thật tàn bạo với từng lời được nó thốt ra, và những nếp nhăn trên khóe miệng như bị khắc sầu thêm.
Tay cờ bạc trông cũng bực bội chẳng kém gì cô ta. Gương mặt điển trai của hắn xám ngoét và trơ như đá. Đôi môi hắn mím chặt lại, mỏng như tờ giấy.
Trông có vẻ giống một buổi tiệc gia đình vui vẻ. Tôi không muốn tham gia, nhưng cô ta đã trông thấy tôi và cất tiếng gọi:
“Ơn Chúa, tôi còn tưởng anh sẽ không bao giờ tới.”
Tôi bước tới chỗ chiếc xe. Thaler nhìn lướt qua tôi với ánh mắt không lấy gì làm thân thiện.
“Tối qua, tôi đã khuyên anh nên quay lại Frisco.” Tiếng thì thầm của hắn còn gay gắt hơn tiếng la hét của bất kỳ ai. “Và giờ tôi nhắc lại lần nữa.”
“Một lần nữa, cảm ơn.” Tôi nói và bước vào xe, ngồi cạnh Dinah. Trong khi cô ta đang khởi động xe, hắn nói:
“Đây không phải là lần đầu cô bán đứng tôi, nhưng sẽ là lần cuối cùng.”
Cô ta lái xe đi, quay đầu lại và ngân nga với hắn: “Chết đi, thứ tình yêu của tôi, dành cho anh.” Chúng tôi nhanh chóng lái vào thành phố.
“Bush chết rồi sao?” Cô ta vừa hỏi vừa lái xe rẽ vào Broadway.
“Chắc chắn. Khi họ lật hắn lại, mũi dao đã xuyên cả ra đằng trước.
“Hắn nên biết rõ rằng kết cục đó sẽ tới, một khi hắn chơi xỏ chúng. Kiếm thứ gì đó để ăn đi. Đêm nay tôi đã chịu đựng quá đủ rồi. Anh kiếm được bao nhiêu?’
“Không cá cược. Vậy là chàng Max của cô không thích chuyện này sao?’
“Không cá cược ư?” Cô ta thốt lên. “Anh là cái thể loại khốn nạn gì vậy? Trần đời này sao lại có người không cá cược sau khi đã dàn xếp kết quả chứ?”
“Tôi không chắc là nó được dàn xếp. Vậy là Max không thích kết quả này sao?”
“Rõ ràng. Hắn đã mất rất nhiều. Và rồi hắn cáu kỉnh với tôi, bởi tôi đã lật kèo và chuyển bại thành thắng.” Cô ta đột ngột phanh gấp trước cửa một nhà hàng Trung Hoa. “Quỷ tha ma bắt hắn đi, cái thằng lùn đê tiện đó!”
Đôi mắt cô ta đẫm nước mắt. Cô ta đưa khăn tay lên lau mắt khi chúng tôi bước xuống.
“Chúa ơi, tôi đói quá.” Cô ta nói, kéo tôi ra khỏi xe. “Anh có thể mua cho tôi một đĩa mì xào thật to được không?”
Dù đã rất cố gắng, nhưng rõ ràng là cô ta không ăn hết và bỏ lại cả một đĩa đầy. Sau đó chúng tôi quay lại chiếc Marmon và lái xe về nhà cô ta.
Dan Rolff đang ở trong phòng ăn. Trên mặt bàn, trước mặt gã là một ly nước và một chai màu nâu không có nhãn. Gã ngồi thẳng lưng trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào cái chai. Cả căn phòng sực nức mùi cồn thuốc phiện*.
Cồn thuốc phiện: Một loại cồn chứa khoảng 10% thuốc phiện (tương đương 1% morphine).
Dinah Brand tụt luôn chiếc áo khoác lông của cô ta xuống, vứt nó vắt vẻo nửa trên ghế nửa dưới sàn, rồi chọc vào người gã lao phổi, nói bằng giọng sốt ruột:
“Anh đã lấy tiền chưa?”
Mắt vẫn không ngước lên, gã rút một xấp tiền từ trong túi ra và thả nó lên bàn. Người phụ nữ cầm nó lên, đếm hai lần, chép miệng rồi nhét chỗ tiền vào trong túi.
Cô ta đi xuống bếp và bắt đầu bào đá. Tôi ngồi xuống và châm một điếu xì gà. Rolff vẫn nhìn chằm chằm vào cái chai. Gã và tôi chẳng có mấy chuyện để nói. Lát sau cô ta mang vào chút rượu gin, nước chanh, soda và đá.
Chúng tôi uống. Rồi cô ta bảo Rolff:
“Max đã nổi cơn tam bành. Hắn nghe được ở đâu đó rằng anh đã chạy đi đặt tiền vào Bush ở phút chót, và gã khỉ nhỏ đó nghĩ rằng tôi đã chơi trò hai mặt với hắn. Tôi biết phải làm gì đây? Tôi chỉ làm những gì mà bất cứ ai cũng sẽ làm trong tình huống đó - chuyển bại thành thắng. Tôi chỉ như một đứa trẻ chẳng hề có quyền tự quyết, phải vậy không?” Cô ta hỏi tôi.
“Phải.”
“Dĩ nhiên rồi. vấn đề của Max là, hắn sợ mọi người nghĩ rằng hắn cũng tham gia vào vụ này, rằng tiền mà Dan đã đặt cũng một phần là của hắn. Quả là đen đủi cho hắn. Tôi chỉ muốn hắn hãy biến đi và để tôi yên, cái thằng lùn khốn kiếp đó. uống thêm chứ?”
Cô ta rót thêm ly nữa, cho cả cô ta và tôi. Rolff còn chưa động vào ly thứ nhất. Gã nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái chai màu nâu:
“Cô đâu thể mong đợi rằng hắn sẽ vui vẻ chấp nhận chuyện này được.”
Cô nàng cau có và nói với giọng không đồng tình:
“Tôi có thể mong đợi bất cứ thứ gì tôi muốn. Và hắn không có quyền nói với tôi bằng cái giọng đó. Tôi không thuộc sở hữu của hắn. Có thể hắn nghĩ vậy, nhưng tôi sẽ khiến hắn mở mắt.” Cô ta uống cạn ly, đập mạnh nó xuống bàn, rồi quay người sang phía tôi. “Có phải anh đã nhận mười ngàn đô của Elihu Willsson để dọn sạch thành phố không?”
“Phải.”
Đôi mắt đỏ ngầu của cô ta lấp lánh một cách thèm khát.
“Và nếu tôi giúp anh, liệu tôi có nhận được một phần trong đó không?”
“Cô không thể làm thế, Dinah.” Giọng của Rolff nghiêm khắc, nhưng vẫn có chút gì đó nhẹ nhàng, như thể gã đang nói chuyện với một đứa trẻ. “Chuyện đó thật đê tiện.”
Người phụ nữ chầm chậm quay mặt về phía gã. Miệng cô ta trông giống như lúc nói chuyện với Thaler.
“Tôi sẽ làm chuyện đó.” Cô ta nói. “Nó sẽ khiến tôi trở nên đê tiện ư?”
Gã không nói gì, vẫn không rời mắt khỏi cái chai. Mặt cô ta đỏ ửng, cau có, tàn nhẫn, nhưng giọng thì vẫn mềm mại, thủ thỉ:
“Thật quá tệ cho một quý ông đứng đắn như anh, dù có là một gã lao phổi, khi phải dính dáng tới một kẻ đào mỏ bẩn thỉu như tôi.”
“Vần còn có thể cứu vãn được.” Gã nói và từ từ đứng dậy. Gã đã ngấm cồn thuốc phiện từ đầu đến chân.
Dinah Brand nhảy ra khỏi ghế và chạy vòng qua bàn tới chỗ gã. Gã nhìn cô ta bằng lờ đờ của kẻ say. Cô ta áp sát mặt mình vào mặt gã và hói:
“Vậy ra giờ tôi quá đê tiện với anh ư?”
Gã trả lời bằng giọng đều đều:
“Tôi nói rằng việc cô phản bội bạn bè để đi theo thằng cha này thật quá sức đê tiện. Ý tôi là vậy đấy.”
Cô ta tóm lấy cổ tay gầy nhẳng của gã và vặn nó đến khi gã phải quỳ xuống. Cô ta giơ cánh tay kia lên và tát vào khuôn mặt hóp của gã lao phổi, mỗi bên năm sáu phát, khiến mặt gã lật từ bên này sang bên kia. Gã có thể giơ cánh tay còn lại của mình lên che mặt, nhưng gã không làm vậy.
Cô ta thả tay gã ra, quay lại và với lấy chai rượu gin và soda. Cô ta cười. Tôi không thích nụ cười ấy.
Gã đứng lên, mắt chớp liên tục. Cổ tay gã đỏ rực và mặt thì thâm tím. Gã đứng lên và nhìn tôi bằng ánh mắt trì độn.
Chẳng có chút thay đổi nào trong sắc diện của gã lao phổi khi gã cho tay vào dưới áo khoác, lôi ra một khẩu tự động màu đen, và giơ về phía tôi.
Nhưng gã đã quá run rẩy để có thể bắn đủ nhanh và đủ chính xác. Tôi có đủ thời gian để ném chiếc cốc thủy tinh về phía gã. Chiếc cốc đập vào vai gã còn viên đạn thì sượt qua đầu tôi.
Tôi nhảy về phía gã, trước khi gã có thể thử lại lần nữa, và gạt khẩu súng xuống. Viên đạn thứ hai ghim xuống sàn.
Tôi giáng một đấm vào hàm của Dan. Gã gục xuống và nằm bất động tại chỗ.
Tôi quay lại.
Dinah Brand đang chuẩn bị dùng chai soda đập vào đầu tôi, và cái chai thủy tinh dày cộp ấy có thể dễ dàng khiến hộp sọ của tôi nứt toác.
“Đừng.” Tôi hét lên.
“Anh đâu cần phải đánh anh ta tới nông nỗi đó.” Cô ta càu nhàu.
“Ờ thì, chuyện đã rồi. Tốt hơn là cô nên khiến anh ta hiểu ra đi.”
Cô ta đặt cái chai xuống. Tôi giúp cô ta dìu Dan lên phòng ngủ. Khi mắt gã bắt đầu nhúc nhích, tôi để cô ta hoàn thành nốt phần việc còn lại và đi xuống phòng ăn. Sau mười lăm phút, cô ta cũng đi xuống.
“Anh ta ổn rồi.” Cô ta nói. “Nhưng anh đã có thể xử lý anh ta mà không cần phải làm thế.”
“Đúng, nhưng tôi làm thế là vì anh ta. Biết vì sao anh ta chĩa súng về phía tôi không?”
“Vì sau đó tôi sẽ chẳng còn lý do gì để bán đứng Max?”
“Không. Bởi vì tôi đã chứng kiến cô bạo hành anh ta.”
“Chuyện đó nghe chẳng xuôi tai chút nào.” Cô ta nói. “Tôi là người gây chuyện cơ mà.”
“Anh ta yêu cô, và đây không phải lần đầu tiên cô khiến một kẻ rơi vào lưới tình. Anh ta biết rằng mình không thể động tay động chân với cô. Nhưng rõ ràng anh ta không thể thoải mái với việc bị một gã khác trông thấy cô tát vào mặt mình.”
“Tôi từng nghĩ là tôi hiểu đám đàn ông”, cô ta rên rỉ, “nhưng, Chúa ơi, tôi chẳng hiểu gì sất. Họ là lũ điên, tất cả bọn họ.”
“Vậy nên tôi mới mạnh tay, để giữ lại cho anh ta chút tự trọng. Cô biết không, hãy đối xử với anh ta như một người đàn ông, thay vì một kẻ sa cơ lỡ vận dễ dàng bị những cô gái tát.”
“Anh nói sao cũng được.” Cô ta thở dài. “Tôi bỏ cuộc. Chúng ta nên uống thì hơn.”
Chúng tôi tiếp tục uống. Tôi bảo:
“Cô đã nói rằng cô sẽ hợp tác với tôi nếu được chia một phần số tiền của Willson. Tôi đồng ý.”
“Bao nhiêu?”
“Một khoản xứng đáng với công sức của cô.”
“Nghe chừng không chắc chắn cho lắm.”
“Sự hợp tác của cô cũng vậy thôi, theo những gì tôi thấy.”
“Vậy sao? Tôi có thể cho anh nhiều thứ, anh giai ạ, rất nhiều, và đừng nghĩ rằng có gì mà tôi không thể. Tôi là người biết mọi thứ về Poisonville.” Cô ta nhìn xuống đầu gối đi tất xám của mình, giơ một chân về phía tôi và kêu lên giận dữ, “Nhìn xem. Lại một cái nữa bị bục. Tôi biết phải làm gì đây? Thề có Chúa! Tôi sẽ đi chân đất.”
“Chân cô to quá.” Tôi bảo cô ta. “Chúng làm cho vai bị căng quá mức.”
“Thôi dừng lại đi. Anh định làm sạch nơi này bằng cách nào?”
“Nếu tôi không nhầm thì Thaler, Pete Người Phần Lan, Lew Yard và Noonan là những kẻ đã khiến Poisonville thành một đống bốc mùi. Elihu già cũng phải chịu trách nhiệm, nhưng nó không hoàn toàn là lỗi của ông ta… có lẽ vậy. Bên cạnh đó, ông ta cũng là khách hàng của tôi, nên dù sao thì tôi cũng sẽ nhẹ nhàng với ông ta.
Tôi đã nghĩ đến việc sẽ đào bới hết đám rác rưởi bẩn thỉu của thành phố này lên, những thứ có liên quan đến bọn chúng, rồi chỉ đứng ngoài quan sát. Có lẽ tôi sẽ đăng quảng cáo: Truy nã tội phạm - Bất kể nam hay nữ. Nếu chúng là những kẻ cặn bã đúng như tôi nghĩ thì việc tìm vài tội lỗi này nọ để quàng vào cổ chúng có lẽ cũng chẳng khó gì.”
“Đó là cách mà anh chuẩn bị cho trận chiến sao?”
“Đó chỉ là một thử nghiệm; tôi chỉ muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Vậy ra đó là cách anh - vị thám tử thiên tài - làm việc. Ôi Chúa ơi! Không chỉ là một gã trung niên mập ú, gan lì, não lợn, anh còn là kẻ có lối làm việc mơ hồ nhất mà tôi từng biết.”
“Có kế hoạch là được rồi.” Tôi nói. “Thậm chí đôi khi chỉ cần khuấy động mọi thứ là đã đủ… Nếu cô đủ kiên cường để sống sót và luôn mở mắt, rồi sẽ có lúc cô thấy rõ mọi chuyện.”
“Quả nhiên là tôi cần thêm một ly nữa.” Cô ta nói.