Chương 11 Mồi câu hạng nhất
Chúng tôi uống thêm một ly nữa.
Cô ta đặt ly xuống, liếm môi và nói:
“Nếu việc khuấy tung mọi thứ là cách thức làm việc của anh thì tôi có mồi câu hạng nhất này cho anh đây. Đã bao giờ anh nghe về em trai của Noonan, Tim, người đã tự sát ở hồ Mock chưa?”
“Chưa.”
“Có vẻ như anh cũng chưa nắm được nhiều lắm. Dù sao thì, không phải gã tự sát, mà là Max đã giết gã.”
“Thật sao?”
“Vì Chúa, tỉnh táo đi. Điều tôi đang nói hoàn toàn là sự thật. Noonan giống như một người cha với Tim vậy. Đem bằng chứng đến cho ông ta, và ông ta sẽ săn lùng Max đến cùng trời cuối đất. Đó là điều anh muốn, phải không?”
“Chúng ta có bằng chứng sao?”
“Đã có hai người ở bên Tim trước khi gã chết, và gã bảo họ rằng Max đã làm chuyện đó. Cả hai hiện vẫn đang ở trong thành phố, dù một người không còn sống được bao lâu nữa. Anh nghĩ sao?”
Cô ta trông có vẻ đang nói thật, mặc dù với phụ nữ, đặc biệt là những ả mắt xanh, điều này không phải lúc nào cũng đúng.
“Kể nốt phần còn lại của câu chuyện đi.” Tôi nói. “Tôi thích mọi thứ phải thật chi tiết.”
“Được thôi. Anh chưa bao giờ tới hồ Mock, phải không? Ờ thì, đó là khu nghỉ dưỡng mùa hè của chúng tôi, ba mươi dặm theo phía hẻm núi. Đó là chốn rác rưởi, nhưng lại mát mẻ vào mùa hè, vậy nên nó là một chỗ vui chơi tốt. Mùa hè năm ngoái, tuần cuối cùng của tháng Tám, tôi đã tới đó với một anh bạn tên Holly. Anh ta hiện đã trở lại Anh, nhưng anh đừng bận tâm tới chuyện đó làm gì, vì anh ta chẳng liên quan gì đến chuyện này cả. Anh ta có gì đó giống mấy bà già -thường đi những đôi tất trắng lộn ngược để những sợi chỉ bục không chọc vào chân mình. Tôi vừa nhận được thư của anh ta tuần trước. Nó nằm đâu đó, nhưng thôi, quên chúng đi.
Max ở đó cùng một cô nàng mà hắn từng chơi bời -Myrtle Jennison. Giờ thì cô ta đang nằm trong bệnh viện và chết dần bởi bệnh thận hay gì đó đại loại thế. Đó là một cô nàng với vẻ ngoài cổ điển, một cô nàng tóc vàng mảnh khảnh. Tôi quý cô ta, trừ việc chỉ sau vài ly là cô ta lập tức trở nên ồn ào. Tim Noonan phát cuồng vì Myrtle, nhưng mùa hè năm đó, trong mắt cô ta chỉ có Max.
Tim không chấp nhận chuyện đó. Đó là một gã Ireland cao lớn, ưa nhìn, nhưng khờ dại và hạ lưu, chỉ được người ta nhớ tới vì là em trai của cảnh sát trưởng. Myrtle đi đâu gã cũng kè kè theo sát. Cô ta không muốn kể chuyện này cho Max, không muốn Max làm gì gây hấn với anh trai của Tim, ngài cảnh sát trưởng.
Tất nhiên là Tim đã có mặt tại hồ Mock vào thứ Bảy đó. Myrtle và Max đang ở bên nhau. Holly và tôi đi cùng một đám bạn, nhưng tôi đã nói chuyện riêng với Myrtle và cô ta bảo tôi rằng mình đã nhận được một bức thư từ Tim, yêu cầu cô ta tới gặp gã đêm đó, ở chỗ những hàng cây của khách sạn. Gã nói rằng nếu cô ta không tới thì gã sẽ tự tử. Chúng tôi đều thấy rằng chuyện này thật nực cười - làm lố quá thể đáng. Tôi đã khuyên Myrtle lờ nó đi, nhưng vì đã có chút men trong người nên cô ta nói rằng sẽ cho gã một trận.
Đêm đó chúng tôi khiêu vũ trong khách sạn. Max đã ở đó một lúc, rồi tôi không thấy hắn đâu nữa. Myrtle đang nhảy với một gã tên Rutgers, một luật sư. Một lúc sau, cô ta bỏ hắn lại và đi ra cửa. Cô ta nháy mắt với tôi khi lướt qua, nên tôi biết rằng cô ta ra ngoài để gặp Tim. Cô ta vừa đi khỏi thì tôi nghe thấy tiếng súng. Không ai khác để ý tới chuyện đó. Có lẽ tôi cũng chẳng nhận ra nếu không biết về chuyện giữa Myrtle và Tim.
Tôi bảo Holly rằng mình muốn gặp Myrtle, rồi đi theo cô ta. Tôi ra sau cô ta chừng năm phút. Tôi thấy một căn nhà hóng mát đã tắt điện tối om, nhưng có người trong đó. Tôi đi tới, và… Khát nước quá đi.”
Tôi rót ra hai ly rượu gin. Cô ta đi vào bếp để lấy thêm đá. Chúng tôi uống rượu, rồi cô ta ngồi xuống và kể tiếp:
“Tim Noonan nằm đó, đã chết, một phát đạn giữa thái dương và khẩu súng của gã nằm bên mình. Có cả tá người đang đứng xung quanh đó, người của khách sạn, du khách và một thuộc cấp của Noonan, một gã cớm tên MacSwain. Ngay khi Myrtle thấy tôi, cô ta liền kéo tôi khỏi đó và đi về phía bụi cây.
‘Max đã giết anh ta.’ Cô ta nói. ‘Tôi phải làm gì đây?’
Tôi hỏi cô ta về chuyện đã xảy ra. Cô ta bảo tôi rằng mình đã nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ khẩu súng, và ban đầu cô ta nghĩ rằng Tim đã tự sát. Cô ta ở cách đó quá xa và bên ngoài thì quá tối để có thể nhìn rõ. Khi cô ta xuống tới đó, gã đang co quắp và rên rỉ, ‘Hắn không cần phải giết tôi. Tôi đã…’ Cô ta không nghe được phần còn lại của câu nói. Gã lăn lộn, máu chảy ra từ vết đạn trên thái dương.
Myrtle nghĩ rằng Max đã làm chuyện đó, nhưng cần cô ta phải chắc chắn, vậy nên cô ta quỳ xuống, cố nâng đầu gã lên và hỏi, ‘Ai đã làm chuyện này, Tim?’
Gã đã sắp tắt thở, nhưng vẫn đủ sức thì thầm với cô ta, ‘Max!’
Cô ta tiếp tục hỏi tôi, ‘Tôi phải làm gì đây?’ Tôi hỏi xem liệu còn ai khác nghe thấy những lời Tim đã nói không, và cô ta nói rằng còn gã cớm kia. Hắn đang đi tìm người giúp trong khi cô ta nâng đầu Tim dậy. Cô ta không nghĩ là còn ai khác nữa.
Tôi không muốn Max phải vào tù vì tội giết một con lợn như Tim Noonan. Khi ấy Max cũng không quá đặc biệt với tôi, trừ việc tôi thích hắn, và tôi không thích ai trong nhà Noonan cả. Tôi biết gã cớm kia - MacSwain đó. Tôi có quen biết vợ gã. Hắn từng khá tử tế, thật như đếm, cho đến khi dính vào quyền lực và đi theo vết xe đổ của những tên còn lại. Vợ gã đã chịu đựng hết mức có thể, rồi cô ta bỏ hắn.
Khi biết đó là hắn, tôi bảo Myrtle rằng chúng tôi có thể dàn xếp mọi chuyện. Một gã du đãng có thể dàn xếp với MacSwain, hoặc, nếu hắn không chấp nhận thì Max có thể loại bỏ hắn. Cô ta có bức thư của Tim, viết rằng gã sẽ tự sát. Nếu MacSwain chịu hợp tác, bức thư, cùng với việc viên đạn trên đầu Tim được bắn ra từ khẩu súng của chính hắn, sẽ che giấu được mọi chuyện.
Tôi để Myrtle lại dưới gốc cây và đi tìm Max. Hắn không có ở đó. Khách đã vãn bớt, dù tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc. Tôi không thể tìm thấy Max, vì thế tôi quay lại chỗ Myrtle. Cô ta đã đổi ý. Cô ta không muốn Max biết rằng cô ta đã biết chuyện hắn giết Tim. Cô ta sợ hắn.
Anh hiểu mà, phải không? Cô ta sợ rằng nếu cô ta và Max chia tay thì hắn sẽ trừ khử cô ta, vì cô ta đã biết quá nhiều. Tôi hiểu, bởi tôi cũng đã nghĩ tới chuyện đó. Chúng tôi đều đồng ý rằng cố gắng dàn xếp chuyện này mà không để hắn biết là tốt nhất. Dù sao thì tôi cùng không muốn lún quá sâu vào nó.
Myrtle một mình quay lại nơi đám đông đang vây quanh xác Tim, gọi MacSwain ra một góc và thỏa thuận với hắn. Cô ta có ít tiền trong người. Cô ta đưa cho hắn hai trăm và một chiếc nhẫn kim cương, thứ đã khiến một gã tên Boyle tốn tận một ngàn. Tôi nghĩ là sau đó hắn sẽ kiếm cớ vòi thêm, nhưng không. Hắn chốt sổ luôn. Với sự trợ giúp của lá thư, hắn đã đóng hồ sơ và kết luận đây là một vụ tự sát.
Noonan biết rằng có điều gì đó mờ ám trong chuyện này, nhưng ông ta không thể tìm ra nó. Tôi nghĩ ông ta nghi ngờ Max có liên quan. Nhưng Max có chứng cứ ngoại phạm hết sức chặt chẽ - về mặt này thì hắn rất giỏi - và cuối cùng Noonan cũng buộc phải loại hắn ra khỏi danh sách nghi phạm. Nhưng Noonan không chấp nhận chuyện đó. Ông ta trút giận vào MacSwain - đá hắn ra khỏi lực lượng.
Max và Myrtle chia tay một thời gian sau đó. Không có cãi vã hay gì cả - chỉ là họ chia tay. Tôi nghĩ rằng cô ta không thể cảm thấy thoải mái khi ở gần hắn được nữa, mặc dù theo những gì tôi biết thì hắn chưa từng nghi ngờ rằng cô ta đã biết mọi chuyện. Giờ thì cô ta đang bị bệnh, như tôi vừa bảo anh, và chẳng còn sống được bao lâu. Tôi nghĩ là cô ta sẽ sẵn sàng khai ra, nếu được hỏi, MacSwain thì vẫn đang ở trong thành phố. Hắn sẽ nói nếu cảm thấy có lợi, Hai người đó là quá đủ để buộc tội Max… và không có chuyện Noonan chịu bỏ qua đâu! Không phải thế là quá đủ cho công việc thả mồi của anh rồi sao?”
“Nếu đó đúng là một vụ tự sát thì sao?” Tôi hỏi. “Và vào phút chót Tim Noonan đã nảy ra sáng kiến để đổ hết tội lên đầu Max?”
“Gã vô dụng đó có gan tự bắn vào đầu mình ư? Làm gì có chuyện đó.”
“Có thể nào Myrtle đã bắn anh ta không?”
“Noonan cũng đã tính tới chuyện đó. Nhưng cô ta còn chưa đi được một phần ba quãng đường tới đó khi tiếng súng vang lên. Tim có thuốc súng dính trên đầu, và không có dấu hiệu gì cho thấy gã đã bị đưa tới đó. Myrtle bị loại.”
“Nhưng Max có bằng chứng ngoại phạm?”
“Phải, đúng vậy. Hắn luôn có. Hắn đã ở quầy bar của khách sạn, phía bên kia tòa nhà, suốt thời gian đó. Bốn người đã khai như vậy. Theo tôi nhớ thì họ đã khai trước cả khi được hỏi. Những người khác trong quầy bar không nhớ liệu Max có ở đó hay không, nhưng bốn người họ thì nhớ. Họ sẽ nhớ bất cứ điều gì Max muốn họ nhớ.”
Đôi mắt cô ta mở rộng, rồi nheo lại thành khe hẹp. Cô ta nghiêng người về phía tôi, khuỷu tay gạt đổ ly rượu.
“Peak Murry là một trong bốn người đó. Hắn hiện đang có mâu thuẫn với Max. Lúc này Peak hẳn sẽ khai thật. Hắn sở hữu một tiệm bi-a tại Broadway.”
“Gã MacSwain này, có phải tên hắn là Bob không?” Tôi hỏi. “Một gã chân vòng kiềng và quai hàm dài như của một con lợn?”
“Đúng. Anh biết hắn sao?”
“Sơ sơ. Giờ hắn đang làm gì?”
“Một gã bài bạc rác rưởi. Anh nghĩ gì về việc này?”
“Không tệ. Có lẽ tôi có thể sử dụng nó.”
“Vậy giờ hãy bàn về chuyện tiền nong nào.”
Tôi cười toe toét trước sự tham lam hiện rõ trên mặt cô ta và nói:
“Chưa phải lúc, cô em ạ. Tôi còn phải xem xem nó có giá trị đến đâu trước khi tính đến chuyện rải tiền.”
Cô ta gọi tôi là gã keo kiệt chết bằm và với lấy chai rượu gin.
“Tôi không uống nữa, cảm ơn.” Tôi bảo cô ta, rồi nhìn vào đồng hồ. “Sắp năm giờ sáng rồi, và tôi còn cả một ngày dài bận rộn ở phía trước.”
Cô ta bảo rằng mình lại đói. Điều đó nhắc tôi nhớ rằng tôi cũng thế. Mất nửa giờ hoặc hơn để chuẩn bị một chiếc bánh waffle với thịt giăm bông. Mất nhiều thời gian hơn để đưa chúng vào bụng, hút vài điếu xì gà và uống thêm vài tách cà phê. Khi tôi rời đi thì đã là hơn sáu giờ.
Tôi quay lại khách sạn và ngâm mình trong bồn nước lạnh. Việc này khiến tôi khỏe ra nhiều, và tôi cần sự khỏe khoắn đó. Ở tuổi bốn mươi, tôi có thể dùng rượu gin để thay cho giấc ngủ, nhưng không thực sự thoải mái.
Khi mặc quần áo xong, tôi ngồi xuống và soạn một văn bản:
Ngay trước khi chết, Tim Noonan đã nói với tôi rằng anh ta bị Max bắn. Thanh tra Bob MacSwain cũng đã nghe thấy điều đó. Tôi đã đưa thanh tra MacSwain hai trăm đô la và một chiếc nhẫn kim cương trị giá một nghìn đô la để giữ im lặng và dàn xêp để khiến nó trông giống một vụ tự sát.
Với tờ giấy đút trong túi, tôi bước xuống tầng, dùng thêm cà phê rồi đi tới bệnh viện thành phố.
Giờ thăm bệnh là buổi chiều, nhưng bằng cách đưa ra giấy ủy nhiệm của Hãng Thám tử Continental và bảo rằng một giờ trì hoãn có thể gây ra hàng ngàn cái chết hay câu gì đó đại loại như thế, tôi được phép vào gặp Myrtle Jennison.
Cô ta nằm một mình trong một phòng trên tầng ba. Bốn chiếc giường khác trống trơn. Đó có thể là một cô gái mới hai mươi lăm hoặc một người phụ nữ đã năm mươi lăm. Khuôn mặt cô ta sưng vù, nổi mụn lốm đốm, mái tóc vàng xơ xác được tết thành hai bím thả trên gối.
Tôi chờ đến khi y tá rời đi, rồi đưa văn bản đã soạn sẵn cho người bệnh xem và nói:
“Cô ký vào đây được không, cô Jennison?”
Cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt sưng húp xấu xí, rồi vào tờ giấy, cuối cùng đưa bàn tay phù thũng nặng không tới mức không còn nguyên dạng ra với lấy nó.
Cô ta giả bộ như mình mất gần năm phút để đọc xong sáu mươi hai từ mà tôi đã viết, rồi thả tờ giấy xuống giường và hói:
“Làm sao anh biết chuyện này?” Giọng cô ta nhỏ nhưng đầy cáu kỉnh.
“Dinah Brand đã nói với tôi.”
Cô ta hào hứng hỏi:
“Cô ta chia tay với Max rồi sao?”
“Tôi không biết.” Tôi nói dối. “Tôi cho rằng cô ta chỉ muốn giữ cái này trong tay để phòng thân thôi.”
“Rồi sẽ có ngày cổ họng cô ta bị rạch đứt. Đưa tôi cây bút.”
Tôi đưa cho cô ta cây bút máy của mình và đặt cuốn sổ lót dưới tờ giấy để cô ta nguệch ngoạc ký vào và rút nó ra ngay khi cô ta đã xong. Trong lúc tôi đang phe phẩy tờ giấy cho khô, cô ta nói:
“Nếu đó là điều mà cô ta muốn thì kệ xác cô ta. Giờ tôi quan tâm đến chuyện của người khác làm gì chứ? Tôi sắp chết đến nơi rồi. Quỷ tha ma bắt tất cả bọn chúng!” Cô ta cười khúc khích và đột nhiên kéo chăn xuống tận dưới đầu gối, cho tôi thấy thân hình phù thũng khủng khiếp dưới chiếc áo ngủ trắng thô của cô ta. “Anh thấy rồi chứ? Vậy đó, tôi xong rồi.”
Tôi kéo chăn lên cho cô ta và nói:
“Cảm ơn vì điều này, cô Jennison.”
“Không sao. Giờ với tôi chẳng còn gì quan trọng nữa. Chỉ có điều…”, chiếc cằm sưng húp của cô ta run rẩy, “… thật khủng khiếp khi phải chết trong tình trạng xấu xí thế này.”