← Quay lại trang sách

Chương 12 Một thỏa thuận mới

Tôi đi ra ngoài để tìm MacSwain, vì chẳng tìm được gì trong cả danh bạ lẫn niêm giám. Tôi tìm ở các tiệm bi-a, các cửa hiệu xì gà, những nơi bán rượu lậu; ban đầu chỉ nhìn quanh, rồi sau đó thận trọng dò hỏi. Nhưng chỉ vô ích. Tôi đi bộ trên phố, tìm kiếm đôi chân vòng kiềng. Chẳng thu được gì. Tôi quyết định trở lại khách sạn, chợp mắt một lát và sẽ tiếp tục cuộc tìm kiếm vào buổi tối.

Ở một góc xa trên hành lang, một gã bỏ tờ báo xuống và bước tới chỗ tôi. Gã có đôi chân vòng kiềng và quai hàm của một con lợn. Đích thị là MacSwain.

Tôi gật đầu với gã và bước về phía thang máy. Gã đi theo tôi, lầm bầm:

“Này, anh có thời gian chứ?”

“Ờ, cũng còn tùy.” Tôi dừng lại, giả bộ thờ ơ.

“Rời khỏi chỗ này đã.” Gã lo lắng nói.

Tôi đưa gã lên phòng mình. Gã ngồi giạng chân trên ghế và đưa diêm lên miệng. Tôi ngồi trên giường và đợi xem gã nói gì. Gã nhai que diêm một lúc rồi bắt đầu:

“Tôi đến để thành thực với anh, người anh em. Tôi…”

“Anh định nói rằng anh đã biết tôi từ trước ngày hôm qua, phải không?” Tôi nói. “Bush chưa từng bảo anh đặt cược vào hắn, và anh cũng không định làm chuyện đó? Anh biết rõ về hắn bởi anh từng là một tên cớm? Anh nghĩ rằng nếu tôi nói chuyện đó với hắn, anh có thể kiếm được chút tiền bẩn thỉu bằng việc đặt cược cho hắn, phải vậy không?”

“Nếu đúng là như vậy thì tôi quả là quá khốn nạn”, gã nói, “nhưng vì anh đã biết cả rồi, vậy nên tôi sẽ thừa nhận.”

“Kiếm được nhiều không?”

“Tôi thắng được sáu trăm.” Gã kéo mũ về phía sau và dùng phần còn lại của cây diêm để gãi trán. “Rồi tôi lại tự đánh mất toàn bộ số tiền đó, cùng với hơn hai trăm đô nữa, vì một trò tào lao. Anh nghĩ sao hả? Tôi kiếm được sáu trăm dễ như trở bàn tay, rồi sau đó lại phải xin bốn đồng để ăn sáng.”

Tôi nói rằng bữa sáng đó thật khó ăn, nhưng đời là vậy mà.

Gã ậm ừ, lại đưa que diêm lên miệng, ngậm thêm chút nữa, rồi nói:

“Đó là lý do tôi tới gặp anh. Tôi đã từng sa lầy một lần rồi, và…”

“Vì sao Noonan lại tống cổ anh?”

“Tống cổ? Tống cổ cái gì? Tôi tự bỏ. Tôi nhận được một mớ lớn sau khi vợ tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông - tiền bảo hiểm - và thế là tôi bỏ.

“Tôi nghe bảo ông ta đã đá anh ra khỏi ngành sau khi em trai ông ta tự sát.”

“Ồ, vậy anh nghe sai rồi. Đúng là chuyện xảy ra ngay sau đó, nhưng anh có thể đi hỏi ông ta xem có phải tôi bỏ không.”

“Với tôi thì cũng chẳng quan trọng lắm. Tiếp tục đi, nói xem tại sao anh lại tới đây tìm tôi.”

“Tôi cháy túi rồi. Tôi biết anh làm việc cho Continental, và tôi có linh cảm về lý do đã khiến anh tới đây. Tôi có quan hệ mật thiết với cả hai phe của cái ổ dòi này. Tôi có thể giúp anh nhiều chuyện, bởi tôi từng là cớm và tôi nắm trong tay cả hai đầu dây.”

“Anh muốn làm bồ câu cho tôi à?”

Gã nhìn thẳng vào mắt tôi và nói đều đều:

“Thật kỳ quặc khi một người như anh lại luôn tìm ra cái tên tệ nhất có thể để miêu tả mọi thứ.”

“Tôi có việc cho anh đây, MacSwain.” Tôi lấy tờ giấy ra và đưa cho gã. “Nói tôi nghe về chuyện này.”

Gã đọc nó cẩn thận, môi mấp máy, que diêm chuyển động lên xuống trong miệng. Gã đứng dậy, đặt tờ giấy lên giường, bên cạnh tôi, và trở nên cáu kỉnh.

“Có vài thứ mà tôi phải tìm hiểu trước.” Gã đang nói nghiêm túc. “Lát nữa tôi sẽ quay lại và kể anh nghe toàn bộ câu chuyện.”

Tôi cười và bảo hắn:

“Đừng có ngốc thế. Anh biết tôi sẽ không để anh bỏ đi mà.”

“Tôi không biết chuyện đó.” Gã lắc đầu, vẫn hết sức nghiêm túc. “Cả anh cũng vậy. Thử nghĩ xem anh có thể ngăn tôi lại được không.”

“Câu trả lời là có.” Tôi nói và đánh giá tình hình. Gã trông khá rắn chắc và khỏe mạnh, trẻ hơn tôi sáu hay bảy tuổi gì đó và nhẹ hơn tầm chục cân.”

Gã đứng nơi cuối giường, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc. Tôi ngồi bên thành giường, nhìn hắn bằng ánh mắt vô tình. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau suốt gần ba phút.

Tôi dùng một phần trong khoảng thời gian đó để ước lượng khoảng cách giữa chúng tôi và tính rằng nếu gã nhảy vào, tôi có thể quăng mình lên giường và lựa thế để tặng cho gã một gót giày vào mặt. Gã ở quá gần để tôi có thể rút súng ra. Tôi vừa mới hoàn thành sơ đồ tư duy trong đầu thì gã lên tiếng:

“Cái nhẫn rác rưởi đó không đáng giá một ngàn. Tôi đã rất tử tế khi chỉ nhận hai trăm cho chuyện đó.”

“Ngồi xuống đây và kể tôi nghe nào.”

Gã lắc đầu và nói:

“Đầu tiên tôi muốn biết mục đích của anh khi làm chuyện này là gì.”

“Bắt Kẻ Thầm Thì.”

“Ý tôi không phải thế. Ý là với tôi cơ.”

“Anh sẽ phải tới Tòa thị chính với tôi.”

“Không có chuyện đó đâu.”

“Sao lại không? Anh là nhân chứng duy nhất.”

“Tôi là nhân chứng duy nhất mà Noonan có thể buộc tội ăn hối lộ, hoặc là đồng phạm, mà có khi là cả hai. Và ông ta sẽ nắm bắt cơ hội rất nhanh.”

Cứ thế này thì chuyện sẽ chẳng đi tới đâu cả. Tôi nói: “Đúng là tệ thật. Nhưng anh sẽ phải đi gặp hắn.” “Cứ thử xem anh có làm được không.”

Tôi ngồi thẳng dậy và trượt tay phải xuống hông.

Gã vồ lấy tôi. Tôi quăng người xuống giường, xoay hông và giơ chân vào gã. Đó là một độc chiêu, chỉ có điều lần này nó không hiệu quả. Trong khi cố gắng tóm lấy tôi, gã va vào một bên giường và xô lệch nó, khiến tôi ngã xuống sàn.

Tôi tiếp đất bằng lưng, tay tiếp tục lần mò khẩu súng trong khi cố lăn xuống gầm giường.

Không tóm được tôi, cú vồ tới làm gã va phải thành giường và ngã lộn nhào. Gã bò ngửa tiến lại gần tôi.

Tôi chĩa súng vào mắt trái của gã và nói:

“Anh đang biến chúng ta thành trò hề đấy. Ở yên đấy khi tôi đứng dậy, hoặc tôi sẽ đục một lỗ xuyên qua não anh.”

Tôi đứng dậy, bỏ tờ giấy vào trong túi rồi bảo hắn đứng dậy.

“Sửa lại mũ và cà vạt đi, như vậy anh sẽ không khiến tôi phải xấu hổ khi đi cạnh anh trên phố.” Tôi đề nghị sau khi lướt tay khắp người gã và không tìm thấy vũ khí gì. “Hãy tự nhắc nhở bản thân rằng khẩu súng sẽ luôn nằm trong túi áo khoác của tôi, cùng với một cánh tay nữa.”

Gã đội thẳng mũ và chỉnh lại cà vạt, rồi nói:

“Này, nghe này, giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi, và tôi sẽ chẳng được lợi gì khi phản bội cả. Từ giờ tôi sẽ ngoan ngoãn vâng lời. Anh có thể quên chuyện vừa rồi đi được không? Anh biết đấy… mọi chuyện sẽ trơn tru hon nếu họ thấy tôi đi cùng anh, chứ không phải là bị anh kéo đi.”

“Được rồi.”

“Cảm ơn, người anh em.”

Noonan đang ra ngoài đi ăn. Chúng tôi phải đợi suốt nửa tiếng. Khi bước vào, hắn chào tôi như mọi khi, “Khỏe không?”, “Nghe ổn đấy”, mấy câu rỗng tuếch đại loại như vậy. Hắn không nói gì với MacSwain mà chỉ nhìn gã bằng ánh mắt cay nghiệt.

Chúng tôi bước vào phòng riêng của tay cảnh sát trưởng. Hắn kéo ghế cho tôi rồi ngồi xuống, lờ luôn gã thuộc cấp cũ đi.

Tôi đưa cho Noonan văn bản mà cô nàng ốm yếu đã ký.

Hăn liếc qua nó, rồi bật dậy khỏi ghế và thụi nắm đấm to như quả dưa gang thẳng vào mặt MacSwain.

Cú đấm khiến MacSwain bắn tuốt về tận đầu kia của căn phòng, may mà có bức tường cản lại. Bức tường rên rỉ dưới áp lực, và một khung ảnh - Noonan và những nhân vật tai to mặt lớn khác trong thành phố đang chào mừng ai đó bằng những tràng pháo tay - rơi xuống sàn cùng với kẻ bị đánh.

Tay cảnh sát trưởng lạch bạch bước tới, nhặt khung ảnh lên rồi quật tới tấp xuống đầu MacSwain.

Rồi Noonan trở lại bàn làm việc, thở phì phò, mỉm cười, nói với tôi bằng giọng vui vẻ:

“Đúng là loại chuột cống.”

MacSwain ngồi dậy và nhìn xung quanh, máu chảy xuống từ đầu, mũi và miệng của gã.

Noonan hét vào mặt gã:

“Lại đây, mày đó.”

MacSwain nói, “Vâng, thưa sếp”, rồi bò dậy và chạy về phía bàn làm việc.

Noonan bảo, “Khai hết đi, hoặc tao sẽ giết mày.”

MacSwain nói:

“Vâng, thưa sếp. Mọi thứ giống như cô ta đã nói, trừ việc viên đá đó không đáng giá đến một ngàn. Nhưng cô ta đã đưa nó cho tôi, cộng thêm hai trăm nữa để bịt miệng, bởi tôi đến đó ngay khi cô ta đang hỏi cậu ấy, ‘Ai đã làm chuyện này, Tim?’, và cậu ấy đáp, ‘Max!’. Cậu ấy nói khá to và rõ, giống như một lời trăn trối, và đúng là cậu ấy chết ngay sau đó, ngay trước khi kịp nói hết. Đó là tất cả, thưa sếp, nhưng viên đá đó không đáng giá…”

“Vứt mẹ cái viên đá đó đi.” Noonan gầm lên. “Và đừng có để máu làm bẩn thảm của tao.”

MacSwain rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay bẩn thỉu để lau mũi và miệng, rồi lắp bắp:

“Chỉ vậy thôi, thưa sếp. Lúc đó tôi đã khai hết tất cả, trừ việc tôi đã nghe thấy cậu ấy nói rằng Max đã làm chuyện đó. Tôi biết là mình không nên…”

“Câm mồm.” Noonan nói và ấn một cái nút trên bàn.

Một gã cảnh sát mặc đồng phục bước vào. Tay cảnh sát trưởng giơ ngón cái về phía MacSwain và nói:

“Đưa thằng này xuống tầng và cho hắn vào bệnh xá, rồi nhốt hắn lại.”

MacSwain bắt đầu rên rỉ tuyệt vọng, “Ôi, sếp ơi…”, nhưng tay cảnh sát đã lôi gã đi trước khi gã có thể nói thêm bất cứ điều gì. Noonan đưa tôi một điếu xì gà, dùng một điếu khác gõ gõ vào tờ giấy và hỏi:

“Con đàn bà đó đang ở đâu?”

“Trong bệnh viện thành phố, đang chết dần chết mòn. Nếu ông định làm gì đó với cô ta thì không cần đâu… tôi đã sắp xếp cả rồi. Còn một việc nữa… tôi nghe nói Peak Murry và Kẻ Thầm Thì không còn hòa thuận với nhau nữa. Không phải Murry là một trong những nhân chứng của hắn sao?”

Tay cảnh sát trưởng nói, “Đúng vậy”, nhấc một trong những máy điện thoại của hắn lên, nói, “McGraw”, và rồi, “Gọi cho Peak Murry và yêu cầu hắn tới đây. Và bảo Tony Agosti hãy đi tóm tên ném dao đó.”

Hắn đặt điện thoại xuống, đứng dậy, hút cả đống xì gà rồi cất giọng qua làn khói:

“Không phải lúc nào tôi cũng thành thật với anh.”

Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, tôi nghĩ, nhưng không nói gì mà cứ để hắn tiếp tục.

“Anh là người hiểu rõ vấn đề. Anh hiểu rõ công việc này là như thế nào. Nhưng anh vẫn phải nghe tôi. Chỉ vì một người là cảnh sát trưởng không có nghĩa ông ta là kẻ đứng đầu. Có lẽ anh là vấn đề lớn với kẻ nào đó, và kẻ đó lại là vấn đề lớn với tôi. Tôi nghĩ anh chính là người thích hợp. Tôi phải chơi lại những kẻ đã chơi tôi. Hiểu ý tôi không?”

Tôi gật đầu, tỏ ý rằng tôi đã hiểu.

“Đó là cách mà mọi chuyện diễn ra.” Hắn nói. “Chỉ vậy thôi. Còn đây là một chuyện khác, một thỏa thuận mới. Khi bà già qua đời, Tim mới chỉ là một cậu bé. Mẹ bảo tôi, ‘Hãy chăm sóc nó, John’, và tôi đã hứa điều đó. Rồi Kẻ Thầm Thì giết nó chỉ vì một con đàn bà.” Hắn cúi xuống và nắm lấy tay tôi. “Anh hiểu ý tôi không? Chuyện đó xảy ra khoảng hơn một năm trước, và anh vừa trao cho tôi cơ hội đầu tiên để buộc tội hắn. Tôi đang nói rằng sẽ không có kẻ nào ở Personville dám lên giọng với anh nữa, kể từ hôm nay.”

Điều đó khiến tôi hài lòng, tôi đã nói như vậy. Chúng tôi tiếp tục trò chuyện, cho tới khi một gã cao lêu nghêu có chiếc mũi hếch nằm trên khuôn mặt tròn trịa đầy tàn nhang được dẫn vào. Đó là Peak Murry.

“Chúng tôi đang tự hỏi rằng lúc Tim qua đời”, tay cảnh sát trưởng nói, mời Murry một điếu xì gà và ra hiệu cho hắn ngồi xuống, “thì Kẻ Thầm Thì đã ở đâu. Đêm đó anh đã ở hồ Mock, phải không?”

“Phải.” Murry nói và mũi hắn hếch cao hơn.

“Với Kẻ Thầm Thì?”

“Không phải lúc nào tôi cũng ở cạnh hắn.”

“Anh có ở cùng hắn khi có tiếng súng không?”

“Không.”

Đôi mắt xanh của tay cảnh sát trưởng nheo lại và sáng lên. Hắn nhẹ nhàng hỏi:

“Anh có biết khi đó hắn ở đâu không?”

“Không.”

Tay cảnh sát trưởng thở dài thỏa mãn và ngả người xuống ghế.

“Chết tiệt, Peak”, hắn nói, “khi đó anh đã khai rằng anh đã ở cùng hắn tại quầy bar.”

“Đúng, tôi đã làm thế.” Gã đàn ông cao lêu nghêu thừa nhận. “Nhưng đó chỉ là vì hắn đã bảo tôi làm thế, và tôi thì không phiền khi giúp một người bạn.”

“Có nghĩa là anh không phiền khi phải khai man?”

“Bớt lằng nhằng đi.” Murry khạc nước bọt. “Đây không phải tòa án, và tôi chẳng có gì phải khai cả.”

“Thế còn jerry, Geogre Kelly và O’Brien thì sao?” Tay cảnh sát trưởng hỏi. “Có phải chúng cũng khai như vậy chỉ vì được hắn yêu cầu không?”

“O’Brien thì đúng. Hai tên còn lại thì tôi không rõ. Tôi vừa ra khỏi quán bar thì đụng phải Kẻ Thầm Thì, Jerry và Kelly, thế là tôi quay lại để uống cùng chúng. Kelly bảo tôi rằng Tim đã bị giết. Rồi Kẻ Thầm Thì nói, ‘Chẳng thiệt gì nếu có bằng chứng ngoại phạm. Chúng ta đã ở đây cùng nhau nãy giờ, phải không?’, và hắn quay sang O’Brien, người đang đứng sau quầy bar. O’Brien nói, ‘Anh thì chắc chắn rồi’. Và khi Kẻ Thầm Thì nhìn tôi, tôi nói điều tương tự. Nhưng giờ thì tôi chẳng việc gì phải bao che cho hắn nữa cả.”

“Kelly nói rằng Tim đã bị giết? Không phải là cậu ấy được tìm thấy đã chết ư?”

“‘Bị giết’ là từ mà hắn đã dùng.”

Tay cảnh sát trưởng nói:

“Cảm ơn, Peak. Đáng ra anh không nên làm vậy, nhưng dù sao thì chuyện cũng đã rồi. Bọn nhóc sao rồi?”

Murry nói rằng chúng vẫn ổn, chỉ là không được bụ bẫm như hắn mong đợi. Noonan gọi tới Văn phòng Công tố viên và yêu cầu Dart cùng một tốc ký viên tới ghi lại câu chuyện của Peak.

Noonan, Dart và tốc ký viên tới bệnh viện thành phố để lấy lời khai hoàn chỉnh của Myrtle Jennison. Tôi không đi theo. Tôi quyết định rằng mình cần đi ngủ, bảo với tay cảnh sát trưởng rằng tôi sẽ gặp hắn sau, rồi sau đó trở lại khách sạn.