Chương 18 Phố Painter
Đồ ăn đóng hộp trong căn chòi trông có vẻ không có gì thích hợp để ăn sáng. Chúng tôi uống cà phê được pha bằng nước đọng trong một chiếc xô mạ kẽm.
Sau khi đi bộ khoảng một dặm, chúng tôi tới một trang trại và bỏ ra vài đô để một thằng nhóc chở chúng tôi về thành phố trên một chiếc xe Ford gia đình. Cậu ta thắc mắc rất nhiều, nhưng chúng tôi chỉ im lặng hoặc bịa ra câu trả lời. Chúng tôi được thả xuống trước một nhà hàng nhỏ ở đầu phố King, và chúng tôi ních đầy một bụng thịt xông khói và bánh kiều mạch.
Một chiếc taxi đưa chúng tôi tới nhà Dinah khoảng trước chín giờ một chút. Tôi kiểm tra căn hộ một lượt, từ mái nhà tới hầm rượu, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy đã có kẻ đột nhập.
“Khi nào anh quay lại?” Cô ta hỏi khi đi theo tôi đến cửa.
“Tôi sẽ cố gắng tạt qua trước nửa đêm, nhưng chỉ vài phút thôi. Lew Yard sống ở đâu?”
“Số 1622 phố Painter. Cách đây ba dãy nhà. Anh định làm gì ở đó?” Trước khi tôi có thể trả lời, cô ta túm lấy tay tôi và cầu khẩn, “Hãy cố tóm Max, được chứ? Tôi sợ hắn phát khiếp.”
“Có thể tôi sẽ khích Noonan thêm chút nữa. Còn tùy xem mọi thứ sẽ diễn ra thế nào.”
Cô ta gọi tôi là kẻ lừa đảo đáng nguyền rủa, bảo tôi chẳng quan tâm gì tới cô ta mà chỉ chăm chăm hoàn thành công việc bẩn thỉu của mình.
Tôi đi tới phố Painter. Số 1622 là một căn nhà gạch đỏ với nhà để xe nằm trước hiên.
Cách đó một dãy nhà, tôi tìm thấy Dick Foley trong một chiếc Buick đi thuê. Tôi bước vào xe và hỏi:
“Đang làm gì đấy?”
“Hai chấm. Bỏ ba rưỡi, văn phòng tới chỗ Willsson. Mickey. Năm. Nhà. Bận. Tiếp tục. Nghỉ ba bảy. Chưa thấy gì.”
Điều đó có nghĩa là cậu ta đã theo dõi Lew Yard từ hai giờ chiều hôm trước, bám theo hắn tới chỗ Willsson lúc ba giờ rưỡi và gặp Mickey - người đang bám đuôi Pete - tại đó, thấy Yard ra về nhà lúc năm giờ, trông thấy nhiều người ra vào ngôi nhà nhưng không theo dõi bất kỳ ai trong số đó, tiếp tục theo dõi ngôi nhà đến tận ba giờ sáng, quay lại đây và ngủ đến bảy giờ, và không thấy ai ra hay vào từ lúc đó.
“Cậu sẽ phải bỏ nơi này và tới chỗ Willsson.” Tôi nói. “Nghe đồn Kẻ Thầm Thì Thaler đang trốn ở đó, và tôi muốn có người để mắt đến hắn cho đến khi tôi quyết định xem có nên đưa hắn tới cho Noonan hay không.”
Dick gật đầu và bắt đầu khởi động xe. Tôi bước ra và trở về khách sạn.
Một bức điện được gửi từ Bố Già:
Gửi lời giải thích về hành động và tình hình hiện tại và báo cáo chi tiết cho từng ngày mau.
Tôi bỏ bức điện vào trong túi và hy vọng sẽ sớm xong việc. Lúc này mà gửi cho ông ấy thông tin chi tiết thì thật chẳng khác nào tự gửi đơn xin từ chức.
Tôi chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn rồi đi tới Tòa thị chính.
“Xin chào.” Noonan đón tiếp tôi. “Tôi đang hy vọng rằng anh sẽ tới. Tôi đã đến đón anh ở khách sạn nhung họ bảo rằng anh đã đi rồi.”
Sáng nay trông hắn không được khỏe, nhưng dường như hắn thật sự vui mừng khi được gặp tôi.
Một trong những chiếc điện thoại reo lên khi tôi vừa ngồi xuống. Hắn nhấc máy và nói, “Sao?”, im lặng một lúc rồi đáp, “Tốt hơn là tự giải quyết đi, Mac”, và phải cố gắng tới hai lần mới đặt được ống nghe vào đúng vị trí. Khuôn mặt hắn nhợt nhạt, nhưng giọng thì vẫn khá bình tĩnh khi bảo tôi:
“Lew Yard mới bị bắn gục ngay trước hiên nhà.”
“Có manh mối nào không?” Tôi hỏi và tự nguyền rủa bản thân vì đã kéo Dick Foley rời khỏi phố Painter sớm hẳn một giờ. Quả là một sai lầm đáng tiếc.
Noonan lắc đầu, cúi gằm mặt xuống.
“Chúng ta ra ngoài và xem xét những gì còn sót lại chứ?” Tôi đề nghị và đứng lên.
Hắn chẳng đứng dậy, cũng chẳng nhìn lên.
“Không.” Hắn đáp lại với giọng uể oải. “Nói thật thì tôi không muốn. Tôi không biết mình có thể xử lý nổi không. Tôi phát điên vì mấy cái vụ giết chóc này rồi. Nó khiến tôi… suy sụp, phải, đúng vậy.”
Tôi lại ngồi xuống và hỏi:
“Ông đoán là ai đã giết hắn?”
“Có Chúa mới biết.” Hắn lẩm bẩm. “Tất cả đang tàn sát lẫn nhau. Bao giờ chuyện này mới kết thúc đây?’
“Liệu có phải Reno không?”
Noonan nhăn mặt, định ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhưng rồi đổi ý và lặp lại:
“Có Chúa mới biết.”
Tôi tiếp cận từ một góc độ khác:
“Có ai nằm xuống trong trận chiến tại quán Mũi Tên Bạc đêm qua không?’
“Chỉ có ba người.”
“Chúng là ai?”
“Hai anh em nhà Johnson, Blackie Whalen và Put Collings - chúng mới được tại ngoại lúc năm giờ hôm qua, cùng với Jake Wahl Người Hà Lan, một tay du kích.
“Vụ đó là sao?’
“Chỉ vì lý do vớ vẩn thôi, tôi đoán vậy. Có vẻ như Put, Blackie và những tên được thả cùng chúng đã tổ chức tiệc mừng cùng đám bạn, nhưng mọi chuyện đã kết thúc trong khói bụi.”
“Tất cả bọn chúng đều là người của Lew Yard ư?”
“Tôi không rõ.” Hắn đáp.
Tôi đứng dậy, nói, “Ồ, được rồi”, và bước ra cửa.
“Đợi đã.” Hắn gọi với theo. “Đừng bỏ đi như vậy. Có lẽ chính là chúng.”
Tôi quay lại ghế. Mắt Noonan dán xuống bàn. Khuôn mặt hắn xám xịt, nhợt nhạt và ướt át như mới được trát matit.
“Kẻ Thầm Thì đang ở chỗ Willsson.” Tôi bảo hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, mắt tối sầm, miệng giật giật rồi ngửa đầu ra sau. Mắt hắn từ từ nhắm lại.
“Tôi bó tay rồi.” Hắn lẩm bẩm. “Tôi phát bệnh với trò tàn sát này rồi. Tôi không thể chịu nổi nữa.”
“Đến mức sẵn sàng từ bỏ việc tìm lại công bằng cho Tim hay sao?” Tôi hỏi.
“Phải.”
“Vì nó nên chuyện này mới bắt đầu.” Tôi nhắc nhở hắn. “Nếu ông định dừng lại thì tốt nhất là nên quên nó luôn đi,”
Hắn ngẩng mặt lên nhìn tôi bằng ánh mắt của một con chó đang chăm chăm nhìn vào khúc xương.
“Những kẻ khác hắn cũng thấy phát bệnh giống ông.” Tôi tiếp tục. “Hãy nói cho chúng biết ông cảm thấy thế nào. Hãy tổ chức họp mặt hòa giải.
“Chúng sẽ chỉ cho rằng tôi đang toan tính gì đó.” Hắn yếu ớt phản đối.
“Hãy họp mặt tại nhà Willsson. Kẻ Thầm Thì đang ở đó. Đến đó sẽ là một nước đi mạo hiểm. Ông có sợ không?”
Hắn cau mày rồi hỏi:
“Anh sẽ đi với tôi chứ?”
“Nếu ông muốn.”
“Cảm ơn. Hắn nói. “Tôi… tôi sẽ thử.”