Chương 2
“Hẳn chị bị điên khi nghĩ chỉ lần này thôi, cậu sẽ không mang theo một cô nhân tình của mình.”
Adam ngẩng lên từ đống thư từ. “Chào chị, Eustace. Nghe giọng chị, em biết là chị đang buộc tội cái gì đấy nhưng em không nghe rõ.”
Eustace Landen, nữ hầu tước xứ Wallace, vẫn còn đứng bên ngưỡng cửa phòng em trai. Mái tóc đen của chị, như thường lệ, được bới gọn gàng và hợp thời trang, còn chiếc váy buổi sáng màu xám sẫm tôn lên sắc xám của đôi mắt. Adam luôn nhận thấy một điều thật mỉa mai rằng chị gái của anh trông giống một người đáng tin và nồng hậu hơn là kiểu lạnh lùng, nhưng chắc chắn anh biết chị đủ lâu để nhìn thấu qua vẻ ngoài xinh đẹp ấy.
“Chị cứ ngỡ ít ra năm nay, cậu cũng sẽ làm được điều gì đó tử tế - hay ít nhất là cậu nghĩ thế. Chị không ngạc nhiên, nhưng thất vọng. Cậu biết kỳ nghỉ này quan trọng như thế nào rồi đấy, Adam, vậy mà cậu lại đi mời một đứa con gái Tantalus. Chị tưởng cậu đã cố gắng, thậm chí biết… quan tâm đến gia đình duy nhất của mình. Có ít nhất một người cậu cần gây ấn tượng vào Giáng sinh này.”
“Xin lỗi chị, nhưng có phải chị cho rằng em đã phá hỏng cầu Aire? Hay là gây nên trận bão? Hoặc khiến cho xe đưa thư chạy chậm 3 tiếng? Em đảm bảo với chị dù có tháo vát đến mấy thì em cũng không phải là thánh.”
“Cậu đã mời về nhà một đứa con gái không thể chấp nhận được.”
“Đúng. Em còn mời cả Keating Blackwood, người đã từng giết người. Và cả vợ mới cưới của Keating, Camille - người đã hủy hôn với cùng một người ngay tại lễ đường. Và lãnh chúa Lassiter, người đã qua đến bốn đời vợ. Haymes, người đã thắng được vị quản gia trong một vụ cá cược. Và…”
“Cậu không cần nói,” Eustace đáp. “Chị đã xem danh sách khách mời. Nhưng cậu cũng mời cả chục tiểu thư quý tộc để… đánh giá, chị cho là vậy. Hay là để mua vui cho đám bạn bất hảo của cậu? Mọi thứ là trò đùa với cậu à? Nhưng chị đảm bảo mình đã mời nhiều luật sư xem xét di chúc của cha rồi đấy. Nó không thể bị bác bỏ hay sửa đổi. Ngay cả cậu cũng không thể. Và cậu đang sắp hết thời gian rồi đấy.”
“Đủ rồi.” Gạt lá thư đang viết dở cho Keating sang một bên, Adam dồn hết sự chú ý lên chị gái. Hầu hết mọi người đều chẳng để tâm tới anh, đến Eustace cũng bước tới động chạm vào chậu thường xuân để trên bàn. “Em cũng đã liên hệ với luật sư. Và em biết tại sao năm nay chị lại nhiệt tình thế. Chị thật đáng khinh, Eustace.”
“Chị lo cho danh tiếng của cái gia đình này. Và chị chuẩn bị tinh thần để tiếp quản khi cậu thất bại.”
“Tiệc Giáng sinh vẫn sẽ diễn ra,” anh tuyên bố, “và những cô dâu tương lai của em cũng sẽ đến, dù em có phải bơi qua sông để đưa họ tới. Em sẽ gửi thư bảo mọi người ở lại Etherton, chi phí em chịu, cho đến khi cầu sửa xong, cũng bằng tiền của em. Nên em e rằng chị và đứa con trai tham lam của chị sẽ không chạm được vào tước vị Công tước của em ngoài những gì em muốn cho hai người. Không thêm một xu nào nữa.”
Chị gái anh lắc đầu, những lọn tóc hai bên thái dương đong đưa. “Chị có đưa ra điều kiện nào đâu,” Eustace cãi, “và chị cũng không phải người trì hoãn việc kết hôn lâu đến nỗi ảnh hưởng đến quyền thừa kế của mình. Vì lợi ích của chính cậu, ít nhất thì hãy đưa đứa con gái lẳng lơ đó đến Hanlith để không ai phải nhìn thấy ả.”
“Nàng là khách.” Và là niềm vui anh mong chờ. “Chị chỉ là vạn bất đắc dĩ.”
“Chị biết… đó là đứa con hoang của Hennessy, Adam. Lại còn là với một hầu gái.”
“Em biết rõ xuất thân của nàng. Nàng là một người bạn.”
“Bạn.” Eustace nhắc lại, môi mím chặt. “Cũng như cô đào Sarah Nichols là bạn và Rebecca Reynolds là b…”
“Em không biết là chị để ý em vậy đấy,” Adam ngắt lời, giọng nói trầm thấp và bình thản. Nếu Eustace muốn cãi nhau, anh sẵn sàng đáp ứng. Một buổi tiệc không có khách, một đám cưới cần tổ chức mà không có cô dâu. Nếu phải chui đầu vào rọ thì anh muốn càng ít đau đớn càng tốt. Vì vậy, chừng nào anh còn có quyền thì Sophia White sẽ không đi đâu hết. Mà anh có quyền thật.
“Phải có người để mắt đến cậu. Mẹ luôn nói cậu giống hệt như cha, nhưng vì cậu còn không đáp ứng nổi những mong đợi tối thiểu của ông, chị đang bắt đầu nghĩ cậu còn tệ hơn thế. Và nếu cậu không cưới vợ trước ngày 1 tháng 2, chị sẽ thực hiện theo di chúc của cha và cậu sẽ mất hết tài sản cho con trai chị.”
“Đứa con trai mới 12 tuổi của chị.”
“Đúng thế. Thế có nghĩa là cậu sẽ sớm nghe theo chị. Và cái sự kiêu ngạo của cậu sẽ chấm dứt.”
Họ đã nói chuyện này nhiều lần, nhất là trong hai năm qua, khi Eustace bắt đầu hy vọng anh sẽ thất bại. Anh vẫn không thích hơn chút nào so với lần đầu tiên. “Thật tiếc khi chị là chị gái em,” anh đáp lại, “nếu không em đã cưới một cô gái đoan trang và trở nên giống y như cha.”
“Nếu cậu đã cưới vợ, chị có thể tận hưởng kỳ nghỉ với gia đình, bạn bè và không liên quan gì tới cậu.”
“Đây là lý do cưới vợ hay chưa từng thấy.” Anh đứng lên và bước đến chỗ chị gái. “Sophia White sẽ được đối đãi như bất kỳ người khách nào, Eustace. Thậm chí còn tốt hơn, bởi vì nàng không mong đợi nhiều. Rõ chưa?”
Chị gái anh lùi lại một bước, nhưng chỉ tặc lưỡi.
Đưa tay nâng cằm Eustace, anh buộc chị gái phải nhìn vào mắt mình. “Hãy nói là chị nghĩ em đang đùa.”
Eustace nhìn thẳng vào em trai, đôi mắt xám nhạt mở to. “Được lắm, Adam. Hãy cứ hả hê đi. Ít nhất là không có ai ở đây để chứng kiến cảnh này, tạ ơn Chúa. Nên nhớ rằng cũng chẳng có ai ở đây để cứu cậu.”
“Em chẳng quên điều gì đâu.”
Khi Eustace ra ngoài hành lang đi về phòng mình, Adam ngồi xuống để nhìn ra cửa sổ. Một màu trắng mềm mại bao phủ khắp khu vườn và đè lên những cành cây gần nhất. Hồ nước và khu rừng đằng xa bị che khuất bởi những đám mây thấp và tuyết dày đặc. Trong im lặng gần như tuyệt đối, Greaves Park đã bị tách khỏi thế giới và được đặt lên rìa bầu trời trống rỗng, vô tận.
Thường thì Adam không thích ảo tưởng. Anh luôn nắm bắt thông tin và sử dụng nó để chi phối con người và sự việc. Điều đó không thể thực hiện được một mình. Trong suốt mùa lễ hội1* , anh hiếm khi có một đêm ở một mình. Nghị trường, dạ tiệc, dạ vũ, kịch, câu lạc bộ… đó là những dịp anh thích. Ai cũng biết điều gì đó, dù họ có nhận ra hay không. Và anh khéo léo khai thác ngay cả những sự việc được giữ kín nhất.
1* “Season” hay “Social season” là một thời điểm trong năm mà tầng lớp thượng lưu tổ chức dạ tiệc hay các chương trình từ thiện.
Rõ ràng, anh thích thu thập thông tin đến mức không để ý đến chuyện của bản thân. Di chúc cha anh tuyên bố người thừa kế làm ông thất vọng, đứa con ông có với người vợ kém cỏi phải chứng tỏ bản thân bằng cách kết hôn trước năm 30 tuổi và có con trước 31. Kể từ khi anh kế thừa tước vị - đã 11 năm rồi ư? - cái tuyên bố này có vẻ như thật lố bịch. Đến giờ, anh mong mình đã vượt qua được sự… miễn cưỡng đối với chuyện kết hôn, vì những ký ức về cha mẹ và cái thứ mà họ gọi là hôn nhân đã phai mờ. Đùng một cái, anh đã sắp hết thời gian.
Chẳng phải anh không ưa phụ nữ. Không hề. Thật ra, danh sách nhân tình của anh dài gần bằng những cuộc hẹn xã giao và công việc. Theo anh, có nhân tình nhằm hai mục đích. Họ thường biết những chuyện tầm phào anh không ngờ tới. Nhưng quan trọng không kém là họ luôn… sẵn sàng, bất kỳ khi nào anh gọi. Nhưng vợ là người không biến mất khi anh thấy chán, một rắc rối hoàn toàn khác.
Anh chia tay cô nhân tình gần đây nhất, tiểu thư Helena Brenna, khoảng sáu tuần trước. Helena không thông minh nhưng anh yêu cầu sự thành thật trong mọi hoàn cảnh. Không may, thiếu trung thực cô ta lại có thừa. Và do vậy, anh đến Yorkshire một mình. Anh tự hỏi Helena sẽ nghĩ gì nếu biết mình suýt trở thành phu nhân Công tước Greaves, dù chỉ vì anh không muốn mất công tìm kiếm. Đến giờ, anh thấy mình thật may vì cô ta khiến anh thất vọng trước khi anh hỏi cưới thay vì sau khi tự trói mình vào xiềng xích hôn nhân.
Trận bão đáng ghét chọn đúng lúc đổ tới và tệ hơn nữa là cây cầu sập ngay ngày hôm qua. Chỉ cần chậm một tuần thôi là khách của anh đã có thể an toàn ở Greaves Park, ấm áp và được ăn ngon cho đến mùa xuân, nếu cần. Tuy nhiên, ngay cả chồng của Eustace, Phillip Landen, cũng chưa đến, dù Adam không muốn tiếp chuyện với những người tình nguyện kết thông gia với nhà Baswich, chứ đừng nói là kết bạn. Vì kỳ nghỉ này không còn là dịp tụ họp bạn bè thông thường, anh cần chọn ra một cô gái phù hợp để lấy làm vợ. Bây giờ thì anh đang có một cô gái tiềm năng - một việc tưởng dễ mà không dễ.
Anh yêu cầu chăng dây thừng và ròng rọc ngang qua sông Aire chỗ cây cầu, để ít ra thư có thể được gửi qua lại. Và bây giờ, anh cần tìm một kỹ sư, một kiến trúc sư và mấy người thợ xây đá. Trong lúc đó, anh sẽ gửi nốt thư tới những người có thể đang tới Yorkshire bảo họ đừng về nhà. Với những người đã đến bên kia sông ở Etherton, anh sẽ thanh toán chi phí ăn ở nếu họ chịu đợi cho đến khi cầu được sửa xong, hoặc họ có thể đánh liều đi đường vòng mất 4 ngày qua vùng Yorkshire tuyết phủ.
“Mẹ kiếp.”
“Tôi có nên xem đó là dấu hiệu không nên làm phiền ngài không?”
Adam ngước lên. Và cố không nở nụ cười không hợp cảnh. “Sophia. Xem ra nàng đã tìm thấy một thứ khác với bao khoai tây rồi.”
Nàng đưa tay vuốt chiếc váy ngoại cỡ vàng chóe. Có vẻ như nó được buộc lên bằng những sợi nơ quanh eo và dây áo được khâu vào trong tay áo. “Tôi e là bà Brooks to hơn tôi một chút.”
“Đúng.” Eustace có vóc người gần với Sophia hơn, nhưng anh không tin chị gái mình không tẩm độc chiếc váy nào chị buộc phải cho vị khách duy nhất của anh mượn. “Ta có nhiều gia nhân nữ. Chắc chắn là một trong số họ có trang phục mà không khiến nàng như mặc một cái lều.”
Sophia khịt mũi. “Bà Brooks hứa sẽ hỏi hộ. Tuy vậy, tôi không muốn mượn thứ mà người khác đang cần. Ở nhà thờ vào lễ Giáng sinh, ai cũng muốn mặc đẹp và tôi không nghĩ họ thích tôi mặc đồ của họ trước.”
Anh lắc đầu xua đi ý nghĩ bất chợt rằng trang phục đẹp nhất cho nàng là không mặc gì cả. “Nàng đã đi xem nhà chưa?”
“Chưa.”
“Ta tình cờ đang rảnh.” Anh đứng dậy, đi vòng qua bàn. “Ta nhắc lại rằng mình có thể mua cho nàng mấy bộ váy,” anh nói thêm, cho rằng mẹ nàng hẳn là người Ai Len. Hennessy thì dứt khoát là không phải rồi và anh không thể tìm ra một lý do nào khác để giải thích cho mái tóc xoăn đỏ rực của nàng. “Ta tin ở Hanlith ít nhất cũng có một thợ may.”
“Cảm ơn lời đề nghị của ngài, thưa Công tước, nhưng ngài biết là tôi không thể nhận. Nếu ngài mua cho tôi một chiếc váy, thì lúc tôi trở về London, mọi người sẽ biết. Dù nó có thể sẽ khiến một số cô gái ở Tantalus ghen tị nhưng… hậu quả thì tôi khó lòng gánh vác.”
“Hậu quả? Vì được xem là nhân tình của ta?”
Nàng gật đầu.“Chính xác.”
“Thế nàng không muốn làm người tình của ta ư? Nàng đã nhận lời mời của ta cơ mà.”
Hai má nàng ửng lên. “Tôi tưởng ngài mời tôi đến đây để nghỉ lễ Giáng sinh với Cammy. Tôi hiểu sai sao?”
Adam cau mày. Anh đã không nghĩ một cô gái làm việc tại câu lạc bộ dành cho quý ông lại có tiêu chuẩn. Nhiều thứ anh mặc định về Sophia White rõ ràng đã sai. Nàng chắc chắn không ngu ngốc hoặc tham lam. Anh không cho rằng nàng chấp nhận thân thế tai tiếng của mình nhưng hình như nàng không phiền lòng lắm. Nàng lại còn làm việc tại nơi gần như tai tiếng nhất thành phố, chắc chỉ đứng sau nhà thổ. Tuy vậy, nàng lại không định trở thành nhân tình của một quý ông giàu có. “Ta không nghĩ việc không mua trang phục cho nàng sẽ ngăn được những lời đồn đại.”
“Cũng phải,” nàng thừa nhận, “nhưng tôi đã quen với những đồn đại rồi. Một chiếc váy từ ngài sẽ là bằng chứng.”
“Nàng thật kỳ lạ.”
Đôi mắt xanh lấp lánh vẻ thích thú. “Cảm ơn ngài, Công tước.”
“Đó đâu phải lời khen.”
Sophia thoáng cụp mắt xuống. “À.” Nàng hít sâu lấy lại vẻ bình thường. “Camille nói với tôi là ngài luôn tổ chức tiệc lớn tại gia vào lễ Giáng sinh. Là truyền thống gia đình à?”
Anh rời thư phòng và ra hiệu cho nàng đi cùng. “Đó là truyền thống của cha ta. Sau khi ông mất, mẹ ta chấm dứt nó. Sau khi bà mất vào tám năm trước, ta mới tổ chức lại.”
“Mẹ ngài không thích mở tiệc ư?”
“Đúng.” Thường khi nghe về cái chết của mẹ anh, dù nó đã xảy ra bao lâu đi chăng nữa, người nghe cũng chia buồn qua. Sophia White thì không như vậy, dù anh biết mẹ nàng cũng mất cùng thời điểm ấy. Thật kỳ lạ. Có lẽ họ đều dành tình cảm như nhau cho mẹ.
“Vậy có phải ngài mời tôi chỉ để gây náo động? Tôi thấy hình như ngài cũng thích... bê bối.”
“Vậy ư? Sao lại thế?
“Ngài cho phép Keating Blackwood ở nhà mình tại London,” nàng đáp. “Chính là người tên Blackwood đó. Và rồi ngài đến dự đám cưới của em họ Keating dù biết anh ta không đồng ý tổ chức đám cưới.”
“Nàng hiểu ta.”
“Đâu có.” Nàng thoáng cười, đôi mắt xanh nhảy múa. “Nhưng tôi nghĩ ngài thích chút huyên náo.”
Adam tự hỏi liệu Sophia có biết chẳng có mấy người đùa cợt với anh. Chừng nào nàng còn là người duy nhất giúp anh quên đi mùa đông, sự cô độc và chị gái mình, anh hy vọng là nàng không nhận ra. “Ta là một Công tước,” anh lên tiếng. “Cuộc sống của ta rất dễ trở nên nhàm chán và vô vị đến mức không thể chịu nổi. Nên đúng, ta nghĩ mình luôn đánh giá cao những người ngoảnh mặt với tầng lớp thượng lưu.”
“Thật tốt, vì tôi sinh ra đã ngoảnh mặt rồi.”
“Ta mừng vì đó chỉ là cách nói thôi không thì trông nàng sẽ rất kỳ quái,” anh đáp, nghĩ mình lần này thật may mắn. Nếu Francis Henning là vị khách duy nhất đi qua cầu, Adam hẳn đã nhốt mình - hoặc Henning - vào nhà kho rồi.
Rõ ràng tình cảnh của anh đã có thể còn tệ hơn thế. Một trong những đối tượng anh mời tới có thể đã trở thành người rơi xuống sông. Anh có khi sẽ phải tán tỉnh hoặc lảng tránh để khỏi bị trói buộc trước khi để mắt đến những người khác.
Họ cùng nhau đi xuống cầu thang và anh mở cánh cửa ra vườn cam. Hơn ba chục cây ăn quả đặt trong những cái chậu to xếp trong một khu vườn trong nhà lạ mắt với đầy đủ ghế đá và lồng chim. Anh đứng lùi lại khi Sophia xoay một vòng ở giữa phòng.
“Thật đáng yêu,” nàng reo lên, chiếc váy dài thượt chạm vào mắt cá.
Cảnh tượng ấy quả thật rất… thu hút. Trong giây lát, anh không nhớ họ đang nói gì. “Cách duy nhất để ngăn thời tiết tác động lên cam và đào. Nghe nói chỗ này rất lý tưởng để đọc sách, nếu nàng có ý định đó.”
“Ngài định đón bao nhiêu khách?”
“Ta vẫn đang chờ,” anh nói, “khoảng ba, bốn chục người.” Anh cưỡng lại cái thôi thúc muốn vuốt thẳng cái tay áo rộng thùng thình của nàng. “Nàng có cưỡi ngựa không?”
Sophia chớp mắt. “Tôi có ngồi lên một con ngựa con vài lần ở trường nội trú. Tôi không nghĩ như thế đã đủ biến mình thành kỵ sĩ. Tại sao?”
“Ta thì hầu như ngày nào cũng cưỡi ngựa.” Anh ra hiệu cho nàng đi ra cửa xuống hành lang phía sau. “Ta có vài chú ngựa con. Chúng ta sẽ đi dạo khi trời đẹp.”
“Ngài không cần làm tôi vui đâu, thưa Công tước,” nàng nói rồi dừng lại. “Được ở đây đã là một món quà rồi.”
“Vậy thì nàng cần nhiều quà hơn. Ta đã cứu nàng. Nàng nợ ta một chuyến đi dạo.”
“Nhưng…”
“Ta thường làm những điều mình thích,” anh ngắt lời. “Nào. Đây là phòng triển lãm chân dung nhà Baswich…” Anh khựng lại khi nhận thấy nàng không đi theo anh. “Có gì không đúng sao?”
Nàng im lặng và nhìn vào mắt anh một lúc lâu. Điều đó khiến anh khá bất ngờ. Hầu hết các cô gái đều thẹn thùng nhìn vào chân anh trong khi nói chuyện. Rồi nàng thở dài. “Ngài chưa trả lời câu hỏi ban nãy của tôi. Có phải ngài đang cố biến tôi thành nhân tình của mình?”
Anh bật cười. Cố lờ đi rằng thứ nhất là không ít phụ nữ sẽ bỏ ra nhiều công sức để trở thành nhân tình của anh, thứ hai, anh hiếm khi thất bại một khi đã muốn và thứ ba, kỳ nghỉ này là để anh kiếm vợ, dù anh có nghĩ thế nào, anh nhướn mày. “Nếu ta có ý kín đáo dụ dỗ thì nàng cũng chặn đứng mất rồi.”
Nàng cau mày. “Tôi tin là mình đã từng nói tôi không ngốc như nhiều người nghĩ, thưa Công tước.”
“Ta có nhớ. Tại sao?”
“Tôi có nhiều quy tắc sống. Một vài cái mới có gần đây và khá… đường đột. Tôi sẽ không đạt được mục đích nếu trở thành tình nhân của ai đó. Và dù ngài với Keating có thân thiết đến đâu, thì tôi cũng phải hỏi chính mình - và ngài - lý do tôi ở đây là gì.”
Adam thả người xuống một trong những chiếc ghế mạ vàng trong hành lang ngay bên ngoài phòng chân dung. “Ta hiếm khi thanh minh, Sophia. Như vậy, mặc dù ta cảm kích những náo động mà nàng có thể mang lại, ta mời nàng đến đây không phải vì mục đích đen tối nào nữa. Trời ạ, lúc này, ta phải ở cùng nàng hoặc chị gái, mà Eustace thì thật sự không hề dễ mến.”
Sophia cho rằng nếu Công tước xứ Greaves đã có ý định đề nghị nàng làm nhân tình, hoặc ép buộc nàng, thì anh cũng không phải là loại người sẽ che đậy. Như anh đã nói, anh muốn thứ gì thì sẽ có thứ đó. Anh nổi tiếng là luôn có phụ nữ bên mình, nhưng đa số - ít nhất là những người nàng biết - đều là những người giàu có, độc lập, danh giá hoặc nổi tiếng đến mức họ xuất thân thế nào cũng không quan trọng. Dù nàng hiện giờ đúng là độc lập, nhưng chỉ có gia đình bên cha là danh giá và nàng hẳn nhiên không hề giàu có. Hoặc nổi tiếng.
Sophia lắc đầu. Nàng không biết tại sao lại cảm thấy cần xem mình có đủ chuẩn làm nhân tình không. Cho đến hai tuần trước, nàng đã nghĩ rằng những nguyên tắc của tầng lớp thượng lưu không hề áp dụng cho nàng. Rồi nàng phát hiện ra rằng mình vô cùng sai lầm. Giờ đây, một, hai đêm tai tiếng là một chuyện, trở thành nhân tình của một Công tước thì lại càng làm mọi thứ tệ hơn.
“Nàng đang yên lặng,” anh nhận xét. “Nàng có yêu cầu gì thêm về an toàn của bản thân không?”
Sophia gượng cười khi vén tay áo và tiến lại chỗ anh ngồi. “Tôi đã được cứu thoát khỏi dòng sông băng và lũ gà tây. Ngài cứ tự nhiên, thưa Công tước.”
“Trời ạ, gọi ta là Adam. Hoặc ít nhất là Greaves. Như nàng đã nói, chúng ta đã cùng đối mặt với nước lạnh và gia cầm.”
Adam. Một cái tên trung thực và thẳng thắn dành cho người đàn ông nổi tiếng xảo quyệt và kín đáo. Nhưng lại rất hợp với anh. Giờ thì đôi mắt xám đó lại nhìn nàng chăm chú, như thể anh nghe được suy nghĩ của nàng vậy. Nàng hắng giọng, hy vọng anh không thể nghe hết. “Vậy thì Adam. Tôi tưởng sẽ được gặp tiểu thư Helena Brenna,” nàng lên tiếng khi theo anh vào phòng chân dung.
Nàng cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình. “Thế à?” Họ im lặng bước đi một lúc. “Rõ ràng là nàng chưa biết Helena vừa cưới lãnh chúa Crandell và chuyển tới Surrey.”
“À,” nàng không biết. Khi mùa lễ hội kết thúc, hầu hết những đàm tiếu rời khỏi London cùng với những khách hàng thường xuyên của Tantalus. “Tôi nên mừng cho cô ấy không?”
Nếu nàng quá thẳng thắn hoặc vô ý, nàng tin rằng Greaves sẽ bảo nàng đừng tọc mạch. Tuy nhiên, tốt nhất là biết vị trí của mình. Hoặc liệu nàng có cần lên đường đến Hanlith trước khi trời tối không.
Má anh giật giật. “Ta cũng hơi bực, nhưng cũng thán phục sự ranh ma không ngờ tới ấy của cô ta. Crandell là kẻ nghếch, nhưng ông ta sẽ chu cấp cho vợ.”
Nàng gật đầu, thầm thắc mắc không hiểu sao lại có người chọn cưới một kẻ ngốc trong khi có rất nhiều cơ hội để làm điều ngược lại. Nàng sẽ không như thế. Nhưng mà, đôi khi, con người ta không được lựa chọn. “Vậy thì tôi mừng cho cô ấy.”
Ánh mắt anh lần này sắc bén hơn. “Đúng thế, cảm ơn Chúa vì cô ta đã thoát khỏi nanh vuốt của một ngôi nhà thành phố bề thế và một món tiền mà vài vương quốc sẽ ganh tị.”
Bây giờ, anh lại thấy tự ái. Hay thật. “Tôi không có ý như thế. Tiểu thư Helena - phu nhân Crandell - tìm kiếm một thứ và đã thấy nó.” Sophia thở dài. “Tôi thừa nhận mình rất mong những kết thúc có hậu.”
“Nàng không thích làm việc tại Tantalus?”
“Ồ, có chứ,” nàng thực sự thích nơi ấy và kìm lại những giọt nước mắt khi nghĩ đến việc rời đi. “Diane - phu nhân Haybury - đã cứu nhiều người chúng tôi. Chắc đó không phải là mục đích ban đầu của chị khi quyết định mở cửa Tantalus, nhưng thỉnh thoảng, chị cũng nhận ra Tantalus quan trọng thế nào với nhân viên của mình.” Nhận thấy giọng mình nghe dữ dội quá, Sophia dừng lại, ngước lên bức tường treo đầy chân dung. Rồi nàng dừng lại gần chính giữa hành lang dài và nhìn chăm chú vào một bức chân dung.
Dù chẳng phải là cái to nhất hay được đóng khung tỉ mỉ, nó lại rất cuốn hút. Một thanh niên nghiêm nghị ở độ tuổi 20 đứng ở một nơi trông như phòng khách. Anh ta tì một khuỷu tay lên bệ lò sưởi bằng gỗ gụ. Phía sau là lửa đang cháy và dưới chân anh ta nằm cuộn tròn đôi chó săn lông màu nâu sậm bóng mượt. Đôi mắt xám nhạt đến mức chúng gần như không màu nhìn thẳng vào nàng, sâu bên trong chúng không ẩn chứa niềm vui, nhưng toát lên vẻ thông minh khiến nàng như bị thôi miên nhưng đồng thời lại thấy khó chịu.
“Michael Arthur Baswich, Công tước Greaves thứ chín,” Công tước thứ mười hạ giọng thì thầm vào tai phải nàng, gần đến mức chạm vào. “Người cha quá cố của ta.”
“Ai vẽ ông ấy vậy?” nàng hỏi, nhận ra giọng mình bắt đầu khàn đi.
“Có người nói không phải nhưng theo ta thì là Gainsborough.”
“Có gì sai ư?”
“Có người bảo chỉ quỷ mới vẽ ra thứ khó hiểu như vậy. Nhưng họ bỏ lỡ điều quan trọng. Ma quỷ mới là đối tượng được vẽ.” Anh thở ra. “Qua đời mười một năm trước mà ông ấy vẫn còn ám ảnh ta.”
Câu cuối hình như không phải nói với nàng. Sophia chớp mắt, dứt mình thoát khỏi ánh nhìn mắt đó. Bên cạnh nàng, chàng Công tước không hề nhìn vào bức chân dung, mà nhìn nàng. “Rất tinh tế,” nàng thừa nhận, nhìn trực diện vào anh và cố nén lại sự tò mò vô ích muốn biết tại sao có vẻ như cảm tình của anh với cha anh cũng giống như nàng đối với cha nàng. “Chân dung của ngài đâu?” nàng hỏi.
“Vì ta chưa chết nên bức họa được để trong phòng khách.” “Để giúp ngài luôn nhớ mình là một Công tước?” Sophia
nói, hy vọng anh thích nghe châm biếm nhiều như thích nói.
“Để không ai được quên.” Anh liếc nhanh qua vai nàng, về phía bức tường và tấm chân dung. “Khu phòng riêng của ta nằm ở góc đông nam và của Eustace ở tây nam. Ngoài tránh mặt chị ấy ra, nàng có thể đi đâu tùy ý. Ở đây, không có ai nhòm ngó hay soi mói gì nàng nên không cần ở lì trong phòng. Dù ta không cho rằng nàng để tâm đến người khác nói gì.”
Nói gì không quan trọng, trừ khi có bằng chứng. “Không, tôi không bận tâm đến những cái cau mày,” nàng nói. “Tôi quen rồi. Thực ra, tôi khá là chắc rằng mình sẽ không nhận ra một nửa Mayfair nếu họ có mỉm cười với tôi.”
Một nụ cười thoáng qua trên môi Adam. Nét mặt hơi giãn ra làm anh còn đẹp trai hơn. Nàng tự hỏi liệu anh có cười trong bức chân dung của mình không. Nếu có, thì chắc anh còn thu hút hơn cả cha mình.
“Nàng luôn nói những gì mình nghĩ à?” anh hỏi.
“Ngài hiểu tôi rồi mà,” nàng đáp, “nên tôi quyết định mình cũng có thể. Trừ phi ngài phản đối.” Nàng đã học được cách hành xử sao cho đúng mực. Nhiều năm học trong trường nội trú dạy nàng như thế dù nàng không biết những bài học ấy có vận dụng được không. Nàng muốn nói, để tận hưởng một lễ Giáng sinh trước khi… mọi thứ thay đổi. Nếu anh đòi hỏi đúng mực hơn nữa, nàng sẽ cố.
“Ta tuyệt nhiên không phản đối.”
Sophia chớp mắt vì bất ngờ. Anh thích nàng nói không suy nghĩ ư? Nàng không ngờ lại được nghe điều đó từ một quý tộc. “Vậy ngài đã từng nói ra điều mình nghĩ chưa?”
Đôi chân mày đẹp đẽ của anh khẽ nhíu lại. “Có lúc. Ví dụ như ta thừa nhận nàng đã làm ta ngạc nhiên.”
Sophia cười, cảm thấy vô cùng hài lòng. “Và ngài sẽ thấy tôi tận dụng điều đó bằng cách hỏi liệu tôi có thể đến phòng bi-a không?”
“Nàng thách thức ta?”
“Tôi không biết. Thế ngài có đáng thách thức không?” “Ta nghĩ chúng ta sẽ biết ngay thôi. Cho ta một giờ viết xong thư.”
Xem ra chuyến tham quan chấm dứt tại đây, nhưng Greaves vẫn không nhúc nhích. Lần đầu tiên nàng thấy anh lưỡng lự. Rồi Adam gật đầu thật nhẹ, như thể quyết định gì đó. Có vẻ như nàng cần phải biết chính xác đó là gì, nhưng trước khi nàng kịp nghĩ, anh cầm lấy tay nàng và hôn phớt lên những ngón tay.
“Chúng ta sẽ dùng bữa tối lúc 7 giờ, trong phòng ăn nhỏ,” anh nói. “Nàng đang cần phục trang nên ta gợi ý nàng nói chuyện với bà đầu bếp Beasel. Con gái bà ấy cưới một luật sư ở Hanlith. Ta nghĩ Susan Simmons chắc có gì đó thích hợp cho nàng mượn. Cô ấy cũng thích chải chuốt.”
Nói xong, anh khẽ nghiêng đầu và quay người đi qua lối cửa ở cuối hành lang. Sophia đứng yên một lúc. Vẫn còn cảm thấy ánh nhìn của cố Công tước dán trên lưng, nàng rùng mình và rời đi qua lối cửa gần nhất. Thật lạ lùng khi bức họa của vị cố Công tước lại khiến nàng bối rối hơn cả sự hiện diện của chàng Công tước hiện tại.
Thực ra, dù giàu có, quyền lực và danh tiếng, nhưng anh rất lịch sự với nàng. Và hóa ra anh còn là người hóm hỉnh hơn nàng tưởng. Nàng nhún vai. Dù bị rơi xuống sông và không có Cammy, nàng vẫn thích Greaves Park. Nó vẫn còn là một chuyến phiêu lưu, với một phần thưởng - cho đến lúc này - là những bất ngờ thú vị và đáng yêu. Và một vị Công tước điển trai với sự ân cần ngoài mong đợi. Dù điều gì có thể xảy đến cũng được. Bởi vì đây cũng là chuyến phiêu lưu cuối cùng của nàng.
“Bà Beasel.”
Bà đầu bếp giật nảy mình, quay người lại và đánh rơi gì đó xuống mặt sàn đá - hình như một chiếc bánh nhân thịt ngon lành. “Trời ơi. Ngài Công tước. Tôi xin lỗi. Ngài làm tôi giật mình.”
“Thấy rồi,” Adam nói cộc lốc. “Con gái bà, Susan ấy. Cô ấy vẫn còn ở Hanlith chứ?”
“Vâng, thưa Công tước,” bà đầu bếp nói, nét mặt hồ nghi. “Con bé đã cưới John Simmons được 4 năm rồi, thưa ngài.”
Còn lâu anh mới theo đuổi con gái bà đầu bếp tài giỏi của mình. Có phải thứ gì người ta cũng đánh liều được đâu. “Tốt. Ta cần sự giúp đỡ của bà. Và cả cô ấy nữa. Hãy gửi thư cho con gái bà và bảo cô ấy đặt may một chiếc váy dạ tiệc màu xanh sậm theo vóc người cô ấy. Gửi kèm mười bảng. Chiếc váy phải xong trước bốn giờ chiều.”
“Nhưng, thưa Công tước, ngài…”
“Lúc bốn giờ, Susan sẽ nhận một yêu cầu từ khách của ta, tiểu thư Sophia White, mượn một chiếc váy dạ tiệc phù hợp. Và Susan sẽ gởi cho nàng chiếc váy xanh đó.” Anh rút trong túi ra một tờ mười bảng. “Làm đi.”
“Tôi… sẽ làm ngay, thưa Công tước.”
Xong xuôi, Adam đi tìm Udgell và thấy ông đang giám sát việc đánh bóng đồ bạc. Ít nhất là viên quản gia vẫn còn nghĩ Greaves Park sẽ đón tiếp nhiều khách trong lễ Giáng sinh. “Tiểu thư White rất có thể sẽ yêu cầu ông gửi thư cho Susan Simmons ở Hanlith. Hãy đồng ý, nhưng đợi đến bốngiờ chiều nay mới gửi.”
“Vâng.”
Cả ngôi nhà quá yên lặng và lớp tuyết dày ngoài kia chỉ làm anh nghĩ mình đang bị nhốt trong một ngôi mộ. Đương nhiên khi các cô dâu tiềm năng đến nơi, có thể anh sẽ lại muốn được ở một mình. Hoặc gần như một mình. Adam đi lên phòng bi-a trên lầu. Chẳng có ai. Xua đi sự thất vọng không mong đợi, anh tiến về phía trước và mở toang rèm cửa khép hờ.
Dù chỉ với khoảng cách nửa dặm, anh cũng không thể tìm thấy dãy núi đá chia cắt Greaves Park khỏi phần còn lại của Yorkshire, nhưng anh biết nó vẫn ở đó. Anh ghi nhớ những con đường mòn, những chỗ câu cá lý tưởng, vài nơi có thể leo lên đồng cỏ đằng xa. Những cái cây với những cành lá bị uốn cong giống như móng vuốt bởi cơn gió thổi xuống từ những đỉnh vách đá, với tới cậu bé là anh trước đây để lôi cậu vào chốn huyền ảo. Và có lúc anh muốn thế thật.
Giờ đây, nhiều khi anh ước ao mình có thể ngây thơ như hồi ấy. Thế nhưng với người có tước vị, giàu có và quyền lực như anh, anh không thể cho phép bản thân ngây thơ. Trên đời này, anh không thể tin tưởng quá ba, bốn người. Đổi lại, anh có rất nhiều người quen mà anh chỉ có thể ăn và ở cùng trong những ngày lễ, nhưng lại không quá gần gũi để biết được những thứ có thể chống lại anh. Tổ chức những buổi tiệc hoành tráng là cách để Adam tránh mặt khi anh muốn và xuất hiện khi anh thích. Không có khách nghĩa là anh chỉ có một mình, dù không thích nhưng vẫn chịu đựng được. Tuy nhiên, năm nay, khách mời là thiết yếu. Cha anh, giống mẹ anh, rõ ràng cũng không tin anh có thể làm một người đàn ông đúng nghĩa - điều này chắc sẽ rất thú vị khi mà anh khinh ghét cha mình, chỉ trừ cái di chúc chết tiệt kia.
Sinh nhật lần thứ 30 của anh là vào ngày 1 tháng 2. Và nếu đến lúc đó mà anh chưa lấy được vợ, thì hầu hết đất đai và tài sản của anh sẽ vào tay thằng bé 12 tuổi Jonathan Landen, con trai của Eustace. Điều đó không thể chấp nhận được. Nếu không phải vì không thích bị ép buộc, anh hẳn đã lo xong chuyện đại sự của cuộc đời mình từ lâu rồi. Nếu anh không mất ngủ hàng đêm chỉ để tự hỏi liệu mình có thực sự muốn một người nhà Baswich nữa, ngay cả người thừa kế của anh, được sinh ra và đi khắp những con phố của Mayfair, anh đâu có thiếu cơ hội sinh một đứa. Nhưng giờ, thời gian của anh đã sắp cạn và anh tổ chức kỳ lễ này cốt là để đưa ra quyết định cuối cùng. Nó sẽ thật lố bịch và nực cười nếu không bi kịch đến vậy.
Thêm cả Eustace nữa. Chị gái không đứng về phía anh. Dù chị nhiệt tình bảo tồn danh tiếng của gia đình Baswich, suy nghĩ của chị về danh tiếng ấy thì chỉ có chị hiểu. Anh thường làm trái ý chị gái và đa phần là cố ý. Anh không đời nào trở thành người như Eustace muốn, bất kể thế nào.
Vậy là còn vị khách duy nhất của anh. Trước ngày hôm qua, anh chưa biết Sophia White đủ rõ để đánh giá nàng ngoài dễ thương, hiền lành và rõ ràng là một cái gai trong mắt Eustace. Như vậy là đủ để giúp tình trạng không hoàn toàn đơn độc của anh trở nên dễ chịu hơn. Anh không ngờ nàng lại thú vị đến thế. Vô cùng dí dỏm. Và ngạc nhiên hơn là cực kỳ thẳng thắn và có chút kỳ quặc.
“Công tước? À, Adam.”
Anh quay đầu lại. Chiếc váy vàng tiểu thư White đang mặc trông vẫn thế nhưng nàng vẫn không để tâm. “Sophia.”
“Tôi đã nói chuyện với bà Beasel như ngài gợi ý và chúng tôi đã gửi thư cho con gái bà ấy. Tôi hoàn toàn hài lòng về chiếc váy này và tôi sẽ ăn trong phòng nếu trang phục hiện tại không phù hợp với phòng ăn.”
“Ta rất thích cái lều vàng của nàng, nhưng ta không cho phép Eustace có cơ hội chê bai.” Anh lại liếc nhìn quang cảnh ảm đạm bên ngoài. “Nàng không chơi bi-a, phải không?”
“Tôi thạo bài faro và whist hơn, nhưng cũng từng chơi một, hai ván bi-a.” Nàng nở nụ cười, làm sáng bừng cả căn phòng. “Nói ra điều đó thật chẳng thích hợp, phải không?”
“Chỉ là trong vũ phòng, hoặc trước mặt nữ hoàng thôi, ta nghĩ vậy. Nhưng đây là phòng bi-a của ta. Và nàng sẽ nói những điều mình nghĩ, nhớ chứ?”
Nàng lại cười. “Hay quá. Tôi muốn hỏi ngài có tự ái nếu tôi thắng không.”
“Ừm.” Đi tới giá để cơ bi-a, anh lấy hai cây xuống và ném một cái cho nàng, nhận ra nàng không hề chớp đôi mi xinh đẹp. “Ta nghĩ chúng ta sẽ biết ngay thôi. Cược một ván thì sao?”
Đôi mắt xanh ánh lên. “Tôi hiện có ba bảng, tám xu, thưa Công tước. Và một chiếc mũ lòe loẹt. Tôi sẵn sàng đặt cược tất cả.”
Và dù trong tình cảnh này, nàng vẫn duyên dáng hơn Eustace ăn mặc chải chuốt. Thật thu hút. “Không phải tiền. Nếu ta thắng,” anh chậm rãi nói và ngẫm nghĩ, “nàng sẽ nợ ta một… nụ hôn, lúc nào là do ta chọn.” Có vẻ hơi trẻ con, nhất là đối với một Công tước danh giá như anh. Song có vẻ như điều quan trọng là anh cho nàng cơ hội để khước từ. Bây giờ. Bởi vì nếu không, anh cảm thấy dù thế nào anh cũng sẽ hôn nàng.
Nàng nhìn anh một lúc, mím môi tư lự. “Thế nếu tôi thắng?”
Ừm. Anh chưa nghĩ đến khả năng đó. “Nếu nàng th…” “Nếu tôi thắng,” nàng ngắt lời, “ngài sẽ nợ tôi một nụ hôn, lúc nào là do tôi chọn.”
“Được, Sophia.”
“Cảm ơn ngài, Adam.”