← Quay lại trang sách

Chương 3

“Bà Brooks, bà không cần giúp tôi thay đồ đâu,” Sophia cau mày nói. “Tôi đã tự lo từ khi lên 6.”

“Công tước bảo cô cần có một người hầu. Và tôi là người sẽ giúp đỡ cô. Đừng động đậy nữa.”

Thở dài, Sophia thôi ngọ nguậy và đứng đối diện chiếc gương soi lớn trong phòng ngủ rộng rãi. Chiếc váy lụa màu xanh sẫm có vẻ chẳng thực tế chút nào so với tiết băng giá vùng Yorkshire, nhưng nàng nghĩ con người nơi đây cũng bảo thủ và khó tính như những nơi khác. Và thực ra, nếu chiếc váy có không phù hợp với thời tiết ở đây đi nữa thì nàng cũng chẳng bận tâm. Nó rất đẹp.

Phần ren màu xanh sẫm biến chiếc cổ tròn thành hình chữ V xinh xắn và nhiều đoạn ren bọc quanh tay áo ngắn đến khuỷu. “Tôi thấy mình giống Juliet Capulet2* trong chiếc váy này,” nàng nói. “Tôi không biết người ở đây lại ăn mặc đỏm dáng đến vậy.”

2* Nhân vật chính trong tác phẩm “Romeo Juliet” của William Shakespeare.

“Nó hơi diêm dúa so với vợ của một luật sư, phải không?” Bà Brooks đồng tình. “Nhưng nó trông như được may riêng cho cô vậy. Phu nhân Wallace chắc chắn sẽ không tìm được chỗ nào chê đâu.”

“Còn nhiều thứ khác.” Sự khinh bỉ cả thế giới này dành cho nàng kỳ thực chưa bao giờ làm nàng bận tâm - cho đến hai tuần trước khi Công tước Hennessy đến Tantalus để buộc nàng phải tuân theo những yêu cầu của ông. Do đó, tối nay, nàng sẽ vờ là người quy củ và sang trọng, bởi nàng thích làm vậy. Nàng đúng là đã đồng ý làm theo yêu cầu của cha - ông không cho nàng lựa chọn - nhưng trước ngày 15 tháng 1, nàng muốn làm những gì mình thích. Nhờ đó, nàng đã tới Yorkshire nghỉ lễ.

“Đừng bận tâm. Tôi là quản gia, Sophia. Một khi ông chủ đã muốn rồi, thì một cô gái đâu thể làm gì. Trời ạ, cô ấy đâu có lỗi gì.”

Rõ ràng là xuất thân của nàng đã đến tai những người hầu ở Yorkshire. Quay người lại, nàng ôm bà quản gia. “Cảm ơn bà. Tôi không ngờ mình được nghe câu đó ở đây.”

“Tôi chỉ mong sao nếu như Greaves Park chỉ tiếp đón một vị khách, thì đó sẽ là một người dễ chịu, chứ không phải là một trong những cô gái nhạt nhẽo rỗng tuếch mà Udgell bảo sẽ sớm đến đây. Và chúng tôi phải vui vẻ với tất cả bọn họ, vì ngài Công tước sẽ lấy một người làm vợ.”

Có vẻ như sắp có một câu chuyện thú vị. “Ý bà là gì?”

“Ồ, chúng tôi không được bàn tán.” Bà quản gia rướn người sát nàng hơn. “Nhưng Công tước cần cưới vợ, nếu không sẽ mất phần lớn gia sản. Ngài đã lập ra một danh sách các cô gái đủ tiêu chuẩn và mời tất cả đến dự kỳ lễ Giáng sinh tại Greaves Park. Ngài muốn chọn ra một người phù hợp nhất.”

Tim Sophia đập rộn lên vì hy vọng đột nhiên xuất hiện, cho tới khi thực tại ập tới. Adam mời nàng đến Greaves Park để làm vui lòng một người bạn. Nàng không đủ tiêu chuẩn làm vợ. Nhất là vợ một Công tước. Chẳng có bùa chú hay nguyện ước nào thay đổi được điều đó.

Dù cuộc nói chuyện này rất thú vị nhưng thì bất kể tác động nào chiếc đầm dễ thương này muốn có với người chị gái khó tính của ngài Công tước đều trở thành công cốc nếu nàng đến phòng ăn muộn. “Chúc tôi may mắn đi,” nàng nói, giũ nhẹ một bên tay áo và đi ra khỏi phòng ngủ.

“Tôi e là cô sẽ cần nó đấy.”

Đứng thẳng, Sophia bước xuống cầu thang và đến phòng ăn nhỏ. Công tước nói bảy giờ và nàng đi qua cánh cửa mở sẵn lúc 6 giờ 59 phút. Và nhận thấy căn phòng chỉ có một người hầu lom khom bên bàn ăn với một cây thước và tỉ mẩn dịch chuyển những đồ dùng bằng bạc cho đúng khoảng cách. “Có ai kiểm tra bao giờ chưa?” nàng tủm tỉm cười.

Người thanh niên có gò má cao giật mình đứng thẳng người lên. “Xin lỗi, tiểu thư,” anh ta hít sâu.

“Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý khiến anh giật mình.” Nàng tiến lên một bước. “Tôi không biết bàn ăn lại cần sự chính xác đến vậy.”

“Tôi… tôi xin lui.” Anh ta vội chụp lấy cây thước và rời khỏi phòng.

Chà, thật thô lỗ. Nhưng điều đó cho thấy rằng người hầu ở đây rất hạn chế tiếp xúc với khách. Ở Tantalus, nhân viên dùng bữa tại bốn bàn lớn trong phòng sinh hoạt chung ở tầng gác mái. Vì mỗi người có phận sự và lịch làm việc khác nhau, thức ăn được dọn sẵn trên một chiếc tủ ly và mọi người tự lấy đồ. Người chia bài, hầu rượu, phục vụ, nhân viên bảo vệ để ngăn khách hàng nam làm những điều họ không được phép - cấp bậc và mức lương không quan trọng tại Tantalus. Mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, điều này biến họ thành một gia đình không giống ai.

Rõ ràng là ở Greaves Park sẽ không có tự phục vụ. Sophia đã biết trước điều đó mà không cần phải chứng kiến một người hầu đo khoảng cách giữa những chiếc thìa so với mép bàn ăn. Căn phòng - và toàn bộ ngôi nhà nàng dùng bốn tiếng khám phá - đều toát lên trang trọng, quy củ và… quý phái. Và dù lửa trong lò sưởi cháy rất đượm, căn phòng vẫn có cảm giác rất lạnh.

Đúng, Sophia đã quen với việc tận hưởng mọi tình huống và đúng, điều nàng cần từ kỳ nghỉ này là một chuyến phiêu lưu. Nhưng khi nhìn vào cách bài trí hoàn hảo, bát súp sạch bong và rèm cửa thêu chỉ vàng, thật khó để tin rằng ở lại London là tốt hơn.

Ban đầu, Sophia nhận lời mời của Công tước là bởi nàng nhớ cô bạn mình. Camille Pryce - à không, Blackwood chứ - lại không có ở đây. Nhưng ở London, tất cả những gì nàng có thể nhận là kỳ lễ Giáng sinh cuối cùng ở Tantalus, dù thế nào, nàng cũng sẽ không thể quay trở lại. Những Công tước ngạo mạn ngu ngốc và kiêu căng quá mức. Thở dài, Sophia đưa tay đẩy một con dao khiến lệch đi một chút. Đấy. Khá hơn rồi.

“Vậy ra cô là kiểu phụ nữ thích làm hỏng cái đẹp của người khác. Chẳng có gì bất ngờ.” Giật mình, Sophia quay mặt về phía cửa. Chết. “Phu nhân Wallace phải không?”

Nàng đương nhiên không nghĩ Eustace là phiên bản nữ của em trai mình, nhưng hai người đúng là có nhiều nét giống nhau. Tóc đen nhánh, mắt xám, những đường nét cuốn hút và phong thái tự tin. Không nghi ngờ gì nữa, phu nhân Wallace là người không thiếu thốn hay phải hỏi xin bất cứ thứ gì.

Mặt chị tròn hơn và mềm mại hơn Adam, vóc dáng thanh thoát và nhỏ hơn nhiều. Dù vậy, cũng như em trai mình, chị trông rất ưa nhìn. Có lẽ không thu hút bằng, nhưng Sophia nghĩ chắc là bởi Công tước xứ Greaves là nam. Một người đàn ông mê hoặc.

“Tôi đã cân nhắc không biết có nên ngồi ăn tối cùng với cô không,” phu nhân Wallace nói tiếp và đi vào phòng. Chiếc váy lụa màu xanh nhạt lấp lánh nơi eo và vai khi chị bước qua ánh nến. “Em trai tôi cứ một mực bảo là tôi phải lịch sự với cô, nhưng giữ khoảng cách sẽ dễ dàng hơn.”

Sophia xoay người sửa con dao lại cho ngay ngắn. Rõ ràng họ không thể làm bạn. Tốt nhất là để Hầu tước phu nhân biết rằng nàng không phải người dễ coi thường hay bị bỏ qua. “Nhưng tôi cho rằng phu nhân nghĩ mình nên cho tôi biết bản thân bị ghét bỏ?”

“Trời ơi, bọt bèo như cô mà ăn nói thẳng thắn quá.”

Khi phu nhân Wallace ngồi xuống chiếc ghế ở đầu bàn, Sophia cũng ngồi xuống - dù nàng thầm nghĩ chọn chiếc ghế gần cửa là đúng nhất. “Rất tiếc phải nói rằng phu nhân không phải là người đầu tiên dè bỉu xuất thân của tôi. Thực ra, tôi vốn bị khinh bỉ bởi những người mà quan điểm của họ tôi coi trọng hơn của phu nhân nhiều.”

“Sự ra đời của cô là một sai lầm nằm ngoài mong muốn. Tôi coi thường là vì cô làm việc ở Tantalus. Và nhận một lời mời mà một là đùa cợt, hai là thương hại.”

“Em hiếm khi đùa cợt và em không mời tiểu thư White vì thương hại.”

Công tước Greaves đi vào phòng, theo sau là Udgell và hai người hầu nữa. Và dù cho chị gái anh có uy quyền cỡ nào, Sophia cũng biết rõ ngôi nhà này, căn phòng này, thuộc về ai. “Chào Adam,” nàng cố ý nói.

Một nụ cười thoáng trên môi anh rồi biến mất. “Chào nàng, Sophia.” Anh đi vòng qua bàn, không phải muốn lấy lại chỗ ngồi của phu nhân Wallace mà để ngồi đối diện với Sophia. “Nếu chị muốn chủ trì bữa tối này thì gọi súp đi. Em đói rồi.”

Nét mặt sa sầm, nữ hầu tước vẫy vị quản gia. “Cậu yêu cầu chị lịch sự, nhưng lại không nhắc nhở người khác phải tôn trọng chị.”

“Trước khi bước vào, em đã nghe thấy chị xấu tính rồi. Hãy cư xử tử tế. Và em nghĩ rằng tiểu thư White cũng sẽ đáp lại như vậy.”

Sophia không trông thấy ánh mắt anh nhưng nàng cảm nhận được và gật đầu. “Vâng.” Khi nàng nhìn anh, đôi mắt xám lướt nhanh xuống ngực nàng rồi lại ngước lên. Người nàng nóng ran. Nàng nợ người đàn ông này một nụ hôn, bất kỳ lúc nào anh muốn. Thua một ván bi-a đột nhiên trở nên thú vị hơn nàng tưởng.

“Susan Simmons, đúng không?” sau một lúc, anh lên tiếng.

Giờ nàng mới sực nhớ đến chiếc váy đi mượn. “Vâng. Chắc là đắt tiền lắm. Cô ấy thật hào phóng. Cảm ơn ngài vì đã gợi ý.”

“Ta nghĩ có thể nàng và cô ấy cùng vóc dáng.”

Nàng suýt nữa thì buột miệng hỏi có phải anh biết chính xác vóc dáng người khác không, nhưng vì chiếc váy quá đẹp mà nàng thì chẳng có ai làm đồng minh, đùa giỡn với anh lúc này xem ra chẳng thích hợp chút nào. “Tôi sẽ cố không làm rơi thức ăn lên nó.”

Anh nở nụ cười tươi, thu hút và dễ lây lan. “Ta tin chắc là cô Simmons sẽ cảm kích,” anh đáp.

“Váy này đi mượn à?” phu nhân Wallace chen vào. “Chẳng ra làm sao.”

Ha ha. Hầu tước phu nhân lẽ ra nên nhìn thấy cô trong chiếc váy màu vàng hồi sáng. “Đồ đạc của tôi chìm hết xuống sông rồi,” nàng nói. “Tôi đang tận dụng.”

“Tiếc là cô không chìm nốt.”

“Eustace. Chị có thể dùng bữa tại phòng riêng. Mau đi.”

Nheo đôi mắt xám, phu nhân Wallace đứng dậy và quẳng khăn ăn lên bàn. “Cậu muốn làm gì thì làm, Adam. Chị tin chắc là không ai bất ngờ khi cậu nối gót cha. Lại còn là một ả tóc đỏ.”

“Đủ rồi.”

“Chị sắp sửa không muốn chúc cậu may mắn rồi, Adam. Chị cảm thấy biết ơn vì cây cầu đã sập và chuyện này sẽ không kéo dài lâu.”

Sohpia nhìn Eustace đi ra khỏi phòng. Tuy nhiên, khi nàng quay lại để bày tỏ thông cảm với Công tước, nét mặt giận dữ của anh ngăn nàng lại. Câu cuối cùng của chị gái anh nghe có vẻ không xúc phạm gì lắm, nhưng nàng cũng đã nhìn thấy bức tranh của vị cố Công tước trong phòng chân dung. Và nàng cảm thấy không khí xung quanh trở nên ngột ngạt khi nhìn nó.

Khi Sophia đang tìm cách nói gì đó mà không khiến anh bảo nàng đi ăn ở chỗ khác, hai người hầu xuất hiện. Mùi hành thơm và bánh mỳ nóng đi theo họ. Nàng hít sâu. Bà Beasel không những có cô con gái hào phóng với gu ăn mặc sành điệu mà còn có tài nấu ăn cực ngon.

“Mùi thật hấp dẫn,” nàng nói, hy vọng Adam không nghe thấy bụng nàng đang réo. Sophia cho thìa vào bát súp thịt bò hành trước mặt. “Vị cũng ngon.”

“Udgell sẽ gửi lời khen của nàng đến bà Beasel.” Adam xé một miếng bánh mì và phết bơ vàng óng lên.

“Nhờ ông, Udgell.”

“Vâng, thưa tiểu thư Sophia.”

“Ta đã ra lệnh rồi,” Adam nói ngắn gọn. “Nàng không cần nói thêm.”

Ồ, hay quá. “Ngài đang cáu kỉnh đấy ư?” nàng hỏi.

Đôi mắt xám nhìn nàng. “Không hề. Đừng gây sự với ta chỉ vì chị gái ta thắng nàng.”

Sophia chớp mắt. “Chị gái ngài đâu có thắng tôi,” nàng cãi.

Adam thoáng mỉm cười rồi xúc một thìa súp đầy. “Ta đã đúng.”

“Ồ, thôi đi. Ngài đang mong chúng ta sẽ cãi nhau.” Adam ra hiệu cho Udgell mang ra món chính. Cô gái tóc đỏ ngồi đối diện tiếp tục khiến anh bất ngờ. Rất ít người quen anh dám cãi anh, chứ đừng nói là cố ý gây sự. Nhưng cô gái này lại đang ngồi đó, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười xinh đẹp khiêu khích anh.

“Ta thừa nhận là cũng tò mò muốn chứng kiến cuộc gặp gỡ đầu tiên của nàng với chị ấy,” anh nói, dùng xong phần súp và ngồi ngả người ra khi một người hầu dọn đi cái bát, “nhưng chỉ thế thôi.”

“Vậy là ngài không thầm mong tranh cãi?” “Không hề.”

“À. Tôi nghĩ ngài tưởng tôi nhường ngài thắng ván bi-a.” “Nếu nàng nhường ta thì đã nói rồi.”

Nàng nhún vai. “Tôi vừa nói đấy thôi.”

Khi kỳ nghỉ lễ này đi từ thất bại cần thiết tới thảm họa, anh đã biết trước. Nhưng khi thảm họa trở nên… thú vị, anh lại thấy khó xác định hơn. Đồng thời, tâm trạng bực bội và thất vọng anh vốn dành cho kỳ nghỉ này từ trước cả khi cầu sập đã tan biến trong vài giờ đồng hồ qua.

“Vậy để xem ta sau này có thắng được lần nào không,” anh nói.

Hai lúm đồng tiền trên má nàng thật quyến rũ. “Tôi hy vọng vậy. Tôi thường khá là háo thắng.” Nàng ngồi thẳng dậy, đôi mắt xanh lấp lánh. “Nhưng tôi khá tò mò về trận cá cược.”

Và anh cũng thế. “Vậy à? Và phần thưởng ư?”

Ánh mắt nàng hướng xuống miệng anh. “Đúng. Tôi nghĩ mình đã khá hào phóng.”

Trời, nàng thật thu hút. Anh muốn nói ra lời nhưng Sophia xem ra không biết mình cuốn hút và hấp dẫn đến đâu. Nếu nói ra, anh có thể sẽ phá hỏng nó mất. Và thế thì thật đáng tiếc. “Để xem nàng có nói thế được không khi ta muốn lấy thưởng,” anh nói, rồi đặt dao dĩa xuống. “Hẳn nàng đang thắc mắc câu cuối của chị gái ta nói nghĩa là gì,” anh tiếp tục, phân vân không biết có nên lưu tâm đến việc Sophia đã phải bị gạt ra bên ngoài các cuộc nói chuyện biết bao nhiêu lần hay tiếp tục kín tiếng.

“Ngài muốn nói đến phần cây cầu và chuyện gì đó sẽ không tiếp tục? Đúng là rất… khó hiểu.”

“Đúng. Những người khác sẽ biết ngay sau khi đến, nếu chưa biết, vậy nên nói nàng nghe cũng được. Dịp lễ Giáng sinh này, ta mời nhiều cô gái đủ tiêu chuẩn đến, vì trong di chúc của cha ta bắt buộc ta phải lập gia đình trước năm 30 tuổi. Và 31 tuổi phải có con nối dõi.”

Sophia nhướn mày. “Ngài đang tìm một cô dâu? Cách này xem ra không được khôn khéo lắm. Mà tôi lại thấy ngài rất khôn khéo.”

Điều đó nhắc anh nhớ - như thể anh cần một lời nhắc nhở - rằng nàng tinh ý hơn anh tưởng. Xét tới vài âm mưu anh có liên quan trong mùa lễ hội vừa qua và Sophia cũng dự phần, nàng đã chứng kiến sự khôn khéo của anh. Và cả sự thiếu khôn khéo nữa. Nhưng nàng không nhắc đến. “Thời gian dành cho sự khôn khéo dường như đã qua rồi,” anh đáp, cố ra vẻ hóm hỉnh thay vì khó chịu trước hoàn cảnh chết tiệt này.

Sophia nghiêng đầu, một lọn lóc đỏ xòa xuống một bên mắt. “Tôi cho rằng ngài đã chọn những cô gái có dòng dõi cao sang, đủ tuổi và… khá cuốn hút, vì tại sao lại không chứ? Bất kỳ cô gái độc thân nào cũng sẵn sàng chặt chân để cưới ngài.”

“Làm thế ít ra cũng tránh được sự lộn xộn,” anh nói, nghĩ rằng cuộc trò chuyện này khá giống với chuyện anh muốn nói với người bạn thân Keating Blackwood - nếu Keating không mắc kẹt bên kia bờ sông - chứ không phải với một cô gái xinh xắn mà anh muốn làm chuyện mờ ám cùng. “Ta hiểu ý nàng và đúng là ta có tìm hiểu về các cô gái này.”

“Vậy thì sao tôi lại ở đây? Ngài chắc chắn không nghĩ tôi đủ tư cách.”

Nàng khá là mạnh miệng, nhưng ánh mắt thoáng nhìn anh cho thấy vị khách duy nhất này có hơi tự ái. Khỉ thật. Anh đâu có ý xúc phạm nàng, nhưng anh cũng không định bịa ra một lời nói dối mà cả hai đều sẽ không tin. Adam cầm dao dĩa lên, chủ yếu là để cho bản thân thời gian để nghĩ. “Nàng ở đây thứ nhất là vì nàng là bạn của một phu nhân ta đã mời và thứ hai là vì ta muốn nói chuyện với một cô gái mà cô ấy không cho rằng mọi thứ ta nói đều có ý cầu hôn.”

“Ngài đâu có biết điều đó khi mời tôi đến đây. Ngài chỉ nghĩ tôi sẽ gây náo động và vô hại.”

Adam bật cười. Anh không nén được. “Hay lắm. Ta bất ngờ vì cách nói chuyện thông minh và thẳng thắn của nàng đấy.” Anh nâng ly đưa về phía nàng. “Đương nhiên là một bất ngờ dễ chịu.”

Nàng mỉm cười, sắc mặt nồng ấm, khác xa với biểu cảm đầy toan tính của Eustace. “Cảm ơn ngài,” nàng đáp. “Nhưng khi những vị khách khác đến, mong ngài nhớ cho rằng tôi cũng có lòng tự trọng và một trái tim khao khát yêu thương giống như mọi cô gái có xuất thân danh giá khác. Xin ngài đừng quá đáng khi so sánh tôi với người khác.”

Adam suýt nữa buột miệng nói nàng chắc chắn là cô gái thú vị nhất anh từng mời đến Greaves Park và rằng nàng đừng lo khi anh bắt đầu liệt kê những thói xấu và đặc điểm tính cách. Anh chợt nhận ra đó không chỉ là điều không phù hợp để bày tỏ cảm thông mà còn vô cùng tàn nhẫn. Dù sao thì Sophia White cũng rất thú vị, xinh đẹp và thu hút, dù cả thế giới cố gắng vùi dập nàng. Nhưng nàng cũng là con gái một người hầu - một sự thật mà cả hai đều không thể lờ đi.

“Ta sẽ cố gắng hết sức,” anh nói, “đổi lại, nàng không được loan tin ta đã suýt thua nàng một ván bi-a.”

“Đồng ý.”

Khi hai người vừa dùng xong món thịt nai nướng tuyệt hảo và kết thúc cuộc nói chuyện khá thú vị về hiểm họa của việc cá cược và uống rượu, cửa phòng khách mở tung. Hai con chó lớn màu nâu sẫm xông vào. “Khỉ thật,” Adam kêu lên, đứng bật dậy. “Brutus! Caesar! Ngồi xuống!”

Hai con chó lai dừng lại, mỗi con một bên ghế Sophia và đầu chúng cách vai nàng một phân. Adam đi vòng qua bàn, định trấn an vị khách của mình rằng nàng sẽ không bị ăn thịt.

“Ta xin lỗi,” Adam nghiêm giọng, lầm bầm nguyền rủa cái người đã thả chúng ra. Và anh biết chắc là người nào. “Dù…”

“Con nào là Brutus, con nào là Caesar?” Nàng hỏi, chìa một tay về phía con vật bên trái mình.

“Con đó là Caesar. Nó có đốm trắng trên một bên mắt,” Adam đáp, bắt đầu tự hỏi liệu có thứ gì khiến cô gái này sợ không.

“Cặp chó trong bức chân dung cha ngài là chó săn. Nhìn như hai con ngựa.” Nàng đưa tay cho con chó ngửi rồi gãi gãi giữa hai mắt nó. Nó bắt đầu đáp lại bằng cách giậm một chân sau xuống sàn.

“Bằng một nửa con ngựa. Thật ra là chó ngao Anh. Một người quen tặng ta cặp chó con này 2 năm trước. Ta không tin là cô ấy biết gì ngoài việc chúng là chó và có lông màu nâu sẫm.” Thực ra, Constance Biery chẳng biết gì cả. Tính cách thờ ơ này khiến cô ấy trở thành một người tình tuyệt vời, nhưng lại không thú vị. Chuyện giữa họ cũng kết thúc chóng vánh. “Ta tin chúng rất tôn trọng bức tranh trời đánh đó.”

“Chúng rất đáng yêu! Hay tôi sẽ bị tấn công khi quay lưng đi?”

“Nàng có thể chết vì chúng quá quấn quýt, còn không thì chẳng sao cả.”

Sophia đứng lên khỏi ghế và quỳ xuống sàn. Adam quan sát khi nàng ve vuốt hai con chó to như ngựa con của mình.

“Lẽ ra ta phải biết tinh thần của nàng cũng giống như màu tóc,” anh nói nhỏ.

“Gì cơ? Con chó đang áp mõm vào tai tôi,” nàng vừa nói vừa cười khúc khích.

“Ta quên mất,” anh nói bằng giọng bình thường hơn và cúi xuống vuốt tai con Brutus, “rằng nàng đã dành cả buổi sáng vuốt ve bầy sư tử con ở vườn thú tại Tháp London. Hai con này không là gì cả.”

“Đúng vậy,” nàng thì thầm. “Chúng mày xinh quá.” “Có lẽ nên đưa chúng theo cưỡi ngựa đi dạo buổi sáng.” Sau vài phút, nàng đứng lên và Adam đưa tay ra giúp nàng. Bàn tay nàng ấm lên trong tay anh. Thật ra, sự có mặt của nàng cũng đã làm căn phòng ấm áp và tươi sáng.

Trong trí nhớ của anh, ngôi nhà ở York luôn lạnh lẽo. Ngay cả những lượt khách và các lễ hội cũng chỉ giúp anh tạm quên việc Greaves Park suốt năm lạnh lẽo. Anh tưởng nó phản ánh cái phần tính lạnh lùng, toan tính của anh mà lâu nay vẫn phục vụ anh cùng túi tiền của anh rất tốt. Nhưng sự ấm áp - sự ấm áp nơi nàng- có một sức hấp dẫn không thể phủ nhận.

“Hai anh chàng to lớn này có hay đi du ngoạn với ngài không?” Sophia bĩu môi, rút tay khỏi tay anh. “Tôi không nhớ Keating có nhắc đến Caesar và Brutus khi ngài ấy ở cùng ngài tại London, mà chúng thì rất khó quên.”

“Chúng hơi to so với ngôi nhà. Và nhiều khách của ta thấy chúng đáng sợ.” Đến Constance còn rít lên và chạy khỏi phòng khi thấy hai con chó hoàn toàn trưởng thành.”

Sophia liếc sang anh. “Có lẽ ngài nên dùng chúng để thử cô dâu tương lai của mình.” Đôi môi mềm của nàng cong lên thành một nụ cười. “Tôi mừng vì được gặp những người bạn trung thành của ngài. Chó không được chào đón tại các trường nội trú. Ở Tantalus cũng không.”

“Ta cho nhốt chúng ở phòng khách trên gác. Dù vậy, nếu nàng thích, ta sẽ để chúng chạy quanh nhà. Đương nhiên là cho đến khi những cô dâu tương lai đến.”

Udgell đứng trong góc tỏ ra bực bội, nhưng Sophia chỉ cười tươi hơn. “Tôi rất thích.”

Trong một lúc, anh cảm thấy thời gian như chậm lại, căn phòng chợt tối đi ngoại trừ người con gái trong chiếc váy màu ngọc lục bảo đang mỉm cười với anh. Adam muốn đòi nợ nụ hôn, cho dù anh có xem trận cá cược là đùa hay không. Anh muốn nếm đôi môi tươi tắn của nàng. Anh muốn hít mùi hương, cảm thấy làn da trần của nàng bên dưới tay mình.

Nhận ra mình đang nhìn nàng không chớp mắt, Adam hít sâu. Đúng, nàng xem ra chính là điểm sáng duy nhất trong kỳ nghỉ lễ vốn đã ảm đạm trước cả khi cầu sập, nhưng anh thường có nhiều hoài nghi. “Ta còn phải viết vài lá thư nữa cho những chủ nhà trọ bên kia sông,” anh nghiêng đầu. “Nếu tối nay nàng cần thêm gì hoặc muốn tống hai con quái vật này đi, Udgell sẽ lo liệu. Tạm biệt, Sophia.”

“Tạm biệt, Adam.”

Trên đường tới phòng riêng, Adam đi đến phòng khách lớn liền kề phòng ngủ của chị gái anh. Anh đẩy cửa mở ra sau khi gõ lấy lệ. “Chị thả hai con chó ra.”

Eustace ngước nhìn em trai. “Sao cơ?”

Nếu không biết chị mình quá rõ thì chắc anh cũng tin chị chẳng biết gì. “Chị thật nhỏ nhen và ấu trĩ.”

“Chị không phải là người suốt ngày quấn lấy một ả vô lễ chỉ vì muốn chọc tức người nhà.”

“Em bắt đầu mất kiên nhẫn với cuộc cãi cọ này rồi, Eustace. Nhất là khi em chỉ ghé qua để cảm ơn chị.”

“Cảm ơn? Tại sao?” Eustace đặt cốc trà xuống và rướn người về phía trước. “Ả không bỏ chạy khi nhìn thấy hai con dã thú ư?”

“Còn lâu. Nàng thích Brutus và Caesar. Mà em sẽ thả rông chúng nên đừng giật mình nếu chúng bất chợt vào đây. Và em định dùng chúng để thử lòng can đảm các cô dâu tương lai. Em không thể lấy một người sợ chó của em. Chúc chị ngủ ngon.”

Ra khỏi phòng, anh đóng cửa lại. Chỉ khép hờ thôi. Nếu một con chó lọt vào thì… đáng đời Eustace. Anh đã cảnh báo rồi. Một lúc sau, có tiếng đồ sứ vỡ phía sau cánh cửa gỗ sồi nặng trịch. Adam cười tươi, tiếp tục đi về phòng mình. Biết đâu đây sẽ là một lễ Giáng sinh đáng nhớ. Cho dù thế có nghĩa là anh sẽ phải chọn gấp một người vợ khi các cô gái đủ tiêu chuẩn đến.

Sophia tỉnh giấc vì nghe tiếng kéo rèm. “Lucille, còn sớm mà,” nàng rên lên, xoay người và kéo chăn lên đến cằm. “Đóng hộ tớ cái cửa sổ phải gió ấy với. Lạnh quá.”

“Đó là cách mùa đông Yorkshire chào buổi sáng,” chất giọng du dương của bà Brooks cất lên.

Bừng tỉnh sau cơn mộng mị, Sophia mở mắt và ngồi dậy. “Bà Brooks. Tôi xin lỗi. Tôi mơ mình đang ở Tantalus. Tôi ở chung với Lucille Hampton và cô ấy thường rất phấn khích vào buổi sáng.” Trong giấc mơ, tất cả những người bạn của nàng đều yên ổn và hạnh phúc. Tantalus không hề nằm bên bờ vực sụp đổ chỉ vì cưu mang Sophia khi nàng không còn nơi nào khác để đi. Và Công tước xứ Greaves ngồi tại bàn faro của nàng và chẳng hiểu sao, không ai nhận ra anh đang tán tỉnh và chạm vào tay nàng. Sophia xoa xoa ngón tay.

Bà quản gia bật cười, nhưng vẫn tiếp tục kéo rèm. “Ông chồng quá cố Charles của tôi cũng vậy. Lúc nào cũng thức giấc rồi ca hát. Có lúc tôi muốn đập ông ấy.” Bà khom người đẩy một chiếc ghế để chân ngáng đường, rồi rít lên khi cái ghế vươn vai đứng dậy. “Trời đất ơi!”

Cố nén cười, Sophia lần ra mép giường và đứng lên. “Đừng sợ, bà Brooks. Chỉ là con Caesar thôi mà.”

Đưa một tay lên bộ ngực đồ sộ, bà Brooks tựa người vào thành ghế. “Trời đất. Chắc cô nghĩ đến giờ thì tôi đã quen với mấy con vật này, nhưng chúng thường ngủ trong phòng Công tước.”

Thế sao? Thật thú vị. “Sau khi chúng xổng ra tối qua, Adam nói sẽ để chúng đi tự do. Tôi không biết con Bru…”

Cửa phòng nàng bật mở. “Có chuyện gì thế?” Công tước xứ Greaves vừa đi vào vừa hỏi.

Anh chưa mặc áo khoác, cà vạt chỉ mới thắt một nửa và để lộ vùng da cổ. Hình ảnh đó thật khiêu gợi và đầy nam tính. Tim nàng bắt đầu đập rộn lên. Trước đây, nàng thấy Adam Baswich cao, gầy và đầy sức hút - nhưng rõ ràng như vậy thì chắc có mù mới không thấy.

Nhưng ở London, ban đầu nàng nghĩ anh là một Công tước, một quý tộc giàu có, quyền lực và vì một lý do nào đó đã hạ cố giúp Keating chiếm được trái tim của Camille. Anh là một trong những người mà nàng không ngờ sẽ được quen biết mấy năm qua. Và rồi anh mời nàng đến lễ Giáng sinh sau khi Sophia nhận tối hậu thư từ cha. Và giờ thì nàng nợ anh một nụ hôn. Và…

“Sophia,” anh nói. “Có gì không ổn sao?”

Trời ạ. “Không. Không. Chúng tôi rất ổn. Caesar làm bà Brooks giật mình. Có vậy thôi.”

“Tôi cứ tưởng nó là chiếc ghế gác chân, thưa Công tước,” bà quản gia nói, nhún gối chào. “Xin lỗi vì đã làm phiền đến ngài.”

Anh liếc đôi mắt xám lạnh lẽo sang người gia nhân rồi nhìn Sophia. Vì đang nhìn anh, nên nàng nhận ra ánh mắt đang thoải mái chiếu lên khắp người mình. Nàng sực nhớ là mình chẳng mặc gì ngoài chiếc váy ngủ quá cỡ trễ xuống một bên vai. Nàng kéo tay áo lại cho ngay ngắn, cảm giác nóng rần lại chạy khắp người. Chắc chắn sẽ rất tuyệt khi nhận một nụ hôn từ người đàn ông này. Mà khi nào anh đòi món nợ ấy nhỉ?

“Vậy tốt rồi.” Ánh mắt anh trở lại khuôn mặt nàng. “Ta nghĩ là nàng nên mượn thứ gì đó ấm ấm để mặc, Sophia. Tuyết đã ngừng rơi, nên nàng sẽ cùng ta ta cưỡi ngựa đi dạo sau khi ăn.”

Nghe giống ra lệnh hơn là mời, nhưng nàng vẫn gật đầu. “Tôi cũng muốn ngắm cảnh. Chỉ cần ngài nhớ là tôi rất ít cưỡi ngựa.”

Anh nghiêng đầu. “Nếu nàng ngã ngựa thì tuyết cũng rất êm. Và hai con chó có thể kéo nàng về”

Sophia khẽ bật cười. “Có lẽ tôi nên bắt đầu từ việc cưỡi con Caesar.”

Một tiếng cười trầm và vui vẻ bật ra từ lồng ngực anh. “Ta sẵn sàng bỏ tiền để xem cảnh tượng ấy.”

Cười tươi đáp lại, trong giây lát, nàng tự hỏi anh sẽ làm gì nếu nàng bước tới hôn lên nụ cười kia. Dù sao thì đó cũng chính là thứ nàng nợ anh. Tim nàng lỗi nhịp. Nàng có gì để mất? Từ khi sinh ra, nàng đã bị xem không ra gì rồi và bất kỳ chút tôn trọng nào, nếu có, còn sót lại đã biến mất ngay lúc nàng bắt đầu làm việc tại Tantalus. Và sau kỳ nghỉ này, nàng sẽ rời xa hội thượng lưu đến mức chẳng khác nào đã chết. Kỳ thực, Sophia gần như muốn mình chết trước khi bước vào thứ đang chờ nàng.

Adam nhìn vào mắt nàng. Anh chợt hắng giọng và lùi một bước về phía cửa. “Vì không ai mất mạng nên ta sẽ ra ngoài để nàng thay trang phục. Gặp nàng tại chuồng ngựa.”

“Cảm ơn vì đã tới cứu tôi.”

“Không có gì. Dù cần thiết hay không, ta xin nhận lời cảm ơn của nàng.”

Khi anh đóng cửa lại, Sophia bắt đầu xem ba chiếc váy những người hầu tốt bụng cho nàng mượn. Không cái nào thích hợp cho việc cưỡi ngựa, nhất là trong khi trời có tuyết. Nàng mím môi, rồi quay sang bà Brooks. “Tôi không nghĩ ra ai có trang phục cưỡi ngựa,” nàng trầm ngâm.

“Chỉ phu nhân Wallace thôi. Tôi có thể hỏi cô hầu Grace.” “Ồ, xin đừng. Phu nhân sẽ chỉ xúc phạm chúng ta thôi.” Bà Brooks trông có vẻ nhẹ nhõm. “Để tôi mượn tạm chiếc áo khoác dày của một người giữ ngựa. Không đẹp, nhưng ấm.”

Thế cũng được. Và dù việc mượn trang phục có cấp thiết như thế nào vào lúc này, nàng cũng nhận thấy chàng Công tước có vẻ như… thích trang phục chẳng giống ai của nàng. Thật kỳ lạ khi nhận ra anh cũng thích những thứ lạ lùng như nàng. “Bà biết không, Milly, gợi ý của bà về áo khoác làm tôi nảy ra một ý tưởng.”

Adam tựa người vào bức tường bên ngoài chuồng ngựa trong khi đợi con Zeus được thắng yên. Anh nghĩ chính thời tiết và đợi chờ khách khiến tâm lý của anh không được ổn định. Nếu không thì anh chẳng biết giải thích tại sao anh - một người đàn ông 29 tuổi kinh nghiệm đầy mình về phụ nữ - lại bâng khuâng trước một bờ vai trần. Làn da trắng như sữa nổi bật dưới suối tóc đỏ rực, anh thật muốn đưa tay gỡ chiếc váy ngủ ra khỏi người nàng.

Và tại sao không chứ? Sophia không phải vợ của ai và cũng không phải người cần giữ… danh tiết. Cả hai đều là người lớn, vì hoàn cảnh mà gặp nhau và nàng lại rất hấp dẫn. Và cả hóm hỉnh hơn anh tưởng. Như thế đã đủ nâng nàng lên hơn nhiều so với phần lớn nhân tình của anh. Nàng còn đồng ý cá cược một nụ hôn và đã thua. Anh chơi giỏi hơn nàng không phải lỗi của anh.

“Chính thức chào buổi sáng,” giọng nói du dương của nàng cất lên từ sân chuồng ngựa và anh nhìn lên. Rồi giật mình.

“Nàng mặc cái… cái gì vậy?” anh thốt lên. Nàng vỗ vỗ đùi.

“Đồng phục của người giữ cửa.” “Ta biết.”

Anh biết. Nàng mặc sơ mi nam, áo gi-lê, quàng khăn thay vì đeo cà vạt, quần đen dài đến gối, tất dài trắng cùng đôi giày đen đơn giản. Sophia còn cột mái tóc xoăn dài màu đỏ bằng nơ đen. Trông vừa vui mắt vừa… gợi cảm. Ham muốn trong anh dấy lên. Một cô gái mặc quần. Chúa ơi.

“Tôi nghĩ như thế này sẽ ấm hơn mặc váy.” Nàng rạng rỡ nhìn Evans khi anh ta xuất hiện cùng Zeus và một con ngựa cái màu hạt dẻ. “Evans. Cho tôi mượn một chiếc áo khoác và một đôi ủng của anh không?” nàng vui vẻ hỏi. “Tôi không nghĩ giày của người giữ cửa hợp dùng cưỡi ngựa.”

Sophia biết đúng mực là thế nào nhưng không mấy khi để tâm. Nét hóm hỉnh và khiêu khích tỏa ra từ cung cách của nàng như ánh nắng. Anh tự hỏi sao mình lại không thấy chúng trong những lần gặp trước. Nàng rất vui vẻ và xinh xắn nhưng sự ấm áp và thông minh này đã khéo léo tránh anh. Hay là vì anh đang cô độc nên thấy nàng rực rỡ hơn bình thường?

“Đương nhiên rồi, thưa tiểu thư Sophia. Chờ tôi một lát.” Anh ta cột đôi ngựa lại và đi vào chuồng ngựa mà không buồn nhìn chủ nhân.

Ừm. “Ta nghĩ chúng ta có thể cưỡi ngựa đến Hanlith,” Adam quyết định. “Có một thợ may ở đó và nàng có thể đặt may thêm vài món trang phục nếu muốn.”

Sophia gật đầu. “Tôi có đủ tiền để đặt may hai chiếc váy,” nàng nói. “Nhưng tôi mất một chiếc giày xuống sông rồi nên tôi nghĩ cần ưu tiên giày. Tôi có thể mặc váy lúc trước về nhà, nhưng không thể đi chân trần lên xe ngựa đưa thư được.” Nàng lại trưng ra nụ cười chết người. “Lạnh lắm.”

Đó không phải là điều anh muốn nghe. Sophia đến vì lời mời của anh và mất hết tư trang vì thế. Anh dư sức đền cho nàng áo quần đẹp hơn, nhưng nàng lại không chịu. Cứ một mực chối từ. Và anh đã biết mình sẽ chiều theo ý nàng - ít nhất theo như nàng nhận biết. Dù vậy, người thợ may ở Hanlith sắp tới sẽ rất bận. Còn chuyện làm thế nào mà Sophia chấp nhận những bộ váy ấy… anh sẽ tìm ra cách.