MÙA GIÁNG SINH HẠNH PHÚC

MÙA GIÁNG SINH HẠNH PHÚC

Tổng số chương: 17

Khi bám vào bánh chiếc xe ngựa bị lật úp giữa dòng sông Aire lạnh toát, Sophia nghĩ có những lời khuyên không nên phớt lờ. Nàng đã được cảnh báo chuyến đi này sẽ là một ý tưởng chẳng hay ho gì và bây giờ, Sophia có thể cam đoan rằng những người bạn của mình đã đúng.

Trên thành bên trái, giờ đã là nóc của chiếc xe ngựa đưa thư đã chìm đến một nửa, người đánh xe hình như chỉ quan tâm đến mỗi việc gom mấy cái bao thư hơn là cả chục người đang chới với xung quanh. “Thôi đi và đưa tay cho tôi,” Sophia ra lệnh, dòng nước lạnh ngắt khiến nàng ngộp thở.

“Tôi đã mất ngựa và gà tây Giáng sinh rồi,” người đánh xe càu nhàu, giọng nói lạc đi trong gió thổi và tuyết rơi. “Nếu mất thư, tôi sẽ mất luôn việc.”

“Vậy ông chịu để mất hành khách sao?”

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ thôi lý sự và bơi vào bờ như những người khác. Sông không sâu đâu.”

Run lập cập, Sophia định cãi lại rằng mái - hay thành - của xe ngựa thì gần hơn bờ nhiều, nhưng một luồng nước xộc thẳng vào phổi nàng. Ho sặc sụa, nàng quyết định rằng lời khuyên của người đánh xe rơi vào nhóm ‘nên làm theo’. Sophia đã không chịu nghe theo lời khuyên của bà chủ câu lạc bộ và bạn bè bảo đừng có đi Yorkshire vào giữa tháng Mười Hai khi mà nàng có một nhiệm vụ phải làm ở Cornwall vào giữa tháng Một, nên lần này, nàng cần chú ý.

Hai chân tê cóng, nhưng nàng hít một hơi thật sâu, tách khỏi xe ngựa và bắt đầu nửa đi nửa bơi về phía bờ gần nhất. Những tảng băng do chiếc xe ngựa hất ra và dòng nước xiết tấp vào Sophia, đẩy nàng về phía phần băng cứng ở đằng xa. Hầu hết đàn ông đã vào được bờ. Rõ ràng lòng hào hiệp không hề bao gồm việc kéo phụ nữ lạnh cóng ra khỏi nước sâu khi có bão tuyết.

Sợ rằng sẽ bị nhấn chìm bên dưới mặt băng và chết đuối, Sophia nghiến răng đang run lập cập, kéo cái váy ướt nhẹp, xộc xệch lên hông và rướn người tiến về phía trước. Một con gà tây bị đuối nước đâm vào phần chân trần làm nàng mất đà. Một chiếc giày bị kẹt dưới lớp đá sỏi lạo xạo dưới đáy, nàng rủa thầm và rút chân ra. Thế nhưng nàng bước hụt và ngã xuống.

Làn nước lạnh như đá ngập qua đầu Sophia. Cái cảm giác thích thú vì sự lố bịch vừa rồi ra đi cùng dưỡng khí của nàng. Ôi, lẽ ra, nàng nên ở lại London. Lẽ ra, nàng nên nghe lời phu nhân Haybury, người phụ nữ sáng suốt đã khuyên rằng nàng sẽ chỉ gặp nhiều phiền phức hơn là được chào đón ở York. Nàng biết Công tước Greaves chỉ mời nàng đến dự tiệc để gây náo động, chứ chẳng phải tử tế gì khi mời đứa con gái ngoài giá thú của Công tước Hennessy. Nhưng có cơ hội gặp lại một người bạn cũ, tận hưởng một ngày lễ tuyệt vời cuối cùng, xem ra cũng đáng - dù những kế hoạch ấy sẽ công cốc nếu nàng chết đuối.

Có người nắm lấy vai nàng và kéo lên. Sophia há miệng đón lấy không khí, mái tóc ướt phủ lên mặt. Nàng tựa vào cánh tay vừa đỡ mình lên trong khi vất vả đứng vững.

“Bình tĩnh,” một giọng trầm cất lên. “Ta đỡ nàng rồi.” Dù đang lạnh buốt, nàng vẫn nhận ra giọng nói này.

“Công tước?” nàng ngạc nhiên, hất mái tóc đỏ ra khỏi mắt.

Khuôn mặt hài hòa, điển trai chỉ cách mặt nàng vài phân cũng lộ vẻ kinh ngạc không kém. “Sophia? À không, tiểu thư White. Nàng có bị thương không?”

“Không, thưa Công tước. Cảm ơn vì đã mời tôi đến tiệc Giáng sinh.” Trong khi đứng dưới nước lạnh băng ngập đến ngực, bão tuyết thì gào thét xung quanh, thốt lên một câu như vậy xem ra quá ngớ ngẩn, nhưng vừa thoát chết hẳn đã làm đầu óc nàng hỗn loạn.

Anh mỉm cười. “Cảm ơn ta sau. Giờ thì bám cho chặt nhé.”

“Ngài phải kéo tôi ra,” nàng nói, cố mỉm cười đáp lễ, nhưng lại uống thêm một ngụm nước. Ho sặc sụa, nàng quyết định khôn ngoan hơn cả là ngậm miệng thật chặt, ít nhất cho đến khi lên được trên bờ.

Adam Baswich đã nhảy xuống nước để cứu nàng, dù không biết nàng là ai. Một người giỏi kiểm soát tình huống như Công tước Greaves, hành động đó xem ra thật bất ngờ. Và chắc chắn là ngẫu nhiên. Nhưng bây giờ, nàng chỉ muốn thoát ra khỏi dòng nước lạnh. Sophia bám vào lưng Adam, những ngón tay run rẩy bấu chặt lấy hai vai anh, trong khi mấy người đàn ông trên bờ kéo sợi dây thừng cột quanh eo anh. Greaves cũng ướt sũng như nàng, nhưng khi nàng dụi mặt vào lưng anh thì anh lại thấy rất ấm. Thân người vạm vỡ của anh ngăn gió thổi tuyết vào mắt nàng.

“Chúng ta phải leo lên tảng băng để vào bờ,” Greaves nói, giọng căng thẳng. “Vòng qua đằng trước ta đi.”

Nàng vất vả duỗi thẳng mấy ngón tay. “Tôi đang cố.” “Cố gắng hơn đi. Chuyện này chẳng tốt lành gì cho chúng ta đâu.”

“Tôi biết, thưa Công tước.” Nàng nghiến răng. “Tôi có cố tình lao xuống đây như ngài đâu.”

Với cái váy sũng nước bám vào chân đang cố dìm nàng xuống nước, Sophia đành để yên cho chàng Công tước kéo mình ra đằng trước. “Ta đâu thể làm ngơ khi trông thấy một cô gái gặp nạn,” anh thở hổn hển vào tai nàng.

Mệt mỏi và hoảng loạn đã vơi đi bớt phần nào. “Vâng, tôi chắc chắn giờ trông mình rất khó rời mắt.”

Nàng tin chắc là mình cảm thấy anh cười không thành tiếng vào gáy mình. “Nàng không biết đâu. Thứ lỗi cho ta,” anh nói và rồi trước khi nàng kịp hỏi anh xin lỗi chuyện gì, anh đã dùng đôi bàn tay lớn đỡ mông nàng đẩy lên mặt băng.

Ào một cái, Sophia ngã sóng soài trên nền băng lạnh cứng. Nàng từng trông thấy những bức họa hải cẩu trên bờ biển đảo Orkney. Sophia tin chắc là mình trông cũng giống thế khi nằm trên mặt băng há miệng đón dưỡng khí. Một lúc sau, chàng Công tước xứ Greaves leo lên bên cạnh nàng.

“Xin lỗi nàng lần nữa,” anh thở hổn hển và với tay kéo váy nàng xuống.

Lớp vải ướt bết vào sau đầu gối nàng và Sophia nhận ra chiếc váy đã vén tới tận hông, trông không được đẹp mắt lắm. “Ối,” nàng thốt lên rồi ngồi thẳng dậy. “Nếu không phải trời đang lạnh đến thế này thì hẳn tôi đã rất hổ thẹn. Cảm ơn ngài.”

Một nụ cười ngạc nhiên thoáng xuất hiện trên môi anh rồi biến mất ngay khi anh đưa tay về phía nàng. Mái tóc đen rối bù che giấu đôi mắt màu lam sâu thẳm, nhưng hình như anh chẳng để ý gì đến điều đó hoặc ánh nhìn không rời của Sophia khi kéo nàng đứng lên. Hai chân nàng run rẩy như một em bé sơ sinh và nàng ngã dúi vào người anh. Nghĩ lại, nàng vẫn thường dè bỉu những cô gái vờ vịt yếu đuối hoặc choáng váng để được đàn ông giang tay che chở.

“Tôi rất xin lỗi,” nàng lí nhí, gượng thẳng người dậy lần nữa. “Nhưng quả thực, nếu cố tình ngã vào ngài, tôi đã phải sửa sang lại đầu tóc trước rồi.”

“Tóc nàng trông… rất lạ mắt,” anh đáp lại, quàng một cánh tay quanh hông nàng và hơi nhấc người nàng lên với sự trợ giúp của sợi dây quấn quanh tảng băng. “Cái làm ta lo là đôi môi tím tái của nàng kia.”

Ngay lập tức, ai đó choàng một tấm chăn nặng trịch lên vai Sophia và nàng vội kéo nó sát quanh người. Sophia run lập cập và chắc chắn cơn gió lạnh toát đã đóng băng quần áo, mái tóc và làn da ướt nước của nàng. Một con gà tây bị tuyết phủ kín chạy vụt qua kêu ầm ĩ, người phụ xe rượt theo nó sát nút.

“Tội nghiệp,” nàng lẩm bẩm, “biết bơi để không chết đuối, nhưng vẫn trở thành bữa tối Giáng sinh.” Cố thật nhiều mà chẳng được bao nhiêu. Xét theo một góc độ nào đó, nàng cũng đang lâm vào tình cảnh tương tự. Nàng chỉ mong sao một kỳ nghỉ tại Greaves Park xứng đáng với công sức mình bỏ ra. Dù sao những kỷ niệm cũng theo nàng cả đời.

“Ta xếp nàng đang lạnh cóng trên con gia cầm suýt chết đuối. Evans!” Chàng Công tước ra hiệu cho một trong số hơn chục người đàn ông đang khô ráo xen lẫn những người đang trùm chăn trên bờ sông. “Đưa tiểu thư White lên xe và hộ tống cô ấy về nhà. Ta cần đưa những hành khách còn lại về quán trọ.”

Một anh chàng cao kều mặc một chiếc áo khoác nặng trịch, cái mũ vành mềm được cố định trên đầu bằng một chiếc khăn choàng len dày, đỡ hai vai nàng. “Cô đi được không?” anh ta hỏi.

Sophia nhìn theo chàng Công tước xứ Greaves biến mất trong màn tuyết dày đặc, lẫn vào những dáng người hối hả quanh những cỗ xe ngựa. Chắc chắn là có những vị khách khác cần cứu giúp. Nàng chớp mắt. “Có. Tôi đã đánh rơi mất một chiếc giày, nhưng tôi đi được. Cảm ơn anh.”

Evans đưa nàng đến bên một chiếc xe ngựa và không nói không rằng nhấc nàng đặt lên xe. Anh ta lấy từ đâu thêm một cái chăn nữa và quấn nó quanh chân nàng trước khi leo bên ngồi bên cạnh người đánh xe. Một lúc sau, chiếc xe ngựa đi lọc cọc trên chính con đường mới lúc trước nàng đã đi, trước khi chiếc cầu cũ kỹ bị sập làm gián đoạn chuyến hành trình theo một cách khá kỳ lạ.

“Đến Greaves Park còn bao xa?” nàng hỏi, kéo chăn lên quá mũi. Ban đầu, nàng dự định xuống xe chở thư ở làng Hanlith bên cạnh rồi thuê xe kéo hoặc ngựa để đến điền trang. Đi thế này không tốn như nàng dự tính nhưng nàng thà được ấm áp và khô ráo còn hơn.

“Sắp ra đến đường cái rồi,” Evans đáp, xoay người trên ghế để nhìn nàng. “Không đầy mười phút nữa thôi.”

“Sao Công tước lại có mặt ở đây? Với từng ấy người?” “Gần như ngày nào Công tước cũng cưỡi ngựa, bất kể thời tiết ra sao. Chúng tôi đang đi vào làng để lấy hành và khoai tây thì nghe có náo loạn. Thật may mắn, thưa tiểu thư.”

Đúng vậy. Vì Sophia vốn không hề mong đợi sẽ được đối xử tử tế hay thậm chí là trò chuyện lịch sự ở Greaves Park, nên việc rơi xuống sông cũng chẳng làm nàng thất vọng mấy. Nàng đi từ London đến Yorkshire chỉ với một lý do - có khi là hai - và điều đó không thay đổi. “Anh có biết liệu Keating và Camile Blackwood đã đến nơi chưa?”

“Cô cần phải hỏi Udgell. Tôi không rành chuyện trong nhà lắm.”

Dù đang đắp chăn, nhưng vì Sophia ngồi yên và không phải cố sức thở, cái lạnh bắt đầu ngấm vào tận xương. Nàng cần cởi đồ ướt ra khỏi người, nhưng phải đợi về đến Greaves Park đã. Nàng co hai chân sát vào người hơn và dồn hết tâm trí mường tượng lúc gặp được Camille Pryce - hay đúng hơn là Blackwood - sau 6 năm. Sẽ vui biết mấy.

Dù Greaves đã mời nàng vì nể người bạn thân Keating Blackwood hoặc bởi anh nghĩ nàng sẽ gây ra chút náo động, Sophia vẫn vô cùng biết ơn khi dự lễ Giáng sinh. Sau nhiều năm bị đẩy đi hết chỗ này đến chỗ khác, chờ những người bạn học trong trường nội trú hoặc những người được xem là bạn phát hiện ra nàng là con gái ngoài giá thú của Công tước Hennessy, Sophia rốt cuộc cũng có được một tình bạn đích thực với Camille.

Nàng với Camille bị ép vào làm ở câu lạc bộ Tantalus và điều đó có nghĩa là giữa họ tồn tại một mối liên kết mà cả hai đều không mong đợi. Đúng là câu lạc bộ mang nhiều tai tiếng vì những cô gái được tuyển vào toàn trẻ trung xinh đẹp - vài người còn có xuất thân danh giá và tất cả đều có giáo dục - nhưng đó là ý đồ của phu nhân Haybury khi bà ấy mở cửa nơi này. Tai tiếng sẽ lôi kéo khách, các thành viên hay bất cứ cái tên nào họ tự đặt cho mình. Họ đến, đánh bạc, ăn uống, tiêu tiền và những cô gái bất hạnh như nàng với Camille có một nơi gọi là nhà. Và một nguồn thu nhập cùng sự tự do đủ để họ sống theo ý mình.

Tantalus cũng giúp họ tránh xa thế giới bên ngoài - trong chừng mực nào đó. Hoặc nàng tin vậy cho đến gần hai tuần trước. Nàng lắc đầu. Đừng nghĩ về nó lúc này. Nó sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho nàng cả và nàng muốn tận hưởng cuộc sống khi còn có thể.

Giờ chiếc xe ngựa đang leo lên một con dốc nhỏ và thung lũng đằng xa xuất hiện ngay trước mắt. Qua màn mưa tuyết, nàng nhận ra sự hoang vu dần biến thành một khu vườn rộng thanh lịch, phủ kín một màu trắng xóa và ở phía trước là một cái hồ nhỏ đã đóng băng. Bờ bên kia là hàng cây sồi và cây đu, đang oằn mình trong tiết trời khắc nghiệt của vùng Yorkshire dù đã được che chắn phần nào nhờ thung lũng. Ở ngay chính giữa, thứ khiến nàng không thể rời mắt là tòa nhà đồ sộ với màu sơn nhạt nổi lên trong màn mưa tuyết mờ mịt trong ánh hoàng hôn.

Hàng chục ô cửa sổ nổi bật trong phần trung tâm hình chữ nhật khổng lồ của Greaves Park và hai cánh đông và tây hẹp hơn sừng sững trong tuyết trắng ở hai đầu, làm thành một chữ H lớn đầy những ống khói. Nàng đã đi qua cung điện Blenheim ở Oxfordshire một lần và Greaves Park khiến tòa nhà tráng lệ đó trông như một túp lều.

Đá xám và trắng khiến ngôi nhà gần như lẫn vào cơn bão tuyết, hiện lên rồi lại biến mất trong ánh hoàng hôn. Thật ra, nó khiến nàng nhớ đến những quyển truyện ảm đạm ngớ ngẩn mà bạn nàng, Emily Portsman, để trong căn phòng ở Tantalus. Một cơn rùng mình chỉ một phần vì lạnh chạy dọc theo xương sống nàng.

“Cô đừng lo,” Evans đột nhiên lên tiếng. “Bà quản gia Brooks sẽ đưa cô vào nhà và chẳng mấy chốc cô sẽ khô ráo và ấm lên thôi.”

Có lẽ, Evans biết đọc ý nghĩ, hoặc có lẽ chỉ là anh ta quá đã quen nét mặt choáng ngợp của những vị khách suýt bị chết đuối khi lần đầu tiên đến trang viên. Dù thế nào, cuộc nói chuyện cũng kéo nàng khỏi những tưởng tượng không đâu. “Công tước có bao nhiêu gia nhân?” Sophia hỏi, răng đánh vào nhau lập cập nhiều đến nỗi nàng cũng không biết mình nói có thành câu không.

“Đủ để đáp ứng mọi nhu cầu của cô, tiểu thư White. Dù chúng ta đang ở nơi hẻo lánh của Yorkshire thì cô cũng đừng lo.”

Phải gió. Hẳn giọng nàng giống như một nữ pa chảnh chọe. Điều đó có lẽ sẽ rất thú vị, chỉ trừ nàng không nghĩ khả năng của mình có thể so sánh với những quý tộc đã tới đây trước. “Tôi chỉ muốn nói là chắc phải cần đến một đội quân mới có thể quán xuyến được một nơi rộng lớn thế này.”

Evans lại quay mặt nhìn nàng, trưng ra vẻ mặt bối rối. “Gần năm mươi, tôi nghĩ vậy. Udgell hoặc bà Brooks biết nhiều hơn tôi.”

Nàng gật đầu, muốn tỏ ra là một người tò mò hơn là một tiểu thư đầu óc đơn giản - dù nàng vừa mới để lộ cơ thể trước mắt nửa dân số Yorkshire. Cuối cùng, chiếc xe ngựa dừng trước lối đi vào nhà hình bán nguyệt thênh thang. Evans dễ dàng nhảy xuống nền tuyết. Hai chân Sophia còn không có cảm giác gì. Điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy vì người hầu đã nhấc nàng ra khỏi xe trước khi nàng kịp sửng sốt. Evans bế nàng lên bậc tam cấp bằng đá granite đến cửa trước. Nếu trong một tình huống khác, với hai con người khác, nàng cam đoan thế này chắc hẳn sẽ rất lãng mạn.

Cánh cửa gỗ sồi nặng trịch ngay lập tức mở ra. “Evans,” một giọng đàn ông the thé, “Cậu có gì thế? Nhà ta có phải trại tế…”

“Đây là tiểu thư White, khách của Công tước,” anh ta hổn hển đáp lại và dịch tay xuống đầu gối nàng một chút. “Cây cầu bị sập và cả chiếc xe ngựa đưa thư rơi xuống sông. Làm chết đuối cả chục con gà tây và…”

“Đừng nói nữa và đi theo tôi,” vị quản gia vừa cao vừa gầy cắt ngang, xoay lưng lại và đi về phía cầu thang có tay vịn uốn cong làm từ gỗ gụ ở cuối phòng khách. “Roger, tìm bà Brooks mau lên.”

Một người giữ cửa chạy vào trong nhà. Sophia định bảo mình có thể tự lo liệu được, nhưng nàng ngậm miệng lại trước khi kịp mở lời. Cầu thang rất cao và rộng. Lúc này, nàng không nghĩ mình có thể lê được đến chiếu nghỉ đầu tiên.

Nhiều gia nhân xúm lại quanh họ, khiến nàng cảm tưởng mình đang dẫn đầu một đoàn xô nước nóng, gối, chảo than làm ấm giường và một thứ trông như bộ váy ngủ ngoại cỡ của ai đó. Chảo than trông có vẻ rất bình yên và nàng gần như có thể hình dung hai bàn chân lạnh cóng của mình áp lên bề mặt kim loại kia sẽ ấm đến thế nào.

Họ đến một phòng ngủ rộng và sau vài lời đối đáp, một người phụ nữ đậm người, thấp bé đuổi đám gia nhân nam ra ngoài hết, trừ một cô hầu, rồi đóng cửa phòng lại. “Nào,” bà cất giọng trầm ấm khiến nàng có cảm giác như nó không thuộc về ngôi nhà rộng lớn lạnh lẽo này, rồi cởi tấm chăn khỏi vai Sophia và đưa nó cho cô hầu gái kia. “Đáng ra họ nên cử xe song mã tới và giúp cô tránh cơn gió lạnh kia.”

Ngay khi tấm chăn bị lấy đi, không khí lạnh ùa vào, những khớp xương vốn tê cóng kêu răng rắc. Nàng run lập cập, rồi suýt ngã ra sàn khi bà Brooks và cô hầu gái bắt đầu mở cúc và cởi dây chiếc váy. Nàng quá lạnh nên chẳng còn đầu óc nào để ý đến chiếc váy rơi xuống sàn trông như một vũng nước đóng băng. Giờ thì những người còn lại của Yorkshire đã nhìn thấy cơ thể nàng. Hai gia nhân dìu nàng lại một bồn nước nóng và cho nàng vào trong.

“Ôi, dễ chịu quá,” nàng run lập cập khi ngâm mình trong nước ngập tới cằm. “Xe ngựa thế là được rồi. Tôi chỉ biết ơn ngài Công tước đã tới kịp trước khi tôi chung số phận với mấy con gà tây.”

“Đừng cố nói nữa, tiểu thư White. Chúng tôi sẽ giúp cô làm ấm người, lau khô và cho cô lên giường.”

“Tôi muốn ngâm nước nóng thêm lúc nữa,” Sophia đáp, sự quan tâm quá mức bắt đầu làm nàng thấy không thoải mái vì giờ nàng không còn suýt chết cóng nữa rồi. “Và tôi có thể tự mình vào giường. Thật đấy. Cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Bà Brooks định mở miệng nhưng lại thôi và gật đầu. “Vậy thì tùy cô, tiểu thư White. Nếu cô cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, cứ kéo chuông nhé. Gilly hoặc tôi sẽ có mặt ngay.”

Cô hầu nhỏ nhắn, tóc vàng, mũi đầy tàn nhang kia nhún gối chào. “Để tôi hong khô váy của cô bên lò sưởi, thưa tiểu thư.”

“Cảm ơn chị. Gọi tôi là Sophia thôi cũng được.” Ngay cả khi không rơi vào tình cảnh lạ lùng này, nàng và những người hầu vẫn có một mối liên hệ mà không một tiểu thư thượng lưu nào dám đòi hỏi. Dù gì thì mẹ nàng cũng từng là hầu gái của một nữ Công tước.

Sophia nhắm mắt lại và trong tích tắc, tiếng lạo xạo tắt dần, theo sau là tiếng đóng cửa. Ôi, ấm áp và dễ chịu quá.

Cùng với khoảnh khắc kinh hoàng khi chiếc xe lao đầu xuống sông, mọi thứ diễn ra quá nhanh đến mức nàng gần như không có thời gian để thở. Khung cảnh hỗn loạn, những con gà tây, tiếng người la hét, tảng băng nứt, cơn hoảng loạn khi nàng thấy mình nổi lên còn chiếc xe thì lật nghiêng… Họ đã quá may mắn khi không ai bị băng đè mà chết đuối. Nàng đã suýt chết đuối.

Mà ai sẽ để tâm? Đương nhiên Camille sẽ nhớ chuyện được gặp nàng vào Giáng sinh nhưng tân phu nhân Blackwood giờ đã có chồng và cuộc sống mới. Những cô gái ở Tantalus sẽ chỉ nhớ đến nàng cho đến khi một cô gái tai tiếng khác đến tìm kiếm nơi ở và việc làm. Chú dì nàng còn chẳng biết nàng ở đâu, mà họ cũng chẳng quan tâm. Đối với họ, nàng chỉ là một gánh nặng bị bỏ lại ngay trước cửa nhà để ăn thức ăn của họ, một cô gái tầm thường không tiềm năng cùng với thân thế rắc rối.

Chỉ lần này thôi, cha nàng hẳn đã biết và ông có khả năng sẽ rất bực bội khi cái sai lầm lúc 23 tuổi của mình vào phút cuối đã tránh được ông ngay khi ông quyết định để ý đến nàng. Hoặc có lẽ Công tước Hennessy sẽ chỉ thấy tiếc sao nàng không chết đi cho rồi. Nếu nàng chết đuối, ông khỏi phải bắt nàng rời khỏi câu lạc bộ hoặc đóng cửa Tantalus ở London. Một con người hợm hĩnh và xấu xa.

Cánh cửa mở ra và đóng lại lần nữa. Thật may, âm thanh đó lôi tâm trí nàng ra khỏi những ý nghĩ ủ ê bất thường, Sophia mở mắt ra. Và rồi nàng kêu lên. Công tước Greaves đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt xám nhìn nàng chăm chú.

Adam Baswich, Công tước Greaves, đứng nhìn cô gái khỏa thân trong bồn tắm. Hơi nước bốc lên vuốt thẳng những sợi tóc đỏ lạ thường hòa trộn giữa màu đỏ thẫm và cam nơi đỉnh đầu nàng. Nếu ban nãy nàng không đội mũ, hẳn là anh đã nhận ra dù nàng có đang ở giữa sông. Anh chưa từng gặp ai có màu tóc giống như vậy.

Nhận thấy không có mặt bà Brooks, anh ngập ngừng trong giây lát, rồi bước vào và dừng lại giữa phòng ngủ dành cho khách. Cứu sống một cô gái chắc anh sẽ có đặc quyền được nói chuyện với cô ấy chứ nhỉ. “Tiểu thư White. Hy vọng là nàng không bị thương.”

Nàng gật đầu, hạ người vào bồn thấp đến mức môi cách mặt nước chỉ chừng một phân. Nếu môi nàng không đang run lên lập cập thì hẳn trông sẽ rất hấp dẫn.

“Chắc có chút bầm dập vì giờ tôi đã có cảm giác ở chân và tay rồi. Nhưng đúng là tôi ổn. Thế này tốt hơn chết đuối nhiều.” Nàng nhoẻn miệng cười càng khiến đôi môi mời gọi hơn. “Và vì nhờ ngài, tôi mới không chết đuối nên tôi nghĩ ngài nên gọi tôi là Sophia.”

“Vì người đánh xe đang cứu thư từ và gà tây nên ít nhất ta cũng phải cứu nàng,” anh đáp. “Ta không thích những vị khách mất mạng trước khi đáp ứng lời mời của mình. Như thế sẽ khiến họ sợ.”

“Tôi hiểu.”

Đây xem ra là một cuộc nói chuyện lạ lùng và khá thú vị với một người - cụ thể là một cô gái suýt chết đuối - nhưng nàng hẳn sẽ cần khiếu hài hước vốn có. “Ta e là hành lý của nàng chỉ còn lại thế này.” Trưng ra nét mặt cảm thông, Adam giơ lên chiếc hộp mũ ướp nhẹp, méo mó. “Ta rất tiếc. Mọi người đã tìm kiếm hết sức, Sophia.”

Sophia White nhìn anh, rồi nhìn cái hộp. Nàng bật cười, khóe miệng cong lên và mắt nheo lại vì thích thú. Tiếng cười và toàn bộ phản ứng của nàng thực sự quá bất ngờ. Anh cau mày và thấy tò mò hơn. Mặc dù không gặp nhiều phụ nữ suýt chết đuối, anh cũng nghĩ hầu hết sẽ không cười trước xui xẻo.

“Ta thích chuyện cười,” anh nói. “Chuyện này cũng vậy ư?”

Cố nín cười, tiểu thư White nhấc một tay lên khỏi nước và chỉ vào hộp mũ. “Tôi căm ghét cái mũ đó. Tôi chỉ mua nó vì một lời thách đố và định đội nó cốt để khiến Cammy và những vị khách khác của anh sửng sốt.” Nàng lại cười. “Nó xấu lắm. Tôi dám chắc nó vẫn còn đây là vì thủy thần không chấp nhận nổi và ném nó lên bờ.”

Nếu có một điều Adam tin chắc, thì đó là sự tò mò của anh đã được thỏa mãn. Trong giây lát, anh bỏ qua chuyện nàng muốn làm các vị khách của anh kinh ngạc. Đó thật ra là một trong những lý do anh mời nàng tới. Với tất cả những khốn khổ Adam phải chịu, anh xứng đáng có chút niềm vui.

Vẫn chưa hoàn toàn rời mắt ra khỏi tiểu thư White, anh đặt cái hộp lên ghế và lấy con dao nhỏ để trong ủng cắt sợi dây đi vì không gỡ được nút. Khi mở được nắp, anh lôi cái thứ sũng nước bên trong ra. Nó có màu lam, bên trên cắm hai thứ trông như lông đà điểu màu lam sáng, phủ lên hai vòng hoa đỏ và vàng đồng tâm. Một chú chim - hoặc là chim sẻ đồng hoặc chim sẻ ức đỏ - làm tổ chính giữa cái vòng màu vàng bên trong. “Ôi trời.” Nàng nói đúng. Nó xấu tệ.

Dù cái mũ xấu thật, anh cũng không ngờ nàng lại phản ứng như thế. Dù sao thì anh cũng vừa mới thông báo nàng đã mất hết tư trang. Có lẽ nàng chưa kịp hiểu. Hoặc nàng do quá rối trí mà bật cười, dù anh không tin như vậy. Dù anh có quen nàng trước hay không thì anh cũng nghi ngờ Sophia White có nhiều điều hơn anh mong đợi.

Adam hít sâu. “Cũng không đến nỗi tệ. Ta tin chắc chúng ta có thể tìm thứ gì đó cho nàng mặc.” Cất cái mũ đi, anh nghĩ nếu tiến lên một, hai bước nữa, anh có thể sẽ nhìn thấy đôi chân trần của nàng bên dưới mặt nước. Kỳ thực, anh không thấy có vấn đề gì nhưng xem ra như vậy có chút thừa nước đục thả câu.

“Vóc dáng của Camille cũng gần gần tôi,” nàng nói, liếc nhìn chiếc khăn vắt trên thành bồn tắm. “Cô ấy sẽ cho tôi mượn váy.”

“Phu nhân Blackwood chưa đến nơi.”

Sophia chớp chớp đôi mắt xanh xinh đẹp. “Không tốt rồi.” Nàng thở dài, đôi vai lấp ló bên trên mặt nước nhô lên hạ xuống dưới màn hơi nước đang mỏng dần. “Có thể một vị khách hảo tâm nào đó của ngài sẽ cho tôi mượn một chiếc váy họ không dùng đến trong lúc đợi Cammy tới. Hoặc tôi sẵn sàng mua lại một món đồ gì đó từ một cô hầu gái.”

Chỉ trong vài phút, nàng biết mình đã mất hết quần áo còn người bạn thân thì không có mặt, nhưng Sophia không có vẻ quá lo lắng. Adam lưỡng lự không biết có nên nói nốt với nàng hay không, nhưng anh có cảm giác những chuyện đó còn bi kịch với anh hơn với nàng. Ngoài ra, tiểu thư White không có vẻ dễ dàng phiền muộn. Nhưng tương lai của nàng không phụ thuộc vào vài tuần kế tiếp. Anh thì không may mắn đến vậy.

“Nàng là khách đầu tiên của ta, Sophia,” anh nói. “Trước khi cơn bão ngừng và cây cầu được sửa chữa, nàng sẽ là vị khách duy nhất.”

Lần này, nét mặt nàng thoáng lộ vẻ nao núng và anh có thể đọc được suy nghĩ của nàng. Có phải nàng sẽ bị mắc kẹt ở Greaves Park suốt mùa đông này? Nàng có thể đi đến nơi nào khác để thoát khỏi tình trạng này? Anh đương nhiên có thể trả lời tất cả những câu hỏi ấy, nhưng anh muốn nghe chính miệng nàng hỏi. Sophia White có thể là con ngoài giá thú và làm một nghề mà những người như anh sẽ không bao giờ chấp nhận, nhưng vài tháng trước có mấy lần, anh thấy nàng khá hài hước. Và thú vị. Đó chỉ là vẻ ngoài hay nàng thật sự hài hước và thực tế như vậy?

Nàng nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi chun mũi kèm theo một cái nhíu mày tư lự. “Trừ phi phải ở yên trong bồn tắm cho đến mùa xuân, tôi hy vọng rằng bà Brooks thích tôi và đồng ý cho tôi sửa một bộ váy cũ của bà ấy. Đấy là nếu ngài không có sẵn bao đựng hành hay khoai tây.”

Vì rất hiếm có người khiến anh bất ngờ, Adam không thể tin rằng nàng bâng quơ nói ra những điều ấy trong hoàn cảnh thế này, trừ khi nàng đem theo một thùng thuốc nổ qua cầu và không biết điều gì đợi mình trên đường đến Greaves Park. “Nàng muốn nói chỉ cần có người hảo tâm cho mình mượn váy thì nàng sẽ không còn gì lo lắng nữa?” anh hỏi, không thể kiềm được giọng điệu hoài nghi.

“Tôi có hơi lo vì ngài xông vào mà không gõ cửa khi tôi đang tắm,” nàng đáp lại ngay. “Nhưng tôi cũng ý thức được mọi người nghĩ tôi là loại phụ nữ thế nào.” Sophia nghiêng đầu, một lọn tóc màu lá thu nhúng xuống nước khi nàng đánh giá anh. “Ngài vào đây vì thế ư? Tôi vẫn đang thấy rất lạnh.”

À. Có lẽ anh cũng nghĩ tới chuyện đó nhưng anh sẽ không thừa nhận đâu. “Nàng là bạn của vợ bạn ta, Sophia. Ta không biết nàng đang khỏa thân.”

“Cũng phải. Và vì ngài đã cứu tôi lên từ con sông, lúc đó tôi không thấy bị xúc phạm thì lúc này cũng vậy.”

Một lời mời gọi ư? Adam hy vọng vậy, nhưng anh có vài câu hỏi muốn tìm lời đáp trước. Đương nhiên nếu anh là một quý ông thực sự và đã biết nàng đang khỏa thân, anh nên rời khỏi phòng. Anh kéo một chiếc ghế lại và ngồi xuống. “Nàng có học thức.”

Nàng gật đầu, ngước nhìn anh bên dưới hàng mi dài. “Tôi có học thức.”

“Nhưng ta nhớ có một tối ở Tantalus, nàng than phiền với lãnh chúa Effington rằng nếu Cleopatra xuất hiện ở London, bà ta sẽ hối tiếc vì đã cố cướp sông Nile của chúng ta.”

Hai khóe môi nàng nhếch lên. “Và lãnh chúa Effington cười nhiều đến mức không hề để ý là mình đã thua 700 bảng trong ván bài Taro.” Nàng hơi cụp mắt xuống trước khi lại nhìn thẳng vào anh. “Tôi có nên che giấu không? Sau một lúc, nó khiến tôi đau đầu, nhưng tôi có thể vờ ngốc nghếch nếu điều đó có lợi cho mình.”

Có lần, cùng với Keating Blackwood và Camille, Adam hộ tống Sophia đến Tháp London và còn đã gỡ móng vuốt một chú sư tử con ra khỏi gấu váy nàng. Anh không nhớ nàng đã nói điều gì ngớ ngẩn hoặc anh có nói thứ gì đó ngạo mạn hay hạ mình để đáp lại. Tuy nhiên, việc anh cố nhớ lại nhiều cuộc nói chuyện ngắn ngủi với nàng nói lên tất cả. Nàng vừa mới nâng tầm bản thân lên từ khá thú vị đến cuốn hút. “Ta thích khách của mình là chính họ.” anh nói lớn. “Nên ta nghĩ ta sẽ nói chuyện với bất kỳ bộ mặt nào nàng chọn thể hiện ra.”

“Tôi chỉ mới cho ngài thấy khuôn mặt của tôi thôi nên tôi e là ngài nên chấp nhận như vậy.”

Tất cả những cô gái làm tại Tantalus đều là mỹ nữ. Phu nhân Haybury chỉ tuyển toàn người đẹp. Việc không ai được chạm vào họ trừ khi họ tự nguyện càng làm họ hấp dẫn hơn với giới quý tộc. Vài cô gái đến từ gia đình danh giá và có hoàn cảnh ngặt nghèo nhưng tất cả họ đều ăn nói lưu loát và vô cùng quyến rũ.

Cách đây mấy tháng, Adam đã để ý Sophia White là một cô gái quyến rũ, cũng như anh biết xuất thân của nàng không được như vậy. Tương tự, giờ anh cũng để ý nàng không hề đỏ mặt hay e thẹn khi một người đàn ông bước vào lúc nàng đang tắm và khi nàng nhìn anh từ đầu tới chân rồi nói nàng không phiền khi anh có mặt ở đây, mà chỉ vì nàng không muốn đứng lên vì lạnh.

Một câu đố hóc búa và linh hoạt, khi anh cứ tưởng - ít nhất là ngay lúc này - mình phải chịu những phàn nàn mệt mỏi. Ngày mai thế nào thì còn phải xem đã.

“Vậy ra tôi là vị khách duy nhất của ngài.”

“Đúng. Bây giờ thì là thế.” Anh hít sâu, tự hỏi liệu nàng có nhận thấy điều đó khiến nàng… quan trọng với anh như thế nào không. “Nhưng nàng không phải là phụ nữ duy nhất trong nhà. Chị gái ta đã đến được một tuần rồi. Vì ta chưa lấy vợ, phu nhân Wallace sẽ chủ trì buổi tiệc Giáng sinh. Ta không mời khách để cố tình hủy hoại danh tiếng của họ.” Ít nhất không phải là năm nay. Anh cần một cô gái có danh tiếng tốt.

Mặt nàng ửng lên dù ánh mắt đã nhạt bớt nét vui. “Tôi nghĩ rời khỏi Greaves Park đến Hanlith là điều thích hợp nhất cho tôi lúc này, vì buổi tiệc lớn giờ thu hẹp trong phạm vi gia đình.”

“Không cần đâu.” Thật ra, dù thế nào, anh cũng không muốn bị bỏ lại một mình với chị. Một tuần tiếp xúc với gia đình là quá đủ rồi. Tuy nhiên, trước khi anh kịp nói cho Sophia biết điều đó, nụ cười quyến rũ của nàng ngăn anh lại.

“Tốt,” nàng đáp, “vì nghỉ lễ ở đây chắc sẽ vui hơn nhiều.” “Tất nhiên rồi.” Adam giật mình đáp lại. Dù trong đầu đang có ý tưởng gì, anh cũng nên đợi cô gái này lau người rồi sưởi ấm đã. Sau đó… Giáng sinh dù sao cũng là dịp bóc quà. Anh đứng lên. “Ta sẽ tìm cho nàng trang phục tử tế.”

“Tôi tự làm được. Nếu ngài lo luôn việc đó, tôi sẽ cảm thấy… mang ơn ngài đấy. Nhiều hơn cả bây giờ.”

Người ta hiếm khi từ chối sự hào phóng của anh. Anh không thường làm thế. Và dù thấy hơi khó chịu, anh cũng tôn trọng ý kiến của nàng. Và cả nàng nữa. “Tùy ý nàng. Ta sẽ gọi bà Brooks vào giúp nàng. Hãy nói khéo nếu nàng muốn có váy. Tôi sẽ bảo bà đầu bếp Beasel để dành một cái bao đựng khoai tây, để phòng hờ.”

Sophia khịt mũi, rồi cố che đi bằng một tiếng ho. “Cảm ơn ngài, Công tước.”

Ra tới cửa, anh dừng lại. “Không có gì, Sophia.”

Danh sách chương


Sách tương tự