Chương 17
Thời tiết ở Gulval đã khá lên, nhưng tâm trạng của Sophia thì không. Trong suốt một tuần, nàng vất vả chạy quanh làng, tìm mua hai chiếc váy mới cùng với một chiếc màu xám kín cổ nàng nghĩ là thích hợp hơn cho đám cưới với một thành viên của nhà thờ.
Phóng tay mua sắm không mang lại sự thân thiện nhưng chủ những cửa hiệu của London cũng nhẹ nhàng với nàng một chút. Tuy nhiên, ở Gulval, đàn ông có vẻ như chạy biến đi khi thấy nàng và phụ nữ thì quay lưng để tránh nói chuyện với nàng. Bất kể mục sư đã nói với giáo đoàn của mình điều gì, nàng xem ra là phiên bản giống nhất của Delilah13* hay Jezebel14* tại khu vực này của Cornwall.
13* Nhân vật xuất hiện trong Kinh thánh Do Thái. Ả đã dùng mỹ nhân kế để hãm hại Samson, 1 trong 13 vị quan xét của người Israel cổ đại.
14* Nhân vật trong Kinh thánh Do Thái. Cô ta chống lại Chúa và người Israel.
Trong mấy ngày đầu tiên, Sophia tự nhủ khi nàng trở thành phu nhân Loines, mọi việc sẽ khác. Sao có thể? Làm sao một người đang khinh ghét nàng lại thích nàng ngay chỉ vì nàng đeo nhẫn? Nhất là khi nàng làm điều đó vì bị ép buộc?
Nàng sẽ chỉ là một vật xấu xí để người ta chỉ trỏ và làm bản thân họ thanh cao hơn.
Còn những bữa cơm trưa. Nàng lấy khăn ăn để trên lòng lau khóe miệng. Món gà trước mặt cũng ngon nếu như nàng thấy thèm ăn. Phần lớn thời gian, nàng cố hết sức để không nôn vào người phụ nữ đối diện tại chiếc bàn nhỏ ở quán của bà Jones.
“Ta rất vui khi có người giúp đỡ,” mẹ Loines nói và nhấp một ngụm rượu Madeira. “Có nhiều hôm, ta không có thời gian để đến thăm tất cả những con người kém may mắn trong giáo xứ.”
Trong khi giúp đỡ “những người kém may mắn” - cách mẹ của mục sư gọi những người nghèo khó ở Gulval - nghe có vẻ là việc đáng làm, Sophia nhận thấy cách nghĩ của nàng và Mẹ Loines về sự giúp đỡ là hoàn toàn khác nhau. Và cách của nàng đương nhiên là sai.
Đến thăm ai đó không bao gồm thức ăn hay quần áo, mà là vào sáng sớm, mẹ Loines đến thăm người kém may mắn đầu tiên rồi đọc trong Kinh thánh về những khốn khổ và không xứng đáng trong khoảng một tiếng. Sau khi reo rắc đau đớn, khốn khổ xong, bà ta lại đến nhà người kế tiếp - và cứ thế, ít nhất mười tiếng đồng hồ mỗi ngày. Đương nhiên là ngoại trừ Chủ Nhật vì bà ta phải ở nhà thờ cả ngày.
“Tôi vẫn không thấy việc phân phát bánh mì hay chăn cho những người cần đến chúng có hại gì,” Sophia cuối cùng cũng lên tiếng, cắt ngang bài giảng đạo ngày thứ Tư, khi giáo đoàn tập trung lại để cùng cầu nguyện cho người có tội lớn nhất trong tuần vừa qua.
“Bởi vì một khi những người kém may mắn được chu cấp, họ sẽ mất ý chí tự nuôi thân,” mẹ Loines đáp, trong giọng nói vốn ngọt lịm có thêm chút khó chịu. “Họ làm việc làm gì khi mà đã được cho cái ăn cái mặc? Cô sẽ chỉ làm vấn đề tệ thêm thôi, cô White. Cô cần học hỏi thêm rất nhiều.” Bà ta thoáng mỉm cười với Sophia. “Ta sẽ đến chỗ cô vào 7 giờ sáng, mang theo vài đoạn Kinh thánh phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô và sẽ chuẩn bị cho cô trở thành vợ một mục sư.”
“Khi tôi cưới con trai bà, thì một ngày của bà sẽ thế nào?” Sophia hỏi, dù nàng đã biết câu trả lời. Xem ra mẹ Loines sẽ không sẵn sàng từ bỏ vị trí hay địa vị của mình trong cộng đồng. “Bởi vì với tư cách là vợ của mục sư, tôi sẽ là người đi thăm nhà, phải không?”
“Trời đất, ta đâu thể phó mặc thanh danh của mục sư và nhà thờ vào tay cô được. Cũng phải mấy năm nữa.”
Thêm một cân gạch đá ẩn dụ đổ lên vai Sophia. Tới ngày cưới, chắc nàng không thể đứng thẳng được. Nàng biết đây là loại người thâm độc nhất mình từng gặp, nhưng biết điều đó cũng chẳng có ích lợi gì. Nó không thay đổi thực tế rằng nàng phải - phải - cưới mục sư Loines. Rằng nàng phải sống trong một ngôi nhà bị thống trị bởi mẹ Loines, nàng sẽ không bao giờ có thể làm đúng vì cả hai mẹ con họ đều không cho rằng một tội đồ như nàng có khả năng đó.
Thầm nguyền rủa Công tước Hennessy, nàng gật đầu và uống nốt chỗ Madeira còn lại trong ly. Trước khi gặp mục sư và mẹ anh ta, nàng yêu con người, yêu học hỏi và trải nghiệm những điều mới mẻ, ngay cả khi họ không biết gọi nàng là gì hay hoài nghi nàng.
Ngay cả những giấc mơ về Adam Baswich, dù giúp nàng khá hơn vào ban đêm, cũng chỉ khiến nàng tệ hơn vào ban ngày. Nàng căm ghét cuộc sống mới này và muốn bỏ trốn. Chỉ có hai thứ giữ nàng lại Cornwall: nàng sẽ bảo vệ được Tantalus cho các cô gái trẻ có chốn dung thân và nàng sẽ không trở nên đáng thương khi trở thành nhân tình của Baswich, sống trong một ngôi nhà nhỏ ngoại ô London và lãng phí cuộc đời đợi chờ đến lúc anh có thời gian rảnh dành cho nàng. Nếu đó là cách duy nhất nàng có được anh thì nàng không cần. Dù nó có giết chết nàng. Và nếu nó giết nàng, nàng bắt đầu hy vọng rằng điều đó sẽ xảy ra thật sớm.
Adam cưỡi ngựa vào ngôi làng trống không. Những cửa hiệu đóng cửa và không một bóng người ở chuồng ngựa công cộng. Nơi này chỉ có khoảng năm mươi ngôi nhà, hầu hết đều rất nhỏ và xập xệ, có vườn rau bị gà vịt bới tung.
Mọi người đâu cả rồi? Cùng lúc đó, anh trông thấy quán trọ Oyster Shel, nơi Haybury đang ở, rồi nghe tiếng chuông nhà thờ. Adam thấy lạnh người. Anh đã dặn Haybury cho mình mười ngày. Tám ngày đã trôi qua. Phải chăng vị Hầu tước đó đã không thể ngăn được đám cưới? Anh đã mất Sophia rồi sao?
Hai tay run lên, anh xuống ngựa. Nghĩ đi. Bây giờ là sáng Chủ nhật. Mọi người đương nhiên là ở nhà thờ rồi. Chắc chắn là thế. Kiên quyết bám vào suy nghĩ đó, anh mở cửa quán trọ và bước vào bên trong. Trống trơn.
“Haybury!” Adam hét lên.
Anh lờ mờ nghe tiếng cửa mở và đóng lại. “Greaves.” Anh quay người rồi khựng lại. Hầu tước Haybury đứng trên đầu cầu thang hẹp dẫn xuống phòng sinh hoạt chung. “Chào Oliver. Nàng vẫn chưa đám cưới chứ?”
“Vẫn chưa.”
Adam thở ra hắt ra như thể đã nín thở cả tuần. “Tạ ơn Chúa. Nàng có ở đây không?”
“Ở nhà thờ. Giảng đạo ngày Chủ nhật kéo dài nhiều giờ.”
“Tốt. Tôi cần thời gian để chuẩn bị mọi thứ.”
Oliver không nhúc nhích. “Tôi nghĩ ngài nên giải quyết mọi thứ trước,” Haybury nói, giọng đều đều.
“Thì tôi…”
“Với tôi, Greaves.”
Hay thật. “Tôi nghĩ Sophia đang ở trong một tình thế ngặt nghèo hơn ngài,” anh đáp. “Ngài có thể đợi.”
“Không được. Vì tôi không tin ngài. Tôi không tin ngài không đùa giỡn. Tôi đã ở đây mười ba ngày, sốt ruột chờ đợi và cố nghĩ xem ngài định làm gì. Sophia yêu ngài, nhưng tôi thì không. Và ngài không được lại gần cô ấy cho đến khi thuyết phục được tôi rằng ngài sẽ giúp hoàn cảnh của cô ấy sáng sủa hơn thay vì tồi tệ hơn Hennessy.”.”
Adam nắm chặt tay, bực bội những ngày qua đang khiến anh muốn đánh vị Hầu tước. Nhưng anh từ từ hít sâu và thả lỏng hai nắm tay. Nếu hôm nay là ngày anh trả giá cho tất cả những tội lỗi trước đây, anh muốn làm luôn để có thể nói chuyện với người con gái mình yêu. Người đàn ông trước mặt anh đây xem ra là một cách tốt để bắt đầu lại. “Ngài muốn tôi nói gì, Oliver?” anh hỏi, giữ giọng bình tĩnh và đúng mực hết sức có thể. “Ngài muốn tôi xưng tội? Những tội tôi gây ra cho nàng hay cho ngài?”
“Bắt đầu như thế cũng được,” Hầu tước đáp, khoanh tay ngang ngực.
“Ngài cũng đâu phải thiên thần.”
“Tôi sẽ không cố ngăn đám cưới một mục sư. Hoặc đùa giỡn với cuộc đời một cô gái bất hạnh. Vậy giải thích đi. Làm tôi hài lòng hoặc tôi sẽ cố hết sức ngăn ngài.”
“Vậy ngài muốn nàng cưới mục sư Loines?”
“Không. Tôi không muốn chứng kiến cô ấy chịu đựng những điều còn tồi tệ hơn từ ngài. Ngài muốn cô ấy là nhân tình của mình. Cô ấy nói vậy. Có thể như thế là tiện cho ngài, nhưng Sophia có một chốn nương thân và một cách kiếm sống mà không cần đến ngài.”
“Đấy là nếu như Hennessy không cho Tantalus đóng cửa,” Adam đáp trả, quyết định không tiết lộ mình đã giải quyết xong chuyện đó.
“Tôi chấp nhận rủi ro, Diane cũng vậy.” Haybury tựa người vào khung cửa, ra dáng một địch thủ đáng gờm nhất quyết không nhân nhượng.
“Nhưng Sophia không muốn Tantalus gặp nguy. Nàng biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với vợ chồng ngài và bạn bè nàng.” Adam thở ra. “Ngài muốn gì, Oliver? Một lời thú nhận? Được. Đúng, tối hôm đó, tôi đã ăn gian khi chơi bài. Tôi đã mua chuộc người chia bài đổi bài trong nhà cái để đảm bảo ngài sẽ thua.”
Oliver bước xuống cầu thang, khuôn mặt nhẵn nhụi cùng đường cằm rõ nét. “Tôi thừa biết điều đó. Nhưng ngài có biết mình đã làm gì tôi đêm đó không? Bác tôi đã cắt mọi trợ cấp và tôi đã định thắng đủ tiền để sống. Nhưng nhờ ngài mà tôi phải rời Anh đến Vienna.”
“Nơi ngài gặp được Diane Benchley.”
“Không liên quan,” Oliver cộc cằn đáp. “Chúng ta từng là bạn bè. Hoặc tôi nghĩ vậy. Và ngài thì không cần số tiền đó. Tại sao? Tại sao ngài lại làm thế với tôi?”
Adam nhìn xuống sàn một lúc. Sau gần sáu năm, anh vẫn còn nghe được sự giận dữ trong giọng nói của Haybury. Anh đã làm điều đó. Anh đã làm nhiều điều tiểu nhân hơn. Oliver nói đúng: anh cần sửa chữa những việc làm xấu xa của mình thì mới có được một… cái kết có hậu. “Chắc ngài không tin, nhưng tôi đã cố giúp.”
“Cố giúp?” vị Hầu tước gằn giọng lặp lại. “Bằng cách hủy diệt tôi sao?”
“Không. Ngài quá… ngạo mạn, Oliver. Tôi nghĩ nếu tôi không cho ngài lựa chọn, ngài sẽ làm lành với bác mình. Tôi nghĩ như vậy là giúp đỡ.” Anh thở ra. “Tôi không ngờ ngài lại chọn cách rời nước Anh thay vì xin lỗi vì đã hành xử tồi tệ. Và lúc tôi phát hiện ra ngài đã đi… Ngài cũng đâu thể lấy tiền từ tôi sau đêm đó.”
“Không thể tin nổi,” Haybury lẩm bẩm và lườm anh. “Tôi bị điên sao mà muốn ngài xen vào? Ngài có hỏi xem tôi có đồng ý cho ngài giúp không?”
“Không. Đó là lý do tôi nghĩ mình đã làm một việc tốt.” Adam nhún vai. “Tôi biết mình đã làm gì. Giờ tôi chỉ có thể xin lỗi. Ngài biết tôi vốn chẳng phải là người tốt đẹp gì. Tôi thấy gì là hành động ngay. Rõ ràng như thế với tôi quan trọng hơn kết quả.”
Adam chợt nhớ ra mình cũng từng nói thế với Sophia. Trời ạ, anh đúng là đồ mù quáng kiêu ngạo. Nhiều năm rồi. Đến lúc gặp một cô gái đầy tai tiếng thì anh mới nhìn lại mình. Và anh hy vọng giờ chưa quá muộn để anh trở thành… một người tốt hơn.
Oliver nhìn anh một lúc lâu. “Rõ ràng cả hai chúng ta đều là những kẻ ngạo mạn và ngoan cố.” vị Hầu tước lẩm bẩm. “Giải thích về Sophia đi.”
“Cảm ơn,” Adam nói, ngạc nhiên khi được cho cơ hội nói tiếp.
“Đừng cảm ơn tôi vội. Tôi chỉ biết là ngài đề nghị cô ấy làm nhân tình của mình và cô ấy khước từ. Vậy thì ngài còn làm gì ở đây? Và tôi đang làm gì ở đây? Chắc chắn trước đây ngài đã từng bị từ chối rồi.”
“Thực ra là không. Chưa từng. Nhưng tôi muốn nói chuyện đó với Sophia.”
“Nói với tôi trước.”
Trời ạ. Haybury muốn anh dốc gan ruột ra sao? “Tôi muốn có nàng bên cạnh và đề nghị nàng làm nhân tình có vẻ như là cách thích hợp nhất.”
“À. Vậy ra là để tiện cho ngài. Tiếc là ngài không tính đến chuyện cô ấy không muốn bất kỳ ai chịu trách nhiệm về cuộc đời hay an toàn của mình. Và tiếc là ngài tưởng mình có thể dụ dỗ cô ấy làm điều mình muốn.”
Adam chau mày. “Tôi không dụ dỗ nàng làm điều gì cả. Chúng tôi là bạn bè. Tôi thích ở bên nàng. Tôi không muốn nàng rời đi khi kỳ nghỉ kết thúc. Tôi buộc phải lấy vợ vào sinh nhật lần thứ 30 - chưa đầy một tháng nữa, nếu ngài còn nhớ - nên tôi chọn cách có vẻ hợp lý nhất để giữ nàng lại.”
“Giả dụ tôi chấp nhận cách giải thích này, vậy thì tại sao tôi nên để ngài gặp cô ấy? Để ngài đề nghị cô ấy lần nữa?
Dù tôi cho rằng việc cô ấy lấy mục sư Loines chẳng tốt đẹp gì, nhưng nó cho cô ấy chút tôn trọng. Còn làm nhân tình của ngài thì không.”
“Vì tôi…” - Adam ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng và tim anh hơi loạn nhịp - “có một đề nghị khác cho nàng. Nhưng tôi không muốn nói với ngài.” Adam phải kiềm chế hết sức mới không quay người lại, nhưng anh vẫn đứng yên. “Tôi hứa nếu nàng từ chối, tôi sẽ đi. Không phản đối. Và Sophia có làm bất kỳ điều gì nàng cảm thấy cần thiết cho cuộc đời mình.”
Oliver nhìn qua vai anh và gật đầu. “Ngài có 5 phút. Trong phòng này. Và tôi ở ngay bên ngoài. Tôi có khi sẽ lắng nghe ngài nói chuyện.” Haybury xoay người, dừng bước rồi ngoái lại. “Và tôi muốn con ngựa của ngài. Con Zeus. Sau đó, tôi có thể sẽ tha thứ cho ngài.”
“Ngài... Được. Nó là của ngài.”
Vẫn chưa quay người lại, Adam quan sát Hầu tước Haybury đi lên cầu thang hẹp và đóng cửa lại. Adam nhắm mắt cầu nguyện mình chưa làm hỏng việc đến nỗi nàng không chịu lắng nghe hay tin bất kỳ điều gì anh nói rồi quay người lại.
Sophia nhìn Công tước Greaves. Dù Haybury chưa bao giờ nói ai đã viết hai lá thư nọ, nàng cũng đã thấy nghi nghi. Nhưng việc chuẩn bị đám cưới quá bận rộn và dù ngài Hầu tước rất cảm thông, ngài cũng không cản trở nàng. Nàng bắt đầu nghĩ rằng có lẽ chính Cammy đã gửi thư và Oliver Warren đến đây chỉ để đảm bảo nàng sẽ kết hôn mà không có ảo tưởng.
Nhưng giờ Adam đang đứng cách nàng hơn một mét, đôi mắt xám nhìn thẳng vào nàng, hai bàn tay nắm vào rồi lại mở ra như thể muốn túm lấy nàng. Và trông anh cũng mệt mỏi, khuôn mặt căng thẳng và nghiêm nghị. Nàng chắc trông cũng như vậy.
“Sophia,” Adam nói nhỏ, tiến về phía nàng một bước. “Đừng. Dừng lại,” nàng lên tiếng và lùi lại. Nếu họ chạm vào nhau, nàng sẽ không chịu nổi. Quyết tâm làm điều đúng đắn đã đủ khiến nàng đau khổ lắm rồi. Thêm anh vào cái mớ bong bong này sẽ làm nàng tan nát. Chỉ gặp lại anh thôi đã là quá sức chịu đựng.
Adam đứng lại và hạ tay xuống. “Được. Ta nói được không?”
“Chuyện gì?”
Adam hắng giọng. “Trước hết, ta đã nói chuyện với Hennessy. Bất kể hôm nay nàng có quyết định thế nào, Tantalus vẫn an toàn. Ta thề. Nàng không cần phải cưới… bất kỳ ai.”
Thế giới bỗng trở nên mờ ảo. Nàng lờ mờ cảm thấy Adam ôm mình, rồi cảm giác choáng váng khi được nhấc lên. Một lát sau, màu sắc và âm thanh quay trở lại. Sophia chớp mắt. Chẳng hiểu bằng cách nào, Adam đã bế nàng tới chiếc ghế lớn đằng trước lò sưởi và nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Anh ngồi xổm, ngước lên nhìn nàng.
“Em không phải cưới anh ta,” nàng lắp bắp và đưa hai tay lên mặt. “Em có thể quay lại Tantalus?”
Anh đứng lên, một thớ cơ nơi hàm giật giật. “Đúng. Hoặc nàng có thể đi theo con đường thứ ba.”
Mọi thứ bắt đầu chuyển động quá nhanh, nàng không theo kịp. Nhưng nếu anh không chấp nhận câu trả lời nàng gửi lại Greaves Park, nếu anh thực sự không biết mình đã xúc phạm nàng đến mức nào, nàng sẽ giải thích cho anh hiểu. “Em không muốn lại phải tranh cãi với ngài về chuyện đó,” nàng tuyên bố, để hai tay lên lòng.
“Ta không có định làm vậy.”
“Ngài đã đến đây nên em nghĩ là có đấy. Em từng nói với ngài rằng mình đã đấu tranh cả đời để tìm được chỗ đứng. Đầu tiên, ngài muốn em quay lưng lại với tất cả bạn bè - cũng là gia đình em - và với câu lạc bộ. Thứ hai, ngài muốn em… chạy trốn khỏi chồng mình và sống ẩn dật đầy tai tiếng ở đâu đó. Cảm ơn vì đã cứu em khỏi thảm cảnh đó. Thật đấy. Nhưng đây là lần cuối cùng em nói mình không muốn làm tình nhân của ngài. Em không muốn chỉ một chút của ngài. Em không muốn từ bỏ những gì mình có, con người em, để đổi lấy… số 0.”
“Ta biết.”
Nàng đấm nắm tay lên đùi, dù thực ra là muốn đấm anh hay đấm tường. Bất kỳ thứ gì cũng được, vì cơn đau về mặt thể chất không thể tệ hơn cơn đau trong ngực nàng. “Vậy thì tại sao ngài lại đề nghị em một điều như thế?”
“Vì ta không biết làm thế nào để giữ nàng bên mình.” Anh nói nhỏ. “Không ai nghĩ còn lý do nào khác cho ta với nàng ở bên nhau. Và ta không thể lý giải điều mình muốn, ngay cả với bản thân ta. Ta đã sai và thật ích kỷ.”
“Cảm ơn ngài. Em chấp nhận lời xin lỗi.” Một giọt nước mắt lăn dài xuống má Sophia, nhưng nàng không để ý. “Em ước chúng ta đã có thể kết thúc chuyện này nhẹ nhàng hơn. Giờ thì em cần thu dọn đồ đạc để quay về London với Haybury. Chúc ngài một ngày tốt lành.” Đứng lên, nàng quay lưng lại với anh.
“Ta cần kết hôn, Sophia. Nàng biết điều đó mà.”
“Đương nhiên là em biết. Và em chúc phúc cho ngài, Adam. Nhưng xin ngài đừng tìm cách gặp em nữa. Đừng đến Tantalus. Em không… Giá như em chưa từng gặp ngài.”
Anh bật ra một tiếng kêu từ sâu trong lồng ngực. Nàng đau lòng nhưng trời ạ, làm sao nàng đứng đó chịu thêm đau đớn được? Nàng nắm thành cầu thang và bước lên bậc đầu tiên.
“Cho ta thêm một phút nữa, Sophia. Làm ơn.”
Làm ơn. Nàng không nghĩ mình đã từng nghe anh nói thế. Dù nàng biết rõ, nhưng trong thâm tâm, nàng muốn nghe anh nói ra điều gì đó để hồi phục lại niềm tin nơi nàng, chứng tỏ nàng không phải là kẻ ngốc khi đem lòng yêu anh. Nàng từ từ hạ tay xuống. “Đây không phải là truyện cổ tích. Chúng ta đã có một kỳ nghỉ vui vẻ và giờ nó kết thúc rồi. Đừng khiến nó tệ hơn.”
“Nhìn ta đi.” Nàng ngập ngừng quay người và bước xuống bậc thang.
“Đừng để em hét lên và ném đồ đạc, Adam,” nàng nói nhỏ.
“Và đừng bắt em phải ghét ngài.”
Adam nuốt khan, trông anh chưa bao giờ hồi hộp đến thế. Điều đó tác động mạnh lên nàng: một người đàn ông giàu có, quyền lực và được kính nể lại đứng đây trong phòng sinh hoạt chung một nhà trọ cũ kỹ và nói chuyện với nàng một cách dè dặt. Anh từ từ tiến lên một bước.
“Nàng là người con gái tuyệt vời nhất ta từng gặp, Sophia White. Với tất cả những thứ vô lý nàng chịu đựng chỉ vì đã sinh ra đời, nàng đứng vững và cười nhạo toàn thế giới. Ta… mến nàng vì điều đó. Và lẽ ra ta nên nói với nàng như thế từ lâu rồi.”
Cửa trên đầu cầu thang bậc mở. “Năm phút của ngài đã…”
Sophia quay đầu lại. “Thêm năm phút nữa,” nàng nói, nhìn chằm chằm Oliver cho đến khi vị Hầu tước gật đầu và đóng cửa lại. Mong là ngài sẽ không để bụng. Nàng chắc chắn cần việc làm tại Tantalus, hơn bao giờ hết. Nhưng lúc này, nàng không định ngăn Adam nói. “Tiếp tục đi. Ngài mến em.”
Môi anh hơi giật giật. “Ta vô cùng mến nàng. Nhưng chuyện này cũng là về ta.” Adam hắng giọng. “Nàng biết ta lo mình sẽ càng ngày càng giống cha. Ta rất giận Eustace vì những món quà chị ấy cố tình tặng nàng và những điều mọi người giả định. Thế là ta quyết định từ bỏ. Nếu họ thấy ta giống cha, thì ít nhất ta cũng sẽ có được nàng. Ít nhất là thế.”
“Em hiểu.” Nàng lấy lại sự tĩnh trí, cố thoát khỏi cảm giác ấm áp và được che chở lần nữa. “Và em nghĩ ngài vừa cứu mạng mình. Nhưng em không thể là bạn ngài được. Nhất là khi em biết ngài có vợ và một gia đình. Em không thể, Adam.”
“Đây là lời thú nhận của ta,” anh nghiêng đầu nói. “Nghe đây. Khi nàng từ chối ta và bỏ đi, ta chợt hiểu ra. Ta không cần những người xung quanh nhắc nhở ta là gì hay không là gì. Ta không cần một bữa tiệc để giúp mình giữ được bạn bè. Tất cả những gì ta cần là một người bạn nhắc nhở ta muốn là người thế nào.”
“Ngài chỉ còn vài tuần nữa thôi, Adam,” nàng đáp, cố ra vẻ hiểu chuyện. “Nếu làm điều gì khinh suất, ngài cần xin lỗi tiểu thư Caroline, chứ không phải em. Em biết ngài thích cô ấy. Cô ấy sẽ xứng với ngài. Xin đừng nói với em rằng anh đã bỏ mặc tất cả lại Greaves Park và đến tận Cornwall, trong khi ngài phải bảo vệ tương lai của mình.”
“Không, ta không để họ lại. Ta đã tống họ ra khỏi nhà.” Sophia chớp mắt. “Nhưng còn Camile! Và Keating nữa.
Ngài không…”
“Trừ bảy người. Drymes và những người cùng với nàng trong phòng bi-a. Nàng quý họ. Họ mến em. Ta để họ ở lại. Và vào Giáng sinh năm tới, ta sẽ chỉ mời họ thôi.”
Chúa ơi. Nàng không ngờ. “Vậy ít ra ngài chưa làm hỏng chuyện với Caroline. Thế chị gái ngài thì sao?” Giờ thì nàng chẳng quan tâm gì nữa, nhưng vẫn muốn biết. Muốn nghe giọng anh, muốn thấy anh lại gần.
“Ta sẽ không gặp lại Eustace nữa. Chị ấy ám ảnh với thanh danh dòng tộc đến mức không muốn thấy ta nữa.”
“Em rất tiếc vì ngài mất đi gia đình mình,” nàng đáp, “nhưng em mừng vì phu nhân sẽ không làm ngài tổn thương được nữa. Ngài càng nên kết hôn với Caroline.”
“Ta sẽ không cưới Caroline!” anh gằn giọng rồi hít sâu. “Ta xin lỗi. Ta không định hét lên như thế nhưng nàng đang khiến ta phát điên.” Anh tiến thêm một bước nữa. “Ta hạnh phúc nhất khi ở bên nàng, nàng biết mà. Ta muốn như thế lần nữa. Rất muốn.”
“Nhưng…” “Đừng nói nữa.”
“Đừng bảo em phải làm gì.”
“Ta cũng thế.” Anh mỉm cười, lần này tiến thêm hai bước và dừng lại ngay trước mặt nàng. Rồi anh quỳ một bên gối xuống.
Sophia sững người. Nàng cũng sẽ không nhúc nhích nổi dù mạng sống phụ thuộc vào điều đó - và nàng nghĩ chắc là thế. “Ngài đang làm gì vậy?” nàng kêu lên, mặt biến sắc.
“Kể từ khi nàng rời đi, ta không ngừng tìm một cách để giải quyết tất cả những vấn đề của nàng và của ta.”
Anh nắm lấy tay nàng. Toàn thân Sophia run lên và nàng nín thở. “Ngài không thể làm…”
“Suỵt. Đúng là nàng được sinh ra bởi một Công tước và một người hầu, rồi những chi tiết rối rắm về sự ra đời của nàng. Nhưng ta không quan tâm, ngoài việc nó khiến nàng trở thành một người như hiện tại. Ta muốn nàng trở thành một phần cuộc đời ta và ta muốn mình là một phần cuộc đời nàng. Ta muốn sống cùng nàng muốn có con với nàng và ta muốn chúng cũng hóm hỉnh và mạnh mẽ như nàng. Ta yêu… ta yêu nàng, Sophia. Ta nghĩ mình đã yêu nàng kể từ khi nhìn thấy nàng mặc chiếc váy vàng kỳ quặc đó. Nếu nàng nghĩ mình quan tâm tới ta như ta…”
“Em cũng yêu ngài, Adam,” nàng thì thầm, nước mắt tuôn rơi.
Anh nhắm mắt một lúc rồi mở ra nhìn nàng. “Vậy thì lấy ta nhé, Sophia. Vợ ta. Phu nhân Công tước. Trở thành bất kỳ điều gì nàng muốn, nhưng hãy làm cùng ta. Hãy cứu ta. Cứu cả hai.”
Sophia thở dồn dập và ngắt quãng. “Nhưng còn tai tiếng! Ngài không biết người ta sẽ nói gì sao?”
“Ta biết rất rõ. Ta không quan tâm. Ta tin mình đã từng nói với nàng rằng ta là một Công tước. Ta làm điều mình muốn. Ta không cần hỏi ý ai. Nhưng ta đang hỏi ý nàng. Lấy ta nhé?”
Sao anh lại hỏi thế? Người như anh đâu có lấy người như nàng. Đây không phải truyện cổ tích.
Nhưng anh vẫn còn quỳ trước nàng, hai tay hơi run khi cầm tay nàng. Tay anh ấm và dịu dàng. Đôi mắt xám vẫn đăm đăm nhìn nàng - hy vọng, lo lắng và cả một chút thích thú ẩn giấu bên trong. Một Công tước. Công tước của nàng, nếu nàng muốn anh. Và nàng muốn. Rất muốn là đằng khác.
“Em đồng ý,” nàng nói. “Ngài đúng là điên rồi, nhưng em đồng ý.”
Adam đứng lên, kéo nàng vào lòng. “Vậy hãy hôn ta đi trước khi ta bật khóc.”
Sophia bật cười khi môi anh chạm vào môi nàng. Anh đã cứu cả hai. Hoặc đúng hơn là họ đã cứu nhau - nàng nghĩ vậy khi anh nhấc bổng nàng lên và từ từ xoay nàng trong một vũ điệu ngập tràn hạnh phúc.