Chương 16
Lúc tuyết của Yorkshire lan tới Cornwall, nó suy yếu thành mưa nặng hạt. Hai tay bê hộp, Sophia nép vào trong chiếc áo khoác lấy trộm, bước xuống con đường cái lát đá đầy bùn của Gulva, ánh mắt không rời nhà thờ cũ kỹ nằm cuối đường.
Những viên đá xám lâu năm bám đầy rêu quanh cửa sổ quay về hướng bắc trân trân nhìn lại nàng. Mái ngói đen ánh lên trong mưa và lác đác vài tấm bia mộ ngả nghiêng giữa những cành cây trơ trụi và thảm cỏ ướt. Nếu chỉ đến đây chơi, nàng chắc sẽ thấy nó… rất nên thơ. Chắc thế. Tuy nhiên, biết rằng mình sẽ sống hết quãng đời còn lại trong ngôi nhà bằng đá cách đó mấy mét, nàng chỉ có thể cố kìm lại cơn rùng mình. Thời tiết ở Yorkshire lạnh hơn, nhưng nàng chưa bao giờ thấy lòng mình lạnh như lúc này.
Người phụ nữ ở quán trọ, nơi Sophia xuống xe đưa thư, bảo ông mục sư sẽ có mặt ở nhà thờ cả buổi chiều để chuẩn bị thuyết pháp. Đúng ra hai tuần nữa nàng mới đến, nhưng nếu cứ lần lữa ở nơi đó, nàng sẽ lại có hy vọng mong manh… và đó là điều thật tàn nhẫn đối với bản thân nàng.
Trong tâm trạng như vậy, nàng có thể đã cố thuyết phục bản thân rằng Gulval, thuộc quận Penwith của Cornwall, sẽ bớt u ám hơn nếu thời tiết khá lên, rằng nếu đến khi ánh nắng chan hòa và chim hót ríu rít, có thể nàng sẽ cảm thấy lạc quan hơn về tương lai. Nhưng thời tiết thực sự không thành vấn đề. Chính bên trong nàng mới lạnh, không có sức sống và phủ rêu.
Đến Yorkshire và Greaves Park là một sai lầm ngu ngốc. Nàng còn không ngờ mình sẽ phải lòng ai chứ đừng nói là với người đàn ông khó với tới nhất đất nước, nhưng nàng vẫn chìm trong hy vọng mong manh. Để có những ký ức đẹp. Dù vậy, như thế chỉ có nghĩa là nàng có thêm hối tiếc. Và một người đàn ông khó chịu nhưng tuyệt vời làm nàng vừa mong quên lại vừa muốn giữ trong lòng mãi mãi.
Với Adam, nàng đã quyến rũ một người mà hầu hết đều không dám nói chuyện. Mục sư Loines liệu có khó khăn như Công tước xứ Greaves không? Sophia thận trọng bước đi, xua đi cảm giác như đang bước vào đám tang của chính mình, mở cửa nhà thờ và bước vào bên trong. Nàng lặng lẽ bước vào lối đi ở giữa hai hàng ghế sơn đen và về phía bệ thờ phủ vải trắng và có hai cây nến bên trên.
“Xin chào?” nàng gọi khi không thấy ai trong phòng chính. Cánh cửa gỗ bên trái bệ thờ hé mở, kêu kẽo kẹt. Một người đàn ông trẻ tuổi, tóc nâu chải gọn gàng, bước vào. “Cô cần gì?” anh ta hỏi, đôi mắt nâu nhìn nàng trong chiếc áo khoác ướt sũng và những giọt nước chảy xuống gương mặt nàng từ cái mũ xanh tan nát.
Anh ta trông không giống quái vật Frankenstein. Nàng gượng cười. “Ngài Loines?”
“Vâng.” Anh ta nheo mắt, rồi mở ra. “Cô White.” “Vâng. Tôi đến sớm vài tuần, nhưng…”
Anh ta đi vào căn phòng bên hông và đóng cửa lại. Sophia đứng nguyên một lúc, người ướt sũng. Đó chẳng phải là điều thô lỗ nhất một người từng làm với nàng. Sophia đặt hai cái hộp xuống bước tới cửa. Nhưng cửa lại mở ra.
“Cô đợi ở đây,” mục sư Loines nói trong khi mặc vào chiếc áo khoác dày bên ngoài trang phục nâu đen và đội chiếc mũ rộng vành. “Tôi sẽ đưa mẹ đến. Bà sẽ ở với cô cho đến ngày cưới của chúng ta.”
“Mẹ…”
“Tôi không thể ở một mình với cô được,” anh ta ngắt lời, “vì chúng ta chưa kết hôn.” Đi ngang qua nàng, anh ta vội vàng ra khỏi cửa chính.
“À.”
Sophia không thể nhớ lần cuối cùng một người đàn ông quyết định rằng mình không thể ở một mình với nàng. Cau mày, nàng ngồi xuống hàng ghế trước và đặt hai tay trong lòng. Chiếc ghế cứng và lưng ghế thẳng đứng tạo cảm giác kém thoải mái, dù có thể chúng đã hiện diện ở đây nhiều năm trước cả khi Loines chào đời. Tuy vậy, có vài chiếc gối tựa thì thật tốt.
Chẳng hiểu sao, nàng lại nghĩ anh ta già hơn, một người mà Hennessy cho rằng có thể kiểm soát được nàng. Nhưng anh ta hình như chẳng lớn hơn nàng là mấy. Nếu chỉ khoảng 24, 25 thì anh ta vẫn chưa ở vị trí này lâu. Có lẽ, anh ta không sùng tín như nàng tưởng.
Ý nghĩ về mục sư Loines đã ám ảnh nàng suốt mấy tuần qua. Và bất kỳ kết luận nào nàng rút ra được lúc này về sự trẻ trung và tính cách của anh ta cũng chẳng vững chắc hơn những cơn ác mộng của nàng là mấy. Nàng đã ở đây. Tốt hay xấu không quan trọng, chỉ trừ nó sẽ quyết định nàng sẽ sống ra sao.
Mười phút sau, cửa nhà thờ lại mở. Một người phụ nữ cao, đậm người bước vào và cởi khăn trùm đầu để lộ mái tóc đen điểm bạc. “Bác Loines đúng không ạ?” Sophia đứng lên hỏi.
“Đúng vậy.”
“Rất vui được g…”
“Cô làm mục sư bất ngờ. Ngồi xuống đi để tôi đi lấy trà. Nó sẽ trở lại ngay.”
Sophia lại ngồi xuống. “Tôi muốn hỏi mục sư đi đâu được không ạ?”
Mẹ mục sư đi vào trong căn phòng bên cạnh, rồi đi ra với ấm trà và ba cái tách. “Về nhà. Nó bảo mình có thư.” Người phụ nữ nhìn nàng. “Tôi hy vọng cô sẽ biết cư xử. Gulval là một ngôi làng sùng đạo và chúng tôi sẽ không chấp nhận một người phụ nữ làm đàn ông lạc lối.”
“Xin mẹ đấy,” giọng mục sư cất lên từ đằng sau họ. “Mẹ đang nói chuyện với hôn thê của con đấy. Tiểu thư White sẽ không làm ai lạc lối đâu.”
Thật tử tế… và bất ngờ. “Cảm ơn, mục sư. Tôi…”
“Cô ấy là hình mẫu để từ đó chúng ta học được cách phục vụ Chúa tốt hơn,” anh ta nói tiếp. “Chúa đi giữa những người mắc bệnh phong và chúng ta sẽ theo gương Người.”
“Tôi đâu có mắc bệnh phong,” Sophia cau mày nói.
“Dĩ nhiên là không rồi,” anh ta nói, kéo một chiếc ghế lại ngồi đối diện với nàng. “Cô là Mary Magdalene12* , một người phụ nữ sa ngã đang chờ cứu rỗi. Và tôi sẽ cứu cô.”
12* Một môn đồ gần gũi nhất với Chúa Giêsu.
“Tôi có sa ngã đâu,” Sophia cãi lại, ánh mắt anh ta còn làm cô khó chịu hơn dù anh ta không phải là một con quái vật. “Việc cha mẹ tôi không kết hôn không phải là lỗi của tôi.”
Anh ta mỉm cười. “Đương nhiên rồi. Chẳng phải cô làm việc ở một nơi là cội nguồn của tội lỗi sao? Cô sống ở một nơi toàn những người phụ nữ không biết xấu hổ? Có phải lỗi của cô không? Còn chuyện cô làm thân với đàn ông thì sao? Cô phải thừa nhận lỗi lầm của mình để rút ra bài học từ chúng. Và cô phải làm gương cho những người phụ nữ đang trên bờ vực tội lỗi.”
Sophia liếc mẹ Loines, người đang ngồi trên hàng ghế đối diện. “Không phụ nữ nào ở Gulval này lọt vào mắt ngài sao, mục sư Loines?” nàng hỏi. “Hình như ngài không xem tôi là một đối tượng tốt để kết hôn.”.”
“Một mục sư nên cưới vợ để có thể trở thành một hình mẫu hoàn chỉnh hơn cho giáo đoàn. Cô là lựa chọn hoàn hảo, giúp tôi minh họa hiệu quả của niềm tin, lòng khoan dung và sự ăn năn.”
Sophia thấy lạnh người và cố co rúm lại trên ghế. Công tước Hennessy chắc phải ghét nàng lắm. Tại sao chứ? Bởi vì nàng có mặt trên cõi đời này? Mọi thớ cơ, mọi bắp thịt trong người nàng căng lên, sẵn sàng cho nàng bỏ chạy. Nàng muốn chạy. Nhưng nàng không thể. Tantalus, hơn ba mưoi cô gái đang làm việc ở đó vì lý do giống nàng - chẳng có nơi nào để đi ngoài ra đường - sẽ chịu khổ nếu nàng chạy trốn.
“Có vẻ như ngài rất chắc chắn về vị trí của tôi trong chuyện này,” nàng cất tiếng, cố giữ giọng bình tĩnh. Trong thâm tâm, nàng có thể nghe thấy giọng Adam, bảo rằng nàng là một cô gái phi thường. Nàng tập trung vào điều đó, lấy sức mạnh từ ý nghĩ rằng trên thế gian này vẫn có người tìm thấy giá trị con người nàng. “À, tôi chưa biết tên thánh của ngài.”
Anh ta gật đầu và chắp tay. “Peter. Nhưng chúng ta phải cư xử đúng mực. Cô phải gọi tôi là mục sư, mục sư Loines hoặc ngài Loines. Cô sẽ là bà Loines.”
“Nhưng mẹ ngài là bà Loines rồi.”
Mẹ anh ta nghiêng người. “Tôi sẽ là mẹ Loines,” bà ta nói. “À.”
Mục sư chống tay lên đầu gối. “Tôi biết địa vị mục sư thường là…một món quà, được ban cho đứa con trai thứ của một quý tộc nhằm mang lại cho anh ta một nguồn thu nhập. Nhưng trường hợp tôi thì không thế. Mẹ tôi nói tôi sinh ra để làm việc này. Đây chính xác là nơi dành cho tôi.”
Sophia cười gượng. “Hiếm có ai tìm được nơi thuộc về mình.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn nàng. “Đây cũng là nơi dành cho cô, cô White. Cô sẽ cùng tôi tới nhà thờ vào mỗi Chủ nhật, ngồi tại chỗ này và hai lần một tuần, khi giáo đoàn tụ họp, cô sẽ xưng tội rồi chúng tôi sẽ cầu nguyện cho cô. Cô sẽ làm việc tốt, giúp đỡ người nghèo, đọc kinh thánh cho những người thất học và những người thiếu lòng tin. Và đương nhiên, cô sẽ suy ngẫm về những tội lỗi của m…”
Cửa sau nhà thờ bật mở. “Cô đây rồi, Sophia,” giọng nói quen thuộc của hầu tước Haybury cất lên.
Giật nảy mình, nàng quay đầu lại. “Cái gì? Ngài đang làm g…”
“May là ta đến sớm,” Oliver cắt ngang và bước về phía nàng. “Đâu phải ngày nào ta cũng được mời trao dâu.”
Mục sư làm theo khi thấy nàng đứng lên. “Chúa ơi, tôi không biết là ngài vẫn còn ở Gulval. Tôi cứ tưởng ngài không quan tâm đến đám cưới này.”
Vị Hầu tước mỉm cười nhưng ánh mắt thì không. “Khi tiểu thư White kết hôn thì ta sẽ có mặt.”
Nghe có vẻ hơi mờ ám, đến nàng cũng thấy thế. Vì không nghĩ mình sẽ gặp lại người quen nào, Sophia khá tự hào vì đã không bật khóc. Nhưng nàng chưa kể cho vợ chồng Haybury chi tiết cuộc hôn nhân này. Nàng chỉ bảo là Hennessy đã chọn chồng cho nàng và nàng đã đồng ý.
Haybury khoác tay nàng. “Đã định ngày chưa?” Ngài bóp nhẹ tay nàng và hỏi. “Ta tưởng 15 tháng 1 cô mới tới.”
“Tôi cũng vậy,” Loines cau mày đáp. “Và tôi cũng không nghĩ có người bạn… cũ nào của cô đến dự. Cô sắp bắt đầu cuộc đời mới ở đây.”
“Tôi biết,” Sophia nói, giọng có chút xấc xược. Vì nàng suýt nữa đột quỵ nên thế là được rồi. “Nhưng lãnh chúa Haybury đây là người nhà.”
“Ta giống như cha cô ấy,” Haybury bổ sung, rõ ràng mặc kệ chuyện mình chỉ hơn nàng 6 tuổi.
“Ra vậy.” Mục sư hết nhìn hai người họ. “Sẽ chỉ là một lễ cưới nhỏ và đơn giản, do mục sư từ Newmill làm chủ hôn. Vì cô đến đây rồi, nên tôi thấy không có lý do gì để đợi nữa. Mục sư Matthews có thể chủ trì lễ cưới cho chúng ta vào chiều thứ Năm.”
“Ngài không định thông báo cho mọi người ư?” Oliver cau mày hỏi. “Thật không phải khi bỏ qua truyền thống như thế, đúng không?”
“Tôi đã thông báo rồi,” mục sư Loines đáp. “Chủ Nhật này sẽ là lần thứ ba. Tôi không muốn trì hoãn lễ cưới khi cô White đã đến. Một phụ nữ chưa chồng như cô ấy mà đi loanh quanh trong làng xem ra hơi… khó coi.”
“Ngài thật cẩn thận,” vị Hầu tước đáp. “Đương nhiên chúng ta sẽ đợi, cho đến sau buổi công bố lần ba. Ta đề nghị thứ Bảy tuần sau. Cô White, như vậy, cô sẽ có mười ngày để tìm váy mặc. Hầu hết đồ đạc của cô ấy đều đã mất trong vụ tai nạn xe ngựa, ngài biết đấy. Họ ngã xuống sông. Cô ấy đã suýt chết đuối.”
Mẹ Loines khịt mũi. “Ngài không định gợi ý cô ấy mặc màu trắng đấy chứ?”
“Xin mẹ đấy. Thứ Bảy tuần sau cũng được. Và tôi sẽ dùng việc mất đồ đạc làm ẩn dụ về những tội lỗi bị rửa trôi.” Anh ta gõ gõ ngón tay lên cằm, cố tỏ vẻ suy tư. “Vấn đề còn lại là để cô ở đâu cho đến khi chúng ta làm đám cưới. Tôi nghĩ cô có thể ở nhà tôi, ngủ cùng với mẹ Loines, cho đến ngày cưới. Như thế sẽ tránh những lời đồn thiếu đứng đắn.”
Trên đường đi từ London, nàng có thấy vài vách đá rất đẹp. Có lẽ nàng nên tìm một cái rồi nhảy xuống. Sẽ ít đau đớn hơn là sống cả đời thế này. Làm sao nàng chịu nổi đây? Làm sao nàng có thể ngăn mình không chạy trốn khi đó là tất cả những gì nàng muốn? Khi mà Adam đã hứa cho nàng một nơi để ẩn thân nếu nàng chịu được chuyện này qua một năm?
“Ta đã thuê nhà trọ Oyster Shell,” Haybury đáp. “Có bốn phòng trống ở đó và một người giúp việc. Chắc như vậy là đủ.”
“Tôi không nghĩ…”
“Như thế thật tốt,” Sophia nói. “Chúng đến đó bây giờ được không? 4 ngày ngồi xe làm tôi mệt quá.”
“Đương nhiên.” Haybury gật đầu chào hai mẹ con mục sư đang nhăn mặt. “Có lẽ mục sư Loines sẽ gọi chúng ta vào bữa sáng.”
“Chắc… chắn rồi. Có những nguyên tắc cô cần học trước đám cưới. Và cả những lời thề tôi đã viết sẵn cho cô đọc.”
Bám vào tay vị Hầu tước, nàng khom người cầm một hộp mũ lên, trong khi Oliver cầm hộp kia. Rồi, trước khi ai đó khóa cửa nhà thờ và ngăn họ lại, nàng bước ra. Haybury cầm lên chiếc ô để sẵn bên ngoài, đưa cho nàng hộp mũ rồi khoác vai nàng và che ô cả hai.
“Nhà trọ gần đây thôi,” Oliver nói và dắt nàng qua đường. Sophia gật đầu, không nói gì cho đến khi cả hai vào bên trong an toàn. An toàn - nàng không tin mình sẽ cảm thấy an toàn hay bình yên được nữa. Mỗi phút giây trong quãng đời còn lại của nàng, ngoại trừ mười ngày kế tiếp đây, sẽ là ở cùng chồng hoặc mẹ chồng. Và nàng sẽ phải nghe quá khứ của mình bị chỉ trích và hành động của một người phụ nữ sa ngã trong khi họ cầu nguyện cho nàng.
“Ngồi xuống đi,” Hayburry nói và khẽ đẩy nàng về phía chiếc bàn cạnh lò sưởi. Ngài nói gì đó với người đàn ông gầy gò đã đi theo họ vào bên trong phòng sinh hoạt chung rồi gật đầu cho ông ta đi ra. Một lúc sau, vị Hầu tước ngồi xuống ghế đối diện nàng và rót mỗi người một ly whisky. “Uống đi.”
Sophia uống một hơi hết sạch. Cổ họng ấm lên giúp nàng bình tĩnh lại. “Ngài làm gì ở đây vậy?” nàng hỏi, giọng khản đi.
Đôi mắt xám nhìn nàng. Chúng nhạt màu hơn mắt Adam một chút và dù cả hai đều đa nghi, nàng cũng sẽ không bao giờ nhầm lẫn. Ánh mắt của Công tước Greaves khiến trái tim nàng loạn nhịp, sưởi ấm nàng, làm nàng vui ngay cả lúc nàng đang giận.
“Ta nghĩ cô nên hỏi là tại sao mình lại ở đây?” Oliver đáp và rót đầy ly của nàng lần nữa. “Ta nghĩ là cô đã quên nhắc đến vài chi tiết trong đám cưới của mình.”
Cố tình uống cạn ly rượu, Sophia lắc đầu. “Ôi, không phải chứ. Ngài đã biết việc xe rơi xuống sông. Và ngài đến đây dù không nhất thiết. Ngài cần nói với tôi.”
“Cô biết đấy, nhân viên của ta thường không ra lệnh cho ta.”
“Tôi không làm việc cho ngài. Tôi đã làm việc cho Diane.” “Có khác gì nhau đâu,” Oliver đáp. “Ta đã nhận một lá thư. Thật ra là hai.”
“Của ai?” Không thể là của Adam được, vì hai người họ không nói chuyện với nhau. Keating? Chắc là Camille nhiều hơn. Nhưng tại sao? Cammy biết chẳng có gì cứu vãn được tình hình và cô ấy biết khá rõ rằng Hầu tước cùng Hayburry không được biết về thỏa thuận này.
“Đó là việc của ta,” Oliver trả lời.
“Tôi cần biết,” nàng nói, tay đập xuống bàn. “Nếu Greaves gửi thư cho ngài và bảo ngài đến đây, thì tôi nghĩ hẳn là ngài ấy muốn gây rắc rối cho tôi.”
Haybury nhìn nàng. “Cái thời Adam Baswich ra lệnh cho ta đã qua lâu rồi. Không phải. Những thời đó không hề tồn tại.”
Cũng đúng. “Vậy thì bức thư tới từ bao giờ?”
“Cô thật dai dẳng. Ta nhận lá thư đầu tiên cách đây chừng một tuần, bảo ta đến đây để gặp hôn phu của cô và nhờ ta… đánh giá con người anh ta. Lá thư thứ hai mới đến sáng nay. Người đưa thư đã suýt gục vì kiệt sức. Ta chỉ nói đến đây thôi.”
Chắc là Camille rồi, hoặc cả hai vợ chồng họ. Ít ra thì họ cũng lo ngại về người chồng tương lai của nàng. “Tôi hiểu.”
Vị Hầu tước nhấp một ngụm whisky rồi chống khuỷu tay lên bàn, tựa cằm vào hai bàn tay đan vào nhau. “Cô đã thỏa thuận với Hennessy vào hôm ông ta đến câu lạc bộ. Và nó không chỉ là về chuyện cưới xin. Ta nghĩ nó là “Cưới mục sư Loines hoặc ta sẽ phá Tantalus,” hay gì đó như thế.”
“Tôi tự nguyện cưới mục sư. Thế lá thư thứ hai nói gì?” “Nhiều điều thú vị. Kể cho ta nghe kỳ nghỉ của cô. Cô thấy Greaves Park thế nào.”
Dù Sophia cố không nghĩ về những gì Oliver vừa nói, nhưng khi nghe những từ đó, tâm trí nàng lại hiện lên những ngọn đồi phủ tuyết, không khí lạnh toát, cây nhựa ruồi, tầm gửi và những sợi ruy băng trong phòng khách. Và hình ảnh Adam đang mỉm cười với nàng. Một giọt nước mắt rơi xuống má Sophia trước khi nàng kịp ngăn lại. “Rất tuyệt,” nàng nói và nghĩ giá như mình đừng uống nhiều whisky như vậy khi đang đói. Sophia nhún vai. “Và lẽ ra ngài không nên lùi lễ cưới lại. Mười ngày? Tôi chỉ muốn làm nhanh cho xong.”
“Ta cho rằng là vì cô mong ngóng được làm vợ kẻ cuồng tín đó. Ta có thể thấy hai người rất hợp nhau.”
“Tôi đã đồng ý cưới anh ta. Tôi là người biết giữ lời. Ngài chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi.”
“Ta thích rắc rối mà.” Ngài nhún vai trong chiếc áo khoác màu xám đậm. “Dù vậy, thường thì một người cũng chỉ cưới một lần. Cô nên cẩn thận.”
“Tôi không có tiền. Ngài thì không thể mua váy cho tôi được.” Tim nàng khẽ nhói lên khi nhớ lại mình cũng có một cuộc nói chuyện tương tự cách đây bốn tuần. Trời ơi, chỉ mới một tháng thôi sao? Vậy mà tưởng như kiếp trước.
“Cô có tiền trong tài khoản ở London. Ta sẽ cho cô mượn một ít trước. Cô không thể mặc thế này làm đám cưới.” Oliver chỉ vào chiếc váy đi đường ướt sũng, nằm trong chiếc áo khoác của Adam. “Và ta khuyên cô không nên mặc váy ở Tantalus khi bước vào nhà thờ.”
Sophia nhìn xuống chiếc váy. Bộ đồ tội nghiệp đã trải qua một lần rơi xuống sông, bốn ngày ngồi xe và giờ lại ướt nước mưa. Mục sư Loines chắc chắn sẽ thích nhìn thấy một cô dâu chán chường, ủ rũ và lôi thôi. Anh ta sẽ dùng bộ dạng này để chứng minh nàng là một linh hồn tan nát và đầy hối tiếc. Lúc này, Sophia cảm thấy đúng như thế thật.
“Ta muốn hỏi cô một câu,” Haybury hỏi, rồi dừng lại khi một người hầu mang chăn đi vào. Khi anh ta rời đi, vị Hầu tước đứng lên vòng ra sau để khoác một tấm chăn lên vai nàng. “Về Greaves.” Ngài lại ngồi xuống.
Sophia nhắm mắt một lúc, nhưng chỉ khiến những hình ảnh trong đầu trở nên rõ nét hơn. “Ngài ấy làm sao?”
“Anh ta là một kẻ xấu xa, tọc mạch, thích đùa cợt và tàn nhẫn. Nhưng đó chỉ là quan điểm của ta thôi. Cô thì thế nào?”
Sophia co mình trong tấm chăn, ước gì có thể lặn luôn vào trong. “Tôi không biết nội dung hai lá thư nói gì, nhưng không quan trọng. Tôi đến York cốt để có… một trải nghiệm mới, một kiểu nghỉ lễ khác. Và nó rất tuyệt. Giờ thì tôi sắp cưới mục sư Loines. Trong mười ngày nữa.” Nàng đứng lên. “Phòng tôi ở đâu? Tôi muốn thay đồ.”
“Trên gác, phòng đầu tiên bên phải,” Oliver đáp, vẫn ngồi im. “Ta bất ngờ vì cô đã đầu hàng rồi. Thật không giống tính cô, Sophia.”
“Tôi đúng là như thế đấy. Chỉ là ngài không biết tôi rõ như ngài tưởng.”
Oliver nhìn nàng đi lên gác vào căn phòng nhỏ. Rồi ngài uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly và rót thêm ly lữa. Nếu ngài không biết nàng rõ như mình tưởng và quan trọng hơn, nếu Greaves không biết nàng rõ như anh ta tưởng, họ sắp gặp rắc rối to. Mà họ cũng đang gặp rắc rối rồi. Vấn đề là nó có đáng hay không.
Bất kể thế nào, lúc này, Oliver đang làm một bảo mẫu. Ngài đang ở trong ngôi làng nhạt nhẽo nhất Cornwall, vào một ngày mưa tầm tã và phải tìm cách ngăn cô con gái ngoài giá thú của một Công tước cưới một người mà sẽ làm cô ấy kiệt quệ như một con đỉa hút máu. Trước đây, Greaves từng nợ Oliver rất nhiều. Giờ thì… Ngài luôn rất thích con ngựa nòi của anh ta. Món quà đầu tiên là con Zeus cũng được đấy.
Nếu Adam không biết trước Hầu tước Hennessy chẳng phải là người thú vị, thì nét mặt hoảng hốt của viên quản gia khi một chiếc xe tứ mã xuất hiện ngay trước cửa dinh thự Hennessy ở Hampshire cũng làm anh nghĩ như vậy. Ngoài chuyện anh biết chẳng có mấy tiệc tùng tổ chức ở Nhà Reynolds - nhà của Hennessy ở London, anh cũng không tin có nhiều người tự nguyện trải qua kỳ nghỉ mà liên tục bị dè bỉu.
Trong trường hợp này, dùng từ ‘nhà’ là không chính xác. Nơi đây không lớn như Greaves Park - rất ít nơi nào như thế - nhưng cũng ấn tượng. Lạnh lẽo và ngột ngạt. Nhưng anh cũng nghĩ thế về nhà mình trước khi Sophia mang ánh nắng tới.
“Ngài cần gì?” viên quản gia hỏi, lấy lại nét mặt khinh khỉnh.
“Hennessy có nhà không?” Adam hỏi, cố nén bực tức. Những sự việc xảy ra vài ngày qua đã đẩy tính nóng nảy của anh lên mức làm anh cũng thấy lo ngại, nhưng cơn giận và bực mình lại là thứ giúp anh tập trung vào nhiệm vụ trước mắt thay vì chuyện bất khả thi chờ anh ở Cornwall.
“Xin được hỏi quý danh? Cả nhà hiện còn đang ngủ, không thể quấy rầy.”
Đang ngủ… mấy giờ rồi? Anh tính bằng ngày thay vì bằng giờ, vì điều quan trọng lúc này là anh đã không gặp Sophia sáu ngày rồi. Có lúc thấy như dài hơn, có lúc lại như ngắn hơn. Adam còn nhớ như in nụ hôn cuối cùng của hai người - dù lúc đó anh không hề biết là lần cuối.
“Công tước xứ Greaves,” Adam nói, dù anh nghĩ chỉ cần nhìn gia huy được vẽ trên chiếc xe ngựa lớn màu đen là đủ biết danh tính của anh rồi.
Viên quản gia chớp mắt. “Xin mời vào và xin ngài cứ tự nhiên, thưa Công tước,” ông ta nói nhanh, tránh lối cửa và dẫn anh đi vào một phòng khác trông khá trang trọng. Tuy vậy, Adam không ngồi. Suốt mấy ngày qua, anh chẳng nghỉ ngơi gì cả.
Lẽ ra, Adam đã rời Greaves Park sớm hơn, nhưng làm thế có nghĩa là không làm tròn trách nhiệm của một Công tước và lãnh chúa. Phát lương thực cho người nghèo sau lễ Giáng sinh, tặng quà cho gia nhân và hàng trăm thứ việc anh vẫn làm vào thời gian này hàng năm. Nếu cứ thế rời đi mà không quan tâm đến người của mình, anh sẽ thấy bản thân không… xứng theo đuổi Sophia. Nhất là sau khi nàng nhắc cho anh nhớ rằng anh là một con người.
Gần 40 phút im lặng và Adam mỗi lúc một bực bội hơn cho đến khi cửa phòng mở ra. “Greaves,” một giọng nói trầm đục cất lên. “Ngọn gió nào mang ngài đến Hampshire vào thời gian này của năm? Lại vào giờ này nữa chứ?”
Công tước Hennessy là người to lớn, vạm vỡ, với vòng bụng tăng theo tốc độ rụng của tóc. Trông ông ta chẳng giống gì Sophia cả, thật may, ngoại trừ có lẽ là hàng chân mày hơi cong và đôi mắt toát lên vẻ gì đó rất khó định nghĩa.
“Ta cần nói chuyện về con gái của ngài,” Adam đáp, không có tâm trạng nói chuyện phiếm.
Hennessy chau mày. “Katherine ư? Nó đang ở đây với Marshall và bọn trẻ. Có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn nói về Sophia White.”
Ngài Công tước hơi nheo mắt. “Vậy thì ta chẳng có gì để nói cả. Ta rất tiếc ngài đã đi cả một quãng đường dài đến đây mà chẳng để làm gì.”
“Ngài đã đe dọa, ép buộc nàng phải cưới một người hoàn toàn không phù hợp. Ta không thích thế.”
“Ta rất hân hạnh được mời ngài ở lại dùng điểm tâm,” Hennessy điềm tĩnh nói, “nhưng ta không muốn nói đến chủ đề này.”
Adam cau mày, những bực bội và căng thẳng mấy ngài qua đã biến thành cơn giận điên cuồng. “Ngài đã ép nàng. Tại sao ngài không quan tâm hạnh phúc của nàng?”
“Ta rất không vui về cuộc nói chuyện này. Tuy nhiên, về mặt lý thuyết, ta đã giúp nó có được cuộc đời tử tế.”
“Ngài đã đưa nàng đến Cornwall cho khuất mắt.” Những vằn đỏ bắt đầu xuất hiện trên hai má Hennessy.
“Với một gia đình như ngài, ngài không xứng giảng đạo cho ta.”
Adam của nhiều tuần trước hẳn đã cảm thấy phật ý. Adam hiện tại có một mối quan tâm khác lớn hơn nhiều. “Khi một kẻ xấu chê bai lý lẽ của ngài, ngài nên chú ý,” anh gắt.
“Ta chẳng làm gì sai hết. Và cuộc nói chuyện đến đây là chấm dứt.”
Khốn nạn. Ít nhất anh còn thú nhận lỗi lầm, Adam nghĩ. Hầu hết. Có phải sự phủ nhận biến Hennessy thành người có suy nghĩ đứng đắn, sùng đạo, chuẩn mực như ông ta tự nhận? Ngài Công tước này có lẽ nghĩ vậy thật, nhưng giờ đây, Adam thấy mình còn ghét ông ta hơn trước. Và anh cần thắng cuộc tranh luận này. Tương lai của Sophia - và của anh - phụ thuộc vào nó, bởi vì giờ anh nhận thấy ra điều mình có thể có được, nên anh sẽ không chấp nhận điều gì khác, bất kể hậu quả thế nào.
“Ngài đã trả tiền học cho nàng,” anh tiếp tục, bắt đầu mất kiểm soát.
“Ta không tin vào từ thiện. Nó chỉ khiến những người không thể tự nuôi thân ảo tưởng.”
“Ngài là tên khốn,” Adam gắt. “Nếu ngài có gan ăn nằm với một người thì cũng nên có bản lĩnh chịu trách nhiệm.”
Ngài Công tước đứng thẳng người lên, nhưng vẫn thấp hơn Adam một cái đầu. “Ta đã lo cho tương lai của nó, dù không nhất thiết. Không phải việc của ngài, Greaves. Ta đã đối xử với nó quá tốt rồi. Ngài về đi.”
“Tôi chưa xong chuyện với ngài. Ngài đã đe dọa Tantalus nếu nàng từ chối cái tương lai kia. Ta đang nghĩ tới một tương lai khác.”
“Ồ, thật thế sao?” Hennessy hỏi, giọng hoài nghi. “Đúng thế. Ngài hãy để yên cho Sophia và Tantalus. Ta đặc biệt quan tâm đến nàng và câu lạc bộ. Ta sẽ cương quyết và nhiệt tình bảo vệ quyền được sống theo cách mình chọn của họ.”
“Cái chỗ đó là đại họa của cả London,” Hennessy đáp trả, mặt đỏ tía lên. “Nó cần phải biến mất.”
Adam tiến một bước. “Ta không phải là người tham gia phong trào đấu tranh cho quyền của phụ nữ. Ta cũng không phải một thanh niên có trí lớn nhưng không có điều kiện. Ta xem thường sự đúng mực, cách cư xử và địa vị của ngài và ta xem thường ngài. Ta sẽ không chơi đẹp và sẽ rất tàn nhẫn. Ngài có định đối chọi với ta không?”
Trong giây lát, anh tưởng ngài Công tước sẽ đột tử trong phòng khách ngột ngạt. “Ngài làm ầm lên chỉ vì một ả nhân tình?”
Và đây sẽ là lần cuối cùng nàng bị gọi như vậy. “Ta muốn cưới Sophia White. Và để làm được điều đó, ta sẽ đảm bảo an toàn cho Tantalus…”
“Cưới Sophia?” Hennessy lặp lại và nhíu mày. “Ngài là một Công tước. Ngài không thể cưới dân thường được. Còn không bằng cả dân thường. Quá lố bịch! Ngay cả cha ngài cũng không cưới gái bán hoa!”
“Ta không phải cha mình,” Adam thốt lên. Đây là một trong những lần ít ỏi trong đời anh biết rằng mình nói sự thật. Bởi vì cha anh sẽ không bao giờ yêu ai, chứ đừng nói để thanh danh có nguy cơ bị hủy hoại vì bất kỳ ai ngoài bản thân. Sophia rõ ràng đã biến anh thành một người tốt hơn, dù anh không muốn. “Và nếu ngài gần gũi với con gái mình, ngài sẽ thấy quãng thời gian đó rất đáng giá. Nàng rất… đặc biệt.”
“Ngài…”
“Ta sẽ lo liệu cho ‘rắc rối’ của ngài, Hennessy. Ta sẽ đưa nàng ra khỏi Tantalus. Tantalus vẫn sẽ tồn tại. Những lời đồn đại liên quan đến nàng sẽ chỉ là lỗi của ngài, vì đã tạo ra nàng và rồi không chịu thừa nhận nàng ngay cả khi nàng trở thành phu nhân Công tước Greaves.” Anh nhìn thẳng vào mắt vị Công tước một lúc lâu. “Thế đã rõ rồi chứ?” anh nói nhỏ.
“Nếu phát hiện ra Hayburry hoặc vợ anh ta đứng sau vụ này, ta sẽ…”
“Nói đi. Tantalus vẫn sẽ tồn tại.”
Hennessy gào lên. “Tantalus vẫn sẽ tồn tại,” ông ta gượng gạo lặp lại. “Giờ thì ngài…”
“Giờ thì ta đã nói hết,” Adam nói, lại cắt ngang Hennessy. “Hãy để Tantalus và Sophia yên. Nếu ngài còn gây chuyện, thì đừng trách. Nếu ngài nghĩ ta nói dối thì cứ thử xem.” Anh gật đầu rồi quay lưng đi ra cửa.
“Ngài đang mắc sai lầm đấy, Greaves. Cưới gái bán hoa sẽ hủy hoại ngài, chứ không phải là nâng đỡ nó. Ngài sẽ chính là người trả giá cho sự ngu ngốc của mình.”
“Và ta sẽ rất hạnh phúc khi có cơ hội làm như vậy.” Thật ra, anh cầu nguyện mình sẽ có cơ hội để bù đắp cho nàng.
Ngoài hành lang, một dáng người nhỏ nhắn chặn anh lại. “Greaves,” phu nhân Công tước Hennessy chào anh.
“Chào phu nhân,” anh đáp, khẽ nghiêng đầu. “Xin cáo từ, nếu không ta sẽ không kịp ngăn lại một đám cưới và thu xếp một đám cưới khác.” Và nếu Haybury không hoàn thành nhiệm vụ, thì có khi muộn thật rồi. Tim anh lạnh toát. Không thể quá muộn được. Mất nàng lúc này… Anh không thể hình dung nổi.
“Carlton không hề trả học phí cho cô White,” phu nhân Công tước nói nhỏ, khoác tay Adam khi anh tiếp tục đi ra sảnh. “Là ta.”
Adam kinh ngạc. “Chồng phu nhân có nhân tình và phu nhân trả học phí cho đứa con của họ?” anh hỏi. “Cảm ơn phu nhân, nhưng tại sao?”
“Vì ta không muốn mặc kệ rắc rối. Chồng ta là một người yếu đuối, luôn bám víu vào tôn giáo với hy vọng hão huyền rằng mọi người sẽ nghĩ ông ta tốt đẹp hơn thực tế. Ta muốn cô ấy có một cơ hội.”
Adam đi chậm lại. “Ta cần bắt đầu trò chuyện với nhiều phụ nữ hơn,” anh nói. “Phụ nữ thật đầy bất ngờ.”
“Không phải tất cả đều như vậy. Chỉ có người tốt thôi.” Bà hít sâu. “Carlton nói đúng một điều. Nếu nhất quyết đi theo con đường mình đã chọn, ngài sẽ hứng chịu chê bai và chỉ trích. Ta biết, vì ta cũng đối mặt với điều tương tự khi những lời đồn về việc hầu gái của ta mang thai lan ra. Ngài sẽ không thích điều đó đâu, Greaves. Ngài không quen với nó.”
“Ta yêu nàng, thưa phu nhân.” Đương nhiên còn nhiều ẩn tình hơn thế nhưng đó là chuyện riêng của anh và Sophia.
“Thôi được. Ta đã khuyên ngài rồi. Ngài nghe hay không thì tùy.”
Anh buông phu nhân ra khi viên quản gia mở cửa trước. Chuyến đi này tốn mất một ngày, nhưng lại vô cùng cần thiết. Trừ phi anh có thể đảm bảo an toàn cho Tantalus, Sophia sẽ không bao giờ đổi ý. Như thế thì không được.