2. Căn phòng
Masayoshi sáng tác trong phòng riêng rộng khoảng 16 m². Anh ngồi trên chiếc ghế bệt tựa lưng đặt nơi góc phòng, lướt bút máy trên giấy viết văn [19] .
Một góc khác đặt chiếc gương ba cánh cỡ to đã cũ. Để cánh gương không tự bật ra, Masayoshi đã dùng sợi dây màu đỏ quấn tay nắm hai bên lại theo chiều kim đồng hồ.
Mặt tường đối diện thì bị búp bê chiếm trọn. Những con búp bê kiểu Nhật với mái tóc dài lượt thượt được bày thành hàng, hướng gương mặt trắng nhợt vô hồn về trung tâm căn phòng. Ai bước vào phòng này sẽ thấy ngợp búp bê, dễ có ảo giác mình bị những đứa trẻ xa lạ với gương mặt vô hồn bao vây.
Một bộ chăn đệm trải ngay phía trước đám búp bê.
Masayoshi dừng bút, ngẩng nhìn cái đệm nơi người phụ nữ anh vẫn gọi là Yuko đang nằm. Nằm trong chăn, Yuko chăm chú ngắm Masayoshi. Đột nhiên, Masayoshi nghe Yuko nói.
‘Mình ơi, em đã thoáng ngó thấy mặt cô bé Kiyone đấy.’
Giọng nói thều thào gần như không thành tiếng, nhưng Masayoshi lại nghe rất rõ.
“Cô bé lanh lợi nhỉ?”
‘Vâng, em chỉ thoáng thấy cô bé đi lại bên ngoài qua khe cửa. Còn trẻ quá, không biết công việc có vất vả lắm không.’
Masayoshi đứng dậy đến chỗ Yuko nằm, dịu dàng đặt tay lên chiếc chăn căng phồng.
‘Khi cô bé không có nhà, em ra bếp còn thấy giấy ghi công thức nấu ăn viết bằng hiragana [20] .’
“Ừ, con bé không được đi học nên chỉ biết viết hiragana thôi.”
‘Thế cũng giỏi rồi.’
Giọng nói thật mong manh. Qua tai Masayoshi, thanh âm ấy nghe sao mà run rẩy, như có thể tan biến tức khắc.
‘Không đi học mà viết được hiragana là quá giỏi.’
“Phải đấy. Bố Kiyone mất vì bệnh lao, anh thấy nhà đìu hiu còn mỗi nó nên nhận về. Cũng may có con bé làm việc cho nhà mình. Mà Kiyone mang theo búp bê bố nó làm đấy. Một con búp bê trẻ em [21] .”
Masayoshi dịu dàng xoa ba ngón tay lên gò má trắng muốt mềm mại của Yuko. Anh như thấy gương mặt lành lạnh thiếu sinh khí của cô nở nụ cười.
Thi thoảng Yuko cứ im lìm mơ màng, làm Masayoshi lo lắng khôn xiết. Ánh mắt cô lơ đãng chẳng rõ đang nhìn đi đâu. Dường như khi đó, cô không hề nghe thấy giọng anh. Masayoshi cực kì bất an, lo sợ hồn phách Yuko đã bỏ sang một thế giới khác.
Mỗi lần Kiyone mang đồ ăn tới, tiếng cót két ngoài hành lang báo cho cả Masayoshi lẫn Yuko rằng đồ ăn đã được đưa đến. Masayoshi nói lời cảm ơn, lắng tai nghe tiếng bước chân Kiyone xa dần rồi mới lấy khay đồ ăn ngoài cửa.
Nhưng có khi Yuko im lặng mơ màng ngồi trên đệm, thấy đồ ăn cũng chẳng phản ứng, Masayoshi ấn đũa vào tận bàn tay gầy guộc của Yuko, cô cũng chẳng định dùng bữa. Những lúc như thế, Masayoshi lại hoảng sợ gọi tên Yuko.
“Yuko, Yuko!”
Anh lay bờ vai gầy của Yuko làm mái tóc dài mượt lắc dữ dội, đến khi nghe thấy câu “Sao vậy mình” của cô, Masayoshi mới an tâm thở phào.
Lúc ấy, Masayoshi thấy nét mặt Yuko thật dịu dàng, hiền hậu. Anh cứ có ảo giác, khuôn mặt xinh đẹp tới mức siêu thực cùng làn da trắng muốt kia như đang phình to, muốn nuốt chửng bản thân anh.
‘Sao vậy mình?’