← Quay lại trang sách

3. Khe hở

Vườn nhà Torigoe rộng không kém khuôn viên một ngôi đền, đây đó còn trang trí đèn đá cùng những phiến đá to đẹp. Bao quanh vườn là hàng rào bện từ cành trúc già. Bên ngoài có rặng trúc, mỗi lần gió thổi qua, Kiyone lại nghe rõ tiếng xào xạc. Hễ mặt trời ngả về Tây, rặng trúc nom như một mảng đen to oạch nổi bật trên nền trời nhuốm sắc cam. Thân trúc cong oằn mỗi khi trời nổi gió, trông xa như một loài động vật đang cất tiếng hú.

Con đường này là sao?

Kiyone đang dạo bước ở sau nhà. Bình thường hiếm khi đặt chân tới đây nên cô không biết có lối đi hẹp khuất trong rặng trúc. Bấy giờ sắp đến giờ chuẩn bị bữa tối.

Gì vậy nhỉ?

Thắc mắc, Kiyone nhòm vào sâu bên trong rặng trúc nhưng chẳng thấy được phía trước có gì vì lối đi đã bị cành lá ken đặc. Rốt cuộc, dù tò mò về lối nhỏ, cô vẫn quay vào nhà gọt khoai lang.

Hôm sau, Kiyone thử đi vào lối nhỏ ấy. Ngẩng đầu, cô thấy trúc mọc hai bên lối đi vươn thẳng tắp, cao vút giữa nền trời xám xịt. Ngọn trúc tụ lại trên không như muốn vây lấy cô. Ven lối đi, cỏ dại mọc cao tới thắt lưng, có nhành dài đến nỗi sắp cù vào mũi cô. Con đường nhỏ chạy thẳng không lối rẽ, dẫn tới một ngôi mộ.

Ngôi mộ rất bề thế. Không chỉ cắm mỗi tấm bia đơn sơ, mà có hẳn bệ đá do nhiều tảng đá to chồng lên nhau mà thành. Trên bệ dựng một bia đá, trên bia khắc tên ai đó.

Xem chừng mộ xây chưa lâu lắm. Kiyone lại gần xem thử. Có con rắn đang uốn éo bò qua bò lại trong khe hở giữa mộ với rặng trúc. Mộ ai vậy nhỉ, cô không đọc được chữ Hán.

Hoa cúng trên mộ đã héo úa đen thui, cây măng nhỏ bên cạnh cũng bắt đầu thối rữa.

Khi Kiyone lần ngược đường và về đến vườn, mưa bắt đầu lất phất rơi từ bầu trời sầm sì mây. Chết rồi, phải cất quần áo. Cô rảo bước chạy tới chỗ phơi đồ.

Sào phơi đồ ở ngay cạnh cửa ngách nhà bếp. Nó là một cây trúc khô buộc vào hai sợi dây thòng từ mái xuống, dùng để phơi quần áo. Kiyone nhanh nhẹn ôm quần áo đầy hai tay đem vào nhà, rồi lại vòng ra đợt nữa. “Dạo này hay mưa phùn, trời lại đầy mây, đáng lẽ không nên cố đem đồ ra phơi,” cô tự trách.

Lúc ôm quần áo quay vào lượt thứ hai, cô để ý thấy cánh cửa trượt phòng cậu mợ đang mở hé.

Sau khi bê hết đồ vào trong, Kiyone thở phào. Nhưng đầu óc cô mãi không thể dứt khỏi khe hở nơi cánh cửa vừa thấy. Cô tới nhà này đã một tháng mà vẫn chưa một lần được chiêm ngưỡng căn phòng của Masayoshi và Yuko. Không chỉ thế, cô còn chưa từng thấy Yuko. Thi thoảng cô vẫn giặt mấy bộ đồ ngủ màu trắng của mợ chủ, nhưng tất cả hầu như không lấm bẩn, thậm chí sạch đến mức Kiyone phải thắc mắc, đã ai mặc chưa?

Trong nhà này thực sự có người tên Yuko ư? Kiyone không dám chắc. Cô cố nghĩ theo hướng mợ chủ chỉ nằm không, quần áo khó bẩn nên đồ đem giặt luôn tinh tươm. Nhưng cô vẫn thấy lạ khi mãi chưa chạm mặt Yuko lấy một lần.

Mợ chủ hẳn là người tuyệt vời lắm, Kiyone nghĩ. Vì mợ ấy là vợ cậu chủ mà. Là vợ đấy.

Nghĩ đến đây, Kiyone không chịu nổi nữa. Cô xỏ chân vào đôi dép cỏ, đi ra ngoài. Trong cơn mưa, trời như phủ đầy sương. Cô đứng đó, nhìn về phòng cậu mợ. Cánh cửa trượt vẫn mở hé, nhưng cô chẳng cách nào nhòm vào trong.

Kiyone nín thở, rón rén bước đến gần, giả vờ như đi ngang qua phòng. Thận trọng, ra vẻ chẳng có gì, như chỉ lướt qua… Càng đến gần khe hở kia, trống ngực Kiyone càng đập dồn dập. Ngay bên ngoài phòng có một đoạn hiên, dưới hiên có tảng đá to và nhẵn. Bề mặt tảng đá ướt nước mưa, trên đó tênh hênh mỗi một đôi dép cỏ.

Mình chỉ đi ngang qua thôi. Chỉ nhòm vào trong một tí thôi.

Kiyone vụng về bước. Cô thấy giấy dán cửa đã ố vàng. Qua khe cửa, cô thấy một chiếc gương ba cánh, và cái ghế bệt tựa lưng lúc này chẳng có ai ngồi.

Mưa rơi thấm ướt bộ đồ Kiyone mặc, bàn tay nắm chặt cũng ướt nhẹp mồ hôi. Qua khe cửa, cô thấy những khuôn mặt trắng phớ của đám búp bê bày kín một mặt tường, phía trước bức tường đó là một bộ chăn đệm. Cái chăn phồng lên như có ai đấy nằm bên trong. Nhưng khoảnh khắc đi lướt qua khe hở, Kiyone nhận thấy ai đấy chỉ là một con búp bê vô hồn, giương mắt nhìn cô.

Hôm sau, vừa rảnh tay, Kiyone liền rời nhà Torigoe, sang nhà Shizue.

Shizue từng làm việc cho nhà Torigoe. Khoảng sáu tháng trước khi Kiyone tới đây làm, chị xin nghỉ để đi lấy chồng ở thôn bên cạnh. Thỉnh thoảng Kiyone vẫn nhờ Shizue chỉ cho ít mẹo bếp núc và may vá, lần nào chị cũng dịu dàng đón tiếp khi cô qua thăm.

“Sao thế, hôm nay trông em không tươi tỉnh lắm?”

Nghe Shizue hỏi, Kiyone gượng nhếch khóe môi, nhưng cũng chẳng giữ được lâu.

Hai chị em ngồi cạnh nhau bên hiên nhà, thưởng thức trà Shizue pha. Kiyone ngẩng đầu, ngắm những đóa cẩm tú cầu nở rộ trước mặt. Cô thấy sắc lam nhàn nhạt kia rất hợp với nền trời xám xịt đầy mây hôm nay.

“Xem này, chị nhặt được đấy.” Shizue nói, tay ôm con mèo con có bộ lông ngắn ngủn.

“A, đáng yêu ghê… Búp bê mèo con hả chị, hiếm thấy quá.”

“Em ngốc thế, mèo thật đấy chứ.” Shizue nheo mắt khi thấy Kiyone nhìn con mèo trong tay mình với vẻ lạ lẫm. “Nhóc này đi lạc. Chắc là mèo nhà nào nuôi, không thì chẳng dễ thân thế này đâu. Chị hay nhặt được mấy nhóc đi lạc lắm.”

“Hôm nay chồng chị không có nhà ạ?” Kiyone vừa nhấp ngụm trà vừa hỏi.

Shizue cười khúc khích, “Ra đồng rồi.”

“Sao chị lại cười ạ?”

“Bởi anh ấy buồn cười lắm, cứ bắt chị ở nhà.”

Có gì lạ đâu? Kiyone nghiêng đầu khó hiểu.

“Chị có em bé rồi.”

“Em bé ạ!?” Kiyone nhìn bụng Shizue, nhưng chưa thấy lộ mấy. Con mèo đang lăn lộn trên đùi chị. Kiyone phấn khích, “Tuyệt quá chị ơi!”

“Ấy, có gì đâu. Kiyone thì sao? Công việc có vất vả lắm không?”

“Dạ không, em và bố đều rất biết ơn cậu chủ. Chỉ là…” Kiyone lúng búng.

Shizue không hối thúc, chỉ nhấp ngụm trà rồi đợi cô nói tiếp.

Trước hiên có cánh đồng nhỏ. Trên đồng có vài cái cọc thon dài cắm thành hàng, cây leo bám lên đó nở ra những đóa hoa li ti. Trên con đường phía bên kia ruộng, có người đang lom khom chậm rãi đi lại.

“Chị Shizue này… Chị từng thấy mợ chủ chưa ạ…?” Kiyone thẽ thọt hỏi.

“Mợ chủ? Ừ, thấy rồi chứ.”

“Ơ!?”

“Mợ chủ đẹp lắm.”

Kiyone ngỡ ngàng nhìn Shizue. Hôm qua khi nhòm vào khe hở, cô không thấy Yuko nên đã hoang mang nghĩ, liệu người phụ nữ tên Yuko có thực sự tồn tại? Vì mối ngờ vực đó, hôm nay cô đến tận chỗ Shizue để hỏi han, nhưng những lời chị vừa nói khiến Kiyone thấy mình như con ngốc.

Shizue đặt con mèo trên đùi xuống rồi đứng dậy, bước lại gần cái cây mọc ngay trước mặt. Thân cây gầy nhưng cao gấp đôi Kiyone. Trên cây đậu đầy thứ quả nho nhỏ màu đỏ, Shizue bứt lấy rồi bỏ vào miệng.

“Nhót đó, Kiyone ăn không?” Shizue nói rồi hái thêm ba bốn quả nhót, đưa cho cô. Quả nhỏ mà căng bóng. Kiyone bỏ vào miệng cắn, nước quả ngọt ngọt chua chua loang trên đầu lưỡi.

“Ngon nhỉ? Đang vào mùa đấy, nhưng cũng có cây chát lắm. Nhìn tưởng ngọt, ăn mới thấy chát xít.”

Kiyone làm theo Shizue, phun hạt ra khỏi miệng.

“Gần đây chị cũng dính một quả như thế, vừa bỏ vào miệng đã nhè ra ngay mà dư vị đắng nghét đọng ở lưỡi lâu ơi là lâu. Súc miệng cũng vô ích. Hôm đó chị còn buồn nôn với chóng mặt không ngủ nổi, tưởng chết mất cơ.”

Kiyone bỏ tọt một quả nhót nữa vào miệng. Nhìn Shizue tươi cười, lòng Kiyone trào dâng cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng. Bất an hay hoài nghi đều tan biến.

“Tốt quá…”

Kiyone lăn lăn thứ quả đỏ kia trong lòng bàn tay, khẽ lẩm bẩm. Không phải cậu chủ trông thấy ảo giác, mà chính là mình bị ma nhập rồi.

“Chị kể em nghe về mợ chủ đi.”

Shizue hơi nghiêng đầu nhìn Kiyone. Bộ dạng như đang chậm rãi đào bới kí ức.

“Mợ chủ có nước da trắng lắm.”

“Là người da trắng ạ?”

“Không đâu, em ngốc ghê.” Shizue nheo mắt cười. “Da trắng và khá mong manh. Mợ chủ thực sự rất đẹp. Luôn sóng vai ngồi bên hiên cùng cậu chủ. Chị từng mơ có được tình vợ chồng keo sơn như thế.”

Shizue nheo mắt như đang hoài niệm. Nhìn Shizue, Kiyone thấy hơi ghen tị với chị.

“Em đúng là ngốc.”

Nghe Kiyone nói, Shizue ngạc nhiên hỏi, “Sao thế?”

“Thì em cứ nghĩ trong nhà Torigoe không có ai như vậy, vì em chưa gặp mợ chủ lần nào. Ngốc thật, em thật ngốc.”

Câu nói khiến Shizue nhìn Kiyone bằng vẻ mặt càng thêm ngỡ ngàng.

“Em bảo sao? Mợ chủ mất từ hai năm trước rồi mà? Mộ mợ chủ ở trong rặng trúc đó. Cậu chủ đáng thương lắm. Lần đầu tiên chị thấy cậu chủ khóc lóc đến phát điên như vậy. Chị thấy sợ luôn ấy.”

Chị Shizue đang nói gì? Kiyone không hiểu.

Khi ý nghĩa của những lời đó thấm vào đầu, Kiyone liền đặt đánh cộc cái cốc trong tay xuống hiên. Cô đứng dậy nhưng đôi chân loạng choạng, mắt cũng hoa lên, ngoái đầu lại thì thấy Shizue đang tò mò nhìn mình.

“Sao thế, Kiyone?”

Làm sao đây, có nên kể hết ra không? Có nên cho Shizue hay về thái độ của Masayoshi, về con búp bê cô nhìn thấy qua khe cửa, hay về người phụ nữ tên Yuko trước giờ cô chưa từng gặp?

Nhưng kể ra thì có ích gì. Nếu chuyện mình kể lan khắp làng, người ta sẽ nhìn Masayoshi bằng ánh mắt thế nào? Dòng suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu Kiyone. Tiếng guốc gỗ lạch cạch của Masayoshi khi bước tới cạnh cô và hình ảnh Masayoshi đứng bên cổng nói về cẩm tú cầu hiện lên trong tâm trí, Kiyone chẳng biết nên làm gì nữa.

“Kiyone?”

Con mèo meo một tiếng.

Nhưng Kiyone chẳng nghe thấy gì nữa.

Thứ quả nhỏ chua chua ngọt ngọt tuột khỏi tay cô, im lìm rơi xuống đất.

“Tôi đi đây, Kiyone.”

Tiễn Masayoshi ra ngoài rồi, Kiyone thầm hạ quyết tâm. Giờ cậu chủ không có nhà. Lòng cô quặn lại. Đây là quyết định cô đưa ra sau bao trăn trở.

Cót két, Kiyone đi trên hành lang tối mờ, dừng lại trước phòng Masayoshi. Giờ này, căn phòng hẳn chỉ còn người phụ nữ tên Yuko. Cô ngồi quỳ ngay ngắn trước cánh cửa trượt, cố ghìm lại bờ vai đang run rẩy.

“Dạ…”

Giọng cô lào khào. Nếu bên kia cánh cửa thực sự có người tên Yuko, chẳng biết cô sẽ nhẹ nhõm cỡ nào.

“Dạ thưa, Kiyone đây ạ. Mợ chủ, mợ chủ, Kiyone đây ạ. Mong mợ chủ hãy đáp lại cháu. Xin hãy lên tiếng…”

Nhưng đợi mãi, Kiyone vẫn chẳng nhận được dù chỉ một lời hồi âm.

“Mợ chủ! Xin hãy đáp lại cháu! Mợ chủ…”

Kiyone hơi do dự, nhưng vẫn gom dũng khí đặt ngón tay phải lên và khẽ khàng kéo cánh cửa, đường hoàng nhìn một lượt căn phòng.

Cô ngồi quỳ ngay ngắn tại chỗ, quét mắt nhìn từ góc phòng này đến góc phòng kia.

Ánh mặt trời vàng rực lọt qua cánh cửa trượt, rọi vào phòng, tạo thành những mảng sáng tối. Phân nửa đám búp bê hình bé gái nằm trong mảng tối. Kiyone nhẩm đếm được 50 con. Những gương mặt trắng bệch vô hồn xếp thành hàng, như cười lại như khóc.

Kì lạ hơn, trên bộ chăn đệm trắng muốt trải ngay trước đám búp bê, cô thấy con búp bê tóc dài da trắng được đặt cẩn thận nằm đó hệt như hôm qua. Con búp bê này trông rùng rợn hơn những con khác. Nhìn gương mặt trắng thon gầy đó, Kiyone cảm giác như bị nó hút lấy, sợ hãi, nhưng đôi lúc lại thấy như lạc vào cõi mơ.

Cô vội rời mắt khỏi con búp bê, lắc lắc đầu rồi quan sát phần còn lại của căn phòng.

Chẳng thấy ai có thể là Yuko cả. Đầu kia của căn phòng là tủ âm tường có cửa kéo vẽ hình núi Phú Sĩ màu lam, cạnh đó là ghế bệt Masayoshi thường ngồi viết lách, trước ghế là chiếc bàn bóng láng thấy rõ từng vân gỗ, trên bàn có vài cây bút máy nằm ngay ngắn đợi chủ về. Nhìn những thứ đó, chẳng hiểu sao lòng Kiyone dâng lên nỗi buồn thương vô hạn.

Cô phát hiện cái gương ba cánh cũ kĩ kì lạ đặt trong góc phòng. Cánh gương hai bên đóng lại, có sợi dây đỏ quấn cố định hai tay cầm theo chiều kim đồng hồ. Điều lạ là gương cũ hơn hẳn các đồ đạc khác trong phòng. Nó không chạm khắc hoa văn, chất liệu cũng chẳng phải loại gỗ có độ bóng cao. Cũ mèm vậy, sao cậu chủ không thay cái khác mà vẫn để lại trong nhà nhỉ?

Cô tháo đoạn dây đỏ, lặng lẽ mở hai cánh gương xem thử. Mặt gương rạn chi chít như mạng nhện, chỉ nhẵn nhụi ở đúng khoảng phản chiếu chính diện mặt người cầm.

Khi nhìn vào đó, trong một khoảnh khắc, Kiyone như thấy gương mặt trắng bệch của một phụ nữ. “Á!” Kiyone khẽ hét lên rồi quay phắt lại. Đúng lúc ấy, khuỷu tay phải của cô va vào chiếc gương, vài mảnh vỡ rơi tung tóe. Mặc kệ tấm gương, Kiyone ngó quanh quất, nhưng không thấy người phụ nữ trắng bệch nào sau lưng mình. Nỗi khiếp sợ ập tới tựa như có con rắn hay thứ gì đó lành lạnh trườn dọc sống lưng.

Kiyone vội nhặt các mảnh vỡ lên, đóng gương ba cánh lại. Cô quấn sợi dây đỏ quanh hai tay cầm rồi cắm cúi chạy khỏi hành lang tối mờ, đầu không ngoảnh lại.

Kiyone sợ hãi khóc lóc chạy về phòng riêng, ôm chặt con búp bê bố làm, co ro trong góc phòng.