5. Yuko
Không chịu nổi nữa rồi, Kiyone nghĩ. Tối qua, cô tới phòng Masayoshi thu dọn bát đũa và nhận thấy điểm bất thường. Khay gỗ đặt trước cửa, đựng vài cái đĩa và bát rỗng, không có gì lạ. Đũa và chén trà cũng bình thường. Nhưng cớ sao cả Masayoshi lẫn Yuko đều không động đến cùng một loại thức ăn? Không nén nổi thắc mắc, Kiyone liền hỏi Masayoshi bấy giờ đang ở trong phòng.
“Cậu chủ, cậu chủ, cháu hỏi điều này được không ạ?”
“Sao vậy Kiyone?”
Bên kia cánh cửa, Masayoshi lập tức trả lời bằng chất giọng dịu dàng y hệt mọi khi. Kiyone thấy lòng quặn thắt.
“Cậu chủ ơi, món cá nục kho ban tối không vừa miệng ạ? Mong cậu chủ cứ nói thẳng với cháu.”
“Không, đồ ăn cháu làm không có chỗ nào đáng chê. Chỉ là tôi quên dặn cháu, tôi và Yuko đều không thích cá nục. Tôi biết làm vậy thật không phải, nhưng không còn cách nào khác hơn là để món cá nục kho lại.”
“Nhưng, nhưng cậu chủ và mợ chủ đều không thích cá nục ạ? Cả hai đều ghét cá nục tới mức không ăn miếng nào luôn ạ?”
“Ừ, đúng vậy Kiyone.”
Kiyone bỗng nhớ lại lần trước hai người để thừa thức ăn. Phải rồi, hồi đó mình mới chân ướt chân ráo đến đây, còn chưa thạo việc, không biết cả hai ăn ít nên lỡ nấu quá nhiều. Kiyone chợt nhận ra. Lúc ấy, cả cậu chủ lẫn mợ chủ đều để lại một nửa đồ ăn. Sau đó, cậu chủ dặn cô giảm phân nửa khẩu phần của cả hai.
Thế là sao? Theo lời cậu chủ thì sức ăn của họ chỉ bằng nửa người thường? Tức là sức ăn của hai vợ chồng gộp lại mới bằng sức ăn của một người? Nên hiểu thế nào đây? Nếu mọi lời của cậu chủ đều là nói dối… Không, không thể nào! Cô không mong chuyện đó là thật! Nhưng… nếu người tên Yuko thực sự không còn trên thế gian…
Kiyone tưởng tượng cảnh Masayoshi giả làm Yuko rồi ăn bữa cơm hai người. Đầu tiên Masayoshi sẽ dùng đũa của mình để ăn, sau đó vờ làm Yuko và ăn tiếp. Masayoshi dịu dàng thì thầm với một Yuko không hề có mặt, sau đó lại tự bắt chước giọng điệu của Yuko để trả lời. Bữa ăn cứ tiếp diễn, cuối cùng ăn không hết, chừa lại mỗi phần một nửa. Masayoshi không ăn được cá nục, thì đĩa của Yuko cũng sẽ thừa lại. Vì Yuko chính là Masayoshi.
Thứ ngồi trước khay đồ ăn của Yuko hẳn là con búp bê vẫn nằm trong chăn chứ chẳng phải người. Dẫu thế, Masayoshi vẫn tin rằng ngoài mình ra, trong phòng còn một người nữa là Yuko. Ôi, cơn ác mộng gì thế này? Kiyone choáng váng.
Cậu chủ ơi, chẳng phải mợ chủ Yuko đã mất từ hai năm trước, được cậu an táng dưới ngôi mộ trong rặng trúc đó sao? Đi xa khỏi phòng của Masayoshi, Kiyone không kìm nổi nước mắt. Những giọt nước mắt tí tách rơi xuống chiếc bát con trên khay. Hành lang vẫn kêu cót két.
Hôm sau, Kiyone ra một quyết định. Động lực đến từ việc Masayoshi đột ngột rời nhà.
“Kiyone, trưa nay tôi có việc phải đi khá xa, chắc sẽ về muộn.” Masayoshi ăn mặc tươm tất, xách cái cặp đen to tướng chẳng mấy khi dùng. “Mà…” Lúc nói câu này, anh nhìn thẳng vào mắt Kiyone, “Cháu không được vào căn phòng Yuko đang nghỉ ngơi đâu đấy, biết chưa?”
Kiyone giật thót.
“Nhớ nhé, dứt khoát không được vào phòng. Hứa đi.”
“Vâng, cháu rõ rồi. Cháu sẽ không vào căn phòng mợ chủ nghỉ ngơi đâu.” Kiyone đáp, giọng run run.
Nghe xong câu trả lời của Kiyone, Masayoshi rời khỏi nhà. Hôm nay cậu chủ không đi guốc gỗ như thường lệ, nên không có tiếng lộc cộc quen thuộc. Sau khi tiễn Masayoshi ở cổng, nơi này chỉ còn lại mình Kiyone.
Hôm nay cháu sẽ kết thúc mọi thứ, thưa cậu chủ. Nhìn theo hướng Masayoshi khuất bóng, Kiyone thầm tuyên bố. Cậu chủ, hôm nay khi cậu trở về, người vợ vẫn ám ảnh tâm trí cậu sẽ biến khỏi thế gian. Ôi, chắc cậu chủ sẽ ghét cháu, oán hận cháu lắm. Nhưng cháu không chịu nổi nữa. Cả cháu lẫn cậu chủ đều phải chấm dứt cơn ác mộng này thôi. Cháu tin khi tỉnh giấc, đón chào cậu chủ sẽ là sớm mai tươi đẹp tinh khôi.
“Mợ chủ, mợ chủ, cháu mang bữa tối tới rồi đây.” Kiyone gọi vọng vào phòng, quả nhiên chẳng ai hồi đáp. Để chắc chắn, Kiyone vẫn để phần ăn của Yuko trước cửa. Nếu lúc dọn khay, trong bát không còn thức ăn thì nghĩa là người tên Yuko đã dùng bữa và Yuko thực sự tồn tại.
Mình đang làm điều có lỗi với cậu chủ. Kiyone vừa nghĩ vừa dùng phễu chiết dầu từ cái máy sưởi bị lãng quên ở kho vào chai thủy tinh 1,8 lít. Bóng đèn dây tóc lủng lẳng trên trần tỏa ánh vàng cam yếu ớt, chập chờn rọi xuống tay cô. Dầu chảy ồng ộc vào chai thủy tinh lục sậm, ánh lên màu u tối bóng nhẫy. Kiyone bất giác ngẩng đầu, nhìn đống hộp gỗ đựng búp bê vẫn nằm trên kệ. Những chữ “búp bê” như thúc giục cô mau hoàn thành mọi việc.
Chiết xong dầu sang chai, Kiyone mang chai và diêm ra giữa khu vườn rộng của nhà Torigoe. Đốt ở đây thì không lo lửa lan sang nơi khác.
Mặt trời đã sớm khuất bóng, thế gian chìm trong màn đêm, rặng trúc cũng yên tĩnh hòa vào nền trời. Xem chừng đêm nay lại mịt mù không trăng sao.
Có lẽ mình sẽ không bao giờ quên được bóng tối này. Màn đêm thăm thẳm như hố sâu vô đáy che phủ rặng trúc và đèn đá nơi đây hẳn sẽ ám ảnh mình cả đời.
Kiyone thắp một cây nến, cầm đi gọi Yuko. Ánh nến lay lắt như nhảy múa trên mặt cô. Cô đi dọc hành lang kêu cót két, tới phòng Masayoshi. Cậu chủ ra ngoài từ trưa. Nếu lời cậu chủ là thật thì hiện giờ trong phòng chỉ còn người phụ nữ tên Yuko. Nhưng… ánh mắt Kiyone dừng trên cái khay đặt trước cửa, lòng se lại. Đồ ăn không xê xích một li so với lúc mang tới. Chưa ai đụng đến.
Cậu chủ, nếu trong kia thực sự có người phụ nữ tên Yuko, thì thức ăn ở đây phải vơi đi ít nhiều chứ? Người phụ nữ tên Yuko mà cậu chủ vẫn nhắc quả nhiên đã mất từ hai năm trước, cậu chủ chỉ đang thấy ảo ảnh của mợ ấy trong con búp bê kia phải không…?
“Cháu xin phép làm phiền.” Kiyone kéo mở cánh cửa, mắt đã rơm rớm. Bật đèn phòng lên rồi, Kiyone vẫn không thấy bất cứ bóng người nào, chỉ có đám búp bê bé gái với làn da trắng bệch đặt thành hàng. Giữa màn đêm, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ ngọn đèn làm nổi bật gò má trắng muốt căng phồng và suối tóc đen mượt của lũ búp bê. Kiyone căng thẳng nín thở.
Đã bao năm kể từ cái đêm mình bị vây khốn giữa đám búp bê mặt trắng kia? Kiyone nhớ về trải nghiệm hồi bé, cô phải qua đêm trong xưởng của ông bố là nghệ nhân búp bê. Bấy lâu nay Kiyone vẫn sợ búp bê. Chúng cứ nhìn trừng trừng làm cô thấy rờn rợn. Biết đâu vào khoảnh khắc cô lơ là, chúng sẽ bất chợt cử động, vứt cái mặt nạ vô hồn và cười hềnh hệch? Biết đâu chúng sẽ tung tăng lao đến cưỡi lên người cô như cách lũ trẻ thường tác oai tác quái với người lớn? Những ý nghĩ ấy khiến Kiyone hoàng sợ, chỉ muốn bỏ chạy ngay.
Trong phòng trải sẵn hai bộ chăn đệm. Một bộ để Masayoshi nằm ngủ, bộ còn lại hẳn là của Yuko. Nhưng khuôn mặt trắng bệch lộ ra dưới chăn nhìn kiểu gì cũng thấy là búp bê chứ chẳng phải người. Kiyone dám chắc con búp bê này là “Yuko”.
Có khi nó là tác phẩm của bố cũng nên.
Lật chăn lên, nhìn bộ đồ ngủ trắng tinh trên người nó, Kiyone liền hiểu trước giờ mình vẫn giặt đồ cho một con búp bê. Nghĩ đến đó, cô không tài nào xua đi ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu.
Chẳng phải bản thân cô trước giờ cũng chỉ là con rối bị con búp bê gọi là “Yuko” này giật dây sao?
Hơn nữa cô không phải người duy nhất bị giật dây.
Kiyone ôm xốc Yuko lên. Khi cô bước ra khỏi căn phòng và tắt đèn, đám búp bê cũng chìm vào bóng tối.
Vào giây phút đó, chúng đã bật cười chăng? Hay bật khóc?
Kiyone ôm Yuko ra giữa vườn, đặt con búp bê nằm ngửa ở đó rồi thắp nến. Ánh lửa chập chờn lay động trên mặt Kiyone và mặt Yuko vô hồn. Một khoảnh vườn bỗng bừng sáng.
Con búp bê này đã làm đảo lộn cuộc sống hiện tại của cậu chủ. Nó được cậu chủ trìu mến gọi bằng cái tên Yuko của người vợ đã nằm dưới mộ, được cậu chủ chăm sóc nâng niu.
Kiyone dứt khoát tưới hết chỗ dầu hỏa trong chai xuống Yuko. Dầu thấm vào bộ đồ trắng, làm nổi lên những vệt lấm tấm trong suốt. Cô đổ đến khi dầu cạn sạch rồi nhẹ nhàng đặt cái chai rỗng xuống đất.
Trong ánh nến, Yuko đẫm dầu nằm trên đất. Kiyone thấy nó thật đẹp, có lẽ đẹp hơn tất thảy những người sống trên cõi trần. Cô lặng lẽ châm lửa. Bộ đồ trắng lập tức bắt lửa, cháy phừng phừng. Ngọn lửa lớn gấp ngàn lần ánh nến leo lét nuốt chửng Yuko, khiến vườn nhà Torigoe sáng rực. Hệt mặt trời ban trưa, Kiyone nghĩ. Cô nhìn ngọn lửa, thấy viền mắt mình nóng sực.
Cô đã đốt con búp bê. Cô đã đốt con búp bê người đó yêu thương. Suy nghĩ này văng vẳng trong tâm trí Kiyone. Cô lùi bước, tránh xa ngọn lửa.
Lửa hừng hực bao trùm tấm thân Yuko, chẳng biết khi nào mới dứt. Tàn lửa bay khắp nơi, nhảy múa cao vút giữa khoảng trời lặng gió, hóa thành vô vàn chấm đỏ nơi màn đêm vắng trăng sao.
Bỗng nhiên, Kiyone nghe thấy tiếng gào của Masayoshi.
“Chuyện gì thế này!? Yuko! Yuko!!!” Masayoshi quăng cái cặp cạnh cổng nhà Torigoe, hốt hoảng lao đến bên đống lửa. “Ôi, đây, đây là…”
Dường như Masayoshi chẳng tìm nổi từ ngữ để nói nữa, cứ gào lên, cuống cuồng cởi áo khoác cố dập lửa rồi đè cả người lên. Xung quanh chỉ còn ánh sáng của nến cùng những đốm lửa rải rác trên đất.
“Cậu chủ! Đó chỉ là một con búp bê! Làm gì có ai là Yuko chứ! Tỉnh táo lại đi, cậu chủ!”
Nhưng Masayoshi lại xem như Kiyone không tồn tại, cứ gào mãi tên Yuko, nước mắt lã chã.
“Cậu chủ! Hãy nhìn cháu đi, cậu chủ…!”
Masayoshi dùng thân mình dập tắt đống lửa, ôm chặt lấy Yuko giờ đã bị đốt cháy chẳng còn chút nào vẻ đẹp ban đầu. Anh cứ cọ má mình vào má Yuko mà khóc lóc xin lỗi, “Ôi, Yuko. Anh xin lỗi, anh xin lỗi…!” Masayoshi gào đến khản cả giọng, run rẩy như thể linh hồn đang vỡ thành từng mảnh.
Thấy anh như vậy, lòng Kiyone quặn thắt. Masayoshi cứ ôm chặt Yuko mà khóc. Kiyone ôm lấy lưng anh, cũng òa khóc theo. Nến bị ném xuống đất, tắt ngúm. Những đốm lửa leo lét dưới đất chiếu sáng giọt lệ lăn dài trên gò má Kiyone.