6. Belladonna
Cánh cửa gỗ cũ kĩ ở bệnh viện bị kẹt, kéo mãi mới chịu trượt mở. Mùi ẩm thấp lẫn với mùi thuốc men trong phòng làm người ta khó chịu, bí bách trong ngực. Dép đi trong nhà màu nâu cũ rách, cố tìm cũng chẳng mò được đôi nào còn lành lặn.
Trái với bầu không khí ẩm mốc tối tăm trong bệnh viện, bên ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ. Dường như ánh nắng này đã mang hơi thở mùa hè.
Masayoshi rời phòng chờ, nơi có hàng ghế bọc da đen đôi chỗ lòi ruột vàng. Anh bước dọc hành lang gỗ cũ kĩ và được dẫn vào căn phòng có một bác sĩ ngồi đợi sẵn. Bác sĩ còn trẻ nhưng gương mặt đã nhuốm nét từng trải, đôi con ngươi sẫm màu chăm chú nhìn Masayoshi khi anh bước vào phòng. Masayoshi hồi hộp, vô thức siết chặt khăn tay.
“Ôi, thật lòng con thấy may quá. Vâng, bố cũng nghĩ vậy đúng không? Cậu chủ sẽ được xuất viện ngay, nói chuyện một lúc với bác sĩ xong là có thể ra viện rồi. Con thấy hơi lo nên đã hỏi bác sĩ, thế là bác sĩ bảo, ‘Hiện giờ, điều cậu chủ của cô cần nhất là được ở một nơi thoải mái để bình tĩnh lại.’ Giờ cậu chủ đang nói chuyện với bác sĩ. Bố à, bố biết rõ cậu chủ, phải không? Cậu chủ là bạn bố mà.”
Khi Kiyone biết Masayoshi không nhất thiết phải nhập viện, cô rất mừng. Với cô, tin vui nhất là tuy còn di chứng sau cơn sốc nặng, nhưng Masayoshi có thể lập tức quay lại cuộc sống bình thường.
“Nào, ta nói chuyện chút nhé?”
Sau khi mời Masayoshi ngồi xuống ghế đẩu tròn không có lưng tựa, bác sĩ thẳng thắn nói. Masayoshi mới khẽ cựa, ghế đã rít lên âm thanh chói tai.
“Yuko, Yuko đã bị thiêu cháy. Khi tôi về đến nhà, Yuko đã bị đám lửa kia thiêu cháy. Ôi, đến giờ tôi vẫn không quên được cảnh đó.”
Masayoshi nhận ra giọng mình đang run rẩy. Hễ nhắm mắt là anh lại thấy những đốm lửa nhảy múa khắp thân thể Yuko, không tài nào dập tắt.
“Ôi, Yuko… Bác sĩ, bao giờ Yuko mới về bên tôi…?”
Bác sĩ chau mày, lặng lẽ đáp. “Không, anh không nên thấy cô ấy thì hơn. Tình trạng thi thể của cô ấy kinh khủng lắm…”
Một giọt mồ hôi chậm rãi chạy dọc sống lưng Masayoshi, anh giơ mu bàn tay quệt mồ hôi rịn trên trán thì thấy trán đã ướt đẫm.
“Tôi hiểu tâm trạng của anh…” Bác sĩ nói với Masayoshi, vẻ thương cảm.
“Yuko là vợ thứ hai của tôi. Vợ đầu của tôi đã mất, chỉ để lại kỉ vật là chiếc gương ba cánh cô ấy từng dùng.” Masayoshi đổ nửa người tới trước, chiếc ghế lập tức rít một tiếng to. Âm thanh như tiếng cào vào mặt kính, vang lên rồi mất hút nơi góc phòng. “Tuy đã nứt và không dùng được nữa, nhưng nó là kỉ vật quan trọng của người vợ trước đã ngã gục vì bệnh lao. Nên khi Kiyone lấy mảnh vỡ của chiếc gương, tôi cũng hơi tiếc.”
“Vợ đầu của anh mất từ bao giờ?”
“Hai năm trước. Tôi xây cho cô ấy một cái mộ thật đẹp, cũng đã mai táng chu đáo. Hồi còn sống, cô ấy bị người trong thôn đối xử khá bất công.”
“Vậy sao… Vậy là anh liên tiếp mất vợ…”
“… Đây chính là nhân quả.”
“Nhân quả?”
“Yuko, tôi không ngờ Yuko lại chết như thế…”
Masayoshi và bác sĩ đều im lặng. Một khoảng lặng dài bao trùm căn phòng khiến Masayoshi ngỡ như âm thanh đã biến mất khỏi thế gian. Bác sĩ đột ngột phá tan sự tĩnh lặng.
“Ban nãy tôi có nói chuyện với cô bé Kiyone, nhưng…” Mặt bác sĩ tái đi, “Nội dung khác nhiều so với lời anh kể. Rốt cuộc mọi chuyện là sao?”
Trước câu hỏi của bác sĩ, Masayoshi im lặng một lúc. Đoạn, anh đặt cái khăn tay gấp gọn lên bàn gỗ, điệu bộ như vừa trút bỏ một gánh nặng.
“Có thể anh sẽ không tin chuyện này.” Masayoshi nhìn vào mắt bác sĩ rồi mở lời.
“Chuyện gì cơ?”
Masayoshi không đáp. Dưới ánh mắt chăm chú của bác sĩ, anh vươn những ngón tay run rẩy, lặng lẽ mở cái khăn tay vừa đặt lên bàn. Bên trong là hai quả nho nhỏ đen bóng như đang hút hết ánh sáng. Đó là quả của cái cây trồng cạnh cổng nhà Torigoe.
“Đây là quả gì?” Bác sĩ cúi xuống quan sát thứ quả đen trên bàn.
“Tôi tìm thấy chúng trong góc phòng Kiyone. Quả nhỏ, sáng bóng nhỉ? Đó là quả của loài cây mọc trong nhà Torigoe, tên là belladonna.”
“Belladonna?”
“Vâng…” Masayoshi tái mét mặt, cố kìm cảm giác buồn nôn. Môi anh run rẩy dữ dội. “Belladonna… Thứ quả cực độc nghe đồn đã dùng để ám sát cha của Hamlet.”
Bác sĩ toan giơ tay chạm vào quả đen trên bàn, nghe vậy liền khựng lại, mặt tái đi.
“Tôi có bạn làm trong giới xuất bản nên đã nhờ kiểm tra hộ.”
“Quả độc thì sao?”
Masayoshi nhíu cặp chân mày đẫm mồ hôi, phân vân không biết nên kể từ đâu. Có quá nhiều điều cần đề cập. “Chuyện không liên quan trực tiếp tới sự việc bất hạnh lần này, nhưng…”
Bác sĩ gật đầu ra chiều thúc giục Masayoshi.
“Tôi nghe bạn kể, chuyện xảy ra cách đây tầm mười năm, tại vùng Sanin [22] … Không, nên nói là lời đồn thì đúng hơn.”
Cả Masayoshi và bác sĩ đều đổ mồ hôi ròng ròng, nhưng cơ thể lại ớn lạnh từng cơn.
Khoảng mười năm trước, một nhóm đàn ông vào núi hái rau rừng. Khi hoàng hôn sắp buông, họ phát hiện một loài cây không rõ tên nằm sâu trong núi. Loài thực vật đó khá bé, đậu đầy quả trông rất ngon mắt. Họ tò mò hương vị của nó. Nhưng chỉ nhìn thì sao biết được hương vị, nên có người đã bứt một quả ăn thử. Bất hạnh liền ập đến với người đàn ông ấy.
Mấy người còn lại vây quanh người đã ăn thứ quả kia, hỏi mùi vị của nó. Nhưng người nọ không trả lời mà đột ngột bò ra đất bàng tứ chi rồi lồng lên, lao đi như dã thú, mắt vằn lên tia máu hung bạo.
Trong khi những người còn lại đang ngơ ngác, người kia đã biến vào trong núi. Một lúc sau, tiếng hú kì lạ không rõ của người hay sói vang lên ba lần, vọng khắp núi non.
Gió thổi vào phòng qua cánh cửa sổ để mở.
“Sau đó, bọn họ sợ sệt vạch cây rừng đi vào sâu trong núi, đến nơi phát ra tiếng hú thì tìm thấy người kia trong tình trạng ngã vật, sùi bọt mép, tắt thở.”
Bác sĩ nhăn mặt, co người lại. Chiếc ghế rít lên khô khốc.
“Sau khi ăn quả độc kia, anh ta liền nghĩ mình là sói rồi chết? Chuyện đó có liên quan gì tới Kiyone?”
Masayoshi và bác sĩ đều không thể rời mắt khỏi thứ quả đen trên bàn. Đằng xa vọng lại tiếng chân ai đó chạy trên hành lang, nhưng ở đây thì lặng ngắt như thuộc một chiều không gian khác.
“Tôi nghi Kiyone đã ăn phải thứ quả belladonna chỉ cần 0,1 gam là mất mạng này.”
Bác sĩ tròn mắt kinh ngạc. “Ăn loại quả độc đến thế thì làm sao sống nổi? Cô bé vẫn đang sống sờ sờ mà?”
“Bảo ăn 0,1 gam là chết, chứ thực chất ai lại đi tính rõ liều lượng cho người khác ăn, con số này cũng không có gì chắc chắn. Hơn nữa có thể Kiyone đã nhổ ra giữa chừng, hoặc tùy cơ địa mà tác dụng khác nhau. Đúng là Kiyone đang sống. Không, đã sống sót…”
“Ra vậy, tôi hiểu sơ sơ ý anh rồi. Tức là Kiyone cũng rơi vào tình trạng gần giống người đàn ông đã ăn quả độc và biến thành sói?”
“Không, hơi khác. Tôi nghĩ sau khi ăn thứ quả ác quỷ này, thay vì trúng độc Atropin, thành phần chính của belladonna, Kiyone đã chịu di chứng do cơn sốc nặng. Nghĩa là con bé đã ăn quả belladonna và sống sót. Nhưng thay vì mất mạng, nó đã mắc chứng mê sảng mãn tính.”
“Chứng mê sảng? Nghĩa là đầu óc lú lẫn, không phân rõ thực ảo…”
“Đúng vậy, thưa bác sĩ. Ôi, sao lại ra nông nỗi này!” Masayoshi không nén nổi tiếng than. “Hồi còn nhỏ, Kiyone từng bị người cha là nghệ nhân búp bê nhốt cả đêm trong xưởng. Tôi nghe nói suốt một thời gian sau, con bé khá sợ búp bê hình bé gái. Trải nghiệm kinh hoàng đó cùng chứng mê sảng do thứ quả ác quỷ kia mang tới khiến con bé khó phân biệt rạch ròi người với búp bê! Đối với Kiyone hiện giờ, ranh giới giữa người và búp bê chỉ mong manh như màn sương!”
Bác sĩ trợn mắt, “Kiyone cho rằng cô Yuko là búp bê?”
“Tất cả là tại thứ quả đen này.”
Chẳng cần Masayoshi chỉ, ánh mắt hai người đã vô thức nhìn vào loại quả nhỏ bé trên bàn.
“Belladonna là loài cây ác quỷ. Chính thứ quả tai ác này đã đưa Kiyone vào cõi mơ. Trời ơi! Belladonna đã gieo vào lòng Kiyone giấc mơ ‘không có con người nào tên Yuko cả, Yuko chỉ là một con búp bê’…”
“Tức là quả ác quỷ xui khiến Kiyone đốt con búp bê?”
Masayoshi đưa hai tay bưng mặt, cắn răng khóc rấm rứt, “Đến giờ tôi vẫn không thể tin nổi chuyện đó!”
“Sao lại ra nông nỗi này… Thật đáng thương. Cả cô Yuko lẫn Kiyone đều đáng thương. Kiyone đã bị thứ quả ác quỷ kia ám lúc nào không hay, khác nào con búp bê bị giật dây! Nhưng sao anh và cô Yuko không cho Kiyone lại gần phòng mình? Sao không giới thiệu cô Yuko với cô bé? Tôi thấy điều này thật kì lạ.”
“Yuko cũng…” Masayoshi sụt sùi đáp, “Yuko cũng bị lao phổi nên tôi không thể để Kiyone lại gần cô ấy, nhỡ bị lây… Không lâu trước khi Kiyone tới nhà tôi làm việc, bố ruột cô bé đã mất vì bệnh lao mà. Vì thế tôi đành tự chăm sóc Yuko. Chưa kể việc Yuko bị lao là bí mật tôi không thể chia sẻ cùng ai, kể cả Kiyone. Bác sĩ cũng hiểu chứ? Ánh mắt lạnh lẽo của người dân trong một cái thôn quê mùa… Tôi không muốn tiết lộ bệnh tình của vợ với bất cứ ai. Tôi không muốn Yuko chịu cảnh bị kì thị như vợ trước.”
Căn phòng chìm vào im lặng. Masayoshi cảm thấy như đang bị thứ gì nặng trịch đè ép. Mặt đất dưới chân dường như bắt đầu mềm oặt và vỡ vụn, hút anh xuống lúc nào không hay. Những giọt mồ hôi lạnh toát rịn trên cánh tay Masayoshi. Thấy bác sĩ thở dài, anh điều chỉnh tư thế, khiến ghế lại rít lên.
“Kiyone nói đêm hôm ấy, cô Yuko không đụng vào bữa tối cô bé làm, gọi cũng không phản ứng. Hơn nữa, cô Yuko không hề phản kháng khi Kiyone bế xốc cô ấy lên, cũng chẳng chạy trốn khi bị tưới dầu hỏa khắp người. Nên giải thích thế nào đây? Sao cô Yuko lại mặc Kiyone muốn làm gì thì làm?”
Masayoshi lộ vẻ trầm tư. Chẳng rõ do phòng bí bách hay do cơn nóng, nhưng anh thấy buồn nôn, lòng đau buồn khôn tả, chẳng còn thiết tha gì.
“Yuko hay lơ mơ lắm. Những lúc đó, cô ấy cứ nhìn một điểm trong không trung rồi đờ ra bất động. Phải, như búp bê vậy. Khi rơi vào trạng thái ấy, vợ tôi rất khó tỉnh táo lại. Tôi phải lay vai cô ấy thật mạnh, kề tai gào tên cô ấy, chứ đợi vợ tôi tự tỉnh thì không biết đến lúc nào. Nên kể cả có đặt cô ấy xuống đất…”
Anh nhắm mắt, hình ảnh Yuko bị thiêu lại hiện lên trong tâm trí.
Xin lỗi em.
Mỗi lần nhớ lại chuyện xưa, Masayoshi lại thầm ăn năn. Không xin lỗi, lòng anh sẽ không yên.
Xin lỗi em. Anh là kẻ mang mầm bất hạnh.
“Ôi, quả belladonna…” Bác sĩ thở dài. “Chỉ có thể nói thứ đang nằm trên bàn đã gài bẫy Kiyone và Yuko. Nhưng sao loài cây đáng sợ có thể cướp đi khả năng nhận thức của một thiếu nữ lại mọc trong khuôn viên nhà anh vậy?”
Masayoshi đặt ngón tay lên trán, gục mặt một lúc như đang trăn trở. Cuối cùng, anh lên tiếng bằng chất giọng trầm lắng.
“Torigoe từ xưa đã là danh gia vọng tộc. Từ xưa rất xưa ấy, nhưng thú thật, tôi không mang dòng máu của nhà Torigoe.” Giọng Masayoshi run run. “Mẹ tôi từng kể một chuyện xảy ra cách đây nhiều đời, có một phụ nữ dắt theo một đứa trẻ, ngã gục trước nhà Torigoe. Đó chính là điểm khởi đầu của nhân quả.”
“Nhân quả?”
“Vâng, gia chủ Torigoe thời bấy giờ đã làm một điều không nên là thu nhận người phụ nữ và đứa trẻ. Mẹ tôi không nói toạc ra, nhưng tôi nghĩ cô ta đã dụ dỗ ông ấy. Đúng, chắc chắn là vậy. Cô ta cố ý ngất ngay trước cửa nhà Torigoe để kiếm cơ hội.” Masayoshi vô cùng buồn bã. “Gia chủ Torigoe đã có vợ, nhưng người phụ nữ và đứa trẻ tới chưa lâu thì vợ ông ấy qua đời không rõ nguyên nhân. Thế rồi, gia chủ lập tức tái hôn với người phụ nữ kia.”
“Tái hôn…?”
“Vâng, đúng thế. Chưa hết! Cô ta thành người nhà Torigoe không được bao lâu, gia chủ Torigoe cũng qua đời!”
Bác sĩ nuốt nước bọt.
“Cô ta và đứa con đã kế thừa gia sản Torigoe. Dòng máu chảy trong người tôi là của đứa trẻ cô ta dắt theo, chứ không phải dòng máu Torigoe!” Masayoshi không nén nổi nước mắt. “Gia chủ Torigoe và vợ đều đột ngột chết đi…! Ôi, đau đớn xiết bao! Chắc chắn tổ tiên tôi đã đầu độc họ để chiếm nhà Torigoe! Nghe nói khi người phụ nữ đó tới nhà Torigoe, đứa trẻ đi cùng cô ta cầm một cành hoa. Giờ tôi hiểu ra rồi. Cành hoa nó cầm chính là hoa belladonna! Người trong thôn nhìn hậu duệ nhà Torigoe bằng ánh mắt ghẻ lạnh không chỉ vì bệnh lao, mà còn vì biết hành vi chiếm nhà Torigoe của tổ tiên tôi đấy!”
Bác sĩ định trấn an Masayoshi, nhưng anh đứng bật dậy, bàn tay siết chặt run rẩy.
“Đây là nhân quả, là lời nguyền truyền đời trong huyết mạch tôi, là sự báo thù của tổ tiên nhà Torigoe! Ôi, tôi chẳng thể làm gì cả. Chính tôi, hậu duệ của kẻ kí giao ước với ác quỷ, đã giết Yuko! Không, không chỉ Yuko! Cả vợ trước, cả Kiyone, mọi bất hạnh đều bắt nguồn từ tôi đây!”
Masayoshi ngửa mặt gào, mặc nước mắt lã chã rơi mà chẳng buồn lau. Bác sĩ nhíu chặt đôi mày, im lặng nhắm mắt cho tới lúc anh ngừng khóc.
Là định mệnh sao?
Masayoshi lặng lẽ nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm quả đen trên bàn. Anh thậm chí không nhận ra mình đã đứng lên. Trong tim chỉ còn một màu xám tro tàn.
“Vậy ra bi kịch bắt đầu từ lúc đứa trẻ cầm cành hoa ác quỷ, theo mẹ đến diễn trò trước cổng nhà Torigoe?”
Im lặng hồi lâu, bác sĩ gói quả đen trên bàn vào khăn tay rồi đứng dậy, nhét nó vào tay Masayoshi. Anh nhận ra tay bác sĩ cũng đang run.
“Anh hãy đốt ngay đi. Không chỉ hai quả đang cầm, mà hãy đốt trụi cây belladonna mọc ở nhà rồi đến đón Kiyone. Trong lúc đó, tôi sẽ chữa trị di chứng cho cô bé. Không, dù tôi không chữa khỏi cho Kiyone được, anh vẫn nên đón cô bé về. Chẳng phải giờ hai người đều chỉ có một mình sao? Khi nào tâm tình bình ổn, hãy dành chút thời gian thong thả trò chuyện với nhau. Chắc cả anh và cô bé đều rất khổ sở, nhưng hãy kiên nhẫn, rộng lòng chấp nhận nhau. Hãy để cái gọi là nhân quả kết thúc ở đời anh đi.”
Nắm chặt quả belladonna bác sĩ đưa, Masayoshi suy sụp quỳ xuống sàn gỗ. Sau khi bác sĩ lặng lẽ rời phòng, người ta vẫn nghe thấy tiếng nức nở của Masayoshi vọng ra.
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên ở nơi nào đó trong bệnh viện.
Bố ơi, bố nghe thấy chứ? Con có người con thích rồi đấy. Một người rất tuyệt vời. Mà bố cũng quý người ta lắm.
Kiyone líu ríu trò chuyện với con búp bê ngồi bên cạnh. Nó là kỉ vật của bố cô. Ánh nắng rực rỡ rọi vào qua cửa sổ, dịu dàng phủ lên người Kiyone đang nằm trên giường. Gió thổi, rèm trắng trong phòng bệnh khẽ lay như vẫy gọi cô.
Bố ơi, trời hôm nay thật ấm áp. Bao giờ về nhà, con phải phơi quần áo cho người ấy mới được.
Nhưng con búp bê mãi chẳng chịu đáp lời, Kiyone nghiêng đầu thắc mắc.
Cô thấy hơi cô đơn.