Chương 3 Sơn Ca Hót Giữa Trời
Không hiểu từ khi nào giữa cánh đồng mênh mông phía sau rặng keo gai um tùm của giồng cát nổi lên một khu đất đồi.Khu đất này hình tròn, mọc toàn cây dại và bị bỏ hoang.Người ta dùng khu đất này làm nghĩa địa, ở đây có vô số ngôi mộ đắp bằng đất không ai chăm sóc nên cây cỏ mọc um tùm.Nghĩa địa “gò đất” nổi tiếng nhiều ma, ngay ban ngày người lớn cũng không dám lên đây một mình nói chi là bọn trẻ con.Nhưng An không sợ mà còn cho đó là một nơi lý tưởng để bắt dế, bắn chim và tìm tổ sơn ca.Bọn chim sơn ca thường tìm nơi vắng vẻ, cây cỏ um tùm, có nhiều ngôi mộ bằng đất lâu năm để làm tổ, sinh con.Vì vậy An quyết định xâm nhập khu nghĩa địa gò đất.
Thấy An xâm xâm bước về khu nghĩa địa Tiếp khựng lại hỏi:
-Mày đi đâu vậy?
-Tìm tổ chim sơn ca.
-Nhưng đó là khu nghĩa địa gò đất.
-Thì đã sao?
Tiếp rụt cổ nói:
-Ở đó có nhiều ma lắm, không ai dám lên đó một mình dù là ban ngày.
-Chính vì thế nên mình mới lên.
-Mày không sợ sao?
-Sợ gì chứ?
-Sợ ma.
An cười giòn:
-Tao đang cần tìm…bắt ma đây.
-Chết, mày nói giỡn kiểu đó không nên đâu.Bà tao kể rằng lúc trước có một người đàn ông nhậu xỉn về ngang khu gò đất đứng “ tè” bị ma bắt nhào xuống ruộng uống nước chết đấy.
-Tao không tin.
-Nhưng mà tao tin, tao sợ lắm không dám lên đó đâu.
An nhìn Tiếp cười:
-Mày mập mà nhát còn hơn thỏ đế.Không đi thì ở đó, tao đi một mình vậy.
-Ừa, mày đi một mình tao ngồi đây chờ cũng được.
Tuy nói cứng như thế, nhưng khi thấy An bỏ đi, Tiếp cũng hoảng vía lẽo đẽo theo sau.Bởi lẽ nếu ở lại một mình với hàng keo vắng vẻ âm u giữa buổi trưa trời đứng bóng như thế này Tiếp cũng thấy ớn xương sống.
Thấy An đi nhanh quá, bỏ mình một quãng xa, Tiếp lo sợ gọi:
-An ơi, chờ tao với.
-Mày có im đi không, miệng mày la làng như thế lũ chim sợ mất vía trốn biệt thì làm sao mà tìm tổ của chúng chứ?
An đứng lại chờ Tiếp, thấy con nhà này mặt mày xanh xám, sợ đổ mồ hôi An thương hại nói:
-Mày có muốn hết sợ ma không?
-M…u…ố…n.
-Vậy hãy nắm hai bàn tay lại, ngón cái đặt vào giữa lòng bàn tay rồi niệm chú.
-Niệm sao?
An trêu:
-Úm ba la, chém cha con ma, tao bắt mày lột da nấu sương sa…hột lựu.
Biết An trêu mình Tiếp giận lắm, nhưng quả thật là Tiếp rất sợ khu nghĩa địa gò đất.Bình thường có cho kẹo Tiếp cũng không dám tới đây.
Lần này An vỗ vai Tiếp nói nghiêm chỉnh:
-Mày cứ nắm hai bàn tay lại như tao nói đi, bảo đảm ma nó sẽ sợ mày.
-Không phải đọc thần chú chứ?
-Không, cứ im lặng bước theo sau tao thôi.
Tiếp nắm hai bàn tay thật chặt, làm đúng như lời An nói.Nó mím môi bước theo phía sau An.Quả nhiên Tiếp thấy bớt sợ ma.
Trời nắng chang chang như đổ lửa, thứ nắng như nung mặt người, đốt cháy đất ruộng khô nẻ, thốc lên mùi rơm rạ hanh nồng.An bỗng nghe tiếng sơn ca hót lãnh lót trên đầu, nó ngước mặt nhìn lên khoảng không gian cao rộng mênh mông.An bắt gặp một chú sơn ca đang vỗ cánh, vừa bay vừa hót, cái bóng nó mới đẹp làm sao, cứ thoăn thoắt lượn vòng trên đầu An rồi biến mất về phía nghĩa địa gò đất.
An nói với Tiếp:
-Con sơn ca này bay lẻ, chứng tỏ nó có tổ và con mái đang ở nhà ấp trứng hoặc đang nuôi con.
-Sao mày biết?
-Kinh nghiệm.
-Mày nói cho tao nghe đi.
-Nhưng mày đang sợ ma kia mà.
Tiếp bặm môi:
-Tao hết sợ rồi.
-Thật chứ?
-T…h…ậ…t.
An lên giọng:
-Sơn ca thường bay có đôi con trống và con mái.Mày thấy sơn ca chạy trên bờ đê cũng thế, bao giờ cũng có con trống và con mái.Nếu thấy nó bay hay chạy trên bờ đất một mình thì nó đã xây tổ và một con đang ở nhà ấp trứng hoặc nuôi con.
-Tao không thích sơn ca, nó giống chim sẻ quá, lại khó bắt, có bắt được cũng khó nuôi mà nuôi được chưa chắc nó đã hót.Sơn ca mà “điếc” thì còn thua chim sẻ nữa.
An cười:
-Sơn ca phải nuôi từ nhỏ nó mới dạn và mới hót được.Nếu không biết nuôi nó sẽ chết vì nuôi sơn ca trong lồng phải có cát, sơn ca thích chạy trên cát nóng và nó chỉ tắm cát chứ không tắm nước.
-Mày có nuôi sơn ca chưa mà biết?
-Chưa.
-Vậy là mày nói dóc con ơi.
-Tao không nói dóc đâu, vì đó là kinh nghiệm của “ông thầy” tao truyền lại cho tao.
Tiếp thắc mắc:
-Thầy mày là ai?
-Là ông Tám Trác.
-Mày xạo hoài, ông Tám gác cu ai mà không biết, nhưng xưa nay ông Tám đâu có nhận ai làm đệ tử, vậy làm sao ổng truyền nghề lại cho mày được?
An cười cười, vẻ bí mật:
-Mày không tin ư?hãy đợi đấy rồi sẽ biết con ạ.Còn bây giờ mày hãy im lặng theo tao tìm ra tổ của con chim sơn ca vừa bay vừa hót lúc nãy nhé.
An và Tiếp đã đặt chân lên nghĩa địa gò đất, tuy bụng nói không sợ ma và hai bàn tay nắm chặt lại nhưng mặt Tiếp xanh mét, trán đổ mồ hôi hột, tái tim đánh lô tô trong lồng ngực.Không sợ sao được vì hồi nào tới giờ Tiếp bị ám ảnh bởi những câu chuyện kể về khu gò đất, nó nghĩ nơi đó là một chốn huyền bí với bao hình ảnh ly kỳ ghê rợn do nhiều người lớn chứng kiến rồi thuật lại để cảnh giác trẻ con.Tiếp chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày nó đặt chân tới chốn huyền bí này.
Trước mặt Tiếp là những ngôi mộ đất loang lỡ, hoang vu, phủ đầy dây leo và cỏ dại.Bao bọc toàn khu nghĩa địa là những bụi keo gai, duối, xương rồng, ráng, lứt…còn tranh và lau sậy thì vô số kể, um tùm như một đám rừng.An mọp người bước đi từng bước chậm, chân nó dẵm lên những đám mắc cỡ mà không sợ bị gai đâm.Loài hoa mắc cỡ thật tinh ranh, khi bị chân người ta dẵm lên, nó chống lại bằng cách khép những chiếc lá li ti bày ra vô số gai nhọn sắc bén như dao, bị gai mắc cỡ đâm vào chân nhức buốt không chịu nổi, nhưng con nhà An vẫn bước đi tỉnh bơ.Tiếp đoán da chân của An rất dày giống như da voi bởi nó thường chạy trên đất nẻ nóng như nung nên mới được như vậy.Còn Tiếp thì chịu, nó lựa những đám cỏ rậm rì mới dặt chân lên, cẩn thận bước theo An từng bước một.
An lần mò quanh những ngôi mộ đất, nó vạch cỏ tìm những cái hang.Quanh những ngôi mộ có biết bao nhiêu là hang, nào hang chuột, hang dế, hang rắn…rủi vớ phải hang rắn mà cho tay vào thì có khi rồi đời.
Tiếp khều lưng An nói:
-Sao mày gan cóc tía vậy, vớ phải hang rắn thì toi mạng sao?
-Suỵt, hang rắn tao biết chứ-An quả quyết nói-hang rắn nó bò vô bò ra mòn nhẵn mà không có dấu chân.
-Còn tổ chim sơn ca thì sao?
-Nó khoét cạn lắm, tròn như miệng chén rồi tha cỏ, tha rơm lót lên để đẻ trứng.Nhưng lũ sơn ca khôn lắm, nó ngụy trang tổ thật kín rất khó tìm.
-Vậy làm sao tìm được?
An cười:
-Vậy tao tìm được mới ngon.
-Mày…truyền kinh nghiệm cho tao với.
-Suỵt, mày ồn ào quá, hãy im lặng tuyệt đối và kiên nhẫn ngồi chờ ở đây rồi sẽ thấy.
An vói tay ngắt một cọng cỏ đưa vô miệng Tiếp bắt nó ngậm.Tiếp thắc mắc hỏi:
-Mày bắt tao ngậm cọng cỏ làm gì?
-Ngậm cọng cỏ trong miệng để mày khỏi mở miệng ra nói được con ạ.Đó mới là im lặng tuyệt đối, tao bắt chước người xưa làm theo thôi, mày thông cảm nghen.
Hai đứa ngồi nấp dưới bóng một cây duối cổ thụ tàn lá um tùm.Thật ra giữa trưa nắng gắt, được ngồi trong bóng cây mát rượi như vầy là tuyệt cú mèo, nhưng Tiếp lại rủi ro ngồi trên một cái tổ kiến bồ nhọt, nó bị một chú kiến bồ nhọt cắn vào mông đau đến nhảy dựng lên mà không dám la, miệng ráng cắn cọng cỏ trân mình chịu trận rồi nhảy sang chỗ khác.
An bỗng sáng mắt, đập tay lên vai Tiếp ra hiệu rồi đưa tay chỉ về hướng ngôi mộ đất phía trước mặt.Tiếp nhìn theo thì thấy một chú sơn ca ở đâu đó vừa bay về đứng trên tấm bia mộ bằng xi măng đã cũ mốc xiêu vẹo, nghiêng hẳn về một bên.Chú sơn ca miệng ngậm một con dế, mắt láu liêng đầy vẻ cảnh giác.
An nói nhỏ vào tai Tiếp:
-Chú sơn ca này tha mồi về nuôi con, bảo đảm cái tổ của nó gần đâu đây.Mày thấy tao nói có linh không?
Tiếp gỡ cọng cỏ ra khỏi miệng, gật đầu:
-Công nhận.
-Nhưng mày phải im lặng, không thì chú sơn ca bay mất là hỏng ăn đấy.Sơn ca nuôi con rất khôn, nó tha mồi về nuôi con trong tổ nhưng rất cảnh giác không bao giờ về tổ ngay mà đứng cảnh giác một lúc, khi thấy an toàn mới bay về tổ.Tao đoán tổ của chú chim này ngay dưới chân bia mộ chứ không ở xa.
Quả nhiên, một lúc sau chú chim bay xuống dưới chân bia mộ, An và Tiếp cùng bật dậy chạy tới.An nhanh tay vạch cỏ, thấy động, hai chú chim sơn ca từ trong cái tổ ấm áp bay vụt ra bỏ lại đàn con tíu tít hả họng kêu vì đói.An mừng rỡ kêu lên:
-Trúng mánh rồi Tiếp mập ơi, có bốn chú chim con ra ràng, cỡ này bắt về nuôi thì hết ý.
Trong tổ sơn ca rõ ràng có bốn chú chim con rất dễ thương đang há miệng đòi ăn, mỗi chú chim con chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, chưa đủ lông cánh để bay.Tiếp chưa bao giờ bắt gặp một tổ sơn ca nên nó cũng mừng rỡ như An và phục con nhà An sát đất.
Tiếp vỗ vai An nói:
-Mày cừ thật An ạ, biết cách tìm ra tổ chim sơn ca ở làng mình may ra chỉ có ông Tám Trác, bây giờ có thêm mày nữa thôi, bọn thằng Song xóm cồn chắc nằm mơ cũng không tin nổi đâu.
-Đã bảo tao là truyền nhân của ông Tám Trác mà mày không tin.Mai mốt ông Tám còn truyền cho tao nghề gác cu nữa mới ngon cơm.
An lột chiếc nón kết đang đội đầu xuống túm bốn chú chim vào, nó mừng khắp khởi và coi đây là một thành quả xuất sắc để khoe với nhỏ Phiến.An sẽ lựa một chú sơn ca con xinh đẹp nhất tặng Phiến, coi như nó đã giữ tròn lời hứa với niềm tự hào của một đứa con trai đầy uy tín.
Tiếp nhìn An cười cầu tài:
-Mày sẽ cho tao một chú sơn ca chứ?
-Sợ mày không biết nuôi, để cho nó chết thì uổng lắm.
-Bắt cào cào, dế cho nó ăn chứ có gì mà khó.
-Sơn ca phải nuôi trong lồng lót cát, không được để cát dơ, mất vệ sinh là nó lăn ra ngủm củ tỏi liền.
-Chuyện này không khó.
An cười cười:
-Nước cho sơn ca uống phải là nước mưa, uống nước giếng nó…đau bụng cũng ngủm.
-Tao làm được, nhà tao thiếu gì nước mưa, có cả chục lu uống quanh năm không hết.
Biết không thể nào từ chối, An ra điều kiện:
-Tao sẽ cho mày một chú sơn ca, nhưng mỗi ngày mày phải bắt cho tao mười con dế, hai chục con cào cào.
Tiếp gật đầu:
-Chuyện nhỏ.
-Không phải nhỏ đâu, nếu ngày nào không đủ số lượng cào cào và dế chim tao bị đói thì tao…xẻo lỗ tai mày xào tỏi cho chim tao ăn đó nghen con.
Tiếp nhe răng cười trừ:
-Chuyện nhỏ luôn.
An đành phải bấm bụng lựa ra chú sơn ca nhỏ nhất trong bầy đưa cho Tiếp.
-Con út đấy, nó nhỏ nhưng sẽ rất khôn.
-Con này là chim trống hay chim mái?
-Chuyện này thì tao “điếc” một trăm tám luôn, không ai có thể nói chính xác chim sơn ca trống hay mái, trừ khi nó hót.Thôi mày ráng nuôi đi, hy vọng lớn lên nó sẽ là con trống.
-Nếu chim mái thì sao?
-Thả cho nó đi…tìm chồng chứ sao, rồi đợi khi nào nó đẻ đi tìm tổ nó bắt chim con về nuôi.
Tiếp chán nản nói:
-Như vậy gọi là nuôi hú họa phải không?
-Ai nuôi chim sơn ca cũng đều gọi là nuôi hú họa hết, hên xui may rủi thôi.
Tiếp cũng lột nón kết của mình xuống bỏ chú chim sơn ca nhỏ xíu An vừa cho vào đó.Chú chim út ít nhưng rất lanh lẹ, nó kêu tíu tít và luôn há miệng đòi ăn.
An nhìn Tiếp nói:
-Từ ngày mai, khi mày đi bắt dế, cào cào cho chú chim của mày ăn phải nhớ bắt đủ số nộp cho tao như cam kết nhé.
-Xong rồi mà mày cứ nói hoài, đó là chuyện nhỏ.
Có ba chú chim sơn ca con trong nhà quả là một niềm vui và cũng là một cục nợ.Đầu tiên An phải tìm một chiếc lồng tạm để nhốt, không gì lý tưởng hơn cái giỏ cắm câu, nó vừa ấm, vừa an toàn cho lũ chim tránh được cặp mắt tinh ranh của chị mèo mướp lúc nào cũng rình mò sục sạo khắp xó nhà.Cái giỏ cắm chưa tới mùa mưa bỏ không treo trên vách được An lấy xuống lau sạch bồ hóng, tuy cũ nhưng hãy còn chắc chắn để làm chỗ nuôi ba chú sơn ca.Khi nào bọn chúng lớn, nuôi riêng phải có lồng dành nuôi sơn ca, lúc ấy An sẽ lên thành phố mua.Bây giờ như thế là tạm ổn.Ba chú sơn ca rồi sẽ chỉ còn
hai thôi, vì mai mốt An sẽ đem tặng Phiến một con đúng như lời hứa, con đó là con đẹp nhất mà An đã chọn sẵn, chỉ còn chờ dịp tới nhà Phiến nữa thôi.Dịp ấy chắc phải là một ngày đẹp trời, An tin sẽ không còn xa.
Như đã quen bóng An, ba chú sơn ca ở trong cái giỏ cắm vừa thấy An tới gần đã há miệng kêu đòi ăn.Ba chú sơn ca rất háu đói, lúc nào cũng đòi ăn, An rất thích cho chúng ăn để nhìn ba cái miệng xinh xắn mở rộng hết cỡ chờ mồi.Khi được An mớm cho chú dế, chúng nuốt vội vàng rồi lại ngoác miệng ra chờ đợi, cứ thế, đến khi nào no mới chịu im.
An với tay lấy cái giỏ xuống định cho lũ chim ăn, nhưng sực nhớ đã không còn chú dế nào.Sáng giờ Tiếp cũng chưa đến nộp “cống phẩm” như thường lệ.An đành múc một ly nước mưa, dùng ngón tay trỏ nhúng vào ly rồi nhểu từng giọt nước vào ba cái miệng chim đang há ra đòi ăn.Cách này cũng làm cho lũ chim đỡ đói.
-Anh An ới ời…
Nghe tiếng gọi, An quay nhìn ra cửa thấy Đạt đang đi vào.Đạt là em út của Tranh, nó đen nhẻm và ốm tong như que củi, đã vậy hàm răng còn bị sún mấy cái nên mỗi khi nó cười thường bị đám bạn nhóc tì chọc là có mấy cái cọc hàng rào không biết giữ, để mối ăn, khiến bây giờ cái miệng bị gió lùa.
An ngạc nhiên hỏi:
-Đạt đi đâu vậy?
-Em có cái này cho anh đây.
Vừa nói Đạt vừa cho tay vào túi quần móc ra mấy con dế chó đã ngất ngư vì bị bỏ trong túi quần quá lâu.Đưa mấy con dế cho An, Đạt cười bảo:
-Em bắt cho mấy chú sơn ca của anh đấy.
-Cám ơn Đạt nghen, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.Mấy con dế chó này tạm đỡ đói cho lũ chim của anh rồi.
Dế chó cỡ bằng dế than hoặc dế lửa, nhưng con trống hay con mái đều có màu nâu nhạt, dế chó trống cũng biết gáy nhưng tiếng gáy của nó nghe thật chán, cứ t…e t…e một điệu nhạt thếch.Loài dế này sinh ra không biết để làm gì, vừa xấu xí, lại không đá được, thịt cũng chẳng ngon lành chi nên lũ chim thường chê không thèm ăn.Do đó lũ dế chó sinh sôi nẩy nở nhiều vô thiên lủng, vạch cỏ, vạch đất lên là gặp chúng chạy từng đàn.
Tuy nhiên giờ đây với lũ sơn ca con đang đói, mấy con dế chó xấu xí, thịt chán phèo cũng trở thành “cao lương mỹ vị” đối với chúng.An vừa giở cái hom giỏ ra, lũ chim đã ngoác miệng kêu đòi ăn.Mấy con dế chó hết vèo trong bầu dều chúng nhanh như gió.
Đạt nheo mắt cười:
-Anh An bắt một chú sơn ca ra cho em coi chút xíu đi.Hồi nào tới giờ em chưa từng thấy sơn ca con, chắc là nó dễ thương lắm?
-Cũng giống như chim sẻ con thôi.
-Nhưng chim sẻ con em thấy hoài, nó làm tổ đầy trên mái ngói nhà thằng Minh, hôm nào có mưa gió lớn, lũ chim sẻ con bị vỡ tổ rơi xuống, em bắt về nuôi nhưng chúng không sống nổi.
An thò tay vào giỏ, bắt ra một chú sơn ca rồi để nó đứng trong lòng bàn tay mình.Chú sơn ca này có lẽ là con đầu đàn, nó lớn rất nhanh và cũng rất dạn dĩ, đứng trong lòng bàn tay An mà nó vẫn ngoác miệng kêu đòi ăn.
Đạt dùng tay vuốt ve chú sơn ca ra vẻ rất thích thú.Nó hỏi An:
-Bao giờ thì chú sơn ca biết hót hả anh An?
-Khi nào nó lớn.
-Chắc còn lâu lắm.
An cười:
-Ngày này năm sau là nó biết hót thôi.
-Con chim nào anh An định tặng chị Phiến vậy?
-Chính là con chim này.
-Chị Phiến biết chưa?
-Chưa.
-Con chim này dễ thương lắm, chắc chị Phiến sẽ rất thích.Anh định bao giờ mang chim tới tặng chị Phiến vậy?
-Anh chưa biết.
Đạt nheo mắt nói:
-Nếu anh không dám tới nhà chị Phiến em sẽ đi thay cho.
-Tại sao anh lại không dám chứ.
-Ai biết đâu, vì em thấy anh Tiếp mập có bao giờ dám tới nhà em chơi do anh ấy sợ chị Tranh một cửa.
An vỗ đầu Đạt cười:
-Anh khácTiếp mập, tại nó nhát như thỏ đế, còn anh sợ gì chị Phiến mà không dám tới nhà chứ?
-Vậy thì anh ngon.Như thế mới là nam nhi chứ.
Bỗng dưng được nhóc tì Đạt khen nịnh, An lấy làm ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào gương mặt đen nhẻm của nó.Thấy An nhìn mình tỏ ý nghi ngờ, Đạt nhe răng cười:
-Em khen thiệt chứ bộ.
-Tao biết chú mày khen nịnh thôi, chắc là có âm mưu gì đây, đúng không?
-Hì, hì…em muốn anh chỉ cách cho em tìm tổ sơn ca.
An vò vò lên mái tóc húi cua màu râu bắp của Đạt cười giòn:
-Thấy chưa, chú mày đâu có qua mặt tao được, cuối cùng cũng lòi ra cái đuôi mèo rồi nhé.
-Anh chỉ kinh nghiệm cho em, bắt được tổ sơn ca em sẽ tôn anh làm sư phụ.
-Có chỉ chú mày cũng không tìm được, thôi để thì giờ đi bắt dế cho anh nuôi sơn ca mau lớn nó hót cho mà nghe, như vậy có lý hơn.
Đạt giận dỗi:
-Nhưng em thích tự mình tìm được tổ sơn ca, bắt chim con về nuôi giống như anh vậy.
-Đợi lớn lên vài tuổi anh sẽ chỉ cho, bây giờ thì không được đâu.
-Sao lại không?
-Vì em còn nhỏ lắm, mà còn nhỏ thì không làm gì được huống chi chuyện tìm tổ sơn ca, ngay người lớn có nhiều kinh nghiệm cũng chưa chắc tìm được.
-Nhưng em sẽ làm được.Ngày mai em sẽ rủ thằng Sơn sóc em của chị Phiến đi tìm.Thằng Sơn sóc nó ghét anh lắm đấy, nó mà phá đám thì anh hết còn đường tới nhà chị Phiến.
Không ngờ chỉ một câu nói ngắn gọn mà Đạt đã lật ngược được tình thế một cách nhanh chóng.An vội kéo tay Đạt xuống giọng:
-Sao thằng Sơn lại ghét anh?
-Ai biết được.
-Chính nó nói với em như vậy à?
-Đúng.
An chột dạ, nếu quả thật đúng như Đạt nói thì gay go rồi.Sơn sóc cũng là em út của Phiến, nó học cùng lớp với Đạt, người cũng ốm tong teo như cây sậy, nhưng có biệt tài leo cây nhanh như sóc nên có biệt danh là Sơn sóc.
Thấy An lo lắng, Đạt biết ngón đòn nó đưa ra đã điểm trúng chỗ yếu của đối thủ nên cười khoái chí nói:
-Em rất thân với thằng Sơn sóc, em mà nói gì nó chả nghe theo, huống chi là nói tốt cho anh một tiếng.Đúng không?
-Đúng.
-Vậy anh An truyền…nghề tìm tổ sơn ca cho em nhé?
-Đồng ý.
-Thế bao giờ em mới thọ giáo sư phụ được?
-Vài hôm nữa anh mới rảnh nhóc tì ạ.
Đạt lắc đầu:
-Không được, ngay ngày mai đi, vài hôm nữa em lại không rảnh.
An biết Đạt bắt chẹt mình, thằng nhóc này coi vậy mà khá tinh ranh, thấy An lâm vào thế hạ phong nó càng lấn tới.An nghĩ thầm, chịu lép vế thằng Đạt một chút cũng chẳng sao cả, còn khối cơ hội để bắt Đạt phải xuống nước năn nỉ lại mình.Hãy đợi đấy nhóc tì ạ.
An nhìn Đạt cười:
-Được rồi, ngày mai cũng xong thôi.
-Anh An nói phải giữ lời đấy nhé, quân tử nhất ngôn.
Đạt cười khoái trá rồi vụt bỏ chạy ra cửa, giọng cười của nó mất hút ở đầu ngõ nhà An.
Bây giờ Tiếp mới chịu dẫn cái thây mập của nó tới, vừa thấy Tiếp, An đã nổi sùng, lên giọng gắt gõng:
-Mày ngủ mơ thấy gì mà bây giờ mới chịu dẫn xác tới?
-Tao dậy từ sáng sớm nhưng phải theo má tao đi chợ, về nhà tao vội chạy ra đồng bắt dế cho mày, vừa đủ số lượng là mang tới đây luôn.Mấy chú sơn ca chắc không sao chứ?
An lạnh lùng nói:
-Cũng may chúng nó chưa chết đói.
-Hì, hì…bữa nay mấy chú sơn ca của mày trúng mánh, tao bắt được một lũ dế mọi mập tròn, mũm mĩm, thịt vừa béo vừa thơm, bảo đảm mấy chú sơn ca của mày ăn sẽ ghiền luôn.
Tiếp đưa cho An cái lon sữa bò, bên trong lủ khủ những con dế mọi thân trần trùi trụi, tròn ũm.Đây là lũ dế tơ, chưa mọc lông cánh, béo núc ních mà lũ chim rất thích.
An mừng quýnh, cầm cái lon sữa bò nhìn vào thấy những chú dế mọi nhảy loi choi, nó nhón tay túm từng chú dế béo tròn, mềm ũm bỏ vào ba cái miệng của ba chú sơn ca đang ngoác ra đòi ăn.Lũ chim nuốt gọn cả một lon dế trong nháy mắt rồi nằm im, mọp đầu trong giỏ ngủ vì đã được một bữa no nê.
An hết giận Tiếp vì tội trễ hẹn, nó nhỏ nhẹ hỏi:
-Chú sơn ca út ít của mày bữa nay ra sao rồi?
-Ngon lành, được tao vỗ béo toàn dế mọi và cào cào sữa nên nó hết bị suy dinh dưỡng, bữa nay lớn như thổi.
-Mày nuôi bằng cái gì?
-Cũng để trong giỏ cắm câu như mày.
-Nhưng phải canh chừng mèo, lơ là một tí là chú sơn ca yêu quí của mày mèo xơi tái đó.
-Tao biết rồi, chẳng có anh chị mèo nào dám bén mãng tới chỗ tao treo cái giỏ cắm đâu.Nó mà nhào tới tao…nã mấy phát đạn chai vào đầu là đi chầu diêm vương liền.
An cười:
-Tao cũng mong cho mày đừng bắn trật con ạ.
-Hổng dám trật đâu, tài thiện xạ của tao chỉ thua mày thôi.
An treo cái giỏ nhốt sơn ca lên đầu cửa rồi kéo Tiếp ngồi xuống bậc thềm.An không nói gì, chỉ nhìn ra khoảng sân đầy nắng, đôi mắt đen với hàng mi dài đẹp như mắt như mắt con gái của An trở nên đăm chiêu, đượm buồn.
Tiếp nhìn An nói:
-Mắt mày giống y như mắt con gái mà đen mướt như nhung bởi vậy tụi nó kêu mầy là An mắt nhung, tao thấy đúng boong.Nhưng chuyện gì làm cho mày buồn vậy An?
-Sao mày biết tao buồn?-An hỏi.
-Nhìn vào mắt mày thì biết.Đôi mắt là cửa sổ linh hồn mà, hai cái cửa sổ của mày hôm nay bị mây che rồi.
-Mày biết tại sao tao buồn không?
-Mày không nói làm sao tao biết, tao đâu có phải là thầy bói.
An nhìn lên bầu trời cao rộng, đầy những dệt mây trôi lang thang.Nó tìm cách đánh lạc hướng Tiếp:
-Mấy bữa nay tao thấy hai con chim sơn ca bố mẹ bị bắt mất con bay tới đây tìm, nó vờn qua vờn lại trên bầu trời, cất tiếng kêu gọi con nghe thảm thiết lắm.
Tiếp bật cười giòn:
-Úi chà, mày biết ca cải lương hồi nào vậy.Chuyện này là chuyện lạ bốn phương nghen.
-Tao nói thiệt chứ không nói giỡn đâu.
-Tao cũng đâu nói giỡn.
-Mày không tin hai con chim sơn ca bố mẹ bay đi tìm con à?
-Tin chứ.
-Sao mày nghi ngờ tao?
-Vì từ trước tới giờ mày có hay mủi lòng trước mấy con chim đâu.Thiện xạ, sát thủ chim mà cũng biết buồn sao?
An thở ra:
-Mày nói sao giống y như mấy đứa con gái quá.
-Y như con nhà Phiến thì đúng hơn.
An chột dạ, nó nhìn Tiếp ngơ ngẩn nói:
-Thằng Sơn sóc nó ghét tao mày ạ.
-Hì, hì…vì lý do này mà mày buồn.Đây mới thật sự là vấn đề đây.Đúng không thần xạ?
An cười như mếu hỏi:
-Mày biết lý do nào không?
-Tại vì mày bắn ná thun thần sầu nên cái mặt chảnh chảnh nó ghét chứ còn làm sao nữa.
-Tao không hiểu.
-Làm sao mày hiểu được mấy đứa nhóc tì có bà chị gái xinh đẹp và xí xọn chứ.Oái dào, mà mày để ý làm gì chuyện thằng Sơn sóc nó ghét chứ, khi nó ghét thì có cả trăm ngàn lý do, công đâu mà tìm hiểu cho mệt.Cũng như thằng Đạt đen, nó cũng ghét tao một cửa mà có sao đâu.
An lo ngại nói:
-Mày thấy không có sao,chứ tao thấy có sao rồi đó.
-Nghĩa là sao?
-Bị thằng em ghét, nó sẽ cản mũi kỳ đà không cho mày tới nhà nói chuyện với chị nó chứ sao.Đó là chưa nói nó còn làm quân sư quạt mo nhiều chuyện khiến chị nó…ghét mày luôn, từ bạn đổi thành thù, nguy hiểm lắm.
Nghe An nói Tiếp bỗng thấy chột dạ, nó ngẫm nghĩ một hồi rồi giật nẩy mình vì thấy An nói có lý.Từ chỗ xưa nay xem thường thằng Đạt đen bây giờ Tiếp thấy nó rất quan trọng, có lẽ do bị Đạt đen khích bác nên nhỏ Tranh mới ghét Tiếp đến thế.
Tiếp khịt mũi nói:
-Sao mày biết thằng Sơn sóc nó ghét mày?
-Thằng Đạt nói.
-Thì ra là vậy, thằng Đạt đen mà nói chắc trúng chóc vì hai đứa nó chơi thân với nhau.
-Bây giờ làm sao?
-Ngồi buồn chẳng giải quyết được gì đâu, mày phải làm một cái gì đó để làm biến chuyển tình thế trước khi quá muộn.
-Tao có cách rồi.
-cách gì?
An hắng giọng nói:
-Tao hứa sẽ truyền kinh nghiệm tìm tổ sơn ca cho thằng Đạt vào ngày mai.Đổi lại thằng Đạt sẽ thuyết phục thằng Sơn sóc thay đổi thái độ với tao.
-Không hiểu.
-Nghĩa là thằng Đạt sẽ bốc thơm tao hết lời để thằng Sơn không ghét tao nữa.
Tiếp nheo mũi cười:
-Mày tin chuyện ấy sẽ xãy ra à?
-Phải tin thôi.
-Mày bị thằng nhóc Đạt nó thuốc rồi con ơi, lớn đầu mà dại.Không có chuyện đó đâu, mày phải tự chứng minh thôi.
-Bằng cách nào?
-Hì, hì…làm gì mà bấn xúc xích dữ vậy con, hãy bình tỉnh mà nghe tao nói đây.Mấy đứa nhóc tì đều khoái một chuyện giống…y như mình vậy, đó là có một cái ná thun thật oách, một cái ná độc quyền có một không hai để không đụng hàng.Đúng không?
An gật gù:
-Tao cũng nghĩ như vậy.
-Y vậy luôn chứ không cũng gì cả.
-Được rồi, mày nói tiếp đi.
Tiếp lên mặt, nó làm bộ hắng giọng làm ra vẻ quan trọng:
-Thằng Sơn sóc cũng là một nhóc tì thích bắn chim phải không?Vậy nó cũng mê cái ná thun tuyệt cú mèo để lên mặt với bạn bè.
-Chắc vậy rồi.
-Cái khó là tìm được cái ná ngon cơm như vậy.Đúng không?
-Đúng.
-Vậy cái khó đã có rồi, vì mày đang có cái ná thun bằng sừng của thằng Song xóm cồn trong tay.Tại sao mày không “cống nộp” cái ná đó cho thằng Sơn sóc để làm quà tặng nhớ đời, khiến nó mê tít thò lò, khen mày lên tới mây xanh.Lúc đó thằng Sơn sóc sẽ về phe với mày, nó sẽ làm nhịp cầu nối những bờ vui cho mày tới nhà nó.Lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra chắc mày biết rồi, tao xin miễn bình luận thêm.
An bỗng ôm cái lưng to bè của Tiếp mập, tay vỗ vỗ lên đầu nó trong tâm trạng phấn khởi hết cỡ.
-Mày đúng là bạn tốt của tao-An nói.
-Bao giờ tao chẳng là bạn tốt của mày?
-Vậy bây giờ mình đi gặp thằng Sơn sóc nhé.
-Ngay bây giờ sao?
-Ừ, ngay bây giờ.
Tiếp do dự:
-Nhưng còn thằng Đạt đen, nó vẫn ghét tao thì sao?
-Mày yên chí, chuyện thằng Đạt cứ để đó tao lo cho.
Tiếp gật gù, nhưng tâm trạng của nó hơi hoang mang khi nghĩ tới ánh mắt sắc lẹm và những cái bĩu môi khinh thường của nhỏ Tranh khi gặp mặt Tiếp.Con gái thật kỳ lạ, đúng là không hiểu nổi.
Thấy Tiếp bồn chồn, chân tay thừa thãi mà cặp mắt cứ láu liên nhìn qua hàng rào tre nhà Tranh, An hiểu Tiếp muốn gì nên vỗ vai nó cười nói:
-Nhỏ Tranh không có nhà đâu.
-Sao mày biết?
-Nhỏ ấy đạp xe đi đâu từ sáng sớm rồi.
Tự nhiên Tiếp thấy buồn, nó thở ra.Chưa bao giờ Tiếp nghe tiếng gió thổi qua bờ rào tre nhà Tranh rõ mồn một như vậy, nó xao xác lạnh lùng, làm cho những thân tre cọ vào nhau kêu kẽo kẹt làm nên một thứ âm điệu ray rức lòng người.
An thấy Tiếp ngẩn ngơ như người mất hồn nên vỗ vai nó hỏi:
-Mày có làm sao không?
-Không, nhưng mày đi trước nhé, tao phải chạy về nhà một chút coi con sáo thọt chân của tao có bị làm sao không rồi tao sẽ tới sau.
-Nó làm sao?
-Lúc tao đi quên nhốt nó vào lồng sợ bị mèo xơi.
Nói xong Tiếp nhanh chân chạy biến đi như bị ma đuổi khiến An cũng không hiểu được tại sao hôm nay Tiếp lại như vậy.
Khi An tới nhà Phiến nhà vắng tanh không có ai, nhưng mục đích của An hôm nay tới đây không phải để gặïp Phiến mà là gặp thằng Sơn sóc.Biết tìm chú nhóc tì này ở đâu nhỉ?
Đang phân vân nhìn ra hướng bãi sông thì An bị chú chó Phèn của thằng Sơn sóc phát hiện.Nó từ phía bên kia mương vườn phóng vèo tới sủa inh ỏi như đuổi trộm.Chú chó Phèn này cao lớn, dữ tợn, cứ chồm tới vừa sủa vừa gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống An.
Bỗng từ trên ngọn dừa phía bên kia mương, giọng thằng Sơn sóc la lớn:
-Thấy gì mà mày sủa dữ vậy Phèn, bộ có trộm vào nhà hả?
An vội nói:
-Sơn ơi, anh An đây, không phải trộm đâu.
-An nào nhỉ?-Sơn làm bộ tỉnh rụi hỏi.
-An học cùng lớp với chị Phiến.
-Á à…biết rồi, An thiện xạ ở xóm Giồng.Nhưng chị Phiến không có nhà.
-Anh không phải tìm chị Phiến mà tìm Sơn.Đuổi giùm con Phèn cho anh đi, nó dữ quá.
-Hì hì…nó mừng khách quí tới nhà đó, không sao đâu.
-Đừng giỡn, nó mà ngoạm cổ anh một cái chắc rồi đời luôn.
Bấy giờ Sơn sóc mới chịu nạt con Phèn rồi từ trên ngọn dừa tuột xuống nhanh như làm xiếc.Nó nhìn An cười tưng tửng hỏi:
-Anh tìm tui có chuyện gì?
-Dĩ nhiên là có chuyện cần.
-Anh nói đi.
-Con Phèn của em khôn quá, chắc đi săn giỏi lắm nhỉ?
Sơn nhếch môi nói:
-Nó có thể bắt chồn, rượt kỳ đà, vật chuột cống nhum và đặc biệt là không sợ rắn.
An cười:
-Siêu quá, vậy hôm nào anh em mình đi săn một bữa nghen, anh cũng có con Mực thiện nghệ lắm.
-Săn gì?
-Chuột, chồn, kỳ đà…thứ gì cũng ngon cơm nếu có hai chú chó săn tuyệt vời là Mực với Phèn phối hợp.
Sơn đăm chiêu:
-Mình tui với anh thôi à, như vậy không vui đâu phải có thằng Đạt đen nữa, nó có tài phóng chĩa bá phát, con chuột nào bị chó rượt phóng xuống kênh tẩu thoát gặp Đạt đen phóng chĩa là coi như rồi đời.
-Anh sẽ rũ Đạt đen và Tiếp mập tham gia nữa.
-Đạt đen để tui rủ cho, anh nói nó không nghe đâu.
-Cũng được.
Sơn sóc lột giàn ná đang đeo trên cổ nạp đạn bắn r…e…t một tiếng lên ngọn dừa, bầy ong ruồi bay túa ra.Nó cười khoái trá nhìn An nói:
-Đi săn cũng phải đem theo “súng” để bắn những chú gà nước bị chó ví ngột quá phải bay lên trời thoát thân.Anh có bắn gà nước, ốc cao đang bay chưa?
-Có.
-Trúng không?
-Bắn mục tiêu di động cũng năm ăn năm thua.Em bắn được không?
Sơn sóc cười mỉm:
-Tỷ lệ là bảy trên ba.
-Vậy là em tài hơn anh rồi.
-Em làm sao so được với anh, vốn có biệt danh là thần xạ, làm lác mắt tụi xóm cồn.Em nghe anh Linh cóc thuật lại buổi thi bắn của anh với tụi xóm cồn, anh thu được một chiến lợi phẩm tuyệt cú mèo phải không?
An chớp cơ hội nói ngay:
-Cũng chính vì lý do đó mà bữa nay anh tìm Sơn đây.Nhưng trên ngọn dừa nhà em có tổ ong ruồi, nãy giờ em leo lên đó làm gì, không sợ ong đánh à?
Sơn đã có vẻ thân thiện:
-Oái dào, ngày nào em cũng leo lên tổ ong hút mật, bọn ong ruồi quen hơi của em rồi, chúng không đánh mà còn cho em hút mật thả cửa luôn.Nhưng anh nói chuyện của anh tới đây gặp em trước đi.
-Có gì đâu, anh biết Sơn rất thích có một cái ná thun đẹp nên hôm nay anh tới cho em cái này.
Vừa nói An vừa lột giàn ná đang đeo trên cổ xuống đưa cho Sơn.Con nhà Sơn ngạc nhiên tròn mắt nói:
-Anh cho em chiến lợi phẩm trong cuộc thi bắn với xóm Cồn, đây là giàn ná bằng sừng của thằng Song?
-Đúng vậy.
-Nhưng sao anh lại cho tui?-Sơn sóc nhìn An tỏ vẻ nghi ngờ.
-Vì thấy em thích, hơn nữa anh cũng đã có giàn ná cũ bắn quen tay rồi.Em nhận đi, coi như quà tặng kỷ niệm của anh.
Sơn cầm giàn ná lên ướm thử, nó bắn vài phát đạn lên ngọn dừa rồi nói:
-Nó hơi nặng so với tay em, nhưng bắn rất đã.
-Không sao, rồi Sơn sẽ quen, khi ấy thấy nhẹ hều.
Sơn quàng giàn ná vào cổ ra vẻ thích thú.Đúng là từ lâu Sơn có mơ ước sẽ sở hữu một cái ná bằng sừng, nhưng nó biết sẽ chẳng khi nào nó có được vì những đứa nhóc tì cỡ tuổi Sơn chỉ làm được những cái ná bằng rễ cây bình linh, rễ me là hết giá.Bây giờ có được cái ná sừng chính hiệu bảo sao nó không thích thú như bắt được vàng?
-Anh cho em thật chứ?
-Thật.
-Vậy thì em sẽ đãi anh một bữa dừa cứng cạy chấm mật ong ruồi ngon tuyệt cú mèo.
-Thế thì còn gì bằng.
-Anh chờ em một tí nghen, em sẽ trèo lên ngọn dừa lấy mật.
Người ta lấy mật ong ruồi phải dùng một cây đuốc lá dừa xua ong bay ra khỏi tổ mới tìm cách lấy tổ ong xuống, còn Sơn sóc chỉ ngậm một cái ống hút trong miệng, một tay cầm chai nước suối leo thoăn thoắt như sóc lên ngọn dừa cao chót vót.Nó cắm ống hút vào tổ ong chỗ có hình vầng trăng lưỡi liềm chồng lên nhau như bậc thang, tổ ong nào có hình vầng trăng lưỡi liềm nhiều, màu vàng rượm là tổ có nhiều mật nhất.Sơn cứ thế mà hút mật ong vào chai, mặc cho ong ruồi bu đầy mặt, nó vẫn tỉnh bơ nhe răng cười.
An thán phục Sơn vô cùng, vì đây là lần đầu An mới thấy một cách lấy mật ong độc đáo như vậy, càng thích thú hơn vì nó là một chú nhóc tì.Lấy được nửa chai mật, Sơn tuột xuống đất, tay phủi đàn ong bu trên mặt nói tỉnh khô:
-Em có cả một kho mật giấu trên ngọn dừa, cách vài ngày lấy mật một lần.Với cách lấy mật như vầy, mật sẽ không bao giờ cạn.Anh An biết tại sao không?Vì thấy mật trong tổ bị vơi, lũ ong lại tha mật về làm đầy lại, cứ thế em tha hồ lấy.
An gật gù:
-Hay lắm, nhưng ai đã chỉ cho em cách lấy mật độc đáo này vậy?
-Đâu có ai chỉ, tự em nghĩ ra chứ bộ.Nếu lấy mật theo kiểu truyền thống, phá tổ ong thì ong sẽ bay đi mất, còn bằng cách này thì ong vẫn giữ nguyên tổ và làm ra mật hoài.
An cười:
-Riêng chuyện này thì em xứng đáng cho anh gọi bằng sư phụ.
-Nhưng mà anh An phải giữ bí mật không được nói cho ai biết nghen.Anh mà bật mí cách em nuôi ong lấy mật trên ngọn dừa là em nghỉ chơi với anh luôn đó.
-Anh sẽ không nói với ai đâu-An quả quyết.
-Ngay cả chị Phiến và anh Tiếp mập nữa nhé?
-Đồng ý.
Sơn vào nhà đổ mật ra tô rồi chặt trái dừa cứng cạy, dùng dao cạy từng miếng cơm dừa cứng và giòn chia cho An.Dừa cứng cạy chấm mật ong là món khoái khẩu của trẻ con thôn quê, An từng ăn nhiều lần, nhất là tới mùa lấy mật ong ruồi.Những miếng dừa cứng cạy vừa dẻo vừa béo ngậy, chấm với mật ong vàng lườm, ngọt lịm, ăn thật mê ly hấp dẫn, không có thứ quà bánh nào sánh bằng.
Sơn vừa ăn vừa lên tiếng:
-Nghe nói anh bắt được tổ chim sơn ca bốn con trên khu nghĩa địa gò đất, làm thế nào mà anh tìm được tổ của nó tài thế?
-Phải có kinh nghiệm và biết kiên nhẫn-An đáp.
-Kiên nhẫn thì em có thừa, nhưng kinh nghiệm em chưa có một tẹo nào, anh truyền kinh nghiệm cho em nhé?
Lại thêm một chú nhóc muốn đi tìm tổ sơn ca, An không hiểu tại sao loài chim khó nuôi như sơn ca mà có sức quyến rũ mấy chú nhóc đến như vậy.Đạt đen rồi bây giờ tới Sơn sóc đều muốn được An chỉ cách lần theo dấu của những chú chim tinh khôn bậc nhất ấy để tìm được tới tổ của chúng.Nhưng tụi nhóc đâu biết rằng tìm được tổ sơn ca rất khó, nuôi chim sơn ca con lại càng khó hơn.Bởi thế nên tỷ lệ chim sơn ca nuôi sống sót được đếm trên đầu ngón tay, và nếu có một chú chim sơn ca nào hót được thì người nuôi cũng vất vả trăm bề, xứng đáng được gọi là nghệ nhân.
An vỗ đầu Sơn nói:
-Chuyện nhỏ, anh sẵn sàng truyền kinh nghiệm cho Sơn, nhưng có học được hay không mới là chuyện lớn.Ngày mai em và Đạt đen theo anh nhé.
-Đi đâu vậy anh An?
-Tất nhiên đi lên Gò Đất tìm tổ sơn ca rồi.Còn bây giờ cho anh hỏi chị Phiến đi đâu mà không thấy ở nhà?
-Anh tìm chị Phiến có việc gì quan trọng không?-Sơn thắc mắc.
-Cũng hơi quan trọng.
-Có chuyện gì nói với em cũng được.
-Anh định mượn Phiến cuốn sách, em không biết được đâu-An tìm cách đánh lạc hướng Sơn sóc.
An cười ranh mãnh:
-Vậy thì thôi.Hai bà ấy rủ nhau lên đồi bứa học nhóm rồi.
-Hai bà nào?
-Bà Phiến và bà Tranh chứ ai, anh có muốn gặp lên đó mà tìm.
Đồi bứa cách nhà Phiến không xa, An có thể đi men theo bãi sông hoặc đi theo đường xuyên qua vườn dừa nhà Linh cóc thì tới.Giờ này nước ròng, An thích men theo bãi cát để tới đồi bứa hơn.Không gì thú vị hơn bằng đi trên cát ướt, An có thể vừa bước đi vừa có cảm giác hai bàn chân mình in xuống cát mát lạnh hành hai vệt dài, nhưng sau đó một lúc những dấu chân ấy cũng bị cát xoá mất tăm.Mọi chuyện trên cái bãi cát trần trụi ấy lại diễn ra như cũ, vẫn lũ dã tràng cần mẫn se cát trên những cái hang li ti, nghe động chúng nhanh chân lẩn trốn không ai đuổi kịp.Vẫn những cơn gió thổi rào rạt mang theo mùi mặn của muối biển quen thuộc, khiến quần áo, tóc tai mặt mũi An như tắm đẵm trong thứ không khí thơm nồng, đặc trưng của làng quê xứ biển.
Rồi vẫn những hàng bần ổi đứng chân trên bãi lầy cho ra những mùa trái, mùa bông thả trôi trên mặt nước;những cây mắm, cây dẹt muôn đời cắm chùm rễ sâu trong bùn chắn sóng cồn, làm lắng chất phù sa màu mỡ cho những vườn dừa bạt ngàn ngọt nước, dày cơm.An rất thích đi trên bãi sông làng để thả hồn thênh thang theo mộng tưởng và ngắm những giề lục bình theo con nước trôi lênh đênh, vừa trổ những mùa hoa tím thăm thẳm trong nắng.
Tới chỗ rẽ từ bãi sông lên đồi bứa, An băng ngang qua vườn dừa của Linh cóc, đi hết một con dốc cát là tới nơi.Giờ này mặt trời đã đứng bóng trên đỉnh đầu, cánh đồng thênh thang trước mặt An nắng chói gắt như bốc cả khói, nhưng đồi bứa lại mát rượi và rộn ràng tiếng chim.Lũ chim kéo về đây ăn bứa chín từng đàn, chúng ríu rít gọi nhau vô tình tạo thành một hợp tấu khúc âm thanh không một dàn nhạc nào có thể diễn tấu được.Nhưng quái lạ, trên đồi bứa vắng tanh không một bóng người, An đảo mắt nhìn quanh cũng không thấy bóng Phiến đâu.An men theo lối cỏ đi tìm, hóa ra Phiến và Tranh đang ngồi dưới bóng mát của cây bứa to bị một cái dốc cát che khuất nên An không nhìn thấy.
An hắng giọng lên tiếng:
-Làm gì bí mật mà trốn kỹ trên đồi bứa thế?
Tranh ngước lên nhìn thấy An cong môi nói:
-Làm gì mặc kệ người ta ai biểu An thắc mắc.
-Nghe nói Phiến và Tranh lên đây học bài, thật là một nơi lý tưởng cho những cô học trò chăm chỉ trong việc “tụng kinh niệm phật”.
Phiến nheo mắt nói:
-Người ta “tụng kinh niệm phật” để thuộc bài có gì xấu đâu, còn hơn có người học hành như chim chài chài phóng xuống nước bắt cá rồi bay lên không ướt một tí lông thì có gì là hay chứ.
-Đúng rồi, đã thế còn lang thang khắp xó xỉnh rình bắn chim, tội lỗi, xấu xa như thế sao không sám hối đi.
An không ngờ bị hai cái miệng lanh chanh kia mắng cho một trận phủ đầu y như pháo nổ.
-Làm gì mà ghê thế, An đi tìm Phiến chứ có bắn chim đâu.
-Làm sao tin được, An mà không bắn chim ngày nào chắc bữa đó ăn cơm không ngon, ngủ cũng không yên.-Tranh nói.
An vung hai tay ra hiệu rồi nói:
-Đây có mang ná thun theo đâu, thấy chưa?
-Không tin, lỡ An giấu ná thun đâu đó thì sao, tới gần đây cho xét mới tin.
An bước tới, cười khì:
-Cứ xét, vàng thật đâu sợ lửa.
Tranh nhìn săm soi từ đầu tới chân An một lúc rồi gật đầu nói:
-Không có gì khả nghi, tạm tin.
-An tìm Phiến có việc gì không?-Phiến ngước đôi mắt đen láy nhìn An hỏi.
-Ờ…An định mượn Phiến cuốn bài tập làm văn và hỏi Phiến khi nào thì đem chú sơn ca về nuôi.
Phiến reo lên:
-An tìm được tổ sơn ca rồi à?
-Mới tìm được, để dành riêng cho Phiến một con rất xinh xắn, dễ thương.
-Mai Phiến tới nhà Tranh chơi rồi sang nhà An lấy được không?
-Được.
Tranh xì một tiếng nói:
-Cũng thời là bạn, sao An bên trọng bên khinh thế nhỉ, tặng cho Phiến mà không tặng cho Tranh à?
-Tưởng Tranh không thích nuôi chim sơn ca chứ-An nói.
-Ai nói Tranh không thích?
Phiến kéo tay Tranh nói:
-Thôi hai đứa mình cùng nuôi chú sơn ca, cũng giống như nuôi quít tàu vậy.
-Đúng rồi, nuôi sơn ca rất vất vả, Phiến và Tranh phải hợp sức nuôi mới được.Nội chuyện bắt cào cào và dế cho nó ăn mỗi ngày cũng đủ mệt xỉu luôn.
Nghe An nói Tranh lè lưỡi, mất hết vẻ háo hức, buông tiếng thở ra rồi nói xuôi xị:
-Thôi, hai đứa mình cùng nuôi một chú sơn ca cũng được, Phiến nhé.
An thở phào, thế là thoát nạn.