Chương 17
Tôi đã tìm Xương Chạc khắp rừng đến tận lúc tối mịt. Tôi đã gọi tên nó đến khản cả giọng. Tôi đã đi qua đi lại dọc quãng đường đến khi hai chân mỏi nhừ. Cuối cùng, tôi đành quay về nhà Howard để vào sân lấy xe đạp của Lenny. Tôi nghe tiếng gia đình họ đang ăn tối trong nhà, ai nấy cũng cười và nói “Chuyền bơ đi” hay đại loại thế. Tôi đã thử tưởng tượng cảnh họ quây quần bên nhau quanh bàn bếp. Tụi con trai xô đẩy để tranh giành chiếc bánh cuối cùng. Bác gái rán thêm gà và hôn nhẹ lên đỉnh đầu tụi nó. Đôi mắt bác trai lấp la lấp lánh khi nhìn ngắm gia đình hạnh phúc của mình. Tôi thắc mắc liệu Howard có kể cho mọi người điều độc ác tôi vừa nói với nó chiều nay không. Và nếu nó kể thật, thì không biết những người nhà Odom tốt bụng đó sẽ nghĩ thế nào về tôi nhỉ?
Khi về tới nhà, tôi liền đi thẳng vào phòng mình và lặn vào cái bể hối hận lớn nhất đời. Tôi nằm lên chiếc gối của Xương Chạc trên sàn nhà, ngửi mùi người nó còn vương lại trên gối, và khóc đến khi vô tình ngủ thiếp đi.
Tôi choàng tỉnh khi bác Bertha khẽ gọi tên tôi. Cả căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ phòng khách lọt vào qua khe cửa.
Tôi liền nhắm chặt mắt để vờ như mình vẫn đang ngủ. Tôi không muốn kể cho bác Bertha về những chuyện đã xảy ra hôm nay. Chuyện Xương Chạc chạy trốn vì không muốn ở cùng tôi nữa. Và chuyện tôi đã nói ra những lời ác ý với Howard.
Tôi đã nghĩ bác Bertha sẽ ra ngoài, nhưng bác ấy vẫn ở lại. Bác ấy khẽ lay người và gọi tên tôi.
“Cháu ra ăn chút gì đi,” bác ấy nói.
“Cháu không đói,” tôi úp mặt vào gối lầm bầm.
“Bác nấu món cháo yến mạch với phô mai và thịt xông khói cháu thích đấy.”
Tôi lắc đầu. Tôi thấy mình giống hệt một đứa nhóc đang hờn dỗi. Thậm chí tôi còn muốn mút ngón tay nữa. Hồi ở Raleigh, mỗi khi tôi cư xử như thế mẹ tôi thường nói, “Đừng có rên rỉ như em bé thế nữa, không là mẹ đánh cho đấy.”
Nhưng bác Bertha lại nói: “Cháu biết đấy, thi thoảng nếu cháu có một ngày xui xẻo, thì món cháo yến mạch sẽ làm cháu thấy phấn chấn hơn.” Bác ấy dùng khuỷu tay khẽ huých tôi. “Kinh nghiệm của bác đấy.”
Tôi ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối. Tôi nhích người gần hơn về phía bác Bertha, đến khi tay và đầu gối tôi chạm vào tay và đầu gối của bác ấy. Bác ấy có mùi như một người đã đứng bếp nấu ăn cả ngày. Người bác ấy tỏa ra mùi thịt xông khói, cà phê và quế. Nhưng trông bác ấy lại giống một người đã làm việc ngoài trời cả ngày. Làn da rám nắng và thân hình rắn rỏi. Và những đầu móng tay dính đất.
“Xương Chạc đi mất rồi ạ,” tôi lí nhí.
Bác Bertha gật đầu và vén một lọn tóc ra sau tai. “Bác Gus đang đi tìm nó rồi,” bác ấy nói. “Cháu có thể tin tưởng bác ấy mà.”
Tôi cảm thấy đỡ buồn hơn một chút. Tôi tin lời bác ấy. Bác Gus đúng là người tôi có thể trông cậy được.
“Nhưng nhỡ Xương Chạc lại muốn làm chó hoang thì sao ạ?”
Bác Bertha ngồi thẳng dậy và nâng cằm tôi. “Nè Charlie Reese,” bác ấy nói. “Cháu nghĩ chú chó đó không phân biệt được tốt xấu sao?”.
“Cái gì tốt cơ ạ?” tôi rầu rĩ.
Bác ấy giơ tay lên đêm. “Thứ nhất là nó được ăn xúc xích bologna mỗi sáng này. Thứ hai là nó được nằm trên gối. Và thứ ba là nó được một thiên thần yêu thương.”
Thiên thần á?
Ha!
Tôi quyết định hủy hoại hình tượng thiên thần của mình ngay trước mặt bác Bertha. “Cháu đã nói với Howard một điều rất ác độc,” tôi lí nhí.
Im lặng.
Sao tôi lại kể với bác ấy điều đó chứ? Tôi ước mình có thể rút lại điều mình vừa nói. Tôi muốn dùng lưới vợt hết những từ đó lại như người ta đi bắt bướm ấy. Và bảo toàn hình tượng thiên thần trong mắt bác Bertha.
Sau đó tôi lại suy nghĩ tiêu cực. Nhỡ điều bác Bertha nói về chuyện tụi chó thương yêu chủ vô điều kiện là sai thì sao? Nhỡ Xương Chạc chạy trốn vì thấy tôi xấu tính thì sao?
Tôi cảm nhận hơi ấm của bác Bertha, và nghe tiếng thở nhẹ nhàng của bác trong bóng tối tĩnh mịch bao trùm căn phòng nhỏ đó. Cuối cùng bác ấy vỗ nhẹ đầu gối tôi và nói, “Cháu phải ăn chút cháo yến mạch đi.”
Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh giác, tôi liền nhìn ngay xuống chiếc gối trên sàn nhà, và mong được nhìn thấy Xương Chạc nằm đó.
Nhưng chỗ đó trống không.
Tôi lao vào bếp. Bác Bertha đang tước vỏ đậu bên bàn bếp.
“Bác Gus đâu ạ?”
“Bác ấy đi làm rồi.”
Tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện bác ấy “Chắc bác ấy không tìm thấy Xương Chạc ạ?”
Bác Bertha buồn bã nhìn tôi và lắc đầu. “Ừ, bác ấy chưa tìm thấy nó. Nhưng bác Gus nhờ bác nhắn lại với cháu là chúng ta có thể tiếp tục tìm kiếm nó khi bác ấy đi làm về. Đêm qua bác Gus đã dựng lại chiếc bẫy của cháu, và bác đã đặt một ít thức ăn vào trong đó, nên giờ chúng ta có thể ngồi canh bẫy. Và đừng quên là Xương Chạc có thẻ tên trên vòng cổ đấy nhé. Chắc chắn người ta sẽ liên lạc với chúng ta ngay khi họ thấy nó.” Bác ấy đẩy hộp ngũ cốc về phía tôi. “Cháu ăn sáng đi.”
Nhưng làm sao tôi nuốt nổi với cái bụng dạ rối bời thế này? Tôi còn một vấn đề khác nữa. Đó là Howard. Tôi phải làm sao với Howard đây?
Tôi lại cảm thấy tội lỗi sục sạo trong lòng khi quan sát bác Bertha tước vỏ đậu. Thi thoảng bác ấy lại ngước lên nhìn tôi, và mỗi lần như thế tôi lại liếc thật nhanh sang chỗ khác. Ở phía bên kia chiếc bàn, bác Bertha đang nghĩ tôi là một thiên thần. Nhưng ở phía này, tôi biết chắc chắn rằng mình còn lâu mới làm thiên thần được.
“Bác không định hỏi xem cháu đã nói gì độc ác với Howard ạ?” tôi thắc mắc.
Bác ấy lắc đầu. “Không, bác không tò mò chuyện đó đâu.”
“Sao lại thế ạ?”
Bác Bertha ném một nắm đậu vào trong bát và nhoài người về phía tôi. “Charlie à,” bác ấy nói. “Ta không thể đánh giá một người qua lỗi lầm của họ được. Ta phải xem cách họ sửa chữa lỗi lầm đó chứ.” Bác ấy vỗ bàn tay tôi. “Với lại, cháu nghĩ bác chưa từng lỡ lời nói điều gì xấu xa ư?” bác Bertha nháy mắt. “Cháu không tin thì cứ hỏi bác Gus ấy.”
Tất nhiên bác Bertha từng nói rất nhiều thứ trong đời rồi, bác ấy hay chuyện thế cơ mà. Nhưng tôi tin chắc là bác ấy chưa từng thốt ra điều gì xấu xa như điều tôi đã nói với Howard. Bác Bertha và xấu xa chẳng ăn nhập gì với nhau hết.
“Nào, cháu đi thay quần áo đi, rồi chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ cách tìm Xương Chạc nhé,” bác Bertha nói.
Nhưng trước khi tôi kịp nghĩ xem mình nên bắt đầu cái ngày tồi tệ này thế nào, thì có người gõ cửa, và đó là Howard! Bạn thử tưởng tượng xem khi đó tôi đã bất ngờ đến mức nào!
Tôi vẫn đang mặc bộ quần áo ngủ, đi chân đất và đầu tóc rối bù như tổ quạ. Khi thấy Howard, tôi đã bối rối không biết nên nói gì. Nhưng bác Bertha đã chạy tới và nói, “Chà, xem ai đến nhà mình này, Charlie!”. Bác ấy giữ cánh cửa mở toang. “Chắc là Howard Odom đến ăn món bánh mì quế của bác đây,” bác Bertha nói. “Hay là ngũ cốc. Trứng. Hoặc món cháo yến mạch. Cháu ăn chút cháo yến mạch nhé, Howard?”
Nó bước vào trong và lắc đầu. “Dạ không, thưa bác.” Sau đó nó quay sang nói với tôi, “Cậu muốn đi hái dâu dại không?” Nó giơ một thùng sữa các tông rỗng không nắp lên. “Tớ biết chỗ này có nhiều dâu lắm.”
“À... Ờm..” tôi gạt tóc trên mắt. “Tớ...ờm..”
“Hai đứa cứ đi hái dâu đi,” bác Bertha nói. “Bác sẽ canh chừng mấy thứ ở nhà,” Bác ấy gật đầu về phía chiếc bẫy ở mép sân.
Sau đó, tôi đã rầu rĩ ngồi thụp xuống tràng kỷ và kể cho Howard chuyện Xương Chạc chạy mất. Khi dứt lời, tôi chỉ muốn nằm khóc, nhưng Howard lại nói, “Thế cậu còn ngồi đây làm gì? Tụi mình đi tìm nó thôi!” Dứt lời, Howard liền đi ngay ra ngoài lấy xe đạp, còn tôi chạy vào phòng thay quần áo rồi lật đật chạy theo nó.