Chương 18
Cả buổi sáng hôm đó, tôi và Howard đạp xe lòng vòng đường núi để tìm Xương Chạc. Chúng tôi cuốc bộ trong rừng, đi xuyên qua những bụi cây um tùm và nhảy qua những bụi cây gai. Chúng tôi đã quay lại con sông sau nhà Howard những ba lần, cùng huýt sáo và gọi tên Xương Chạc. Chúng tôi tìm cả dưới những hiên nhà, trong những cái kho và chuồng trại lân cận. Cái nắng buổi đầu hè nóng như thiêu khiến mặt đường nhựa cũng phải chảy ra, và sau lưng chúng tôi, mồ hôi đã chảy ròng ròng ướt áo.
Chúng tôi hầu như chẳng nói năng gì với nhau, và tôi thấy ổn. Tôi cứ suy nghĩ xem mình nên xin lỗi Howard chuyện hôm qua thế nào. Nhưng mỗi khi tôi nghĩ là lúc để xin lỗi, thì miệng tôi lại khô khốc, cổ họng thắt lại, và những lời tôi muốn nói chẳng thể nào thoát ra ngoài được.
Chúng tôi cũng quay lại nhà bác Gus và bác Bertha vài lần để kiểm tra chiếc bẫy, nhưng đống thức ăn vẫn còn nguyên trong đó. Chúng tôi cùng ăn trưa trên chiếc tràng kỷ ngoài hiên nhà Howard, với món xúc xích viên, thịt heo và đậu đóng hộp trong những chiếc đĩa giấy đặt trên đùi. Ngoài sân, Dwight và Cotton đang chơi ném đá vào hòm thư. Mỗi lần tụi nó ném trúng, cái hòm thư kim loại lại kêu “choang” một tiếng và có thêm một vết lõm. Mẹ Howard ra ngoài và bắt hai đứa nó dừng trò đó lại, sau đó bác ấy ngồi xuống tràng kỷ và an ủi tôi đừng lo lắng. Bác ấy nói là chắc chắn Xương Chạc sẽ quay về.
“Cháu phải nghĩ lạc quan lên chứ.”
“Dạ, thưa bác,” tôi lí nhí.
Liệu bác ấy có biết điều tôi đã nói với Howard không nhỉ? Nếu bác ấy biết điều tôi nói, thì tôi đảm bảo là bác ấy sẽ không muốn kéo tôi về phe mình nữa đâu.
Chiều hôm đó, Burl lái xe chở tụi tôi đi tìm Xương Chạc trong các bãi đỗ xe và bãi rác trong thị trân. Dwight và Lenny đã làm vài tờ rơi tìm chó lạc để tụi tôi ghim chúng lên các cột điện và hàng rào.
Khi tôi và Howard đạp xe về nhà bác Gus và bác Bertha để kiểm tra chiếc bẫy thêm lần nữa thì cũng đã gần đến giờ ăn tối. Tôi và nó cùng nhau ngồi trên ghế xếp ngoài vườn và ngắm mấy con chuồn chuồn rập rờn bay lượn trên những đóa cúc vạn thọ.
Trong đầu tôi thầm nghĩ, “Howard, tớ xin lỗi vì đã nói như vậy về điều ước của cậu. Về tật cà nhắc của cậu ấy?”.
Và sau đó tôi sẽ nói, “Giời ạ, chả ai thèm quan tâm đến cái tật cà nhắc của cậu đâu.”
Nhưng tất nhiên nó sẽ biết là tôi nói dối, vì nó đã từng bị biết bao nhiêu đứa nhóc không cho nó nhập hội chơi đá bóng, hay cố tình chen hàng ngay trước mặt nó và coi nó là người vô hình rồi.
Thế nên tôi ngồi im lặng cùng mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Có thể nó chẳng bận tâm đến điều tôi nói đâu. Ý tôi là, hiện tại nó vẫn đối xử rất tốt với tôi mà. Nó vẫn giúp tôi đi tìm Xương Chạc mà.
“Trông cậu sầu thảm thật đấy,” Howard nói.
Tôi không biết liệu có đứa trẻ nào khác trên đời này dùng từ sầu thảm không. Nhưng đó là từ chính xác để diễn tả tâm trạng tôi lúc ấy.
Sầu thảm.
Trước bữa tối, Jackie đã gọi điện và kể chuyện bả đến thăm bố trong tù, và chuyện bố vừa có hình xăm mới.
“Em không muốn biết bố xăm hình gì à?” bả thắc mắc khi không thấy tôi nói năng gì.
“Ừm, có chứ.”
“Một con chim,” bả nói. “Một con chim đen bị nhốt trong lồng. Ở ngay trên mu bàn tay. Kì quặc nhỉ?”
“Ừm, em đoán vậy.”
Sau đó bả tiếp tục nói về chuyện bả đã vỡ mộng hoàn toàn sau khi tốt nghiệp trung học, và chuyện bả ghét công việc ở Tiệm bánh Waffle ra sao.
“Người ta làm rớt đầy si rô ra bàn rồi mặc kệ cho người phục vụ dọn dẹp,” bả nói. “Rồi có những khách còn mang mấy đứa con nít khóc nhè đến, và đòi chị phải làm xong bánh kẹp việt quất bằng vận tốc ánh sáng nữa cơ.”
Bả kể rằng anh chàng Arlo, bạn trai bả, đã làm hỏng xe hơi, và hóa ra ổng là một kẻ thất bại toàn tập.
“Có lần Carol Lee thấy hắn đi cùng Darla Jacobs trong siêu thị,” bả nói, “và chị đã bảo hắn là chào nhé, đồ khốn, và sau đó..”
“Chị không định hỏi thăm em và Xuơng Chạc à?” tôi nói.
“Gì cơ?”
Lần nào Jackie gọi, tôi cũng kể chuyện về Xương Chạc. Tôi kể là nó thật thông minh, và nó đã học được trò ngồi và giữ nguyên tư thế, và hôm nào nó cũng ngủ trên giường cùng tôi.
“Xương Chạc,” tôi nói. “Chó của em ấy. Chị có định hỏi thăm nó không?”
“Ồ, ừm, tất nhiên rồi,” bả nói. “Xương Chạc thế nào rồi?”
“Đi mất rồi!” tôi la lên. “Nó đi mất rồi.” Và sau đó tôi buột miệng kể toàn bộ chuyện nó chạy mất, và tôi đã tìm kiếm nó khắp nơi, và cả chuyện tôi nghĩ nó thà làm chó hoang còn hơn phải ở cùng tôi. Tôi muốn ngừng lại nhưng không thể. Và tôi tiếp tục nói rằng Xương Chạc cũng giống mọi người, tất cả đều không muốn ở cùng tôi, và tôi bảo Jackie cứ tiếp tục vui vẻ với cuộc sống hiện tại và mặc kệ tôi mắc kẹt ở Colby cùng lũ trẻ nhà quê ăn thịt sóc. Sau đó tôi dập máy, rồi ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào tường. Bác Bertha đang quấy món gì đó trên bếp, và bác ấy giả bộ không nghe thấy những điều tôi vừa nói.
Khi chuông điện thoại reo lần nữa, tôi chỉ nhìn trân trân chiếc ống nghe nằm trong tay mình.
Bác Bertha ngừng khuấy.
Reng.
Reng.
Reng.
“A lô?” tôi run rẩy trả lời điện thoại.
“Charlie à...” Là chất giọng nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi của Jackie truyền từ Raleigh đến Colby. Tôi tưởng tượng giọng nói đó phát ra từ căn nhà lát gạch xa hoa của Carol Lee, qua những con đường cao tốc, những ngọn cây, rồi tiếp tục vòng qua những con đường quanh co vào trong ngõ hẻm, đến căn nhà nhỏ cheo leo bên vách núi này, và cuối cùng là đến tai tôi - đứa em gái đang ngồi bệt trên sàn nhà và cần nghe giọng nói đó hơn bao giờ hết.
“Chị rất tiếc về Xương Chạc,” Jackie nói. “Thật đấy. Chị mong nó sẽ trở về với em.”
Tôi nhìn một con ruồi bay vù từ ngoài cửa sổ đến chỗ bóng đèn, rồi lao thẳng lên trần nhà.
“Charlie này?” Jackie nói.
“Gì ạ?”
“Chị biết tình hình này rất khó khăn đối với em.”
Tình hình á?
Phải vậy không? Có thể gọi đống rắc rối này là tình hình ư?
“Chị nghĩ tình hình của mẹ bắt đầu khá hơn rồi,” Jackie nói. “Hôm qua chị vừa nói chuyện với mẹ, mẹ có vẻ ổn định hơn rồi.”
Nghĩa là sao? Mẹ đã ra khỏi giường được rồi ư? Mẹ đã ổn định hơn? Nghĩa là mẹ quan tâm đến tôi sao? Nghĩa là tôi sẽ trở lại Raleigh, và gia đình vụn vỡ của tôi sẽ biến thành một gia đình thật sự, và các thành viên trong gia đình đó sẽ cùng nắm tay cảm tạ Chúa ư?
“Có thể chị sẽ đến thăm em sớm thôi,” Jackie tiếp tục. “Vài tuần nữa chị lấy được bằng lái rồi. Chị đã kể cho em chưa nhỉ? Carol Lee được bố mẹ tậu xe mừng tốt nghiệp đấy. Em có tin không? Nếu chị được nghỉ phép thì chị sẽ đến Colby. Tụi mình có thể đến Asheville chơi. Ở đó có nhà hàng đồ chay đấy. Em biết nhà hàng đó không? Chị đang định ăn chay trường, và chị tin là nếu..”
Jackie tiếp tục huyên thuyên về những điều tụi tôi có thể cùng nhau thực hiện ở Colby, nhưng bả không hề nhắc đến chuyện bả sẽ trở lại Raleigh và tiếp tục sống cuộc đời hoàn hảo, và tôi sẽ vẫn phải ở lại đây mà không có Xương Chạc, và ước rằng mình đã không lỡ miệng nói lời cay nghiệt với Howard.
Tối đó, khi bác Gus đi làm về, cả ba chúng tôi đã lái xe vòng quanh để tìm kiếm Xương Chạc. Chúng tôi đã lái xe đến trường và quay về nhà để ăn tối. Sau đó chúng tôi lại tiếp tục lái xe tới bãi cắm trại và khắp các ngõ hẻm. Trong khi bác Gus lái xe, bác Bertha kể chuyện bác ấy từng đọc trên báo về một chú chó vô tình bị ngã từ thùng xe tải xuống đường cái ở bang Bắc Carolina, vậy mà nó vẫn mò về được nhà chủ ở tận bang Indiana.
“Gần bốn trăm dặm đấy!” bác ấy nói. “Khi ấy gia đình nhà chủ nó đã đến thung lũng Maggie nghỉ mát. Thật không thể tin được.”
Bác Gus lặng im và liên tục đẩy chiếc tăm qua lại trong miệng, mắt bác ấy vẫn chăm chú quan sát hai bên vệ đường, các bãi đỗ xe và quanh khu rừng. Thi thoảng bác ấy lại trấn an tôi, “Cháu đừng lo, Butterbean à, chúng ta sẽ tìm được nó mà.” Nhưng tôi thì nghĩ, có lẽ đây là thời điểm thích hợp để tôi thay đổi điều ước của mình. Có lẽ lần tới, nếu có cơ hội, tôi sẽ ước Xương Chạc quay về với mình.
Đến khi trời tối mịt, và chúng tôi không thể nhìn đường được nữa, bác Gus đành lái xe đưa chúng tôi về nhà. Khi bác ấy đánh xe vào con đường nhỏ dẫn vào nhà, cái xe cà tàng của bác ấy lại được dịp xóc nảy và kêu lên cót két khi đi qua những ổ gà và tiếng bánh xe ma sát trên đường sỏi vang lên trong bóng tối tĩnh mịch. Ánh sáng từ chiếc đèn pha của bác ấy nhảy múa trên tán cây nguyệt quế và anh đào dại bên đường.
Cuối cùng, ngôi nhà cũng hiện ra trong tầm mắt, và tim tôi suýt vọt ra khỏi lồng ngực khi thấy con vật đứng trước mặt mình.
Đúng là Xương Chạc rồi! Nó vẫy đuôi mừng ríu rít và chạy thật nhanh về phía chúng tôi, chiếc dây dắt chó trên mặt đất cũng được nó kéo theo.