← Quay lại trang sách

Chương 20

Khi bác Bertha nói Jackie sắp đến chơi, mọi suy nghĩ và cảm xúc trong tôi đều hỗn loạn. Một mặt, tôi cảm thấy vô cùng phấn khích vì cuối cùng cũng được gặp Jackie. Tôi nhớ bả phát điên, và luôn mong rằng bả cũng nhớ mình. Nhưng mặt khác, một chút nóng giận từ bố già Thích Gây Gổ lại sục sôi trong tôi. Có vẻ dạo này Jackie mải sống sung sướng quá nên chẳng còn thời gian nghĩ đến tôi nữa.

Trước khi bác Gus lái xe đưa tôi và bác Bertha tới trạm xe buýt ở Asheville để đón Jackie, tôi đã dành cả sáng để ôn lại cho Xương Chạc những trò tôi từng dạy nó. Tôi muốn Jackie được tận mắt chứng kiến một chú chó Xương Chạc vô cùng thông minh và nó yêu quý tôi đến nhường nào. Sau đó tôi cố gắng dọn dẹp căn phòng để biến nó thành một phòng ngủ thực sự, chứ không phải cái nhà kho trữ đầy hũ thủy tinh của bác Bertha nữa.

Đầu tiên, tôi kéo ga trải giường lên để che đi hai chiếc gối Lọ Lem. Sau đó tôi dùng một chiếc khăn tắm phủ lên mấy chiếc hũ thủy tinh trên giá sách. Tôi xếp gọn đồ chơi của Xương Chạc trong một hộp giày, rồi dùng bút dạ viết tên nó lên đó. Xương Chạc nghếch đầu quan sát tôi, thi thoảng nó lại lôi một trái bóng tennis, hay một cái xương cao su bẩn từ trong hộp ra, và tôi phải xếp lại mấy thứ đó vào hộp.

“Chúng mình phải sắp xếp mọi thứ thật gọn gàng đẹp đẽ để còn đón Jackie chứ,” tôi bảo Xương Chạc.

Tiếp đến, tôi đẩy mấy chiếc áo khoác và áo len cũ của bác Gus vào sâu trong góc tủ, rối treo vài chiếc áo cộc tay của mình lên để vờ như tôi được độc chiếm cả chiếc tủ đó. Sau đó tôi phủ một chiếc khăn tắm lên chiêc máy khâu của bác Bertha, và treo ba lô của mình lên chiếc móc trên cửa tủ quần áo.

Khi hoàn thành, tôi đứng ở cửa và nhìn khắp căn phòng. Trông nó đỡ lộn xộn hơn trước, nhưng tôi biết nó chẳng thể nào xịn như căn phòng của Carol Lee và Jackie được. Tôi đoán hai người đó có ga giường hoa lá tông xuyệt tông với mấy chiếc gối tựa hình trái tim, và trên đầu giường thì dán đầy ảnh ngôi sao nhạc rock. Chắc chắn hai người đó có tủ xịn, khay đựng sơn móng tay đủ màu, và một hộp trang sức đẩy vòng vèo các kiểu. Có lẽ hai bả đã rủ nhau mua những cuốn sổ nhật kí có khóa màu hồng điểm xuyết nhũ vàng lấp lánh, và giấu mấy gói bim bim khoai tây dưới gầm giường để ăn đêm khi cùng tám chuyện về cuộc sống hạnh phúc của hai bả. Và tôi chắc chắn trong phòng hai người đó chẳng có bất kì chiếc hũ thủy tinh nào hết. Không một chiếc nào.

Trên đường tới Asheville, bác Bertha đã giới thiệu thêm vài thứ lần trước bác ấy chưa kịp nói.

“Chỗ đó có món lạc luộc ngon nhất Bắc Carolina đấy.”

“Đại lộ Blue Ridge ở đằng kia kìa cháu.”

“Con đường đó dẫn tới núi Blowing Rock, trên đây có công viên giải trí Tweetsie Railroad này.”

Tôi đáp “Ồ” và “Vâng” và “Dạ,” nhưng thực ra trong đầu tôi chỉ nghĩ đến Jackie. Có lẽ tôi không nên sửa soạn phòng mình kĩ càng đến thế. Có khi nếu tôi cứ để nó lộn xộn như cũ, Jackie sẽ thấy thương hại tôi và đưa tôi về Raleigh cùng bả.

“Ôi, Charlie,” bả sẽ thốt lên như thế. “Em không thể ở trong căn phòng nhỏ xíu với hai chiếc gối Lọ Lem kia được.” Bả sẽ hất tóc ra sau vai và nói, “Này, có khi em chỉ cần hắt xì hơi mạnh một cái, ngôi nhà này cũng sẽ đổ sụp xuống chân núi không chừng. Em nên về nhà cùng chị thôi.”

Trong khi bác Bertha liên thoắng thuyết minh về cây cầu treo Mile High trên núi Grandfather, tôi tưởng tượng mình và Xương Chạc được đến nhà Carol Lee. Nhưng ngay sau đó tôi bắt đầu lo lắng. Nhỡ bố mẹ Carol Lee không thích chó thì sao? Nhỡ hai bác ấy không thích tôi thì sao?

Trước khi tôi trở nên lo lắng tột độ, chiếc xe của bác Gus đã dừng trước trạm xe buýt.

Khi chúng tôi xuống xe, bác Bertha khẽ lắc vai tôi và hỏi, “Cháu thấy phấn khích không?”.

“Cũng hơi hơi ạ,” tôi đáp, nhưng thực ra lúc đó ruột gan tôi đang náo loạn.

Chúng tôi ngồi vào hàng ghế nhựa chờ xe buýt của Jackie đến bến. Bác Bertha nói chuyện với mẹ của mấy đứa nhóc khó bảo đang chạy nhảy lung tung quanh trạm xe. Tụi nó thậm chí còn làm đổ kệ báo mà cô ấy chẳng nói năng gì cả. Bác Gus chỉ mới ngồi chờ được vài phút đã bắt đầu buồn ngủ, đầu bác ấy gà gật, rồi một lúc sau bác ấy ngoẹo hẳn đầu sang một bên và bắt đầu thổi bong bóng theo mỗi nhịp thở đều đặn. Tôi hy vọng bác ấy không gọi tôi là Butterbean trước mặt Jackie.

Sau một hồi chờ đợi thì cuối cùng chú ở quầy bán vé cũng thông báo, “Xe buýt số 94 từ Raleigh sắp vào bến!”.

Trước khi tôi kịp định thần, thì Jackie đã lao đến trước mặt tôi. Thân hình bả cao ráo, rám nắng và trên môi là nụ cười tươi tắn. Dù chỉ bằng mắt thường, tôi cũng nhìn thấy rõ ánh hào quang hạnh phúc tỏa ra từ người bả.

Điều đầu tiên Jackie làm là nghiêng đầu qua một bên cho tôi xem lọn tóc xanh dương giữa đám tóc đen và hỏi: “Em thích nó không?”.

“Ừm, cũng được,” tôi đáp.

“Bố đã cáu nhặng xị lên đấy.” Bả cười toe. “Nhưng nhóc biết chị nói gì với ổng không?” Bả lắc đầu và hất mái tóc ra sau lưng. “Chị bảo là, Bố nghĩ gì cũng được, con chẳng quan tâm đâu. Vì đây là con người mới của con.”

Con người mới ư?

Jackie nói vậy là sao?

Cái đó có giống việc mẹ làm lại cuộc đời không?

Có lẽ Jackie cũng đi tìm cho mình một cuộc đời mới giống mẹ tôi từng làm nhiều năm về trước. Một cuộc đời không có tôi.

Khi chúng tôi lái xe quay về Colby, Jackie và bác Bertha chuyện trò rôm rả cứ như thể họ đã thân nhau từ lâu lắm rồi. Khi chúng tôi về đến nhà, hai người họ đã lập xong kế hoạch cho mỗi ngày, mỗi giờ trong kỳ nghỉ của Jackie.

Bác Bertha sẽ dạy Jackie làm món gà chiên và may khóa kéo cho chân váy.

Hai người họ sẽ đến cửa hàng đố cũ ở Fairview để tìm mua một chiếc áo đồng phục bóng bầu dục để Jackie mặc biểu diễn trong vở kịch nhà thờ.

Hai người họ sẽ cùng thu hoạch bí trong vườn để Jackie mang về Raleigh, và bác Bertha sẽ truyền dạy cho bả bí kíp nâu món bí hầm kem nấm tuyệt-mật của bác ấy.

Hai người cứ tiếp tục trò chuyện.

Huyên thuyên, liến thoắng.

Ơ, này? Tôi nghĩ. Thế còn tôi thì sao? Có ai muốn đi đâu hay làm gì cùng tôi không?

Chắc bác Bertha đọc được suy nghĩ của tôi, hoặc bác ấy đã nhìn thấy đôi vai thõng xuống của tôi, bởi khi chúng tôi ra khỏi xe, bác ấy nói, “Và bác tin là Charlie đang mong được đưa cháu đi thăm thú thị trấn Colby lắm đây. Giờ con bé thành dân thổ địa ở đây rồi.” Bác ấy nháy mắt với tôi. “Nhỉ, Charlie?”.

“Chắc vậy ạ.”

“Và cháu sắp được gặp Xương Chạc ngay bây giờ đây!” bác Bertha nói. Ngay khi chúng tôi vừa bước chân vào nhà, Xương Chạc mừng rỡ lao như bay về phía chúng tôi, đôi tai dài bay phần phật, còn cái đuôi nó thì vẫy ríu rít. Tôi quỳ xuống cho nó liếm mặt mình.

“Eo ơi,” Jackie nói. “Đừng để nó liếm miệng em đấy.”

“Nó thơm em thôi mà.” Tôi chạm má vào mũi Xương Chạc. “Nó yêu em lắm.”

Jackie nhăn mặt.

“Chị xem này,” tôi nói. Tôi lệnh cho Xương Chạc ngồi xuống, bắt tay và lăn người.

“Chà, Charlie,” Jackie nói. “Chị không biết em lại có tài huấn luyện chó đấy.”

“À, dạy Xương Chạc dễ lắm, tại nó thông minh sẵn rồi. Đến khi tụi em quay về Raleigh, thì em tin là nó còn biết nhiều hơn thế này ấy chứ.”

Jackie nhướn đôi lông mày và mím chặt môi, nhưng sau đó bả chẳng nói thêm gì hết. Bả đi dạo quanh căn phòng khách bé xíu, nghiên cứu đống ảnh chụp những ông bà già đặt trên chiếc bàn cạnh tràng kỷ, nhòm chiếc rổ len của bác Bertha, rồi ngó vào bếp.

“Cháu thích căn nhà này lắm bác ạ,” Jackie nói với bác Bertha.

“Ngôi nhà này do chính tay ông nội bác Gus xây đây,” bác Bertha tự hào. “Phải không, anh Gus?”.

Bác Gus hơi đỏ mặt, và gật đầu.

“Cháu ra đằng sau xem hiên nhà nữa này,” bác Bertha chỉ tay về phía cửa hậu.

Ngay sau đó, Jackie liền ra đó trầm trổ về quang cảnh ngoài hiên và những dãy núi và tất cả những thứ ngoài đó. Tôi ngồi bệt trên sàn phòng khách với Xương Chạc đang rúc vào lòng, lắng nghe thật kĩ những điều con người mới của Jackie đang nói và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Jackie ngày xưa. Một Jackie từng đến dự buổi biểu diễn khiêu vũ của tôi khi bố mẹ ở nhà quát mắng nhau. Một Jackie từng lấy tiền tiêu vặt để mua cho tôi chiếc vòng tình bạn giống mấy đứa con gái khác ở trường. Một Jackie từng nướng bánh cupcake để tôi mang tới lớp vào ngày sinh nhật mình, trong khi mẹ tôi vẫn nằm bệt xem phim truyền hình trong tấm áo choàng tắm.

Jackie trong ký ức của tôi đã biến mất, thay vào đó là Jackie mới có lọn tóc xanh và đang đứng ngoài hiên nói với bác Bertha rằng bả vô cùng thích quang cảnh dãy Blue Ridge. Và sau đó Jackie mới tiếp tục nói ra một câu chẳng hề giống Jackie ngày xưa chút nào:

“Charlie thật may mắn khi được đến đây sống cùng hai bác.”

May mắn ư? Bả nghĩ tôi may mắn khi phải rời khỏi nơi duy nhất tôi từng biết trong đời và chuyển đến sống cùng những người trước đó tôi chưa từng gặp mặt ư? Tôi may mắn khi cả gia đình tan vỡ, và môi người đi một nẻo ư?

Sau đó bác Bertha đáp, “Không, bác và bác Gus mới là những người may mắn chứ, phải không, anh Gus?”

“Đúng vậy,” bác Gus đáp.

Khi ba người họ trở vào nhà, bác Bertha nói, “Charlie à, cháu đưa Jackie về phòng để chị cất đồ nhé.”

Tôi dẫn Jackie vào căn phòng bé xíu của mình, và chờ đợi bả nói ra những điều tôi tưởng tượng trước đó, ví dụ như căn phòng này thật khủng khiếp chẳng hạn. Ngay cả khi tôi đã cố gắng dọn dẹp gọn gàng, bả sẽ nói căn phòng này quá bé. Bả sẽ lật tung những chiếc khăn tắm lên và thấy đống hũ thủy tinh, và khi đó bả sẽ nói rằng tôi nên trở về Raleigh cùng bả.

Nhưng không. Jackie mới đã nói, “Chị thích căn phòng này, Charlie ạ. Nhóc sướng thật đấy, được độc chiếm cả căn phòng mà không phải chia sẻ như tụi mình ở nhà hồi trước.”

Ồ, ngạc nhiên chưa? “Nhưng em thích ở chung phòng với chị cơ,” giọng tôi đầy thê lương.

Tôi đang định cho Jackie xem đông quần áo của bác Gus bị tôi nhét vào tít góc trong cùng của chiếc tủ quần áo thì bả đã ngồi phịch xuống giường: “Ừa, nhưng có phòng riêng vẫn thích hơn. Sẽ không có ai vứt tất bẩn lên sàn, hay chiếm hết chỗ trong tủ quần áo của em.” Bả đá đôi xăng đan xuống đất rồi tựa lưng vào tường. “Nhóc đừng hiểu lầm chị nhé. Chị thích Carol Lee, và mọi thứ trong căn nhà đó. Nhưng đôi khi chị muốn được ở một mình. Chị không muốn nó lục lọi đồ của chị, hay tự tiện dùng mấy món đổ trang điểm của chị mà không hề xin phép.”

Bả hất tóc qua vai và nói tiếp, “Chị quý bác Gus và bác Bertha lắm, còn em thấy thế nào?”.

Thú thực là câu hỏi đó đã khiến tôi giật mình. Và tôi còn ngạc nhiên hơn nữa khi thấy mình trả lời Jackie không chút do dự, “Em cũng vậy.”

Tôi quý bác Gus và bác Bertha thật sao? Thực sự trước đây tôi chưa từng nghĩ về điều đó, nhưng có lẽ là tôi quý hai bác ấy thật. Nhưng, ở đây ai mà chẳng yêu quý hai bác ấy, vì hai người đó thực sự rất đáng quý mà.

“Và em còn có một chú chó nữa chứ, Charlie!” Jackie chà bàn chân trần dọc lưng Xương Chạc. “Có vẻ mọi chuyện ở đây đều tôi đẹp đấy chứ. Em có phòng riêng, rồi lại có cả chó nữa này. Em lại còn được ở cùng hai người siêu tốt bụng không bao giờ chửi rủa và cãi nhau hằng ngày như bố mẹ mình nữa.”

Sau đó bả đứng dậy và nói, “Nè nhóc, đưa chị ra xem khu vườn nào.”

Tối hôm đó, bác Bertha làm món bánh kẹp phô mai nướng và salad khoai tây, sau đó chúng tôi cùng ngồi ngắm bầu trời hổng cam điểm xuyết những vệt mây xanh xám ngoài hiên. Đâu đó phảng phất mùi mưa hòa cùng hương hoa kim ngân ngọt ngào, và văng vẳng tiêng dế rúc rích trong những bụi việt quất mọc ven bìa rừng.

Bertha và Jackie cùng bàn tán về tụi con trai. Và nếu tôi chưa từng quen biết hai người đó, thì thật khó để nhận ra đâu là người đã trưởng thành, còn người nào vẫn là trẻ vị thành niên. Bác Bertha kể cho Jackie về lần đầu tiên bác ấy gặp bác Gus trên Đường 14. Khi ấy bác Gus đã sửa lốp xe xịt của ông ngoại tôi.

“Bác chưa từng thấy cậu thanh niên nào đẹp trai đến thế trong đời,” bác Bertha nói. “Cô bạn Jayme của bác cũng thử tán tỉnh bác Gus, nhưng bác biết mình mới chính là người lọt vào mắt xanh của bác ấy. Đúng không anh Gus?” Bác Bertha khẽ huých tay bác Gus, và bác Gus vừa gật đầu vừa tiếp tục nhai tăm.

Đến tối muộn, tôi cùng Jackie quay về phòng và chơi trò Crazy Eights. Bả kể cho tôi về anh chàng bạn trai mới tên Scooter của bả. Ổng là nhà vô địch súng sơn quận Wake, và ổng đang định mai mối cho Carol Lee một ông anh họ làm lính thủy đánh bộ.

Jackie mang theo cả son móng tay, nên tụi tôi đã ngồi sơn móng tay cho nhau, và hỏi nhau mấy câu đố chữ tụi tôi đã chơi cả tỉ lần.

“Quả cà bùng học gọi là gì?” Jackie nói.

“Cà bung*,” tôi đáp. “Thế người ta gọi nơi có nhiều cành cây là gì?”

“Cánh đồng*.”

Cà bung = Bùng ca.

Cánh đồng = Đống cành.

Chúng tôi cười phá lên như thể đó là những câu đố chữ hài hước nhất thế giới vậy. Đây là lần đầu tiên trong ngày, kể từ khi Jackie bắt đầu khoe lọn tóc xanh với tôi ở trạm xe buýt, tôi mới lại được thấy Jackie của ngày xưa. Và tôi nhận ra mình thực sự nhớ bả nhường nào.

Jackie ngủ thiếp đi ngay sau khi tôi tắt đèn. Tiếng ngáy khe khẽ của bả nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí, gợi nhớ trong tôi những đêm hai chị em còn ở cùng nhau. Tôi nhớ đến cảnh hai đứa tụi tôi nằm nghe tiếng bố mẹ cãi cọ và đánh nhau trong căn phòng tối. Khi còn bé, thi thoảng tôi lại bò lên giường nằm trong lòng Jackie, và khi ấy bả thường hát cho tôi nghe để những tiếng chửi rủa và quát tháo của bố mẹ không lọt vào tai tôi. Giờ chúng tôi lại được ngủ chung phòng, nhưng Jackie nằm trên giường, còn tôi thì nằm trong túi cùng Xương Chạc trên sàn nhà. Lần này tôi không phải nghe tiếng bố mẹ rủa xả lẫn nhau, mà chi nghe thấy tiếng Jackie ngáy khe khẽ và tiếng ếch ương ộp oạp dưới khu rừng. Sau đó tôi nghĩ miên man về chuyện Jackie trầm trồ khen căn nhà, cái hiên và căn phòng ngủ của tôi. Trong tâm trí, tôi vẫn nghe thấy tiếng bả nói rất quý bác Gus và bác Bertha, và bả nghĩ mọi chuyện ở đây đều tốt đẹp. Nhưng sau đó tôi lại nghĩ: chẳng lẽ bị đá ra khỏi chính ngôi nhà của mình, phải đến trường cùng lũ trẻ cười khúc khích châm chọc đó, và luôn cảm thấy trong thế giới này mình chẳng khác gì một chú chó hoang không nhà không cửa là tốt đẹp sao? Tôi ôm chặt Xương Chạc hơn chút nữa, rồi khẽ hôn lên mũi nó. Tôi cứ băn khoăn mãi về những điều đó, cho đến khi tâm trí mệt rã rời, và tự thiếp đi lúc nào không hay.