Nguyễn Hồng Hưng tự nhiên lại diện quân phục mới
Trích nhật ký của Nguyễn Văn Tuấn, trinh sát D8, hiện là công nhân nhà máy giày Thượng Đình - Hà Nội.
“Chúng tôi được lệnh đi tuần đường (từ C6 đến tiểu đoàn bộ). Đoạn đường dài 15 km, nhưng vô cùng nguy hiểm. Cạm bẫy lúc nào cũng chờ sẵn, nhất là khu vực đồi Tròn, án ngữ ngay đường về của C6, cách đơn vị 2 km. Nó là nỗi kinh hoàng của chúng tôi. Nó như chiếc bát úp khổng lồ chứa đựng số phận đỏ đen của từng chiến sĩ qua đây.
Buổi sáng chúng tôi tập trung trước ban chỉ huy để nghe đại đội nhắc nhở trước lúc lên đường làm nhiệm vụ. Ai ai cũng tất bật chuẩn bị cho chuyến đi. Người thì mang bình mật ong, người thì mang bộ gạc nai rừng, có người còn vác cả bộ giát giường về tiểu đoàn để tặng bạn và đổi thuốc rê. Riêng chỉ có Hưng, hai tay chống cằm ngồi thu lu trên đống cây kẻ hầm suy tư. Bộ quân phục mới tinh làm cho nó nổi bật nhất toán quân. Tôi và Dương nói đùa với nó:
- Sao hôm nay diện thế. Định về Choăm S’re lấy vợ à!
Hưng xua tay:
- Im! Để tao nghe đài.
Đại đội có chiếc đài bán dẫn hôm nay đưa tin Phạm Tuân được bay vào vũ trụ. Nó nghe một cách rất thờ ơ rồi thọc tay vào túi lấy ra một bịch thuốc rê vấn một điếu to bằng ngón chân cái, rít từng hơi dài, rít lấy rít để như không bao giờ được hút nữa ấy.
Chúng tôi ra đi, sau lưng là tiếng nhạc hùng tráng được phát ra từ chiếc đài bán dẫn. Đó là bản nhạc định mệnh của Beethoven thường được phát vào những dịp trọng đại.
Tôi đi trước, Hưng đi sau, tiếp là Dương và cả đoàn quân.
Đoạn đường cứ hun hút. Tôi dõi theo từng kẽ lá gốc cây để tìm mìn.
Nhìn xa vào tận rừng xanh đề phòng địch phục kích. Cả chân, tay, mắt đều phải hoạt động hết công suất. Thần kinh căng lên như dây đàn. Chỉ cần một sơ suất nhỏ là sẽ bị thương vong. Đồi Tròn nằm lù lù trước mắt tôi như con quái vật. Nó chứa đựng biết bao nhiêu loại mìn. Mìn ở đây giăng kín như mạng nhện, mìn đè nổ nằm kín dưới đất. Mìn vướng, dây giăng ngang ống đồng, treo ngang tầm mắt. Ở đây giờ nào cũng nghe thấy tiếng nổ. Nai, báo, công, quạ không thoát khỏi dây mìn KP2. Bao nhiêu chiến sĩ đã hy sinh tại nơi đây: Trưng, Trung, Hùng, Thành lùn...
Đến đoạn cây khộp đổ, tôi nhắc Hưng và Dương đi thật cẩn thận. Vì chỗ này là chỗ địch gài mìn và chính chúng đã bị vướng mìn khi đang gài mìn. Chúng tôi im lặng đi trong cái nắng chói chang. Chỉ nghe thấy tiếng ve kêu o o bên tai. Tôi vòng qua gốc cây khộp đổ, đứng lại định hướng địa bàn thì đột nhiên một ánh chớp vàng chói, một luồng hơi phụt vào người tôi tê tái cùng tiếng
- Ầm!
Tôi nhào xuống ôm ngang gốc khộp, xả đạn vào hướng rừng xanh trước mặt (mặc dù tôi chả thấy gì).
Sờ quanh người xem có bị thương không. Quay lại, tôi nghe thấy tiếng rên mỗi lúc một to hơn. Đúng Hưng rồi! Tôi trườn dần đến chỗ Hưng. Một đoạn ngắn mà tôi cảm thấy sợ. Trong đầu tôi tưởng tượng như có hàng ngàn ngòi mìn đang tua tủa chĩa từ lòng đất ra chờ chực tôi đến. Phía dưới hàng quân có tiếng của anh Quang đại đội phó vang lên:
- Tuấn ơi!
- Thằng Hưng trinh sát bị mìn rồi!
Tôi trườn đến chỗ Hưng. Dương cũng vừa đến. Lúc này Hưng kêu lên thảm thiết:
- Tuấn ơi! Tôi mất chân rồi!
Hai tay ôm chặt ống quần đẫm máu, Hưng ngửa cổ lên trời kêu lên:
- Các anh ơi! Em chết mất. Các anh cứu em với. Sao lại là em cơ chứ! Trời ơi!
Vừa lúc đó Đước y tá cũng vừa tới. Anh lật quần lên. Một hố đen sâu hoắm gọt sâu vào ống đồng lồi ra những răm xương tua tủa. Ào ra trong hố đen đẩy là máu. Anh ga rô xong, an ủi nó:
- Thôi xong rồi. Cố chịu đựng nhé!
Chúng tôi chặt cây làm cáng, cắt rừng lao nhanh về hướng tiểu đoàn. Đi được nửa đường thì Hưng trút hơi thở cuối cùng.
Nguyễn Hồng Hưng - đó là chàng trai đất Quảng cao lớn có đôi mắt sâu thẳm. Trong lính có điềm, cứ thằng nào, bỗng nhiên diện quân phục mới, thể nào cũng “đi”. Không ngờ cái điểm này vận vào Hưng”.
Chúng tôi chỉ có hai bộ quần áo, mặc thay nhau. Bộ quần áo của Hưng, hôm đó mặc, còn mới nguyên. Nếp hồ còn cứng. Thường khi đi chiến đấu, lính tráng thường mặc quần áo cũ, thậm chí bị rách. Vì thể nào cũng bị gai cào, cỏ xước. Nhưng riêng Hưng, diện bộ quân phục mới. Nó lại có dáng người cao lêu nghêu, nên trông oách nhất hàng quân. Anh em thấy lạ, nhiều người trêu, nhưng nó cứ phớt lờ. Chúng tôi ai cũng muốn về phum Choăm S’re. Ở đấy có nhiều cô gái Khmer xinh đẹp. Đổi gà, đổi chó, đổi men rượu, uống nước thốt nốt. Và khi tập hợp, mặt mũi nó có vẻ rất trang nghiêm, không nói cười như hằng ngày. Anh chàng Thiện, biệt danh “Thiện thầy đ..” vừa nhận điện từ Tiểu đoàn, vừa cầm cần ăng-ten vẽ trên đất hướng hành quân, vừa ra vẻ nghiêm giọng đùa:” Mệnh lệnh hành quân! C6 từ San K’đa, đội hình chữ V, đi về hướng Tây-Nam, đến tọa độ X, kiểm tra cửa khẩu gần Đồi Hồng, rồi về tập kết tại tọa độ D!” Nó lấy ăng-ten vẽ loằng ngoằng hình “cái ấy” của đàn bà trước mặt đội hình. Ai cũng buồn cười, kể cả anh Quang chỉ huy. Nhưng riêng thằng Hưng mặt vẫn trang nghiêm. Nó không cười. Mắt nhìn lên khoảng rừng xanh phía trước. Gương mặt vuông vức với quai hàm bạnh ra dường như chứa đựng điều gì sâu xa lắm. Tuần trước, nó mới nhận thư người yêu. Không biết, cô ấy viết gì mà nó thổn thức mấy đêm liền. Rồi nó mở sổ tay. Làm thơ hẳn hoi. Nó giấu mọi người, nhưng tôi vẫn đọc trộm được dòng chữ cuối cùng: “Hết Tết rồi! Chẳng còn Tết đâu em”.