← Quay lại trang sách

Chương 6

Bác sĩ Javier phải đi thăm một bệnh nhân trẻ đang ốm liệt giường vì những cơn sốt rét. Ông hứa sẽ quay trở lại thăm bọn trẻ một lần nữa trước khi đêm xuống.

Bác Juana đang ở trong bếp làm thịt một con gà mái già để nấu cháo cho señora và chuẩn bị món súp hầm cho những người hầu trong nhà. Señora Valencia đang nằm nghỉ trên giường trong lúc hai đứa trẻ ngủ trong nôi. Chị nằm dưới nhiều lớp chăn kín mít chỉ hở mỗi mặt.

Tôi đi đến cạnh nôi và nhìn ngắm hai đứa bé. Nhỏ xíu so với anh trai, Rosalinda ngoan ngoãn nằm yên lặng. Tôi đưa tay bế con bé lên. Señora Valencia xoay người lại và nhìn thấy tôi đang bế con gái chị.

“Amabelle, thử áp mặt con bé vào gần ngực em xem,” chị khẽ nói. Rosalinda vẫn đang say ngủ trong lúc tôi cởi cúc áo và kề cặp má nhỏ bé của nó vào khoảng giữa hõm ngực và xương quai xanh.

Ngay giây phút ấy, tôi cảm nhận được luồng khí len lỏi ra vào qua lỗ mũi của Rosalinda. Hơi thở của con bé bắt nhịp và hòa vào tiếng đập của trái tim tôi.

“Chúng thật kỳ diệu phải không?” Señora Valencia đưa mắt nhìn hết con gái lại đến con trai mình, như thể chúng là thứ duy nhất tồn tại trên đời. “Javier nói rằng chúng không thể nhìn thấy gì ngoại trừ những mảng sáng tối trong vài ngày đầu tiên. Nhưng chị không tin điều đó. Chúng quá hoàn hảo với chị.”

Señora Valencia vẫy tay ra hiệu cho tôi tới ngồi bên cạnh chị trên giường. Tôi đặt Rosalinda vào nôi và đi về phía chị.

“Amabelle, chị phải thú thật với em điều này,” chị nói. “Lúc chị nhờ em thắp một ngọn nến cho La Virgencita sau khi hai đứa bé ra đời, thực ra chị muốn thắp nó cho mẹ chị. Chị đã hứa với mẹ rằng chị sẽ làm điều đó cho mẹ sau khi chị sinh con. Tối hôm qua, khi những cơn đau chuyển dạ bắt đầu, chị cảm thấy như có mẹ chị ở bên cạnh. Chị đã mơ thấy mẹ rất nhiều lần từ khi chị bắt đầu mang thai, nhưng tối qua thì hoàn toàn không giống một giấc mơ. Mẹ ngồi kế bên chị, ngay trên chiếc giường này. Mẹ vòng tay ôm chị và xoa bụng cho chị. Đó là lý do tại sao em không nghe thấy chị kêu thét cho đến phút cuối cùng, vì chị không cảm thấy cô độc.”

Chị quay qua nhìn cây nến trắng trên chiếc tủ quần áo của em bé. Ngọn lửa đã tắt ngấm từ lâu do mọi người đi qua đi lại trong phòng. Sáp nến đượm mùi dầu parafin chảy xuống đóng cục quanh bấc đèn.

“Chị ước gì em được gặp Mami 1 , Amabelle ạ,” chị nói.

1 Cách gọi yêu thương của Señora Valencia với mẹ, giống như cách cô gọi cha cô Don Ignacio là Papi.

“Em cũng ước được gặp bà, thưa Señora.” Nhưng mẹ chị đã qua đời trước cả khi cha mẹ tôi chết đuối. Họ ra đi để lại chúng tôi tự vun vén chăm sóc cho những giấc mơ con trẻ của mình.

Bác Juana bưng một cái khay với súp nóng và trà ngọt vào phòng và đặt nó lên giường trước mặt Señora Valencia.

“Cô phải ăn uống đầy đủ nhé, Señora,” bác căn dặn. “Hãy nhớ rằng cô là nguồn sống cho bọn trẻ đấy.”

Những giọt nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên má bác. Bác quay về phía tôi và căn dặn, “Cháu hãy trông chừng señora trong lúc cô ấy ăn,” rồi chạy nhanh ra khỏi phòng.

“Vú Juana là người túc trực bên cạnh Mami trong cả hai lần bà mang thai,” Señora Valencia giải thích.

Tôi quàng một tấm khăn thêu quanh cổ señora và đưa cho chị một chiếc thìa. Sau khi señora đã húp được vài thìa súp đầy, Rosalinda bắt đầu rên khẽ. Tôi bế con bé lên và mang nó đến chỗ mẹ nó.

“Con gái bé bỏng của mẹ, con phải lớn lên thật khỏe mạnh nhé. Nếu không, làm sao con có thể tự bảo vệ mình khi anh trai con bắt nạt hay tranh giành với con?” Señora Valencia thì thầm trong lúc đỡ con gái từ tay tôi. “Chị nôn nóng tới lúc Pico về và gặp các con. Hy vọng anh ấy và Papi sẽ về nhà kịp trong tối nay.”

“Em chắc chắn señor 1 sẽ muốn về kịp,” tôi trấn an chị.

1 Phát âm: sê-nho-r. Nghĩa là ông chủ, cậu chủ, quý ông, quý ngài trong tiếng Tây Ban Nha.

“Pico của chị là một người đàn ông đầy tham vọng. Anh ấy từng nói với chị rằng giấc mơ từ thuở nhỏ của anh ấy là được thăng tiến trong quân đội và một ngày nào đó trở thành tổng thống của đất nước này.”

“Và chị sẽ vui vẻ trở thành phu nhân tổng thống chứ, Señora?”

“Không đời nào,” chị vừa nói vừa nhăn mũi như vừa ngửi thấy mùi gì đó khăm khẳm. “Khi Pico đã đạt được tất cả những gì anh ấy muốn thì có khi anh ấy sẽ không cần chị nữa. Hồi còn nhỏ, nhà anh ấy rất nghèo. Hậu quả là bây giờ anh ấy không thể chấp nhận việc có một cuộc sống thoải mái mà không cần phải bỏ công sức khó nhọc để kéo mặt trời lên mỗi sáng nữa.”

“Những việc mà señor đang làm rất quan trọng.” Tôi nhắc lại cho chị nghe điều mà chị vẫn luôn tin tưởng.

“Chị ước gì có thể được nhìn thấy anh ấy nhiều hơn,” chị thở dài. “Chị nhớ mùi vị của những điếu xì gà trong miệng anh ấy.”

Señora Valencia áp con gái lên bờ vai của mình, một hành động như đã quen thuộc với chị từ lâu.

“Chị đã nghĩ tới tất cả những điều mà chị muốn dạy cho các con,” chị hào hứng nói, “những điều có lẽ chúng cần phải biết và cả những điều mà chị sẽ phải giữ bí mật với chúng nữa.”

“Em tin chị sẽ biết điều tốt nhất nên làm, Señora.”

“Amabelle, đáng ra Mami phải là người làm công việc của em hôm nay. Nhưng chị hiểu mẹ chị và bà có lẽ cũng sẽ la hét trong hoảng loạn giống như chị mà thôi.” Chị ngửa đầu ra sau và bật cười với ý nghĩ về nỗi đau như sợi dây kết nối chị và mẹ chị. “Amabelle, sau khi Mami mất, vú Juana đã nói với chị rằng, trong đức tin Công giáo, nếu em phải lựa chọn giữa tính mạng của người mẹ và em bé trong lúc lâm bồn, em luôn phải chọn đứa bé.”

“Em mừng rằng chúng ta không cần phải chọn lựa, Señora.” “Nếu giả như em phải quyết định việc đó, chị muốn em sẽ là người chăm sóc các con chị. Hãy nhìn xem chúng ta đã cùng tạo nên những gì này. Chàng hoàng tử Tây Ban Nha và cô công chúa Thổ dân của chị.” 1

1 Ở đây, Señora Valencia đang nói về nước da của hai đứa bé. Ở Dominicana, những người có dòng máu Tây Ban Nha trội hơn thường có nước da sáng và trắng hơn. Ngược lại, những người có dòng máu của thổ dân bản địa trội hơn thường có nước da sẫm và đậm màu hơn.

“Con có muốn trở thành công chúa không, con gái nhỏ của mẹ?” Señora Valencia áp mặt vào má con gái và thì thầm. “Con bé sẽ chiếm lấy trái tim của vô số chàng trai cho mà xem, Rosalinda của chị. Hãy nhìn khuôn mặt nó này. Nó mang thần thái của Anacaona 2 , một nữ hoàng thổ dân thực thụ.”

2 Anacaona (có nghĩa là bông hoa bằng vàng trong ngôn ngữ của thổ dân Taíno, một tộc người bản địa từng sinh sống ở Haiti và Dominicana), là một nữ tù trưởng người Taíno. Bà được ca tụng như một nữ sĩ của những bản ba-lát và truyện thơ tự sự (areítos trong tiếng Taíno). Bà là một trong những người lãnh đạo các cuộc nổi dậy chống ách đô hộ của thực dân Tây Ban Nha khi họ đến xâm chiếm hòn đảo Hispaniola vào năm 1492.

“Em và bác Juana sẽ ngủ trong nhà tối nay cùng với chị,” tôi đề nghị với señora.

“Vú Juana sẽ nhấn chìm chúng ta trong biển nước mắt mất thôi,” chị cười khúc khích.

“Em sẽ bảo bác ấy cầu xin thánh bảo hộ của những giọt nước mắt ngăn bác ấy lại.”

“Chị nghĩ tốt nhất là em và vú nên ngủ ở trong nhà của mình tối nay.”

“Một trong hai người bọn em phải ở bên cạnh chị, ngay cả khi Señor Pico quay trở về.”

Một trong những người em họ của señor từ làng lên thăm và mang theo món súp nấu từ gà mái già, trứng, hạt nhục đậu khấu, tiền, và những chiếc răng chó làm bùa bảo vệ cho lũ trẻ. Tôi quyết định để cô ấy ở lại túc trực bên cạnh chị và đi xuống bếp tìm bác Juana.

Bác Juana đang ngồi ở bàn, khuấy đi khuấy lại bát súp hầm trước mặt với một cái thìa gỗ. Mắt bác đỏ hoe do khóc quá nhiều. Bác đứng dậy và múc cho tôi một bát súp nóng hổi.

“Cháu nghĩ có một vài giọt nước mắt đã rớt vào trong nồi súp lúc bác nấu ăn đấy,” tôi đùa và ngồi xuống bên cạnh bác.

Tôi không nhận ra mình đói bụng tới mức nào cho đến khi mắt tôi nhìn thấy những miếng bắp cải, củ cây dứa ngọc giá, và củ sắn nổi trong bát súp.

“Làm gì có nước mắt trong bát của cháu!” Bác Juana nói với vẻ trách móc. “Cháu biết là bác luôn cẩn thận trong việc nấu nướng. Bác không bao giờ cho phép thứ gì không cần thiết lọt vào món súp của bác hết.”

“Cháu nói đùa đấy mà,” tôi nói, vỗ nhẹ lên tấm lưng dày của bác. “Đừng nói đùa kiểu đó. Sẽ ra sao nếu señora nghe thấy những gì cháu nói?”

“Tại sao hôm nay bác lại khóc nhiều thế, Juana? Cháu không tin rằng tất cả những giọt nước mắt của bác đều chan chứa niềm hạnh phúc.”

“Hôm nay là một ngày trọng đại trong ngôi nhà này,” bác nói, “nó đến để nhắc nhở bác rằng thời gian trôi qua nhanh đến nhường nào. Một bà già như bác thì ngày càng già đi, trong khi những đứa trẻ thì tiếp tục chào đời.”

“Bác có cảm thấy ghen tị không, Juana? Bác có muốn có những đứa trẻ của riêng mình không?”

“Ghen tị ư? Chúa ơi, nếu Santa Ana, Đức Mẹ Tối Cao của suối nguồn cuộc sống, nghe thấy những gì cháu nói!” Bác gõ cạch cạch lên bốn góc bàn như để thử độ chắc của tấm gỗ, rồi nhặt một miếng giẻ lên và lau chùi bốn chân bàn đã sạch bóng.

“Nếu Santa Ana có tai thì bà ấy đã nghe thấy tất cả những gì cháu nói rồi.”

“Tội lỗi ở trong đầu cháu mà ra đó,” bác thốt lên. “Nhưng cháu đâu phải là người có đức tin đúng không?”

“Làm sao bác biết cháu không phải là người có đức tin?” “Cháu có niềm tin vào bất cứ thứ gì không?”

Bác Juana xoa nắn hai bàn tay vào nhau như lúc đang vò quần áo dưới suối. Sau khi đã sống cả đời mình như một người hầu, thật là khó để bác ngồi yên một chỗ.

“Bác còn nhớ khi mẹ của Señora Valencia mang thai cô ấy,” bác kể. “Một ngày nọ, kinh nguyệt của bà ngừng tới và những tấm khăn xô của bà không còn nhuốm máu nữa. Bác hỏi bà rằng, ‘Seño- ra Rosalinda, liệu có phải bà đã có em bé không?’ Bà nói với bác rằng, ‘Juana, tôi thậm chí không dám mơ tới điều đó.’ Bác hỏi tiếp, ‘Tại sao vậy?’ Bà trả lời, ‘Nếu thực vậy thì đó quả là một phép màu thần kỳ.’ Và kết quả là bà có mang thật. Trong một hai tháng đầu tiên, bà luôn cảm thấy khó ở. Bụng bà phình to lên đến mức bà không thể đi vừa qua bất cứ cánh cửa nào trong nhà nữa. Nếu bất cứ ai trông có vẻ như là họ sắp sinh đôi thì đó là Señora Rosalinda.”

Bác đứng dậy và múc thêm một bát súp nữa cho mình. Vài tháng trở lại đây, bác ngày càng phàm ăn và cơ thể bác cũng cứ thế to lên, đặc biệt là quanh vùng mặt.

“Giờ thì Señora Valencia cũng đã có những đứa con của riêng mình.” Bác suy nghĩ thành tiếng. “Hãy xem thời gian đã trôi đi nhanh như thế nào. Thực ra cũng không phải thời gian nữa, mà là cách nó đã thay đổi chúng ta ra sao.”

“Bác vẫn còn trẻ mà,” tôi an ủi. Bác ít nhất đã năm mươi tuổi, gấp đôi tuổi tôi và Señora Valencia, nhưng cơ thể bác vẫn chắc nịch và tràn trề sức sống, như thể bác vẫn sẵn sàng sinh con bất cứ lúc nào.

“Cháu không biết bác đã cầu xin ơn trên ban cho bác một đứa con trong bao lâu đâu,” bác thở dài.

“Cháu không có con, nhưng ngay cả đứa như cháu cũng biết bác phải làm nhiều hơn cầu nguyện thì mới có thai được.”

“Cái con bé mồm mép tội lỗi này!” Bác bật cười và phát yêu lên tay tôi.

“Vậy là bác vẫn luôn muốn có em bé?” Tôi hỏi.

“Lúc nào chúng ta cũng muốn có thêm nhiều em bé. Cháu không muốn có con của mình sao?”

Tôi lắc đầu. Có lẽ một phần do mất bố mẹ từ sớm nên tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ sống quá tuổi niên thiếu chứ đừng nói đến việc sống đủ lâu để sinh con đẻ cái. Trước khi gặp Sebastien, tất cả những giấc mơ của tôi đều nằm trong miền quá khứ: về quê hương xưa cũ, về những con người hay nơi chốn mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ được trông thấy lần nữa.

“Có một lần bác đã tiến rất gần tới ngưỡng làm mẹ,” bác Juana nói. “Bụng bác độn lên trong ba tháng chín ngày, và rồi mọi chuyện tan biến trong phút chốc. Bái bai bé cưng! 1 Đứa con của bác chưa bao giờ được sinh ra. Nó chẳng có tên họ hay giới tính. Ông chồng Luis của bác rất yêu trẻ con. Nếu chúng có thể mọc lên từ đất thì chắc ông ấy đã trồng cho bác một đứa từ lâu rồi. Ở thời điểm đó trong cuộc đời, một người đàn bà buộc phải tự hỏi mình: Da thịt mình để làm gì chứ? Cơ thể của mình để làm gì chứ?”

1 Dịch từ tiếng Tây Ban Nha: Adiós bebé!

Bác Juana và các em gái được nuôi dạy trong một trường dòng nơi mẹ bác làm đầu bếp. Bác đáng ra phải trở thành một nữ tu như hai em gái cho đến khi bác ấy gặp Luis. Bác và Luis đã bỏ trốn cùng với nhau và đến sinh sống ở thung lũng này. Juana nghĩ rằng mình không thể có con vì bác đã từ bỏ tiếng gọi của Chúa. Ngay cả việc sảy thai đối với bác cũng như một hình phạt xứng đáng từ một đấng tối cao mà bác đã phản bội.

“Hãy nhìn bác này,” bác nói, xoay chuyển tay như thể đang là quần áo. “Bác đâu có cần phải than khóc cho mình chứ. Người cần bác khóc thương là Señora Rosalinda. Bà đã hy sinh thân mình để mang một đứa bé thứ hai vào gia đình này. Và bác cũng phải khóc cho Señora Valencia, người đáng ra phải có mẹ bên cạnh trong lúc này.”