Chương 9
Tôi vẫn nhớ đó là một buổi họp chợ phiên ngày thứ Sáu. Tôi cùng cha mẹ đi tới Dajabón, thị trấn đầu tiên thuộc địa phận Dominicana phía bên kia con sông. Mẹ tôi muốn mua nồi nấu ăn từ một người thợ làm nồi người Haiti tên Moy. Ông sống ở thị trấn đó và là người làm nồi tài ba nhất trong vùng. Những cái nồi do ông Moy làm ra sáng bóng đến mức bạn nghĩ rằng chúng là những viên đá quý: chúng không hề sạm đen đi ngay cả sau nhiều năm đun nấu trên bếp củi ngoài trời.
Chiều xuống, khi chúng tôi chuẩn bị lội qua sông để trở về với hai cái nồi mới coóng, cơn mưa bắt đầu trút xuống trên những quả núi phía thượng nguồn. Không khí trở nên nặng nề và ẩm ướt. Những đám mây đen kéo đến, che khuất cầu vồng trên bầu trời.
Chúng tôi vẫn còn cách cây cầu một quãng khá xa. Cha tôi muốn chúng tôi nhanh chóng trở về nhà. Ông quả quyết rằng chúng tôi vẫn còn đủ thời gian để vượt sông an toàn nếu chúng tôi nhanh chân lên. Mẹ tôi khuyên ông nên đợi và quan sát xem chiều hướng của dòng chảy như thế nào.
“Chúng ta không có thời gian để chần chừ đâu,” cha tôi quả quyết.
“Tôi sẽ cõng bà qua trước, sau đó tôi sẽ quay lại cõng Amabelle và hai cái nồi,” ông nói tiếp.
Chúng tôi men theo con đập chắn nước đi xuống bờ sông. Cha tôi đưa mắt tìm chỗ nước nông, nơi những hòn đá tảng màu rỉ đồng tròn lẳn mà chúng tôi đã dùng làm bước đệm để băng qua sông nay đã chìm nghỉm dưới dòng nước xiết.
“Cầm cho mẹ mấy cái nồi,” mẹ bảo tôi. “Papa sẽ quay lại để đón con nhanh thôi.”
Gần con đập có vài cậu “chuột nước”, những cậu thiếu niên lộc ngộc người Haiti và Dominicana. Để kiếm miếng ăn hay vài ba đồng bạc, họ sẵn sàng cõng khách hay mang vác đồ đạc của họ qua sông trên lưng mình. Nhưng lúc này, khi nước sông chảy xiết và tạo thành những xoáy nước lớn cuồn cuộn, ngay cả bọn họ cũng không dám khinh suất.
Cha tôi lội xuống nước và vẩy nước sông lên mặt, như để cầu khấn thần sông và xin bà ban phép cho ông được đi qua. Mẹ tôi làm dấu thánh ba lần và ngẩng lên trời cầu nguyện trước khi trèo lên lưng cha tôi. Nước sông dâng lên đến tận eo Papa ngay khi ông vừa bước xuống. Khi đã đắm mình trong nước sông, ông giật mình nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm chết người.
Mẹ tôi quay người lại nhìn về phía tôi, khiến cho cha tôi bị mất thăng bằng. Bùn dưới đáy sông khuấy lên đục ngầu ở những chỗ nước nông. Cha tôi vươn hai tay ra phía trước để cố gắng bước tiếp. Mẹ tôi bám chặt lấy cổ cha hơn. Cơ thể bà vừa che chở vừa đè nặng lên vai ông. Khi ông cố dùng tay để đẩy chân bà lên, một mớ dây leo trôi phăng qua gần họ. Mẹ tôi chới với, đưa tay ra bám lấy đám dây leo như thể chúng là những mảnh gỗ vụn từ một chiếc bè đã vỡ.
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, khiến cho nước sông dâng lên ào ạt như thuỷ triều đại dương. Di chuyển sát hết mức có thể theo mép sông, các cậu “chuột nước” quăng một sợi dây xi-đan (1) dày về phía cha mẹ tôi. Dòng nước nuốt chửng sợi dây trong tích tắc. Họ bắt đầu kéo sợi dây lại và buộc nó xung quanh một hòn đá tảng. Sợi dây tuột khỏi hòn đá ngay khi nó vừa rời tay họ.
(1) Tiếng Anh: sisal. Một loại cây thuộc họ cây thùa, sinh trưởng phổ biến ở miền Nam Mê-xi-cô nhưng cũng được thuần hóa và trồng ở nhiều quốc gia khác. Lá của cây xi-đan rất cứng và nhiều xơ. Khi đập đập và phơi khô, lá cây có thể cho ra một loại sợi bền chắc, dùng để bện thành rất nhiều dụng cụ.
Nước đã dâng lên quá đầu cha tôi. Mẹ tôi thả tay khỏi cổ ông và dòng nước xoáy nhấc bổng bà lên khỏi tầm với của ông. Khi rời nhau ra, họ không còn là vật cản trước con sông đầy ắp nước cuồn cuộn.
Tôi kêu thét cho tới khi cảm thấy vị máu nơi cuống họng, cho tới khi tôi không còn nghe được giọng nói của chính mình nữa. Tay tôi vẫn nắm chặt hai cái nồi bóng loáng của Moy.
Tôi chạy về phía bãi cát để gieo hai cái nồi và tấm thân mình vào dòng nước. Những đợt sóng chồm lên và liếm vào chân tôi. Tôi ném hai cái nồi xuống sông và nhìn chúng chìm nổi theo nhịp sóng nước, dần dần biến mất hút về phía hạ nguồn ở cuối đường dích dắc của con sông.
Hai cậu chuột nước nắm bắp tay tôi và kéo tôi ra xa khỏi dòng nước. Khuôn mặt họ nhòe nhoẹt trong làn nước mưa xối xả. Họ ghì chặt tôi xuống cho tới khi tôi chịu nằm yên.
“Trừ phi mày muốn chết,” một người trong số họ nói, “còn không mày sẽ không bao giờ gặp lại những người đó nữa.”