← Quay lại trang sách

Chương 40

Quá khứ này của chúng tôi không lãng đãng như khí trời mà nặng nề dấp dính tựa da thịt. Và những câu chuyện của chúng tôi cũng vậy, mặc dù chúng chưa bao giờ được ông thẩm phán trị an hay chính Generalissimo lắng nghe.

Tên của anh ấy là Sebastien Onius, và câu chuyện của anh ấy giống như một con cá không đuôi, một cái váy không đường viền, một giọt nước không bao giờ rơi, một thân xác đứng dưới ánh nắng mặt trời mà không đổ bóng.

Sự vắng mặt của anh ấy như một cái bóng đeo đuổi tôi; hơi thở của anh phả vào trong những giấc mơ của tôi. Những giấc mơ mới trở thành thừa thãi, những phiền toái không cần thiết. Tôi không còn chỗ để nhồi nhét chúng vào khoảng trống chật hẹp còn rơi rớt lại trong đầu.

Dù vậy, tôi nghĩ tôi vẫn muốn tìm những cách khác để khỏa lấp tâm trí mình, những nhãn quan mới cho một cuộc đời đã cũ, những con sông cạn lòng để băng qua, và những hang động thật sự đằng sau thác nước để nằm vào trong đó hàng giờ mỗi ngày.

Tên của anh ấy là Sebastien Onius. Đôi khi đây là tất cả những gì tôi biết. Lưng tôi đau nhức ở những nơi anh từng chiếm hữu, những phiến da trần trụi đã từng thuộc về anh, những vết thương chưa khép miệng mà mỗi lần bong vảy lại để lộ một vết cắt mới còn sâu hơn.

Tôi hy vọng rằng chí ít anh cũng trở thành một phần của không khí phía bên này con sông, một hạt cát nhỏ bé theo cơn gió lùa vào căn phòng tôi trong đêm tối. Tôi hy vọng rằng chí ít một chút xương tàn tro bụi của anh sẽ tìm đến với tôi trong cơn gió đêm.

Những người nổi tiếng không bao giờ thực sự chết. Chỉ có những con người vô danh không ai biết mặt mới tan biến như sương khói vào bầu không khí buổi sớm mà thôi.

Tên của anh ấy là Sebastien Onius. Bảy năm trước cái chết của chính mình, anh đã chứng kiến cái chết của cha anh. Cái chết đối với Sebastien Onius bạo liệt như một cơn lốc xoáy điên cuồng, một con quái thú hất tung đất đai cây cối. Nó xé toạc bầu trời và phá tan mặt đất, khiến cho quỷ khóc thần sầu. Nó không phải là nơi dành cho những kẻ cô độc trên thế gian này.

Có thể trong cú rơi cuối cùng của mình, nước đã bảo bọc và ôm ấp anh ấy như một tấm đệm nhồi lông chim. Có lẽ có ai đó đã thì thầm những lời cầu nguyện bên tai anh ấy: “Ale avèk Bon Dye,” “Hãy đi cùng với Chúa,” “Hãy ra đi trong thanh thản.” Có lẽ anh ấy đã có một cuộc chia ly không quá đơn độc và đường đột, như ánh tà dương nhẹ nhàng mờ nhạt, từ từ trải màn đêm lên nền trời nơi những ngôi sao chơi đùa cùng bóng tối.

Tên của anh ấy là Sebastien Onius và linh hồn anh ấy hẳn vẫn còn lưu lại bên trong hang động sau thác nước ở thượng nguồn con suối nơi những người phu cắt mía hay tắm gội, nơi nền hang đầy rêu ẩm ướt và đá vôi và những mảng xanh óng ánh – màu xanh thẫm tươi mát của lá cây đu đủ ướt nước.

Đôi khi tôi có thể triệu hồi anh từ trong khoảng không sâu thẳm của những giấc mơ để nghe tôi trò chuyện. Một người đàn ông điển trai, mình đồng da sắt, anh bước vào phòng ngủ của tôi từ trong hang động, mang theo một cái bao bố đan bằng lá dừa nước.

“Amabelle, anh là Sebastien đây, anh đến để gặp em đây,” anh nói. “Anh mang cho em những vị thuốc để chữa lành các vết thương của em. Đây là sả và gỗ tuyết tùng cho những vết kiến cắn và muỗi đốt. Đây là long não, húng quế, và những trái cam đắng để hạ sốt và làm giảm những cơn đau khớp. Anh còn mang cả gừng và cần tây, hạt hồi và quế cho tiêu hóa, bột nghệ để em bớt đau răng, và trà mãng cầu xiêm để em có thể mơ những giấc mơ đẹp.”

Anh đứng bên cạnh giường tôi, hít thở đầy buồng phổi những đám vụn vải trong căn phòng. Tôi đưa tay ra chạm vào người anh, nhưng anh tan biến trong tầm tay tôi, như những hạt bụi lơ lửng trong một làn ánh sáng chói chang của mặt trời ban trưa.

Tôi cảm giác rằng chúng tôi không còn biết hay nói chung một thứ ngôn ngữ. Chia cách chúng tôi là nước, là gió, là đất, là núi, là tấm màn im lặng của số phận.

“Sebastien, xin anh hãy nói cho em hay” tôi khẩn khoản. “Em cần phải biết, liệu anh và Mimi có phải chịu đựng nhiều đau đớn trước lúc chết không?”

Anh tiếp tục hít vào những bụi vải trong phòng tôi, như thể muốn hít cả tôi và mọi thứ còn lại trong căn phòng vào trong lồng ngực.

“Sebastien, cuộc thảm sát đã dạy cho em rằng cuộc sống thật là một món quà kỳ lạ,” tôi nói tiếp. “Những hơi thở giống như thuỷ tinh, luôn mong manh dễ vỡ. Em chọn một cuộc sống mà như chết vì em không có đủ can đảm. Như anh vẫn nói đó, người ta cần phải kiên nhẫn bền bỉ lắm thì mới có thể kéo được mặt trời lên. Hai ngọn núi sẽ chẳng bao giờ hạnh ngộ, nhưng có lẽ anh và em thì có thể. Em sẽ tìm đến thác nước của anh.”