- 2 -
Tôi bận quá... bù đầu vì địa ốc. Cần có thịt ngỗng và nước xốt ngon... Jill, anh nghe tôi đây. Anh có biết hôm qua tôi kiếm cái tiếng gì không?— Jim nói nhanh: Omoplate phải không?— Không phải. Đúng bắt đầu là Omo... omo...— Omphalos?— Không phải. Omo... omo...— À đúng rồi. Omphagia nghĩa là Thói hay ăn thịt sống. Đúng. Đúng.— Đúng tiếng đó, anh có thích nó không? Chả thích cũng phải thích. Thích thì nhớ lấy. Sao, mời anh uống rượu. Jill, anh có nhớ bữa rượu cocktail hồi nọ mình uống ở quán thằng bồi câm không? Anh có thể tưởng tượng được rằng rượu trộn với đá không? Dẫu sao tôi thấy anh luôn nghĩ rằng văn chương là một cái gì thiết thân của anh. Không phải thế đâu. Đó chỉ là thuần văn chương, tôi cũng làm văn được, nếu tôi không bận chân vì mấy cái cô di cư này. Anh muốn biết hiện tại là gì phải không? Cứ nhìn vào cái cửa sổ kia. Không, kia kìa. Đó, đó. Hàng ngày, họ ngồi ở cái bàn kê sát đó đánh bài — chỉ có hai người thôi. Nàng thì luôn mặc áo đỏ, còn chàng thì luôn làm chân đảo bài. Đó là hiện tại. Nếu thêm một tiếng nào khác thì có thể biến thành thể tiếp tục pháp...» Jill vụt nói Jesu lạy Chúa tôi, để tôi xem mấy cô này đang làm gì nào!— Đừng đừng. Mấy cô đang đợi đến giúp một tay đó. Mấy cô mới học được rằng đây mới là thế giới đích thực. Tôi muốn mấy cô đó phải hiểu vậy. Sau đó, tôi sẽ tìm việc cho các cô. Tôi thiếu gì việc. Trước hết, các cô phải biết nấu cơm cho tôi ăn đã.Elsa nói «Dạ thưa ông chủ, cơm đã sẵn sàng cả rồi ạ. Mời quí ông vào trong ạ.»— Anna, Anna, em bưng những chai này vào trong đặt lên bàn nhé.Anna nhìn Cronstadt một cách vô vọng «Sao cô đứng ì ra đó. Mấy cô đó chưa học tiếng Anh. Không biết giờ tôi phải xử sự với mấy cô đó thế nào? Anna, lại đây. Cô giúp họ một tay đi. Cô rót cho một ly đi, khờ quá!»
Phòng ăn đèn sáng dìu dịu. Trên bàn có một chân nến có chao đèn. Chúng tôi vừa vào bàn ăn, chuông điện thoại lại reo lên. Anna cầm ống nghe lên mang lại chỗ Cronstadt ngồi, ông quát lớn «Alô! Alô!» tay ông vân vê chiếc dây điện thoại, «Vâng, vâng, thưa bà, Cronstadt đây và quí danh của bà là gì ạ! Vâng ạ, có một phòng khách, nhà bếp, hai phòng ngủ, một phòng tắm, một nhà cầu, nhà trệt... Vâng, thưa bà... Dạ, không mắc đâu ạ. Không mắc chút nào cả. Ta có thể dàn xếp được mà... Vậy à, tùy ý bà... Mấy giờ ạ? Vâng, hân hạnh lắm. Sao ạ? Bà vừa nói gì? Dạ không? Trái lại thế. Vâng thật là một hân hạnh lớn lao... «Vâng, chào bà ạ.» Cúp điện thoại... «Dạ thưa bà có ngay. Bà có thích được gãi lưng, đấm bóp nữa ạ? Bà có dùng càfê sữa không?»Jill nói «Này bác, bà nào đó vậy? Sao anh có vẻ la bà ta dữ vậy. Vâng, thưa bà? Bà ta còn mượn ông đi mua đồ uống nữa hả?» Quay lại chúng tôi. «Mấy anh có thể tưởng tượng được không, hắn ta dẫn một cô đào hát lại đây hôm qua lúc tôi đang tắm... đã từng làm điếm ở Casino Paris... cô ta đã từng chuốc rượu hắn say mềm...»«Jill, anh nói sai cả rồi. Thế này này... Tôi có cho cô ta thuê một căn phòng đẹp lắm có một bồi phòng câm và cô ta lại nói tôi chỉ giùm cho cô ta biết một bài thơ tiếng Pháp thật hay, tôi đã mang đưa cô xem và cô hứa sẽ in ra bằng tiếng Bỉ.— Sao lại in bẳng tiếng Bỉ vậy?— Vì cô ta người Bỉ.— Khi in bằng tiếng Bỉ thì có gì khác khi in bằng tiếng Pháp. Có thể là in ra được đó, nhưng chả ai thèm đọc.— Nhưng sau cô ta lại nói vậy, cô ta nói như không kịp nghĩ?— Sao không hỏi tôi. Có thể vì bài thơ đó hay, tôi nghĩ vậy. Tại sao lại thích in thơ?— Cũng chả biết nữa.— Xem xem! Cô ta chẳng tin tôi đâu!— Dĩ nhiên, tôi cũng chả tin cô ta. Nhưng có điều là nghệ sĩ, vũ nữ, hoặc cái gì dính dáng đến Pháp, mặc jupe lịch sự là tôi chém kỹ. Nhất là cái người thuê đó lại đòi in thơ của mình nữa!— Ấy đấy, chính là lý do tại sao tôi mở văn phòng địa ốc... Nào, ta đi ăn thôi... Xem xem mấy cô làm ăn sao đây. — «Ông ta hòa thêm ít rượu cognac và hồ tiêu đỏ. Jill nói, «Tôi nghĩ là đủ rồi bác. Jesu lạy Chúa tôi, hôm nay bác tiếp bao nhiêu người như vậy rồi.»— Kỳ cục hả. Tôi vừa cho cô ta mướn nhà xong — trước lúc anh tới đây.Jill nói «Jesu lạy Chúa tôi, thịt ngỗng đâu rồi. Để tôi vào xem xem mấy cô làm sao đây?» Cronstadt nói: «Đừng bác ạ,» rồi ấn ông ta ngồi vào chỗ cũ, «ta cứ đợi chút nữa. Có lẽ thịt ngỗng sẽ không bao giờ được dọn lên đây chăng. Nhưng chúng ta cứ đợi, cứ đợi... chờ đến khi nào đĩa xúp nhẵn trơn, đèn cầy tắt lụn và màn cửa... Ta cứ tưởng tượng mình đang ngồi đây và có người đang xây tường bít chung quanh chúng ta... Ta ngồi chờ Elsa mang thịt ngỗng lên, chờ thời gian trôi qua, trời tối dần, và ta cứ ngồi đây hết ngày này sang ngày khác... Anh có thấy những cây nến này không? Ta ăn được chứ. Cả những bông hoa đàng kia, ăn tuốt. Ta ăn ghế, ăn tủ đựng chén bát, ăn đồng hồ báo thức, ăn mèo, ăn màn cửa, ăn hóa đơn, ăn bộ đồ ăn bằng bạc, ăn giấy dán tường, ăn những con gián núp trong giấy. Chúng ta ăn phần chúng ta và ăn cái thai nhi mới mà Jill đã gởi trong bụng cô ta... Ta ăn thịt lẫn nhau...»Đúng lúc đó thì Pinoc bước vào để chào «Thưa ba con đi ngủ ạ!» Đầu bé cúi gằm xuống vẻ nhìn kỳ dị.
Jill nói «Sao cô em có chuyện gì, mà xem có vẻ lo lắng bối rối vậy?»Cô gái đáp «Em cũng chả biết nữa. Có một điều em muốn hỏi ông, nhưng rắc rối lắm. Em cũng không biết em định hỏi gì nữa...»Cronstadt nói «Có gì mà rắc rối, cứ nói phăng ra xem sao nào. Em biết hắn mà. Cứ nói đại ra xem nào.»
Cồ gái cúi gằm mặt, hơi liếc nhìn người cha một cách dè dặt, rồi bỗng nhiên òa lên «Cái gì vậy ba. Sao cha con mình ở đây hoài? Cha con mình không thể có một thế giới riêng biệt sao? Đây đâu phải là nơi độc nhất cha con mình ở không? Đó là điều con muốn biết đó ba?»
Cronstadt hơi ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn thản nhiên như không, uế oải nâng ly cognac, thêm hồ tiêu đỏ rồi trả lời cách mơ hồ. «Trước khi ba bắt buộc phải trả lời câu nói đó, thì con phải định nghĩa lời con nói đã.» Đúng lúc đó có tiếng huýt sáo vọng lên ở ngoài vườn. Cronstadt nói «Mowli đó, bảo nó lên đây.» Jill thò đầu ra cửa sổ nói vọng xuống «Lên đi.» — không có tiếng trả lời. Jill nói «Có lẽ hắn chuồn rồi. Tôi không thấy hắn đâu cả.» Giờ thì có một giọng đàn bà vọng lên «Anh ấy say, trời ơi! Say quá!»Cronstadt hét lên «Bảo mang nó vào nhà đi. Bảo con vợ nó mang vào đi!»— Anh ấy nói con phải đưa về nhà bác... Vâng, về nhà bác...— Được không? — tiếng nói vọng lên ở ngoài vườn.Cronstadt nói «Bảo con vợ nó đừng đánh mất cuốn Poud’s Cantos của tao nghe không. Đừng có cho chúng nó lên đây... Trên này hết chỗ rồi. Chỉ còn đủ chỗ cho mấy cô Đức di cư thôi.— Jill về chỗ bàn nói «Làm như vậy không được bác ơi! »Cronstadt nói «Anh lầm rồi. Như vậy mới tốt cho chúng nó.»Jill nói «Bác say rồi. Cô Elsa ơi! Món thịt ngỗng đâu rồi!»— Ông ơi, đừng bận tâm làm gì. Đây là một trò đùa mà. Chúng cháu sắp sửa lại ngồi cả ở đây và cứ kéo dài hoài như vậy. Luật chơi là chặn lại ngày mai và hôm qua nhưng khồng bao giờ chặn lại ngày hồm nay. Có lẽ sẽ là một điều lạ, nếu anh cứ ngồi đây như vậy và anh thấy mình cứ nhỏ dần, nhỏ dần... tới khi chỉ còn là một mẩu tí xíu, lúc đó anh ta phải dùng một thứ kính đặc biệt mới nhìn thấy được. Lúc ấy ta chỉ là một cái chấm nhỏ trên khăn bàn và tôi sẽ nói — tỉ muội, tí mụi... đâu rồi đâu rồi, ồ tí mụi, tí tị tì ti, hạt bụi rớt trên trần ai.Jill nói «Jesu lạy Chúa tôi, Cronstadt, anh say rồi hả.» Lúc đó ông ta tỏ vẻ vui mừng hớn hở, mắt hấp ha hấp háy ra chiều hê hả. Jill nói «Ông đang dịu cơn một chút đó — vừa nói vừa ngước nhìn cái người mặc áo choàng.