- 3 -
Cronstadt nói «Điều cô ta nói đúng đó. Anh tưởng tôi là con người mâu thuẫn hả. Anh dùng những danh từ Mông cổ của anh, thế chủ động, thụ động, anh thấy tôi không phải là con người khó định nghĩa sao. Anh ta đã từng nói về nước Tàu. Đây là Tàu anh không thấy sao? Đây... đây là cái gì! Đưa tôi cái áo choàng, chà tôi lạnh quá, lạnh tới dưới không độ. Tôi biết anh ấm, nhưng tôi đang lạnh đây. Tôi thấy như có áo tuyết choàng lên người. Thật đó. Mọi việc cứ đều đều diễn tiến một cách êm ả, tiền xỉa ra, nhà thuê được, di cư được định cư, dương cầm được gõ lên, ngỗng đang được chiên lên và chúng ta còn đang chờ gì nữa đây. Chờ một thời đại nước đá mới. Kể từ sáng mai bắt đầu thời đại đó. Anh cứ ra cửa sổ mà xem, mọi vật đang đông cóng lại. Chả còn vấn đề gì phải giải quyết, chả còn lịch sử, chả còn gì hết. Mọi sự đều ổn thỏa cả. Chúng ta cứ ngồi đây đợi Anna mang ngỗng quay lên rồi bỗng nhiên tuyết phủ lên toàn thân chúng ta. Tôi thấy lạnh quá sức, bánh cứng ngắc, bơ trắng lên, thịt ngỗng dài ra, tường thì trắng, trắng xóa, vị thiên thần bé nhỏ, phôi thai mà Jill đã gởi vào bụng cô nàng cũng đang đông cóng lại, đôi cánh trắng muốt tuyết giá, đồi mồi se cứng lại. Mọi vật đều bình lặng, êm ả. Ta thử nói một cái gì ấm cúng xem sao. Ồ, chân tôi cóng quá. Sử gia Herodote viết rằng khi chim phượng hoàng bố mà chết thì chim con sẽ chôn trong một cái trứng khổng lồ làm bằng một dược lấy ở sa mạc Arabia, rồi đặt trong đền thờ Mặt trời ở Heliopolis. Anh có thích truyện đó không? Theo như Pliny thì mỗi lần nó chỉ đẻ mỗi một trứng và khi nó biết ngày giờ sắp tới thì nó làm ổ bằng cành cây bã đậu và nhũ hương rồi chết trong đó. Từ xác chết con phượng hoàng sinh ra một con sâu rồi biến hóa thành chim phượng hoàng. Từ đó phượng hoàng là biểu tượng của sự sống lại. Truyện đó thế nào, hay không? Tôi cần một cái gì nóng hơn. Đây là câu chuyện khác. Các thầy đạo sĩ ở Bulgarie gọi là những người đi trên than hồng. Họ múa nhảy giữa lò lửa vào ngày 21 tháng 5, ngày Đại hội mừng thánh Helena và Constantine. Họ nhảy múa trong lò than hồng tới khi mặt họ xanh lè và lúc đó họ nói tiên tri.Jill nói «Đốt những truyện đó đi, tôi chả thích.»
Cronstadt «Tôi cũng vậy. Tôi thì tôi thích cái truyện con sâu có hồn bay trong tổ phượng hoàng ra để tái sinh. Jill cũng cho vào bụng cô nàng một con sâu đó... Nó đang phát triển, nảy nở. Chả ai làm dừng lại việc phát triển đó được. Hôm qua nó là con nòng nọc, ngày mai đây nó trở thành cây nho kim ngân: chả có thể nói nó sẽ trở thành cái gì... dù là tạm thời. Hằng ngày nó chết đi sống lại... Cứ dán tai vào bụng cô nàng mà nghe xem sao... Anh có thể nghe thấy những tiếng quẫy đuôi xồn xao, xào xào... không động cơ. Cô ta nhận một lúc hàng triệu những con nòng nọc vào bụng, chúng ngọ nguậy, loanh quanh trong đó và chúng mong ước trở ra ngoài. Lao xao, lao xao. Nếu anh dùng cái kim chọc thủng cái túi đó... Cứ tưởng tượng xem, hàng triệu, hàng triệu, những con sâu có hồn, chúng đông tới độ ta đếm không xuể. Đó là sự thật. Chả cần phải viết về nước Tầu. Hãy viết về cái đó. Về cái gì trong lòng anh, về những lao xao kỳ lạ đó, về các tinh trùng, về bạch huyết cầu... về lỗ chân lông và bộ phận sinh dục... mỗi thứ là một bài thơ. Loài sứa là một bài thơ, một bài thơ tuyệt tác. Bọn chọc nó chỗ này, chỗ kia, nó trơn trượt đi, nó run run, chùn mình lại, nó có ruột già, ruột non, nó giống hình con sâu, nhưng lại là loại nhuyễn thể. Mowli ở dưới vẫn huýt sáo ra hiệu muốn thuê phòng, anh ta cũng là một bài thơ, một bài thơ có đôi tai to với khóe mắt ướt át, đưa tình, mập ù, tai voi, bụng xệ, đi như vịt bầu, miệng huýt sáo nghêu ngao, khệnh khà, khệnh khạng khật khà khật khưỡng... Mowli... Mowli, huýt sáo và phì phò...
Jill nói «Chà, ông này mất trí rồi!»
Cronstadt: «Anh lại nói bậy rồi. Tôi tỉnh táo lắm lắm. Đó là thứ trí khôn anh chưa hề tưởng tượng ra được. Anh nghĩ là một bài thơ phải bọc kỹ mà cất đi hẳn. Lúc anh viết thế đó thì còn đâu là thơ nữa. Thơ là hiện tại mà đâu anh có định nghĩa được. Anh sống bài thơ đó mà. Cái gì cũng là thơ cả, nếu thời gian ở đó. Anh đâu cần đáp tầu đi Trung Hoa mới viết được bài thơ. Bài thơ tuyệt tác, tôi đã từng sống là bồn rửa chén. Tôi đã nói với anh như vậy bao giờ chưa nhỉ? Thùng rượu có hai vòi, một vòi lạnh, một vòi nóng. Vòi lạnh có một cuộn ống hết sức căng thẳng, nhờ một cái dây cao su cột vào đai của nó. Nóng thì sáng và khiêm tốn. Nóng lúc nào cũng nhỏ giọt ra. Những ngày thứ Ba và thứ Sáu trong tuần, người ta mang những thùng nước đó tới Giáo Đường Hồi Giáo ở đó có một bệnh viện chữa những vòi bị bệnh. Những ngày thứ Ba và Sáu. Lịnh phải làm mọi việc. Nó làm một mình như thủ dâm vậy. Nó là thế giới của nó. Nóng thì tỏ vẻ càu nhàu gắt gỏng. Anh cẩn thận với Nóng kẻo nó làm tróc da ra bây giờ «phải từ từ.» Có một lần Nóng và Lạnh cùng làm việc chung với nhau, nhưng họa lắm mí vậy. Những đêm thứ Bảy khi tôi chầu rìa trong bồn rửa chén, tôi nghĩ rằng hai vòi này cùng cộng tác làm việc thì hay biết bao, không gì thú bằng việc hai vòi cùng làm việc chung trong bồn này. Không có gì bắt đầu, cũng chả có gì kết thúc. Nóng là Alpha và Lạnh là Oméga, ngoài bất kể nhiệt độ Fahrenheit và Reaumour nào, qua những giây có nam châm cùng những đuôi sao chổi, qua cái nồi sôi sục của Mauna Loa vào ánh sáng khô của chị Hằng. Oméga lạnh chảy ra ngoài qua dòng nước Nóng vào vịnh biển Sargasso, chảy qua những túi, lỗ, qua loài cá voi, qua những vết rạn nứt trong vỏ địa cầu, chảy quanh các đảo trên biển cả, chảy xuống cõi âm ty, xương khô, mùn khô, vào bao noãn, vòi dẫn trứng và qua những thế giới chưa thành hình, thế giới nguyên sơ chưa từng được sinh ra và mất đi. Alpha nóng vọt ra thì Oméga âm làm việc không ngừng tạo chân, tay, tóc, mặt mũi, chén đĩa, rau cỏ, cá được rửa sạch, thất vọng, sầu muộn, ghét bỏ, yêu đương, ghen tuông, tội ác... vọt ra, nhỉ ra. Tôi Cronstadt và vợ tôi Jill, và sau chúng tôi là cả một đạo binh đứng vây quanh bồn rửa chén. Những hạt rơi rớt qua lỗ cống, những cây nhỏ, trái cây xay, trứng cá, mì ống, nước bọt, đờm dãi, lá rau diếp, xúp cá sardine, nước xốt Worcestershire, bọt bia, nước tiểu, vảy da, muối nhiễn, bánh mì, thuốc lá nhai, phấn dồi mặt, bụi, mỡ, len, chỉ sợi, que diêm, những con sâu còn sống, bột mì bột sữa, dầu ăn, những hạt vứt đi tung tóe đó đây mãi mãi ra đi rồi lại trở về kết thành những chất tổng hợp thuần khiết. Không ai có thể gọi tên, dán nhãn hiệu, phân tích, vẽ ra, chia ra được. Nóng và lạnh, âm và dương cứ như hai chân lý hiển nhiên không ai có thể xóa đi được. Bạn có thể xài nóng hoặc lạnh, hoặc âm ấm. Bạn có thể rửa chân hoặc súc miệng, bạn có thể rửa mắt khỏi cay xà bông hoặc rửa các cát bẩn ở rau diếp ra, bạn có thể dùng tắm trẻ sơ sinh, hoặc để lau chùi chân tay cóng đờ của người chết, bạn có thể làm bánh mì ủng ra hoặc pha rượu thành loãng, những đồ vật đầu tiên và cuối cùng của một đời người.
Thuốc tẩy thần diệu. Tôi, Cronstadt, đã được nếm rượu tràng sinh bất tử. Tôi, con người của H2O bị phân tích và tổng hợp lại của Nóng và Lạnh, của tất cả mọi thứ trung gian, cặn bã, vỏ ngoài, những gì tế vi tinh tế nhất không bao giờ bị biến mất, của bộ xương không ăn khớp chặt chẽ với nhau, của những vết nước đá nứt rạn, của những ống nghiệm, của tinh trùng và nhân noãn hòa hợp tan hòa với nhau, rã rời nhau, của cái nắp bằng cao su và của vòi đồng, của âm thủy lổn nhổn tinh trùng, của lá xanh rau diếp, của ánh sáng đóng hộp... Tôi, Cronstadt ngồi bên bồn rửa chén, tâm hồn xao xuyến vẩn vơ, hân hoan, quả là một bài thơ hiện thân, một thi tiết, một bao noãn đang sôi sục, một bạch huyết cầu đã chết. Bồn rửa chén, nơi tôi giãi bầy tâm sự, chỗ tôi rửa chân thật êm đềm, chỗ tôi bế đứa con đầu lòng, rửa gỉ mắt, chỗ tôi đã hát ngao vơ vẩn... Bây giờ tôi còn hát và tôi sẽ còn hát mãi mãi dù cống có bị tắc, bộ đồ ăn bằng bạc có bị gỉ sét, dù thời gian có trôi qua, tôi vẫn cứ mãi mãi sống trong hiện tại, đã qua. Ca lên. Lạnh, ca lên, hăng hái lên. Ca vang lên hỡi Alpha và Oméga. Hát vang lên Hallelujah! Hát to, hát vang lên, hỡi bồn rửa chén. Hát vang lên khi thế giới đang đắm chìm...» Hát to lên và rõ như con ngỗng đã chết và đã bị mổ xẻ trên chính chỗ chúng tôi đã làm thịt nó.