Chương 5 MÙA XUÂN Cảm ơn âm nhạc - Thank you for the music
Trên đời này có những người chuyên nhập đồ đạc, máy móc và nguyên liệu sản xuất từ các công ty hoặc các nhà hàng vừa phá sản với giá rẻ rồi bán lại cho bên khác.
Hôm nay tôi đã mua một bộ sáu chiếc ghế đẩu màu xanh navy từ một anh chàng láu cá làm nghề này. Anh ta hỏi dò túi tiền của tôi “Tất cả hai mươi bốn ngàn yên, anh thấy sao?”, nhưng cuối cùng tôi đã hạ được giá xuống còn mười tám ngàn yên, nên vụ mua sắm này khá hời với tôi.
Tôi xếp những chiếc ghế đẩu mới mua dọc theo quầy bar mới tinh màu cam.
Chỉ cần có thêm hàng ghế nhỏ bé đó, không gian trống trơn lúc trước lập tức đã ra dáng một cửa hàng.
“Trông cũng không tệ.” Tôi lẩm bẩm một mình, rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế kê gần mình nhất.
Tôi lấy bao thuốc Seven Stars trong túi ngực chiếc áo lao động ra, châm lửa bằng chiếc hộp quẹt tôi dùng từ hồi cấp ba tới giờ. Phù, hơi khói thổi ra lẫn cùng hơi thở dài của tôi, nó vẽ lên một đường cong uốn lượn như con rồng vất vưởng giữa ánh sáng gián tiếp màu vàng.
Trên quầy bar có một mảnh giấy nhỏ. Trên tờ giấy xé ra từ một cuốn vở cũ đó có khuông nhạc được kẻ bằng nét kẻ phóng khoáng. Trải qua thời gian dài, toàn bộ mảnh giấy bị ố thành màu nâu đen. Các nốt nhạc cũng không đều nhau, nốt to nốt bé. Tiêu đề bản nhạc trong đó là “Blue moon”. Và chỉ riêng những con chữ tiêu để này là được viết bằng nét chữ mạnh mẽ, vững chắc.
Tôi gõ móng tay của ngón trỏ xuống mặt quầy kêu tách tách, rồi chuyển sang gõ theo nhịp điệu bốn phách chậm. Cùng với nhịp điệu đó, những nốt nhạc như bơi lội trong đầu tôi. Thế là giai điệu của bản nhạc phổ vang lên.
Một bản ballad ngắn và đơn giản. Nhưng bản nhạc rất ấn tượng, chỉ cần nghe qua một lần thì giai điệu của đoạn nhạc hay nhất sẽ không rời khỏi đầu.
Phần tro của điếu thuốc tôi đang ngậm đã dài ra. Lúc gạt nó xuống vỏ lon bia rỗng, tôi nhận ra mình vẫn chưa mua gạt tàn cho cửa hàng. Ngày mai tôi sẽ gọi cho anh chàng bán đồ cũ đó, chỉ cần mặc cả thật chắc tay thì chắc sẽ mua được gạt tàn với giá hời thôi.
Tôi xoay chiếc ghế đẩu về phía sau, nhìn một lượt quanh cửa hàng sắp hoàn thành. Trần nhà, tường và sàn nhà ốp vỏ cây già. Đồ đạc trong quán lấy màu xanh dương làm màu chủ đạo. Bên trong quán được phối kiểu người lớn, không gian thoải mái, tự nhiên, dễ chịu.
Từng chút một, ngôi nhà tôi một tay cần mẫn xây nên này là một quán bar nhỏ, ngoài quầy bar chỉ có hai chiếc bàn và một sân khấu nhỏ. Phần thiết kế và xây dựng để có thể trình diễn nhạc sống ở quán đã khiến tôi mất rất nhiều công sức, tôi đã phải dùng sức lực và toàn bộ thời gian rảnh của mình suốt từ những năm ba mươi mấy tuổi tới giờ - khi tôi đã trên bốn mươi - vào việc xây dựng cái quán này. Thế nên ngay cả những vết cắt trên cột gỗ do tôi vô tình lia chiếc cưa tròn qua, vết lõm kỳ cục trên nền nhà hay lỗ đinh tôi đóng nhầm trên tường đều trở nên thật thân thương.
Cuối cùng cũng sắp hoàn thành rồi…
Nghĩ tới điều đó, tâm trạng tôi đột nhiên thật phức tạp, vừa như ngậm ngùi, vừa như buồn man mác. Tôi nhả ra làn khói thuốc, nhìn ra khung cửa sổ gỗ.
Bầu trời chiều trải rộng và mặt biển êm ả phía ngoài cửa sổ đang khoác lên mình lớp áo như vỏ một quả xoài chín mọng. Hoàng hôn đẹp quá. Có lẽ độ ẩm trong không khí thấp nên tôi có thể nhìn rõ bóng núi Phú Sĩ ở bờ biển phía bên kia.
Hôm nay có lẽ sẽ thấy trăng rất rõ. Nếu là trăng tròn, tôi có thể ngắm trăng từ chiếc kính viễn vọng đặt ở căn gác.
Từ đầu tôi đã quyết định sẽ đặt tên cho cửa hàng này là “Blue moon”. Sở dĩ tôi chọn toàn đồ nội thất lấy màu xanh dương làm chủ đạo, là vì tôi muốn khiến không gian nơi đây trở nên huyền ảo giống như đang đắm mình trong ánh trăng xanh.
Tôi dụi điếu thuốc ngắn còn một mẩu, vứt vào chiếc lon rỗng rồi đứng dậy khỏi ghế. Rồi tôi nhẹ nhàng cầm mảnh giấy màu nâu sẫm có in khuông nhạc kia lên.
Tôi tắt hết đèn trong quán, đẩy mở cánh cửa dày nặng làm từ gỗ cây sồi Nhật già rồi bước ra ngoài. Đón lấy cơn gió nhẹ nhàng lành lạnh, tôi hít thật sâu bầu không khí màu trái xoài này. Thứ mùi dễ chịu của mép đá khiến tôi bình tâm hơn.
Nhìn sang tiệm cà phê Mũi Đá bên cạnh, tôi thấy trong tiệm đã bật đèn. Tôi nhanh chóng bước về phía tiệm cà phê. Sau khi kết thúc công việc của một ngày, tôi sẽ tới uống cà phê của người bác ruột Etsuko, để tự thưởng cho cơ thể đã mệt mỏi rã rời của mình.
Tôi mở cửa tiệm, tiếng chuông cửa vang lên với âm sắc “lộc cộc” ngọt ngào, tôi lập tức được bao bọc bởi hương thơm cà phê. Từ khoảnh khắc mở cửa tiệm, thời gian sẽ trôi đi chậm rãi hơn hẳn. Tiệm của bác từ xưa đã là một không gian như thế.
“Chào cháu.”
Bác đang ngồi trên chiếc ghế cạnh lò sưởi củi đọc một cuốn sách bìa mềm, thấy tôi bước vào bác liền hướng nụ cười về phía tôi như mọi khi. Trong lò sưởi có lửa. Những bông hoa thủy tiên mọc thành từng cụm trên thảm cỏ của mũi đá đã tàn hết, nhưng trời vẫn lạnh, cần phải có dụng cụ sưởi ấm trong phòng.
“Bác cho cháu một tách cà phê đặc được không ạ?”
“Được, nhưng trông mặt cháu có vẻ mệt mỏi quá.”
“Vẫn như bình thường mà bác.”
“Thế thì tốt.” Vừa nói bác vừa đứng lên, đi vào khu vực phía trong nơi có căn bếp. Một lúc sau bác mang theo một chiếc khay, trên đặt hai cốc cà phê, bác khẽ khàng đặt khay xuống bàn.
“Hôm nay bác cũng đóng cửa tiệm thôi.” Vừa nói bác vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi.
“Vâng, mặt trời lặn rồi mà.”
Hai chúng tôi cùng ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Hoàng hôn hôm nay đẹp thật.”
“Vâng. Lúc ở quán của mình cháu cũng ngắm rồi. Chỉ tiếc là không có mưa rào thôi bác nhỉ?”
Nói rồi tôi cố ý nhìn như trêu chọc bác Etsuko, người đang chờ mong một cây cầu vồng lớn bắc ngang qua mặt biển nhuộm màu hoàng hôn.
Bác đã chờ đợi chiếc cầu vồng ấy bao nhiêu năm nay, mà không hề biết rằng nó sẽ không bao giờ xuất hiện.
“Tách cà phê của cháu bốn mươi nghìn yên nhé.” Bác cũng nói đùa lại với ánh mắt lém lỉnh.
“Ghê quá, tiệm này ăn cướp của khách sao.”
“Bác không nghĩ mặt mũi cháu như vậy mà lại nói ra câu đó đâu.”
“Đúng thế thật.”
Hai chúng tôi cùng cười.
“Mà này Kouji, liệu cháu có tập hợp được đủ thành viên ban nhạc cháu hay nhắc đến không?” Ánh mắt bác vẫn nheo lại vì nụ cười trên môi, bác hỏi.
“Cháu chưa biết nữa.” Tôi vừa cho đường và sữa vào cà phê, khuấy khuấy vòng tròn vừa nói.
“Mọi người đều đi làm cả, chắc là bận rộn lắm.”
“Vâng. Nhưng đó không phải lý do duy nhất đâu ạ.” Có lẽ giọng tôi vừa rồi hơi chùng xuống. Bác Etsuko không động tới tách cà phê, chỉ ngồi chăm chú nhìn tôi. Tôi bèn đổi chủ đề câu chuyện.
“À bác ơi, bản nhạc mà cháu nói với bác bữa trước chính là bản này này.”
Tôi trượt mẩu giấy màu nâu cắt từ vở ghi ra trên bàn, đưa về phía bác Etsuko. Hồi trẻ, bác tôi là một nghệ sĩ piano khá nổi tiếng, nên bây giờ bác chỉ cần nhìn nhạc phổ thì giai điệu bài hát đã vang lên trong đau rồi.
“Nó được viết trên giấy cũ quá nhỉ?”
Cầm trên tay mảnh giấy, người từng một thời là nghệ sĩ piano bắt đầu nhìn những nốt nhạc uốn lượn trên nhạc phổ.
Và rồi, sau khoảng một phút, bác ngẩng đầu lên.
“Được đấy. Giai điệu của nó rất đẹp.”
Bác trả lại mảnh giấy cho tôi rồi nhấp một ngụm cà phê đang nguội dần đi. Cảm giác như chính mình được khen, tôi bất giác mỉm cười.
“Cháu bảo mà.”
“Kouji viết ra bản nhạc này à?”
“Dạ không, đó là do…” Nên gọi người đó là gì của mình đây? Tôi nghĩ một thoáng, rồi chọn cách nói an toàn nhất. “Đó là do giọng ca chính của ban nhạc ngày xưa của bọn cháu viết.”
“Thế à? Nếu trình diễn bản nhạc với nhịp điệu chậm rãi một chút thì sẽ rất hay đấy.”
“Cháu cũng nghĩ thế.”
“Cháu đã lấy tiêu đề bản nhạc này làm tên của quán của mình hả?”
“Dạ.”
“Cháu có biết ý nghĩa của từ Blue moon không?”
“Ủa?” Ý nghĩa ư, nghĩa là sao? “Không phải nghĩa là vầng trăng xanh dương ạ?”
Nghe tôi nói, bác cười khúc khích, bác uống một ngụm cà phê rồi nói với giọng đầy ngụ ý “Nó còn có một nghĩa khác nữa cơ.”
“Ý nghĩa khác ư?”
“Ừ. Cháu biết loại cocktail tên Blue moon chứ?”
“Dạ, đương nhiên ạ.”
Pha rượu mùi violet với Dry Gin, cuối cùng cho thêm nước cốt chanh, đây là loại cocktail thuộc hàng phổ biến nhất.
“Thông điệp của loại cocktail đó nghĩa là ‘Lời đề nghị không thể đáp ứng’ đấy.”
“Lời đề nghị… không thể đáp ứng ư?”
“Ừ. Bản nhạc này từ đầu đến cuối đều mang một mùi hương buồn man mác phải không nào. Bác nghĩ có lẽ người sáng tác ra nó đã gửi gắm lời nhắn ấy vào bản nhạc.”
Gương mặt chàng trai sáng tác nên bản nhạc này chợt hiện lên khi mờ khi tỏ trong đầu tôi. Gương mặt của người đã từng là… bạn thân của tôi.
Mái tóc dài hơi gợn sóng, đôi môi với nụ cười trong sáng như trẻ con. Nhất là ánh mắt mạnh mẽ sáng long lanh mỗi khi thể hiện sự phản đối. Nhớ tới hình ảnh đó, không hiểu sao món cà phê vốn dĩ rất ngon do bác tôi pha cho bỗng có cảm giác lợn cợn trên đầu lưỡi tôi.
❀ ❀ ❀Tôi có một ước mơ nho nhỏ.
Đó là, tôi muốn tổ chức hát nhạc sống để kỷ niệm ngày mở cửa hàng do tôi tự xây nên. Hơn nữa còn phải có đủ năm thành viên trong ban nhạc ngày xưa của tôi.
Tôi định tập hợp một số người bạn chơi cùng và hợp cạ với mình lại làm khách xem, nhưng nói một cách cực đoan thì có khách hay không cũng được. Đương nhiên tôi không định lấy tiền của họ. Chúng tôi là một ban nhạc toàn các ông chú trung niên, vả lại hai mươi năm rồi không biểu diễn gì. Dù mọi người có cố gắng trình diễn thế nào thì thành quả chắc cũng dở tệ mà thôi, thế nên thật không phải khi thu tiền của khách. Nhưng dù có dở tệ đến mức nào, tôi vẫn muốn được cùng đám bạn cùng đứng trong làn gió ngọt ngào ngượng ngập ngày nào một lần nữa hòa nhịp trái tim vào cùng một khúc nhạc.
❀ ❀ ❀Hồi đó, tôi đảm nhận vị trí chơi trống trong một ban nhạc nghiệp dư. Việc chơi trống giúp tôi giải tỏa stress, nhưng nó cũng sâu sắc hơn tôi tưởng, càng chơi tôi càng ham. Thế nên hồi đó đi đâu tôi cũng mang gậy đánh trống theo, và chỉ cần có thời gian rảnh, tôi liền dùng gậy đập lên bất cứ thứ gì quanh mình, coi đó như một trò chơi.
Trưởng ban nhạc là người chơi guitar bass - Kihara Toshikazu, thường gọi là “Toshi”. Cậu chàng này nhóm máu B nhưng tính cách như một người nhóm máu A điển hình, cậu ta luôn nghiêm túc chỉn chu, như thể khi làm gì cũng phải cân nhắc đong đếm kỹ lưỡng theo quy định vậy. Chiếc kính gọng vuông đen - thương hiệu độc quyền của cậu ta - như muốn thể hiện sự nghiêm túc của cậu ta ra ngoài, cậu cũng là người duy nhất đi học đại học, một anh chàng trí thức. Kỹ năng đặc biệt của cậu ta là tính toán, tiền sinh hoạt ban nhạc thu được từ các thành viên của ban nhạc đều giao phó hết cho Toshi quản lý. Cậu thường bị mọi người trêu là “chiếc máy tính di động”, nhưng tính cậu không hay để ý những lời trêu vớ vẩn, trái lại cậu là người ấm áp, được mọi người xung quanh tin tưởng và kỳ vọng. Nghĩa là, cậu chính là cột trụ tinh thần cho tất cả những thành viên còn lại.
Người chơi guitar là Yamana Tomoyuki. Tên thường gọi là “Yama-chan”. Khuyết điểm nhỏ của cậu ta là người hơi mập và chân ngắn, nhưng khả năng chơi guitar của cậu vô cùng vượt trội, khi trình diễn nhạc sống, cậu thường hất tung mái tóc đỏ dài đầy tự hào của mình như trong vở múa sư tử khi trình diễn solo. Lúc biểu diễn, cậu đắm chìm vào thế giới âm thanh như bị ma nhập, nhưng khi đặt cây guitar xuống, tính cách cậu thay đổi hoàn toàn, trở thành một anh chàng tốt bụng hay nói đùa. Cậu là người tinh ý, dễ gây thiện cảm với người khác nên thường đóng vai trò như dầu bôi trơn trong nhóm.
Người chơi piano là cô gái duy nhất trong nhóm, Hirota Kanae. Cô ấy không thuộc kiểu người đẹp, nhưng nụ cười rạng rỡ của Kanae rất cuốn hút, nét mặt cũng yêu kiều nên có rất nhiều fan nam. Kanae học đàn organ điện tử từ nhỏ nên cô ấy hiểu bản nhạc qua các hợp âm, nhờ thế có thể chơi bất kỳ đoạn nhạc ngắn nào trong các phần trình diễn ngẫu hứng, tốc độ ghi nhớ bản nhạc của cô ấy cũng nhanh kinh khủng. Sau khi ban nhạc giải tán, cô ấy hẹn hò và kết hôn cùng trưởng nhóm Toshi, mang bầu, sinh con, giờ đã là một bà mẹ hai con.
Trong điện thoại di động của tôi có lưu số và địa chỉ mail của ba người này. Chúng tôi trao đổi những thông tin này với nhau khi gặp lại trong đám cưới của Toshi và Kanae. Thế nên tối hôm kia tôi đã gọi cho Toshi và Yamachan, đề xuất về việc hát nhạc sống một buổi để làm kỉ niệm khánh thành quán của tôi.
Ở đầu dây bên kia, Toshi điềm đạm nói “Nhớ hồi xưa thật đấy. Tôi tham gia nhé.”, còn Yama-chan thì reo lên đầy phấn khích “Đồng ý cả hai tay hai chân luôn!” Có Toshi tham gia nên vợ cậu ấy - Kanae đương nhiên cũng tham gia cùng.
Cuối cùng chỉ còn lại giọng hát chính.
Tay vẫn cầm điện thoại, tôi lưỡng lự một lúc, nhưng rồi tôi hạ quyết tâm gọi tới số của cậu ấy. Nhưng giọng nói phát ra từ điện thoại lại là thứ giọng nói máy móc không chút cảm xúc.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không được sử dụng…”
Cậu ta đã không báo cho tôi việc cậu ta đổi số điện thoại.
Kể ra thì cũng dễ hiểu thôi…
Lòng tự nhủ như vậy, nhưng rồi tôi nhận thấy bản thân đang ngậm điếu thuốc đầy bứt rứt, thật thảm hại.
❀ ❀ ❀Chiều thứ bảy tuần đó. Tay guitar Yama-chan tới mũi đá sau bốn tiếng lái xe ô tô.
“Lâu lắm không gặp! Chỗ này khó tìm nhưng đẹp thật đấy. Mà này, cậu chẳng khác trước tí nào nhỉ, vẫn cao to sừng sững như một con gấu ấy.” Vừa bước xuống xe, Yama-chan đã hồ hởi nói liên hồi.
Anh chàng mà hồi trẻ thường nói vui rằng “Khi nào giàu có nhất định tớ sẽ phi như bay trên một con xe Chevrolet Corvette [29] mui trần cho các cậu xem” nay vừa lấy hộp đàn guitar điện tử vẫn chưa phủi hết bụi khỏi chiếc xe cửa sau nhỏ gọn, có mui của Nhật vừa nheo mắt lại tạo thành những nếp nhăn nơi đuôi mắt, ngước nhìn tôi.
“Lâu lắm tớ mới lôi nó từ nhà kho ra, thấy dây đàn đã bị đứt mất hai sợi. Hôm qua tớ mới phải căng lại. Nhưng âm thanh vẫn ngon lành lắm.”
Cậu vẫn hơi béo, chân đương nhiên vẫn ngắn như trước, nhưng mái tóc đỏ dài làm nên thương hiệu cá nhân của cậu đã bị cắt ngắn trụi, trở thành mái đầu nấm như nhóm nhạc The Beatles. Nhưng cậu lại mặc bộ đồ không phù hợp với lứa tuổi chút nào: quần jeans rách gối đính kim tuyến và áo khoác ngắn có in họa tiết. Bộ đồ không phù hợp đó thật giống với phong cách trước nay của Yama-chan, vừa nhìn tôi đã bất giác bật cười. Rồi tôi vò tung mái đầu gáo dừa của Yama-chan như một cách thể hiện sự thân thiết.
“Trời đất, lâu lắm mới gặp mà, cậu làm gì kỳ vậy!”
“Cảm ơn cậu đã tới nhé Yama-chan. Cửa hàng của tớ đằng kia kìa.”
Với mái đầu rối tung như tổ quạ, Yama-chan quay sang nhìn cửa hàng bên cạnh tiệm cà phê.
“Ồ. Trông hoành tráng đấy. Một mình cậu dựng lên quán ấy đấy à?”
“Ừ. Hầu hết là do tớ tự làm. Những chỗ không tự làm được thì thuê thợ chuyên làm.”
“Cậu giỏi thật đấy… Ừm, vậy chúng ta luyện tập luôn chứ?”
Yama-chan vỗ bộp vào mông tôi một cái rồi khoác chiếc guitar lên vai, bắt đầu cất bước.
“Chờ chút đã.”
“Sao vậy?”
“Quán chưa hoàn thành đâu. Tớ chưa nối đường dây điện, nên giờ có chơi đàn cũng không phát ra tiếng được.”
“Trời đất, vậy là sao?”
“Trước khi luyện tập, cậu giúp tớ làm việc một chút nhé.”
“Cậu nói nghiêm túc đó hả? Tớ lặn lội đường xa tới đây để cậu sai bảo làm công việc chân tay chắc.” Miệng cất tiếng phàn nàn nhưng ánh mắt Yama-chan đang mỉm cười. Thế nên tôi cũng vừa bấu lấy miếng mỡ thừa bên hông cậu ta vừa cười đáp lại.
“Nếu cậu giúp tớ, cậu sẽ gầy đi một chút và sẽ được phụ nữ để ý đấy.”
“Thật không? Cậu đảm bảo không?”
“Ừ, tớ đảm bảo đấy. Cậu đã thấy tớ nói dối bao giờ chưa?”
“Rồi.”
“Đồ vu khống.” Tôi cười, lắc lắc miếng thịt bên hông Yama-chan lên xuống.
“Thật là có rồi mà.”
“Lúc nào?”
“Vừa mới hôm trước đó. Cậu đã nói dối lúc gọi điện cho tớ.”
“Gì cơ?”
Những chú mòng biển từ trên trời cao nhả xuống những tiếng kêu nhẹ bang, đồng thời, cơn gió biển khoan khoái thổi tới, làm đung đưa mái đầu nấm của Yama-chan.
“Cậu nói muốn cùng mọi người trình diễn nhạc sống một buổi, nhưng thực ra đâu phải như vậy.” Yama-chan cười tinh quái, như thể cậu ta đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Không phải như vậy nghĩa là sao?”
“Túm lại là, cậu chỉ muốn làm lành với Shou thôi.”
Yama-chan khoanh hai cánh tay mập mạp ngắn ngùn, ngực ưỡn ra như muốn nói “Sao, thấy tớ nói trúng tim đen chưa?” Nhìn cậu ta như vậy, tôi chợt cảm thấy tâm trạng có chút xấu hổ giống như hai mươi năm trước, vừa nói “Không phải vậy đâu, đồ ngốc” tôi vừa vò tung mái đầu nấm của Yama-chan.
❀ ❀ ❀Chiếc kính viễn vọng đặt trên căn gác xép sát với mái nhà. Tôi muốn chiếu hình ảnh thấy được qua chiếc kính đó lên màn hình khi trình diễn nhạc sống, nhưng vì kinh phí có hạn nên tôi đành từ bỏ ý định. Thay vào đó, tôi dùng một chiếc máy ảnh kỹ thuật số để chụp được ảnh nhìn thấy qua kính viễn vọng và mua một máy hỗ trợ giá rẻ để chiếu ảnh đó lên màn hình. Yama-chan làm giúp tôi việc đặt đường dây điện và cài đặt màn hình. Sau khi làm xong việc đó, cậu ấy còn làm cả việc lắp đường dây điện để cắm các nhạc cụ nữa.
Tuy vậy nhưng tất cả những việc đó cộng dồn lại cũng chẳng có gì là lao động vất vả, vì thế miếng mỡ bên hông Yama-chan vẫn còn ở đó. Nghĩa là cậu ta tiếp tục không được phụ nữ chú ý, và thế là tôi trở thành kẻ nói dối.
❀ ❀ ❀Buổi chiều, sau khi làm xong việc, chúng tôi tới tiệm cà phê Mũi Đá và mở một chai rượu vang để uống cùng bác Etsuko.
Có rượu vào người, miệng của Yama-chan - vốn bình thường đã như sựng liên thanh - càng tăng tốc thêm, cậu bắt đầu kể về những kỷ niệm thời hoạt động sôi nổi trong ban nhạc, kể nhiều đến mức khiến người ta thấy phiền toái.
Trong số đó, kỷ niệm được cậu kể lại với vẻ hứng chí hơn cả là chuyện tôi không thể thoát khỏi con đường của một thanh niên ngổ ngáo, cứ vài ngày lại gây ra rắc rối gì đó. Bác Etsuko thậm chí còn bổ sung thêm nhiều câu chuyện về thời ngổ ngáo đó của tôi và cùng phá lên cười với Yama-chan.
Từ khi tôi còn nhỏ tới nay, bác Etsuko luôn giống như một người mẹ của tôi. Nhưng vì bác chưa từng sống cùng tôi, nên có lẽ tôi nên gọi bác là người mẹ tinh thần thì hơn.
Mẹ ruột của tôi là em gái ruột của bác Etsuko, khi tôi học lớp Sáu, mẹ tôi đột ngột từ bỏ cuộc đời này, không một dấu hiệu báo trước. Một ngày tháng Hai lạnh tới mức cơ thể như đông cứng lại, mẹ đã treo cổ tự vẫn trong gara ô tô nhà tôi. Hồi đó bố tôi có một xưởng sản xuất linh kiện máy móc nhỏ, xưởng làm ăn thua lỗ khiến bố tôi mang nợ, gia đình tôi lúc ấy rất cùng quẫn, nhưng tôi không dám chắc đó có phải là lý do khiến mẹ tôi tự sát hay không. Bởi mẹ tôi không để lại di thư.
Sau khi mẹ tôi tự sát, bố tôi dẹp bỏ căn xưởng đã phá sản và đi làm bảo vệ để nuôi nấng tôi cùng em trai tôi. Đương nhiên công việc bảo vệ có nhiều ca trực đêm nên tôi và em trai tôi đã phải trải qua nhiều đêm sợ hãi bất an khi chỉ có hai đứa trẻ với nhau. Mỗi khi có gió thổi tới, cánh cửa sổ kính rung lên lạch cạch, tôi và em trai tôi lại nắm tay nhau dưới tấm chăn đệm, mắt nhắm chặt lại để vượt qua đêm tối đáng sợ.
Sự thật rằng mẹ tôi tự sát đã từ từ gặm nhấm tâm hồn tôi, khiến nó trở nên thối rữa trong quá trình tôi trưởng thành. Hồi bước vào tuổi dậy thì, tôi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được số mệnh và cuộc đời của mình, nên dù ngủ hay thức tôi luôn bực bội bứt rứt, thường xuyên phải gây tổn thương cho thứ gì đó mới chịu được. Khi làm tổn thương người khác, trong lòng tôi cũng tổn thương với một lượng tương ứng, nhưng tôi không phản kháng với nỗi đau của mình. Đối với tôi, “tổn thương” và “nỗi đau” là một dạng của sự cứu vớt đi kèm với sự đau đớn ngọt ngào. Ví dụ, chỉ khi đối diện với nỗi đau khiến tôi muốn gào thét lên và nhìn chằm chằm vào một điểm duy nhất ấy, tôi mới có thể tạm rời mắt khỏi vận mệnh khó chấp nhận của mình.
Lên lớp Tám, tôi đã trở thành một học sinh ngổ ngáo trong mắt mọi người xung quanh và với chính bản thân mình. Với cơ thể cao lớn, tôi chiến thắng cả thủ lĩnh của nhóm học sinh bất hảo khối lớp Chín, từ đó chiếm lĩnh toàn trường. Lên lớp Chín, tôi gia nhập một nhóm du côn nổi tiếng trong vùng, lên lớp Mười Một, tôi leo tới chức thủ lĩnh của nhóm đó. Và rồi, tới kỳ nghỉ hè năm lớp Mười Hai, tôi đã bỏ học tại ngôi trường cấp Ba - một trong những ngôi trường hiếm hoi nhận tôi vào học.
Thầy cô ở trường, và ngay cả bố cùng ông bà hai bên đều đã bó tay ngán ngẩm với tôi, chỉ còn một người lớn duy nhất vẫn khéo léo quan tâm, chỉ bảo tôi. Đó là bác Etsuko.
Thấy tôi xù lông nhím với tất cả mọi người xung quanh, bác không hề sợ hãi, không định kiến với tôi cũng chưa từng lấy lòng tôi. Bác chỉ đơn giản đối xử với tôi như một cậu thiếu niên ngốc.
“Kouji đâu có nhiều tiền phải không? Bác sẽ đổ đầy bình xăng cho cháu, rồi cháu cho bác lên ngồi phía sau xe máy của cháu nhé? Bác chưa được ngồi xe máy bao giờ cả.”
Bác là kiểu người có thể hồn nhiên nói những câu như thế đấy.
Một tối mùa đông, sau khi tôi giao chiến với một băng đảng du côn khác và bị cảnh sát ập tới đưa về đồn, người tới tận đồn cảnh sát để đón tôi về cũng là bác Etsuko. Sau khi tát tôi một cái thật mạnh trong đồn, bác nói với giọng nhẹ nhàng đến phát sợ.
“Cháu được trao quyền sống tự do, nhưng không được trao quyền tự do gây phiền tới người khác.”
Trên con đường từ đồn cảnh sát về hôm đó.
Từ bầu trời đêm trên con đường sáng mờ, những hạt tuyết bụi phất phơ rơi xuống. Bác Etsuko cất bước đi, hai tay xỏ vào túi chiếc áo khoác thanh lịch của mình, đột nhiên bác nở một nụ cười buồn, bác ngước nhìn tôi nói nhỏ.
“Kouji thực ra là một đứa trẻ dịu dàng lắm… Vì cháu là con trai của Shouko mà.”
Shouko là tên của người mẹ đã tự sát của tôi, cũng tức là tên của em gái bác Etsuko. Lần đầu tiên có người nhận xét tôi “dịu dàng”, thế nên tôi ngẩn người ra trong thoáng chốc, nhưng rồi thấy xấu hổ nên tôi vờ như không nghe thấy.
Từ đó, mỗi khi có chuyện gì bác Etsuko lại nhắc đi nhắc lại “Kouji thực ra là một đứa trẻ dịu dàng” như một câu bùa ếm.
Thú thực, có lúc tôi từng cười khinh khỉnh nghĩ “Cái bác này nói mớ gì thế không biết?”, nhưng từ khi nào câu bùa ếm ấy đã thẩm thấu vào bên trong tôi, tích tụ trong đó, và bắt đầu phát huy công hiệu không ngờ của nó. Mỗi khi tôi định bày ra trò gầy rối gì, trong đầu tôi nhất định sẽ nổi lên câu bùa ếm của bác, và lồng ngực tôi liền đau nhói.
Có lần, có tin đồn rằng một nhóm đua xe đường phố nhỏ mới thành lập chưa chào hỏi gì đã chạy xe giữa lãnh thổ của chúng tôi. Chúng tôi nhanh chóng hẹn chúng ra cảng vào buổi tối, vây chúng không một kẽ hở. Bên chúng tôi có khoảng hai trăm mấy mươi người. Nhóm kia chỉ có sáu người, là sáu thằng nhóc mới khoảng học hết cấp hai. Một nhóm nhỏ yếu tới mức một mình tôi có thể đập tan cả nhóm được.
“Giờ chúng ta nhẹ nhàng dạy dỗ chúng thôi anh Takada nhỉ?” Đội trưởng đội đặc công nói nhỏ bên tai tôi, nhưng lúc đó, câu bùa ếm như một cây kim châm vào lồng ngực tôi.
“Thôi đừng. Bắt nạt tụi nhãi nhép này sẽ làm tổn hại danh tiếng của nhóm chúng ta đấy.” Nói rồi một mình tôi bước tới trước mặt lũ nhóc.
“Nghe này, từ giờ trở đi mỗi khi muốn chạy xe trên con đường của bọn anh thì tụi bây nhớ thông báo trước đấy. Lần tới nếu để bọn anh bắt gặp trên đường thì nhất định bọn anh sẽ cán tụi bây dẹp lép, biết chưa?”
Lũ nhóc gật đầu với nét mặt căng thẳng, nhưng khi tôi nói “Hiểu rồi thì mau về đi”, trong khoảnh khắc sự cáng thẳng ấy đã biến mất, chúng liền nở nụ cười nhếch môi đầy điềm tĩnh rồi chạy xe đi mất. Thấy thái độ của chúng như vậy, các thành viên nhóm tôi liền nổi giận đùng đùng.
“Trời đất, bọn nhãi hoàn toàn giỡn mặt chúng ta kìa đại ca. Về điểm này chúng ta phải dạy dỗ chúng cẩn thận mới được.” Đám đàn em dễ kích động bất bình nói, nhưng tôi không coi là nghiêm trọng, chỉ bảo “Thôi kệ bọn chúng.” Nghe thấy vậy, một tên đàn em khác liền xen vào.
“Đại ca nói thật ạ? Nếu đại ca không làm thì để bọn em cho chúng một bài học.”
Đó là lần đầu tiên đám đàn em chống lại tôi, nhưng ngay cả việc đó tôi cũng không bận tâm, tôi bảo “Cứ làm những gì các chú muốn” rồi giải tán đám tụ tập tối đó.
Sau đó…
Một trong những nhân vật chủ chốt của nhóm tôi đã mang về một câu chuyện làm ăn. Đó là một vụ buôn bán nho nhỏ, cậu ta bắt tay với một tên yakuza [30] cấp thấp trong nhóm yakuza Tsukiyoshi để bán chất toluen [31] cho bọn trẻ nhãi trong vùng.
“Vụ buôn bán này dễ kiếm lời lắm. Riêng em kiếm được khoảng năm trăm ngàn yên rồi. Để em giới thiệu mối cho đại ca nhé.” Vừa tự hào khoe xấp tiền giấy trong tay, cậu ta vừa cười nói, nhưng lúc đó chiếc kim lại châm vào ngực tôi đau nhói.
“Anh không hứng thú với việc làm giàu.” Tôi lạnh nhạt gạt đi.
“Ủa, đại ca đừng nói là vì dính dáng tới yakuza nên anh sợ đấy nhé?”
Thấy cậu ta mới cấu kết được với một tên yakuza tép riu đã ăn nói lớn mật như vậy, tôi vô cùng khó chịu nhưng vẫn để mặc cậu ta. Thế rồi, chưa đầy một tuần sau, trong nhóm tôi bắt đầu lan truyền rất nhiều tin đồn.
Toàn những tin kiểu như tôi thật gà rù, tôi nhát gan và bị các nhóm khác coi thường, kiểu kiểu như vậy. Cuối cùng, không thể chịu nổi sự tích tụ của những cơn đau do cây kim châm mang tới, tâm tưởng cũng không đồng nhất với các anh em trong nhóm nữa nên tôi phải dần sửa lại quỹ đạo cuộc đời mình.
❀ ❀ ❀“Ờm, tóm lại là hồi nhỏ, tớ đã bị bà bác này ‘tẩy não’ đấy.” Tôi nói với Yama-chan trong tâm trạng đầy hoài niệm, nhưng rồi thấy hơi xấu hổ nên tôi nâng cốc rượu sủi bọt lên dốc xuống cổ họng.
“Ơ kìa, bác có phải giáo chủ giáo phái nào đầu, bác đâu có ‘tẩy não’ cháu. Bác chỉ nói ra điều mình nghĩ thôi mà.” Bác Etsuko điềm nhiên nói rồi nhìn Yama-chan. “Cháu cũng nghĩ Kouji là một chàng trai dịu dàng mà, phải không Yamana?”
Đột nhiên bị kéo vào câu chuyện, Yama-chan dừng bàn tay đang định bóp méo chiếc vỏ lon rượu sủi bọt, gương mặt cậu như thể cậu đang hồi tưởng về quá khứ.
“Dạ, lúc đầu cháu nghĩ cậu ta khá đáng sợ. Nhưng khi chơi cùng thì thấy không phải thế. Dẫu vậy, cậu ta vẫn khá hung dữ bác ạ.”
“Ủa, Kouji vẫn làm những chuyện hung dữ ngay cả sau khi lập ban nhạc à cháu?”
Tôi vào ban nhạc và bỏ nhóm du côn đường phố gần như trong cùng một thời điểm.
“Cậu ta từng thẳng tay đập te tua một thành viên trong ban nhạc nữa đó bác.”
“Đồ ngốc. Đừng nói tới chuyện không cần thiết như vậy.”
“Có sao đâu, giờ đang nhậu thôi mà. Cháu kể đi Yamana.” Mắt bác Etsuko phát sáng long lanh vì hiếu kỳ, bác đưa cốc cho Yama-chan cầm rồi rót rượu vang trắng vào đó.
“Cảm ơn bác. Vậy thì, để cảm ơn cốc rượu này của bác, cháu xin phép kể về sự hung bạo của cậu ta ạ.”
Ôi trời… Tôi thở dài nói: “Thật không thể chịu nổi mà.”
“Người bị Kouji đánh cho bầm dập là một cậu tên là Shou, thời đó cậu ta là một nhạc sĩ nghiệp dư đầy tài năng, nhưng tính cách và vẻ ngoài hơi kỳ dị…” Miệng Yama-chan bắt đầu nói liến thoắng không biết điểm dừng. Mỗi lần như vậy cuộc nói chuyện sẽ trở thành màn độc diễn của cậu ta.
“Cái tên Shou như là nghệ danh nhưng thật ra, tên thật của cậu ta là Kasugai Shou, là giọng hát chính của ban nhạc chúng cháu.”
Nghe tới đó, bác Etsuko quay sang nhìn tôi.
“Cậu tên Shou chính là người đã viết nên bản nhạc bữa trước cháu nói đó hả?”
“Dạ, vâng…” Tôi trả lời bằng một câu thật ngắn.
“Ra là thế.” Bác Etsuko gật gù một mình rồi hối Yama-chan kể tiếp.
“Sáng tác ca khúc là việc của Shou. Ừm, cháu định kể từ chuyện gì ấy nhỉ. À, phải rồi. Cháu đang nói tới chuyện tính cách cậu ta khá kỳ dị.”
Gò má Yama-chan ửng hồng hơi say say, cậu ta bắt đầu kể về Shou.
“Nếu xét từ lần gặp gỡ đầu tiên giữa Kouji và Shou thì bác sẽ thấy rất thú vị đấy ạ.”
Lần gặp gỡ đầu tiên…
Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Shou, không quá lời chứ thực sự rất sốc.
Đó là lần tôi, thủ lĩnh một nhóm du côn đường phố nổi tiếng trong vùng, phóng chiếc xe máy đã được “độ” bung bét tới trạm xăng. Một thanh niên có mái tóc dài gợn sóng, đội ngược chiếc mũ lưỡi trai của trạm xăng chợt xuất hiện trước mắt tôi và hỏi chủng chẳng một câu: “Xăng bình thường được không?” Một anh chàng gầy như cây bút chì, vẻ mặt hiền lành và da trắng xanh.
Tôi im lặng gật đầu, cậu ta bắt đầu đổ xăng vào bình chứa của xe với cử chỉ thuần thục. Và rồi, vừa đổ xăng cậu ta vừa ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Cậu thật là, chiếc xe Z2 tốt như vậy mà cậu lại hạ thấp yên xe đi, cậu nhìn không thấy quê mùa hả? Ống thu thập khí thải cũng phát ra tiếng động không êm tí nào. Ống cậu gắn trên xe lúc tới đầy tuần trước khá hơn lần này đấy.”
Hạ thấp yên xe nghĩa là gọt bỏ một phần lớp xốp bên dưới yên xe để yên xe bằng phẳng hơn. Ống thu thập khí thải nói một cách dễ hiểu thì là ống bô đã “độ”. Con xe Z2 tôi cưỡi khi đó là dòng xe nổi tiếng của hãng Kawasaki ngày xưa.
Hồi đó chẳng có gã nào tầm tuổi tôi dám ăn nói chủng chẳng với tôi như vậy, hơn nữa tôi còn bị một gã mới gặp lần đầu chê bôi con xe mà tôi vẫn lấy làm tự hào bấy lâu, vì thế trong khoảnh khắc tôi ngớ người ra.
“M… mày… mày ở trong nhóm nào hả?”
Miệng thốt ra như vậy nhưng trong lòng tôi lại phủ nhận rằng không thể có chuyện đó được. Đám bang hội quanh khu này không thằng nào không biết tôi, và nếu đã biết thì sẽ không thằng nào ngốc tới nỗi ăn nói với tôi như thế cả.
“Nhóm, ý cậu là băng nhóm đường phố ấy hả?”
“Ừ.”
“Ha ha ha. Đời nào chứ. Tôi khác các cậu, tôi làm những chuyện vĩ đại và thú vị hơn nhiều.”
Chuyện vĩ đại và thú vị ư?
Đổ xăng xong, cậu ta đưa vòi xăng ra trước bụng, làm động tác như đang chơi đàn guitar.
“Chơi guitar ấy hả?”
“Không phải, là rock ‘n roll đích thực đó. Đồ ngốc.”
Cậu ta dám gọi khách, hơn thế người khách đó lại là tôi, là “đồ ngốc” ư?
Tôi bất giác chau mày lại, nhưng vì gương mặt cậu ta nở một nụ cười hồn nhiên rất dễ mến nên vô tình tôi cũng cười theo. Và rồi, trong bầu không khí đó, tôi nói ra một câu mà chính mình cũng không ngờ tới.
“Ống bô này không tốt thật hả?”
“Ừ. Ống bô cậu gắn bữa trước phát ra âm thanh tốt hơn, rock ‘n roll hơn nhiều.” Vừa trả lời cậu ta vừa đưa hóa đơn xăng cho tôi.
Tôi trả tiền, vắt chân ngồi lên xe. Rồi tôi hỏi thêm.
“Tên cậu là gì?”
“Shou.”
Tôi cười. “Giỡn hả. Làm như mình thuộc nhóm Yokohama Ginbae [32] ấy.”
Nghe vậy ánh mắt cậu ta sáng lên, cậu bật cười.
“Đổ ngốc. Nhìn bảng tên của tôi đây này. Tôi là Kasugai Shou. Shou là tên thật của tôi. Vài năm nữa toàn cõi Nhật Bản này ai cũng sẽ biết đến tôi, cậu nhớ từ giờ đi là vừa.” Shou khẽ đấm vào vai tôi rồi bắt đầu tiếp vị khách tiếp theo.
Một buổi chiều muộn tuần tiếp theo, sau khi thay ống bô trở lại như cũ, tôi trở lại trạm xăng đó lần nữa. Nhưng trong đám người mặc đồng phục ở đó không có Shou. Tôi hỏi thử anh thanh niên có vẻ nhút nhát đang đổ xăng cho mình.
“Hôm nay Shou không tới làm việc à anh?”
“Hả? À ừm… Xin lỗi cậu. Cậu Kasugai vừa bị đuổi việc khi nãy xong.”
“Đuổi việc?”
“Ừ. Cậu ta đang đi bộ về phía nhà ga đấy, mới rời đầy khoảng một phút trước thôi.”
Tự nhiên tôi thấy thoải mái, liền cười khùng khục một mình. Một nhân viên dám gọi khách là đồ ngốc như cậu ta thì bị đuổi việc là đương nhiên rồi.
Định bụng nhìn thấy bóng lưng cậu ta lững thững bước đi, tôi sẽ tới trêu chọc, thế nên vừa đổ xăng xong tôi liền lên xe phóng về phía nhà ga. Chẳng lâu sau tôi bắt đầu nhìn thấy bóng dáng gầy guộc như nhân vật Lupin đệ tam [33] trong truyện tranh, mái tóc dài bay trong gió và dáng đi khuỳnh khuỳnh chân của cậu ta từ phía sau. Tôi dừng xe chắn đường Shou rồi nói với giọng trêu chọc.
“Chào cậu. Tôi nghe tin rồi. Cậu mới bị đuổi việc ở trạm xăng phải không?”
Sho xỏ hai tay trong túi quần jeans, miệng nhếch lên cười, nhưng ngay sau đó mắt cậu ta phát sáng long lanh. “Đồ ngốc. Việc làm ở chỗ đó quan trọng gì đâu. Vả lại, trong lúc làm thêm ở đó tôi đã viết được một ca khúc cực đỉnh rồi. Nếu ca khúc đó thành hit thì sẽ được gấp mấy trăm lần tiền làm thêm ấy chứ.”
Nhìn vẻ mặt như thể một đứa bé đang say sưa kể về trận chiến giữa siêu nhân và quái thú của cậu ta, tôi lại bật cười không nén được.
“Cậu suốt ngày gọi người khác là đồ ngốc, nhưng kẻ ngốc thật sự chính là cậu đó.”
“Cái gì? Cậu nghi ngờ ca khúc của tôi đấy à?”
“Ngốc thật. Tôi đang cười đầu óc hay mơ mộng viển vông của cậu thôi.”
Shou, cậu chàng mảnh khảnh và nhỏ bé hơn tôi đến mấy lần đang lườm tôi không ngớt. Nhưng rồi giây phút tiếp theo, cậu đã có hành động khiến tôi kinh ngạc. Cậu tự ý vòng ra phía sau xe máy của tôi rồi vắt chân ngồi lên yên xe.
“Cậu làm cái gì thế hả?”
“Giờ tôi sẽ cho cậu nghe ca khúc tôi sáng tác. Thế nên hãy mau chở tôi về nhà tôi đi.”
“Đừng có giỡn, đồ ngốc. Xuống xe mau!” Tôi quay lại phía sau nạt nộ.
“Cậu có vẻ đã đổi lại cái ống bô rock ‘n roll rồi nhỉ. Tôi ao ước được ngồi trên con xe Z2 lâu lắm rồi đấy.”
“Cậu ước kệ cậu chứ. Xuống mau!”
“Không xuống đâu. Mà thôi, cậu chở tôi đi mà. Xin cậu đấy.”
Giọng nói của Shou đột ngột thay đổi khiến tôi bất giác sững lại. Cậu ta là kiểu người gì thế này… Tôi vừa nghĩ vậy, Shou liền ngẩng đầu nhìn tôi và nói nhỏ. “Tôi không có tiền đi tàu điện. Hôm nay tôi không nhận được tiền làm thêm.”
“Hả?”
“Từ đây tới nhà tôi phải đi tàu điện qua ba ga lận…”
Tôi đập tay đánh bộp, phá lên cười. Vừa cười tôi vừa nghĩ, không biết bao nhiêu năm rồi tôi mới có thể cười sảng khoái từ tận đáy lòng mình như thế.
❀ ❀ ❀Nơi Shou ở là căn nhà một tầng cũ kỹ.
Nhìn không có vẻ giàu có lắm, nhưng trong khu nhà cậu có thêm một căn nhà tách ra khỏi khu nhà chính và cũ kỹ hơn cả khu nhà chính đó, đó là phòng của Shou. Nhìn từ bên ngoài, căn nhà tách ra có dáng vẻ nhà kiểu Nhật, nhưng khi bước vào bên trong, tôi thấy đó là một căn phòng kiểu tây với những bức tường được cải tạo lại để cách âm, phòng nhét đầy những nhạc cụ lạ hoắc.
“Phòng cậu hoành tránh thật đấy…”
Đó là suy nghĩ thật của tôi. Không gian tám chiếu khá chật chội trải ra trước mắt tôi một thế giới mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Phòng tôi rock không? Trừ lúc ăn cơm ra tôi chẳng bao giờ lên trên kia cả.” Lúc nói tới cụm từ “trên kia”, tay Sho chỉ về phía khu nhà chính.
“Sao cậu không lên đó?”
“Vì trên đó có bà ấy”
“Sao vậy, mối quan hệ giữa cậu với mẹ không tốt à?” Tôi khẽ cười khùng khục để trêu chọc, nhưng Sho không cười.
“Không phải mẹ tôi.”
“Thế là bà cậu hả?”
“Ngốc. Là mẹ kế. Mẹ ruột tôi mất khi tôi còn nhỏ rồi.”
“…”
Trong khoảnh khắc, tâm trạng tôi như thể vấp phải hòn đá nhỏ, tôi lặng người đi.
“Hồi nhỏ tôi bị mẹ kế bắt nạt rất nhiều, thế nên tôi phải nhanh chóng dùng rock kiếm tiền và ra ngoài sống tự lập.”
“Ồ.” Tôi cố gắng để vẻ mặt và giọng nói của mình thật thản nhiên.
“Vì tôi không có mẹ nên thường xuyên bị mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt thương hại, như thế chẳng ngầu chút nào. Thế nên tới đây tôi phải khiến tất cả những người từng thương hại tôi phải sửng sốt trước những bản rock của tôi mới được.”
Shou nói rồi mỉm cười. Nhìn nụ cười hồn nhiên đó, không hiểu sao tôi thấy lòng mình gợn sóng xôn xao.
“Mẹ cậu sao mà mất vậy?” Tôi quyết định hỏi thẳng dù biết như vậy thật thô lỗ.
“Mẹ tôi bệnh mất. Là bệnh ung thư. Hồi đó tôi học lớp bốn, lúc mẹ mất tôi khóc dữ lắm.”
“Thế à?”
“Khu mộ nhà tôi nhìn nghèo nàn xơ xác lắm. Khi nào thành công với nhạc rock, tôi sẽ xây một khu mộ thật to để bù vào việc báo hiếu cho mẹ. Dù sao sau này tôi cũng phải vào đó mà. Khu mộ của một ngôi sao nhạc rock mà bé tí hin thì thật khó coi.”
Shou cười và đứng lên, lấy từ chiếc tủ lạnh nhỏ đặt trong góc phòng ra hai lon cà phê rồi ném cho tôi một lon.
Cảm ơn cậu.
Tôi mở nắp lon, đưa lon cà phê ít đường lên miệng. Chỉ là cà phê lon, nhưng không hiểu sao tôi thấy vị của nó thật sánh, thật đậm. Lúc đó, tôi suýt thì lỡ miệng kể về chuyện mẹ mình tự sát. Nhưng rồi tôi đã nuốt lời kể đó xuống cùng những ngụm cà phê. Cậu ta không hỏi, tôi cũng không cần kể ra làm gì.
Cuối phòng Shou có đặt một bộ trống đen. Uống xong ngụm cà phê, cảm thấy chân tay thừa thãi, tôi liền cầm lấy đôi gậy đánh trống đặt trên giường và đứng đánh trống thùng thùng mấy tiếng.
“Ồ, cậu chơi thử trống không? Rồi cậu sẽ nghiện cho mà xem.”
Shou uống cạn lon cà phê rồi đẩy sau lưng tôi, gần như cưỡng ép tôi ngồi xuống ghế rồi chỉ cho tôi cách cầm gậy đánh trống.
“Nhịp cơ bản nhất của rock ‘n roll là nhịp 8, thế nên đầu tiên cậu sẽ dùng chân dậm trống bass ‘thùng, thùng, thùng’. Sau đó cậu mau tay gõ chụm chọe ‘keng, keng, keng, keng’, rồi khi vào nhịp thứ ba thì gõ dây mặt trống ‘thình, thình’ như thế này này…”
Tôi thử gõ theo hướng dẫn của Shou. Lúc đầu tôi không quen điều khiển hai khuỷu tay mình mỗi bên làm một việc khác nhau nên chưa tạo ra được nhịp điệu tử tế. Nhưng sau khi tập trung và luyện thử trong năm phút, tôi bắt đầu gõ được phần nào.
“Ồ, tuy khả năng độ xe của cậu thật tệ hại, nhưng riêng khoản đánh trống thì cậu có tố chất đấy.”
Vốn là người đơn thuần nên tôi lập tức phổng mũi trước câu nịnh của Shou, tôi hứng chí đánh trống tưng bừng. “Chà, đánh trống thế này giúp giải tỏa căng thẳng ghê.”
“Tôi nói rồi mà. Khi nào muốn đánh trống thì cứ tới đây chơi nhé.”
“Thật á?”
“Ừ, thật đấy. Mà này, quên mất, tên cậu là gì nhỉ?”
Takada Kouji, đó là tên tôi. Nhưng cái họ Takada được giới trẻ trâu ngổ ngáo trong vùng biết tới quá nhiều. Thế nên tôi cũng bắt chước Shou, chỉ xưng tên của mình.
“Tôi là Kouji.”
“Kouji? Kouji nghĩa là ‘công trình thi công’ ấy hả?”
“Ngốc, thế thì phải hỏi ‘chữ Kouji giống như trong tên của Nakamoto Kouji [34] à’ chứ.”
“Ờ nhỉ!”
Hai chúng tôi phá lên cười.
Trong lòng không cần suy tính trước sau, có thể cùng ai đó bật cười ngốc nghếch trước những câu chuyện vớ vẩn… Tôi mỉm cười bởi cảm giác vui sướng lạ lùng trong lòng, như thể có gì đó cọ vào bên trong lồng ngực tôi nhồn nhột. Thấy thế Shou liền hỏi:
“Cậu cười cười gì thế Kouji? Nhìn sởn cả da gà rồi này. Ngốc thật.”
Kouji…
Được gọi thẳng tên như vậy càng khiến tôi thấy nhột nhạt, gò má tôi giãn ra.
“Shou cũng đang cười còn gì.”
“Cậu lắm chuyện quá, đồ ngốc.”
“Cậu mới ngốc.”
Sau khi gặp Shou tôi mới biết hai tiếng “đồ ngốc” có thể vang lên đầy dễ chịu và bình yên đến thế.
❀ ❀ ❀Kể từ đó tôi thường xuyên tới phòng Shou chơi và bắt đầu hăng say chơi trống. Tôi còn mua cả sách dạy đánh trống và gậy đánh trống ở cửa hàng nhạc cụ gần nhà, nghe hết đám đĩa CD của những nhạc sĩ mà Shou khuyên khích tôi nghe.
Shou luôn vui vẻ đệm đàn guitar hoặc guitar bass theo tiếng trống dở tệ của tôi. Mỗi lần như vậy, tôi luôn có cảm giác như thể mình đã trở thành một nhạc sĩ thực thụ, nhờ thế tận hưởng được những giây phút mê đắm trong âm nhạc dù tôi chỉ là người mới tập chơi trống.
Chẳng mấy chốc tôi đã hoàn toàn say mê với âm nhạc. Càng say mê nhạc, tôi càng chán băng nhóm của mình hơn. Tôi không còn quan tâm tới những chuyện như ai với ai đánh nhau, bên nào thắng, ai độ xe trông đẹp mắt, tên yakuza tép riu của băng đảng nào nhượng lại toluen và cần sa rẻ hơn… nữa. Người giải phóng tôi khỏi vận mệnh tồi tệ của mình không phải là băng nhóm đua xe, mà là rock ‘n roll, và chính Shou chứ không phải ai khác đã chỉ cho tôi điều đó.
“Một ngày nào đó khi trở thành nghệ sĩ thực thụ, chúng ta hãy lật ngược thế giới thối rữa này bằng sức mạnh của rock ‘n roll nhé.”
Câu nói non trẻ của Shou đã khiến tôi trở nên mơ mộng, và những ca khúc Shou viết ra thực sự khiến tôi cảm nhận được một nguồn sức mạnh có thể lật ngược cả thế giới từ chúng. Những giai điệu cậu sáng tác ra luôn khiến tôi sởn da gà, lời bài hát như nắm chặt trái tim tôi và rung lắc nó thật mạnh. Shou ngốc nghếch, nhưng cậu thực sự là một thiên tài âm nhạc.
Tôi cởi bỏ bộ đồ đặc công, bán xe máy rồi dùng số tiền đó cộng với tiền làm thêm ở công ty dịch vụ chuyển nhà để mua lại một bộ trống cũ.
Canh lúc kỹ năng đánh trống của tôi đạt mức kha khá, Shou tìm ra Yama-chan, Toshi và Kanae trong các buổi trình diễn nhạc sống trong vùng, và đã kéo từng người khỏi các ban nhạc của họ về với nhóm chúng tôi. Câu nói cậu dùng để thuyết phục họ đương nhiên là “Chúng ta hãy cùng nhau lật ngược thế giới này bằng sức mạnh của rock ‘n roll” rồi.
Tên ban nhạc cũng là do Shou đặt.
Seven Seas… Bảy đại dương, điều đó mang một ý nghĩa lớn lao, rằng chúng tôi sẽ chinh phục cả thế giới. Đúng là cái tên Shou nghĩ ra có khác.
Ban nhạc vừa hình thành, chúng tôi liền lập tức luyện tập từng ca khúc Shou viết ra. Việc cải biên do Shou và Kanae cùng làm, sở trường của một Shou sắc sảo và một Kanae điềm đạm kết hợp với nhau thật hoàn hảo, tâm trạng chúng tôi phấn chấn hơn cả tưởng tượng lúc đầu.
Sau mỗi lần luyện tập ở phòng thu, chúng tôi càng tin chắc vào khả năng của Seven Seas, và sau mỗi lần tổ chức hát live, số fan hâm mộ của chúng tôi cũng tăng lên đều đều.
Đặc biệt, vẻ mặt dịu dàng cùng bầu không khí nguy hiểm phát tán bừng bừng ra xung quanh của Shou đã thu hút hết thảy “những con chiên lạc lối”. Khi đứng trên sân khấu, cậu tỏa ra bầu không khí đầy mê hoặc, như thể chỉ với dáng đứng của mình cậu cũng có thể bắn xuyên mũi tên qua trái tim của khán giả vậy.
Nhưng dù hoàn hảo đến thế, Shou vẫn có một khuyết điểm lớn.
Và thứ mà khuyết điểm đó đã lật ngược không phải là thế giới thối rữa này, mà chính là ban nhạc của chúng tôi.
❀ ❀ ❀“Khuyết điểm của Shou ư…” Sau một hồi lặng im lắng nghe câu chuyện đầy nhiệt huyết của Yama-chan, bác Etsuko nói.
“Vâng. Cậu ta có một thói xấu không thể sửa được. Phải không Kouji?” Yama-chan đẩy câu chuyện về phía tôi rồi uống cạn giọt rượu vang trắng cuối cùng.
“Ừ…” Tôi chỉ biết gượng cười.
“Bác luôn nghĩ thế này. Con người ta luôn được tạo ra một cách bình đẳng. Một thiên tài trong lĩnh vực nào đó chắc chắn sẽ có một vài khuyết điểm nghiêm trọng tương xứng với độ tài năng của người đó. À, thôi đừng uống rượu nữa, hai cháu uống cà phê nhé?” Bác Etsuko hỏi tôi và Yama-chan.
“À, vâng ạ. Bác cho cháu một tách.”
“Kouji thì sao?”
“Thế thì cháu cũng xin một tách.”
Bác chậm rãi đứng lên, nhìn xuống chúng tôi với ánh mắt hiền dịu.
“Thật ghen tị với các cháu. Những người bạn một khi đã gắn kết với nhau bởi âm nhạc thì sau này dù có bao nhiêu tuổi họ vẫn sẽ là những người bạn vô tư, chí tình của nhau đấy.” Bác để lại câu nói ấy rồi khuất bóng sau căn bếp.
Đột nhiên chỉ còn lại hai người, tôi và Yama-chan nhìn nhau rồi cùng cười ngượng nghịu. Trong cửa hàng, tiếng nhạc êm đềm vang lên. Một bản blues với chất giọng khàn khàn mà tôi chưa từng nghe qua bao giờ. Thứ cảm giác đặc biệt như đang thủ thỉ tâm tình về những kỷ niệm không vui với một cây guitar mộc mà bản nhạc mang đến không tệ, nhưng ầm thanh ấy đột nhiên dừng lại.
Bác Etsuko đã tắt đĩa trong căn phòng phía trong.
Âm thanh từ chiếc đồng hồ quả lắc cũ dựng cạnh tường lập tức vang lên “tích tắc, tích tắc” to hơn hẳn khi nãy. Tôi và Yama-chan lại nhìn nhau lần nữa. Khoảnh khắc tiếp theo, phần nhạc dạo đầu bằng piano trong vắt bắt đầu ngân lên.
“Ồ, lâu lắm rồi tôi mới nghe lại ca khúc này đấy. Hoài niệm thật. Ca khúc này thật hay.” Yama-chan lập tức có phản ứng với bài hát.
“Ủa, ca khúc này tên gì cơ?”
“Cậu không biết hả?”
Lúc Yama-chan cố ý chau mày lại đầy khoa trương như vậy, một giọng hát đầy nội lực khiến người ta liên tưởng tới các nữ diễn viên nhạc kịch vang lên. Nghe thấy giọng hát ấy, ngay cả tôi cũng nhớ ra liền. “A, tôi biết rồi. Là nhóm ABBA!”
“Chính xác. Là ca khúc Thank you for the music của nhóm ABBA.”
Thank you for the music. Nghĩa là “Cảm ơn âm nhạc” ư…?
Ra là thế. Đúng là cách chọn nhạc của bác Etsuko có khác.
Trong một lúc, tôi và Yama-chan đều ngồi im lắng nghe ca khúc cổ điển nổi danh ấy. Chất giọng nữ chính đầy nội lực, đồng thời cũng dịu dàng như một cái ôm. Đoạn cao trào của bài hát được hát đồng ca với những giọng hát mạnh mẽ và có độ cao bằng nhau.
Tôi chợt nhớ tới thông điệp của ly cocktail blue moon mà bác Etsuko cho tôi biết bữa trước.
Lời đề nghị không thể đáp ứng…
Ngày hôm đó, phải chăng Shou định dùng ca khúc mới mang tên “Blue moon” để nói lên tâm sự trong lòng mình với chúng tôi?
“Kouji này.”
Đang mải suy nghĩ thì giọng nói của Yama-chan kéo tôi về với hiện thực. “Gì cơ?”
“Shou đã thường nói ra một câu thế này nhỉ.”
“Câu gì?”
“Cậu ta nói cảm thấy hạnh phúc vì nhờ âm nhạc mà đã được gặp gỡ và chơi trong cùng một ban nhạc với chúng ta.”
“À…”
Trước đây, Shou thường nói câu đó như một câu cửa miệng. Nghĩ tới đó, tôi cảm thấy ca khúc này của ABBA thật…
“Cậu ta thật hợp với ca khúc này.”
Yama-chan đã nói thay suy nghĩ của tôi, cậu ngước lên nhìn chiếc loa BOSE lắp ở một góc trên trần nhà. Ánh mắt cậu rất xa xăm, hẳn là cậu đang hồi tưởng lại gương mặt của Shou.
Nhìn mấy vết hằn nơi khóe mắt và gương mặt nhìn nghiêng có vẻ mệt mỏi của Yama-chan, tôi bất giác thở dài. Trong hai mươi năm qua chúng tôi đã thay đổi như thế nào, và đã không thay đổi những gì để có thể sống tiếp đến hiện tại?
Từ phía bếp, mùi thơm nồng nàn của cà phê phảng phất bay tới. Lúc này, chắc hẳn bác Etsuko đang vừa pha cà phê vừa nghiêm túc cầu nguyện “Hãy trở nên thật ngon, hãy trở nên thật ngon” trong đó.
Sau khi ca khúc “Thank you for the music” kết thúc, những ca khúc tuyển chọn hay nhất của ABBA liền nối tiếp vang lên.
Tôi kéo chiếc gạt tàn về phía trước mặt mình, đoạn châm lửa vào điếu thuốc lá. Nghe thấy tiếng nắp chiếc bật lửa đóng lại “tách” một tiếng, Yama-chan quay sang nhìn tôi.
“Nhớ ngày xưa thật đấy.”
Tôi vừa nhả khói thuốc vừa đáp “ừ…”
“Kouji này, nguồn năng lượng chẳng bao giờ cạn của chúng ta ngày đó không biết đi đâu mất rồi nhỉ?” Yama-chan khoanh cánh tay vừa ngắn vừa mập, thở dài vẻ mệt mỏi.
Tôi không đáp lại câu hỏi ấy, chỉ khẽ lắc đầu. Và rồi tôi nhớ tới ánh mắt nóng rực của Shou, người luôn tràn đầy năng lượng hơn bất kỳ ai khác. Nguồn năng lượng nhiều tới mức phiền phức mà cậu phát tán ra xung quanh khi đó phải chăng bây giờ cũng đã khô cạn mất?
“Chắc hẳn Shou cũng đã không còn bừng bừng nhiệt huyết như hồi đó nữa, giờ đã trở thành một ông chú bình thường như chúng ta rồi.” Yama-chan một lần nữa nói lên hình ảnh hiện lên trong đầu tôi. Nhưng lòng tôi đang thầm muốn xóa đi hình ảnh ấy.
“Liệu có như vậy không…”
“Chắc chắn luôn. Vì chúng ta… giờ đã trên bốn mươi cả rồi mà.”
“Nhưng cậu ta là một gã ngốc tới tận xương tủy mà. Có khi bây giờ cậu ta vẫn cứng miệng nói tuổi tác chẳng liên quan gì ấy chứ.”
“Ha ha ha, chẳng lẽ lại thế.” Yama-chan bật cười có vẻ ngạc nhiên. “Nếu bây giờ cậu ta vẫn nói sẽ dùng rock để đảo ngược thế giới, thì tôi sẽ dẫn cậu ta tới bệnh viện ở đây liền.” Cậu nói, tay chỉ vào thái dương mình.
Trước ý kiến chẳng thể bắt bẻ của Yama-chan, tôi chỉ biết cười trừ.
“Tóm lại, tôi rất vui vì có thể cùng ngồi với cậu để hồi tưởng lại những chuyện hồi xưa thế này. Đó chính là bằng chứng cho việc chúng ta đã thực lòng trân trọng và ngợi ca thời thanh xuân của mình, phải không?”
Đúng lúc Yama-chan kéo chủ đề câu chuyện về hướng tích cực hơn thì bác Etsuko bưng chiếc khay bạc đặt ba tách cà phê tới chỗ chúng tôi. Sau đó, vừa cẩn thận đặt chúng lên bàn, bác vừa trả lời thay tôi.
“Bác nghĩ việc hai cháu cảm thấy hoài niệm quá khứ chứng tỏ hai cháu rất biết quý trọng con người mình ở hiện t?