← Quay lại trang sách

Chương bốn

Phi trường Orly. Bằng cả hai bàn tay đẫm mồ hôi, Sherman đưa tấm hộ chiếu của mình cho một nhân viên mặc sắc phục. Nhân viên nọ nhìn bức ảnh rồi cộp con dấu và khẽ nghiêng đầu trả lại cho Sherman.

Sherman ra phía rào chắn, nhìn lên bảng và biết rằng mình phải tới cửa số 10. Còn hai mươi lăm phút nữa thì máy bay cất cánh. Thật là may. Sherman mua ở ki ốt tờ “New York Times”, một vài thám tử đã lởn vởn ở cửa số 10, bỗng loa phóng thanh vang lên giọng nói:

- Chuyến bay 025 sẽ lui lại một giờ nữa. Yêu cầu quý khách tập trung ở gian trung tâm.

Sherman tái mặt. Nguy quá. Ông càng ở phi trường lâu, chắc chắn càng có nhiều người phát hiện ra ông.

- Ôi, thật là phiền phức, nhất là đối với ngài - Có ai đó nói ngay bên ông.

Sherman vội quay lại thì thấy một người nhỏ bé nhưng béo tốt đang bước tới phía ông.

Người này có đôi lông mày rậm, cái mũi dày khoằm khoằm và nước da rám nắng. Ông ta mặc bộ tuýt si may đo rất khéo, trên tay vắt một cái áo măng tô pha len, ngón tay lấp lánh viên kim cương to sụ. Cả cái áo sơ mi, đôi giầy bằng da cá sấu cũng chứng minh cho sự giàu có cùng thế lực của con người này.

Thực ra thì ở đây chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Đó là Herman Radnitz, một người giàu có mà cả thế giới biết tiếng. Ông ta là con bạch tuộc chính hiệu, vì các xúc tu của nó tóm lấy cả từ những ông chủ nhà băng đến các vị chính khách tầm cỡ quốc gia, thậm chí cả những vị quốc vương nho nhỏ đang ngự trên ngai vàng. Sherman thừa hiểu rằng cái gã Radnitz ranh mãnh này đã quá rõ khi nhận ra ông. Nhưng chẳng phải tội gì quanh co, dối trá.

- Chúng ta không nên gặp nhau. Như thế rất nguy hiểm. - Sherman thì thầm.

- Và mặc dù vậy, chúng ta vẫn cứ phải nói chuyện. - Radnitz trả lời - Kia, cái cửa kia, thấy chưa? Ngài vào đấy đi, tôi sẽ tới.

- Rất tiếc là, Radnitz…

- Nhưng ngài không có sự lựa chọn đâu, đúng không nào?

Radnitz uể oải nhìn Sherman và nói thêm:

- Tôi hy vọng rằng ngài không có ảo tưởng.

Lời hăm dọa trắng trợn đến nỗi Sherman không kịp hiểu ra. Ông đắn đo một lát rồi, không nói một lời, đi về dãy cửa “A”. Ông đẩy cửa bước vào một phòng đợi rất sang, chắc chỉ giành cho những nhân vật rất quan trọng. Lát sau Radnitz tới, ông ta vào phòng rồi khóa trái ngay lại.

- Liệu tôi có thể hỏi ngài rằng ngài sang đây để làm gì, thưa ngài Sherman. Ngài, du lịch bằng tên giả, bằng hộ chiếu giả, tôi lại còn thấy ngài mang cả râu giả nữa. Ngài, ngài mất trí rồi, đúng không?

Sherman bỗng ưỡn thẳng người. Dù Radnitz đã làm ông sợ hãi, nhưng ông vẫn cố trấn tĩnh để lấy lại tư thế. Ông nhớ ra rằng ông là tổng thống tương lai của Hoa Kỳ và cái gã người Đức béo ị kia cần phải biết như thế.

- Tôi không hiểu ông dùng những lời như thế để làm gì? - Sherman nói - Tôi cảm thấy mình hoàn toàn thư thái. Nếu ông quá quan tâm, thì tôi xin nói để ông rõ: Tôi sang đây vì lý do rất riêng tư, và cũng rất bức bách, nên tôi cần nghi trang.

Radnitz ngồi xuống một ghế bành to, lấy trong túi ra một cái bót xì gà bằng da hải mã rồi lấy ra một điếu và cẩn thận lấy cái kéo nhỏ xíu bằng vàng cắt đầu điếu thuốc và từ từ châm lửa. Khi điếu thuốc đã bén lửa ông ta mới nhướn mắt lên nhìn Sherman lúc bấy giờ đang ngồi trên tay ghế lau mồ hôi trán một cách bực tức.

- Công việc riêng tư và cấp thiết đến nỗi ngài phải đánh liều cả với các cuộc bầu cử của mình cơ à? - Radnitz hỏi.

- Bình tĩnh, ông Radnitz, việc này hoàn toàn không quan hệ gì với ông. Nếu vấn đề không khẩn cấp thì tôi đã chẳng sang đây làm gì.

- Ông bạn thân mến ơi, hình như ông đã quên mất thỏa thuận giữa chúng ta rồi sao? Trong trường hợp này thì cho phép ông nhớ ra rằng, số tiền, mà nhờ có nó, ông được nuôi hy vọng chiến thắng trong các cuộc bầu cử, đã lên tới con số ba mươi lăm triệu đô la. Và tiện đây tôi cũng cho phép ông nhớ rằng: một nửa số tiền đó là của tôi. Của tôi, ông hiểu chưa?

Radnitz nhao người về phía trước, cố kiềm chế cơn giận dữ.

- Thế mà ông lại cho rằng - Ông ta tiếp tục - tôi có thể lờ đi những hành động ngu xuẩn của cái người đang sử dụng số tiền lớn như thế của tôi? Những hành vi như thế, không thể gọi gì khác hơn là ngu xuẩn. Mà gọi ngu xuẩn còn là nhẹ. Nói trắng ra, ông đã mất trí, và cái sự liều lĩnh của ông, tức là việc ông cả gan sang đây là không thể biện minh được, và làm tôi sửng sốt. Nếu có người nào đó phát hiện ra ông… Thí dụ như một tay ký giả chẳng hạn. Mà xét cho cùng người đó là ai, không quan trọng. Chỉ cần thế thôi, ông đã có thể nói lời “vĩnh biệt” với cái ghế tổng thống của mình, còn tôi thì cũng xin chào đống tiền của tôi. Tôi đã cam đoan với ông rằng ông sẽ làm tổng thống, đổi lại, ông hứa cho tôi một hợp đồng. Thế mà, bây giờ ông chiềng mặt ra ở đây… ở Paris này…

Sherman bực mình cựa quậy. Quả thật họ đã giao ước với nhau như vậy. Radnitz muốn được ký một hợp đồng xây dựng giá trị khoảng năm trăm triệu đô la, còn Sherman thì hứa, nếu ông đắc cử tổng thống, ông sẽ nhượng cho Radnitz hợp đồng đó với những điều kiện béo bở nhất.

Sherman hiểu rõ, nếu không có tiềm lực kinh tế phi thường cùng uy thế chính trị to lớn của Radnitz, ông đã không thể là ứng cử viên tổng thống, mặc dù tài sản riêng của ông cũng rất đáng kể.

- Thôi rồi, giao kèo thế là kết thúc.

Sherman đã định chơi trò mê hoặc, các trò đã từng lôi kéo được nhiều người ủng hộ về phía ông, nhưng trong căn phòng nhỏ này, điều đó đã chắc gì…

Ông cố mỉm cười:

- Này, này, ông Radnitz, ông chẳng việc gì phải lo lắng quá vậy. Nào ông đã biết gì về chuyến đi của tôi. Cứ coi như không có cuộc tao ngộ này. Và thế là chẳng có ma nào biết.

- Chẳng có ma nào ư? - Radnitz hỏi lại - Lẽ nào ông nghĩ như thế? Tôi đây còn biết việc này trước khi ông bay từ New York. Và tôi cũng nắm chắc hiện ông đang ở đây, Paris. Tôi còn biết ông đã gặp Dorey của CIA, mà chính vì thế tôi đã đến phi trường này. Tôi đến vì rất muốn biết nguyên nhân nào đẩy ông đến chỗ liều lĩnh quá vậy.

- Ông biết cả à? - Mặt Sherman tái nhợt, thở dài - Nhưng tôi không tin. Vì sao ông biết?

Radnitz vội vàng phẩy tay.

- Thưa ông Sherman, ở ông có số vốn đầu tư lớn nhất của tôi. Tôi có những thám tử mà chẳng có chuyện gì qua mắt được họ. Tôi luôn luôn được thông tin về các cổ phần mình nói chung, và về ông, nói riêng. Tôi hỏi ông, tại sao ông sang đây?

Sherman liếm liếm đôi môi đã khô.

- Đây chỉ là việc riêng của tôi. Ông không có quan hệ gì tới việc này, và tôi không thể tiết lộ với ông.

Radnitz tuôn khói thuốc qua lỗ mũi. Ông ta không ngừng nhìn vào vầng trán đẫm mồ hôi của Sherman.

- Đã như vậy, sao ông không nói chuyện với tôi, mà lại nói với Dorey?

- Dorey là nguồn hy vọng duy nhất của tôi. Chúng tôi là bạn lâu năm của nhau. Những người bạn thực thụ.

- Vì sao ông không coi tôi là bạn?

- Không… Tôi chỉ coi ông là một đồng minh hùng hậu, chứ không phải là bạn.

- Nghĩa là ông tin một thằng đần độn, như Dorey?

Radnitz gảy tàn thuốc xuống ngay lối đi trải thảm xanh.

- Ông Sherman, ông đã bắt đầu làm tôi mất bình tĩnh rồi đấy. Và tôi cũng bắt đầu phải xét lại xem ông có đủ uy thế cũng như tư chất tối thiểu, và nói chung, ông có đủ bản lĩnh toàn diện của một người cai trị không, để trở thành một vị tổng thống. Ông không hiểu rằng, dù ông có những chuyện phiền phức thế nào hay những lý do trầm trọng ra sao, ông cũng không nên, và không có quyền nói với bạn bè. Mà ông phải gặp những người như tôi, những người đã dựng ông lên và có đủ khả năng giải quyết mọi việc. Thế đấy, ông nói đi, ông có chuyện gì riêng tư phiền phức?

- Nhưng Dorey không phải là người đần độn - Sherman phản đối - Ông ấy hiểu những nỗi phiền phức của tôi, ông ấy đã nắm chắc chuyện này, và tôi tin rằng ông ấy sẽ giải quyết được.

- Tôi đã hỏi ông rồi, ông phiền phức vì chuyện gì. Nói đi. Tôi có quyền biết hay không đây?

Sherman suy nghĩ căng thẳng. Rõ ràng ông đã đi một nước cờ sai là bay sang Paris để cầu cứu Dorey, một người chỉ có thể mang lại cho ông được một nhân viên để giải quyết công việc giúp ông. Lẽ ra ông phải gặp Radnitz và trình bày với Radnitz toàn bộ sự việc? Nhưng Mary không thích người này. Đúng hơn là bà ta còn căm giận gã người Đức béo này. Song, bây giờ ông thấy, hình như ông nhượng bộ vợ là một sai lầm. Đáng lẽ ông phải tham khảo ý kiến của Radnitz. Vì hiển nhiên, Radnitz luôn quan tâm giúp đỡ ông, ngoài ra, ảnh hưởng của Radnitz rất lớn.

Sherman quyết định kể vắn tắt cho Radnitz nghe tất cả, về cuốn phim, về bức thư hăm dọa, về việc còn ba cuốn phim nữa chưa ở trong tay ông và về việc bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được đứa con gái.

Radnitz ngồi im, nhả khói thuốc ra từ từ và nhìn chằm chằm vào Sherman bây giờ đang trông vào một khoảng không vô định.

- Đó, ông thấy đấy - Sherman kết thúc - Tôi thực sự lúng túng. Dorey, bạn tôi, ông ấy… theo tôi, chắc bây giờ đang rất khẩn trương, còn tôi thì lần đầu tiên yêu cầu ông giúp đỡ.

- Nghĩa là Girland sẽ xử lý vụ này?

Sherman nhướn lông mày lên.

- Hình như ông biết anh ta?

- Tôi không biết những người thuộc hạng đó. Nhưng chính tôi đã một lần dùng đến anh ta. Song, kết quả thật khủng khiếp. Đúng ra thì anh ta rất khéo léo, ranh mãnh và cũng rất nguy hiểm… Nhưng tôi hoàn toàn không tin anh ta.

- Nhưng Dorey nói với tôi rằng chỉ có anh ta mới có thể đoạt lại những cuốn phim.

- Vâng… hẳn là thế. Dorey nói đúng, nếu ông ta trả công hậu hĩnh cho Girland. Được như thế, Girland sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Chắc chắn anh ta sẽ tìm ra những cuốn phim và cô con gái cho ông… Nhưng sau đó thì sao?

Sherman giao động.

- Tôi sẽ hủy các cuốn phim và quản thúc đứa con gái.

- Nhưng… cô ta bao nhiêu tuổi rồi?

- 24.

- Thế mà ông mong giữ được cô ta.

- Tôi sẽ cố gắng thuyết phục nó.

Radnitz muốn chấm dứt sự suy tư của ông.

- Ông Sherman, ông nghĩ gì về con gái mình?

Sherman khẽ co mình lại, thở dài.

- Nó chỉ là con bé ưa lập dị, thích nổi loạn. Tôi nhận ra rằng tôi hiểu nó rất ít. Tôi cũng biết người ta đang theo dõi nó. Vì nó cũng là cổ phần của tôi.

- Vậy bản thân ông quan hệ với cô ta thế nào?

Sherman nhún vai.

- Tôi cảm thấy không dịu dàng được với nó, điều đó, tất nhiên, không có. Nó là con gái tôi. Nhưng không nên đưa nó vào Bạch Ốc. Hoàn toàn không nên.

Hai người im lặng hồi lâu, sau đó Radnitz nói giọng run run:

- Ông thử hình dung xem, nếu có điều rủi ro xảy ra với cô ta và ông bị mất cô ta… Đối với ông, chuyện đó có nghĩa gì?

Sherman nhìn chòng chọc vào Radnitz.

- Tôi… tôi không hiểu.

- Chúng ta mất thời gian quá, ông Sherman ạ. Ông đã nghe tôi hỏi rồi, phải không? Nếu ông không còn được trông thấy con gái mình nữa, ông có đau khổ lắm không? Tôi thấy điều đó cũng bình thường.

Sherman do dự một lát rồi từ từ lắc đầu.

- Nói thật là không. Tôi có đau khổ chăng là khi tôi biết tôi không bao giờ thấy nó nữa. Nhưng nói làm gì, vì bây giờ còn chưa rõ nó ở đâu và đang phải tìm kiếm nó.

Radnitz lại gẩy tàn thuốc xuống lối đi.

- Chừng nào con gái ông còn sống thì cô ta còn là mối hiểm họa thường trực đối với ông. Cứ giả thiết, Girland sẽ đoạt được những cuốn phim kia cho ông… Thì chúng ta sẽ dùng những cuốn phim để làm gì nào? Cô ta có thể còn đóng nhiều cuốn phim nữa hoặc bằng cách nào đó gây ra những vụ bê bối khác. Vấn đề là ở chỗ cô ta căm giận ông, lối sống của ông, cũng như ông căm giận lối sống của cô ta. Tôi đã theo dõi và biết rằng cô ta là thành viên của một tổ chức thô bỉ nhất có tên gọi là “Giải phóng”, cô ta cũng còn là nhân tình của thằng cha Pierre Rosnold nào đó làm thủ lĩnh của tổ chức này và hắn đang khai thác triệt để cơ hội của mình. Cô ta hoàn toàn chịu ảnh hưởng của hắn. Hắn cũng có những chính kiến và họ muốn làm tất cả để cản phá con đường đi tới ghế tổng thống của ông. Hắn cản vì ông tham gia cuộc chiến tranh leo thang ở Việt Nam. Cô ta cản vì ông là cha của cô ta. Bây giờ cô ta không thể tha thứ cho ông vì ông không quan tâm gì đến cô ta. Trẻ con cũng biết xử lý việc đời theo cách của mình. Ông muốn thoát khỏi cô ta ư? Cô ta biết điều đó và giữ chặt ông trong bàn tay của mình. Vì thế ông phải để việc đó cho tôi. Girland có thể tìm thấy con gái ông, nhưng chắc gì anh ta bắt cô ấy im lặng được, càng không thể bịt được mồm thằng Rosnold. Còn tôi, tôi có thể.

Trán Sherman toát mồ hôi lạnh.

- Tôi không muốn tiếp tục cuộc đối thoại như thế này. Tôi hy vọng rằng ông đã không nghĩ như những điều ông vừa nói.

- Thế còn ông thì sao? Ông có thể đưa ra giải pháp khác được không? Nào, nói đi. Girland chắc chắn sẽ tìm thấy con gái ông… Và sau đó, sau đó thì sao?

Sherman không biết trả lời thế nào, ông cắn môi, nhìn xuống.

- Chẳng lẽ ông đành chịu để con bé sa đọa đó cản đường ông vào Bạch Ốc. Và, rất tiếc, nó có đủ khả năng làm việc đó. Ông có thể tìm thấy những cuốn phim và hủy chúng đi… Nhưng cái đó vô nghĩa. Điều cần thiết không phải là hủy các cuốn phim. Mà điều cần thiết, trước hết, là khử con bé.

Trong im lặng bỗng vang lên giọng phát thanh viên: “Yêu cầu các quý khách thuộc chuyến bay 025 khẩn trương ra cửa Số 10”

Sherman vội vàng đứng lên.

- Tôi phải đi đây - Ông nhìn Radnitz. Tôi… tôi tin rằng, trong việc này tôi có thể trông cậy vào ông.

Nhưng Radnitz hoàn toàn không có ý định để vị tổng thống tương lai thoái thác trách nhiệm.

- Vì công việc, tôi không bay bây giờ, tôi sẽ lưu lại tại “khách sạn Georges V”. Ngay khi về tới nhà, ông hãy mau mau phôn cho Dorey và nói rõ rằng ông ta phải tìm hiểu và hành động, sau đó ông báo cho tôi biết việc này. Rõ chưa?

Sherman gật đầu và đi về phía cửa.

- Khoan đã…- Radnitz giữ ông ta lại - Thế là chúng ta đã thỏa thuận rằng tôi sẽ giải quyết việc thanh toán con gái ông, nhé?

Sherman lại lau trán.

- Tôi… tôi cần bàn bạc với vợ tôi đã. Nhưng, nếu ngài thấy không còn cách nào khác… Tôi nghĩ, ngài có thể tự quyết định… Gillian luôn luôn là…

Ông im lặng, nói bằng một giọng run run.

- Tôi phải đi.

- Được, thế là thỏa thuận rồi nhé. Tôi chờ điện của ngài. Tôi sẽ hành động ngay khi được sự đồng ý của ngài.

Ngay khi Sherman ra khỏi phòng khách nhỏ, Radnitz bĩu môi đầy ác cảm.

***

Ngồi trên giường, Vi Martin tròn mắt nghe Labrey nói. Anh ta ngồi trong cái ghế bành đối diện thẳng với cô, tay cầm điếu thuốc lá. Mắt anh ta sáng lên sau đôi kính màu xanh lá cây.

Đầu tiên cô cứ tưởng anh đùa, nhưng sau đó cô hiểu, anh đang nói điều rất hệ trọng. Cô cảm thấy lạnh thấu sau lưng. Hình như Paul làm nghề do thám. Cô đã xem tất cả các phim có James Bond và cô si mê Michael Caine trong các phim gián điệp của anh. Cô thán phục những người gián điệp, nhưng những người gián điệp cũng chỉ là những anh hùng huyền thoại trong tâm khảm cô - Mà giờ đây!… Paul nói rằng, chính cô cũng đang làm việc này… Chính cô cũng đang là gián điệp!

- Không! Tôi không làm việc này! - Cô kêu lên - Hãy thu dọn đồ đạc và mau mau ra khỏi đây! Ngay bây giờ… Anh có nghe thấy không? Mau ra khỏi đây! Ngay bây giờ!…

- Im ngay! - Labrey mệt mỏi nói - Cô phải làm những gì tôi bảo cô. Cô đã sai lầm.

Cô quấn chặt tấm áo choàng vào mình.

- Mà Girland có liên can gì với việc này?

- Lạy Chúa! Sao cô lại ngu thế nhỉ. Girland cũng là điệp viên như tôi. Chiều nay cô sẽ gặp anh ta. Chúng tôi cần biết anh ta định làm gì. Cô phải tìm hiểu điều đó cho tôi. Rõ chưa?

- Thế thì tôi sẽ không đến chỗ hẹn với anh ta nữa! Tên gián điệp. Tôi không muốn dây vào việc này. Dọn đồ đạc đi! Xéo đi!

- Ông chủ tôi đã quyết định cô phải làm việc cho chúng tôi - Labrey thản nhiên nói - Và cô sẽ làm, nếu không…

Anh chưa nói xong nhưng lại nhìn cô qua đôi kính màu xanh lá cây.

Vi Martin run lên. Giọng nói thản nhiên của Labrey còn nặng nề hơn tiếng quát tháo. Cô đã quen với những người đàn ông hay quát tháo, dọa dẫm. Hồi cô còn làm điếm, bọn đàn ông càng quát tháo, cô càng nhờn. Nhưng cái giọng nói dửng dưng, nghiêm khắc này làm cô hoảng sợ.

- Nếu không… nếu không thì sao? - Cô hỏi nhỏ.

- Họ có những biện pháp đặc biệt với những người cố tình từ chối hợp tác với họ. Với đàn bà, việc đó giản đơn hơn. Họ sẽ tìm kiếm cô khắp nơi. Có hai vật người ta sẽ sử dụng với cô. Thí dụ, bỗng có một người đàn ông tay cầm lọ a xít, tạt ngay vào mặt cô. Sau đó, mặt cô sần lên như một quả cam sành. Đây là một biện pháp. Biện pháp thứ hai thì thế này: người ta bắt cóc cô, ấn vào một xe ô tô rồi chở đến một căn nhà hoang. Và ở đó, người ta sẽ diễn nhiều trò với cô. Nói thật là tôi cũng không biết rõ lắm. Tôi không hỏi đến chi tiết. Nhưng tôi cảm thấy, sau những pha ấy, các cô đi lại rất khó khăn, khó khăn lắm ấy. Các cô cứ phải dạng cả hai chân ra. Nghe nói, thậm chí các cô còn thích tạt axít hơn là những trò kia.

Vi Martin hoảng hốt nhìn anh ta.

- Không đúng!- Cô kêu lên - Anh chỉ dọa tôi thôi.

Labrey đứng lên, vươn vai.

- Cô nghĩ kỹ đi. Tôi không dọa đâu. Tôi chỉ thương cô thôi. Cô đã bị đớp như một cái mồi rồi, mà Girland cũng chưa thoát đâu. Cô hãy đến nơi hẹn hò với anh ta và tìm hiểu những điều cần thiết cho chúng tôi. Tôi khuyên cô suy nghĩ cho tỉnh táo trước khi từ chối và tự chuốc lấy hiểm họa cho mình. À, cô cũng phải nhớ, cô không trốn đi được đâu.

Labrey ra khỏi phòng, xuống cầu thang và ra phố.

***

Girland cẩn thận đẩy cửa phòng Mavis Paul và khe khẽ lẻn vào. Anh muốn làm Dorey sửng sốt, nhưng anh đã thất vọng. Đúng lúc ấy Mavis cũng định sang phòng Dorey và cô đã mở cửa ra.

- Lại anh đấy à? - Cô tươi cười hỏi.

Đoạn cô đi về phía văn phòng, nói to lên:

- Có ngài Girland.

- Cứ cho vào - Dorey nói rồi đặt bút xuống một bên và gập tập hồ sơ lại.

- Gọi đến “khách sạn Alpenhoff” ở Garmisch.

Mavis đưa mắt chờ ý Dorey. Ông gật đầu.

- Tôi gọi ngay đây - Cô nói và đi ra khỏi phòng, cố gắng tránh xa Girland.

Girland cầm lấy điếu xì gà trên bàn làm việc của Dorey, ngồi lên tay ghế bành và hút.

- Tôi đã xúc tiến được chút ít - Anh nói - tôi cần ở ông một thông tin nho nhỏ. Ông biết gì về tổ chức “Giải phóng”?

Dorey lắc đầu.

- Chẳng có gì đặc biệt. Năm trăm thành viên, phần lớn là thanh niên. Chúng thường tụ tập ở một hầm ngầm bên bờ tả ngạn. Theo tôi, bọn chúng vô hại. Thật ra, chúng cũng vẫn ném đá vào các tủ kính của các tiệm hàng, đi hành quân trên phố và viết đủ các khẩu hiệu trên tường, nhưng chúng không nguy hiểm bằng các băng đảng khác. Gillian Sherman là thành viên của tổ chức này.

Đến lượt Girland kể cho Dorey những điều anh biết.

- Tin tức cho biết Rosnold đã đi Garmisch cùng Gillian. Ngày mai tôi sẽ bay chuyến 7 giờ 50 đến Munich. Nếu tôi tìm thấy cô gái, tôi sẽ làm gì?

- Anh cần thuyết phục cô ta trao lại những cuốn phim và cùng cô ta trở lại đây. Dẫn cô ta đến chỗ tôi, sau đó bản thân tôi sẽ trả cô ta về cho cha cô ta.

- Thế nếu cô ta dẫn tôi đi đâu đó xa hơn thì sao?

- Hãy tự xử lý, tự tạo ra một tình huống nào đó, Girland ạ. - Dorey nói - Lúc đó anh có thể ngỏ ý cho cô ta một số tiền mức độ hợp lý. Sherman không đếm xỉa gì đến tiền nong đâu, ông ta cần cuốn phim và cô con gái cơ.

- À, Sherman không bao giờ nghĩ rằng con gái mình thờ ơ với đồng tiền.

Dorey nẩy người lên.

- Sao anh lại dám nói như thế về vị tổng thống tương lai? Chẳng lẽ anh không biết rằng đó là bi kịch quốc gia?

Girland cười.

- Ối giời ôi. Đó chỉ là bi kịch của ông Sherman thôi, chẳng của ai nữa đâu. Người Hoa Kỳ có thể tìm cho mình một vị tổng thống khác mà chẳng mấy khó khăn. Còn riêng tôi, tôi phớt hết. Nhưng nếu con bé không thích tiền thì làm thế nào? Ở đời này cũng có những người không hám tiền chứ. Ngài cho phép tôi bắt cóc con bé nhé?

- Tôi trả anh hai mươi ngàn đô để anh mang cuốn phim và cô gái về đây. Còn bằng cách nào là việc của anh, không quan hệ gì đến tôi.

Có tiếng gõ cửa. Mavis vào phòng.

- Đã có tín hiệu của “khách sạn Alpenhoff” - Cô nói rồi ra.

Girland cầm ống nói.

- Thưa, phòng tiếp tân ạ. Ngài Rosnold có ở chỗ các vị không? Thưa không ạ, tôi chỉ muốn biết ông ta còn ở đấy không thôi. Vâng, xin cho tôi đặt một phòng có buồng tắm vào ngày mai… Khoảng hai, ba ngày… Mark Girland… Được ạ, cám ơn.

- Anh ta còn ở đó - Girland buông ống nói- Theo tôi, cô bé cũng vậy.

- Thế anh không thể đi ngay chiều hay à?

- Muộn rồi.

Đối với Girland, cái thú vui riêng tư còn quý hơn công việc, và anh nghĩ đến cuộc gặp gỡ sắp tới với Vi Martin.

Khi Girland mở cửa phòng, Dorey nói:

- Girland, dẫu sao vẫn còn một điều mà anh cần biết: Malik đang ở Paris.

Girland đứng lặng người.

- Tôi nghĩ anh ta ở nhà.

- Hiện anh ta đang có mặt ở Paris, nhưng hình như vẫn bị thất sủng. Tôi rất hiểu Kovski, có thể ông ta sẽ lôi kéo Malik, nếu ông ta muốn quấy phá Sherman.

- Như vậy công việc sẽ phức tạp hơn. Thôi được. Xin cám ơn ngài đã cho biết.

Girland ra. Mavis vẫn không ngẩng đầu lên khỏi cái máy chứ.

Biết rằng Dorey đang theo dõi phía sau nên Girland đi ngang qua cô mà không dừng lại.

***

Girland đến nhà hàng Garin vào khoảng chín giờ tối. Khi Vi tới thì anh đã ngồi bên cái bàn nhỏ.

Vừa nhìn thấy cô, anh đã thấy cô có cái gì đó không bình thường. Ánh mắt cô thiếu tự nhiên, nụ cười cũng làm đôi môi cô cong lên bắt người ta phải nghĩ rằng cô cố tình khêu gợi. Nhưng anh thì thất vọng. Bây giờ trông cô không quyến rũ bằng hôm anh gặp cô ở chỗ Benny.

Cô nói ngay rằng cô không đói. Anh muốn cô đánh giá các món ăn cùng cảnh quan của nhà hàng kỳ thú này, nhưng cô thậm chí không để ý gì đến xung quanh.

Khi Georges Garin đến bên bàn của họ để nghe họ đặt món thì Girland phải nói rằng tiểu thư đây muốn dùng thứ gì đó nhè nhẹ.

Garin gợi ý là nên ăn cá hồi sốt, hạnh nhân và nho.

Girland chăm chú theo dõi Vi và anh nhận thấy mặt cô tái đi khi nghe chủ quán giới thiệu công thức.

Nhưng Vi bỗng nhớ ra và vội vàng trả lời rằng các món đều tuyệt hảo, rằng cô thích ăn thử món cá hồi. Girland càng bối rối, đặt cho mình món beefsteak.

Rõ ràng là Vi đã mất tỉnh táo. Vì sợ hãi những lời hăm dọa của Labrey, cuối cùng cô đã phải đồng ý thực hiện yêu cầu của họ. Nhưng để dễ dàng vượt qua cuộc thử thách này, trước khi ra đi, cô đã uống bốn viên doping, và bây giờ chúng đã bắt đầu có công hiệu.

Đầu cô nhẹ bỗng nhưng tim thì đập gấp gáp trong lồng ngực. Cô ăn một cách khó nhọc nhưng lại luôn mồm kể lể về Benny, về công việc của mình, về những bộ phim cô đã được xem. Những lời huyên thuyên của cô đã bắt đầu làm cho Girland vốn đang bối rối lại thêm bực tức.

Cô bỗng nhận ra rằng cô sắp sửa làm anh chán ngấy, và sợ rằng vai diễn của mình quá dở, nên Vi cố gắng trấn tĩnh.

- Em thấy tào lao như thế là đủ rồi - Cô nói - Bây giờ tốt nhất là kể về mình. Em rất muốn biết anh xoay xở thế nào để vẫn sống tốt mà chẳng phải làm gì.

Người hầu bàn bê món cá hồi và beefsteak đến đặt lên bàn.

Girland ngừng câu chuyện để đi chọn rượu nho. Anh dừng lại bên chai “Nuits-St. Georges” bảo quản từ năm 1949, giá rất đắt.

- Em không muốn nói rằng em sống đầy đủ, - Cô nhẩn nha nói. - Nhưng dẫu sao cũng phải tiềm tiệm và phải xoay xở. Thế là em đã ở Paris được mười lăm năm. Ở đây cũng có nhiều cơ hội kiếm tiền, đặc biệt là phải hiểu người và biết cách cư xử.

Vi cầm đầu đĩa móc thêm con cá, nhưng loay hoay mãi không biết ăn thế nào. Bỗng tim cô đau nhói.

- Kỳ thật - Cô vừa nói vừa cười và chạm vào tay anh - Bây giờ anh nói xem ngày mai anh làm gì nào?

Girland nhìn đồng hồ. Cô gái này làm anh chán ngấy rồi.

- Ngày mai, vào giờ này tôi đang ở Garmisch - Anh nói - Tôi có chút việc cần làm ở đó.

- Hay đấy! Chút việc là việc gì?

Girland nhìn cô, cười.

- À, thế đấy. Một chút việc thôi. Còn cô ngày mai sẽ làm gi?

- Em làm mẫu cho Benny.

“Garmisch”! - Vi lẩm nhẩm và cảm thấy buồn nôn - “Garmisch”! Đây là điều Paul muốn biết. Và chung cuộc cô cũng đã khai thác được. Cô thấy dễ chịu khi nhận thấy Girland chán nản. Paul đã nói Girland là gián điệp, vì vậy cô không đặt những câu hỏi thừa. Cô hiểu làm như thế anh sẽ ngờ vực. Cô bỗng nhớ đến lời hù dọa của Paul và câu “Nó sẽ đớp cô như một cái mồi, bây giờ cũng chưa thoát được đâu”.

Nỗi sợ hãi mà cô phải chịu đựng đã làm bữa tối mất ngon. Chỉ riêng một món cá hồi mà dạ dày cô cũng đau thắt lại.

Đột nhiên cô cảm thấy không mau mau ra khỏi đây thì sẽ có điều gì đó khủng khiếp lắm xảy ra với cô. Cô giương to đôi mắt nhìn Girland, mặt cô tái nhợt, những giọt mồ hôi lăn xuống bờ môi trên.

- Em rất tiếc, nhưng em khó chịu quá - Cô thì thầm, rất khó nghe - Em bị đau gan… em… tha thứ cho em. Cô vội đứng lên.

Nhìn thấy tình trạng của cô, Girland cũng đứng dậy. Anh cầm tay cô và dắt ra cửa. Garin lo lắng chạy đến chỗ anh.

- Taxi - Girland bảo Garin - Tiểu thư bị mệt.

Khi Vi mặc xong áo măng tô thì taxi đã đỗ xịch ngay sát cửa nhà hàng.

Với nỗi sợ hãi điên cuồng, cô không muốn ở lại cùng Girland vui thú.

- Em muốn đi một mình - Cô nói - Cám ơn anh!

- Tôi thấy cần phải đưa tiễn cô!

- Không, không! Cứ mặc em. Em đi một mình!

Cô vừa đẩy Girland ra vừa chui vào xe và đóng cửa. Xe lăn bánh. Girland lúng túng đứng nhìn theo và nhún vai.

“Cuối cùng thì em cũng không quyến rũ được tất cả”. Anh nghĩ và quay vào gian hàng, ngồi xuống bên bàn.

Người ta mang món beefsteak đựng trong khay cho anh. Lát sau người hầu bàn lại đưa rượu nho ra. Nhưng Girland không thấy ngon miệng.

“Thế là mất toi một buổi tối” - Anh nghĩ, nhưng cốc rượu nho hảo hạng đã làm anh dễ chịu hơn.

Ăn uống xong, anh rời tiệm và chui vào chiếc “Fiat” nhỏ xinh của mình. Ngồi bên tay lái một lúc, anh cứ lơ mơ không biết làm gì tiếp. Đã mười một giờ kém mười phút đêm. Hay là đến “Câu lạc bộ Poker”. Hội bạc lúc này chắc đang rộ lắm. Nhưng anh không có ý định vào cuộc. Hơn nữa, anh nhớ ra rằng, sáng mai anh phải dậy sớm để kịp tới phi trường. Người anh đang uể oải. Anh nổ máy và quay về nhà.

***

Vi Martin nằm trên giường. Cô cảm thấy mỗi lúc một sảng khoái hơn. Vừa về đến nhà, cô lao ngay vào buồng toa lét. Bây giờ đã dễ chịu hơn nhưng cô vẫn còn run, vẫn nhớ tới món cá hồi tuyệt hảo mà không thể nào ăn được, rồi cô thấy đói cồn cào.

Bỗng Labrey đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cô, anh băn khoăn, nhướn lông mày, hỏi:

- Sao cô lại ở đây? - Anh khẽ hỏi và nhìn anh chằm chằm - Cô sao thế, bỏ Girland rồi à? Anh ta không muốn ở lại với cô à?

Cô nhích lui vào tường vì Labrey tiến lại chỗ cô với vẻ dữ tợn.

- Em… em hơi bị ốm… Em đã đến cuộc hẹn… Em đã uống nhiều doping nên phải ra về.

Labrey xăm xăm đến chỗ cô. Cô nghĩ anh sắp đánh nên toàn thân cô dúm lại vì cảm giác đau đớn.

- Ốm hả, nói đi? Nhưng cô đã biết được điều gì chưa? - Lời anh rít qua kẽ răng.

- Không được chạm đến tôi. - Có thét lên.

Cô muốn duỗi thẳng ra giường nhưng anh đã tát cô một cái rất kêu và đẩy vào đống gối.

- Trả lời đi, đồ chết tiệt.

- Anh ấy bảo rằng ngày mai anh ấy đi Garmisch.

Labrey thở một cái nhẹ nhõm rồi ngồi xuống giường.

- Đi Garmisch? Đi Garmisch, thế là thế nào? Cô có chắc không?

- Em biết thế nào là chắc được? Em chỉ biết nói lại điều anh ấy nói với em. Ôi! Anh làm em đau quá.

- Thôi, kể tiếp đi, nhanh lên, điều gì đã xảy ra trong quán ăn? Kể hết, kể tất.

Anh buông cô ra và cô đã kể tất cả.

Labrey suy nghĩ một lát rồi đứng lên.

- Được rồi, bây giờ cứ ngồi đây, tôi đi gọi điện thoại.

- Nhưng em muốn ăn.

- Thế thì đi với tôi, tôi cũng muốn ăn.

Vi đứng lên, vẻ mệt mỏi, rồi hỏi Labrey bằng giọng hờn dỗi:

- Nghĩa là em thể hiện cũng không đến nỗi tồi, phải không? Anh bằng lòng không?

Bỗng Labrey mỉm cười. Vẻ dữ dằn trên khuôn mặt anh biến mất, và anh lại vẫn là anh như hồi nào cô biết.

- Ồ, em xử trí rất tốt - Anh nói - Theo anh là cực kỳ. Nào, ta đi.

Tại một tiệm rượu nhỏ cách không xa nhà họ, Labrey đặt món ăn rồi lẻn ngay vào buồng điện thoại gọi Malik.

Dù bấy giờ đã 21 giờ 30 nhưng Malik vẫn còn đang ở trong phòng sắp xếp đống giấy tờ mà Kovski gửi cho anh.

Labrey báo cho anh biết rằng ngày mai Girland sẽ bay đi Garmisch.

- Khoan đã - Malik nói - Đừng buông ống nói - Nhưng sau một lát anh mới nói tiếp.

- Sáng mai chỉ có một chuyến bay vào lúc 7 giờ 50, chuyến tiếp theo vào 14 giờ. Như vậy, Girland bay chuyến thứ nhất? Anh phải có mặt ở chỗ anh ta dừng chân. Phải hết sức cẩn trọng và cảnh giác. Con người này kinh khủng lắm. Tôi sẽ bay theo anh trong chuyến sau. Girland biết rõ tôi nên tôi không thể bay cùng chuyến với anh. Tôi chờ anh ở ga Garmisch. Rõ chưa?

- Rõ.

- Còn cô bạn gái của anh sẽ đi với tôi. Ở đó, cô ta sẽ có thể có ích cho chúng ta. Hãy bảo cô ta có mặt ở phi trường Orly vào 1 giờ 15. Nói với cô rằng tôi cũng biết cô, thế nhé?

Labrey suy nghĩ.

- Cô ta có thể sẽ không đi… Cô ta muốn từ chối.

- Cô ta sẽ phải đi. Anh phải tự xử trí việc này - Malik nghiêm khắc nói - thôi, vì tôi biết cô ta mà, phải không?

- Cô ta có mái tóc dài đến vai, tóc vàng. Tôi sẽ bảo cô ta cầm tờ “Paris Match” trong tay.

- Tốt. Bảo cô ta chờ tôi gần phòng cho thuê xe hơi. Anh hiểu tôi chứ?

- Vâng.

- Được rồi. Hẹn ngày mai.

Labrey nán lại trong buồng điện thoại mấy phút rồi bước ra, đến bàn nơi Vi ngồi. Cô đã đặt món súp hành cho cả hai người.

Anh ngồi xuống, im lặng ăn và nhìn cô. Đến lượt cô nhìn anh, hỏi:

- Gì đấy?

Anh giải thích rằng cô cần gặp Malik ở phi trường và cùng với anh bay đi Munich. Cô tròn mắt nhìn anh, mồm cô há hốc, mặt tái nhợt, khác thường.

- Cái gì? Không bao giờ… Em không đi đâu cả. Và cũng đừng nói về việc ấy nữa - Cô vừa nói, vừa đẩy đĩa súp ra.

Chính Labrey đã chờ phản ứng ấy.

- Nhưng anh đã báo trước cho em rồi - Anh trả lời, mắt không nhìn cô - Em biết rồi đấy, anh ta cũng chờ em trong trường hợp em từ chối.

Vi thở dài.

- Ăn đi - Anh nói khẽ - Em nói rằng em đói cơ mà.

- Paul, sao anh lỡ đối xử với em như thế? - Giọng Vi trầm xuống, hai khóe mắt đã đầy nước mắt - Anh nỡ thế à?

- Riêng anh thì anh chẳng làm gì - Anh lạnh lùng nói - Nhưng chính em lại đi dan díu với Girland. Nếu cứ mỗi lần thấy thằng đàn ông nào lắm tiền, em không sôi sùng sục lên như thế, thì em đã chẳng lâm vào tình huống này. Đáng lẽ em chỉ biết có anh thôi. Bây giờ thì không có con đường nào khác.

- Vậy em sẽ đi báo cảnh sát. Người ta sẽ bảo vệ em.

- Em nghĩ vậy ư? Thì đi đi! Chắc em cho rằng người ta sẽ cử vệ sĩ đến với em. Em hy vọng rằng, với sự giúp đỡ của họ, em sẽ ăn ngon, ngủ yên ư? Đừng hòng, em yêu ơi! Em phải nhớ và phải biết rằng, nếu em không tuân lệnh, em sẽ được nếm những thứ mà anh đã từng nói rồi đấy.

Vi lặng người đi hồi lâu, mắt nhắm nghiền, hai bàn tay nắm lại. Đoạn cô đẩy bàn, đứng dậy.

- Em đi thu xếp, em no rồi.

Khi cô ra khỏi quán, Labrey bĩu môi. Anh không muốn ăn nữa. Anh từ chối món beefsteak mà người hầu bàn mang tới.