Chương năm
Mary Sherman là một người đàn bà dong dỏng cao, tuổi chừng bốn mươi, rất lịch thiệp, trông bà giống như một bức ảnh trong tạp chí mốt. Nhưng không lúc nào bà quên rằng bà sắp trở thành Đệ nhất phu nhân của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Cao ngạo, lạnh lùng và chi li, tuy nhiên, bà vẫn có nét quyến rũ mơ hồ, khó mà nắm bắt. Bà rất khéo léo tỏ ra quan tâm đến mối lo toan của mọi người, cái đức độ nổi trội này đã giúp chồng bà trong sự nghiệp chính trị của ông.
Khi Sherman bước vào căn phòng tiếp khách màu trắng, đầy đủ tiện nghi ở ngôi nhà mà họ đã sống gần mười năm trời thì Mary đang ngồi sau án thư. Bà vội vàng quay lại, nhìn ông và đứng lên. Ông đặt vào má là một nụ hôn.
- Henry, có chuyện gì không? Kể đi, anh yêu.
Trên đường từ phi trường về, Sherman đã tháo bộ râu và đeo cặp kính râm. Đường về của ông không được xuôi chèo mát mái như buổi ra đi. Khi ông đã rất thận trọng bước vào ngôi nhà rộng lớn của mình bằng một lối đi phụ, ông vẫn chạm trán với Morgan, nhân viên của FBI, người chịu trách nhiệm về an ninh của ông. Morgan hoảng sợ ra mặt. Sherman hiểu trạng thái của anh, ông cười lớn:
- Đơn giản là tôi muốn đi chơi mà không cần bảo vệ. Tôi cảm thấy rất dễ chịu. Tất nhiên, đáng lẽ tôi phải báo trước cho anh, nhưng… Thôi, đừng bận tâm nữa, chuyện này chỉ có hai ta biết, hả?
Rồi không kịp để nhân viên an ninh trả lời, ông đi ngay vào nhà.
- Morgan đã trông thấy anh về - Sherman vừa cởi măng tô vừa nói, vẻ ỉu xìu - Nhưng anh nghĩ nó không bép xép đâu, anh tin vậy - Ngồi đây, Mary, anh nói chuyện với em nghe.
Ông mệt mỏi buông người xuống cái đi văng nhỏ, bà cũng ngồi xuống bên ông.
- Anh tìm thấy nó rồi à?
- Chưa.
Sherman kể về cuộc gặp gỡ với Dorey. Mary nghe rồi giương to đôi mắt.
- Anh định nói rằng chỉ có cái gã điệp viên cũ ấy đi tìm con bé thôi chứ gì? Ôi, thật là vô lý. Sao anh không báo cảnh sát?
- Để bàn dân thiên hạ biết hết à? Em nên hiểu rằng chúng tôi không thể tự làm được việc gì, mà mọi hy vọng đều phụ thuộc vào người đi tìm nó.
- Nhưng không tin được cái loại người này đâu.
- Nhưng hắn sẽ tìm ra con bé. Dorey bảo thế. - Ừ, rồi sau đó?
- Có lẽ, anh phải thuyết phục nó…
- Thuyết phục!? Chẳng lẽ anh không biết rằng nó đã quyết chí làm chúng ta điêu đứng sao? Tôi căm giận ông Trời đã để tôi đẻ ra con quái vật ấy. Nghe đây, anh Henry, anh phải rút khỏi danh sách ứng cử, như thế, chúng ta mới giữ được tư thế với đời. Nếu những cuốn phim kia mà rơi vào tay… thì chúng ta làm sao ngẩng đầu lên được? Còn ai muốn giao thiệp với chúng ta?
Sherman vội đứng lên, lấy quyển sổ ghi chép, ông xem sổ. Ông quyết định phôn sang Paris cho Dorey.
- Anh phôn cho ai đấy? - Mary kêu lên.
- Cho Dorey. Có thể anh ta đã có tin tức.
Bấy giờ Dorey đang ngủ. Tiếng chuông điện thoại đã lôi ông ta dậy
- Anh đấy à, Dorey?
- Vâng, anh về tới rồi à? Bình yên chứ?
- Tốt. Anh có tin tức gì cho tôi chưa?
- Có. Cả tin hay lẫn tin dở. Anh cần thận trọng hơn, chúng ta đang nói trên tuyến công cộng đấy. Anh còn nhớ bác Joe không?
- Tất nhiên. Nhưng sao?
- Con cháu bác ấy cũng để ý đến việc này. Người ta đã phát hiện ra ngài Cain ở phi trường Orly. Đám con cháu bác Joe cũng biết chúng tôi có cuộc gặp gỡ với ngài Cain.
Sherman chớp chớp mắt vẻ bất lực. Mary lao đến chỗ ông. Ông tóm giữ bà lại.
- Họ biết hiện còn những cuốn phim? - Ông hỏi Dorey.
- Bây giờ tôi chưa rõ, nhưng tôi biết chắc chúng rất tò mò. Người của tôi đoán…
- Vâng, cứ tiếp tục. Anh còn gì nữa không?
- Người của tôi sẽ đi Garmisch. Khoảng hai giờ nữa anh ta sẽ xuất phát. Anh ta cho rằng, thằng cha vẫn quan tâm đến anh đang ở đó.
- Ở Garmisch à? Thế là ở Đức? Anh tin chắc chưa?
- Vâng.
- Và anh nghĩ người của anh sẽ giải quyết được chứ?
- Nếu anh ta không giải quyết được thì không có ai giải quyết được.
- Ôi, tôi chẳng sung sướng gì khi nghe câu trả lời ấy đâu. Rất tiếc, tôi chẳng làm được gì ngoài chờ đợi. Tôi hoàn toàn trông cậy vào anh.
- Tôi sẽ làm những gì phụ thuộc vào tôi - Dorey nói giọng khô khốc vì bực với sự khó chịu của Sherman - Tôi sẽ phôn cho anh.
Sherman từ từ buông ống nói, quay lại phía vợ.
- Một tay điệp viên phát hiện ra anh ở phi trường Orly và hiện chúng đang loay hoay với việc này.
Mặt Mary tái đi, bà giơ cả hai tay lên.
- Anh muốn nói rằng chúng cũng biết những cuốn phim?
- Hình như chưa. Nhưng chúng sẽ biết. Girland nói hiện nay Gillian đang ở “khách sạn Alpenhoff” tại Garmisch.
- Ở Garmisch? Nó làm gì ở đấy?
- Làm sao anh biết được! - Sherman bực bội trả lời - Girland sắp tới đó.
Mary lấy tay đấm vào lưng ghế đi văng.
- Ồ, anh ta hành động một mình, anh chàng Girland này! Ôi, lạy chúa! Thà cái con giời đánh nó chết đi còn hơn!
Sau một lúc do dự, Sherman nói:
- Em biết không, Mary, anh đã gặp Radnitz ở Paris… ông ta đã nhận ra anh.
- Radnitz? Ông ta nhận ra anh? - Mary hỏi lại.
- Ừ… Việc đó hoàn toàn ngẫu nhiên. Anh đã phải cho ông ta biết đầu đuôi câu chuyện.
- Sao? Anh kể hết à?
- Còn làm thế nào được.
- Henry! - Mary kêu lên - Anh điên rồi, Ông ta chỉ nghĩ đến cái giao kèo thôi, không gì hơn đâu. Bây giờ thì ông ta sẽ tố giác anh.
- Cứ để xem - Sherman thản nhiên cãi. - Ông ta có thể xem xét lại hợp đồng trong trường hợp anh trở thành tổng thống. Nhưng ông ta vẫn sẵn sàng giúp đỡ anh.
Ông đến quầy rượu rót cho mình một cốc Whisky rồi ra ngồi bên vợ.
Bà lo lắng nhìn ông:
- Radnitz? Giúp anh? Sao anh không nghĩ rằng con người này có thể giúp được ai không chứ?
- Mary… Cách đây năm phút em đã nói rằng thà Gillian chết đi còn hơn… Em đã nói điều đó một cách nghiêm chỉnh đấy chứ?
Bà hiểu ngay đây là câu hỏi không bình thường và bà cảnh giác. Bà lặng đi một lát, rồi như chợt tỉnh, bà nói nhỏ.
- Nếu nó chết, anh sẽ thành tổng thống một cách đàng hoàng. Nhưng nếu nó còn sống, còn quấy phá anh, thì… em nghĩ, nó chết đi là hơn.
Sherman không để ý đến vợ, ông nhìn hai bàn tay mình. - Radnitz cũng nói với anh như vậy. Ông ta cam đoan với anh rằng, ông ta sẽ xử lý được việc đó… Anh… anh báo với ông ta rằng, trước hết anh cần bàn với em. Nếu em đồng ý… nếu em nhất trí… anh sẽ phải báo để ông ta biết có thể tìm nó ở đâu. Nhưng anh thấy, hình như không cần có anh, ông ta cũng biết chỗ ở của nó hiện nay. Ông ta biết tất cả. Và nếu anh nói với ông ta rằng nó đang ở “khách sạn Alpenhoff”, thì ông ta hiểu rằng anh đã bật đèn xanh, rằng chúng ta đồng ý thanh toán nó.
Mắt Mary sáng lên, ngả người vào ông.
- Thế anh còn đợi gì nữa? Chúng ta đã không ngừng, không biết mệt mỏi để phấn đấu mà leo lên, chẳng lẽ những thành quả mà chúng ta đạt được, chúng ta đành để tiêu tan đi hay sao? Phôn đi, phôn đi, nhanh lên.
Sherman đưa hai bàn tay run run lên xoa mặt.
- Nhưng đây là con gái chúng ta, Mary ạ!
- Phôn đi!
- Không thể thế được!
- Ôi, nhưng còn những người kia? Họ sẽ biết, và… Không, chúng ta cần, chúng ta phải làm việc này. Con bé phải lặng lẽ ra đi vĩnh viễn.
- Có lẽ chúng ta cứ chờ đến lúc Girland tìm thấy nó đã? Hay là cứ để tìm thấy nó rồi khuyên nhủ nó? Anh đi ngủ đây - Ông nói bằng một giọng mệt mỏi.
Mary nhìn ông một cái nhìn kỳ lạ.
- Anh nói nó ở “Alpenhoff” tại Garmisch, phải không?
- Ừ.
- Thế Radnitz ở đâu?
Sherman do dự rồi quay đi.
- Ở “khách sạn Georges V” Paris. Em hỏi để làm gì?
- Thôi, ngủ đi, Henry. Anh cần nghỉ ngơi đã.
Sherman vẫn chần chừ hồi lâu, đoạn ông quay lại cửa phòng. Ông đứng đó, nhìn vợ. Bà lạnh lùng nhìn lại ông.
- Đi ngủ đi, Henry - Bà quả quyết nói.
Sherman ra khỏi phòng khách và đóng chặt cửa. Ông đi chậm chạp, kéo lê đôi chân như một cụ già ốm yếu. Bà nghe thấy tiếng chân ông lết trên cầu thang.
Mấy phút sau bà đến bên cửa sổ nhìn xuống đường phố, nét mặt bà vẫn thản nhiên như không, chỉ có ánh mắt bối rối của bà để lộ nỗi lòng bà.
Cuối cùng, bà đứng dậy cầm ống nói. Bà đề nghị người thường trực cho bà nói chuyện với “khách sạn Georges V” ở Paris.
***
Chiếc xe hơi màu đen đỗ ngay trước “khách sạn Georges V”. Người gác cửa chạy ra mở cửa. Lu Silk từ trong xe bước ra.
- Cho xe ra bãi, tôi vào không lâu đâu - Hắn nói khô khốc. Hắn đi vào gian lớn và tới buồng thường trực…
- Ngài Radnitz?
Người thường trực đã nhiều lần tiếp xúc với hắn và biết hắn là người chẳng bao giờ cho đến một xu thuốc nước, nên chào hắn một cách lạnh nhạt. Ông lẩm bẩm mấy lời qua điện thoại, rồi trả lời:
- Tầng bốn, phòng 457.
Silk cười mỉa.
- Có thế mà mình cũng không biết.
Lu Silk là kẻ đâm thuê chém mướn cho Radnitz. Hắn có khổ người cao, gầy, khoảng bốn mươi tuổi, với khuôn mặt làm người ta liên tưởng đến một lưỡi dao, và một mái tóc trắng cắt ngắn. Con mắt trái của hắn là mắt thủy tinh. Cứ mỗi lần Radnitz cần thanh toán một người trái ý nào, ông lại tìm hắn. Mười lăm ngàn đô cho một phi vụ và ba mươi ngàn cho các khoản thu nhập hàng năm, không kỳ kèo tính toán, ô kê hay không? Và Silk đã nhận việc.
Hắn lên tầng bốn. Ra mở cửa cho hắn là Ko-Yu, vừa là lái xe vừa là hầu cận của Radnitz.
- Xin chào, - Silk nói - Ông già đợi tôi đấy chứ?
- Ngài Radnitz đang chờ ông - Ko-Yu lạnh lùng nhìn hắn và trả lời bằng một giọng khô khan.
Hắn bước vào một phòng khách sang trọng, rộng rãi. Radnitz đang ngồi bên bàn làm việc đọc cho thư ký của mình là Fritz Kurt viết một lá thư. Ông ra hiệu cho Kurt rời khỏi phòng và nói với Silk:
- Tôi có việc cho anh đây.
- Tôi cũng nghĩ thế.
Trong tổ chức của Radnitz thì Silk là thành viên duy nhất không bao giờ biết tôn trọng ông.
Chẳng cần được mời, hắn ngồi chễm chệ vào ghế bành, bắt chéo hai chân lên nhau.
- Anh chuẩn bị đi khẩn trương, được không?
- Tất nhiên. Va li tôi đã để trong xe. Đi đâu?
- Munich.
Radnitz mở một tập hồ sơ trong đống hồ sơ nằm trước mặt ông, và rút ra một phong bì.
- Trong này là các chỉ dẫn, vé, và tiền. Cần thanh toán hai nhân vật: một cô gái và một gã đàn ông. Cô gái là Gillian Sherman. Gã đàn ông là Pierre Rosnold. Ở đây có các bức ảnh của cô gái, nhưng tôi không có ảnh của gã đàn ông. Tôi nghĩ cũng không cần lắm. Vì chúng hay đi đôi với nhau mà. Đây là một việc rất cấp thiết, Silk ạ. Anh sẽ nhận được ba mươi ngàn đô la khi tôi biết chắc chắn chúng đã toi rồi.
Silk đứng lên, cầm lấy phong bì và xem những thứ đựng trong đó. Hắn nhìn ảnh Gillian, nhưng sắc đẹp của cô chẳng gợi lên trong hắn một xúc cảm nào. Đã nhiều năm rồi, Silk chẳng thiết tha gì đến đàn bà. Hắn chăm chú đọc hai tờ chỉ dẫn rồi nhìn Radnitz, hỏi:
- Tôi tóm được các cuốn phim rồi mới khử chúng, hay là thế nào?
- Các cuốn phim thì để Girland lấy. Anh không cần làm việc này. Nhiệm vụ của anh chỉ là đập chết hai đứa thôi.
- Và ông muốn tôi hành động như thế nào?
- Ờ… Xem nào, một tai nạn… một tai nạn khi đi săn, được đấy. Cả hai đứa một lúc…
Radnitz rút một điều xì gà.
Silk nói:
- Không được. Một người thì có thể chết vì tai nạn bất ngờ khi đi săn, nhưng hai người thì… Bọn cảnh sát Đức có phải là đàn vịt đâu.
Radnitz nhún vai, vẻ sốt ruột, những chi tiết vụn vặt đã làm ông quá mệt.
- Anh thấy thế nào là hơn thì anh làm như vậy, tôi có một ngôi nhà ở gần Oberammergau. Một trong số gia nhân của tôi đã được báo trước rồi. Anh ta là bá tước Hans von Goltz. Anh ta sẽ đón anh ở phi trường Munich và dẫn anh về thái ấp. Von Goltz đang thu thập những tin tức cần thiết cho anh. Không cần phải mang súng theo, ở đấy cũng có một khẩu. Ở thái ấp tôi còn ba người nữa rất đáng tin cẩn, có thể ủy thác được. Trong trường hợp cần thiết, cứ sử dụng họ.
- Tốt hơn hết là tôi đi ngay. - Silk đút phong bì vào túi may ra thì kịp chuyến 14 giờ.
- Có điều phải hết sức thận trọng với Girland, hắn nguy hiểm lắm.
Silk mỉm cười.
- Tôi sẽ thận trọng. Cám ơn ông đã cho biết trước.
Vì Mary Sherman quên, không báo cho Radnitz biết rằng hiện nay có nhiều người khác đã nhảy vào cuộc săn tìm con gái của vị tổng thống tương lai, nên khi Silk ra khỏi “khách sạn Georges V”, hắn chỉ lo lắng mỗi một điều là phải đề phòng Girland.
Hắn có biết đâu rằng, ngoài Girland, còn có Malik, một đối thủ nhẹ kí hơn và trước hết, hắn cũng chẳng nghĩ rằng kiếm được đồng tiền của Radnitz không phải việc dễ dàng.
***
Girland vẫn còn buồn bực vì cuộc hò hẹn dở dang tối qua, anh đến phòng kiểm tra thuế quan rồi ra phòng cho thuê xe hơi.
Labrey đang bám theo anh từng bước thì dừng lại. Labrey còn ít tiền, không đủ để thuê ô tô. Anh thấy Girland nói với cô gái tóc vàng kháu khỉnh cho thuê chiếc “Mercedes-230”
Cô gái hỏi anh cần thuê trong thời gian bao lâu.
- Điều này thì tôi chưa biết. Tất cả còn phụ thuộc vào xứ sở của cô. Nếu phong cảnh ở đây cũng có vẻ đẹp đầy quyến rũ như cô, thì có lẽ, tôi nguyện lưu lại để sống nốt những năm tháng cuối cùng của đời mình.
Cô gái tóc vàng đỏ mặt và thẹn thùng nhìn xuống.
Girland chống khuỷu tay lên mặt quầy chờ cô gái viết phiếu đăng ký. Cô chỉ cho anh chỗ ký tên. Sau đó cô nói qua điện thoại nội bộ rồi bảo anh:
- Thưa ngài, mười phút nữa có xe. Lối ra tay phải.
- Cám ơn cô.
Girland ra khỏi phòng rồi đứng chờ.
- Xin lỗi ngài - Một giọng nói ở ngay bên cạnh - Ngài có đi Garmisch không ạ?
Girland quay lại và thấy một chàng trai cao, gầy, tóc dài, đeo kính râm, mang ba lô sau lưng.
- Có. Anh muốn đi nhờ xe?
- Tôi đã hy vọng tìm được ai đó, tôi thực không muốn làm phiền ngài.
Vừa lúc ấy thì chiếc “Mercedes” màu đen dừng ngay trước mắt anh. Người thợ máy mặc áo liền quần chui ra khỏi xe.
- Ngài đã quen máy rồi chứ ạ? - Người thợ máy hỏi.
- Ồ, chắc chắn rồi.
Girland quẳng va li vào ghế sau và cho người thợ máy tiền thuốc nước rồi bảo Labrey (Labrey chính là chàng trai tóc dài, đeo kính râm).
- Lên xe đi.
Chàng trai này không do dự ngồi luôn vào ghế trước, đặt ba lô lên đùi. Girland ngồi bên tay lái. Họ đi.
- Tôi rất biết ơn ngài, thưa ngài - Labrey nói - Ngài là người Hoa Kỳ phải không ạ?
- Đúng vậy.
- Trông ngài giống người Hoa Kỳ, nhưng ngài nói tiếng Pháp rất chuẩn.
- Tôi đang cố gắng - Còn anh ở đâu? - Girland vừa hỏi vừa chăm chú quan sát mặt đường.
- Tôi từ Paris. Tôi đi nghỉ. Tôi muốn đi bộ dọc thung lũng Isar - Trên máy bay, Labrey đã sử dụng thời gian một cách có ích, anh nghiên cứu các cẩm nang tiếng Đức và đọc các sách hướng dẫn khác nhau.
- Ồ, đây quả là một đất nước tuyệt vời cho các cuộc đi chơi bộ - Girland nhận xét.
- Thế ngài đến đây để nghỉ ngơi hay vì công việc?
- Cả hai.
- Ngài có định dừng lại ở Garmisch không?
- Vài ngày, nếu tìm ra một khách sạn loại xoàng xoàng.
- Ồ, ở đấy có loại đó.
Girland đã thông thuộc Garmisch. Anh quen cả vùng ngoại ô của nó khi anh sang đây vào mùa đông.
Labrey bỗng nhớ tới lời răn đe của Malik nên anh thấy tốt hơn hết là không hỏi thêm câu nào nữa để Girland khỏi ngờ vực. Anh đã gặp may: đã làm quen được với tay cựu điệp viên của Hoa Kỳ này, Labrey rất hài lòng về mình.
Chưa đầy một giờ sau, họ đã đi trên đường phố chính của thành phố nghỉ mát Garmisch. Girland dừng xe ở một bãi rộng.
- Ở đây anh sẽ tìm thấy ba hoặc bốn khách sạn nhỏ - Girland nói - Chúc anh một kỳ nghỉ tốt đẹp.
- Cảm ơn ngài. Cảm ơn ngài vì chuyến đi thoải mái.
Girland gật đầu, rồi anh nổ máy đi về phía “khách sạn Alpenhoff”.
Labrey nhanh nhảu chạy theo chiếc “Mercedes” bấy giờ đang từ từ lăn bánh trên đường phố đông đúc. Vì đã không để mất bóng chiếc xe, Labrey biết ngay Girland dừng ở khách sạn nào. Sau khi đã nắm chắc nơi tá túc của Girland, anh mới đi tìm khách sạn cho mình.
Khi Girland bước vào gian lớn của khách sạn thì một người đàn ông nhỏ, thấp đậm, mặc cái áo phông vàng nhạt và quần sọc trắng từ từ tránh sang, nhường lối cho anh. Đi sau người đàn ông là Gillian Sherman, vì anh đã nhận ra cô ngay. Cô chính là người đóng trong cuốn phim khiêu dam.
Vóc người cô không cao, mái tóc vàng đồng thau xén tỉa kiểu mũ sắt.
Khi Girland dừng lại để họ đi thì cô cám ơn và mỉm cười với anh.
- Xin cám ơn ngài.
- Kìa, đi đi chứ, Gillian? - Người đàn ông nói tiếng Pháp - Chúng ta trễ mất.
Hai người đi ra, Girland thấy họ ngồi vào chiếc “Triumph” sáng choang.
Girland đến phòng tiếp tân và hỏi người thường trực:
- Tôi là Girland. Tôi cần thuê phòng. Xin ông cho biết có phải người vừa ở đây ra là ngài Rosnold không? Tôi thấy quen quen.
- Vâng, ông ấy đấy, thưa ngài.
- Ông ấy làm sao, đã ra đi à?
- Ồ, không, ông ấy còn ở đây tám ngày.
Vừa lấy làm thỏa mãn với câu trả lời của người thường trực, Girland vừa viết vào phiếu thuê phòng, sau đó anh lên phòng của mình, xếp hành lý và thay trang phục bằng một cái áo phông và cái quần bò xanh.
Đã gần mười một giờ, anh quyết định đi dạo và tham quan. Vừa ra khỏi phòng, anh gặp một bà bồi bếp đã luống tuổi. Anh mỉm cười với bà và hỏi bằng một câu tiếng Đức mượt mà:
- Chắc bà biết, ngài Rosnold ở tầng này?
- Phòng ông ta kia. - Bà ta chỉ vào cái cửa đối diện ngay với cửa phòng của Girland - Nhưng ông ta vừa ra.
Girland cám ơn bà rồi vừa xuống cầu thang anh vừa nghĩ: phi vụ này được khởi đầu dưới một ngôi sao hạnh phúc.
Khi anh ngồi vào xe của mình và rời khỏi khách sạn thì Labrey đang ở quán cà phê và theo dõi việc anh ra đi. Nhưng Labrey không thể làm gì vì anh phải chờ Malik đến.
Song điều cơ bản nhất là anh đã rõ chỗ ở của Girland. Bây giờ chỉ cần biết Girland ở đây để làm gì.
Sau khi tham quan khu nhà thờ nổi tiếng, được coi là một trong những thắng cảnh rất đáng lưu ý của nghệ thuật ba rốc ở Đức, Girland quyết định trở về khách sạn.
Anh vừa cho xe trôi trên một vùng thôn quê, vừa tận hưởng những cảnh quan thơ mộng. Khi anh rẽ vào con đường nhỏ, hẹp, đầy bụi và hai bên là những lùm hoa dại thì thấy một chiếc xe thể thao màu sáng đang đỗ bên lề mà nắp ca pô đã mở lên.
Anh phanh lại và nhìn ngay thấy Gillian vẫn đang ngồi ở ghế trước, còn Rosnold thì lom khom bên động cơ.
- A, hôm nay quả là một ngày may mắn - Girland nghĩ bụng.
- Sự cố hả? - Anh hỏi bằng tiếng Pháp. - Các vị có cần giúp đỡ không?
Rosnold vẫn nhoài người ra. Đó là một người chừng bốn mươi lăm tuổi, ăn mặc khá sạch sẽ và điển trai, dù hai con mắt hơi xít nhau và cái miệng trông có vẻ khắt khe.
- Cái hộp số chết tiệt này không hiểu sao lại kẹt cứng. Ngài có thạo về động cơ không?
Girland ra khỏi xe của mình, đi về phía chiếc “Triumph” và cố liếc qua Gillian.
- Ngài khởi động đi. Tôi xem.
Rosnold ngồi vào tay lái. Bộ khởi động rú lên, nhưng động cơ vẫn im bặt.
- Có còn xăng không?
- Thùng còn chứa đến ba phần tư.
- Có lẽ bụi bặm vào bộ chế hòa khí. Ngài có thứ dụng cụ nào không?
Rosnold bới trong ngăn hành lý, tìm thấy một cái túi rồi đưa cho Girland. Mấy phút sau, động cơ đã làm việc. Girland vươn người, cười mỉm.
- Đấy, thế thôi. Nếu biết thì cũng đơn giản.
- Tôi không biết nên cảm ơn ngài thế nào,
- Ôi, chuyện vặt. Giúp được ngài là tôi thỏa mãn rồi - Girland vừa nói vừa nhìn Gillian bấy giờ cũng đang tươi cười, và anh lại cười với cô.
- Ngài quả là người tài ba. - Cô nói.
- Nếu bà cho phép, thưa bà, tôi xin được trả lại bà túi dụng cụ.
Anh nhìn cô bằng một cái nhìn đầy quả quyết và lôi cuốn. Với cái nhìn ấy, anh đã làm khối cô phát run lên. Nhưng lúc này, ở cô, anh không hề thấy một điều gì tương tự. Sau đó anh lại liếc cô cái nữa rồi quay lại xe của mình, và đi.
Trở về khách sạn, anh ăn một bữa no nê rồi lên phòng, cởi quần áo và lăn ra giường. Girland chỉ thích nghỉ ngơi khi điều kiện cho phép. Hai phút sau, anh đã ngủ thiếp đi.
Anh tỉnh dậy lúc gần sáu giờ tối, cạo râu và tắm xong, anh mặc bộ đồ nhẹ màu xanh da trời, một áo pull bằng lụa và đôi giày đen. Anh khoan khoái ngắm nhìn mình trong gương rồi đẩy một cái ghế bành ra sát cửa, anh để hé hé và ngồi chờ.
Lúc 19 giờ 30 cánh cửa đối diện với phòng anh mở ra. Girland khom người nhìn qua khe hở thấy Rosnold đi ra và khóa cửa phòng lại.
Girland vội vàng gạt cái ghế bành sang một bên và bước ra khỏi phòng mình. Anh khóa phòng rồi đi về phía cầu thang máy. Rosnold nhận ra anh, mỉm cười.
- Thế là mọi người lại gặp nhau. - Rosnold cười nói và chìa tay cho Girland.
Girland cũng mỉm cười chào lại.
- Ồ, thế mà tôi không biết ngài cũng ở tầng này đây. Cái xe không làm phiền ngài nữa chứ?
- Cám ơn ngài, không ạ. Nếu ngài không vội, xin cho tôi một vinh hạnh được uống cùng ngài cốc rượu. Tôi cần cám ơn ngài.
- Ôi, ngài, đáng gì cái việc vặt ấy.
Trong cầu thang máy, Girland nói:
- Tôi có một kỳ nghỉ rất ngắn ở đây. Ngài có biết có quán ăn nào kha khá mà gần không? Uống ở khách sạn chóng chán lắm.
- Ngài đi một mình ư? Vậy cùng đi với chúng tôi. Hãy cho tôi một vinh hạnh.
- Nhưng còn bà nhà?
- Đó không phải là vợ tôi. Chúng tôi chỉ đi cùng nhau thôi. Cô ấy cũng sẽ rất hài lòng. Cô ấy nói cô rất quý ngài.
Hai người ra khỏi cầu thang máy rồi vào một quán rượu nhỏ, họ mua hai cốc whisky Scotland.
- Chắc ngài không biết, tôi là một nhiếp ảnh viên - Rosnold nói - Còn ngài làm nghề gì?
- Xin thề rằng tôi không thể nói tôi làm nghề gì ổn định. Tôi chỉ làm việc khi nào tôi thích, nhưng cũng cố gắng làm thật ít. Về phương diện này thì tôi may mắn. Tôi được hưởng số tiền mà cha tôi để lại.
Câu nói của Girland đã gây ấn tượng cho Rosnold. Anh vui vẻ nhìn bộ quần áo của Girland nói đúng ra là mua bằng tiền của Dorey mà mua ở một cửa hàng thời trang danh tiếng nhất của London…
- Quả là có những người may mắn! - Rosnold thở dài khe khẽ - Còn tôi cứ phải quay như chong chóng để kiếm sống.
- Nhưng, tôi thấy ngài không mặc cảm gì về chuyện đó.
- Tất nhiên, tôi cũng không đến nỗi vất vả lắm, nói chung là vậy.
Đúng lúc người ta mang đồ uống ra cho thì Gillian Sherman nhẹ nhàng bước vào quán. Cô mặc bộ quần áo bằng nhung đỏ và thắt lưng hình xích mạ vàng
Hai người đàn ông nhìn nhau.
- Gillian Sherman - Rosnold giới thiệu và quay về phía Girland - Xin lỗi, tôi chưa giới thiệu mình. Pierre Rosnold.
Rosnold nhìn Gillian.
- Mark Girland - anh vừa nói vừa nắm bàn tay chìa ra - Cô Sherman, cuộc gặp gỡ này sẽ là một gặp gỡ đầy diễm phúc của tôi trong kỳ nghỉ.
Cô nhìn anh, thăm dò.
- Anh Pierre, cho Cinzano đi, anh - Cô nói.
Khi Rosnold đến quầy rượu, Girland nói:
- Khi cả hai…
Cô chăm chú nhìn anh.
- Lẽ nào ngài không thể…?
- Có thể tôi…
Họ hiểu ý nhau qua cái nhìn.
Gillian nghiêng người về phía anh, mỉm cười nói nhỏ:
- Vâng, tôi cũng nghĩ ngài có thể.
Girland đã quay lại và đặt trước mặt Gillian một cốc Cinzano. Họ ngồi huyên thuyên với nhau một lúc và Girland vốn dĩ vẫn khéo tỏ ra cởi mở và hám chuyện, đã thể hiện vai trò của mình rất khá, đến nỗi Gillian cười sằng sặc còn Rosnold cứ tán thưởng đều.
Trong lúc Girland đang kể đến câu chuyện tiếp theo thì có một người đàn ông cao, gầy đi vào quán. Cứ theo tác phong thì ông này khoảng bốn mươi tuổi. Ông có khuôn mặt dài, rám nắng, đôi mắt xanh nhạt và mái tóc xoăn, rậm. Ông mặc cái áo bu lông bằng nhung màu lục thẫm và trong là cái áo sơ mi trắng. Ở cánh tay trái lực lưỡng của ông đeo một cái xuyến bạch kim sáng chóe, còn bên tay phải thì lấp lánh cái đồng hồ “Omega” đầy vẻ phô trương. Phong thái của ông là phong thái của người giàu có và cao ngạo, tự tin, cũng biết đánh giá mình.
Sau khi liếc xéo qua đám thực khách trong quán, ông ta ngồi tót lên cái ghế đẩu.
Người hầu bàn lom khom đến bên ông để xem ông cần gì.
- Xin chào ngài bá tước! Ngài uống gì ạ?
- Sâm panh, như mọi khi - Bá tước trả lời cụt ngủn rồi rút trong túi ra một cái bót thuốc mạ vàng.
Ông ta vừa lấy điếu thuốc ra thì người hầu bàn đã xun xoe mang bật lửa tới châm giúp.
“Thật đáng mặt đàn ông” - Gillian thì thầm. Rosnold thấy cô đã bị ông ta hút mất hồn. Anh chạm khẽ vào tay cô khi cô tò mò nhìn tấm lưng của ngài bá tước.
- Em chú ý đến anh còn chưa đủ hay sao, em yêu. - Anh nói vẻ bực tức.
- Hãy mua ông ta cho em, Pierre, ông ta thần thánh quá. - Cô nói hơi to.
Người tóc vàng quay lại nhìn cô, cười dịu dàng:
- Tiếng Pháp của các vị có nói rằng, phụ nữ Hoa Kỳ, thưa cô, thường bộc bệch nỗi lòng của mình hơi thái quá. Riêng tôi lại thích đàn ông Hoa Kỳ và điều này hoàn toàn không cần bình luận - bá tước tụt ra khỏi ghế đẩu, nghiêng người tới Girland. - Nhưng, hình như tôi đang làm phiền các vị, phải không ạ? Như vậy, tôi phải uống sâm panh trong phòng khách.
Rosnold và Girland cùng đứng lên.
- Ngài hoàn toàn không làm phiền phức gì chúng tôi - Rosnold nói - Và, có lẽ, ngài hãy cùng nhập cuộc với chúng tôi. Vài phút thôi…
Người lạ mặt cúi người tự giới thiệu:
- Bá tước Hans von Goltz.
Rosnold lần lượt giới thiệu những người có mặt. Gillian không rời mắt khỏi bá tước.
- Ngài là bá tước thật ư? - Cô hỏi - Trong đời tôi chưa bao giờ được gặp một vị bá tước.
- Ồ, tôi rất sung sướng được là người thứ nhất, còn ngài. - Ông nhìn Girland - Ngài cũng là người Hoa Kỳ?
- Vâng, tôi nghỉ ở đây.
- Ồ, đây là nơi nghỉ ngơi lý tưởng - Von Goltz nói và kể về vùng ngoại ô. Khi ông uống cạn cốc sâm panh của mình, Rosnold mời ông uống cốc nữa, nhưng von Goltz lắc đầu từ chối.
- Cảm ơn ngài. Rất tiếc là tôi phải chia tay với các ngài. Xin lỗi, họ đang chờ tôi mà. Nếu cô không tìm thấy điều gì thú vị hơn, thì thưa cô, cô hãy cùng các bạn của mình quá bộ đến thăm lâu đài xoàng xĩnh của tôi. Tất nhiên, khi cô thấy cần thiết. Tôi có thể hiến cô vào trò tiêu khiển. Tôi lấy làm vinh hạnh được đón tiếp cô cùng các bạn của cô.
Gillian khoái chí vỗ tay.
- Ôi, tuyệt quá! - Cô kêu lên - Chúng tôi rất vui lòng được đến thăm ngài.
- Ngôi nhà của tôi rất lớn. Các ngài không làm tôi chật chội hơn đâu. Tôi sống một mình. Các ngài có thể tá túc ở chỗ tôi năm, sáu ngày hoặc bao lâu, xin tùy ý. Tôi sẽ rất vui mừng. Các ngài hãy ban cho tôi một vinh hạnh.
Gillian quay lại phía Rosnold.
- Đồng ý chứ, anh Pierre? Thật là tuyệt vời. Thưa ngài, ngài thực dễ mến. Nếu chúng tôi không quấy quả ngài, thì chúng tôi vui lòng nhận lời mời của ngài.
Von Goltz nhìn Girland.
- Thế còn ngài?
“Hôm nay đúng là một ngày thật hên - Girland lại nghĩ - Mình sẽ có cơ hội mặt đối mặt với cô bé này”.
- Thưa ngài, cũng như tôi đã nói với ngài rằng tôi đang có kỳ nghỉ, nên tôi sẵn sàng nhận lời mời của ngài.
- Điều này quả là sung sướng đối với tôi. Ngày mai tôi sẽ phái một gia nhân của tôi đến chỗ các ngài để dẫn đường các ngài về lâu đài của tôi. Từ đây đến đó mất khoảng một giờ đi xe. Nếu các ngài thu xếp rời thành phố sớm thì đến bữa sáng là các ngài đã tới đó.
Ông ta khom người nâng bàn tay của Gillian lên hôn vào các đầu ngón, và bắt tay hai người đàn ông.
- Thế nhé, hẹn ngày mai. Chúc ngủ ngon - Bá tước ra đi với một nụ cười lịch thiệp.
- Anh thấy chưa! - Gillian thốt lên một cách thán phục khi bá tước vừa khép cánh cửa sau lưng - Một vị bá tước thứ thiệt. Ông ta lại có cả lâu đài nữa chứ.
Rosnold nhìn Girland hơi bối rối.
- Tôi không ngờ người Đức lại hiếu khách như vậy… - Anh vừa nói vừa ngả về phía Girland - Còn ngài?
- Tôi biết hết - Girland cười, trả lời - Nếu chỉ có hai chúng ta thôi, thì chắc gì người ta đã mời…
- Nếu vậy thì hai vị phải cám ơn tôi - Gillian tuyên bố - Anh Pierre, anh phải thanh toán tiền để đi, không còn dây dưa gì với chuyện phòng phềnh, nếu chúng ta ở lâu đài một tuần.
- Được, đi ăn đã, anh đang đói gần chết đây.
Cả ba người đứng dậy đi đến phòng tiếp tân.
- Chúng tôi được mời tới lâu đài của bá tước von Goltz - Girland nói với người quản trị - Ngài làm ơn cho quyết toán để sáng mai chúng tôi ra đi.
- Tất nhiên, tất nhiên, thưa ngài, xin ngài đừng sốt ruột - Người đó nói - Có lẽ các ngài sẽ rất thoải mái trong thời gian lưu lại ở thái ấp ngài bá tước.
Họ ra phố, Girland đề nghị.
- Mời tất cả lên xe tôi, vì nó to hơn - Họ đồng ý với anh. Gillian ngồi ghế trước, Rosnold ngồi ghế sau - Nào, bây giờ chúng ta đi đâu? - Girland hỏi.
- Cứ rẽ phải. Sáu kilômét nữa đến một tiệm ăn. Tôi sẽ chỉ.
Chiếc xe rời khách sạn. Họ ra đi trước những con mắt đưa tiễn rất chăm chú của Malik và Labrey, những người đang ém mình bên cửa sổ của một quán cà phê đối diện với khách sạn.
***
Họ là một bộ ba rất kỳ quặc đứng trước nhà ga ở Garmisch: Vi với mái tóc dài, sáng óng, mặc áo pull đỏ và quần xanh da trời nhạt, trông nhỏ bé hơn hẳn so với tấm thân to sù, lực lưỡng của Malik trong cái áo da đen và quần nhung, cuối cùng là Max với cái áo phông dầy cùng cái quần đã sờn rách, đầu chụp mũ, đang đứng nhìn những người qua lại một cách khó chịu.
Đã tám giờ chiều. Malik thuê một chiếc “Volkswagen” ở phi trường Munich. Trong lúc đứng chờ thì anh nhìn thấy một người cao, gầy có mái tóc màu sáng và một con mắt thủy tinh, anh biết người này cùng bay một chuyến với anh.
Nhưng Malik chỉ khẽ nhìn anh ta. Còn Lu Silk thì chưa biết gã khổng lồ này là ai, vì thế anh cũng liếc qua Malik rồi ngoảnh đi.
Bỗng chiếc “Mercedes” đen xuất hiện, người tài xế ra hiệu cho Silk. Silk lên xe. Họ vừa đi thì chiếc “Volkswagen” lao tới. Malik kéo Vi Martin ngồi bên mình, còn Max Lintz ngồi phía sau. Vi Martin khẽ nhích ra phía cửa để xa Malik thêm một chút. Anh đã làm cô phát khiếp ngay từ lúc cô mới gặp anh ở phi trường Orly. Anh lù lù xuất hiện trước mắt cô với nét mặt hà khắc và hỏi cô bằng một giọng khô khốc:
- Cô Martin?
Lặng người đi vì sợ hãi, cô gật đầu. Anh chìa bàn tay to đùng ra.
- Hộ chiếu của cô đâu?
Cô run lên như người sốt, lục tìm trong túi xách của mình rồi đưa giấy tờ cho anh.
- Đi theo tôi - Anh ra lệnh bằng một giọng nghiệt ngã.
Hai người cùng đi vào phòng Cảnh sát kiểm tra. Lúc ấy Vi Martin định hô hoán lên để Cảnh sát biết rằng cô bị cưỡng bức, nhưng bỗng cô nhớ tới lời đe dọa của Labrey, và nỗi sợ hãi với sức mạnh mới đã bịt miệng cô lại.
Trong phòng đợi. Max Lintz cùng ngồi với họ. Hai người đàn ông nói chuyện với nhau bằng tiếng Đức, chẳng để ý gì đến cô. Lên máy bay, Malik để cô ngồi một mình, còn anh và Max ngồi phía sau. Suốt chuyến bay, họ chỉ thì thầm với nhau bằng tiếng Đức, riêng cô cứ thấp thỏm lo sợ không biết còn chuyện gì sẽ đến với mình.
Khi chờ ở nhà ga, cô vẫn đánh liều đòi Malik trả hộ chiếu.
Anh ngoảnh lại nhìn cô như mới gặp lần đầu.
- Tôi phải cầm nó - Anh trả lời và quay ngoắt đi.
- Nhưng đó là hộ chiếu của tôi! - Cô la lên - Ông không có quyền giữ. Trả đây!
Lintz nhìn cô, Malik hằn học nhắc lại:
- Tôi phải cầm nó!
Vi cắn môi bước ra mấy bước cách xa anh. Cô cảm thấy mình đang ở trong một cái bẫy, và nỗi khiếp sợ lại choán lấy cô.
- Anh ta kìa - Bỗng Max nói.
Labrey chạy đến.
- Tôi bị lạc đường - Anh vừa thở hổn hển vừa nói, sau khi lấy lại hơi anh mới nhìn Vi - Xin lỗi vì tôi đã đến chậm.
Malik kéo anh ra một chỗ.
- Gì thế?
- Girland ở “khách sạn Alpenhoff”. Anh ta thuê một chiếc “Mercedes”. Bây giờ anh ta đang trong khách sạn.
- Gần đấy còn một khách sạn nào nữa không?
- Ngay phía đối diện. Tôi đã thuê hai phòng cho tất cả chúng ta.
- Rất tốt. Vậy ta đi luôn.
Vi và Labrey ngồi hàng ghế sau. Cô đặt tay mình lên tay Labrey và nhìn anh vẻ cầu khẩn. Anh vội vàng hất tay cô ra. Anh rất biết Malik đang nhìn họ trong gương, cái tay khổng lồ này đã từng làm anh hoảng hồn.
Cái khách sạn đối diện với “khách sạn Alpenhoff” quả là một khách sạn xoàng xĩnh. Họ nhìn rõ bá tước von Goltz ngồi vào chiếc “Rolls Royce” màu bạc của mình. Girland và Gillian từ khách sạn đi ra, cả hai lên xe của Girland, rồi xe lăn bánh.
- Người phụ nữ kia là ai? - Malik hỏi - Tôi chưa bao giờ trông thấy cô ta - Anh suy nghĩ một lát, sau đó nói - Tôi cần cái đồng hồ của cô bạn anh.
Labrey nhìn anh, ngạc nhiên.
- Cái gì, đồng hồ ư?
- Phải, phải, nhanh lên - Anh ra lệnh.
Labrey chạy về khách sạn và bước thình thịch vào phòng Vi, Vi đang ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu. Cô ngước mắt lên, nhoài người ra.
- Anh ta giữ hộ chiếu của tôi rồi - Cô kêu lên - Bảo anh ta trả tôi. Paul! Và…
- Câm mồm! Đưa đồng hồ của cô cho tôi!
Cô nhìn anh, không hiểu gì cả.
- Đồng hồ của tôi ư? Anh cầm đồng hồ của tôi làm gì?
- Đưa đây!
Trên nét mặt của Labrey lại xuất hiện cái vẻ dữ dằn, đáng sợ như mọi khi. Tay cô run run tháo giây đồng hồ rồi đưa cho anh. Anh đút cái đồng hồ vào túi và leo ra khỏi phòng.
- Đây - Anh đưa đồng hồ cho Malik.
Malik nhìn cái đồng hồ và bĩu môi:
- Đồ rẻ tiền! Thôi, càng tốt. Chờ tôi ở đây nhé.
Anh đứng lên, chờ cho dòng xe đi qua, rồi anh chạy sang đường, và bước vào “khách sạn Alpenhoff”.
Người quản trị thấy Malik bỗng dưng đứng ngay bên mình thì lo lắng ngẩng lên nhìn anh. Nhưng Malik cười rất nhã nhặn.
- Thưa ngài, cách đây mấy phút có một bà từ đây đi ra - Malik nói bằng thứ tiếng Đức rất rành mạch - Bà ta mặc bộ quần áo màu đỏ. Khi lên xe bà ta đã đánh rơi vật này - Anh giơ cái đồng hồ ra.
- Cám ơn ngài, thưa ngài. Ngài rất tốt bụng. Tôi sẽ trao lại cho cô ta.
Malik nhìn người quản trị với một nụ cười tin cậy.
- Nhưng tôi muốn trao tận tay bà ta. Bà ta là ai vậy?
- Cô Gillian Sherman. Hình như cô ấy chỉ đi ăn, chiều sẽ quay về.
- Thế ngày mai tôi đến. Ngài làm ơn nói với cô ấy rằng tôi đã nhặt được đồng hồ của cô.
- Tất nhiên, tôi sẽ nói, có điều ngài phải đến trước chín giờ, cô Sherman sẽ ra đi.
Người quản trị nghĩ bụng, chắc thằng cha khổng lồ ăn mặc lôi thôi này muốn nhận tiền thưởng đây.
- Nếu tôi không kịp gặp cô… Ngài có biết cô ta đi đâu không?
- Đến chỗ bá tước von Goltz, ở Obermitten Schloss.
- Thôi, được, ngày mai tôi đến trước mười giờ.
Malik băng qua gian lớn của khách sạn và vào một buồng điện thoại. Anh phôn cho một trong những điệp viên Munich và biết rằng Obermitten Schloss là sở hữu của Herman Radnitz. Anh bàn bạc với người điệp viên một lát và đề nghị người này phôn cho Kovski ở Paris. Người điệp viên hứa rằng sẽ phôn lại cho Malik sau khi nói chuyện với Kovski. Malik báo cho cô nữ điện thoại viên rằng anh chờ hồi âm ở gian lớn. Một giờ sau, Munich trả lời. Malik nghe tất cả rồi lẩm bẩm “cám ơn” và buông ống nói.