← Quay lại trang sách

Chương sáu

Girland trở về phòng mình thì đã quá nửa đêm. Anh thấy rất dễ chịu. Thực tế đã hơi phức tạp nhưng đều đã được chuẩn bị tới mức tối ưu. Tiệm ăn rất sang trọng và Girland lại là người nói chuyện rất có duyên. Bây giờ anh thử tập trung vào công việc, nhưng sau một bữa no nê với rượu vùng sông Rhine, ý nghĩ của anh đã chuyển sang hướng khác. Anh quyết định đối thoại với Gillian ngay tại lâu đài của bá tước.

Tắm xong anh lên giường nằm, khoan khoái vươn vai rồi hút thuốc. Gillian đã để lại cho anh một ấn tượng mạnh. Cô xinh đẹp và nhạy cảm. Anh thấy khó tin được rằng cô đã đóng trong cuốn phim như thế.

Theo anh, Rosnold cũng là một người dễ chịu. Nghĩ rộng ra, Girland cho rằng, một người đi đóng phim khiêu dâm để kiếm sống, thì đó cũng chỉ là chuyện con người, không có gì khác. Cái triết thuyết của Mark Girland là như vậy. Đối với anh, cái nhân bản của con người mới là quan trọng, còn họ làm nghề gì, chỉ là thứ yếu.

Anh dụi thuốc và với tay ra để tắt đèn. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo. Anh cầm ống nói lên.

- Vâng!

- Tôi đây.

Anh nhận ra ngay giọng nói du dương của Gillian.

- Xin chào, tôi biết làm gì đây?

- Tôi đang cô đơn.

- Thế càng dễ thở. Tôi cũng vậy.

- Không nên cùng nhau cô đơn, được không?

- Nhưng như thế sẽ là không cô đơn.

- Có lẽ…

Im lặng hồi lâu. Girland nhìn lên trần nhà anh nghĩ rằng đây là trò tinh nghịch từ phía cô ta…

- Tôi ở phòng 462, phía cuối hành lang - Cô nói.

- Và cô thích ở tít cái góc hành lang ấy à?

Gillian phì cười. “Ngốc ơi, đấy là một lời mời, chứ đâu phải là bài học địa lý.”

Girland thấy từ chối là hơn. Anh thừa biết Gillian đã thuộc về Rosnold, mà cướp giật đàn bà trên tay người khác không bao giờ là thói quen của anh.

- Nhưng mà xa lắm lắm. Thôi ngủ đi.

Và anh buông ống nói.

Mấy phút sau, cánh cửa phòng anh hé ra, Gillian lẻn ngay vào. Trên thân cô có mỗi một cái áo choàng màu trắng mỏng tanh, trông rõ cái áo lót bên trong. Ôi, cô đẹp đến mê hồn.

- Xin chào - Girland nói, vì anh chẳng còn biết làm gì hơn - Cô vẫn cô đơn à?

- Ôi, anh là đồ chó chết đáng yêu! Em mời anh, đáng lẽ anh phải đến chứ.

Cô đến bên giường anh.

- Tôi đã khuyên cô ngủ đi. Nhưng cô còn không ngủ được nữa là tôi, lại đây.

Anh vén vải trải giường, nhích lui vào để nhường chỗ cho cô.

- Anh sao thế, anh không thích em đến đây để ngủ với anh à? Anh nhầm to rồi. Em đến chỉ để nói rằng anh là đồ chó chết đáng yêu, thế thôi.

Girland lại vén vải trải giường lên.

- À, lời tuyên bố của cô được coi là một thông tin: Tôi là đồ chó chết, Chúc ngủ ngon!

Anh tắt đèn, trong phòng tối om.

- Bật đèn lên ngay! - Gillian phản đối - Tối mù thế này em ra sao được?

Gillian dò dẫm quanh giường, và Girland cười thầm trong bóng tối, anh lại lật vải trải giường lên.

Anh nghe rõ tiếng vải loạt soạt rơi nhè nhẹ khi cô trút bỏ quần áo của mình.

- Em căm thù anh - Cô rít lên khe khẽ - Nhưng em đã đến đây, thì em ở lại đây.

- Ồ, điều này thì tôi tin một trăm phần trăm. Phòng cô quá xa, mãi cuối hành lang.

Anh đưa tay kéo Gillian vào lòng, ghì chặt lấy. Cô thở hổn hến, cô đưa môi mình tìm môi anh. Má cọ vào má, mũi tì lên mũi, hai đôi môi đã bập vào nhau.

Trong đời mình, Girland đã chung đụng với nhiều người đàn bà, nhưng đối với anh, việc làm tình bao giờ cũng hơi khác thường, mà cũng đôi khi anh được thỏa mãn, nhưng đêm nay nằm với Gillian, anh cảm nhận một điều gì đó kỳ thú và hoàn toàn mới mẻ…

Họ nằm nghỉ bên nhau. Từ bên ngoài vọng vào tiếng xe cộ qua lại, lại tiếng nhạc tuôn ra từ một quán cà phê, Gillian vừa vuốt ve ngực anh vừa thở gấp gáp.

- Em tin rằng mọi việc sẽ như ý, nhưng em lại đã không thể ngờ rằng anh từ chối em như vậy.

- Ôi, ôi, mọi bình luận bây giờ đều thừa. Ngủ đi!

Và họ ngủ vùi với nhau.

***

Ánh nắng chói chang làm Girland tỉnh dậy. Anh mở mắt ra, lấy tay dụi dụi và ngáp thật to. Gillian vẫn nằm bên cạnh. Girland đặt một tay lên đùi cô. Cô lảm nhảm nói mê và quay lại phía anh, rồi ghì chặt lấy anh mà hai mắt vẫn nhắm nghiền. Họ ôm lấy nhau, lần này thì hai vòng tay không cuống cuồng, không hối hả, không giành lấy, không cướp lấy, nhưng dịu dàng trìu mến, xoắn xuýt và nâng niu… Họ lại thiếp đi bên nhau.

Hồi lâu sau Girland mới tỉnh giấc, anh nhìn đồng hồ, đã chín giờ hai mươi phút sáng. Anh khẽ lay Gillian.

- Em phải về phòng mình ngay. Hơn chín giờ sáng rồi.

- Kệ - Cô vừa vươn vai, vừa nói - Hôn em đi đã.

Nhưng Girland đang nghĩ đến sự liều lĩnh của hai người, vì anh không biết Rosnold sẽ dậy vào lúc mấy giờ. Hơn nữa, anh không muốn Rosnold phát hiện ra căn phòng của Gillian bị bỏ trống không.

Girland ra khỏi giường rồi vào phòng tắm. Anh vừa mở van nước vừa nói to:

- Em về ngay đi. Một giờ sau sẽ gặp nhau ở dưới nhà.

Anh trở về phòng với vẻ tươi tắn và mày râu nhẵn nhụi. Gillian đã đi. Girland gọi điện thoại để đặt cà phê. Sau đó anh mặc quần áo rồi ra đứng ngoài ban công ngắm cảnh hoạt động của phố phường và hít thở không khí trong lành của sáng tháng năm.

***

Trong một khách sạn loại xoàng đối diện với “khách sạn Alpenhoff”, Malik ra khỏi phòng của mình rồi khẽ đẩy cửa phòng của Labrey và bước vào.

Bấy giờ Vi Martin còn đang mặc xu chiêng và quần xilíp ngồi trước gương. Labrey thì đang xỏ giầy.

- Anh sao thế? - Cô giận dữ la lên và vội vơ lấy cái áo choàng quấn vào người - Không ai dạy anh cách gõ cửa khi vào phòng người khác à?

Malik chẳng nói chẳng rằng. Anh quẳng hộ chiếu của Vi Martin xuống giường và ra hiệu cho Labrey theo anh ra ngoài. Khi hai người ra đến ban công, Malik nói:

- Tôi không cần các bạn nữa. Hai người có thể quay về Paris. Tôi rất hài lòng về công việc của các bạn. Chúng tôi cùng Lintz sẽ tiếp tục hoạt động. Hãy lấy báo cáo gửi cho Kovski và nói rằng tôi đang theo dõi Girland. Ngoài ra, không được kể gì hơn. Rõ chưa?

- Thế còn cô ta? - Labrey vừa hỏi, vừa hất đầu về phía cửa, nơi Vi đang đứng.

- Bảo cô ta tiếp tục cộng tác với chúng ta khi cần. Hãy cho cô ta một phần trong số tiền này.

Malik rút trong cái ví cũ kỹ của mình mấy tờ giấy bạc loại một trăm mác đưa cho Labrey.

- Bằng này tiền cho hai người là hơi nhiều đấy. Trước tôi định sử dụng cô ta ở đây. Nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa. Thôi biến đi cho nhanh.

Anh rời Labrey và xuống với Lintz, người đang ngồi bên bàn chờ anh ở sân hiên.

- Anh trả tiền chưa? - Malik vừa ngồi xuống vừa hỏi. - Rồi, chúng ta có thể đi.

- Tôi cho hai đứa về rồi. Chúng chỉ làm bọn mình quẩn chân.

- Bây giờ chúng ta làm gì? - Lintz hỏi

- Hai gã này và cô con gái đến một địa điểm vào sáng nay - Malik vừa châm thuốc vừa trả lời - Chúng ta phải bám theo họ. Tôi đã biết cô gái ấy là ai. Đó là Gillian Sherman, con gái của tổng thống tương lai của Hoa Kỳ. Cô ta là nhân tình nhân ngãi của Pierre Rosnold và bây giờ cùng đi với hắn. Rosnold làm phim khiêu dâm. Tôi tin rằng cô bé này cũng tham gia một trong những cuốn phim đó. Và chúng ta biết Sherman đã mang máy chiếu đến gặp Dorey sau đó ít lâu Dorey lại trao máy chiếu này cho Girland. Rõ ràng con gái tố cáo cha. Và bây giờ, von Goltz, tay sai của Radnitz nhảy ra sân khấu. Radnitz, như ta đã biết, sẽ được nhận một hợp đồng rất lớn của Sherman trong điều kiện ông này ngồi vào ghế tổng thống Hoa Kỳ. Sherman và Radnitz đã thỏa thuận với nhau rồi. Vì thế Radnitz rất quan tâm đến việc cản phá cô gái này, tức là con gái của Sherman, bởi cô đang gây áp lực với cha. Rosnold, Girland và cô ta được mời đến lâu đài của Radnitz. Để làm gì? Vì đã biết Radnitz, nên tôi tin chắc rằng ông ta dụ họ đến để khử đi.

- Việc đó có dây dưa đến chúng ta à? - Lintz hỏi.

- Có chứ. Theo những nguyên nhân mà cả anh và tôi đều không có quyền phán xét, thì việc này có quan hệ chặt chẽ với chúng ta.

Nửa giờ sau, Labrey và Vi Martin ra khỏi khách sạn. Labrey khệ nệ xách va ly. Anh dừng lại bên bàn, chỗ Malik ngồi, nói:

- Chúng tôi đi đây. Nếu các anh cần đến chúng tôi thì…

- Không. Không cần nữa đâu. Cứ đi đi.

Vi Martin không thể ngờ được rằng, cuối cùng, cô lại thoát khỏi con người hung bạo kia. Hai người đi bộ ra ga.

- Một cô gái đẹp - Lintz nhìn cặp đùi của Vi Martin và nhận xét.

- Con điếm đấy mà! Nhưng rồi chúng ta sẽ phải dùng đến ả.

- Tất nhiên! - Lintz cười nhăn nhở, nhưng chợt thấy khuôn mặt cau có của Malik, anh lại im bặt.

***

Gần mười hai giờ trưa, một chiếc “Mercedes” màu đen loáng từ từ vào sân khách sạn rồi dừng lại bên lối đi. Một người thấp đậm mặc bộ đồng phục gia nhân mở cửa xe và đi vào gian lớn.

Malik tập trung quan sát. Một hồi lâu, người này trở ra, đi theo sau là Rosnold, Girland và Gillian, tiếp đến là những nhân viên mang hành lý giúp.

- Họ đi rồi - Malik bảo Lintz - Hãy mau mau thu dọn đồ đạc.

Lintz biến vào trong khách sạn.

Người thấp đậm nói với Girland:

- Ngài đi sau tôi, từ đây đến lâu đài không xa lắm đâu, mất chừng một tiếng đồng hồ.

- Em muốn đi xe “Mercedes” - Gillian nói với Rosnold. - Anh đi sau chúng em. Được không?

- Không, em phải đi với anh.

Girland nghe rõ cuộc đối thoại của họ, vội vàng chui vào xe của mình, nổ máy, và chạy.

Gillian bĩu môi, nhún vai. Sau đó cô đành ngồi vào chiếc “Triumph” màu đỏ.

- Em si mê anh ta rồi phải không? - Rosnold hỏi bằng giọng khô khốc và không hề nhìn Gillian.

Gillian nhìn ngay vào mặt anh, khẽ lắc đầu.

- Nếu em cần yêu một người nào đấy, thì em sẽ yêu bá tước mà không phải đắn đo. Ông ta nhiều tiền lắm.

Rosnold nhìn lại Gillian đầy ác cảm và nhấn ga đuổi theo Girland.

***

Bá tước Hans von Goltz ngồi trong chiếc ghế bành cũ kỹ đối diện với Lu Silk đang ngả người trên chiếc đi văng nho nhỏ.

Von Goltz là cháu của Radnitz. Nếu không có cái ô của ông chú này thì von Goltz đã cầm chắc cái án chung thân vì tội hiếp dâm và giết người. Hồi đó cậu Hans mới mười sáu tuổi, đang ở với cha mẹ gần Hamburg. Một hôm cậu gặp một cô sinh viên trẻ trung người Áo, vì tình cờ cô bị lạc vào thái ấp của von Goltz và không biết lối ra. Khu rừng vắng vẻ quá mà chỉ có hai người. Đầu tiên, cậu Hans cứ bám lấy cô như đỉa. Cô cự tuyết đẩy ra. Sau một hồi vật lộn, cậu đã chiếm đoạt được cô, rồi bóp cổ cô đến chết. Cậu lấy cỏ và lá cây phủ lên xác nạn nhân rồi về nhà thú tội với cha.

Một người thợ rừng, người này vốn có mối thù với nhà von Goltz, khi nghe tiếng cô gái kêu la đã chạy lại, tìm đến đúng chỗ cách đây không lâu Hans bỏ trốn. Ông tìm thấy xác một người chết và gần đây, ông lại nhặt được cái đồng hồ của hung thủ.

Herman Radnitz bấy giờ đang ở chơi nhà bà chị, mẹ của Hans. Chính ông von Goltz đã hoảng hốt trước câu chuyện của cậu con trai và nhân tiện nhờ Radnitz giải quyết giúp việc này. Radnitz khuyên ông von Goltz không nên có hành động gì cả. Cứ lờ tịt đi. Cái xác chết của con bé kia tất nhiên họ sẽ tìm thấy, nhưng cần để mọi người biết rằng thời gian đó thằng Hans chẳng đi đâu ra khỏi nhà. Nhưng họ lại không tính đến, hoặc là không biết việc người thợ rừng đã đi trình báo.

Khi cảnh sát có mặt ở nơi xảy ra án mạng thì người thợ rừng đã nộp cho viên thanh tra cái đồng hồ mà ông nhặt được gần xác chết, thế là Hans bị bắt. Vả lại, trên tay cậu còn những vết cào cấu, một chứng cớ phản lại cậu mặc dù cậu biện minh rằng những vết xước đó là do mèo cào. Song người ta không tin cậu.

Sau đó Radnitz đã đến úy lạo người thợ rừng. Với số tiền rất lớn trong tay mà Radnitz đã ban cho, người thợ rừng nói lại với cảnh sát rằng do lòng hận thù với gia đình von Goltz mà ông đã bịa ra chuyện nhặt được cái đồng hồ ở gần xác chết, chứ thực tế thì ông nhặt được ở chỗ khác.

Rồi Radnitz đến gặp viên sĩ quan cảnh sát, một người đang đầu cơ chính trị một cách say sưa. Chẳng hiểu Radnitz đã hứa hẹn gì mà hồ sơ vụ án này liền khép lại.

Một năm sau, khu lâu đài bị bom đạn phá hủy và cha mẹ cậu Hans cũng qua đời.

Rồi cậu Hans vào lính Đức, sau khi giải ngũ, Radnitz đề nghị cậu làm quản lý để trông coi cái thái ấp rộng lớn của ông ở Bavaria. Von Goltz chấp thuận, và từ đó suốt mười lăm năm, Hans đã cai quản một trong những lãnh địa giàu đẹp của Đức.

Radnitz thường xuyên đến thái ấp để săn bắn và tin rằng thằng cháu đã biết cách cư xử. Thỉnh thoảng von Goltz nhận được lệnh phải lập tức sang Đông Berlin ngay để gặp những người nào đấy và mang về cho Radnitz những bọc hàng.

Nhưng von Goltz vui vẻ chấp hành mọi yêu cầu của ông chú chỉ cốt để được tiếp tục cuộc sống ở lâu đài, tiếp tục được nhởn nhơ săn bắn, đàn đúm bạn bè, dụ dỗ đàn bà và mơ ước một ngày “Cái điền trang đẹp đẽ này là của mày đấy”.

Ngay ngày hôm trước khi xảy ra những sự kiện kể trên thì von Goltz nhận được một chỉ thị của ông chú mà từ trước tới nay, kể từ khi hắn làm tay sai cho ông, chưa bao giờ có cái chỉ thị nào như vậy.

Radnitz viết: “Bằng mọi biện pháp phải đoạt được ba cuốn phim của cô gái. Chú phái đến chỗ cháu một người là Lu Silk, người này sẽ lo việc xử lý cô gái. Bản thân cháu không cần quan tâm gì đến việc khử nó. Vì Silk là một tay đao búa chuyên nghiệp, được trả hậu, nói chung có thể tin anh ta. Công việc của cháu chỉ là thu hồi các cuốn phim. Chừng nào cháu chưa làm xong việc này thì Silk còn phải đợi”.

***

- Tôi làm công việc của anh trở nên nhẹ nhõm hơn - Von Goltz vừa nốc sâm panh vừa nói - Chúng đã đến đây thì không tài nào ra được. Tôi sẽ đoạt lấy các cuốn phim của cô gái, sau đó anh có thể cho cả nhóm về chầu trời.

Silk lắc đầu.

- Được thôi, tôi sẽ chưa ra tay khi nào anh chưa cho tôi biết rằng anh đã tóm được các cuốn phim - Silk nhận xét tiếp - Mà việc chúng nó đến đây, có ai biết không nhỉ? Anh có nghĩ đến điều này không? Có thể chúng đã nói với những người ở khách sạn về chuyến đi này. Lẽ nào chúng lại tự bốc hơi được?

Von Goltz nhún vai.

- Đấy là việc của anh. Việc của tôi là thu các cuốn phim.

- Xong. Đây sẽ là một bài tập để rèn luyện trí tuệ đối với tôi. Hai đứa kia hoàn toàn không đáng sợ, còn thằng Girland thì phải coi chừng.

- Chú tôi cũng nói thế.

Silk ra khỏi phòng và xuống tầng hai. Hắn đặc biệt chú ý đến những gian trưng bày các chiến lợi phẩm trong các cuộc đi săn cùng những vũ khí thời trung cổ. Hắn vào một căn hộ giành riêng cho hắn gần một phòng ở và một phòng khách. Silk đóng cửa và khóa luôn, sau đó hắn khép cửa sổ trông ra lối đi chính. Hắn ngồi ngay ngắn trong ghế bành, châm thuốc hút, bắt đầu quan sát dọc con đường rải sỏi để chờ ba người đến nộp mạng.

Lối vào thái ấp trông rất tôn nghiêm. Cả một diện tích lớn được bao quanh bằng tường đá hoa cương cao tám mét, bên trên cắm những ngọn mác bằng thép.

Hai cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra trước chiếc “Mercedes” màu đen của Girland, khi anh đi theo xuôi cánh cổng để vào thái ấp, anh bỗng thấy trên hai cánh được trang trí bằng biểu hiệu có hai chữ cái H.R. Anh hơi ngạc nhiên: H.R? Tại sao lại không là HvG?

Theo dõi chiếc xe đi sau anh, Girland thấy kỳ lạ và hơi băn khoăn, lo lắng. Nhưng rồi anh trấn tĩnh lại, và buồn cười. Chiếc “Triumph” đỏ đang hiện rõ trong kính chiếu hậu của anh. Ba chiếc xe cứ đi đều như thế độ năm cây số thì đến một khu rừng rậm, rồi rừng thưa dần và họ ra một cánh đồng hoang, đúng hơn là một sân bãi lớn được trang điểm bằng những đài phun nước và những bồn hoa tuy líp đang đơm bông, nở rộ. Rồi trên nền trời xanh hiện ra một tòa lâu đài, một công trình kiến trúc đồ sộ với các tháp lớn, lầu nhỏ, những sân hiên và những bức tượng toàn thân bằng cẩm thạch. Cửa chính ở trung tâm rất rộng, có thể đi hai xe tải.

Gillian chui ra khỏi chiếc “Triumph” và chạy đến với Girland, bấy giờ cũng vừa từ trong xe của mình ra.

- Không thể nào quên được? - Cô thốt lên - Nói đúng hơn đây là một chốn thần tiên! Em chưa trông thấy bao giờ đâu.

Rosnold đi đến phía anh. Nhìn tòa lâu đài, anh lắc đầu. Hai cánh cửa bằng gỗ đen nặng nề mở ra, von Goltz xuất hiện.

- Xin chúc mừng! - Von Goltz nói, cười.

Khi hai gia nhân mặc đồng phục khuân hành lý cho khách thì cả ba người bước lên cầu thang lát đá cẩm thạch.

- Thật là tráng lệ - Gillian lại kêu lên - Thế mà ngài ở đây đơn độc một mình? Tất cả phải có tới năm mươi phòng.

Von Goltz cười nhăn nhở, ruột nở từng khúc vì lời ngợi ca của người đẹp, đáp:

- Đây có một trăm bốn mươi lăm phòng. Tất nhiên là vô lý, nhưng tôi thích ở đây. Tôi đã sống mười lăm năm trong lâu đài này và không muốn xa nó.

Girland nhìn các thứ đồ gỗ bày ở sân hiên: hai cái ghế tựa cũng được trang trí bằng biển hiệu chữ H.R.

- Fritz sẽ dẫn các ngài đi nhận phòng - Von Goltz nói và chỉ vào một người nhỏ nhắn nhưng béo tốt.

- Có lẽ các ngài cũng muốn nghỉ ngơi cho tỉnh táo. Ba mươi phút nữa mời các các ngài dùng bữa sáng… Tôi đã thu xếp để các ngài ở dưới tầng một, sát nhau. Ở cái mê cung của tòa lâu đài này, rất dễ bị lạc đấy - Ông vừa cười vừa nói.

Nửa tiếng sau Gillian bước vào phòng. Cô mặc một bộ áo váy màu trắng mỏng dính và trên ngực lấp lánh chuỗi ngọc màu xanh da trời.

- Tuyệt diệu! - Cô vừa nói bằng một giọng đầy xúc động vừa tiến lại chỗ Girland - Anh hãy nhìn vào cái giường này đi: nó giành cho việc yêu đương đấy.

Girland cười.

- Ồ, đấy là một ý nghĩ vơ vào. Tất cả mọi cái giường đều giành cho việc yêu đương. Nhưng vấn đề là ở chỗ: những ai ở trên đó cơ, niềm vui sướng của anh ạ.

- Phòng em liền bên… Đêm nay em sẽ sang với anh…

Girland nhướn lông mày lên.

- Nhưng anh không nhớ ra có cái gì đó để mời em.

- Em thì hoàn toàn không cần phải mời, anh yêu ạ. Em hiểu rõ rằng anh muốn em… bây giờ… tối nay em sang nhé.

Girland nhìn cô. Quả thật cô hấp dẫn vô cùng.

- Có lẽ em nói đúng - Anh thì thầm - Rosnold đâu?

- Ở trong phòng… Đi xuống đi, em đói đến chết rồi.

Gillian cầm tay Girland và nhìn vào mắt anh, cô nói khẽ:

- Hôn em đi…

Anh vừa định giơ tay kéo cô vào lòng thì có tiếng gõ cửa. Họ luyến tiếc buông nhau ra.

Girland mở cửa. Rosnold đứng ở ngưỡng cửa nhìn anh, và quay về phía Gillian, nói:

- Tôi cứ tưởng cô biến mất rồi.

- Nhưng anh đã tìm thấy em ở đây. Em sang để xem anh ấy thế nào… thiên thần! cứ nhìn cái giường của anh ấy xem.

Rasnond nhìn khắp căn phòng và lắc đầu.

- Cả tòa lâu đài này rất dị thường và tuyệt mỹ. Không hiểu nó đáng giá bao nhiêu?

Ngoài hành lang có tiếng ho, và Fritz xuất hiện trong lỗ cửa.

- Bữa sáng đã dọn. Mời các ngài theo tôi.

Bữa sáng được chuẩn bị trong một gian rộng, có thể chứa đến chín người. Đứng túc trực sau mỗi ghế tựa là một người hầu mặc quần áo màu xanh lá cây. Đầu tiên họ bê ra món trứng cá cùng rượu vodka ướp lạnh, sau đó là món vịt trời và rượu nho từ năm 1949. Món tráng miệng là dâu tây.

Trong lúc dùng bữa, von Goltz cố gợi chuyện chủ yếu là với Gillian. Girland để ý thấy trên toàn bộ đồ ăn đều có khảm chữ H.R. Anh thấy cần quan tâm đến điều này.

Khi họ vào phòng khách, nơi đã bày sẵn rượu ngọt và cà phê, anh hỏi:

- Thế H.R là ai?

Von Goltz nhìn chằm chằm vào anh, cười:

- Anh để ý đến các chữ cái chứ gì? Nói thực, tòa lâu đài này là của chú tôi.

Lúc ấy Rosnold ngồi vào ghế bành.

- Bữa ăn thật sang và ngon. Xin chúc mừng ngài, thưa ngài bá tước. Đầu bếp của ngài có khả năng phục vụ cho các gia đình giàu có ở Paris đấy, ngài nên biết, tôi không khen suông đâu.

- Anh ta là người Pháp. - Chủ nhà nhấn mạnh.

Von Goltz ngồi xuống ghế đi văng bên cạnh Gillian. Người hầu mang cà phê và rượu ngọt đến. Khi người hầu quay ra, bá tước ngoảnh sang Girland.

- Ta nói chuyện về ông chú tôi nhé. Ngài có muốn biết ông ta là ai không?

Girland châm một điếu thuốc. Anh giả vờ uể oải và thận trọng ưỡn thẳng người.

- Chú tôi là Herman Radnitz, thế đấy.

Mark Girland vẫn cười. “Nghĩa là một cái bẫy” - Anh nghĩ.

- Thật thế à - Anh nói lớn - Tôi cũng biết ông nhà. Hình như chúng tôi đã làm việc với nhau. Dạo này ông nhà sống thế nào?

- Rất tốt.

- Chúng tôi sẽ được gặp ông nhà chứ?

- Không.

Von Goltz nhắp một ngụm cà phê, bắc chân lên nhau rồi chăm chú nhìn Girland.

- Tôi nghĩ, chúng ta chẳng nên mất thời gian vô ích làm gì, thưa ngài Girland. Các ngài cần biết rằng, các ngài đã vào bẫy rồi, đúng thế không nào?

Girland đặt tách cà phê xuống và cầm ly cô nhắc lên.

- Dù Radnitz có dính líu đến việc mời mọc hay không, và cách nào, thì cũng không loại trừ khả năng này. Mọi chuyện đều có thể xảy ra - Girland trả lời giọng ngạo mạn.

Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Gillian rất ngạc nhiên.

- Bây giờ nên cười, hay… hay…? - Cô hỏi - Tôi chẳng hiểu các ngài đùa kiểu gì.

- Nhưng tại sao - Girland vừa nói vừa duỗi thẳng đôi chân dài của mình ra - ông chủ của bá tước lại trở thành một trong những người giàu có và đầy uy lực nhất thế giới? Nếu ông ta không giàu như thế, thì có lẽ, đã vào nhà đá từ lâu rồi. Tên thật của ông ta là Heinrich Kunzli. Ông ta làm giàu bằng cách cung cấp xà phòng, mỡ, đậu cô ve cho bọn Quốc xã và Nhật. Ở đây cần nhấn mạnh rằng, bọn Nhật và bọn Quốc xã lại cấp cho ông ta những vật liệu như xương, tóc và răng của hàng triệu người bị giết trong các trại tập trung. Và ông chú thân yêu của chủ nhà đã biến tất cả thành tiền, cả những xác chết của người châu Âu, cùng những người hy sinh khác trong cuộc chiến tranh vừa qua. Đúng thế không, ông bạn thân mến? - Anh cười khẩy và hỏi bá tước.

Von Goltz cười đáp lại.

- Đúng… Nhưng đây là chuyện xưa quá rồi. Còn ngài, Girland, đáng lẽ ngài phải dừng cái việc dí mũi vào chuyện của người khác sớm hơn.

Girland hớp một chút cô nhắc và gật đầu.

- Ồ, người ta nói với tôi như thế không phải là lần đầu. Nhưng tôi biết, điều này cũng không làm tôi mất ngủ.

- Và cuối cùng - Gillian thốt lên - có lẽ các ngài giải thích cho tôi biết, như thế có nghĩa là?

- Cô cho phép tôi được giải thích nhé - Von Goltz thản nhiên nói - Chính cô, như chúng tôi biết, đang tố giác cha cô. Cô còn giữ ba cuốn phim mà cô dọa rằng cô sẽ gửi cho các đối thủ chính trị của ông ta nếu ông ta không từ bỏ quyền ứng cử tổng thống Hoa Kỳ. Tôi đang cần ba cuốn phim đó… Và tôi sẽ lấy bằng được - Ông ta nói thêm với giọng lạnh như băng.

Gillian giật nẩy người. Máu cô dồn lên mặt, rồi mặt cô lại trắng ra, tái nhợt đi.

- Ngài không thể lấy được chúng - Cô kêu lên - Pierre, chúng ta phải ra khỏi đây, nhanh lên!

Rosnold nhìn von Goltz, von Goltz đang mỉm cười, một nụ cười làm cho nhà nhiếp ảnh phải run sợ.

- Tốt hơn là ngồi xuống và khóa mồm lại, con ngốc ạ!

- Nhưng ông ấy không thể giữ chúng ta! Còn anh, nếu anh muốn thì cứ việc ở lại, tôi sẽ đi.

Cô chạy ra mở cửa, rồi chạy theo dãy hành lang dài tới cửa chính. Nhưng cửa chính đã khóa chặt. Trong cơn phẫn nộ, cô vụt quay trở lại, lao ra sân hiên. Cô nhìn thấy chiếc “Triumph” đỗ dưới đó.

Cô vừa reo lên để tự trấn tĩnh, vừa nhảy xuống các bậc thang lát đá cẩm thạch, nhưng bỗng cô dừng lại. Hai con chó Becgie Đức to như hai con bò đang gầm gừ nhe những hàm răng trắng ởn. Cô sợ phát run lên, cô lùi mấy bước rồi đứng yên.

Hai con chó vừa gầm gừ, giọng khàn khàn, vừa tiến lên cầu thang. Gillian quay vội về phòng khách.

- Chó! - Cô vừa thở hổn hển vừa nói rồi lại im bặt khi nghe thấy von Goltz cười toáng.

- Ngồi xuống. Bình tĩnh. Cô không ra nổi đâu. Đúng… đàn chó. Chúng sẽ xé xác cô ra ngay nếu cô ngu ngốc mà bỏ chạy… Thế đấy, các cuốn phim đâu?

Gillian ngoảnh nhìn bá tước, mắt quắc lên.

- Ngài không lấy được! Pierre, anh phải làm gì đi chứ! Kìa, sao cứ ngồi như thế. Phải làm gì chứ!

Rosnold ngồi im, mặt xám xịt và cảm thấy mình bất lực.

Những lúc ấy họ như quên mất Girland. Giữa Rosnold và Gillian đang diễn ra một màn kịch, mà người xem chăm chú là von Goltz.

- Ông ta không thể lấy được - Gillian vừa vặn tay vừa la - Ông ta không thể bắt chúng ta nộp những cuốn phim đó.

- Nhưng cô nhầm to rồi - Von Goltz thở dài và nói - Một khi tôi đã muốn, là được. Cô có cần tôi thể hiện khả năng thuyết phục không?

- Xéo đi! - Gillian thét - Tôi chẳng tội gì phải trao các cuốn phim cho ai. Nếu ông không thể để tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát.

Von Goltz nhìn cô như nhìn một đứa bé đỏng đảnh.

- Cô còn quá trẻ và dại dột. Cô định báo cảnh sát bằng cách nào.

Gillian ngoảnh lại phía Girland.

- Còn ngài? Ngài cũng chẳng làm được gì để thôi cái trò nhăng nhố này đi à? Thế mà cũng đòi làm đàn ông. Ngài không phản đối à! Ngài giúp tôi ra khỏi đây đi!

- Ồ, rất tiếc là ngài bá tước của chúng ta đã nắm hết các con chủ bài - Bằng một giọng điềm tĩnh, Girland trả lời - Mà tôi thì không bao giờ chơi một khi đã biết chắc là thua. Nộp các cuốn phim cho ông ta!

Cô quay phắt đi.

- Tôi không nộp - Cô nhắc lại, giọng khô khốc - Ngài hiểu chưa? Không khi nào tôi nộp.

Người Đức nhìn Rosnold bằng đôi mắt long sòng sọc vì phải kìm nén cơn phẫn nộ.

- Chắc ngài hiểu rằng tôi thừa sức để bắt hai người khuất phục? Nhưng các ngài chịu khổ sở để làm gì nhỉ? Phim đâu?

Rosnold liếm đôi môi khô.

- Nếu anh nói, em giết anh - Gillian gào lên - Ông ta không thể bắt buộc chúng ta được.

Von Goltz đứng bật dậy, nhảy đến chỗ Gillian và phang vào mặt cô một đòn như trời giáng đến nỗi cô loạng choạng khắp phòng rồi ngã ngửa ra…

Girland lặng lẽ nhìn xuống. Anh hiểu, bây giờ hoàn toàn không phải là lúc hành động, và bất cứ một mưu toan đối kháng vào, dù nhỏ nhất, cũng làm cho bọn gia nhân ùa vào phòng.

Rosnold đứng lên và nhìn Gillian nằm sóng sượt trên sàn nhà.

- Tôi xin ngài thứ lỗi - Bá tước nói - Tôi không thích cảnh tượng này. Nhưng hình như con nhỏ ngu ngốc không hiểu được tình thế… Các cuốn phim đâu?

- Tôi để ở Paris, trong két sắt gửi nhà băng.

- Đồ chó chết! - Gillian lại gào lên - Đồ con lợn! Đồ chó chết!

Cô chồm lên, lao đến Rosnold, nhưng Girland kịp giữ cô lại.

- Bình tĩnh - Anh nói nhỏ - Không nên xúc động như vậy. Cô chẳng đạt được gì đâu.

Cô nhìn anh, và hẩy anh ra rồi ngồi xuống cái ghế bành xa anh.

Girland cũng ngồi ghé xuống tay ghế, rút thuốc lá và thản nhiên hút.

- Ngài Rosnold, ngài hãy viết thư cho nhà băng - Von Goltz tiếp tục - yêu cầu họ trao các cuốn phim cho người đưa thư. Ngài lấy giấy và phong bì ở bàn viết. Khi nào tùy phái của tôi mang các cuốn phim ở Paris về, ngài có thể ra khỏi đây một cách dễ dàng.

Rosnold do dự, lặng lẽ đến bên bàn viết. Anh run run viết mấy dòng, ghi chú ngoài phong bì rồi trao cho bá tước.

- Tuyệt! Cám ơn ngài vì sự hiểu biết, ngài Rosnold! Sau bốn mươi tám giờ nữa, ngài có thể ra đi, bây giờ ngài nên giải trí cho khuây khỏa. Nhưng tôi khuyên ngài đừng ra hoa viên. Đàn chó dữ lắm. Ở hiên đằng kia có bể bơi và buồng chơi bi a. Mong ngài cứ tự nhiên như ở nhà. Sau bữa ăn chúng ta sẽ gặp nhau. Nếu ngài cần gì, cứ gọi Fritz.

Bá tước cầm phong thư bước ra, cười mãn nguyện. Girland đứng lên.

- Tôi muốn nghỉ ngơi một lát - Anh nói - Khoảng hai giờ nữa chúng ta có thể gặp nhau, ở bể bơi, nếu các ngài muốn.

Anh ra gian tiền sảnh, nơi đó bọn gia nhân đang đứng canh gác, rồi bước từng bậc thang, anh về phòng mình.

*

Lúc bốn giờ chiều, Ghirand ra khỏi phòng của mình. Anh mặc quần tắm và vắt khăn tắm trên vai. Fritz đang đợi anh hành lang. Fritz nghiêng mình chào rồi dẫn anh tới bể bơi. Bể bơi này đã được sưởi ấm, nằm ở khu đằng sau của tòa lâu đài và ngoài trời nắng. Chung quanh bể bơi là những bàn nhỏ, ghế dài và các tấm đệm đủ màu. Girland nhảy xuống nước, bơi ngang bể rồi ngả người ra trong làn nước ấm màu xanh da trời. Mấy phút sau Gillian xuất hiện trong bộ bikini trắng toát. Chỉ cần một bước nhảy đà, cô đã gieo mình xuống nước và bơi, đôi tay cô khỏa nước rất nhanh. Girland nhìn theo cô. Khi tới thành bên kia, cô dừng chân đạp một cái, lộn lại bên này. Cô bơi rất tốt, y như một vận động viên nhà nghề.

Tới thành bên này cô leo lên và ngồi trên mép bể, đôi chân nuột nà thõng xuống.

Girland lừ lừ bơi đến chỗ cô.

- Đã bình tĩnh chưa! - Anh cười hỏi.

- Để tôi yên. Đây không phải là trò cười. Anh có biết điều gì đang đợi chúng ta không?

Anh túm cổ chân cô lôi tuột xuống. Cả thân hình trắng nõn của cô đổ xuống làn nước xanh, nước bắn tung tóe vào mặt Girland.

- Cẩn thận, họ đang nhìn chúng ta đấy - Anh ôm lấy cô và nói khẽ - Sau cửa sổ tầng hai đằng kia có đôi mắt đang nhìn chúng ta.

Gillian vùng vẫy ra khỏi vòng tay ghì chặt của anh để bơi sang phía bên kia, sau đó cô lại quay về chỗ anh.

- Ai đấy?

- Anh cũng không biết gì hơn em. Ta lên sưởi nắng đi. Ta nói chuyện khe khẽ và không được cáu. Nên nhớ rằng họ đang theo dõi chúng ta.

Cô nằm thẳng ra trên tấm đệm bãi tắm.

Fritz béo đã xuất hiện với thuốc lá và bật lửa. Anh ta hỏi họ còn cần gì nữa không. Gillian từ chối nhưng vẫn rút lấy một điếu. Girland ra hiệu cho Fritz lui. Khi anh ta đi khuất, Mark thì thầm:

- Anh mong em hiểu cho rằng chúng ta đang lâm nguy.

Gillian quay lại phía anh.

- Anh làm tôi tò mò rồi đấy… Anh đang đóng vai trò gì trong chuyện này?

- Cha cô thuê tôi lấy lại các cuốn phim - Girland vừa trả lời nho nhỏ vừa nằm ngửa nhìn trời - Nhưng tôi thấy rất đáng ngạc nhiên là một thiếu nữ như cô, lẽ nào đi đóng các loại phim như thế.

- Tức là anh làm việc cho cha tôi?

Cô bỗng nhổm dậy, nhưng cô cố gắng hết sức để kiềm chế cơn thịnh nộ, rồi lại nằm xuống đệm.

- Nhưng tôi làm việc chỉ vì tiền. Chứ nói trắng ra thì tôi không thích cha cô, và tôi cũng không thích cô. Đối với tôi, tất cả là công việc… Chẳng có gì hơn.

- Thế ra anh không yêu tôi? À, phải rồi, bây giờ tôi mới biết, đặc biệt là sau vụ xảy ra đêm qua. - Gillian vừa nói giọng chua cay, chì chiết vừa hằn học nhìn anh.

- Một cô gái, khi chưa được mời mọc gì, mà đã dẫn xác đến phòng tôi, níu lấy cổ tôi với trạng thái hoàn toàn thoải mái, thì đương nhiên tôi phải tận hưởng tất cả những gì người ta dâng hiến. Như thế không có nghĩa là tôi yêu cô ta… Mà thậm chí, không có nghĩa là tôi thích cô ta.

- Ồ, vậy tại sao anh không thích tôi?

- Vì tôi không yêu những kẻ tố giác.

Gillian lại nhìn anh.

- Được - Cuối cùng cô nói bằng một giọng khô khốc - Tôi là kẻ tố giác. Nhưng nếu không làm như thế thì tôi còn cách nào để cản trở việc cha tôi thành tổng thống? Ông đã quên mất tôi là ai… Ông luôn luôn không thiết gì đến tôi và nói chung ông chẳng đếm xỉa gì đến sự tồn tại của tôi trên đời này. Nên bây giờ tôi làm tất cả để ông ta thất cử? Tôi đã sử dụng thứ vũ khí duy nhất mà tôi có.

Girland chăm chú nhìn cô.

- Hãy nói tôi nghe, vì sao cô chỉ muốn quấy phá ông khi ông thích làm tổng thống?

- Điều đó chẳng có gì rắc rối… Đơn giản là ông không xứng đáng với danh vị đó. Vì ông là người không có năng lực, hay ba hoa và thô thiển. Vì mẹ tôi cũng vậy, bà chỉ nghĩ đến mình. Vì cả hai người chỉ có mỗi một nỗi đam mê, đấy là quyền lực.

- Đó là quan điểm của cô… Tất nhiên tôi không nói rằng cô sai. Cô làm việc với Rosnold, phải không? Cô có thích cái tổ chức “Giải phóng” không?

- Tại sao lại không?

- Ồ đây là câu chuyện cũ, Gillian ạ. Nhiều người vẫn luôn muốn đục nước để béo cò. Phải chăng Rosnold và tổ chức của anh ta lấy lòng cô, bám lấy cô chỉ vì cô có thể cản phá bước đường trở thành tổng thống của một người mà họ không ưa. Chẳng lẽ cô tố giác cha mình không phải vì cái tổ chức này?

- Anh nghĩ thế nào cũng được, tôi không cần gì cả, tôi có khối lý do. Mà một trong những lý do đó, mà cũng là lý do quan trọng nhất là ông ấy làm hỏng cuộc đời của tôi, và bây giờ tôi cũng làm hỏng sự nghiệp của ông ấy.

- Cô cho rằng ông ấy làm hỏng cô? Sao cô không nghĩ rằng chính cô cũng đã làm hỏng ông ấy?

- Anh đừng diễu tôi nữa! - Cô giận dỗi la lên - Cha mẹ tôi đã ghẻ lạnh tôi. Họ làm tất cả để đẩy tôi đi. Bây giờ đến lúc tôi báo oán thì anh lại muốn tôi nghĩ lại và bỏ cuộc? Anh nghe đây, có lẽ, anh không tin tôi, nhưng tôi đã phải đóng trong những cuốn phim đó một cách kinh khủng. Pierre đã hứa với tôi rằng, nếu tôi chịu đóng phim thì cha tôi không bao giờ dám mơ ước đến cái chức tổng thống. Chỉ khi biết chắc điều đó tôi mới đồng ý.

- Không - Girland bực tức phản đối - Tôi không tin. Tốt nhất là nên nhìn thẳng vào thực tế, Gillian ạ. Bây giờ cô đã sa đọa về đạo đức. Đầu óc cô đã bị tiêm nhiễm cái mớ tư tưởng của tổ chức lố bịch này. Cô hí hửng tự cho mình là một nhân vật quan trọng có khả năng cản phá một người sắp trở thành tổng thống. Nhưng, nếu không có Rosnold và bè đảng của anh ta, thì cô đã chẳng để ý gì đến việc cha cô có thành tổng thống hay không.

- Anh thật ghê tởm! Tôi căm thù anh! Anh không nói được lời nào là thật - Cô kêu lên - Bá tước có thể lấy được các cuốn phim, tất nhiên, nhưng ngay khi quay về Paris, tôi sẽ đóng các cuốn khác. Cha tôi không bao giờ trở thành tổng thống.

- Trở về Paris ư? Cô nghĩ đến chuyện trở về Paris à?… Và cô có tin rằng sẽ về tới đó không?

Cô mở tròn đôi mắt.

- Nhưng… tất nhiên rồi. Mà anh định nói gì thế?

- Đó là điều hoàn toàn không thể được - Girland vừa bình tĩnh trả lời, vừa nhìn một áng mây nho nhỏ trên trời. - Em tính nhầm việc này đấy, em yêu ạ. Ngay khi von Goltz lấy được các cuốn phim, hắn sẽ lo ngay đến chuyện không cho ai trong chúng ta thoát khỏi ngôi nhà này để em và Rosnold chẳng còn cơ hội nào mà đóng phim nữa.

Gillian im lặng, trầm tư. Sau đó cô uể oải nói:

- Hắn không làm được việc này. Rồi anh sẽ thấy. Khi các cuốn phim đã ở tay hắn, chúng ta có thể ra đi. Và về đến Paris, em sẽ đóng phim tiếp…

- Em không bao giờ còn trông thấy Paris…

Cô há hốc mồm, rồi ngậm lại và nhìn Girland, mặt tái nhợt.

- Anh nghĩ…

- Rồi sẽ biết. Ngay khi họ mang phim về, ngài bá tước thân yêu nhất của chúng ta sẽ khử chúng ta ngay.

Girland ngẩng đầu lên, nhìn quanh.

- Ở đây có thừa đất cho ba ngôi mộ loại xoàng…

- Thế nào? Họ giết chúng ta… Em không tin!

- Nếu đây là lệnh của ông chú thì anh không nghi ngờ gì về việc này… Nhất định họ giết chúng ta.

- Nhưng không thể giết ba người một cách giản đơn như vậy - Cô nói - Không! Em không tin! Vả lại, khách sạn cũng biết chúng ta đến đây. Nếu chúng ta mất tích, tất nhiên người ta sẽ mở cuộc điều tra… Không, không có thể. Hắn không dám làm việc này.

- Khi xuống đây, anh nhìn qua cửa sổ phòng mình thấy có điều gì đấy không bình thường - Girland vừa nói vừa lim dim đôi mắt - Một gã người hầu của von Goltz đã lái chiếc “Triumph” ra khỏi lâu đài. Một gã khác lái chiếc xe của anh. Anh ngờ ngợ rằng, người ta sẽ tìm thấy chiếc “Triumph” ở bãi đỗ xe ở phi trường Munich, còn xe của anh thì tìm thấy ở đâu, không quan trọng. Đúng, cứ cho rằng cảnh sát sẽ tới đây, nhưng von Goltz là một nhân vật có vai vế ở vùng này. Hắn sẽ nói rằng chúng ta chỉ ở đây có một đêm rồi đi Paris. Hắn có thể còn giả vờ đau khổ nữa chứ. Em đừng nuôi ảo tưởng rằng cảnh sát sẽ bới từng tấc đất để tìm xác chúng ta.

- Nhưng dù sao em vẫn không tin! Anh chỉ dọa em vì anh ghét em.

Girland nhún vai.

- Nói thẳng ra em rất lãnh đạm với anh, Gillian ạ. Anh cứ nghĩ rằng em là một cô gái tội nghiệp lại gặp thêm bao nhiêu điều rắc rối. Anh nghiệm ra rằng, những cô gái phức tạp thường làm anh mụ mị cả người. Em nghe đây, tên tùy phái sẽ đến Paris vào lúc 10 giờ đêm nay, sáng mai hắn đi lấy phim, xong đâu đó hắn sẽ bay về Munich trong chuyến 14 giờ. Đến 18 giờ hắn sẽ về tới đây. Từ giờ đến chiều mai, chúng ta phải chuồn khỏi đây một cách an toàn và khỏe mạnh.

- Anh thực sự tin rằng hắn sẽ giết cả ba người?

Girland đứng dậy vắt khăn tắm lên vai, vừa nhìn Gillian vừa cười.

- Em ở địa vị hắn, chẳng lẽ em không làm việc đó? - Anh hỏi cô rồi bước đi.

Gillian mở to mắt nhìn bãi cỏ. Bỗng cô nhìn thấy hai con chó đen to lừng lững đang nằm trên đó, phía xa. Hai con chó cũng nhìn cô.

Gillian sợ phát run lên, nắm lấy cái khăn tắm rồi đuổi theo Mark.

Lu Silk búng mẩu thuốc lá qua cửa sổ tầng hai và đứng dậy. Hắn nhìn đàn chó rồi cầm lấy khẩu súng trường có bộ ngắm quang học đặt trên bàn. Hắn rất thích khẩu súng này. Hắn đặt khẩu súng lên bệ cửa sổ và ngắm vào một con trong đàn chó.

Silk nhè nhẹ vặn thêm kính ngắm, đầu con chó hiện rõ dần lên, sau đó hắn khoan khoái dựa khẩu súng vào tường.

Cửa phòng khẽ hé ra, von Goltz bước vào.

- Cả hai chiếc xe đều đã được tẩu tán đi rồi von Goltz vừa nói vừa đóng cửa - Anh tin rằng có thể khử chúng mà không có gì nguy hiểm chứ?

- Tất nhiên!

- Và sau đó thì anh làm gì với chúng? Quẳng đi đâu?

- Có thể giấu trong rừng. Anh tin bọn gia nhân của mình chứ?

Von Goltz do dự một lát:

- Tin… tôi tin.

Silk nhìn chăm chăm vào von Goltz.

- Hãy coi chừng. Đó là việc của anh.

Von Goltz đi đi lại lại khắp phòng.

- Anh chuẩn bị làm việc đó thế nào rồi?

- Ôi dào, một bài tập nho nhỏ về môn xạ kích. Mà phải thấy đó là thích chứ - Silk trả lời và cầm lấy khẩu súng - Một khẩu súng tuyệt vời. Chỉ cần xua chúng ra bãi cỏ rồi tôi bắn chúng như bắn mấy con thỏ thôi mà.

Von Goltz run run.

- Phải cẩn thận với thằng Girland đấy.

Silk cười lớn.

- Ồ, nó thì tôi bắn trước - Hắn quả quyết và đặt khẩu súng xuống bàn.

***

Vừa bước vào phòng, Girland đã có cảm giác mang tính bản năng rằng ở đây vừa có cuộc lục soát. Điều đó không có gì lạ với anh. Anh khóa cửa lại, lấy va li của mình ra và đổ các thứ trong va li rồi khoan khoái lắc đầu. Kẻ lục soát anh chỉ là một kẻ nghiệp dư.

Girland ấn vào cái nút bấm nhỏ xíu nhưng rất dễ thấy, tức thì cái đáy kép của va li từ từ nâng lên, dưới đó được giấu các thứ cần thiết: một khẩu “Walther” tám viên, một con dao hai lưỡi và một quả bom cay. Cứ mỗi lần Girland phải đi đâu vì công việc, anh đều mang theo bộ vũ khí này. Tin chắc rằng cái đáy kép còn nguyên vẹn, anh bèn đóng lại, xếp các thứ lên và để va li vào chỗ cũ. Sau đó anh cởi quần tắm, lấy khăn lau khô người và mặc áo choàng. Xong mọi việc, anh ra sân hiên, ngồi chễm chệ trên ghế bành, từ đây anh có thể quan sát toàn bộ bãi cỏ. Chiều đang dần buông, gió mát rượi. Girland quay về phòng, tắm nước nóng và thay quần áo để chuẩn bị đi ăn.

Khi anh đang thắt cà vạt thì cánh cửa phòng anh bỗng bị bật tung ra, mạnh đến nỗi đập cả vào tường. Gillian lao vào phòng, mặt cô méo xệch, hai mắt trố ra.

- Hãy ngăn anh ta lại! - Cô thét lên, nắm lấy tay Girland, sợ anh có thể chuồn mất.

Girland phản ứng rất nhanh.

- Anh ta từ ban công tụt xuống theo máng nước. - Cô nói

Girland lao ra ban công. Anh kịp nhìn thấy Rosnold đi xuống sân thượng bên dưới. Rosnold cầm một chiếc rìu lấy được từ bức tường hành lang.

- Rosnold! Quay lại! - Girland gào lên.

Gillian đi tới ban công. Cô cũng gào lên sau khi Rosnold không chú ý đến.

Đột nhiên, từ trên mái nhà, một ngọn đèn chiếu, sáng chói mắt chiếu thẳng vào Rosnold. Từ trong bóng tối, một con chó becgie xuất hiện, di chuyển nhanh và âm thầm. Rosnold dừng lại, xoay người đối mặt với con chó khi nó lao tới. Chiếc rìu vung lên nghiền nát đầu con chó. Khi Rosnold tiếp tục chạy, con chó thứ hai xuất hiện. Nó lao tới răng nanh nhe ra. Rosnold nghiêng người tránh, con chó sau khi vồ trượt tiếp tục tấn công. Rosnold đã sẵn sàng và một lần nữa chiếc rìu lại vung lên. Con chó gẫy chân, tru lên đau đớn.

Gillian che mặt đi và thét lớn. Girland dựa hẳn vào lan can ban công, quan sát.

Vẫn cầm chiếc rìu dính máu, Rosnold phóng sang trái, chạy rất nhanh, băng qua bãi cỏ. Khi Rosnold cách lối vào khu rừng bốn đến năm mét thì một tiếng súng vang lên.

Lu Silk, đang đứng trên ban công của mình, ngay phía trên ban công của Girland, cảm thấy rất thỏa mãn khi đặt khẩu súng trường xuống. Rosnold đã văng lên cao khi bị viên đạn nhỏ găm thẳng vào sau đầu. Một phát bắn tuyệt vời, Silk vỗ nhẹ vào báng súng như để thể hiện sự cảm kích.

- Họ đã giết anh ta! - Gillian rên rỉ - Tôi đã cảnh báo anh ta, nhưng anh ta hoảng sợ! Anh ta không nghe tôi!

Girland không để ý đến cô. Anh nhanh chóng quay trở lại phòng của mình, chạy đến chỗ chiếc va li, mở phần đáy giả và lấy khẩu súng lục nhét vào bên hông của mình.

Gillian bước vào phòng, khuôn mặt trắng bệch và run rẩy.

- Bình tĩnh lại đi! - Girland nói - Hộ chiếu của cô đâu?

Gillian sững sờ nhìn anh.

- Hộ chiếu? Nó đâu rồi? - Girland nhắc lại

- Trong phòng tôi.

- Lấy nó… nhanh lên!

- Họ đã giết anh ta! - Hai tay cô vặn xoắn vào nhau.

Girland nắm lấy vai cô và lắc nhẹ

- Đi lấy hộ chiếu của cô đi!

Gillian vừa khóc vừa chạy về phòng ngủ của mình. Girland đi theo cô. Anh đóng cửa lại và khi thấy cô đang sờ soạng túi xách của mình, anh giật lấy nó, mở ra để chắc chắn rằng hộ chiếu đã ở trong túi, rồi nắm lấy cánh tay cô kéo cô ra ngoài hành lang.

- Đừng gây ra tiếng động! - Girland nói.

Nhẹ nhàng di chuyển, anh đẩy cô lên cầu thang lên tầng trên, dừng lại quan sát rồi đi lên tầng tiếp theo. Khi đang bước lên cầu thang tầng thứ ba, Girland nghe thấy tiếng bước chân rầm rập của những gia nhân bên dưới.

Dừng lại ở đầu cầu thang khuất trong bóng tối. Girland nghiêng người qua lan can và nhìn xuống. Anh thấy ba người đàn ông đi vào phòng ngủ của mình. Được một lát, một người đi ra đầu cầu thang và hét lên: “Hắn không có ở đây!”

Sau đó, tiếng chuông bắt đầu ngân lên, Girland nắm lấy tay Gillian và lặng lẽ dẫn cô đi sâu vào hành lang tối tăm.