NHỮNG DỮ LIỆU KỲ THÚ 9: SINH RA TRONG SỢ HÃI
Nhiều fan hâm mộ truyện kinh dị thừa nhận rằng H P Lovecraft là bậc thầy của thể loại truyện kinh dị hiện đại. Những câu chuyện lạ lùng và ghê rợn của ông có ảnh hưởng rất lớn đến hàng chục nhà làm phim và tác giả truyện kinh dị (bao gồm siêu sao truyện kinh dị Stephen King). Thật ra, cho đến khi từ trần năm 1937, H P đáng thương của chúng ta chỉ xuất bản được có mỗi một cuốn sách duy nhất trong suốt cuộc đời ngắn ngủi và nhiều éo le của ông ta. Đường công danh của ông chỉ thực sự mở ra... sau khi ông mất. Truyện kinh dị của ông được tái bản vô số lần, được dịch ra hơn 12 thứ tiếng và có hơn 20 truyện đã được chuyển thể thành phim! Có một câu lạc bộ rất lớn các fan của Lovecraft với cả trang web riêng. Rất nhiều trò trơi điện tử cũng lấy cảm hứng từ những ý tưởng ghê rợn của ông.
Thế còn bạn? Bạn phải là loại người như thế nào, bạn phải trải qua những những biến cố gì để có thể trở thành một trong những nhà văn kinh dị xuất chúng và đầy ảnh hưởng trong thế kỷ 21 giống như Lovecraft ở các thời đại trước?
Bí quyết để trở thành nhà văn kinh dị xuất chúng.
Hồ sơ Lovecraft
1 Khởi đầu sớm thông qua giáo dục
Sinh năm 1890, H P hóa ra lại là một cậu bé nhút nhát tuy cũng có thông minh thật. Khi mới lên hai, H P đã thuộc lòng nhiều bài thơ; khi mới lên ba đã biết đọc.
2 Lấy bút danh
Sau khi đọc xong Những đêm A-rập, H P quyết định chọn cho mình một bút danh. Đó là điều mà các nhà văn thường làm, nhưng không phải nhà văn nào cũng làm vậy khi mới lên năm! Đó chính là tuổi đời của H P khi ông quyết định lấy bút danh là... Abdul Alhazred.
3 Có một ông ngoại chiều cháu và mang một cái tên lạ
Khi lớn lên, H P sống gần gũi nhiều năm với ông ngoại, Whipple Van Phillips. Ông ngoại này rất khoái kể chuyện kinh dị cho cháu nghe.
4 Bị mẹ chơi khăm
Tương truyền rằng mẹ của H P rất khoái chê con xấu xí (một biện pháp tuyệt vời để kích thích lòng tự tin của thằng bé!). Và để đảm bảo con trai tuyệt đối hoang mang trong việc hội nhập xã hội (nó phải vào nhà vệ sinh nào, phòng thay đồ nào, bể bơi nào...), bà nói với cậu con rằng... nó là con gái! Bà thậm chí còn cho con mặc váy mà mang trang phục của nữ cho đến khi H P lên sáu tuổi!
5 Ít lang thang bên ngoài
Có lẽ do hậu quả tình thương yêu nồng nàn của bà mẹ mà H P không thích ra khỏi nhà lắm, ngay cả khi đã trở thành thiếu niên. Trong khi các bạn trai khác đánh lộn và đi phá tổ chim, H P ngồi lì ở nhà. Tuy vậy, cuối cùng H P cũng lấy được can đảm để xa nhà một đêm... ở tuổi 32!
6 Độc đáo trong việc lựa chọn điểm hẹn hò
Khi H P bắt đầu ra ngoài để tìm bạn gái đầu tiên, địa điểm hẹn hò yêu thích của anh là nghĩa trang địa phương. Thật là thơ mộng! Chỉ có chàng, nàng và những bia đá!
7 Có một lòng hận thù sâu xa với các loại thú cưng
H P cực kỳ ghét chó, ghét phim ảnh, ghét hải sản và ghét những thức uống có cồn.
8 Ý thức mình có phần "cá biệt"
H P biết rằng ông không thoải mái lắm khi hội nhập vào hệ thống xã hội trong đó ông đang sống. Nhưng điều đó không gây nhiều phiền hà cho ông, vì ông luôn luôn có một thế giới tưởng tượng kỳ lạ và đầy kích động để ẩn nấp phía sau. Ông nói: "Tôi luôn là người từ trên trời rơi xuống. Mọi thứ tôi yêu thích đều đã chết cách đây hai thế kỷ." Ông muốn sống cách ly hoàn toàn mặc dù ông vẫn có vài người bạn thân, được họ ngưỡng mộ và hậu thuẫn. Buồn thay, khi ông qua đời, chỉ có bốn người đến dự đám tang ông mà thôi.
9 Theo đuổi những giấc mơ
H P có hàng tá ý tưởng viết truyện mà ông lấy ra từ trong mơ. Để nhớ chúng, ông thường ghi chép ra (sau khi chứ không phải trong khi mơ đâu nhe).
10 Liên lạc với các lực lượng siêu nhiên (có khả năng là vậy)
Trong số vô vàn fan hâm mộ H P Lovecraft, một số người tin rằng ông không hề tưởng tượng ra các nhân vật và địa điểm. Họ tin rằng những quái vật hay những thế giới kỳ dị mà ông viết ra đều quả thật tồn tại! Họ cho rằng H P biết quá nhiều về những thứ này là vì ông cực kỳ nhạy cảm (nói cách khác là có ‘‘thần giao cách cảm’’), giống như một truyền hình vệ tinh siêu nhạy, bắt được cả những sóng mà người thường bó tay.
Dĩ nhiên, nhiều fan hâm mộ khác cho rằng nghĩ thế là vớ vẩn vì thật ra Lovecraft chỉ là một tay bịa chuyện thông minh, giỏi nghĩ ra những màn rùng rợn và đưa vào đó những tạo vật quái dị giống như Nỗi kinh hoàng của Dunwich hay bốn con quái vật ghê rợn mà bạn sắp được giới thiệu ngay đây. Phải viết ra cả cuốn sách dày mới kể hết được các sinh vật rùng rợn của ông, nhưng bốn "người đẹp" này cũng tạm đủ để bạn nuôi dưỡng những cơn ác mộng trong vòng nhiều tháng tới.
Các người đẹp của Lovecraft
Cthulhu là giống nửa rồng, nửa bạch tuộc, nửa người. Nó có một thân hình thô thiển, đầy vẩy, dẻo quẹo với đôi cánh dài mà hẹp, cái đầu mềm nhũn giống đầu bạch tuộc nhưng lại có xúc tu. Khuôn mặt nó là một mớ râu rậm. Cẳng trước cẳng sau đều có những móng vuốt bự chảng. Bạn có thể gặp con quái đáng yêu này trong cuốn The Call Of Cthulhu (Tiếng kêu của Cthulhu) (1926).
Sinh vật đáy sâu khởi đầu từ những đứa trẻ nhưng dần dần đột biến thành những sinh vật nửa người nửa cá. Phần lớn cơ thể của chúng màu xanh xám, nhưng bụng chúng lại màu trắng. Chúng có cơ thể như của loài linh trưởng hay người, nhưng đầu của chúng lại giống đầu cá. Các ngón của chúng có màng, mắt chúng lồi to và cần cổ chúng có những chiếc mang phập phù. Chúng di chuyển bằng cách nhảy lóc cóc, khi thì trên hai cẳng, khi thì trên bốn cẳng. Chúng giao tiếp với nhau bằng những tiếng hú và tiếng ồm ộp. Bạn có thể làm quen với chúng qua cuốn The Shadow Over Innsmouth (Bóng phủ trên Innsmouth) (1931)
Ghoul là sinh vật nửa người nửa chó. Phần lớn thời gian, chúng đi dạo loanh quanh trên hai cẳng sau, người chúi về phía trước. Cơ thể chúng đàn hồi như cao su. Trong cuốn truyện mang tên Pickman's Model (Người mẫu của Pickman) (1926), bạn sẽ gặp một con ghoul với khuôn mặt chó, đôi mắt trừng trừng, đỏ như máu, chiếc mũi dẹt, đôi môi mọng nước và đôi tai nhọn hoắt.
Cơ thể khổng lồ của nó trông như một khối đúc và các cẳng của nó phân nửa có móng guốc. Giữa các đốt tay xương xẩu, nó nắm chặt một người bị ăn thịt nửa chừng. Trong khi đang lom khom, xảo quyệt rình con mồi kế tiếp, nó nhai ngâu ngấu cái đầu người, chính xác như cách bạn hay tôi nhai thỏi sô-cô-la vậy!
Thây ma đêm bay quanh và chộp lấy các nạn nhân. Chúng có làn da nhẵn và trơn như trạch, cặp sừng rất ngầu, cong vào phía trong, những chiếc vuốt đang mọc dở, đôi cánh dơi và những chiếc đuôi có gai liên tục quẫy đập. Trông chúng hơi giống người, nhưng chúng không bao giờ cười lớn cười bé, chủ yếu vì chúng không có mặt để mà cười. Đó cũng là một "lời nhắc nhở" cho tất cả những ai có mặt. Tuy vậy, bạn vẫn có thể "đối mặt" với chúng qua cuốn The Dream-Quest of Unknown Kadath (Cuộc tìm kiếm trong mơ của Kadath xa lạ) (1926).