← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VII

Ngày hôm sau, giữa lúc mọi việc đang khẩn trương ở cửa hàng thì Macon bước vào, tiến đến thẳng quầy thu ngân của tôi và nhoẻn miệng cười.

- Này, chúc mừng sinh nhật cậu nhé!

- Cảm ơn cậu. – Tôi nói, cố tình kéo dài thời gian scan mã vạch trên lon Pepsi và bốn thanh kẹo mà cậu ấy chọn. Trong khi đó, Scarlett nhoài người qua chọc Macon và cậu ấy vẫy tay chào lại.

- Thế mọi chuyện thế nào? Cậu thi đỗ rồi chứ?

Tôi liếc Macon:

- Dĩ nhiên là tớ đã đỗ.

Cậu ấy cười lớn, ngửa cổ ra phía sau.

- A, vậy là Halley đã có bằng lái xe. Cẩn thận nhé! Chắc tớ phải tạm thời tránh xa đường sá đây!

- Cậu vui lắm à! – Tôi cằn nhằn, còn cậu ta lại nhe răng cười.

- Này, tối qua sao không trả lời tớ? – Macon tựa người vào quầy của tôi và hạ giọng nói. – Cậu biết là tớ gọi đến mà.

Tôi trả lời Macon trong lúc nhấn mạnh vào nút tính tiền:

- Vì tớ bị “tóm” rồi chứ sao.

- Bị “tóm”? Chuyện gì mới được?

- Thế theo cậu là chuyện gì?

Macon ngẫm nghĩ một lúc.

- Ồ, là trốn học? Hay giúp Scarlett “đào ngũ”?

- Cả hai. – Tôi đưa tay ra. – Của cậu tổng cộng hai đô-la năm mươi chín xu.

Macon rút một tờ năm đô từ cái ví nhăn nhúm ra đưa cho tôi.

- Rồi cậu có sao không?

- Tớ bị bố mẹ cấm túc.

- Bao lâu?

- Một tháng.

Macon thở dài, khẽ lắc đầu:

- Thế thì chán thật!

- Chẳng biết là ai chán đây?

Người phụ nữ xếp hàng sau Macon bắt đầu thở hắt ra vẻ khó chịu.

Khi tôi đưa lại tiền thừa cho Macon, cậu ấy khẽ nắm nhẹ ngón tay tôi rồi dựa vào quầy thu ngân, hôn vội lên môi khiến tôi không kịp phản ứng.

- Cái này để dành cho tớ nhé. – Macon nói và trượt thanh kẹo vào túi áo tạp dề đồng phục của tôi.

- Thật à? – Tôi hỏi lại nhưng cậu ấy đã xốc cái túi xanh lên vai bước đi, không quên ngoái lại cười toe toét. Mấy vị khách nãy giờ đã mất kiên nhẫn và bắt đầu cáu kỉnh nhưng tôi vờ như không để ý.

- Chứ sao nữa! – Macon đáp lại, vừa bước ngược vừa nhìn tôi cười. Rồi cậu ấy quay người và bước ra khỏi tiệm Milton, để lại tôi ngơ ngẩn ở quầy thu ngân.

- Trời đất! – Scarlett nói trong lúc vị khách tiếp theo bước đến đặt một thùng quần áo lên quầy. – Có chuyện gì với cậu ta thế không biết.

- Tớ biết. – Tôi trả lời, lòng vẫn chưa hết lâng lâng vì nụ hôn Macon dành cho mình, nó đã cứu tôi khỏi phần còn lại của ngày thứ bảy nhàm chán này. – Cậu ấy thích tớ.

Buổi tối hôm ấy, chúng tôi tổ chức tiệc tại nhà hàng Alfredo’s. Thành phần tham dự gồm có: bố mẹ, tôi, Scarlett và chắc chắn không thể thiếu sự hiện diện của gia đình Vaughn. Scarlett ngồi kế bên tôi và theo như lời cậu ấy kể lại thì chính mẹ tôi đã cứu đứa bé. Cô Marion đã giận dữ tột độ và đặt ngay một cuộc hẹn khác ở phòng khám vào sáng hôm sau. Thậm chí để chắc chắn, cô ấy còn định sẽ ngồi chặn ngay cửa phòng cho đến khi mọi thứ xong xuôi. Hai mẹ con cãi nhau một trận kịch liệt và Scarlett đã gói ghém đồ đạc, sẵn sàng bỏ đi đến bất cứ đâu, nhưng rồi mẹ tôi xuất hiện và sắp xếp mọi thứ êm thấm. Mẹ giữ tay Scarlett và đưa khăn giấy cho cậu ấy, rồi giúp cô Marion bình tâm trở lại và bắt đầu dàn xếp những gì Scarlett đã gây ra. Cuối cùng thì mọi người cũng đi đến quyết định rằng Scarlett sẽ vẫn giữ lại cái thai, nhưng đồng thời phải nghiêm túc suy nghĩ đến việc sẽ đem cho đứa bé theo như ý cô Marion (32) . Suy cho cùng, giải pháp của mẹ tôi cũng chỉ mang tính điều đình mà thôi.

- Phải nói mẹ cậu đúng là một nhà ngoại giao xuất chúng. – Scarlett kết luận trong lúc tôi đang ăn mì pasta.

- Thế mà mẹ cấm túc tớ hẳn một tháng đấy. – Tôi nói nhỏ. – Sau bữa tiệc này, tớ không được đi đâu nữa cả.

- Tiệc vui đấy chứ. – Scarlett nói. – Trông Noah đặc biệt hạnh phúc vì cậu đấy.

- Thôi nhá! – Thực sự buổi tiệc đang làm tôi phát ốm.

- Xin mời mọi người cùng nâng ly chúc mừng Halley của chúng tôi nhân dịp cháu tròn mười sáu tuổi. – Mẹ tôi đứng lên, nâng cốc rượu vang và bố ngồi bên cạnh cũng mỉm cười hưởng ứng.

- Chúc mừng Halley! – Mọi người đồng thanh. Nhưng Noah vẫn không thèm nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Chúc tuổi mới của con thật đẹp và ý nghĩa! – Mẹ tôi vẫn đứng yên và tiếp tục phát biểu dù mọi người đã uống xong phần rượu chúc mừng. – Và mẹ muốn nói rằng mọi người ở đây luôn yêu quý con, Halley à.

Thế là mọi người lại chạm cốc và uống mừng lần nữa trong khi mẹ vẫn đứng đó, hai má hơi ửng hồng và cười với tôi như thể những chuyện ngày hôm qua chưa hề xảy ra.

Khi về đến nhà, chúng tôi bắt đầu tiết mục mở quà. Bố mẹ tặng tôi vài bộ quần áo và ít tiền tiêu vặt, phần của gia đình Vaughn là một quyển sách, riêng Noah thì nhân lúc mọi người không để ý đã đặt vào tay tôi một cái vòng cổ bằng bạc rồi lại tiếp tục phớt lờ tôi. Quà của Scarlett là đôi bông tai và một dây móc chìa khóa cho xe hơi của tôi. Trước khi ra về, Scarlett còn bất ngờ ôm tôi thật chặt và nói rằng cậu ấy yêu thương tôi vô cùng. Lúc ấy, tôi đã cố gắng thử mường tượng đến hình ảnh khi Scarlett trở thành một bà mẹ trẻ, hoặc chí ít cũng là lúc cậu ấy đeo một cái thai nặng trịch trước bụng. Nhưng tất cả thật sự vẫn còn rất mơ hồ.

Khoảng mười một giờ, tôi chuẩn bị lên giường ngủ thì nghe thấy tiếng động. Một chiếc xe hơi chầm chậm lướt trên đường rồi dừng lại, tiếng động cơ vẫn rầm rì phía dưới. Tôi tiến đến cạnh cửa sổ quan sát, mắt hướng về phía biển đỗ ngay đối diện nhà tôi. Vài giây sau, chiếc xe trở bánh lùi lại, lọt thỏm vào tầm ngắm từ cửa sổ phòng tôi và nhá đèn. Hai lần.

Tôi mang giày, vẫn mặc bộ pyjama trên người, chỉ khoác thêm chiếc áo khoác ngoài rồi rón rén bước xuống cầu thang, ngang qua cánh cửa phòng ngủ của bố mẹ vẫn còn mở he hé, ngang qua bố tôi đang ngáy khò khò ngay trước ti-vi. Tôi mở cửa sau, thật khẽ, cố tránh những tiếng cọt kẹt có thể phát ra. Rồi tôi lỉnh ra ngoài, lẩn qua hiên, xuống lối đi quanh nhà để ra vườn, băng qua bụi cây, ra đến hè đường, rồi băng qua đường cái.

- Này, vào đi. – Macon nói ngay khi tôi cúi xuống nhìn vào xe.

Tôi bước vòng qua phía bên kia chiếc xe, ngồi vào và đóng cửa lại. Bên trong thật ấm áp, ánh đèn hộp số tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ màu xanh lá cây.

- Sẵn sàng nhận quà chưa, Halley?

- Dĩ nhiên rồi. – Tôi ngả người ra lưng ghế. – Mà quà gì thế?

- Đầu tiên, bọn mình phải đến nơi này đã. – Macon đáp và khởi động máy.

- Mình đi đâu vậy? – Tôi liếc nhìn về phía nhà mình, vẻ lo âu. Lẻn ra ngoài đã là đủ tệ hại rồi, bây giờ còn đi xa nữa thì càng dễ bị phát hiện hơn. Biết đâu lát nữa, bố ghé ngang phòng chúc tôi ngủ ngon và phát hiện tôi đã đi mất thì sao.

- Này, chắc tớ không đi được đâu.

Macon nhìn tôi:

- Tại sao vậy?

- Tớ nói thật đấy. Tớ đã vướng vào đủ thứ rắc rối rồi. – Tôi nói lí nhí yếu ớt. – Và nếu bố mẹ tớ biết thì…

- Thôi nào, Halley. – Macon nói và cho xe hướng thẳng về phía trung tâm Lakeview. – Tận hưởng chút đi. Hôm nay là sinh nhật cậu cơ mà?

Tôi nhìn lên ngôi nhà tối đèn. Chỉ còn một giờ đồng hồ nữa là ngày sinh nhật của tôi trôi qua và ít ra thì tôi cũng có quyền ăn mừng theo cách mà mình mong đợi nhất.

- Vậy thì đi. – Tôi trả lời Macon và cậu ấy mỉm cười, nhấn mạnh ga quẹo ở góc đường, tiếng bánh xe rít lên, và mang tôi đi mất.

Macon đưa tôi đến hồ Topper, một nơi tuyệt vời cách khu nhà tôi chừng hai mươi phút đi xe. Đi được nửa đường thì tôi cầm lái. Macon có vẻ hơi bối rối – hệt bố tôi – khi thấy đồng hồ tốc độ càng lúc càng tăng.

- Cậu sợ à? – Tôi hỏi khi lái xe qua cầu, xung quanh toàn nước là nước mênh mông thăm thẳm.

- Không hề. – Macon trả lời, nhưng rõ ràng cậu ấy đang lo lắng, thế là tôi cười phá lên. Tôi vẫn đang tuân thủ giới hạn tốc độ đấy thôi.

Chúng tôi băng qua những đoạn dốc, mấy bãi hàng hóa và các quầy lưu niệm dành cho khách du lịch, rồi xuống một con đường dài bụi bặm xuyên qua cánh rừng với những hang động, qua cả tấm biển báo “Cấm vào” và dừng lại ở một nơi tối tăm mịt mùng. Từ đây nhìn về phía xa, tôi có thể thấy đài phát thanh nơi bố làm việc, với ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy trên nền trời đen thẫm.

Cả hai rời khỏi xe. Macon nắm chặt tay tôi, dẫn tôi bước xuyên qua màn đêm ấy. Có tiếng nước chảy đâu đây, nhưng tôi không thể xác định được nó từ hướng nào vọng lại.

- Bước cẩn thận nhé! – Macon dặn khi chúng tôi leo qua một quả đồi, mỗi lúc một dốc hơn, khiến tôi nơm nớp lo sợ bị trượt ngã. Chỉ có bộ pyjama và áo khoác trên người, tôi lạnh cóng, hoang mang và gần như rã rời khi đặt chân lên một nơi có vẻ bằng phẳng và vững chãi hơn. Cho đến tận lúc ấy, tôi vẫn không biết đây là đâu.

- Macon, mình đi đâu thế? – Tôi hỏi.

- Sắp đến rồi. – Macon trả lời, không quay lưng lại. – Cứ đi ngay sau tớ nhé?

- Ừ. – Tôi nhìn thẳng về phía trước, vào mái tóc vàng của cậu ấy, thứ duy nhất tôi có thể nhận diện được trong đêm đen này.

Và rồi, bất chợt, cậu ấy dừng lại, nói:

- Đây rồi.

Tôi không biết đây là đâu, bởi chẳng thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì. Macon ngồi xuống, thả chân ra phía trước đung đưa. Tôi làm theo cậu ấy, lúc này tiếng nước chảy càng mạnh hơn.

- Thế đây là đâu vậy? – Tôi hỏi, người co ro trong chiếc áo khoác.

- Một chỗ quen thuộc của tớ. – Macon trả lời. – Tớ và Michael phát hiện ra nơi này cách đây vài năm. Chúng tớ vẫn thường đến đây suốt.

Từ lúc quen biết Macon đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ấy nhắc đến Michael. Dạo gần đây, tôi thường nhớ đến Michael mỗi khi nghĩ về đứa bé. Scarlett nói sẽ cố bình tĩnh để viết một lá thư cho mẹ cậu ấy; dù gia đình họ đã dọn đến Florida hay chưa thì bác ấy cũng có quyền được biết về đứa cháu của mình.

- Chắc cậu nhớ Michael lắm. – Tôi nói.

- Ừ. – Macon dựa lưng vào tấm bê tông dày phía sau chúng tôi. – Cậu ấy là một người bạn rất tốt.

- Nếu tớ mất Scarlett, tớ cũng không biết phải làm gì. Tớ không thể sống thiếu cậu ấy được. – Tôi nói, không biết có phải liệu mình có đi quá xa hoặc nói điều không nên hay không.

- Ừ, tất nhiên là thế rồi. – Tiếng Macon vang lên trong bóng tối. Cậu ấy quay đầu sang chỗ khác, không nhìn tôi.

Chúng tôi ngồi đó, trong màn đêm đen, giữa âm thanh cuồn cuộn của tiếng nước và những dòng ký ức về Michael Sherwood. Tôi băn khoăn không biết những ngày tháng này rồi sẽ trôi qua thế nào nếu Michael tránh được cái tọa độ định mệnh vào buổi tối hôm đó. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy vẫn còn hiện diện bên cạnh chúng tôi? Và rồi sẽ còn bao nhiêu điều khác biệt nữa nếu Scarlett giữ lại cái bào thai kia, nếu tôi không gặp gỡ Macon hay tiến đến tận mức này?

- Nào. – Macon đột ngột lên tiếng và nhìn xuống cái đồng hồ dạ quang của cậu ấy. – Chuẩn bị thôi!

- Chuẩn bị gì?

- Cậu sẽ biết ngay mà.

Macon đặt tay lên hông tôi, kéo lại gần hơn, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi của cậu ấy trên cổ mình. Ngay khi tôi vừa quay mặt sang chuẩn bị hôn cậu ấy, một tiếng động lớn nổ ra và không gian như sáng bừng quanh chúng tôi. Ban đầu, tôi cảm thấy chói mắt và hoảng sợ, như thể có một ánh đèn flash cực mạnh từ chiếc camera lóe lên ngay trước mắt tôi, khiến thế giới này trở nên lấp lánh. Tôi dịch sát người vào Macon và nhận ra mình đang ngồi trên một dải tường bê tông màu trắng, xung quanh đầy rẫy biển báo “Nguy hiểm cấm vào!” , còn chân tôi thì đung đưa giữa khoảng không. Macon vội ôm lấy hông tôi, giữ chặt khi tôi chúi người về phía trước. Chưa hết sửng sốt và lóa mắt, tôi nhìn xuống bên dưới bờ tường và tận mắt thấy dòng nước bên dưới đang cuồn cuộn tuôn chảy. Giây phút đó tựa hồ như cảm giác mắt vừa bừng mở đã thấy mình lơ lửng giữa không trung. Rơi. Tôi ôm lấy tay Macon, chợt kinh hãi trong lúc cái đập nước mênh mông dưới kia vẫn không ngừng gào rú; những thanh âm, ánh sáng và cả thế giới đang ở dưới chân chúng tôi – cách biệt chúng tôi đến vô cùng.

- Macon ơi! – Tôi nói, cố gắng thoát khỏi vòng tay cậu ấy và quay lại con đường. – Tớ nghĩ là…

Nhưng ngay lúc đó, Macon đã kéo tôi lại hôn thật sâu, bàn tay nhẹ nhàng mân mê mái tóc tôi. Còn tôi khẽ nhắm mắt lại, bỏ mặc tất thảy những ánh sáng, những thanh âm và cả dòng nước mịt mờ bên dưới, để trôi theo những cảm xúc mới mẻ lần đầu tiên trải nghiệm - cái cảm giác mạo hiểm đầy phấn khích khi cheo leo trên bờ tường cao ngất, khi gió rít bên tai, là khoảnh khắc bên bờ vực cùng sự níu giữ, và thế giới như quay vòng quanh tôi. Tôi đáp lại nụ hôn của Macon thật say đắm, như đã quên đi hình ảnh người thiếu nữ trong những tháng đầu hè ở khe vực Grand Canyon. Vào giây phút ấy, cái giây phút đắm đuối lâng lâng ấy, dường như cô gái ấy đang rời xa tôi.