CHƯƠNG VIII
Được rồi, để tớ xem nào… Thèm ăn?
- Có.
- Thay đổi khẩu vị?
- Ờ… cũng có.
- Đau đầu?
- Có.
- Khó ở? À, tớ trả lời giúp cho. Có!
- Cậu thôi đi nhé!
Scarlett tức giận giật quyển sách khỏi tay tôi, quăng ra phía sau lưng ghế. Chúng tôi ngồi nán lại trong xe cậu ấy đợi tiếng chuông vào học. Kể từ khi tôi lấy được bằng lái, Scarlett đã nhường tôi lái xe mỗi ngày. Cậu ấy đang ăn trái cây và bánh quy giòn – loại thực phẩm duy nhất mà Scarlett có thể nuốt trôi – trong khi tôi cố gắng thưởng thức phần khoai tây chiên của mình một cách nhỏ nhẹ.
- Còn nữa! – Tôi nói, bỏ thêm một miếng khoai vào miệng. – Quyển cẩm nang còn nói việc nôn nghén sẽ kết thúc vào tháng thứ tư của thai kỳ.
- Ôi, điều đó có gì quan trọng nhỉ? – Scarlett ngáp dài. Gần đây, tâm tính cậu ấy thật thất thường. – Thề có Chúa, mùi khoai tây kinh quá! Chúng làm tớ buồn nôn khủng khiếp.
- Xin lỗi nhé! – Tôi kéo cửa kính xuống, đưa đám khoai tây chiên ra ngoài và nhoài đầu khỏi xe, thoải mái xử lý nốt chúng. – Cậu biết đấy, bác sĩ cũng nói ốm nghén là chuyện bình thường thôi.
- Tớ nhớ rõ lời bác sĩ, Halley à. – Scarlett nhón thêm một miếng bánh quy và hớp thêm một ngụm nước trái cây để tống chúng vào dạ dày. – Nhưng tớ khó chịu quá. Trước đây tớ chẳng bao giờ bị ợ nóng, giờ thì liên miên. Quần áo của tớ trông khiếp chưa này, động một tí là tớ ra mồ hôi và dù có đói meo đói mốc, chỉ nghĩ đến thức ăn cũng làm tớ phát ốm rồi. Thật quái gở!
- Đến tháng thứ năm cậu sẽ khá hơn. – Tôi lấy lại quyển sách Chăm sóc thai nhi – Những điều cần biết . Quyển sách này như một cuốn từ điển bách khoa của chúng tôi vậy, nó giải thích rõ mọi trường hợp, hữu ích mọi lúc mọi nơi và công việc của tôi là trích dẫn mọi điều trong ấy để trấn an cả hai.
- Tớ chỉ mong cậu dừng ngay việc lải nhải những chuyện về tháng thứ tư ấy đi cho tớ nhờ. – Scarlett hạ giọng, quay sang tôi với một vẻ quạu quọ mà tôi chưa từng thấy khi cậu ấy ở tháng thứ hai. Thế nên tôi im lặng.
Macon đứng dựa lưng vào tủ cứu hỏa trước lớp học đợi tôi. Kể từ sau ngày sinh nhật, mối quan hệ của chúng tôi đã khăng khít hơn một chút. Giờ đây, chỉ cần một ánh nhìn của cậu ấy là tôi phải cúi gằm mặt xuống, cảm giác lâng lâng tách biệt hẳn mọi vật xung quanh.
- Này, cậu sao thế?
- Tớ vừa cãi nhau với Scarlett. Dạo này cậu ấy khá là gàn dở.
- Thôi, dù sao cậu cũng nên thông cảm cho cậu ấy đi. Đang thời kỳ thai nghén mà. – Tôi đã tiết lộ điều này với Macon trong đêm sinh nhật của mình nên giờ cậu ấy là người duy nhất biết chuyện, ngoài bố mẹ tôi, cô Marion, Scarlett và tôi.
- Tớ biết. Nhưng không hề dễ. Thế thôi. – Tôi bước đến gần Macon hơn và hạ giọng. – Mà giữ bí mật chuyện này đấy. Scarlett chưa muốn ai khác biết đâu.
- Tớ không nói đâu. – Macon trả lời. Phía sau chúng tôi, mọi người đang lật đật kéo vào lớp học, đụng cả cặp vở và khuỷu tay vào người tôi. – Cậu nghĩ tớ ngốc đến cỡ nào thế hả?
- Cỡ bự. – Tôi đáp lại, nhưng Macon không cười như mọi khi. – Ý tớ là Scarlett chỉ muốn giữ bí mật, càng lâu chừng nào càng tốt chừng ấy. Vậy thôi.
- Ừ.
- Faulkner! – Ai đó sau lưng chúng tôi gọi to. – Lại đây, có chuyện gấp đấy!
- Tới liền! – Macon đáp lại.
- Hôm nay cậu nói sẽ vào lớp điểm danh mà. – Tôi nhắc Macon. – Nhớ không?
- Phải. Nhưng giờ tớ phải đi đây. – Macon hôn vội lên trán tôi và bước đi trước khi tôi kịp níu lại. – Gặp cậu vào tiết ba nhé!
- Khoan đã! – Tôi lên tiếng, nhưng cậu ấy đã biến mất giữa đám đông ồn ào trong hành lang. Tôi chỉ kịp nhìn thấy mái tóc và thấp thoáng cái bóng áo đỏ của Macon trước khi nó mất hút. Một lúc sau, khi đang tìm cây bút chì trong ba lô, tôi mới phát hiện ra một nắm kẹo Hershey’s Kisses trong túi, khiến tôi lại thắc mắc sao cậu ấy bỏ được nhiều kẹo đến thế mà không bị tôi phát hiện.
Một lúc sau, tôi đã có mặt trong lớp Thiết kế ứng dụng – môn học duy nhất tôi đăng ký học cùng Scarlett. Trong khi tìm kiếm một ít giấy màu tím trong phòng vật liệu thì tôi nghe thấy tiếng ai đó sau lưng mình. Hóa ra là Elizabeth Gunderson, cô nàng đang lê la qua đám giấy màu cam. Từ sau sự ra đi của Michael, cô ta tàn tạ hẳn, rời bỏ đội cổ vũ, hút thuốc liên tục và cặp kè với tay ca sĩ chính nào đó của một nhóm nhạc đại học, một tay hầm hố với khuyên lưỡi và tóc tai bù xù. Tất nhiên, đám “tay chân” của cô nàng cập nhật ngay xu hướng mới, vứt sạch những trang phục thanh lịch, đài các xưa nay. Thay vào đó là thứ quần jeans rách rưới và những quần áo màu đen, cố sắm cho được cái bộ dạng ủ ê rầu rĩ trong những chiếc xe BMW và Mercedes bóng loáng.
- Chào Halley. – Elizabeth cặp mớ giấy cam bên hông, tiến lại gần tôi và gợi chuyện. – Nghe nói cậu đang hẹn hò với Macon Faulkner hả?
Tôi liếc nhìn về phòng học. Scarlett đang tựa vào cái bàn, lui cui cắt dán mấy chữ cái cho bảng chữ cái của chúng tôi.
- Ừ, đúng thế. – Tôi đáp lại Elizabeth, mắt nhìn chằm chằm vào đám giấy màu tím trên tay mình.
- Cậu ấy cũng được đấy. – Cô nàng rướn qua người tôi lấy vài miếng giấy màu đỏ tươi. – Nhưng là chỗ bạn bè, tớ nghĩ mình nên có vài lời khuyên cho cậu về Macon.
Tôi nhìn lên Elizabeth. Dù khoác lên mình bộ jeans rách rưới và mái tóc rũ rượi, cô nàng vẫn còn dáng dấp trưởng nhóm cổ vũ, nữ hoàng của vùng Lakeview với vẻ ngoài đẹp đẽ và làn da hoàn hảo – một hình mẫu hệt như vừa bước ra từ tạp chí Seventeen . Cô ta khác biệt với tôi, khác biệt hoàn toàn. Cô ta không bao giờ có thể hiểu tôi.
- Ý tớ là, Macon có thể rất ngọt ngào, nhưng cậu ấy đã xử tệ với rất nhiều cô gái. – Elizabeth lùi lại, kẹp đám giấy vào bên hông và tiếp tục. – Như Rachel bạn tớ, cậu ta “sử dụng” rồi chẳng bao giờ thèm nói chuyện với cậu ấy nữa. Kiểu thế đấy.
- Thế à. – Tôi hờ hững đáp lại, muốn đi vòng qua Elizabeth nhưng cô nàng không nhúc nhích, vẫn nhìn thẳng vào mặt tôi.
- Tớ biết rõ cậu ấy, hồi tớ còn quen Michael ấy. – Cô nàng phát âm tên Michael chậm rãi để tăng thêm phần thuyết phục. – Vì không biết cậu đã hiểu rõ Macon chưa nên tớ mới mở lời. Những chuyện liên quan đến con gái ấy?
Không biết phải nói gì thêm với Elizabeth để tự vệ, tôi đi vòng qua cô ta, vai chạm cả vào cái kệ gỗ chỉ để ra khỏi phòng dụng cụ thật nhanh.
- Tớ chỉ nghĩ cậu nên biết những điều này trước khi quá muộn. – Cô ta vẫn cố nói với sau lưng tôi. – Ý tớ là… tớ luôn sẵn sàng lắng nghe khi cậu cần nhé.
Tôi bước vội về phòng học. Khi quay người lại, Elizabeth đang đứng cạnh máy xén giấy, vừa nói chuyện với “nữ hoàng chuyện phiếm” Ginny Tabor vừa nhìn về phía tôi. Tôi ném phịch đám giấy màu ra bàn và kéo ghế ngồi xuống:
- Cậu không đoán được chuyện gì đâu. Tớ mới ở phòng dụng cụ và…
Nhưng tôi chưa kịp dứt câu thì Scarlett đã bất ngờ đứng dậy, hai tay che miệng và chạy vội về phía nhà vệ sinh.
- Scarlett? – Cô Pate, giáo viên của chúng tôi, là người dễ bị kích động. Những gì xảy đến đột ngột luôn khiến cô ấy bất an. Cô đang kiểm tra cái máy cắt giấy để đảm bảo không ai bị tai nạn khi Scarlett lao ra khỏi lớp. – Halley, bạn Scarlett bị sao thế?
- Bị cảm thưa cô. Em đi xem bạn ấy thế nào ạ.
- Được rồi. – Cô Pate nói và quay trở lại chú tâm vào Michelle Long, cô nàng này suýt chút nữa đã xén hẳn nửa bàn tay vì thói ẩu tả của mình. – Michelle! Em vừa định làm gì vậy? Em có để ý không đấy? Có không hả?
Tôi tìm thấy Scarlett trong căn phòng cuối của nhà vệ sinh, đang dựa lưng vào tường và quỳ trên sàn nhà. Tôi lấy vài miếng khăn giấy, thấm ướt tại bồn rửa mặt rồi đưa cho cậu ấy, nói:
- Mấy ngày nữa sẽ đỡ hơn thôi.
Scarlett sụt sịt và khẽ lấy tay áo lau nước mắt. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy thương bạn mình vô cùng.
- Còn ai ở đây không? – Scarlett hỏi.
Tôi đi dọc các phòng, cúi người nhìn vào bên trong kiểm tra xem có bàn chân ai không. Nhưng chỉ có chúng tôi giữa bức tường xanh thẫm của nhà vệ sinh và tiếng vòi nước rỉ rả.
Scarlett ngồi xổm xuống, dặm mớ khăn giấy ướt lên mặt.
- Chưa bao giờ tớ thấy tệ thế này. – Giọng Scarlett đầy chán nản và cậu ấy không ngừng sụt sịt.
- Tớ biết. – Tôi nói, lòng tự nhủ sẽ không nói bất cứ điều gì về tháng thứ tư hay niềm vui làm mẹ, về sự sống nhỏ bé đang thành hình trong cậu ấy nữa… Tất cả những điều ấy tôi đều đã áp dụng nhưng chẳng mấy hiệu quả. – Tớ biết.
Scarlett lấy mu bàn tay quệt ngang miệng và nhắm mắt lại.
- Trước đây, mỗi lần nhìn thấy ai mang thai, tớ cũng đều nghĩ họ rất hạnh phúc. Trông tuyệt quá, đúng không? Trên ti-vi cũng vậy, họ trong những chiếc đầm bầu, đan khăn cho em bé. Có ai nói rằng tớ sẽ phát tướng, ốm nghén và khó chịu đâu. Mới chỉ có ba tháng thôi, Halley à. Sẽ còn tệ hơn nữa cho xem.
- Nhưng bác sĩ nói… – Tôi lại bắt đầu, nhưng Scarlett phẩy tay gạt đi.
- Không phải chuyện đó. – Cậu ấy nói nhẹ nhàng và vẫn tiếp tục khóc. – Nếu Michael có ở đây, hay là tớ đã kết hôn, thì mọi thứ sẽ khác hẳn. Mẹ thậm chí còn chẳng muốn tớ có em bé, cho nên mẹ chẳng giúp đỡ tớ gì cả, Halley à. Chỉ có một mình tớ mà thôi, cậu hiểu không? Chỉ có một mình tớ. Tớ sợ lắm.
- Cậu đâu có một mình. – Tôi cố trấn an Scarlett. – Có tớ ở đây mà, đúng không? Tớ đã an ủi cậu lúc cậu thấy khó ở, mua bánh quy mặn cho cậu và chịu đựng tất cả những cơn bực dọc mà cậu trút lên đầu tớ. Những gì mà cậu cần từ một người chồng hay bất cứ ai đó, tớ cũng đều làm vì cậu mà.
- Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu Halley. – Dưới ánh đèn huỳnh quang, trông mặt Scarlett nhợt nhạt hơn hẳn. – Tớ nhớ Michael vô cùng. Mất mát thật quá sức chịu đựng mà.
- Tớ biết điều đó. – Tôi đáp lại. – Cậu đã rất mạnh mẽ, Scarlett à.
- Nếu cậu ấy có ở đây, tớ cũng không biết chắc chuyện gì sẽ đến với bọn tớ. Chúng tớ chỉ mới gắn bó với nhau một mùa hè, cậu hiểu không? Có khi cậu ấy hóa ra là một thằng tồi siêu hạng thì sao? Làm sao tớ biết được chứ. Nhưng những khi chán nản và khốn khổ thế này, điều duy nhất tớ nghĩ được là hy vọng nếu có ở đây, cậu ấy sẽ thu xếp mọi việc ổn thỏa hơn. Rằng cậu ấy sẽ là người duy nhất hiểu và chia sẻ với tớ từ trước tới nay.
Tôi quỳ xuống cạnh Scarlett, nói chắc chắn:
- Bọn mình có thể làm được mà. Tớ biết bọn mình sẽ vượt qua được.
Scarlett lại sụt sùi:
- Còn mấy lớp học chăm sóc thai nhi thì sao? Đến lúc tớ chuyển dạ và đau đớn thì sao? Rồi còn chuyện tiền bạc nữa? Làm sao tớ có thể chăm lo cho con tớ bằng tiền công thu ngân ở cửa hàng Milton chứ?
- Bọn mình đã nói về chuyện này rồi cơ mà, Scarlett. Mình sẽ nhờ ông bà của cậu mà. Cậu phải nhờ đến họ.
- Tớ sẽ chỉ nhờ ông bà chu cấp tiền học đại học thôi. – Scarlett rên rỉ. – Chắc chắn là vậy.
- Ừ, nghe hay đấy! – Tôi mỉa mai. – Cậu nói đúng, Scarlett. Đại học rất quan trọng, nhưng đây là con của cậu. Cậu phải luôn bên cạnh đứa trẻ, bởi vì nó sẽ rất cần cậu, hiểu không!
- Con của tớ. – Cậu ấy lặp lại, giọng Scarlett vọng lại qua những căn buồng màu xanh thẫm. – Ừ, con của tớ.
Rồi tôi nghe thấy âm thanh ấy: tiếng cửa mở cót két, không phải từ ngoài vào, mà gần hơn nhiều, ngay sau lưng tôi. Tôi quay lại và vô cùng sững sờ. Không hiểu sao tôi lại không phát hiện một đôi chân, và người đó đã nghe tất tần tật câu chuyện. Nhưng mọi chuyện còn tồi tệ hơn thế nữa. Tệ hơn rất nhiều khi người đó là Ginny.
- Ôi, lạy Chúa! – Ginny Tabor khoác một chiếc áo len màu trắng, đứng như trời trồng sau lưng tôi, miệng há hốc, và thốt lên khi tôi quay người đối diện cô ta. – Ôi, lạy Chúa!
Scarlett nhắm mắt lại, đưa hai tay lên ôm mặt. Không gian đặc quánh đến mức tôi có thể nghe được cả tiếng “O… O…” từ mấy cái đèn neon. Tất cả lặng im như tờ.
- Tớ sẽ không nói với bất kỳ ai. – Ginny mau mắn đáp và bước lùi ra cửa, vẻ bối rối. – Tớ thề đấy. Tớ sẽ không nói gì cả.
- Ginny, không… – Tôi lắp bắp.
- Không, tớ sẽ không nói gì cả. – Ginny nói to hơn, càng bước lùi nhanh hơn, đâm sầm vào cánh cửa và giật mạnh cái tay nắm. – Tớ thề đấy! – Cô ta lặp lại rồi lướt nhanh ra ngoài. Cánh cửa đóng sầm lại trước mắt chúng tôi, để lại một vệt sáng chớp nhoáng trước khi tôi thấy cô ta biến mất.
Vào giờ trưa, nhiều ánh nhìn khác lạ đổ vào tôi và Scarlett khi cả hai đi ra xe Macon. Mọi người liếc nhanh xuống bụng Scarlett, cứ như đứa bé đang chực chờ chui ra bất cứ lúc nào. Chúng tôi ăn trưa trong chiếc Toyota đỗ ngay trong bãi xe phía sau siêu thị Zip.
- Kể cũng ngộ thật! – Scarlett nói, hoàn tất nốt phần hotdog thứ hai. – Giờ khi mọi người biết hết cả rồi thì tớ lại ngấu nghiến ăn thế này.
- Ăn chầm chậm thôi. – Tôi lo lắng. – Đừng nhanh quá.
- Tớ ổn mà. – Cậu ấy trả lời, còn Macon với tay xoa chân tôi. Suốt tiết Thể dục hôm nay, tôi tự trách mình vì đã bị Ginny Tabor chơi xỏ, khiến bí mật của Scarlett lan khắp trường như lửa bùng lém qua bãi cỏ khô.
- Và tớ cũng chẳng giận cậu đâu, thế nên đừng nhìn tớ như thể cậu đang mong tớ trút cơn thịnh nộ ngay lập tức.
- Tớ xin lỗi. – Ít nhất đã là lần thứ hai mươi tôi thốt lên câu đó. – Tớ thật sự xin lỗi, Scarlett à.
- Sao phải xin lỗi tớ? Đâu phải lỗi của cậu, tất cả là do con nhỏ Ginny Tabor nhiều chuyện. Chấm hết. Thôi quên nó đi, giờ thì mọi người cũng biết cả rồi.
- Trời ơi! – Tôi nói còn Macon tròn mắt. Suốt từ ban nãy, tôi đã nghĩ ra hàng ngàn cách để giết Ginny bằng tay không. – Tớ thật sự xin lỗi cậu đấy Scarlett.
- Thôi ngay đi và đưa bịch khoai tây đây cho tớ. – Scarlett cắt ngang, đập tay lên vai tôi.
- Cậu nên đưa nhanh đi. – Macon khuyên rồi giằng bịch khoai tây ra khỏi người tôi. – Nếu không Scarlett xơi luôn cái thảm xe của tớ bây giờ.
- Tớ đói quá đi mất! – Scarlett vừa nói vừa nhai ngồm ngoàm. – Bây giờ, tớ phải ăn cho hai nhân khẩu cơ mà.
- Nhưng cậu không nên ăn hotdog. – Macon quay lại đáp lại. – Ít ra là không được ăn thường xuyên. Cậu cần nhiều trái cây và rau củ, protein và yogurt nữa. À, cả vitamin C cũng rất quan trọng. Dưa lưới này, cam và ớt xanh…tất cả những thứ có chứa Vitamin C ấy.
Chúng tôi kinh ngạc nhìn Macon.
- Sao? – Cậu ấy hỏi lại.
- Từ bao giờ cậu trở thành bác sĩ sản khoa thế nhỉ? – Tôi hỏi.
- Tớ không biết. – Macon ngượng ngập đáp. – À… không phải đâu. Đó chỉ là mấy kiến thức cơ bản thôi mà.
- Tớ phải ăn dưa lưới hả? – Scarlett hỏi lại trong lúc nhón nốt mấy miếng khoai tây chiên cuối cùng.
- Vitamin C. – Macon bắt đầu khởi động lại xe. – Ý tớ là Vitamin C rất quan trọng.
Khi chúng tôi quay lại sau bữa trưa, mọi người vẫn chăm chăm nhìn, quên cả chuyện trò khi bọn tôi bước qua. Macon chỉ im lặng bước đi mà không thèm để ý đến ai, trong khi mặt Scarlett khá quạu quọ, còn tôi thì tự hỏi không biết có phải cậu ấy lại ngửi thấy mùi hotdog ở đâu đây không.
- Ôi, làm ơn đi. Bộ chưa bao giờ thấy người ta mang thai sao! – Macon nói khi chúng tôi đi ngang qua cái “loa phát thanh” Ginny Tabor. Cô nàng đang đứng kế Elizabeth Gunderson, và cả hai đều nhìn chằm chằm vào Scarlett. Tôi dám chắc họ lại đang nghĩ đến Michael.
- Macon! – Tôi cằn nhằn – Cậu nói nhiều quá đấy!
Scarlett vẫn tiếp tục thẳng bước, như thể đó là cách duy nhất khiến mọi người thôi không xì xầm nữa. Tôi không rõ đâu mới là điều thật sự chấn động họ đến thế: vì Scarlett mang thai hay vì đứa trẻ là con của Michael? Tất nhiên, ở trường tôi vẫn xảy ra việc nữ sinh mang thai, nhưng hầu hết họ thường bảo lưu việc học ở trường vài tháng, sau đó quay lại với một tấm hình em bé kẹp vào trong ví. Một số sẽ vô tư đưa con vào gửi tại khu nhà trẻ (33) , nơi các em bé sẽ chơi đu trên mấy cái thang leo hay lẫm chẫm chạy đến hàng rào, nhìn mẹ chúng đi ngang qua, trên đường vào lớp học. Riêng với những người như chúng tôi, như Scarlett, sẽ không bao giờ làm điều tương tự. Bởi nếu làm như thế, mọi thứ sẽ phải ở trong vòng bí mật, phải thận trọng, và thứ tồn tại chỉ là lác đác những tin đồn mà thiên hạ chẳng bao giờ chứng minh được.
Mọi thứ đã trở nên khác biệt. Người ta có thể đã bắt đầu lãng quên Michael Sherwood, nhưng giờ đây sẽ lại mất khá lâu để bất cứ ai trong chúng tôi muốn quên cậu ấy một lần nữa.