← Quay lại trang sách

CHƯƠNG X

Nhìn này, đến tháng thứ tư, em bé sẽ tập mút, nuốt và bắt đầu mọc răng. Các ngón chân và ngón tay cũng dần thành hình rõ ràng hơn. – Scarlett nói rồi chuyền cho tôi quyển tạp chí.

- Ngạc nhiên ha, tớ tưởng cậu chỉ ăn hotdog và uống nước cam thôi chứ!

Đã là tháng thứ tư của thai kỳ và hai đứa tôi đang chờ đến lượt khám thai định kỳ của Scarlett. Sở dĩ tôi luôn phải đi cùng vì cô bạn thân của tôi sợ ống nghe và bác sĩ, và nếu tôi có mặt thì cậu ấy sẽ thấy an tâm hơn. Nhờ vậy mà tôi được đặc cách tạm hoãn “thi hành án” vì các tội sau: (1) lén đi chơi với Macon và (2) về nhà sau giờ giới nghiêm. Có lẽ tôi đã thành chuyên gia trong lĩnh vực bị cấm túc và trong tương lai, tôi nên viết sách hoặc tổ chức các buổi hội thảo về chủ đề đó chăng.

- Tớ đã ăn uống bình thường lại rồi. – Scarlett trả lời và đổi tư thế ngồi. Cậu ấy mặc áo đầm hở lưng, cố gắng che giấu những phần cơ thể đang nảy nở. Phía sau Scarlett, ngay trên tường là một tấm poster với dòng chữ Quá trình sinh sản của phụ nữ . Tôi cố gắng không nhìn vào nó mà chuyển ánh mắt sang hình mấy chú gà tây và người hành hương được gắn xung quanh đó. Còn hai tuần nữa là đến lễ Tạ ơn.

- Nhưng cậu ăn ít rau xanh lắm đấy! Mấy lá xà-lách trong hamburger có được tính đâu! – Tôi nói.

- Thôi đi! – Scarlett ngả lưng ra sau và lấy tay xoa bụng. Mấy tuần gần đây, vóc dáng cậu ấy đã bắt đầu thay đổi, hông phình ra vừa phải trong khi ngực lại phát triển hơn hẳn. Cậu ấy nói đó là ích lợi duy nhất trong suốt quá trình mang thai này.

Có tiếng gõ cửa và một bác sĩ bước vào phòng. Đó là bác sĩ Roberts và trên tay cô ấy là một bìa hồ sơ. Cô mặc quần jeans xanh và mang giày thể thao màu hồng nhạt, còn mái tóc quăn được hất gọn ra sau.

- Xin chào! – Cô ấy cất giọng, nhìn xuống tập bìa và bắt đầu ghi chép. – Scarlett, hôm nay em thấy thế nào?

- Em khỏe ạ. – Scarlett trả lời, rồi bắt đầu vặn vẹo bàn tay, dấu hiệu của sự thiếu thành thật. Trong lúc đó, tôi cố tập trung vào câu chuyện về Elvis (34) trong quyển tạp chí Đời sống .

- Xem nào, cái thai đã được mười sáu tuần. – Bác sĩ Roberts nhìn biểu đồ và nói tiếp. – Em có gặp vấn đề gì và có thắc mắc gì không?

- Không ạ. – Scarlett nói lí nhí. Tôi liếc nhìn cậu ấy. – Thật ra thì không ạ.

- Em có bị đau đầu, chảy máu cam hay bị táo bón không?

- Dạ không.

- Xạo! – Tôi nói lớn.

- Cậu im đi! – Scarlett vặc lại tôi và quay sang nói với cô Roberts. – Bạn ấy không biết gì đâu ạ.

- Thế em là ai? Chị em của Scarlett à? – Bác sĩ quay sang nhìn tôi và kẹp tập hồ sơ sang bên hông.

- Em là bạn của Scatlett ạ. Vì bạn ấy rất sợ bệnh viện và bác sĩ nên sẽ chẳng chịu nói gì đâu ạ.

- Thế à. – Bác sĩ Roberts mỉm cười. – Nào Scarlett, tôi hiểu việc mang thai dễ khiến ta lo lắng và sợ hãi thế nào, đặc biệt ở lứa tuổi của em. Nhưng em cần trung thực với tôi, vì thai nhi và vì chính em nữa. Việc bác sĩ nắm được diễn biến sức khỏe thai phụ là rất quan trọng và cần thiết.

- Cô ấy nói đúng đấy! – Tôi chêm vào và Scarlett liếc xéo tôi. Thế là tôi đành quay lại chúi mũi vào tờ báo.

Scarlett lấy tay mân mê mép áo và ngập ngừng:

- Dạo gần đây, em rất hay ợ nóng và thấy hoa mắt.

- Điều đó là bình thường thôi. – Bác sĩ nói rồi đỡ Scarlett ngồi dựa lưng ra sau. Cô ấy luồn tay dưới lớp vải váy, đặt lên bụng Scarlett kiểm tra và đặt ống nghe lên. – Em có thấy thèm ăn hơn không?

- Có ạ. Em ăn liên tục.

- Thế là tốt đấy! Em nhớ phải bổ sung nhiều protein và vitamin C nhé. Lát nữa, tôi sẽ đưa cho em một bản hướng dẫn và chúng ta sẽ thảo luận với nhau sau. – Bác sĩ Roberts cất ống nghe đi và xem xét hồ sơ một lúc. – Huyết áp ổn định, mẫu nước tiểu cũng lấy rồi. Em còn thắc mắc gì nữa không?

Scarlett khẽ liếc tôi, nhưng tôi chỉ im lặng lật từng trang báo và đọc cả chuyên trang chính trị, giả vờ như không nghe thấy gì cả.

- Thật ra… – Scarlett nói khẽ. – Em muốn hỏi là có đau lắm không ạ?

- Cái gì đau?

- Khi sinh ấy ạ. Có đau lắm không bác sĩ?

Bác sĩ Roberts mỉm cười và trả lời Scarlett:

- Còn tùy thuộc vào từng trường hợp, nhưng nếu nói không đau đớn chút nào thì rõ là đang gạt em. Điều đó cũng tùy thuộc vào phương pháp sinh em chọn nữa. Một số phụ nữ thích sinh thường hơn, nghĩa là không muốn dùng thuốc hay bất cứ biện pháp nào cả. Có rất nhiều khóa học dành cho các bà mẹ và tôi rất khuyến khích em tham dự, ở đó người ta sẽ hướng dẫn em cách hít thở và nó sẽ giúp em rất nhiều trong quá trình sinh nở.

- Nhưng cô vừa nói là có đau đớn.

- Tôi nói còn tùy thuộc nhiều thứ, Scarlett. Thành thật mà nói thì sẽ phải đau đớn. Nhưng em thấy đấy, biết bao nhiêu người đã trải qua chuyện sinh nở, nhờ vậy mà mới có chúng ta ngày hôm nay. Nó sẽ không khủng khiếp lắm đâu, em hiểu chứ?

- Vâng ạ. – Scarlett trả lời miễn cưỡng và đưa tay xoa xoa bụng.

- Cậu sẽ cần đến thuốc giảm đau thôi. Hoặc là tốt nhất thì người ta nên đánh cậu bất tỉnh, bằng một cái gậy bóng chày chẳng hạn. – Tôi nói đùa khi cả hai rời khỏi phòng khám và đến cửa hàng Milton. Hôm nay, chúng tôi có ca trực từ mười hai giờ đến sáu giờ chiều. Tôi lái xe còn Scarlett co người trong chiếc ghế và thở dài.

- Tớ biết, nhưng như thế sẽ có hại cho con tớ.

- Cái gậy ấy hả?

- Không, thuốc ấy. Tớ nên tham dự một lớp tập huấn để học cách hít thở đều đặn.

- Lớp kỹ thuật Lamaze ấy hả? (35)

- Ừ, đại loại vậy. Chắc mẹ sẽ đi cùng tớ. – Scarlett lật qua lật lại tập tài liệu mà bác sĩ Roberts vừa đưa khi nãy, tất cả đều in hình những phụ nữ mang thai với vẻ mặt viên mãn ngay trên trang bìa.

- Dĩ nhiên cô Marion sẽ đi chứ! Rồi khi cậu trở dạ, cô ấy cũng sẽ ở bên cạnh cậu. Như thế thì tốt quá!

- Tớ không biết nữa. Mẹ vẫn cứ nói mãi về chuyện cho đứa bé đi, như thể trăm phần trăm là mẹ sẽ làm điều đó. Mẹ tớ đã liên lạc với cả trung tâm bảo trợ trẻ em rồi.

- Cô ấy sẽ đổi ý thôi.

- Có thể mẹ cũng đang nói câu ấy về tớ đấy! Không sớm thì muộn, một trong hai người sẽ phải thua cuộc. – Chúng tôi đã đến bãi đỗ xe của siêu thị, thứ bảy nào xe cộ của khách đi mua sắm cũng đậu kín nơi đây.

Chiều hôm ấy, sau khi đã tính tiền cho khoảng một ngàn đứa con nít ồn ào mua đến cả trăm lít sữa, mấy trăm trái chuối và Coca giảm béo chai hai lít, tôi nhìn xuống hàng người đang đợi tính tiền tại quầy của mình và phát hiện ra mẹ. Mẹ đang đọc tạp chí Nội trợ đảm đang , trên tay cầm một chai rượu. Mẹ mỉm cười khi thấy tôi và đưa tay lên vẫy vẫy. Cho đến tận lúc này, mẹ vẫn thường xúc động đôi chút khi thấy tôi đang làm việc.

- Chào con! – Mẹ nói vui vẻ khi đến gần quầy và đặt chai rượu xuống trước mặt tôi.

- Vâng ạ. – Tôi đáp lại và quét nó qua máy rồi nhấn nút tính tiền.

- Mấy giờ con xong việc?

- Sáu giờ ạ.

Sau lưng tôi, tiếng Scarlett đang đôi co với một ông khách về giá bán của mấy trái nho: “Bảy đô-la tám mươi chín xu chứ, thưa ông?”.

- Chúng ta đi ăn tối nhé! – Mẹ nói và đưa cho tôi tờ mười đô-la. – Hôm nay mẹ mời.

- Con không biết, con đang mệt.

- Mẹ muốn nói chuyện với con. Mẹ sẽ đón con đấy. – Mẹ tôi đáp.

Dòng người đã đầy lên và các vị khách hàng bắt đầu sốt ruột. Cũng giống như tôi, họ không muốn phí thời gian với màn nài nỉ của mẹ con tôi.

- Nhưng mẹ, con không…

Tôi bối rối, trong lúc mẹ cầm lấy chai rượu và tiền thừa rồi tiến thẳng ra cửa, nói với lại:

- Sáu giờ tối nay mẹ sẽ đợi con.

Mẹ tôi đi khuất, để mặc tôi ở lại với một ông khách béo ú cầm hai hộp bánh ngọt thập cẩm Super Snax và một chai rượu Old English. Dạo gần đây, để đối phó với tôi, mẹ chuyển sang dùng phương pháp nhanh-gọn-quyết liệt. Trong suốt buổi chiều hôm đó, tôi mải suy nghĩ xem mẹ đang lên kế hoạch gì và định dùng mưu kế gì với tôi nữa đây.

Mẹ đón tôi đúng sáu giờ chiều và vẫn để xe nổ máy khi đợi tôi ở khu bốc dỡ hàng. Khi tôi vào trong, mẹ nhìn tôi mỉm cười thân thiện khiến tôi áy náy khôn tả vì những nghi ngại của mình trong suốt buổi chiều.

Chúng tôi đến một nhà hàng buffet pizza Ý ở gần nhà, các bàn ăn tại đây đều trải khăn ca-rô. Sau khi dùng xong khoảng nửa miếng pizza xúc xích bò heo, rắc thêm tiêu rồi trò chuyện đôi ba câu về trường lớp và công việc tại cửa hàng Milton, mẹ khẽ dựa lưng vào thành ghế và nói với tôi:

- Mẹ muốn nói chuyện với con về Macon.

Cách mẹ gọi “Macon” khiến người ta có thể lầm tưởng rằng mẹ biết cậu ấy, thậm chí họ có thể là bạn cũng nên.

- Ừ, thành thật mà nói, Halley, mẹ không hài lòng với mối quan hệ này. – Mẹ nói và đưa cốc lên khẽ hớp một ngụm nước.

Thôi đi, mẹ đâu có ở vào vị trí của con . – Tôi nghĩ thầm nhưng không nói gì. Giờ thì tôi chắc chắn rằng đây sẽ không phải là một cuộc thảo luận hay đối thoại song phương để tôi có thể bày tỏ ý kiến của mình. Tôi hiểu rất rõ mẹ, tôi hiểu nét mặt và từng tiếng thở dài trong giọng nói của mẹ. Tất cả đều đang ngầm chuyển tải thông điệp.

- Dạo gần đây, kể từ khi cặp kè với Macon, con trốn học, phá luật và luôn có thái độ đối đầu với bố mẹ. Thành thật mà nói, mẹ không còn nhận ra con nữa, Halley à.

Rõ ràng là mẹ đã định sẵn từng câu từng chữ, thậm chí có lẽ mẹ đã vạch sẵn một dàn bài dựa trên những quyển sách của mẹ. Tôi vẫn tiếp tục im lặng nhón một miếng pizza nhưng cảm giác ngon miệng đã tan biến đâu mất. Trong lúc đó, mẹ vẫn tiếp tục nói.

- Ngay cả diện mạo của con cũng thay đổi. – Mẹ đã cao giọng hơn, còn tôi rụt người lại trong chiếc ghế của mình. Đây rõ ràng không phải là nơi thích hợp để nói những chuyện này. – Người con đầy mùi thuốc lá mỗi khi về đến nhà, mặt mũi bơ phờ và lơ đễnh. Con không bao giờ nhắc đến chuyện học hành với bố mẹ nữa. Con ngày càng xa cách bố mẹ.

Xa cách . À, đúng đấy. Nếu mẹ không bám lấy tôi như đỉa thì chắc tôi đã biến đi từ đời nào rồi.

- Tất cả đều là những dấu hiệu đáng ngại mà mẹ vẫn thường khuyên các bậc phụ huynh phải để tâm đến. – Mẹ tiếp tục.

- Con chẳng làm gì cả. Con chỉ về trễ hai mươi phút thôi.

- Vấn đề không phải chuyện về trễ, con biết rõ điều đó, Halley. – Mẹ tôi ngừng lại khi nhân viên phục vụ tiến đến đưa thêm bánh mì, rồi hạ giọng xuống và tiếp tục. – Macon gây ảnh hưởng không tốt đến con.

Mẹ nói về Macon cứ như thể đang nói về thực phẩm, không phải là ớt chuông hay cam mà là một thanh sô-cô-la nhớp nháp vậy.

- Mẹ thì biết gì về cậu ấy chứ. – Tôi nói.

- Là bởi vì con có bao giờ muốn nói với mẹ về cậu ta đâu! – Mẹ thả phịch cái khăn ăn xuống đĩa. – Mẹ đã cho con hết cơ hội này đến cơ hội khác để chứng minh là mẹ sai. Mẹ đã cố để thảo luận…

- Làm gì có thảo luận chứ. – Tôi ngáp dài. – Mẹ có sẵn định kiến trong đầu rồi, mẹ ghét cậu ấy. Và xét cho cùng thì chuyện này cũng chẳng liên quan đến cậu ấy.

- Tất cả những gì mẹ biết là cậu ta lái xe như thằng điên, cũng không sống ở Lakeview. – Mẹ nói và dí sát mặt vào mặt tôi. – Còn con, Halley, con sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu ta, như nói dối bố mẹ và nhiều chuyện khác nữa. Điều mẹ không biết chính là hai đứa đã làm gì và mọi chuyện đi xa đến mức nào như có nghiện ngập hoặc gì gì nữa không.

- Nghiện ngập? – Tôi lặp lại và cười lớn. – Trời ạ, những gì mẹ nghĩ đến chỉ là nghiện ngập thôi sao.

Mẹ tôi không cười, mà hạ giọng:

- Bố mẹ đã bàn về việc này. Cả hai quyết định con sẽ không được gặp cậu ta nữa.

- Cái gì? – Tôi nói, dạ dày quặn lên và nóng bừng. – Bố mẹ không thể làm như vậy. Bố mẹ không có quyền đó.

Mẹ ngả lưng ra phía sau, dựa vào thành ghế và khoanh tay lại. Rõ ràng mọi thứ không diễn ra theo đúng ý mẹ. Đây không phải là văn phòng của mẹ và tôi cũng chẳng phải một bệnh nhân để mẹ có thể bắt ép. Nhưng tôi không biết mẹ nghĩ gì, phải chăng mẹ nghĩ mình đang ban phát ân huệ cho tôi?

- Halley, những việc làm gần đây của con khiến bố mẹ không còn sự lựa chọn nào khác. Mẹ không nghĩ con biết tự ý thức được rằng một lỗi lầm nhỏ có thể dễ dàng phá hỏng cả cuộc đời con. Chỉ cần một sự lựa chọn sai lầm thôi là…

- Mẹ sắp nhắc đến Scarlett chứ gì! – Tôi lắc đầu, quá mệt mỏi với việc phải tranh luận và trăn trở về tương lai sắp tới của mình.

- Không. Mẹ đang nói đến chuyện con gia nhập đám bạn xấu, bị ảnh hưởng rồi làm những chuyện con chưa sẵn sàng. Những việc mà con không muốn làm. Con đâu biết được Macon dính dáng vào những gì chứ.

Tôi thực sự ghét cái cách mẹ liên tục nhắc đến tên cậu ấy.

- Ngoài xã hội có biết bao điều nguy hại, trong khi con còn quá non nớt. Con cũng giống như mẹ, Halley, con luôn có xu hướng không nhìn người khác theo đúng bản chất thật sự của họ.

Tôi ngồi yên quan sát gương mặt điềm tĩnh của mẹ, khi mẹ nói với tôi rằng tôi đang cảm thấy thế nào, tôi nghĩ gì và về mọi chuyện khác nữa. Trong suy nghĩ của mẹ, tôi như một bài toán đố do mẹ tạo ra và vì thế mẹ nghĩ mình sẽ luôn biết cách giải. Và nếu không thể duy trì được sự gần gũi giữa hai mẹ con thì mẹ sẽ cố bắt tôi ngồi yên ở một vị trí mà mẹ muốn.

- Mẹ sai rồi. – Tôi nói rành rọt, biết chắc rằng mình sắp thốt ra những lời khó nghe để sớm kết thúc chuyện này. Tôi thậm chí đã kéo ghế đứng dậy. – Con sẽ không bị ảnh hưởng, con cũng không non nớt. Và con không hề giống như mẹ.

Giọt nước đã tràn ly. Khuôn mặt mẹ trống rỗng sững sờ, như thể tôi vừa nhoài người qua và tát vào mặt mẹ.

Mẹ muốn xa cách? – Tôi nghĩ thầm. – Vậy thì sẽ có xa cách .

Mẹ tôi ngồi yên trên ghế, cố giữ giọng bình tĩnh:

- Ngồi xuống, Halley. Ngồi xuống ngay.

Tôi đứng yên đó, lòng chỉ nghĩ đến việc chạy ra khỏi cửa và hòa nhập vào thế giới bí mật của Macon – với những tiệm bánh pizza, những hẻm hóc và ngõ vắng hay cùng nhau lái xe đến căn phòng áp mái của cậu ấy và biến mất ở đó. Mãi mãi.

- Con ngồi xuống. – Mẹ lặp lại. Mẹ đang nhìn vào một điểm vô định vượt qua đỉnh đầu tôi và xa xăm đến tận bãi đỗ xe. Mẹ khẽ chớp mắt liên tục và tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài não nề của mẹ.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, trong lúc mẹ lau miệng bằng chiếc khăn ăn rồi vẫy tay ra hiệu cho người bồi bàn. Chúng tôi thanh toán hóa đơn và trở ra bãi đỗ xe, cả hai tuyệt nhiên không ai nói với ai lời nào. Dọc đường về nhà tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những ngôi nhà trôi tuột lại phía sau lưng và nhớ đến khe vực Grand Canyon – nơi mênh mông rộng lớn khó chinh phục – tựa hồ như rất nhiều sự việc ngay lúc này đây.

Khi về đến nhà chúng tôi lái xe ngang qua chỗ chú Steve đang bước ra khỏi chiếc Huyndai đỗ ngay trước cửa nhà Scarlett. Chú ấy mang theo hoa như thường lệ, nhưng hôm nay lại mặc một chiếc áo jacket bằng vải tuýt mòn bạc có nhiều miếng vá ở khuỷu tay. Lần này, không cần đến Scarlett mà tự tôi cũng nhìn ra dấu hiệu nhận dạng của “đức ngài” Vlad “Dracula”: đôi giày ống. Nó không phải loại bình thường mà rất to, làm bằng da và kim loại với gót giày dày và những khóa kéo, khiến tôi như nghe thấy những tiếng lanh canh do kim loại va chạm trong tai mình, dù cửa kính xe đang đóng kín, cách âm. Đôi giày ống như của các chiến binh ấy lộ ra dưới ống quần chú Steve, chẳng khác nào chú ấy vừa dùng nó dẫm đạp lên đầu kẻ thù. Chú vẫy tay nồng nhiệt khi thấy chúng tôi đi ngang qua, còn mẹ, do vẫn còn cáu kỉnh, nên chỉ đưa tay lên vẫy lại cho có lệ.

Mẹ và tôi vẫn im lặng tận khi vào nhà bếp. Bố đang nghe điện thoại, lưng hướng phía chúng tôi. Khi bố quay ra, tôi biết ngay có chuyện gì đó không ổn.

- Xin đợi một chút! – Bố nói vào ống nghe rồi lấy tay che lại. – Julie. Mẹ gặp chuyện rồi.

Mẹ tôi đặt túi xách xuống:

- Sao? Có chuyện gì hả anh?

- Mẹ bị ngã, chấn thương nặng lắm em ạ. Cũng may hàng xóm phát hiện ra, nhưng cũng phải mất một lúc lâu.

- Mẹ bị ngã? – Giọng mẹ tôi hốt hoảng.

- Bác sĩ Robbins đấy! – Bố nói và đưa điện thoại cho mẹ. – Anh đi gọi điện đặt vé máy bay đây.

Mẹ tôi đón chiếc điện thoại từ tay bố và hít một hơi thật sâu, trong khi bố siết nhẹ vai mẹ trấn an rồi đi thẳng đến bàn làm việc. Tôi đứng ngay cánh cửa và nín thở chờ đợi.

- Xin chào, tôi là Julie Cooke đây. Vâng, chồng tôi có nói… Vâng, tôi biết. Bác sĩ có biết mẹ tôi ngã lúc nào không? Vâng, vâng, được rồi.

Trong lúc nghe điện thoại, mẹ vẫn nhìn thẳng vào tôi một cách vô thức. Cái nhìn đó không phải kiểu nhìn chăm chú hay để nhận ra sự tồn tại của tôi. Chỉ đơn thuần là nhìn về phía tôi, thật điềm tĩnh, như thể tôi là điều duy nhất giúp mẹ trấn tĩnh lại.

- Chồng tôi đang đặt vé máy bay, tôi sẽ đến đó sớm nhất có thể. Bà ấy có đau đớn lắm không thưa bác sĩ?... Vâng, dĩ nhiên rồi ạ. Vậy là ca phẫu thuật sẽ bắt đầu lúc sáu giờ sáng mai, tôi sẽ… tôi sẽ đến đó sớm nhất có thể. Vâng ạ. Cảm ơn bác sĩ vô cùng. Chào bác sĩ.

Mẹ tôi gác máy và quay lưng lại với tôi. Mẹ đứng yên đó, tay vẫn chưa rời chiếc điện thoại. Tôi thấy lưng mẹ căng lên và hai xương vai nhô ra.

- Bà ngoại con bị thương. – Mẹ nói khẽ nhưng vẫn không quay lưng lại. – Bà ngã và bị gãy xương sườn, sáng mai bác sĩ sẽ phải phẫu thuật hông cho bà. Bà cứ nằm một chỗ ở nhà một lúc lâu rồi người ta mới phát hiện ra.

Nói đến đó, mẹ tôi nghẹn lời và giọng bắt đầu run run.

- Bà sẽ không sao chứ ạ?

Từ hành lang vẳng lại tiếng bố đang hỏi lịch trình và các thông tin khác về chuyến bay.

Tôi thấy bờ vai mẹ thõng xuống, rồi lại căng lên. Mẹ hít một hơi dài và quay lại, gương mặt điềm tĩnh:

- Mẹ không biết con ạ. Chúng ta phải chờ thôi.

- Mẹ… – Tôi lên tiếng, cố nghĩ xem nên nói điều gì để hàn gắn lại khoảng cách mà tôi vừa mới tạo ra chỉ vì không muốn chia sẻ và mở lòng mình với mẹ.

- Julie! – Từ trên lầu bố tôi gọi to. – Một giờ nữa sẽ có chuyến bay, nhưng em phải nghỉ chặng khá lâu ở Baltimore. Anh nghĩ đây là chuyến nhanh nhất rồi.

- Không sao. – Mẹ đáp lại, giọng bình tĩnh. – Anh đặt vé đi, em sẽ chuẩn bị đồ đạc.

- Mẹ ơi, con…

- Con yêu, không có thời gian đâu. – Mẹ nói nhanh rồi đi ngang qua tôi, vai mẹ huých vào người tôi – Mẹ phải đi chuẩn bị đây.

Thế là tôi vào phòng mình và ngồi yên trên giường, với bài tập toán trên tay và cửa phòng để mở. Tôi nghe thấy tiếng tủ quần áo đóng mở, tiếng mẹ gói ghém đồ đạc và giọng trấn an của bố. Nhưng tệ nhất là khi im lặng bao trùm khắp căn nhà, dù tôi đã cố rướn người lên nghe ngóng, mong bắt lấy dù chỉ một từ hay một âm thanh nhỏ bé nhất. Nếu so với những dồn nén ứ đọng trong lòng người, bất cứ điều gì ở đời cũng đều trở nên tốt đẹp cả. Tôi biết mẹ cần được khóc.

Mẹ bước vào phòng, ôm tôi và khẽ xoa dầu tôi như hồi còn bé. Mẹ nói tôi không cần phải lo lắng, rằng mẹ sẽ gọi điện và rồi tất cả sẽ ổn. Mẹ đã quên những lời tôi nói lúc nãy và tất cả những gì mới xảy ra vào bữa tối. Vậy thôi, chỉ cần một cú điện thoại, mẹ lại trở về là một đứa con gái bé bỏng của một người mẹ.