← Quay lại trang sách

CHƯƠNG XI

Việc mẹ vắng nhà đồng nghĩa với việc tôi tạm thời được “trả tự do”. Theo thống kê từ hãng truyền thông Arbitron(36), chương trình radio sáng của bố vẫn giữ tỷ lệ người nghe cao ngất ngưởng, cũng có nghĩa là bố tôi sẽ bận rộn suốt các buổi trưa và buổi tối để chuẩn bị cho các sự kiện quảng bá. Suốt mấy tháng qua, bố đã thua cá cược vài lần với các thính giả trên sóng. Một lần khiến bố phải biểu diễn tại một quán bar trong vùng trước sự chứng kiến của cả trăm người đang tiệc tùng tại đó, và trình diễn thì không được “tốt đẹp” cho lắm. Rồi sau đó, cơn phấn khích lại “kéo” luôn bố vào một trận đấu vật với một người đàn ông có biệt hiệu “nhà vô địch” tại khách sạn Hilton nhân một buổi quyên góp từ thiện; sự kiện này khiến khắp người bố bầm dập, phải bó nẹp mũi suốt một tuần. Và bố, như thường lệ, rất khoái chí với những trò đó. Sáng nào trên đường đến trường, tôi cũng nghe bố ca cẩm về chuyện cạn kiệt ý tưởng để rồi tất cả kết thúc với hàng tá câu bông đùa của bố.

Lẽ dĩ nhiên, chuông điện thoại nhà tôi reo liên tục, và ở đầu dây bên kia là giọng nói đầy căng thẳng của chú Lottie, người chịu trách nhiệm sắp xếp và lên lịch các hoạt động truyền thông của bố như đến các khu trung tâm thương mại, hội họp hoặc tham dự các buổi diễn thuyết, “đấu khẩu” của các chính trị gia.

Trong khi mẹ khăng khăng là bố không còn nhỏ và ngây ngô đến mức cần đến những thứ tào lao đó thì sự thực là bố con tôi giờ đây không có thời gian gặp nhau nhiều. Nói đơn giản là bố ít chú ý đến tôi hẳn đi. Thường thì khuya lắc khuya lơ, bố con tôi mới gặp nhau được chốc lát, khi tôi đi ngang phòng bố mẹ để vào nhà tắm đánh răng. Và thế là giữa hai bố con hình thành một thỏa thuận ngầm: nếu tôi có mặt vào đúng giờ quy định, bố sẽ chẳng hỏi han gì. Dù sao thì mẹ cũng chỉ vắng nhà có bốn ngày.

Dĩ nhiên thời gian này tôi gặp Macon suốt. Cậu ấy thường đưa tôi đến chỗ làm sau giờ học, rồi sau đó lại đón tôi về nhà. Scarlett xưa nay vẫn cho tôi quá giang nhưng bây giờ, bà mẹ tương lai này cũng bận rộn hệt như bố tôi vậy. Scarlett đang cố làm tăng ca để kiếm thêm tiền mua quần áo và các vật dụng khác cho em bé, ngoài ra cậu ấy dành nhiều thời gian cho Cameron – người luôn làm Scarlett cười và hay nghịch chân cậu ấy. Cuối cùng, cô Bagbie, chuyên viên tư vấn tâm lý ở trường tôi cũng thuyết phục được Scarlett tham dự nhóm Đồng hành cùng các bà mẹ nhí , họ hội họp tại trường hai buổi chiều mỗi tuần. Ban đầu, Scarlett không muốn đi, nhưng rồi khi phát hiện ra những thành viên còn lại, một số mang thai, số khác thậm chí đã có con nhỏ, cậu ấy thấy bớt lạc lõng hơn hẳn. Scarlett – như xưa nay vốn vậy – là người có thể kết bạn ở bất cứ đâu.

Macon và tôi rất hạnh phúc. Hôm thứ hai, bọn tôi không thèm đến trường mà dành toàn bộ thời gian lái xe lang thang, ăn McDonald’s và lê la đến tận bờ sông. Tối hôm đó, khi nhà trường gọi điện đến thì bố lại không có nhà, và thế là tôi dễ dàng trình bày cái cớ bị ốm trong lúc mẹ đi vắng. Macon đã giả mạo được chữ ký của mẹ tôi và cậu ấy sẵn lòng múa bút vào tất cả những giấy tờ nào mà tôi cần.

Mẹ gọi về nhà mỗi tối, luôn hỏi tôi những câu thường lệ về chuyện học hành và công việc hoặc bố con có nhớ chăm sóc nhau không. Mẹ nói rất nhớ tôi và báo là bà ngoại Halley đang dần hồi phục. Mẹ cũng nói mẹ thấy tiếc vì chúng tôi đã tranh cãi, giải thích rằng mẹ biết rất khó cho tôi nếu bị buộc phải rời xa Macon, nhưng đến một lúc nào đấy tôi sẽ hiểu điều đó là đúng đắn. Ở đầu dây bên này, tôi luôn gật gù với mẹ trong lúc nhìn Macon lái xe đi, ánh đèn quét ngang mặt tôi và lắng nghe tiếng còi inh ỏi dần xa tít. Tôi tự bênh vực, tự trấn an mình là chẳng có gì phải áy náy, bởi chính mẹ đã không công bằng với tôi và luôn cố áp đặt luật lệ theo ý mẹ. Tự an ủi như thế đôi khi cũng thoải mái thật, nhưng không phải lúc nào cũng vậy.

Buổi tối trước khi hai bố con tôi chuẩn bị đến Buffalo để nghỉ lễ Tạ ơn, Macon đón tôi từ chỗ làm về nhà. Khi chúng tôi dừng xe, bên trong ngôi nhà vẫn tối đen.

- Bố cậu đâu rồi? – Macon hỏi và tắt máy xe.

- Tớ không biết, chắc vẫn đang làm việc ở đài. – Tôi trả lời và xoay người nhặt chiếc ba-lô từ ghế sau rồi mở cửa.

Khi tôi nhoài người vào trong hôn tạm biệt Macon, cậu ấy kéo tôi lại, mắt vẫn nhìn vào trong nhà. Bên kia đường, ngọn đèn trước nhà Scarlett đã sáng, cô Marion đang ngồi xem ti-vi trong phòng khách, chân gác lên cái bàn trà. Trong nhà bếp, Scarlett đang đứng ngay kệ và khuấy thứ gì đó.

- Này, mình sẽ lại gặp nhau sau khi tớ đi nghỉ lễ về mà! - Tôi đặt tay lên vuốt ve cổ Macon.

- Cậu không mời tớ vào nhà sao?

- Vào nhà? – Tôi hỏi lại. Macon chưa bao giờ yêu cầu tôi điều đó. – Cậu muốn vào nhà à?

- Dĩ nhiên rồi! – Macon mở cửa xe, rồi cả hai chúng tôi bước lên lối đi, ngang qua bụi hoa cúc của mẹ và tiến đến bậc thang trước cửa nhà. Một tờ báo nằm chỏng chơ ngay trước cửa và vài chiếc lá xào xạc bay ngang qua. Có vẻ như trời sắp mưa.

Tôi lục lọi khắp ba-lô, tìm chiếc chìa khóa rồi mở cửa và giữ yên đó, trong khi một tiếng gầm lớn bất chợt vang dội trên bầu trời. Không cần nhìn lên, tôi cũng biết một chiếc máy bay đang đến gần, và khung cửa sổ bắt đầu rung lắc.

- Ôi trời, ồn kinh khủng! – Macon giật mình.

- Ừ, vào giờ này thì ồn lắm. – Tôi đáp lại. – Cứ đến chập tối là máy bay bay nhiều lắm.

Bên trong ngôi nhà tối đen nên tôi phải chạm vào tường để tìm công tắc điện. Ngay khi ánh đèn vừa lóa lên trên đầu chúng tôi thì có một tiếng “póp”, thêm một ánh chớp nữa và căn nhà lại tối đen như mực.

- Đợi một chút! Để tớ bật đèn khác lên. – Tôi thả chiếc ba-lô xuống trong lúc Macon bước vào, vài chiếc lá vẫn còn bay ngang chân cậu ấy.

Và rồi tôi cảm nhận được vòng tay ấm áp của Macon ôm tôi từ phía sau, trong khi bàn tay mát lạnh của cậu ấy đặt lên bụng tôi. Macon hôn tôi ngay trong bóng tối nơi góc riêng của bố mẹ tôi. Dường như bóng tối trong căn nhà trống này chẳng hề gây trở ngại cho cậu ấy, Macon dìu tôi qua phòng khách, ngồi xuống ghế dài và ngả người tôi xuống, nằm đè lên chiếc gối thêu của mẹ. Tôi hôn đáp lại Macon, để yên cho bàn tay cậu ấy kéo áo tôi lên và cảm nhận hơi ấm của chân cậu ấy vắt qua chân tôi. Từ xa vọng lại tiếng rền rĩ của một chiếc máy bay khác.

- Macon, bố tớ có thể về nhà bất cứ lúc nào! – Tôi nói, dần lấy lại nhịp thở.

Macon vẫn không ngừng hôn, đôi bàn tay tiếp tục khám phá cơ thể tôi. Rõ ràng câu nói vừa rồi chưa đủ để đe dọa với cậu ấy.

- Macon! – Tôi khẽ đẩy cậu ấy ra. – Tớ nghiêm túc đấy!

- Được rồi, được rồi. – Cậu ấy ngồi lên, đập đập vào mấy cái gối. – Mà máu mạo hiểm của cậu biến đâu mất rồi, Halley?

- Cậu không biết bố tớ đâu!

Tôi nói như thể bố mình là một lão già độc ác chuyên cầm súng đuổi đám con trai chạy thục mạng qua sân vậy. Để Macon vào nhà đã là một chuyện hết sức liều lĩnh rồi, bố mà bắt quả tang chúng tôi ở trong bóng tối thế này thì càng tệ hơn nữa.

Tôi đứng dậy đi vào nhà bếp và khẽ bật đèn. Tất cả những đồ vật quen thuộc bấy lâu bỗng chốc hóa xa lạ với ánh mắt của Macon dõi theo phía sau. Tôi tự hỏi, không biết cậu ấy đang nghĩ gì.

- Cậu có muốn uống gì không? – Tôi mở cánh cửa tủ lạnh.

- Không. – Macon đáp lại, kéo ghế ở bàn ăn ra và ngồi xuống.

Tôi đang cúi người nhìn vào trong tủ lạnh tìm một lon nước ngọt thì bất thình lình, giọng nói của bố vang lên, hệt như người thật vừa trườn đến đứng ngay sau lưng tôi. Thề có Chúa, giây phút ấy tôi chết điếng người.

“Ồ, chúng tôi đang có mặt ở trung tâm thương mại Lakeview, tại cửa hàng giặt sấy quần áo mới của gia đình Simpson. Tôi là Brian và tôi phải chia sẻ với các bạn rằng trước đây, tôi đã từng đến rất nhiều cửa hàng giặt sấy, nhưng nơi này hoàn toàn khác biệt. Này nhé, Herb và Mary Simpson nhờ chút kiến thức về loại hình kinh doanh này, thế nên…”

Khuôn mặt tôi ngay lập tức nóng bừng, máu chạy rần rần khắp người. Tôi vẫn như thế, ngay cả khi đã nhận ra đó chỉ là giọng nói của bố trên radio và quay lại, chỉ thấy mỗi Macon đang mỉm cười, một bàn tay vẫn còn nằm trên nút khởi động máy cát-xét.

- Chẳng vui chút nào đâu! – Tôi nói và kéo ghế ngồi xuống cạnh Macon. Cậu ấy vặn nhỏ âm lượng lại, tiếng bố giờ chỉ còn ở mức thì thầm. Bố đang nói gì đó về việc các dịch vụ chăm sóc khách hàng đa số đều rất tẻ nhạt và cứng nhắc.

Macon ngỏ ý muốn lên thăm phòng của tôi. Tôi biết tại sao cậu ấy lại yêu cầu điều đó, nhưng vẫn nắm tay đưa Macon bước lên các bậc thang tối mò. Cậu ấy đi qua đi lại trước giường ngủ của tôi, dựa người vào cánh cửa kiếng săm soi chiếc huy chương thể thao tôi đạt được cách đây nhiều năm, cả tấm hình chụp tôi và Scarlett đang làm trò, cười toe trước ống kính trong quầy ảnh ở trung tâm thương mại. Macon nằm dài trên giường tôi như thể cậu ấy là chủ sở hữu của nó vậy. Rồi cậu ấy bắt đầu hôn tôi. Tôi mở mắt nhìn thẳng qua đầu Macon, dừng lại ngay trên đỉnh kệ sách trước mặt – chỗ con búp bê Alexander mà bà ngoại Halley đã tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ mười của tôi. Đó là con búp bê Scarlett O’Hara mặc váy và đội nón màu xanh trắng. Chỉ tích tắc vài giây sau, tôi đã nhắm mắt lại và để mặc mình trôi đi giữa mặc cảm tội lỗi. Khuôn mặt mẹ lướt ngang trong tâm trí, báo hiệu rằng tôi đang để mọi việc sai lầm đến mức nào.

Ngoài trời, những chiếc máy bay vẫn đều đặn lướt ngang bầu trời, khiến cửa sổ ngôi nhà rung lắc dữ dội. Macon vẫn tiếp tục đưa bàn tay mân mê chỗ lưng quần của tôi và kéo nó xuống thấp hơn một chút, trong lúc tôi cố đẩy cậu ấy ra. Chúng tôi bật chiếc đồng hồ có gắn radio trong phòng lên để theo dõi lộ trình của bố tôi, nhưng chỉ được một lúc, điện lại tắt ngấm, để lại mình tôi và Macon cùng với màn đêm yên lặng. Đôi môi Macon không ngừng mơn trớn vành tai tôi, giọng cậu ấy nhỏ nhẹ thì thầm ngay sát bên tai và những ngón tay cậu ấy khẽ vuốt ve gáy tóc tôi. Từng cử động đều điệu nghệ, khiến tôi mê mẩn chìm đắm vào sự vuốt ve ấy cho đến khi…

- Đừng! – Tôi giật mình, chụp vội bàn tay Macon lại khi cậu ấy định cởi khóa quần jeans của tôi. – Không được đâu, Macon!

- Tại sao lại không? – Giọng cậu ấy nôn nóng.

- Cậu biết tại sao mà.

- Không, tớ chẳng biết gì cả.

- Macon!

- Vậy vấn đề là gì hả, Halley? – Macon hỏi và lăn người ra nằm ngửa trên giường, tựa đầu lên gối. Áo sơ mi của Macon đã mở nút từ lúc nào, một bàn tay cậu ấy vẫn còn đặt trên bụng tôi, những ngón tay trải dài trên da thịt tôi.

- Vấn đề ở chỗ đây là nhà tớ, giường tớ, và bố tớ thì có thể về nhà bất cứ lúc nào. Tớ sẽ chết chắc cho mà xem!

Macon xoay người qua bật chiếc radio lên, giọng bố tôi ngay lập tức vang khắp căn phòng. “Vì vậy hãy đến với cửa hàng giặt sấy nhà Simpson, giá cả ưu đãi, rất nhiều giải thưởng và có cả bánh ngọt nữa – có bánh ngọt nữa phải không nào? – Vâng, làm sao mà bạn có thể từ chối bánh ngọt nhỉ! Tôi là Brian và chương trình sẽ tiếp tục đến chín giờ tối.” – Macon nằm yên đó nhìn tôi và chứng minh rằng tôi đã sai lầm.

- Đây không phải chuyện đùa. – Tôi nói và nhoài người đưa tay bật đèn. Mọi thứ quanh căn phòng bỗng chốc hiện ra, chúng đều là những đồ vật quen thuộc: chiếc giường ngủ của tôi, cái thảm của tôi, những con thú nhồi bông của tôi nằm ngay ngắn trên ngăn thứ ba trong cái kệ sách cũng của tôi. Ở đó có cả một con heo nhỏ xíu màu xanh lá mà Noah Vaughn đã mua tặng tôi vào dịp Valentine cách đây hai năm. Noah không bao giờ đưa tay xuống xa hơn cổ tôi và cũng không bao giờ tìm đủ thứ mưu mẹo để đột nhập vào những nơi chốn riêng tư tôi luôn cố bảo vệ bằng mọi giá. Đối với cậu ấy, được nắm tay tôi đã đủ hạnh phúc lắm rồi.

- Halley. – Macon nhẹ giọng. – Tớ đã vô cùng kiên nhẫn, và phải chờ đợi rất lâu rồi. Đã gần ba tháng rồi đấy.

- Như thế không gọi là lâu! – Tôi đáp lại, tay mân mê chỗ sờn trên chiếc chăn bông.

- Đối với tớ là thế. – Macon lăn sát lại gần và gối đầu vào lòng tôi. Bỗng nhiên, tôi có cảm giác như trước đây cậu ấy đã từng thực hiện những hành động này rồi. – Hãy suy nghĩ đến chuyện này, được không? Chúng mình sẽ cẩn thận, tớ hứa đấy!

- Tớ sẽ nghĩ tới. – Tôi hứa và luồn tay vào tóc Macon. Cậu ấy nhắm mắt lại. Tôi thực sự đã cân nhắc về chuyện đó. Nhưng mỗi khi chuẩn bị mềm lòng, chuẩn bị cởi bỏ những nghi ngại và cất đi sự phòng vệ của mình, tôi lại nghĩ đến Scarlett. Rõ ràng là chẳng có gì khó hiểu. Chẳng phải chính Scarlett cũng từng nghĩ chỉ cần cẩn thận là xong sao.

Một lúc sau, Macon rời đi. Cậu ấy không muốn nán lại xem ti-vi hoặc trò chuyện. Có điều gì đó đã thay đổi, tôi có thể cảm nhận được nó dù trước đây tôi chưa từng trải nghiệm. Giống như những con rùa con sẽ tự động biết bơi ngay khi vừa chào đời vậy. Chúng biết rõ điều đó. Cũng như tôi biết rõ mình sẽ mất Macon sớm thôi nếu không chịu ngủ với cậu ấy. Macon hôn tạm biệt tôi và bước đi, còn tôi cứ đứng yên đó, ngay ngưỡng cửa còn mở toang, nhìn cậu ấy đi khỏi và nghe tiếng còi khi chiếc xe rẽ ở góc đường như thường lệ.

Khi bóng Macon xa dần, tôi bắt đầu nghĩ đến hình ảnh bức phác họa với những mảng màu sắc đang dần được hình thành bên trong. Đó chính là tôi trước đây, cũng là tôi của hiện tại. Tôi băn khoăn liệu sau những thay đổi dồn dập và táo bạo suốt mấy tháng qua, nếu thêm một nữa thì có khiến mọi việc trở nên nghiêm trọng không? Nhưng tôi lại nhớ đến Scarlett, luôn luôn là Scarlett. Và lớp màu mới mẻ với sắc thẫm đặc biệt ấy là thứ mà tôi vẫn chưa sẵn sàng đón nhận.

Khi tôi qua nhà Scarlett để chào tạm biệt, thức ăn nằm ngổn ngang trên bàn ăn, tràn lên cả kệ bếp còn bà mẹ tương lai lại đang ngồi xổm trên nền nhà, cạnh cái xô và tay cầm nùi giẻ cọ rửa các ngăn tủ lạnh.

- Cậu có ngửi thấy mùi gì không? – Scarlett lên tiếng trước khi tôi kịp mở miệng, và không quay đầu lại. Giác quan của các bà bầu thường đặc biệt thính nhạy, nên thỉnh thoảng Scarlett đóng luôn vai một nhà tiên tri.

- Mùi gì cơ?

- Cậu không ngửi thấy sao? – Bây giờ Scarlett đã quay lại và dứ cái nùi giẻ trước mặt tôi, hít một hơi và nhắm mắt lại. – Đây, cái mùi tanh ôi này này!

Tôi hít vào, nhưng chẳng thấy bất cứ gì ngoài mùi nước khử Clorox từ cái xô.

- Có gì đâu chứ.

- Trời ạ! – Scarlett bám vào tủ lạnh, đứng dậy. Dạo này, chỉ đôi bàn chân thì không thể đỡ được Scarlett nữa, thêm vào đó, cái bụng bầu cũng đã khiến cậu ấy mất thăng bằng vài lần. – Cameron cũng không ngửi thấy gì cả, cậu ấy nói tớ bị hoang tưởng. Nhưng tớ thề đấy, cái mùi này nồng nặc tới buồn nôn cơ mà. Mỗi lần lau chùi là tớ phải nhịn thở đến khi nào xong thì thôi.

Tôi nhìn vào quyển cẩm nang mang thai đang nằm trên bàn và được mở ngay đúng chương nói về tháng thứ năm sắp đến của Scarlett. Tôi lật qua mấy trang sách trong lúc cậu ấy cúi xuống ngăn đựng rau xanh, khịt khịt mũi và điên cuồng lau chùi.

- Trang bảy mươi tư, đoạn cuối có nói này: “Khứu giác của bạn sẽ đặc biệt nhạy cảm trong suốt thời kỳ mang thai, dẫn đến việc thay đổi thói quen ăn uống”. – Tôi lấy ngón tay rà theo từng con chữ và đọc lớn,

- Tớ không tin được là cậu chẳng ngửi thấy mùi gì cả. – Scarlett vẫn tiếp tục lẩm bẩm và không thèm đếm xỉa đến tôi.

- Chứ cậu tính làm gì, chẳng lẽ lau chùi toàn bộ ngôi nhà à? – Tôi châm chọc khi thấy Scarlett chộp cái đĩa đựng bơ, đưa lên mũi kiểm tra và nhúng nó vào cái xô khử mùi.

- Ừ, nếu tớ buộc phải làm vậy.

- Cậu đúng là điên thật.

- Không hề, tớ đang mang thai và tớ không nên kiềm chế mỗi khi thấy khó chịu. Bác sĩ đã khuyên như thế, và cậu nên im ngay đi.

Tôi kéo ghế ngồi xuống và gác tay lên bàn. Những lúc ngồi trong phòng bếp nhà Scarlett, tôi thường nhớ đến những năm tháng chúng tôi đã cùng nhau trải qua ở đây, ngay tại cái bàn này, cùng với chiếc radio lúc nào cũng mở lớn. Suốt những ngày hè dài đằng đẵng, chúng tôi đã cùng nhau làm bánh sô-cô-la rồi để chân trần khiêu vũ trên sàn nhà trải thảm, trong tiếng nhạc ầm ĩ.

Tôi ngồi yên đó chăm chú nghiên cứu về tháng thứ năm của thai kỳ.

- Xem này, đến tháng Mười hai này, chứng táo bón vẫn sẽ tiếp tục, chân thường bị chuột rút và mắt cá chân sẽ lồi ra.

- Hay nhỉ! – Scarlett lại ngồi xuống bằng gót chân và ném cái khăn vào trong xô. – Còn gì nữa không?

- À… để xem, các vết rạn nứt trên da sẽ xuất hiện và khoái cảm đạt được sẽ hoặc dễ dàng hoặc khó khăn hơn tùy từng trường hợp.

Scarlett quay lại, khẽ gạt mấy sợi tóc đang dính vào mặt cô ấy.

- Halley, làm ơn đi!

- Tớ chỉ đọc những gì sách viết thôi.

- Ừ, lẽ ra cậu và mọi người nên biết chuyện cực khoái không phải là mối quan tâm hàng đầu của tớ chứ. Tớ thấy thích thú với việc tìm xem cái gì đang bốc mùi trong nhà bếp này hơn đấy!

Rõ ràng là tôi vẫn không cảm thấy gì, nhưng tốt nhất không nên tranh cãi nữa. Đến bây giờ, Scarlett vẫn làm chủ được tình hình và tôi rất hãnh diện về điều đó. Cậu ấy cố ăn nhiều hơn và đi bộ quanh dãy nhà nửa giờ đồng hồ mỗi ngày vì nghe đâu đi bộ sẽ tốt cho em bé sau này. Scarlett còn đọc đủ thứ sách dạy chăm sóc con cái, trừ những bài báo hoặc sách tham khảo về việc cho con nuôi mà cô Marion thường đặt trên cái bàn xoay hoặc ngay tại giường ngủ Scarlett, kèm theo tấm danh thiếp của những người muốn nhận con nuôi. Vì bất đắc dĩ mà Scarlett phải chịu đựng tất cả những thứ ấy, nhưng rõ là cậu ấy sẽ cố nuôi đứa bé. Vốn dĩ từ xưa đến nay, Scarlett luôn tự mình lựa chọn và sẽ theo đuổi đến cùng sự lựa chọn ấy, và tất cả những thứ khác sẽ chỉ là vô nghĩa.

- Scarlett này! – Tôi gọi.

- Ừ? – Giọng cậu ấy nghèn nghẹt. Scarlett đang chúi đầu thăm dò đám thịt cá và ngăn đựng pho mát.

- Điều gì khiến cậu quyết định quan hệ với cậu ấy?

Scarlett nhoài người ra và khẽ quay đầu lại:

- Sao cậu hỏi thế?

- Tớ không biết. Tớ chỉ thắc mắc thôi. – Tôi nhún vai.

- Cậu đã ngủ với Macon rồi à?

- Không, dĩ nhiên là chưa!

- Nhưng cậu ta muốn điều đó, phải không?

- Không phải, thật ra cũng không hẳn. – Tôi nghịch nghịch cái bàn xoay. – Cậu ấy có nhắc tới, chỉ vậy thôi.

Scarlett bước đến ngồi cạnh tôi và đưa tay vuốt tóc ra sau, khắp người sặc mùi thuốc tẩy.

- Rồi cậu trả lời sao?

- Tớ nói là tớ sẽ suy nghĩ.

Scarlett dựa người ra sau, vẻ mặt chăm chú:

- Nhưng cậu có muốn thế không?

- Tớ không biết nữa. Nhưng cậu ấy muốn. Vả lại, đối với Macon thì điều đó cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì, cậu biết đấy. Vì vậy cậu ấy không hiểu sao tớ lại xem trọng chuyện đó đến vậy.

- Vớ vẩn. – Scarlett nói đơn giản. – Cậu ấy biết rõ tại sao.

- Không phải như thế! Ý tớ là tớ thực sự thích Macon. Tớ thích loại người như cậu ấy, thật ra chuyện này cũng không phải quá to tát. Nó chỉ là, nói sao nhỉ, giống như cậu từng làm vậy thôi.

- Halley! – Scarlett lắc đầu. – Vấn đề không phải nằm ở Macon. Quan trọng là ở cậu. Cậu không nên làm những chuyện mà cậu chưa sẵn sàng.

- Tớ đã sẵn sàng rồi. – Tôi đáp.

- Thật không, Halley?

- Thế lúc đó, cậu có sẵn sàng không? – Tôi hỏi lại.

Câu hỏi khiến Scarlett im lặng. Cậu ấy xoa xoa bụng, hệt như vừa nuốt phải một thứ gì đó khó nhằn.

- Tớ không biết. Có thể là không. Tớ yêu Michael và đó là một buổi tối vượt quá giới hạn thường lệ. Sau đó thì tớ nhận ra đó là một sai lầm, về rất nhiều thứ.

- Bởi vì chuyện đã xong rồi.

- Đúng vậy. Và còn rất nhiều lý do khác nữa Halley. Nhưng tớ không thể thuyết giáo cho cậu, bởi ngay đến tớ khi ấy cũng đang tin là mình đúng đắn. Tớ đâu có biết ngày hôm sau cậu ấy sẽ ra đi mãi mãi. Ý tớ là Michael mất ấy. Nhưng cậu phải cân nhắc điều đó.

- Rằng có thể Macon cũng sẽ chết sao?

- Không phải chết. – Scarlett đáp lại nhẹ nhàng, nhưng những gợn sóng lăn tăn lại phảng phất qua gương mặt cậu ấy bất cứ khi nào nhắc đến chuyện này. Tôi bất chợt nhận ra rằng những đợt sóng ngầm ấy vẫn bám theo Scarlett dai dẳng từ đó đến nay. – Ý tớ là tớ yêu Michael rất nhiều, nhưng tớ không hề biết rõ về cậu ấy. Chỉ mới một mùa hè thôi mà, Halley. Rất nhiều chuyện có thể xảy ra vào mùa thu sau đó. Tớ sẽ không bao giờ biết được.

- Thật ra thì Macon rất muốn chuyện đó, ngay bây giờ ấy. Cậu ấy càng ngày càng nhắc nhiều đến nó.

- Nếu cậu đồng ý, mọi chuyện sẽ khác hẳn. – Scarlett trả lời. – Chắc chắn như thế. Và nếu như Macon ra đi, cậu không chỉ mất một mình cậu ấy mà còn nhiều thứ khác nữa. Vậy nên phải suy nghĩ thật kỹ đó, Halley. Thật kỹ càng!