← Quay lại trang sách

CHƯƠNG XIII

Giờ đã là tháng thứ năm của thai kỳ và Scarlett khó mà che giấu cái thai được nữa. Bụng thì to lên, khuôn mặt luôn ửng hồng và thậm chí cái tạp dề đồng phục màu ô-liu của cửa hàng Milton cũng không thể giúp gì cho Scarlett. Vào tuần đầu tiên của tháng Mười hai, ông Averby đã gọi cậu ấy đến nói chuyện riêng trong văn phòng. Tôi cũng đi theo để ủng hộ tinh thần Scarlett.

- Nào, Scarlett, tôi không thể làm ngơ việc gần đây cháu có một… à… một sự thay đổi.

- Thay đổi ạ? – Scarlett hỏi lại. Cậu ấy thích buộc mọi người nói thẳng tên điều tế nhị mà họ cố tránh.

- Ừ, à… tôi tình cờ thấy… à không, tôi để ý thấy hình như cháu sắp sinh hả?

- Sắp sinh? – Scarlett lặp lại và gật đầu. – Vâng, cháu đang mang thai ạ.

- Ừ. – Ông Averby nói nhanh, trông có vẻ rất lúng túng. – Thế nên tôi tự hỏi không biết ta có nên thảo luận đôi chút về vấn đề này không nhỉ.

- Cháu thấy không cần đâu ạ. – Scarlett đáp và trở người trên ghế. Dạo gần đây, thân hình “đồ sộ” đã khiến cậu ấy không còn thoải mái như trước.

- À…không, nhưng tôi nghĩ mình cũng nên quan tâm đến, vì biết đâu sẽ có nhiều vấn đề phát sinh ở vị trí của cháu. – Ông Averby đang cố diễn đạt cho suôn nỗi lo ngại về sự tổn hại danh tiếng mà Milton’s – Siêu thị gia đình lý tưởng của mọi nhà sẽ gặp phải nếu khách hàng phát hiện ra nhân viên thu ngân của ông mang thai khi mới mười sáu tuổi. Đó có thể là một tấm gương không tốt cho trẻ vị thành niên, hay việc kinh doanh ở cửa hàng đang gặp vấn đề. Vân vân và vân vân.

- Cháu lại nghĩ khác ạ! – Scarlett vui vẻ đáp lại. – Bác sĩ nói việc cháu đứng nhiều cũng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe, miễn là cháu không đứng liên tục suốt nhiều giờ. Vả lại, công việc của cháu không hề bị ảnh hưởng, bác Averby ạ!

- Bạn ấy là một nhân viên giỏi mà bác, đã từng nhận danh hiệu “Nhân viên xuất sắc nhất tháng Tám” đấy! – Tôi phụ họa.

- Đúng thế ạ! – Scarlett nhoẻn cười với tôi.

Cậu ấy từng nói là sẽ không vì xấu hổ mà bỏ việc. Và họ cũng không thể sa thải Scarlett. Như thế là phạm luật, chính nhóm Đồng hành cùng các bà mẹ nhí đã cho cậu ấy biết.

- À, cháu đúng là nhân viên xuất sắc. – Ông Averby đáp, lúc này ông ấy bắt đầu cọ quậy trên ghế, vẻ bối rối. – Nhưng hiện giờ, tôi không biết cháu thấy thế nào khi tiếp tục làm việc ở đây. Nếu muốn, ta có thể giảm bớt giờ làm hoặc thảo luận đến việc…

- Không, không ạ! Cháu thấy rất tốt. – Scarlett ngắt lời ông ấy. – Dù sao thì cháu rất cảm ơn vì bác đã quan tâm ạ.

Giờ thì ông Averby đã hoàn toàn nản chí. Vậy là xong.

- Ừ, tôi cũng đoán thế. Cảm ơn cháu, Scarlett. Nếu gặp vấn đề gì hãy cho tôi biết nhé!

- Cảm ơn bác ạ. – Scarlett đáp, rồi chúng tôi đứng dậy ra khỏi văn phòng và khép cánh cửa lại phía sau. Cả hai đi ngang qua quầy thực phẩm khô và ngũ cốc trong khi Scarlett bắt đầu cười khúc khích và dừng lại lấy hơi.

- Tội nghiệp ông ấy! – Tôi nói trong lúc cậu ấy dựa vào kệ hàng, vẫn rúc rích cười. – Chắc ông ấy không ngờ tới nhỉ.

- Ừ, ông Averby cứ nghĩ tớ sẽ vui vẻ nghỉ việc. – Scarlett tựa người vào quầy cà phê nhập khẩu. – Tớ đâu có xấu hổ, Halley. Tớ biết mình đúng và họ sẽ không bắt tớ đổi ý được đâu.

- Tớ hiểu cậu mà.

Tôi nói và bất giác tự hỏi tại sao những điều đúng đắn luôn vấp phải quá nhiều sự phản đối như vậy, trong khi bạn cứ tưởng rằng đó hẳn phải là con đường bằng phẳng nhất. Và tôi bắt đầu nhận ra mình sẽ phải nỗ lực đấu tranh rất nhiều nếu muốn được người khác công nhận.

Tháng Mười hai đã đến, khắp nơi ngập tràn sắc xanh đỏ và kim tuyến lấp lánh. Tại cửa hàng, tiếng nhạc lễ vang lên không dứt và bản Jingle Bells mở đi mở lại hết lần này đến lần khác. Và tôi vẫn chưa đưa ra được quyết định về chuyện với Macon. Lý do duy nhất khiến tôi còn chần chừ là bởi ngoại trừ những lúc đi học, cả hai không gặp nhau nhiều, mà khi ở trường thì đâu cần phải lo mọi chuyện sẽ đi quá xa. Tôi cũng bận rộn với việc tăng ca tại Milton và chăm sóc Scarlett. Đây là lúc cậu ấy cần đến tôi hơn bao giờ hết. Tôi lái xe đưa Scarlett đi khám định kỳ, đẩy giúp xe hàng trong lúc cậu ấy nhẩm tính giá tiền của cái cũi trẻ em và xe tập đi, lại còn phải đưa Scarlett đi ăn kem sô-cô-la vị dâu rừng vào tối muộn vì cậu ấy thèm nó vô cùng. Tôi cũng ngồi bên cạnh, xem Scarlett thảo hết bức thư này đến bức thư khác cho bác Sherwood, hiện đang ở Florida. Bức nào cũng bắt đầu với câu: “Cô hẳn không biết cháu, nhưng… ”. Đó luôn là đoạn dễ nhất. Những phần sau khó khăn hơn nhiều.

Macon dạo này cũng khá bận rộn. Cậu ấy luôn trốn học về sớm, đôi khi không thèm đến lớp và chỉ gọi cho tôi được vài phút rồi lại cúp máy gấp. Giờ đây, Macon cũng không thể ghé nhà hoặc đưa đón tôi vì như vậy là quá lộ liễu. Mẹ tôi không còn nhắc đến cậu ấy nhiều, mẹ nghĩ những quy định mới của mẹ vẫn được tôi “chấp hành” nghiêm túc. Dù sao đi nữa, mẹ cũng đang “bù đầu” với công việc và sắp xếp chuyển chỗ điều trị cho bà ngoại.

- Cậu ấy có vẻ khang khác, không giống như lúc trước. – Một buổi trưa, tôi buột miệng than phiền với Scarlett khi cả hai ngồi trên giường cậu ấy đọc tạp chí. Tôi cầm trên tay tờ Elle , còn trong tay Scarlett là cuốn Working Mother . Cameron đang ở dưới lầu pha chế món Kool-Aid – thức uống yêu thích gần đây của Scarlett. Anh chàng cho vào món uống rất nhiều đường theo đúng ý Scarlett, dù người bình thường khi uống món này vào có thể sẽ nhức đầu kinh khủng.

- Halley, cậu đọc tạp chí Cosmo rồi đấy. Cậu biết rõ là không có mối quan hệ nào nồng nhiệt mãi được. Đó là điều tự nhiên thôi.

- Cậu nghĩ thế à?

- Ừ, dĩ nhiên. – Scarlett đáp và tiếp tục lật thêm một trang báo.

Thật ra, vẫn có vài lần trong tháng, khi Giáng sinh nhàm chán đang đến, tôi phải ngăn Macon lại khi bàn tay cậu ấy đi quá giới hạn cho phép. Hai lần ở nhà cậu ấy vào tối thứ sáu, chúng tôi nằm trên giường và gần gũi đến mức suýt không thể cưỡng lại được. Một lần khác trong xe của Macon, khi cậu ấy đỗ lại bên hồ, ngoài trời lạnh giá và cậu ấy phải bất ngờ buông tôi ra, lắc mạnh đầu trong bóng tối. Cậu ấy vốn không như thế. Tôi cũng cảm thấy rất khó xử.

- Cậu có yêu Macon không? – Một lần Scarlett hỏi sau khi nghe tôi tâm sự. Chúng tôi đang ngồi nghỉ giải lao trong kho hàng ở siêu thị Milton, xung quanh chất đầy những thùng nước ép cà chua.

- Có chứ. – Tôi chưa bao giờ nói ra, nhưng rõ là tôi yêu Macon.

- Vậy Macon có yêu cậu không?

- Có. – Tôi lấp liếm.

Scarlett cắn một miếng bánh và hỏi tiếp:

- Nhưng cậu ấy đã ngỏ lời với cậu chưa?

- Không, không hẳn.

Scarlett ngồi yên không nói thêm gì. Nhưng tôi hiểu ý.

- Chẳng qua đó cũng chỉ như hình thức thôi mà. Ý tớ là những câu như “Cậu có yêu tớ không?”. Như thể nó quyết định tất cả vậy. Nếu Macon nói “Có” thì tớ sẽ ngủ với cậu ấy, còn ngược lại thì không à?

- Tớ không có ý như thế. – Scarlett trả lời rành rọt. – Ý của tớ là tớ mong Macon sẽ nói ra trước khi cậu quyết định tiến xa hơn.

- Đó chỉ là ba tiếng bình thường (39) thôi mà. – Tôi nhấm nhẳng uống nốt phần Coca của mình. – Nhiều người vẫn quan hệ với nhau mà có cần phải nói yêu nhau đâu.

Scarlett ngồi dựa lưng ra sau và co chân ngang bụng:

- Nhưng những người đó không phải là cậu và tớ, Halley. Chúng ta không giống họ.

Mẹ tôi vốn là người thích bày vẽ và hay nghiêm trọng hóa vấn đề. Vì thế, mẹ rất thích các kỳ lễ. Khi bữa tối mừng lễ Tạ ơn kết thúc, gia đình tôi ngay lập tức chuyển sang tiết mục chào đón Giáng sinh và cây thông sẽ được trang hoàng rực rỡ cho đến tận ngày đầu năm mới.

Điều đó khiến bố tôi – người luôn hùng hồn tuyên bố không thích Giáng sinh – càng thêm chán nản. Nếu được tự do như ý muốn, bố hẳn sẽ dỡ ngay cây thông Noel và quẳng nó vào kho chỉ mười giây sau màn mở quà. Thật ra, nếu bố có nhiều “quyền lực” hơn, chúng tôi sẽ không cần đến một cây thông nào trong nhà, ngoại trừ một vài dịp thực sự cần thiết. Và sau khi trao quà tận tay nhau, những thứ ấy cứ việc nằm nguyên đấy trong bao bì (loại giấy gói bố chọn). Việc còn lại của chúng tôi chỉ là ăn một bữa no nê và xem đấu bóng bầu dục. Nhưng bố biết rằng khi kết hôn với mẹ, người nằng nặc đòi tổ chức đám cưới vào tối Giao thừa, “ước mơ” đó là điều xa xỉ. Chẳng có cơ hội nào để thực hiện nó cả.

Tôi cứ đinh ninh kỳ lễ năm nay sẽ bớt rình rang vì tình hình sức khỏe của bà ngoại. Nhưng tôi đã lầm. Hơn tất thảy, đây sẽ phải là lễ Giáng sinh hoàn hảo, là đêm tuyệt diệu nhất đối với gia đình tôi, theo ý mẹ. Sau chuyến thăm bà vào lễ Tạ ơn, tôi đồ rằng mẹ đã dành ra hẳn một ngày để sắp xếp và chuẩn bị mọi thứ. Và rồi chớp nhoáng, các thùng đồ trang trí trong kho trống rỗng, vớ được treo lên và mọi công đoạn cứ thế chạy vèo vèo. Thật sự rất là “bối rối” với mẹ.

- Mình phải đi kiếm một cái cây. – Mẹ tôi hùng hồn ra “tuyên cáo” vào ngày mùng bốn, ngay giữa bữa tối. – Ngay tối nay. Đó là một ý hay khi cả nhà mình cùng đi nhỉ.

Vậy là năm nay, bố lần đầu tiên buộc phải cùng đi chọn cây thông với mẹ, không quên kèm theo tiếng thở dài thậm thượt và vài lời càu nhàu khe khẽ. Truyền thống Giáng sinh duy nhất của bố: quạu quọ hết mình.

- Người ta mở cửa đến tận chín giờ tối đấy! – Mẹ vui vẻ nói và với tay qua đĩa thức ăn đặt gần tôi.

- Nhưng con còn nhiều bài tập lắm ạ! – Tôi thoái thác. Đó là lý do muôn thuở của tôi và bố sẽ luôn khẽ đá vào chân tôi dưới gầm bàn. Nếu bố đi tôi mới đi.

Khu đất chật cứng người khiến mẹ phải mất nửa giờ đồng hồ ngoài trời lạnh giá mới tìm được một cây thông ưng ý. Tôi đứng đợi ngoài xe, mỗi phút trôi qua lại thêm bực dọc khi thấy mẹ đi hết dãy cây này đến dãy khác, còn bố thì cáu kỉnh kéo mẹ đi xem hết cây này đến cây nọ. Những giai điệu giống hệt băng nhạc Giáng sinh mà cửa hàng Milton vẫn thường mở ầm ĩ lại vang lên khắp không gian. Tôi nhớ rõ từng lời, từng nhịp, ngay cả những chỗ ngắt và cứ thế vô tình ngâm nga theo chúng.

- A, Halley!

- Tôi quay lại và thấy Elizabeth Gunderson đang đứng nắm tay một bé gái mặc váy ngắn và áo khoác đông dày cộm. Cả hai có khuôn mặt và màu tóc khá giống nhau. Dạo gần đây, tôi không thường xuyên thấy Elizabeth, vì sau xì-căng-đan của anh bạn trai và cô bạn thân của mình, cô nàng nghỉ học vài tuần: “mổ ruột thừa” là lý do vắng mặt. Nghe đâu Elizabeth đã phải nằm suốt trong bệnh viện, và cũng như mọi tin đồn, nó chẳng bao giờ được xác thực.

- Chào Elizabeth. – Tôi chào, lịch sự mỉm cười đáp lại. Lần này, tôi sẽ không tự biến thành con ngốc câm nín như lần trước nữa.

- Chị Elizabeth, em muốn coi cây tầm gửi! – Bé gái nói và kéo cô nàng về phía tấm bảng gần nơi đăng ký. – Mình đi thôi.

- Đợi đã, Amy. – Elizabeth lạnh lùng nói và kéo cô bé lại. Nhóc con bĩu môi và phụng phịu, dậm dậm một bên chân mang giày ba-lê của nó xuống đất. – Này Halley, cậu đi đâu thế?

- Có gì đâu. Tớ đi công chuyện với gia đình thôi.

- Ừ, tớ cũng thế! – Cô nàng nhìn xuống Amy, con bé đã bỏ tay Elizabeth ra và đang “biểu diễn” động tác xoay vòng giữa hai đứa tôi. – Cậu với Macon thế nào rồi?

- Vẫn tốt đẹp. – Tôi trả lời giọng hờ hững hết mức có thể, mắt không rời cái váy xòe màu hồng của Amy.

- Dạo này tớ thấy cậu ấy ở chỗ Rhetta suốt. Cậu biết Rhetta mà phải không?

Câu trả lời chính xác nhất trong trường hợp này chắc chắn là “Dĩ nhiên rồi!”.

- Tớ không thấy cậu đi chung với Macon, nhưng chắc là do tớ không để ý thôi. – Cô nàng hất ngược mái tóc ra sau, một động tác quen thuộc khiến tôi nhớ đến hình ảnh Elizabeth trong bộ đồ cổ vũ, chân đá cao và tóc tung bay. – Cậu biết đấy, từ khi chia tay Mack, tớ đến đó thường xuyên.

- Rất tiếc về chuyện của cậu.

- Ừ! – Elizabeth thở hắt ra một cụm khói trắng. – Macon rất tuyệt, cậu ấy rất hiểu những chuyện thế này. Cậu may mắn lắm đấy.

Tôi nhìn cô nàng, quên mất mình đang cố tỏ ra thân thiện. Tôi cố đọc ánh mắt của cô nàng để hiểu rõ hơn từng lời cô ta nói, để đoán xem những gì thật sự đã xảy ra ở chỗ Rhetta, nơi tôi chưa bao giờ đến hoặc được mời đến. Elizabeth Gunderson rõ là không bao giờ bị cấm túc, cũng chẳng bị mẹ can thiệp vào cuộc sống. Elizabeth Gunderson muốn đi đâu mà chẳng được.

- Elizabeth! Về nhà thôi con, cả Amy nữa! – Chúng tôi hướng mắt về phía người đàn ông đang đứng cạnh chiếc BMW, cành cây lòa xòa trên nóc xe và tiếng động cơ vẫn để nổ.

- Thôi, ngày mai chắc lại gặp cậu ở trường thôi. – Elizabeth lên tiếng trong lúc Amy chạy về phía chiếc xe.

- Ừ.

Cô ta vẫy tay như thể chúng tôi là bạn bè. Ông bố đóng cửa và cho xe chạy đi. Khi họ rời khỏi, ánh đèn pha quét ngang khuôn mặt khiến tôi phải nheo mắt lại và tự hỏi liệu Elizabeth có đang quan sát mình.

- Tìm được rồi này! – Tiếng mẹ vang lên ngay sau lưng tôi. – Cái cây này gần như hoàn hảo, mà thế là tốt rồi vì bố con có vẻ hết kiên nhẫn rồi.

- Vâng! – Tôi đáp lại.

- Bạn học cùng lớp con đấy à? – Mẹ hỏi khi thấy xe Elizabeth chạy khuất.

- Không ạ. – Tôi thở dài. Giáng sinh tẻ ngắt.

- Mẹ có biết bạn ấy không nhỉ?

- Không. – Tôi khẽ gắt lên. Mẹ cứ nghĩ rằng mẹ biết rõ tất cả mọi người. – Thật ra thì con rất ghét con nhỏ đó.

Mẹ bước lui lại nhìn tôi. Là một chuyên gia tâm lý, mẹ nghĩ mẹ có quyền biết tôi nghĩ gì.

- Con ghét bạn ấy? Nhưng tại sao?

- Không có lý do gì cả. – Tôi thấy hối hận vì đã nói ra với mẹ.

- Ôi, cái cây chết tiệt đây này! – Bố nói bằng cái giọng oang oang hệt như trên radio, khiến vài người phải ngoái nhìn. Bố bước tới đặt phịch nó xuống giữa hai mẹ con, khiến những chiếc lá kim dính đầy lên mặt tôi. – Cái tốt nhất trong bãi đất rồi đấy, hay nói cách khác là cuối cùng bố cũng thuyết phục được mẹ con!

- Chúng ta về nhà thôi, trễ quá rồi. – Mẹ nói và vẫn nhìn tôi qua cái cây. Bạn hẳn sẽ nghĩ là mẹ chưa bao giờ nghe tôi nói mình ghét ai cả.

- Tuyệt! Anh nghĩ ta có thể nhét nó vào sau xe, nếu may mắn.

Bố mẹ vòng ra phía sau xe trong khi tôi ngồi vào ghế trước và đóng sầm cánh cửa. Tôi thật sự rất ghét Elizabeth Gunderson, tôi cũng ghét luôn việc mình sinh ra với một tấm màng trinh tiết để rồi đến một ngày nào đó nó sẽ mất đi. Thậm chí, tôi ghét luôn cả Giáng sinh vì đó là điều tôi có thể làm. Hồi tháng Chín, tôi từng nói với Scarlett là Macon phù hợp với kiểu người như Elizabeth và có lẽ tôi đã đúng. Lúc này đây, chỉ là tôi chưa sẵn sàng để nhận ra một khía cạnh khác của vấn đề: không phải là tôi không phù hợp với Macon, mà là cậu ấy không phù hợp với tôi. Đó là một điều khác hẳn, nhất là đối với những người khó thích nghi và khó tính như tôi.

Chiều hôm sau, thay vì lẽ ra phải ở siêu thị, tôi và Macon về nhà cậu ấy, và như thường lệ, bàn tay cậu ấy tiếp tục mân mê, khám phá cơ thể tôi. Nhưng rồi tôi bất ngờ chộp lấy tay cậu ấy, bật dậy và cất tiếng hỏi:

- Rhetta là ai thế?

Macon nhìn tôi:

- Ai cơ?

- Rhetta.

- Sao cậu hỏi thế?

- Tớ chỉ muốn biết thôi.

Macon thở hắt ra và nằm phịch xuống giường:

- Một người bạn của tớ. Cậu ấy ở khu Coverdale.

- Cậu hay đến đó à? – Tôi biết tôi chẳng khác gì một kẻ nhỏ nhen và đầy ghen tuông, nhưng đó là cách duy nhất để biết sự thật. Tôi đã chuẩn bị, và chẳng bao lâu nữa sẽ tặng Macon một thứ quý giá. Nhưng tôi cần phải chắc chắn.

- Thỉnh thoảng thôi. – Một ngón tay mân mê rốn tôi, cậu ấy đáp bằng giọng lơ đãng. Đối với Macon, điều đó rõ là chẳng có gì to tát. – Mà sao cậu biết Rhetta?

- Elizabeth Gunderson. – Tôi trả lời và chăm chú quan sát khuôn mặt Macon, cố xem xem liệu có một dấu hiệu khả nghi nào khi nghe đến tên của cô nàng không.

- À, thỉnh thoảng cậu ta cũng đến đó. Họ là bạn bè, đại loại thế. – Macon thản nhiên.

- Thế à?

- Ừ!

Tôi quan sát Macon, cậu ta liếc lại tôi và như hiểu ý liền hỏi:

- Gì vậy Halley? Cậu sao thế?

- Không có gì. Tớ chỉ thắc mắc là sao cậu không bao giờ nhắc đến chuyện này, trong khi Elizabeth bảo rằng cô ta gặp cậu ở đó suốt.

- Elizabeth chẳng biết cái quái gì cả.

- Nhưng cô ta nói như thể biết rõ ấy.

- Thế thì sao nào? Là lỗi của tớ chắc? – Macon bắt đầu bực bội. – Trời ạ, Halley, chuyện không có gì hết, hiểu không? Sao chuyện ấy lại quan trọng đến thế?

- Ừ, có quan trọng đâu, trừ chuyện hết phân nửa thời gian tớ không biết cậu ở đâu và làm gì, để rồi phải nghe Elizabeth kể lể là cậu đang ở một nơi mà cậu không bao giờ cho tớ biết. Ở đó và đàn đúm với cô nàng.

- Tớ không đàn đúm với cô ta! Chỉ thỉnh thoảng, tớ và cô ta mới đến cùng một nơi, thế thôi. Tớ không quen bị ai kiểm soát, Halley. Tớ không thể báo cáo với cậu từng giây từng phút về những việc tớ làm, vì có đến phân nửa thời gian, tớ không hiểu nổi mình. – Rồi cậu ấy lắc đầu. – Con người tớ là như thế rồi.

Nhớ lại những ngày tháng trước đây khi mà giờ Thể dục còn là cả cuộc sống với tôi, khi mà tôi và Macon chưa hẹn hò thì mọi chuyện khác hẳn bây giờ. Ngay cả cách đây hai tháng, khi tôi thường xuyên dành cả buổi chiều lang thang cùng Macon, nghe radio dưới bầu trời mùa thu xanh trong, khi ấy chẳng hề có nhiều vấn đề rắc rối và sự im lặng ngột ngạt như thế này. Chúng tôi không nói chuyện và cười đùa nhiều như trước, cũng không còn lang thang cùng nhau nữa. Mọi thứ bắt đầu thu hẹp lại, chỉ là đến nhà Macon, đỗ xe gần hồ nước và cãi vã về chuyện tin tưởng hay những mong đợi. Cũng giống như khi phải đối phó với mẹ vậy.

- Nghe này Halley, cậu phải tin tưởng tớ, được chứ? - Macon nói và vòng tay qua hông kéo tôi lại gần.

- Tớ biết. – Tôi đáp lại. Sẽ rất dễ dàng tin tưởng Macon khi lúc này đây chúng tôi đang nằm giữa bóng tối và cái lạnh của những ngày chớm đông, cậu ấy hôn lên trán tôi và đôi chân trần của tôi quấn lấy chân cậu ấy. Cảm giác khi ấy thật tuyệt, luôn như thế, và mọi người đều sẽ dần tiến đến chuyện ấy. Tất cả, trừ tôi. Tôi gần như muốn thốt lên rằng tôi yêu Macon nhưng rồi cố ngăn mình lại. Cậu ấy phải là người thổ lộ trước và tôi mong mỏi điều ấy biết bao, như trước đây tôi từng mong ngóng cậu ấy bước đến chỗ mình trong tiết Thể dục, khi mà mọi chuyện mới chớm nở.

Feuilleton, feuilleton , tôi lại đọc thầm những từ này trong đầu khi Macon hôn tôi.

Feuilleton, feuilleton , nụ hôn thật đắm đuối và tôi khẽ nhắm mắt, cảm nhận làn da nóng ấm của Macon áp sát vào người, cùng hòa quyện vào hơi thở của cậu ấy.

Feuilleton, feuilleton , bàn tay Macon lần xuống thắt lưng tôi. Tớ yêu cậu. Tớ yêu cậu .

Nhưng không có gì như thế được thốt lên cả, như trước đây thôi. Tôi đẩy tay Macon ra và hôn đáp trả, nhưng cậu ấy giật lại và lắc lắc đầu.

- Cậu sao thế? – Tôi hỏi, dù đã biết rõ lý do.

- Tại tớ phải không? – Macon hỏi lại. – Cậu không muốn làm chuyện đó với tớ phải không?

- Không phải. Dĩ nhiên là không phải, nhưng… sự thực là với tớ, chuyện đó rất quan trọng, Macon à.

- Cậu nói sẽ suy nghĩ cơ mà.

- Có. – Từng giây từng phút. – Tớ có suy nghĩ, Macon ạ.

Cậu ấy ngồi thẳng lại, bàn tay vẫn đặt trên hông tôi.

- Sẽ không thể xảy ra chuyện như Scarlett đâu. Bọn mình sẽ cẩn thận. – Macon đoan chắc.

- Không phải chuyện đó.

- Thế là chuyện gì, Halley? – Macon kinh ngạc nhìn tôi.

- Là tớ. – Tôi đáp lại. Nhưng Macon lại ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ và tôi biết câu trả lời đó không hợp lý chút nào. – Vì con người tớ là như thế.

Chúng tôi lại rơi vào hoàn cảnh hệt như trước giờ vẫn vậy. Đó là khi hai người đứng ở hai bên lằn ranh, mặt đối mặt mà không giải quyết được gì. Một trận hòa bế tắc.

Giáng sinh đang tới, mọi người bỗng trở nên náo nức. Các bà nội trợ đến mua hàng ở Milton đều mặc áo thun dài tay, có in hình con tuần lộc hoặc các vòng hoa Giáng sinh. Ngay cả sếp tôi, ông Averby, cũng đội hẳn một chiếc nón trông như ông già Noel vào ngày trước Giáng sinh. Bố mẹ tôi thì dự hết buổi tiệc này đến buổi tiệc khác, còn tôi nằm trên giường, nghe tiếng hai người khi về đến, chếnh choáng say và cười khúc khích dưới nhà. Việc chuyển bà ngoại Halley đến nhà dưỡng lão đã được thu xếp ổn thỏa và mẹ tôi sẽ quay trở lại đó vào đầu tháng Giêng để hỗ trợ. Tôi nhớ đến bà ngoại trong căn phòng nhỏ xíu, thân hình bé nhỏ của bà so với chiếc giường, và rồi cố gắng xua tan những ý nghĩ chợt ùa đến sau đó.

Chúng tôi đã trang trí xong cây thông, tất cả các hộp quà được xếp ngay ngắn dưới gốc, còn thiệp chúc thì lơ lửng trước mặt lò sưởi. Những dây đèn lấp lánh đã được mắc xong ngoài hiên nhà, các món trang trí lặt vặt nằm rải rác khắp bàn và đầy trên tường. Trong khi đó, bố tôi không ngừng phá đám. Đầu tiên, với một cú hích hơi mạnh bạo bằng cánh tay, bố làm bức tượng ông già Noel mập ú bằng sứ văng ra tít cuối bàn và bắn luôn lên tường; sau đó, một tượng Ba Vua từ máng cỏ dưới cái cây đã lăn vòng vòng dưới sàn và khi bố đi ngang qua phòng, nó nát bấy. Chuyện này xảy ra đều đặn mỗi năm, nó giải thích cho đời sống ngắn ngủi của đồ trang trí Giáng sinh của chúng tôi – Chúa hài đồng, con tuần lộc và chú bé cao nhất trong dàn đồng ca, những nạn nhân tội nghiệp mỗi mùa Giáng sinh.

Scarlett và tôi cùng mua sắm trong trung tâm thương mại vào buổi tối; cậu ấy mua cho Cameron một đĩa nhạc ABBA, ban nhạc yêu thích của Cameron, còn tôi tặng Macon một cái kính mát Ray-Ban vì cậu ấy luôn làm mất kính. Những ngày này, trung tâm thương mại lúc nào cũng chật ních người, nóng nực, đến mức cả những chú lùn tí hon trong ngôi làng của ông già Noel trông thật rũ rượi.

Gần đây, tôi càng ngày càng ít gặp Macon. Cậu ấy luôn bay biến cùng đám bạn, và các cuộc gọi cũng mỗi lúc một ngắn ngủi hơn. Khi Macon đến đón tôi sau giờ làm hoặc khi cả hai đi cùng nhau, bầu không khí không còn như trước. Chúng tôi thường cho người quá giang, hoặc một người bạn của cậu ấy sẽ đi theo. Macon thường xao nhãng, và tôi cũng không còn nhận được kẹo trong túi quần hoặc ba-lô nữa. Một hôm, trong nhà vệ sinh, một đứa con gái kể chuyện Macon lấy cắp dàn loa xe hơi của bạn trai nó và tôi nghe lỏm được. Nhưng khi tôi hỏi, Macon chỉ lắc đầu, cười phá lên và bảo tôi đừng bao giờ tin những chuyện phiếm trong nhà vệ sinh. Giờ đây, mỗi khi cậu ấy gọi cho tôi từ những nơi ồn ào mà tôi luôn thắc mắc, tôi lại có cảm giác cậu ấy làm vì bổn phận, thay vì nhớ thương tôi. Tôi đang dần mất Macon. Tôi cảm nhận rõ điều đó. Tôi phải hành động nhanh thôi.

Chỉ có mẹ là hạnh phúc giữa lúc này. Mẹ nghĩ mọi chuyện đã tốt đẹp trở lại, giữa mẹ và tôi. Tôi thấy mẹ hay cười hài lòng với tôi, như thể mẹ muốn nói rằng “Này, con thấy chưa? Thế này không tốt hơn sao?”.

Vào đêm Giáng sinh, sau khi bố mẹ đã ra ngoài dự tiệc, Macon đến để tặng quà cho tôi. Cậu ấy gọi điện thoại trong lúc dừng đổ xăng ở dưới phố và bảo rằng chỉ có chút thời gian. Tôi đứng đợi Macon ở ngoài cửa.

- Đây, cậu mở ra đi. – Macon nói rồi đưa cho tôi một cái hộp quà màu đỏ.

Đó là một chiếc nhẫn bằng bạc và rất dày, không phải kiểu tôi sẽ lựa chọn cho mình. Nhưng khi đeo vào tay, nó lại rất vừa.

- Ôi! – Tôi nói và đưa tay lên ngắm nghía. – Đẹp quá!

- Ừ, tớ biết thế mà! – Macon đã có chiếc kính mát. Tôi không giỏi giữ bí mật mà. Cậu ấy nài nỉ tôi như đứa trẻ vòi kẹo, muốn tôi đưa quà ngay khi vừa mua xong. Đó là phân nửa món quà, phần còn lại Macon vẫn chưa biết.

- Giáng sinh vui vẻ nhé! – Tôi nói và bước tới hôn Macon. – Cảm ơn cậu!

- Có gì đâu. Cái nhẫn hợp với cậu đấy. – Macon đáp lại. Cậu ấy cầm tay tôi lên và ngắm nghía chiếc nhẫn.

- À, tối nay cậu định làm gì? – Tôi hỏi.

- Không làm gì cả. – Macon thả tay tôi xuống. – Lại đi với bạn thôi.

- Cậu không ăn mừng với mẹ à?

Macon nhún vai:

- Không phải tối nay.

- Vậy cậu đến chỗ Rhetta không?

Cậu ấy thở dài và khẽ nhướng mắt:

- Tớ không biết. Halley. Nhưng tại sao cậu hỏi thế?

Tôi lấy chân đá nhẹ một cái vỏ chai trên đất.

- Tớ chỉ thắc mắc thôi.

- Đừng thế nữa, được không? – Macon nhìn xuống cuối đường. Cứ mỗi khi nhắc đến chuyện này, cậu ấy chỉ bực bội và muốn bỏ đi.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục:

- Sao cậu không bao giờ đưa tớ đến đó? Hoặc là đến bất cứ một chỗ nào cậu thường lui tới ấy. Các cậu làm gì ở đó?

- Chẳng có gì. – Macon nói đơn giản. – Cậu sẽ không thích đâu, cậu sẽ cảm thấy chán.

- Tớ không chán. – Tôi nhìn Macon. – Hay cậu xấu hổ vì tớ?

- Không phải. – Macon đáp lại. – Dĩ nhiên là không rồi. Nghe này Halley, có nhiều nơi tớ không muốn cậu đến. Nó không phù hợp với cậu, hiểu không?

Không khác gì một lời hàm ý vậy.

- Ý cậu là sao?

- Không có gì. – Macon chán nản gạt đi. – Thôi quên chuyện này đi.

- Sao nào, cậu nghĩ tớ quá ngây thơ hay ngốc nghếch? Tớ không đi chơi với bạn cậu được à?

- Tớ không nói thế. – Macon thở dài. – Đừng cãi nhau nữa, được không?

Tôi chỉ có hai lựa chọn: bỏ qua chuyện này để rồi cứ mãi thắc mắc, hoặc tiếp tục cật vấn Macon cho ra vấn đề. Nhưng hôm nay là Giáng sinh, những ngọn đèn màu đang lấp lánh trên cái cây trước cửa sổ nhà tôi. Tôi đã đeo nhẫn của cậu ấy trên tay và điều này ít nhiều đã mang một ý nghĩa nào đó.

- Tớ xin lỗi. Tớ rất thích chiếc nhẫn.

- Vậy tốt rồi. – Macon hôn tạm biệt và khẽ xoa tóc tôi. – Giờ tớ phải đi đây. Tớ sẽ gọi cho cậu sau.

- Ừ.

Macon hôn tôi lần nữa rồi đi về phía xe, đầu cúi xuống tránh gió.

- Macon. – Tôi bật gọi trong lúc Macon đang chuẩn bị bước vào trong xe.

- Gì thế?

- Dịp năm mới cậu định làm gì?

- Tớ chưa biết nữa. Sao thế?

- Tớ muốn ở cùng cậu dịp đó. Được không? – Tôi đáp.

Khi thốt ra những lời ấy, tôi hy vọng Macon hiểu tôi đang nói gì, tầm quan trọng của chuyện đó đối với tôi, và điều tôi sắp trao tặng cậu ấy.

Macon đứng yên nhìn tôi, rồi gật đầu:

- Ừ, kế hoạch thế nhé!

- Giáng sinh vui vẻ! – Tôi nói lần nữa, trong lúc Macon ngồi hẳn vào xe.

- Giáng sinh vui vẻ!

Macon nói với ra rồi khởi động xe, để cho nó gào rú và lái ra đường cái. Macon nhá đèn sau và bấm còi rồi tăng tốc khiến bánh xe rít lên chói tai, khiến đèn trước hiên nhà ông Harper lại sáng rực.

Vậy là xong. Tôi đã lựa chọn và giờ đây phải thực hiện điều đó. Tôi tự nhủ mình đã làm đúng, đó là điều tôi muốn. Tuy nhiên, vẫn có chút gì đó khiến tôi bất an. Nhưng giờ đây, có muốn đổi ý thì cũng đã muộn rồi.

Bất ngờ, tôi nghe tiếng Scarlett:

- Halley! Qua đây nhanh lên nào!

Tôi nhìn xung quanh. Scarlett đang đứng ngay trước cửa nhà, một tay xoa bụng, một tay vẫy tôi rối rít. Phía sau là Cameron, vẫn một khối đen tuyền từ đầu tới chân và rất chỏi với ánh đèn vàng trong phòng khách nhà Scarlett.

- Nào, nhanh lên! – Scarlett hét lớn trong lúc tôi chạy băng qua đường, đầu óc căng lên: Đứa bé gặp chuyện không hay sao? Ôi, đứa bé. Đứa bé.

Tôi dừng lại, thở hổn hển ngay trước bậc thềm và hồi hộp chờ đợi, nhưng Scarlett đáp lại tôi bằng một nụ cười rạng rỡ.

- Có chuyện gì thế?

- Đây này. – Scarlett cầm tay tôi đặt lên bụng dưới của mình. Tôi cảm nhận làn da cậu ấy ấm nóng dưới bàn tay, băn khoăn ngước nhìn lên, và rồi bất chợt, tôi cảm nhận được nó. Một thứ gì đó cọ quậy dưới tay tôi – một cú đạp khe khẽ.

- Cậu thấy không? – Scarlett hỏi và đặt tay cô ấy lên tay tôi. Scarlett cười rạng rỡ. – Thấy không?

- Ừ! – Tôi để yên bàn tay mình trên bụng Scarlett. Và đứa bé lại đạp thêm một lần, rồi một lần nữa. – Kỳ diệu quá!

- Tớ biết mà! – Scarlett cười lớn. – Bác sĩ nói sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng mà thật tình là tớ sợ quá cơ. Tớ đang ngồi trên băng ghế dựa thì “bum” môt cái. Không biết phải diễn tả với cậu sao nữa.

- Cậu phải trông thấy mặt Scarlett lúc ấy, cứ như sắp khóc lên vậy! – Cameron hưởng ứng bằng chất giọng trầm nhỏ của mình.

- Không có đâu. – Scarlett cãi lại và huých cùi chỏ vào người Cameron. – Khi nghe người ta nói mãi về cảm giác lần đầu tiên em bé đạp bụng mẹ, mới đầu mình nghĩ chẳng qua là mọi người cường điệu thôi. Nhưng thật... Nó ý nghĩa vô cùng, Halley à.

- Ừ, tớ biết! – Tôi đáp và cả ba cùng ngồi xuống bậc thềm. Tôi nhìn qua Scarlett, khuôn mặt vẫn ửng hồng, mấy ngón tay khẽ mân mê trên bụng. Tôi muốn kể cho Scarlett nghe về quyết định của mình, nhưng rõ ràng là chưa phải lúc. Tôi chỉ áp tay mình lên tay cậu ấy, cùng cảm nhận những cú đạp của bé và chờ đợi.