← Quay lại trang sách

CHƯƠNG XIV

Mẹ tôi đã dành cả ngày cuối năm “điên cuồng” dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị cho bữa tiệc mừng năm mới thường niên của mẹ. Mẹ hoàn toàn không để ý là trời đã chiều muộn và chỉ để ý đến tôi khi tôi nhấc chân lên cho mẹ lau sàn nhà cạnh ti-vi.

- Ủa, tối nay con tính làm gì? – Mẹ hỏi và xịt nước khử trùng Pledge lên mặt bàn cà phê rồi lấy khăn kỳ cọ cật lực. – Con với Scarlett xem truyền hình trực tiếp lễ thả cầu thủy tinh ở quảng trường Times (40) à?

- Con chưa biết nữa. – Tôi đáp lại. – Bọn con chưa quyết định mẹ ạ.

- Ừm, mẹ nghĩ thế này… – Mẹ tôi tiếp lời, chuyển sang lau mặt lò sưởi rồi đến cây thông Giáng sinh. Mặc cho sự vùi dập cố ý của bố, cây thông vẫn đứng vững và mỗi khi có ai quẹt ngang qua, cả núi lá kim lại rơi rụng. – Sao con không ở nhà giúp mẹ một tay nhỉ? Mẹ sẽ cảm kích lắm đấy!

- Vâng ạ! – Tôi đáp và nghĩ mẹ đang đùa. Hôm nay là Giao thừa mà, vì ơn Chúa, ai cũng nghỉ ngơi cả. Tôi tiếp tục quan sát khi mẹ “tiến công” đến cái kệ sách.

- Gia đình nhà Vaughn lát nữa sẽ đến, nên con có thể ở nhà coi chừng bé Clara giúp người lớn. Con với Scarlett luôn thích phụ giúp các việc vặt trong bữa tiệc mà…

- Ấy chết! – Tôi vội nói nhưng mẹ vẫn cần mẫn lau chùi từng thứ đồ lặt vặt, như thể cuộc sống của mẹ phụ thuộc cả vào chúng vậy. – Tối nay con có kế hoạch rồi.

- Ủa, nhưng mẹ thấy có vậy đâu? – Mẹ nói chắc nịch trong lúc nhấc cái khung ảnh ở khe vực Grand Canyon lên, lấy giẻ lau mặt kiếng, rồi đặt lại trên kệ lò sưởi. – Nghe như con với Scarlett chưa biết sẽ làm gì. Thế nên mẹ nghĩ tốt hơn là con nên…

- Không! – Tôi ngắt lời mẹ, bất chợt nhận ra giọng nói mình quá gay gắt, có phần tuyệt vọng, như thể tôi cảm giác được tấm lưới vô hình đang dần bủa vây quanh mình. – Con không ở nhà đâu!

Giây phút đó, tôi những tưởng mẹ sẽ quay lại, tay cầm nguyên cái giẻ lau, chỉ vào mặt tôi và nói “Tối nay con định ‘vượt rào’ với cậu ta chứ gì!” , để chứng minh mẹ hoàn toàn có thể đọc thấu tâm trí tôi và như mọi lần, sẽ lại quyết định thay tôi, trước khi tôi kịp đưa ra lựa chọn cho mình.

- Mẹ nghĩ hai đứa có thể xem ti-vi rồi qua đây chơi. Dù sao mẹ vẫn thấy an tâm hơn nếu biết được con đang ở đâu.

- Hôm nay là Giao thừa mẹ à! Con đã mười sáu tuổi rồi. Mẹ không thể bắt con ở nhà được.

- Ôi Halley! – Mẹ tôi thở dài. – Con đừng bi kịch hóa mọi thứ chứ!

- Nhưng sao mẹ phải làm vậy? Mẹ đâu thể cấm con ra ngoài được. Như thế là không công bằng.

Mẹ quay lại nhìn tôi, cái giẻ lau thõng xuống trên tay mẹ.

- Thôi được. – Cuối cùng mẹ cũng lên tiếng, quan sát cặn kẽ từng điểm lửa cảm xúc mạnh mẽ đang khuấy động trong tôi. – Con có thể đi với Scarlett. Nhưng nhớ rằng mẹ đặt niềm tin nơi con. Đừng làm mẹ thất vọng đấy.

Bỗng thật khó để tiếp tục nhìn đến mẹ. Sau nhiều tháng từ thương lượng đến trao đổi với đủ loại thái độ, từ quyết liệt đến nhượng bộ, giờ mẹ đã sử dụng đến vũ khí cuối cùng: sự tin tưởng.

- Vâng ạ. Mẹ cứ tin con. – Tôi nói, lòng bất giác nhớ đến những ngày tháng tại khe vực Grand Canyon trước đây. Lúc ấy, mẹ là bạn của tôi, người bạn thân thiết nhất.

- Ừ. – Mẹ khẽ đáp và vẫn nhìn ngắm tôi. Tôi ở yên đó cho đến khi mẹ quay đi, trở lại với việc lau dọn.

Tối hôm đó, tôi nán lại, cẩn thận nhìn ngắm mình trước gương. Tôi tháo khỏi tấm gương những dấu ấn quan trọng trong cuộc sống, cố quên đi con người xưa cũ của mình, từ những chiếc ruy-băng khen thưởng trong môn thể dục, đến những cuộn giấy chứng nhận tuyên dương, những tấm hình của tôi và Scarlett… Ngón tay cái tôi mân mê lớp bạc lạnh trên chiếc nhẫn bạc Macon tặng. Lần này, chỉ có mình tôi và tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ, tôi cố gắng tập trung, lưu giữ hình ảnh hiện tại mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Tôi ghé qua nhà Scarlett trước khi đi tiếp qua đường Spruce, nơi Macon sẽ đến đón. Đây là lần đầu tiên tôi và Scarlett không đón năm mới cùng nhau. Tôi đã quyết định, nhưng chẳng hiểu sao có gì đó khiến tôi cứ day dứt.

- Cầm theo mấy thứ này! – Khi tôi bước vào nhà, Scarlett nói và dúi vào tay tôi thứ gì đó. Đúng lúc tôi đánh rơi nó thì cô Marion xuất hiện ngay góc hành lang, miệng phì phèo thuốc lá, tóc đầy ống cuộn. Thứ đó nằm ngay cạnh chân cô Marion. Nhưng cô ấy không nhìn thấy, mà đi thẳng qua cái xe đẩy em bé, khiến cả tôi và Scarlett đều không hiểu cô định hướng về phía nào. Thế nên tôi vội chộp lấy mấy cái bao cao su, trống ngực đập thình thịch.

- Gì thế, tớ nghĩ không cần nhiều đến thế này đâu!

Scarlett đưa cho tôi ít nhất phải mười cái bao cao su bọc trong giấy xanh dương. Chúng giống như loại kẹo bạc hà mà các khách sạn mini thường đặt sẵn trên gối ngủ của khách. Cameron ngồi ngay bàn bếp, đang cắt xén chỗ bột bánh quy thành những viên nhỏ hình vuông và tam giác. Món ăn khoái khẩu gần đây Scarlett đã chuyển sang bánh quy, và cậu ấy thậm chí còn không thể đợi nổi đến khi bánh chín, mà cầm thẳng một nắm bánh còn giấy lót, xơi ngon lành.

- Cứ cầm cả đi. – Scarlett nói, rồi lặp lại đúng câu cửa miệng yêu thích của mẹ tôi. – Cẩn thận vẫn hơn chứ!

Chúng tôi đứng yên trong nhà bếp, rồi Scarlett nhìn tôi như thể muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi kéo ghế ngồi xuống.

- Thôi mà, cậu muốn nói gì thì nói đi. Chuyện gì thế?

- Không có gì cả. – Scarlett trả lời, quay quay mâm xoay trên bàn ăn. Cameron đang lo âu quan sát chúng tôi, hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo màu xanh, trông sáng sủa hơn hẳn. Gần đây, Scarlett đã có vài lời khuyên cho Cameron về chuyện ăn mặc. – Tớ chỉ... tớ cảm thấy lo lắng cho cậu thôi.

- Tại sao thế?

- Tớ không biết nữa. Có lẽ vì tớ biết cậu sắp làm gì và cậu nghĩ thế là chẳng có gì sai, nhưng…

- Làm ơn, đừng như thế, Scarlett! – Tôi nói nhanh. – Không phải bây giờ đâu!

- Tớ có làm gì đâu? Tớ chỉ muốn cậu cẩn trọng thôi.

Cameron đứng dậy, chui đầu vào cái lò nướng và lấy ra một mẻ đầy bánh quy nướng. Khuôn mặt cậu ấy ửng hồng.

- Cậu nói sẽ ủng hộ tớ. – Tôi tiếp tục. Đầu tiên là mẹ, giờ lại đến Scarlett chắn ngang không cho tôi tự đi bước đường của mình. – Cậu nói tự bản thân tớ sẽ biết khi nào thích hợp cơ mà.

- Macon có yêu cậu không, Halley? – Scarlett nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Scarlett, thôi đi.

- Có không? – Cô ấy vẫn tiếp tục.

- Chắc chắn là có. – Tôi nhìn xuống chiếc nhẫn. Mỗi lần khẳng định là mỗi lần tôi càng tin tưởng hơn vào điều đó.

- Cậu ấy thổ lộ rồi à. Có nói với cậu không?

- Cậu ấy không cần phải làm thế. Chỉ cần tớ biết là đủ. – Tôi đáp lại.

Có tiếng lục đục khi Cameron làm rớt tấm khăn phủ lớp bánh. Cậu ấy lập tức nhặt lên và ném nó lên nắp lò, khẽ lẩm bẩm.

- Halley, đừng có ngốc nghếch như thế. – Scarlett khẽ lắc đầu. – Sao phải đánh đổi một thứ quý giá đến vậy để níu giữ một người mà ngay đến một câu yêu thương cũng không thể thốt ra?

- Đây là điều tớ muốn! – Tôi lớn tiếng. – Tớ không tin nổi là cậu lại nói thế, sau hàng tuần trò chuyện về nó. Tớ cứ nghĩ cậu là bạn tớ cơ đấy!

Scarlett cứng rắn nhìn tôi, hai tay nắm chặt và nghiêm giọng:

- Tớ là bạn thân nhất của cậu, Halley. Chính vì thế tớ mới nói với cậu những điều vừa rồi.

Tôi không thể tin Scarlett được. Nào là hãy tin vào chính mình, nào là tự biết thời điểm thích hợp, rồi giờ lại cố ngăn cản tôi.

- Bây giờ tớ không cần thứ ấy. Tớ phải đi đây. – Tôi nói và xô ghế đứng dậy.

- Thế là không đúng! – Scarlett nói và đứng dậy theo tôi. – Và cậu biết rõ như vậy.

- Không đúng? – Tôi nói, biết rõ những từ ngữ thù hằn sắp sửa tuôn ra, ngay cả trước khi tôi kịp mở miệng. – Nhưng với cậu thì đúng phải không? Ừ, tự xem cậu đã đúng thế nào đi!

Scarlett lùi lại một bước như thể tôi vừa đưa tay tát một cú trời giáng vào mặt cậu ấy. Ngay thời khắc đó, tôi biết mình đã quá đáng. Từ chỗ lò nướng, Cameron nhìn tôi bằng ánh mắt giống hệt như ánh mắt mà tôi vẫn dành cho Maryann Lister hoặc Ginny Tabor, hay bất kỳ ai đã làm tổn thương Scarlett.

Chúng tôi cứ yên lặng, đứng đối mặt nhau trong nhà bếp, cho đến khi chuông cửa thình lình reo vang. Không ai chịu dịch chuyển.

- Xin chào? – Một giọng nói cất lên và qua vai Scarlett, tôi thấy chú Steve bước vào phòng. Quá trình lột xác rõ là đã hoàn tất khiến tôi gần như không nhận ra chú: một vòng dây thừng trên cổ, đi ủng, áo choàng thụng với quần vải bố, ngang hông còn giắt theo một thanh gươm. Chú đứng ngay cạnh khay đựng gia vị, trông như một kẻ vừa du hành vượt thời gian.

- Cô Marion chuẩn bị xong chưa? – Chú hỏi, có vẻ không để ý việc chúng tôi đang nhìn chằm chằm vào mình.

- Cháu không biết. – Scarlett nói khẽ và bước lui vài bước về phía cầu thang, không thèm nhìn đến tôi. – Để cháu lên xem sao.

- Cảm ơn cháu.

Vậy là chỉ còn lại mình tôi và Vlad “Dracula”, cả hai đều hoàn toàn lạc lõng trong căn bếp nhà Scarlett, ngay khoảnh khắc trước thềm năm mới này. Tôi nghe tiếng Scarlett trên lầu rồi đến giọng cô Marion. Trên bàn ăn, ngay trước mắt tôi là quyển cẩm nang mang thai đang mở dang dở ở chương về tháng thứ sáu. Scarlett đã tô hồng một vài dòng, chiếc bút nằm ngay ngắn bên cạnh.

- Cháu phải đi rồi. – Tôi lên tiếng.

Chú “Dracula” đang lúi húi chỉnh lại thanh gươm liền ngước lên nhìn tôi.

- Cameron, gửi lời chào của tớ đến Scarlett nhé!

- Ừ. – Cậu ấy miễn cưỡng đáp lại. – Dĩ nhiên rồi.

- Đi chơi vui vẻ nhé! – Chú Steve nói với theo khi tôi đi ra bằng cửa sau. – Chúc mừng năm mới!

Đi được nửa đường ra sân sau, tôi quay lại nhìn về phía ngôi nhà. Tất cả cửa sổ đều sáng đèn. Tôi muốn thấy Scarlett ở một trong những khung cửa đó, tay đặt lên mặt kính, ám hiệu ngầm của bọn tôi. Nhưng cậu ấy không có ở đó, và tôi đã định quay lại. Nhưng trời đã khuya và lạnh cóng, thế nên tôi tiếp tục bước đến phố Spruce – nơi chiếc xe Macon im lìm đứng đợi chỗ thùng thư, và cả những điều đang chờ tôi phía trước.

Bữa tiệc được tổ chức ở ngoại ô, tại nhà một cậu nào đó tên là Ronnie. Chúng tôi phải lái xe qua nhiều khúc đường ngoằn ngoèo bụi bặm, qua mấy ngôi nhà di động và những trang trại cũ lụp xụp rồi mới tới được ngôi nhà một tầng bằng gạch giản dị có ánh đèn xanh ngay trước cửa. Mấy con chó chạy loanh quanh sủa vang, trong khi đám người đến dự tiệc tản mác ngoài bậc thềm và trong khuôn viên. Tôi không nhận ra bất kỳ một người quen nào.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi khi bước ngang qua thùng bia ngay trước cửa ra vào là những gì mẹ tôi sẽ nghĩ nếu có mặt ở đây. Tôi đoán chắc đây sẽ là những thứ trêu ngươi mẹ: tấm ván bằng gỗ giả sồi, chiếc bàn cà phê la liệt gạt tàn với đầy tàn thuốc và chai bia, tấm thảm màu vàng nâu nhớp nháp, loang lổ dưới chân. Đây không giống với ngôi nhà của Ginny Tabor, nơi bạn cảm nhận được một cuộc sống gia đình thực thụ – với ba mẹ, những bữa tối cùng nhau và lễ Giáng sinh.

Một nhóm đang ngồi uống bia trên băng ghế dài trong phòng khách, bên cạnh là cái ti-vi đang mở nhưng không rõ tiếng mà chỉ hiện lên những hình ảnh lờ mờ. Tôi không thể nghe rõ được gì vì tiếng nhạc quá lớn, và đành bước tiếp theo Macon, len qua mấy người đang ngồi bệt dưới sàn nhà, lưng tựa vào tường.

Macon có vẻ quen biết tất cả mọi người. Họ đưa tay ra vỗ vai và gọi tên cậu ấy khi chúng tôi đi ngang qua. Khi đến chỗ thùng bia, Macon rót cho tôi một cốc và cho mình một cốc, trong khi tôi ở phía sau đang gắng hết sức nép mình lại trong không gian chật hẹp này.

Macon đưa cốc bia và tôi hầu như nốc cạn ngay lập tức để tự trấn an mình. Cậu ấy nhe răng cười rồi lại rót đầy lần nữa, sau đó kéo tôi đi xuống hành lang, ngang qua một cái thùng rác đầy vỏ lon rỗng để vào một phòng ngủ.

- Cúc cu! – Macon lên tiếng khi chúng tôi bước vào. Có một tên đang ngồi trên giường, và một đứa con gái nằm nghiêng sát mép giường. Căn phòng nhỏ và tối, chỉ có một ngọn nến ngay trên đầu giường, ngoài ra còn có một chiếc bàn trang điểm và một cái kệ, giống hệt phòng bố mẹ tôi.

- Ô hô! – Đứa con trai trên giường đáp lại. Cậu ta để tóc ngắn và có một hình xăm ngay trên cánh tay. – Gì thế này?

- Có gì đâu! – Macon ngồi xuống chân giường. – Đây là Halley. Halley, cậu này là Ronnie.

- Xin chào. – Tôi nói.

- Ừ chào! – Ronnie có đôi mắt lờ đờ ngái ngủ, tóc cắt sát, dựng đứng và giọng nói trầm khàn. Cậu ta đưa tay ngang giường, đến chân đứa con gái từ khi nãy vẫn cúi xuống sàn nhà tìm kiếm gì đó. Giờ nó mới chịu ngóc đầu lên.

- Em làm rơi mất bông tai rồi! Nó rớt xuống dưới giường mà em không với tới! – Nó lên tiếng và hất mái tóc lòa xòa trước mặt lên, và tôi nhận ra cái miệng đó ngay tức khắc. Rồi cô nàng ngồi ngay ngắn trở lại, thô lố nhìn vào tôi, và tôi cũng nhìn đáp trả nó: “nàng” Elizabeth Gunderson.

- Ồ! – Cô ta chào Macon, tay thực hiện động tác hất tóc thừa thãi quen thuộc. – Ô, Halley đấy à!

- Ừ! – Tôi vẫn còn nhìn chăm chăm vào Elizabeth, đang khoác lên người chiếc áo thun rộng thùng thình với quần soóc, những thứ Elizabeth chắc chắn không hề mặc đi dự tiệc. Cô nàng mới nhanh nhẹn làm sao.

Ronnie cúi xuống gầm giường, nhặt lên một cái đèn hút thuốc phiện màu tím rồi đưa cho Macon. Tôi uống cạn cốc bia của mình, cốt để có việc gì làm cho đỡ lóng ngóng trong khi Macon hút một hơi và đưa lại cho Ronnie.

- Dùng không? – Ronnie hỏi tôi. Trong bóng tối, tôi có cảm giác như Elizabeth đang chăm chú nhìn tôi trong khi cô nàng bật lửa mồi thuốc lá. Tôi tự hỏi bố nó, trong bộ cánh Ralph Lauren đắt tiền sang trọng và chiếc BMW, sẽ nghĩ gì nếu thấy con gái mình bây giờ. Rồi tôi cũng tự hỏi bố tôi sẽ nghĩ gì nếu thấy tôi ở đây lúc này. Elizabeth quan sát tôi trong bóng đêm, và tôi biết chắc nó đang mỉm cười.

- Dĩ nhiên! – Tôi nói, dẹp bỏ những suy nghĩ về bố khỏi đầu. Tôi đưa chiếc cốc đã uống cạn cho Macon rồi cầm lấy cái đèn hút ngậm vào miệng, bắt chước theo kiểu người ta vẫn thường làm ở các buổi tiệc. Ronnie mồi lửa và tôi hút một hơi, khói cuộn lại trong miệng mỗi lúc một dày hơn cho đến khi trôi tuột vào trong, khiến phổi tôi đầy ứ và nóng rẫy. Tôi cố chịu đựng đến khi quá khó chịu, đành phà ra, khói dày như va vào răng tôi.

- Cảm ơn. – Tôi nói và đưa lại cái đèn hút cho Ronnie, trong lúc Macon đưa tay ra sau xoa lưng tôi. Macon đã sai lầm. Tôi có thể hòa nhập với nơi này. Tôi có thể hòa nhập vào bất cứ chỗ nào tôi muốn.

Một lúc sau, Ronnie và Macon ra ngoài, để tôi ở lại với Elizabeth trong căn phòng tối. Macon đưa cho tôi cốc bia rồi đi ra. Tôi uống một hơi hết phân nửa và đột nhiên thấy cổ họng khát cháy, tôi liếm mép. Chưa bao giờ tôi bị “phê” thuốc nên không biết mình đang cảm thấy gì. Tôi cũng sẽ không thèm hỏi Elizabeth Gunderson, nó đã ít nhất ba lần rít thuốc phiện (cho đến khi tôi không đếm nổi nữa) và giờ đang nằm dài trên giường, miệng phì phèo thuốc lá, săm soi mấy ngón chân. Tôi ngồi yên ở chân giường, nhìn chăm chăm vào tấm thảm bên dưới, việc ngay lúc này bỗng trở nên thú vị đến mức tôi ngạc nhiên sao trước đây mình không bao giờ làm thử.

- À, thế khi nào Scarlett sinh con nhỉ? – Elizabeth đột ngột lên tiếng và lấy tay xoa xoa bụng.

- Khoảng tháng Năm. – Tôi trả lời và hơi ngạc nhiên vì cảm thấy giọng nói mình sao quá xa lạ. – Tuần thứ hai thì phải.

- Tớ vẫn không thể tin là cậu ta có thai với Michael đấy. – Con nhỏ tiếp tục. – Thậm chí, tớ còn không biết họ có qua lại.

Tôi lại liếm môi, rồi hớp thêm một ngụm bia nhỏ, đảo mắt nhìn quanh căn phòng của Ronnie, mấy cái khăn vắt trên cửa sổ thay rèm, quyển tạp chí dành cho đàn ông Penthouse cạnh bàn chân tôi, chỗ một thùng đi vệ sinh cho mèo đặt ngay gần cửa. Nhưng tôi không thấy con mèo nào.

Rồi nhớ ra mình đang nói chuyện với Elizabeth, tôi cố nhớ lại chỗ cô ta vừa dừng lại rồi đáp:

- Không phải là qua lại suông, hai người họ đã hẹn hò suốt mùa hè mà.

- Vậy sao? – Elizabeth hỏi lại, giọng vẫn thản nhiên. – Thế mà tớ không biết đấy.

- Ừ. – Tôi lại nhấp thêm một ngụm bia nữa, bây giờ nó nhạt thếch. – Họ yêu nhau mà.

- Tớ không biết. – Elizabeth nói rành rọt. – Cả hai đã giấu kín chuyện đó. Hồi hè tớ gặp Michael khá thường xuyên, nhưng cậu ấy không bao giờ nhắc tới Scarlett.

Tôi không biết phải nói gì. Tôi có cảm giác như mình đang sa vào một đề tài khó chịu, nên vội nói trớ đi. Scarlett không ở trong căn phòng này. Scarlett không thuộc về những nơi thế này.

- Thế Ronnie là bạn trai của cậu à?

Nó cười lớn, như thể nó biết điều gì đó mà tôi hoàn toàn mù tịt:

- Bạn trai? Không, cậu ta chỉ là… à, là Ronnie thôi.

- Ồ!

- Chuyện cậu ta giữ đứa trẻ thật nực cười. – Elizabeth tiếp tục kéo Scarlett vào câu chuyện. – Cả cuộc đời cậu ta rồi sẽ vứt đi cho xem.

Tôi nhìn vào cái hộp vệ sinh của mèo, một lần nữa lại thấy băn khoăn về con mèo.

- Không phải thế. Scarlett đã quyết định thế.

- À, nếu là tớ ấy, tớ thà tự tử trước khi có con. Tớ đủ hiểu biết để ý thức là mình không thể nào nuôi nó được. – Elizabeth ngồi dậy, tóc lại hất ra sau và rút thêm một điếu thuốc trong bao thuốc trên đầu giường.

Ngay giây phút, tôi nhận ra mình ghét Elizabeth Gunderson thậm tệ. Tất cả đã rõ, nó là đứa xấu xa. Nó chỉ giỏi dành thời gian để rình mò, chờ đợi tôi mất cảnh giác để thả một quả bom về phía tôi rồi quay ngoắt đi, mặc kệ những gì tôi phải hứng chịu.

- À, vì cậu không phải là Scarlett. – Tôi nói.

- Tớ biết chứ! Thật đáng mừng, đúng không nào? – Nó bước xuống giường và nhét điếu thuốc vào túi, tiến về phía lối ra, băng qua tôi và mở cửa. – Cậu có ra ngoài không?

- Không, chắc tớ sẽ… – Tôi trả lời và ngẩng mặt lên nhìn, nhưng cô ả đã đi mất, cánh cửa vẫn mở hờ đủ cho ánh sáng lọt vào. Chỉ còn lại tôi, một mình trong căn phòng.

Tôi ngồi yên trên giường một lúc lâu, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện và tiếng ồn từ ngoài hành lang vọng vào, cùng tiếng cười khúc khích của đám con gái và tiếng cửa toilet đóng mở sầm sập. Khi Macon trở lại và khóa cửa, tôi như lạc mất khái niệm thời gian. Hẳn hàng tiếng đồng hồ đã trôi qua và tôi đã bỏ lỡ thời khắc đón năm mới.

- Này! – Macon lên tiếng. Trong bóng tối tôi chỉ nhìn thấy hàm răng của cậu ấy, và nhờ vậy tôi biết cái miệng đang tiến về phía tôi. – Cậu ổn chứ?

Tôi nhoài người về phía trước tìm kiếm và thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra khuôn mặt quen thuộc lúc Macon đến gần hơn. Macon của tôi. Bạn trai của tôi. Tất cả của tôi.

- Mấy giờ rồi?

- Tớ không biết. – Cậu ấy nhìn vào cái đồng hồ mặt xanh lá ánh lên trong bóng tối. – Mười một giờ ba mươi. Sao thế?

- Không, tớ chỉ hỏi thế thôi. Nãy giờ cậu ở đâu vậy?

- Ra ngoài chút thôi. – Macon lại đưa cho tôi một cốc bia, vị ngon lành và mát lạnh trôi xuống cổ họng tôi. Tôi không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu, nhưng thật êm dịu và ấm áp khi tôi thu mình nằm rúc vào lòng Macon, hôn lên cổ cậu ấy trong lúc Macon vòng tay ôm trọn lấy tôi. Khi tôi nhắm mắt lại, cả thế giới bắt đầu đảo điên giữa đen ngòm không trung, nhưng Macon vẫn siết chặt tôi trong vòng tay, bàn tay trượt dần lên cẳng chân tôi và chạm đến thắt lưng. Đã đến lúc rồi.

Tôi tiếp tục hôn Macon và cố gắng thả lỏng cơ thể, nhưng căn phòng quá nóng và chật chội, chiếc giường lại ám đầy mùi mồ hôi. Chúng tôi mỗi lúc một đi xa hơn, và tôi tự hỏi sao mọi thứ lại không như những gì mình hằng tưởng tượng. Không phải ở đây, trên chiếc giường bốc mùi này, với tâm trí quay cuồng và nghe rõ từng tiếng nước dội dồn dập từ cái toilet ở phòng kế bên. Chắc chắn không phải ở đây, trong căn phòng với một cái hộp đi vệ sinh cáu bẩn của con mèo nào đó, cùng quyển tạp chí Penthouse chỏng chơ dưới nền nhà, càng không phải nơi Elizabeth Gunderson đã “nghỉ ngơi” trước tôi. Hoàn toàn không phải.

Tôi bắt đầu hốt hoảng và bồn chồn khi Macon tiếp tục cởi khóa chiếc quần jeans của tôi. Tiếng nước trong nhà vệ sinh càng lúc càng lớn hơn, có tiếng ho của một đứa con gái ngay ngoài cửa, cộng thêm một vật gì đó cộm cứng đang đâm thúc dưới lưng tôi. Khi tôi đưa tay ra sau, cầm lấy nó và đưa lên soi dưới ánh sáng lờ mờ phía sau đầu Macon, bàn tay tôi mát lạnh. Đó là một chiếc bông tai vàng hình giọt nước, của Elizabeth Gunderson. Scarlett cũng có một đôi giống hệt như vậy.

- Khoan! – Tôi đột nhiên lên tiếng và đẩy Macon ra. Chúng tôi đã gần gũi đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng rên của cậu ấy khi tôi ngọ nguậy bên dưới.

- Có chuyện gì thế?

- Tớ thấy khó chịu. – Tôi trả lời Macon. Ban đầu, đó chỉ là cái cớ, nhưng rồi tôi nhớ lại những ly bia, mấy hơi thuốc phiện rít vào phổi, cùng với cái giường nhớp nháp và chiếc hộp hôi hám kia. – Tớ cần chút không khí.

- Thôi nào! Nằm xuống đây đi. Lại đây với tớ. – Macon nói và đưa tay ra đặt lên lưng tôi. Nó thật lạnh lẽo, khiến tôi phải rùng mình.

- Không. – Tôi giật người khỏi Macon và chếnh choáng đứng dậy, người nghiêng hẳn sang một bên. Tôi phải tựa vào cánh cửa lần mò tìm nắm đấm cửa. – Có lẽ tớ… tớ phải về nhà thôi.

- Nhà? – Macon thốt lên như thể từ đó mới tục tĩu làm sao. – Halley, vẫn còn quá sớm. Cậu chưa thể đòi về nhà được.

Tôi không mở được cánh cửa, chìa khóa cứ trượt khỏi tay tôi dù tôi cố gắng tìm nó, nhưng rồi tôi cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.

- Tớ phải về thôi. Tớ thấy khó chịu quá!

- Khoan đã! Chỉ cần bình tĩnh lại thôi, được chứ? Lại đây nào!

- Không. – Tôi trả lời Macon và bật khóc, bỗng nhiên dâng đầy nỗi sợ hãi với nơi xa lạ này. Tôi ghét Macon vì đã đưa tôi đến đây, tôi ghét bản thân tôi, ghét cả mẹ và Scarlett vì sau tất thảy, họ đã nói đúng... Rồi tôi nghe thấy tiếng người cười nói và tiếng đếm ngược: “mười - chín - tám” . Tôi buồn nôn dữ dội, nhưng cái khóa cửa không thèm nhúc nhích dù tất cả đã bắt đầu trào khỏi dạ dày và dâng lên đến miệng. Bất ngờ, cánh cửa bật mở và tôi lao ra ngoài. “Bảy - sáu - năm” . Tôi xuống cầu thang, xô qua đám người đang chen chúc đếm ngược trong nhà bếp, băng qua phòng khách và đối mặt với cái lạnh giá bên ngoài, bước vội xuống mấy bậc thang ra lối đi: “bốn - ba - hai” . Tôi lao vào khu rừng trước mặt. Và rồi tiếng “một” vang lên. Năm mới đã đến, mọi người hò reo chúc tụng, chỉ có tôi, quỳ mọp, nôn thốc nôn tháo, một mình giữa đám cây cối lạnh căm.