CHƯƠNG XV
Suốt một đoạn, Macon không nói với tôi một lời nào. Cậu ấy rất tức giận, như thể tôi xảo quyệt giả bệnh. Tôi lơ mơ ngủ được một lúc, chỉ ước mình chết quách đi cho rồi, thì Macon tìm thấy tôi trong khu rừng, trên mặt dính đầy lá. Cậu ấy đưa tôi vào xe, nổ máy và lao ra đường với tốc độ kinh hoàng đến mức khói cuộn mù mịt phía sau.
Tôi nhắm mắt, co người lại dựa vào cửa sổ, hy vọng sẽ không buồn nôn lần nữa. Thật là tệ!
- Tớ xin lỗi. Thật đấy! – Tôi lên tiếng khi xe đã đi được khoảng tám cây số, và ánh đèn từ thành phố đang hiện ra. Cứ mỗi lần nhớ đến cái hộp vệ sinh cho mèo và đám khăn trải giường ẩm mốc, dạ dày tôi lại quặn lên.
- Thôi bỏ đi. – Macon đáp lại và sang số, tiếng động cơ gầm rú và chiếc xe quẹo ngoắt ngay khúc cua.
- Tớ muốn làm, tớ thề đấy, nhưng tớ uống nhiều quá!
Macon vẫn im lặng, chuyển hướng đột ngột vào đường cao tốc và đạp ga, tiếng lốp xe lại rít lên ken két.
- Macon, đừng có như thế, tớ xin cậu đấy! – Tôi khổ sở nói.
- Chính cậu muốn như thế, Halley. Tự cậu đòi đón năm mới với tớ theo cách này, rồi cũng tự cậu đổi ý. – Xe lao ra giao lộ về phía khu nhà tôi, phía trước là đèn xanh.
- Không phải vậy. – Tôi nói.
- Đúng là thế! Cậu chưa bao giờ muốn làm, Halley. Đừng vòng vo nữa.
- Tớ không vòng vo, Macon. Tớ thật sự muốn, nhưng không phải theo cách đó.
- Thế hả, sao cũng được. – Đèn tín hiệu đã nhảy màu vàng, nhưng Macon vẫn tiếp tục nhấn ga và chúng tôi càng lao nhanh hơn, khu trung tâm thương mại vụt nhanh qua mắt tôi trong ánh sáng rực rỡ.
- Macon, giảm tốc độ đi! – Tôi nói khi xe đến ngã tư. Đèn đã chuyển sang màu đỏ, nhưng tôi biết chắc chắn cậu ấy sẽ không dừng lại.
- Cậu thì biết cái quái gì! – Macon nói trong khi vẫn đạp ga, xe đã đến sát ngay dưới cột đèn giao thông. Tôi quay sang nhìn cậu ấy, không biết điều đang xảy đến tiếp theo. – Cậu thật là…
Tôi tự hỏi Macon đang định nói cái gì, rằng cậu ấy đang định “bắn” vào tôi những từ ngữ gì, nhưng rồi thứ ánh sáng vàng vọt chợt hiện lên chói lòa khắp mặt cậu ấy. Hình ảnh Macon vụt sáng chói và tôi hỏi cậu ấy điều gì đang xảy ra. Tôi chỉ nhớ được ánh sáng tràn qua vai tôi và rọi vào khuôn mặt Macon, soi tỏ vẻ mặt kinh hãi của cậu ấy khi trông thấy một vật khổng lồ đâm sầm vào cánh cửa xe bên phía tôi. Những mảnh kính vỡ vụn bắn tung tóe, lóe sáng như kim cương rơi vỡ, cũng như tôi, và tất cả mất hút vào bóng tối.