Chương 2 (tt)
Cười vì anh Hoàng bảo tôi tu tại gia và không biết gì về đời sống ban đêm.
- Đúng không?
Nguyên làm điệu ngẫm nghĩ:
- Cũng đúng.
Toàn nhìn đồng hồ:
- Mười giờ rồi. Chóng thật. Thế là đã đi đứt một nửa buổi tối. Vũ trường mở cửa rồi. Anh còn ở lại đây phải không.
- Tôi cũng sắp về.
- Tôi đi trước vậy nhé.
Toàn đưa mắt vào nhà trong như có ý muốn tìm kiếm Hoàng và khi không thấy Hoàng đâu:
- Anh xin lỗi chủ nhân hộ tôi vậy.
- Vâng, mời anh cứ đi. Và chơi cho vui.
- Cám ơn.
Nguyên nhìn theo cái bóng dáng trẻ trung của Toàn vội vã tiễn nhanh ra đầu cổng. Lúc này, chàng mới sực nhớ là chàng đã đứng ở ngoài hiên lâu quá, chàng đã để Tần ngồi một mình ở trong nhà quá lâu.
Ánh đèn trong phòng khách sáng chói hơn ánh đèn ngoài thềm làm cho Nguyên hoa mắt trong giây phút. Chàng đảo mắt và vui mừng khi thấy Hoàng đang nói chuyện với Tần. Nguyên lách mọi người đến đứng sau lưng vợ.
Thấy Nguyên, Hoàng vội vàng đứng lên:
- Trả lại chị ấy cho anh đây.
Nguyên ngồi xuống cái ghế Hoàng vừa bỏ lại ân cần hỏi:
- Em mệt lắm chưa?
Tần hơi nghiêng đầu, đặt bàn tay lên cánh tay chồng.
- Không, không sao đâu.
- Mười giờ rồi. Chúng mình về nhé.
- Tùy anh.
Nguyên ngẫm nghĩ:
- Ngồi thêm năm bảy phút nữa vậy. Đợi anh Hoàng trở lại, chào anh ấy một tiếng rồi về.
Tần gật đầu tỏ vẻ ưng thuận và hai vợ chồng cùng yên lặng nhìn mọi người khiêu vũ. Qua những hình ảnh tiến lui theo điệu nhạc thoang thoáng trước mặt, vọng lại chỗ Nguyên ngồi những tiếng cười, tiếng nói ầm ỹ của một đám đông ở một góc buồng đối diện. Tuy hơi xa, nhưng Nguyên cũng nhận thấy người cười nói huyên thiên và ầm ỹ nhất chính là người đàn bà ‘‘béo mập như một cái thùng’’, người đàn bà mặc áo đỏ và quần sa- tanh bóng loáng. Nhìn theo hướng nhìn của Nguyên, Tần hỏi nhỏ:
- Ai đấy?
Nguyên nghiêng đầu cho sát lại gần vợ:
- Không biết. Một bà tên là Quang nào đó, mà anh Hoàng vừa giới thiệu với anh ở ngoài thềm.
Tần lẩm bẩm:
- Nói gì mà nói lắm thế được. Còn hơn máy phát thanh.
Nguyên nhìn Tần, làm điệu nghiêm trang:
- Anh tưởng đàn bà ai cũng nói nhiều chứ riêng gì bà ấy.
Câu nói đùa làm cho Tần cười:
- Anh ăn nói lạ nhỉ. Vơ đũa cả nắm. Bộ em cũng nói nhiều sao.
Tất cả buổi tiếp tân, đây là phút đùa nghịch vui vẻ ngắn ngủi duy nhất của cặp vợ chồng từ bao nhiêu năm không còn biết đùa nghịch là gì.
Thời gian trôi qua. Trong cái ồn ào như đã len dần cái mệt mỏi báo hiệu cuộc vui sắp tàn. Tần lặng im không nói gì nữa, và sự có mặt của Tần lại thu vào một khép nép mờ nhạt. Trên khuôn mặt nhiều cạnh sắc và nhiều nếp nhăn của vợ, Nguyên nhìn thấy đọng lại sự mỏi mệt nhẫn nhục. Chàng thấy đã đến lúc phải đi tìm Hoàng để cáo từ đưa Tần về.
- Em ngồi đây, anh đi tìm anh Hoàng rồi anh trở lại ngay.
Nguyên trở ra thềm lần thứ nhì. Chàng đảo mắt nhưng không thấy Hoàng đâu. Vừa toan quay vào, thì tầm mắt tinh cờ ném đi xa hơn, Nguyên mới nhìn thấy Hoàng đứng ở ngoài quán rượu, trên hướng đi ra cổng. Hoàng đứng quay lưng lại đang nói chuyên với một người, Nguyên không nhìn thấy.
Lúc đến gần, Nguyên mới nhận ra người đàn bà mà Hoàng đã giới thiệu với chàng ban nãy.
Hoàng quay lại. Và khi đã nhận ra Nguyên:
- Cái gì mà xin lỗi tôi thế anh Nguyên. Mà xin lỗi tôi hay là xin lỗi chị Vinh.
Hoàng vừa cười vừa nói đùa, vừa né tránh cho Nguyên có chỗ đứng. Người đàn bà dịu dàng, nói với Nguyên:
- Ống đừng để ý. Anh Hoàng hay đùa nghịch bạn hữu. Ở thành phố này ai cũng biết như thế.
Cái nhìn của thiếu phụ đặt vào chàng, Nguyên cảm thấy như thân mật hơn. Và giọng nói, tuy vẫn buồn bã, nhưng thoáng một chút trêu nghịch tinh quái:
- Xin lỗi thì xin lỗi chủ nhân, chứ tôi thì có gì mà ông Nguyên phải xin lỗi.
Nguyên thật thà:
- Dạ đúng thế. Tôi xin lỗi anh Hoàng, nhà tôi hơi mệt đòi về.
Hoàng lắc đầu quầy quậy, la lên:
- Không được, không được. Phải ở lại đây ít nhất cũng là mười hai giờ. Ai cũng đòi về thế này, như thế là buổi tiếp tân của tôi đi đời. Như thế là phá hoại.
Nguyên:
- Không mà anh Hoàng. Phải về thật đấy.
Hoàng vẫn lắc:
- Chị Vinh cũng ra đây điều đình đòi về. Bây giờ đến lượt anh cũng điều đình đòi về.
Rồi Hoàng nhắc lại chuyện ban nãy:
- Nhớ ra rồi, lúc giới thiệu thế mà đúng. Phải giới thiệu chị Vinh với anh Nguyên như những kẻ đáng thương suốt đời không biết đến đời sống ban đêm là gì. Giờ phải giới thiệu thêm cho hai người biết nhau như người đàn ông và người đàn bà luôn luôn bỏ ngang những cuộc vui.
Nguyên cười đứng im. Thiếu phụ cũng mỉm cười và nàng cúi đầu nhìn xuống gót giầy. Ánh sáng thoang thoáng bóng lá như vờn múa dịu dàng trên vai nàng, một bờ vai Nguyên đoán thấy rất tròn và mềm mại. Hoàng hỏi Nguyên:
- Chị đâu?
- Nhà tôi ngồi trong phòng khách.
Hoàng dứ tay vào mặt Nguyên:
- Chị đòi về chứ không phải anh, đúng thế không?
- Vâng, đúng thế.
- Thế nếu tôi điều đình được chị vui lòng ở lại thì anh cũng ở lại, chịu không?
Nguyên gật:
- Chịu.
Hoàng xoa hai tay vào nhau:
- Được rồi. Tôi sẽ mở cuộc điều đình ngay bây giờ. Chị Vinh, nhờ chị một việc.
- Dạ.
- Tạm thời giao anh Nguyên cho chị giữ giùm tôi. Tôi vào trong kia rồi trở ra ngay.
Hoàng nói và chạy vụt đi, để thiếu phụ và Nguyên đứng lại, trước mặt nhạu, trong một trạng thái bối rối thiếu tự nhiên bất chợt. Để phá tan một yên lặng khó chịu đe dọa kéo dài, Nguyên gắng gượng bắt lại câu chuyên bỏ dở.
- Anh Hoàng đến là hay khôi hài.
- Dạ.
- Những câu anh Hoàng nói đùa, xin bà đừng để ý.
- Thưa ông, tôi đâu dám hỗn sược như vậy.
Lối ăn nói sang trọng, có học của thiếu phụ bắt đầu làm cho Nguyên ngạc nhiên. Ban nẫy là một giọng nói chưa từng thấy thanh thoát như vậy. Bây giờ thêm. Bây giờ là một ngôn ngữ chưa từng thấy lịch sự như vậy. Chàng hỏi:
- Bà về sớm quá.
- Cũng không sớm lắm đâu ạ. Tôi ít khi đi đâu.
- Bà không thích khiêu vũ.
- Dạ không thích lắm.
Nguyên mỉm cười:
- Tôi cũng thế. Tôi không thích khiêu vũ, nhưng không hiểu được tại sao mình lại không thích.
- Tôi tưởng điều đó cũng dễ hiểu lắm.
Nguyên ngạc nhiên thành thật:
- Bà thấy thế sao?
- Chẳng hạn như là ông đã tìm thấy cho ông những thứ giải trí vui hơn là khiêu vũ.
- Buổi tối, tôi chỉ thích ở nhà, tôi chỉ thích đọc sách.
- Đó, tôi đoán đúng. Đọc sách là một cái thú tuyệt vời.
Ngừng một lát:
- Nhưng đọc sách là thú của đàn ông thì đúng và phải hơn. Đàn bà Việt Nam chúng tôi văn hóa kém lắm, đọc sách chỉ có nghĩa là đọc tiểu thuyết. Mà bây giờ phân biệt được tiểu thuyết nào hay tiểu thuyết nào dở cũng đã là một điều khó lắm.
Hai người cùng im lặng, như đang ngẫm nghĩ về những điều mới nói ra. Cảm tưởng lúng túng ở Nguyên trong những giây phút đối diện đầu tiên đã mất. Chàng nhìn thiếu phụ và hơi ngạc nhiên về điểm nàng đẹp như thế mà sao chàng chưa từng gặp nàng bao giờ. Người ta vẫn nói Sàigòn nhỏ chật lắm. Hoàng thường đùa: ‘‘ Đừng gọi là thành phố Sàigòn làm gì. Phải gọi là làng Sàigòn mới đúng, ai cũng biết nhau’’. Đâu phải thế. Với Nguyên Sàigòn mênh mông rộng lớn. Chứng cớ là chàng chưa từng được gặp thiếu phụ ở đâu, bao giờ.
Nàng cúi xuống, ấn ấn mũi giầy trên nền sỏi trắng, và khi ngẩng lên, nàng nhìn vào phía phòng khách, mỉm cười:
- Anh Hoàng vào lâu quá. Chắc là cuộc điều đình không xong rồi.
Nguyên cũng cười, cũng nhìn theo vào phía bên trong và gật đầu.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhà tôi yếu, không thức được khuya, đến và ở lại như thế này đã là cố gắng lắm.
- Ông nên tập cho bà nhà thức khuya thêm một chút. Thành phố này, chỉ khi nắng đã tắt, đêm đã lên, mới mát mẻ dễ chịu được chút it. Ban ngày nhất là những ngày nắng lớn như hôm nay, thật là ghê gớm, không khác gì một lò lửa.
- Đúng như thế.
Câu chuyện lại ngừng trong khoảng khắc. Nguyên không biết nói gì nữa. Chàng nghĩ chàng sẽ im lặng đợi chờ cho đến lúc Hoàng quay trở ra.
- Ông bà được mấy cháu?
- Bốn ạ.
Nguyên trả lời và lòng chàng thốt nhiên lắng dịu xuống qua ý nghĩ là những đứa con chàng giờ này đang ngủ say, những khuôn mặt ấu thơ hồn hậu ấy giờ này đang chìm sâu vào giấc ngủ, trong bóng tối. Như tất cả những người cha, Nguyên lắc đầu nói tiếp về những đứa con chàng:
- Các cháu nghịch lắm ạ.
- Nghịch tức là có sức khoẻ. Nghịch tức là cha mẹ đỡ lo, ông không thấy như thế sao?
- Nhưng cũng nhiều khi chúng nó làm cho chúng tôi điên đầu. Các cháu gái cũng nghịch không kém gì các cháu giai. Trẻ nhỏ ngày xưa đâu có thế. Tôi còn nhỏ, khờ khạo và khép nép lắm. Thật là khác hẳn các con tôi bây giờ. Ông bà được mấy cháu?
Thiếu phụ chớp mắt. Nàng có vẻ không muốn nói, nhưng rồi nàng nhìn Nguyên và thong thả trả lời:
- Chúng tôi lấy nhau đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa có con.
Câu chuyện đến đây thì ngừng lại. Hai người cùng nhìn Hoàng và Tần đi tới. Hoàng kêu lên từ xa:
- Bà chị khó quá. Nhất định không chịu.
Đến gần, Hoàng cười, vỗ vai Nguyên:
- Làm thế nào bây giờ?
Nguyên không trả lời Hoàng mà ra hiệu cho Tần biết, rồi chàng giới thiệu:
- Nhà tôi.
Hai người đàn bà cúi đầu chào nhau. Nhìn nghiêng, nhưng Nguyên cũng bắt gặp được cái thoáng mỏi mệt không giấu được trên nét mặt lặng lờ của vợ chàng.
- Bây giờ anh Hoàng cho chúng tôi về.
Hoàng giơ hai tay lên trời, làm một điệu khôi hài thất vọng:
Đành vậy chứ làm thế nào.
Thiếu phụ cũng lên tiếng:
- Cũng xin phép anh Hoàng cho tôi được về bây giờ.
Hoàng buông thõng tay xuống rồi lại giơ cả hai tay lên trời một lần nữa:
- Lại đành vậy chứ làm thế nào bây giờ. Nhưng anh chị Quang còn đang chuyện trò như pháo ran ở trong kia, chẳng lẽ chị lại bắt phải đưa chị về sao.
Thiếu phụ lắc đầu:
- Đâu dám. Tôi về một mình được.
Hoàng nhìn ra đường, con đường giờ này đã im vắng, không một tiếng xe cộ qua lạị.
- Phiền một nỗi là không có xe đưa chị về
Ra đầu phố lấy taxi cũng được anh ạ.
- Đâu có được. Chị ở mãi tận trong Chợ Lớn cơ mà.
Thiếu phụ nhìn Nguyên cười.
- Chợ Lớn chứ có phải Mỹ Tho đâu. Anh Hoàng hay nhỉ, làm tôi như con nít không bằng.
Nguyên nắm lấy tay Tần hỏi ý kiến:
- Hay là chúng mình đưa bà về. Cũng còn sớm.
Thấy Tần gật đầu tỏ ý ưng thuận, Nguyên mời thiếu phụ:
- Mời bà ra xe.
- Chết, như thế phiền ông bà quá. Nhất là bà đang mệt, căn về nghỉ sớm.
- Chúng tôi cũng nhân tiện đi hóng mát một chút, về nhà giờ này chắc cũng chưa ngủ ngay được.
Hoàng đưa tiền mọi người ra cổng, rồi quay chạy trở vào ngay. Khi chiếc xe nổ máy và phóng đi, Nguyên còn thoáng nghe thấy một điệu nhạc êm dịu vang ra. Buổi tiếp tân vẫn chưa tàn, và mọi người còn tiếp tục khiêu vũ.
Không khí về đêm thoáng mát lạ lùng. Gió lùa vào khung xe và Nguyên cảm thấy gió len thấm tới từ chân tóc. Đồng hồ trên tay chàng chỉ đúng 11 giờ đêm. Bên cạnh chàng là thiếu phụ và bên kia là Tần, cả hai đều im lặng. Nguyên cho xe chạy chậm, sống với một cảm giác thư thái và tỉnh táo. Chạy khỏi khu phố nhà Hoàng, Nguyên lái xe tiến thẳng vào mạn Chợ Lớn.
- Bà ở đường nào?
- Ông làm ơn cho tôi về đường Nguyễn Hoàng Quân.
Nguyên nghe và nghĩ thầm một lần nữa là chưa từng bao giờ chàng lại nghe được một giọng nói thanh thoát như thế. Xe chật, ba người cùng ngồi ở ghế trước, nên thiếu phụ cố ngồi thu lại, nhưng vẫn chạm vào người Nguyên. Đó là một sự đụng chạm mơ hồ dịu dàng nhưng vô cùng ấm áp, Nguyên thoáng ngửi thấy một mùi thơm tỏa qua mặt từ mái tóc người đàn bà.
Sàigòn về khuya, sạch sẽ và êm mát. Những lòng đường rộng thênh và dài thẳm như muốn đón chiếc xe đi vào mãi mãi. Trên những hè đường, gió chạy theo xe, qua những vùng bóng tối và ánh sáng lẫn lộn. Nguyên muốn được đi mãi như thế này, thân thể nhẹ nhõm, thần trí tỉnh táo, với chiếc xe ngoan ngoãn và thần phục, với hơi gió lùa trong tóc, và mùi hương dịu dàng của đêm như đang tỏa xuống từ những chùm lá, ở đó có ánh sáng của ngọn đèn và những vì sao.
Lần đầu tiên trong đời, Nguyên khám phá được hoàn toàn thế nào là cái đẹp thành phố yên ngủ. Bây giờ là một cảm giác mới. Lắng đọng và bình yên.
Nguyên nói vòng qua thiếu phụ, với Tần:
- Tần à!
- Gì anh?
- Còn buồn ngủ không?
Tần ngồi thẳng dậy, vuốt lại tóc:
- Hết rồi.
- Đưa bà về rồi chúng mình đi lòng ròng một lát hãy về, chịu không?
- Chịu.
Mẩu đối thoại ngắn ngủi giữa hai vợ chồng hình như được thiếu phụ thưởng thức bằng một ý nghĩ ngộ nghĩnh trong đầu, vì nhìn sang, Nguyên thấy nàng mỉm cười. Nàng lên tiếng:
- Ông nên đưa bà về, tôi e rằng không quen thức khuya, bà sẽ mệt.
Đến lượt thiếu phụ ngồi thẳng lên. Nàng nói nhỏ:
- Gần tới đấy ạ..
Nguyên cho xe chạy chậm lại, sát theo vỉa hè.
- Đây rồi ạ! Ông tốp lại cho ở gốc cây.
Xe dừng lại trước cửa một căn nhà hai tầng, tầng dưới tối om và mọi cánh cửa đều đóng kin, tầng trên, một cửa sổ còn mở, le lói một ánh đèn màu hồng yếu đuối hắt ra. Nguyên nghiêng đầu nhìn lên khung ánh sáng màu hồng, và chàng đoán nơi đó là buồng ngủ của thiếu phụ.
Chàng nói:
- Chắc ông nhà còn thức.
Thiếu phụ nín thinh không đáp. Khuôn mặt nàng chợt nghiêm trang hẳn lại. Hai tay nàng nắm chặt lấy cái sắc để trên đùi. Một phút im lặng trong xe chỉ còn nghe thấy tiếng máy nổ khẽ.
Nguyên mở cửa xe bước xuống, đi vòng sang phía bên kia, mở cho Tần bước ra. Thiếu phụ lách mình bước ra theo. Cả ba cùng đứng lại trên hè phố.
- Cám ơn ông bà, phiền ông bà quá.
Nguyên cúi đầu lễ phép:
- Không có gì đâu ạ.
Thiếu phụ chào Nguyên, chào Tần, toan bước đi rồi nàng lại đứng lại:
- Chừng nào ông bà đi ngang qua phố này, mời ông bà vào chơi.
- Chúng tôi xin nhớ.
Nguyên và Tần vào xe, đóng cửa lại, nhưng Nguyên còn muốn chờ cho thiếu phụ gọi được cửa rồi mới phóng xe đi. Chàng và Tần cùng nhìn theo thiếu phụ tiến đến sát cửa. Dáng đi của nàng uyển chuyển. Nàng giơ tay ấn vào một nút chuông điện và Nguyên nghe thấy tiếng chuông reo lên, thật sâu trong căn nhà tối om. Khi ánh đèn tầng dưới bật sáng, thiếu phụ quay lại, hơi gật đầu như tỏ ý cám ơn Nguyên đã chờ cho nàng vào nhà. Rồi cánh cửa mở hé, thiếu phụ nghiêng mình bước vào. Cánh cửa đóng lại, và Nguyên thả chân ga cho xe từ từ lăn đi.
Nguyên giật mình thức dậy, không biết là mấy giờ. Căn buồng lờ mờ, những đồ vật không hiện rõ. Thoạt đầu Nguyên chỉ nhìn thấy một khung cửa mở rộng trên một nền trời đêm nhợt nhạt. Có lẽ mới quá nửa đêm. Có lẽ đã tàn đêm, đã gần sáng. Không biết nữa. Nguyên sống với một cảm giác rất mơ hồ về thời gian, về chung quanh. Chàng nằm một lát, bất động, mắt mở lớn nhìn thẳng lên đỉnh màn. Rồi chàng nhận thức được sự vật một cách cụ thể hơn. Bên cạnh Tần ngủ say. Nàng nằm nghiêng, quay lại, một tay để trên đùi. Hơi thở của Tần đều hòa.
Nguyên không bật đèn. Chàng muốn để cho Tần ngủ. Giấc mơ vừa ra khỏi còn rõ rệt từng hình ảnh trong đầu. Khởi đầu của giấc mơ là một chuyện bất hòa giữa hai vợ chồng. Cũng thường thôi và không hiểu là vì chuyện gì, nhưng hai vợ chồng đã cãi nhau và Nguyên đã vùng đứng dậy, bỏ bữa cơm chiều đang ăn dở và giận dữ bước nhanh ra khỏi nhà. Buổi chiều xuống, nhá nhem, phiền muộn. Nguyên cắm đầu bước, lòng chàng phiền muộn không cùng và chàng đi không biết đi đâu, nhưng cứ bước, bước đều, như không thể dừng lại. Chưa bao giờ hai vợ chồng to tiếng với nhau. Đây là lần đầu từ mười mấy năm chung sống. Tại sao? Hay tại cuộc chung sống nào, cho dẫu bình yên đến đâu cũng có những trái chứng trở giời, những gió bão của nó? Và những trái chứng trở giời đã xẩy ra, gió bão đã tới? Vừa đi, Nguyên vừa tự hỏi. Chàng không tìm được câu trả lời. Chàng tới một bến tầu lúc nào không hay. Sương mù dâng kín mặt nước đen đặc. Những con tầu buông neo, như đang âm thầm nhớ thương những hành trình không bao giờ có nữa. Trong giấc mơ, Nguyên thấy chàng dừng lại, chàng lững thững đến ngồi trên một kè đá, chàng châm một điếu thuốc hút, và chợt thấy tâm hồn cô đơn và buồn nản lạ thường. Nguyên ngồi như thế không biết bao lâu. Khi chàng đứng lên và trở về, mái tóc chàng ướt sũng, thân thể lạnh buốt, và mưa trên thành phố cũng bắt đầu dấy lên. Giấc mộng chấm dứt, Nguyên ra khỏi nó mà tưởng như còn nghe thấy tiếng ầm ầm rào rào của trận mưa giấc mơ vang vọng trong đầu.
Bây giờ, Nguyên thấy trong người tỉnh táo nhẹ nhõm lạ thường. Giấc ngủ không đến nữa. Trên đầu giường, dưới ánh sáng thu nhỏ của ngọn đèn ngủ, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức thả từng giọt âm thanh đều đặn và buồn nản vào cải không cùng của đêm dài. Thoáng nghe thấy tiếng gió lăn trên mái, tiếng một cành lá đập vào một gờ tường. Vẫn hơi thở đều nhịp của Tần. Rồi kéo đến, rồi hiện lên trong đầu óc trong suốt những hình ảnh của buổi chiều, buổi tối vừa qua. Cái bóng hình khô lạnh của Tần đứng trước gương. Khô lạnh như ở đó không còn ham muốn, đã hết thiết tha, đã ngừng rung động. Buổi tiếp tân ở nhà Hoàng. Anh chàng Toàn, trẻ trung, ầm ỹ, nhấp nhổm, đầy thanh niên tính, ‘‘chê buổi tiếp tân có khiêu vũ mà đàn ông thừa, đàn bà thiếu lại toàn những bà già’’ khiến Nguyên nghĩ lại và bật cười thành tiếng trong bóng tối. Chàng ngừng bặt những tiếng cười tuy nhỏ mà vang lớn trong im lặng hoàn toàn khiến Tần tỉnh dậy.
Giọng Tần đặc sệt giấc ngủ chưa ra hết:
- Cái gì thế.
- Không, ngủ đi.
Nguyên đặt nhẹ tay lên vai Tần, để yên bàn tay ở đó, cho Tần ngủ lại. Giòng suy nghĩ lại khơi nguồn. Những khuôn mặt của buổi tiếp tân lại hiện lên. Lần lượt và rõ rệt. Người đàn bà, ‘‘mập như cái thùng’’ theo lời Toàn lại làm cho Nguyên muốn bật cười thành tiếng một lần. Chợt Nguyên thấy xúc động và sự xúc động bất chợt lúc nửa đêm về sáng này làm cho chàng ngạc nhiên. Chàng vừa nhớ lại khuôn mặt người thiếu phụ mà Hoàng giới thiệu là chị Định. Trong cái nền không đáy của đêm tối, khuôn mặt ấy hiện thành từng nét cực kỳ diễm lệ. Chưa từng bao giờ, phải, chưa từng bao giờ Nguyên bắt gặp một khuôn mặt xinh đẹp như vậy. Đẹp trong nỗi buồn. Buồn thành vẻ đẹp. Một vẻ đẹp kín đáo mà toàn vẹn chừng nào, lặng lẽ nhưng kiêu hãnh biết bao nhiêu.
Mái tóc của thiếu phụ lẫn vào bóng tối của những chùm lá, mà khi đứng với nàng trong vườn cây nhà Hoàng. Nguyên cũng đoán được là mềm như tơ và mịn như nhung. Cái nhìn thờ ơ, khó hiểu, và u uẩn, như chứa giấu những kín thầm không bao giờ thèm tỏ lộ. Cả buổi tối, Nguyên chỉ nhìn thấy thiếu phụ bước đi vài bước. Từ dưới chân thềm lên hành lang, từ cuối vườn ra đầu cổng. Nhưng vài bước cũng đủ thể hiện thế nào là sự uyển chuyển thanh thoát của một dáng đi qúy phái lạ lùng. Nguyên lẩm bẩm một mình: ‘‘Sao lại có thể có một dáng đi như vậy’’. Được như vậy, nhưng Nguyên cũng không tìm được chữ để diễn tả thế nào là được như vậy. Trong khi chàng loay hoay tìm chữ, giòng suy nghĩ đã chuyển từ một dáng đi đến một mùi hương. Khi thiếu phụ đi bên chàng ra tới chỗ xe đậu, suốt dọc đường từ nhà Hoàng về nhà chàng, Nguyên đều ngửi thấy mùi hương ấy, và bây giờ, mùi hương huyền hoặc kia còn như đuổi theo chàng và phảng phất bao trùm chỗ chàng nằm. Hương thơm của nàng, như dáng đi, như vẻ đẹp, đều khó phân định. Của tóc? Của da thịt? Của hơi thở? Hương lấy từ không khí trong vắt của trời đêm, hay của một loài hoa nào, hay đó chỉ là một mùi hương tưởng tượng?
Tần ú ớ cựa mình, và giòng suy nghĩ của Nguyên lại bị cắt đứt. Ở Nguyên, chợt nổi lên một ý tưởng tội lỗi. Tại sao chàng lại nghĩ đến thiếu phụ? Tại sao lại nghĩ đến nàng nhiều như vậy? Nguyên thấy chàng khó hiểu và vô lý. Từ ngày lấy nhau, chàng chưa lừa dối Tần lần nào. Dù chỉ bằng những ý nghĩ thoáng qua. Không thể. Không thể như thế. Không bao giờ như thế. Hai vợ chồng sẽ ăn ở với nhau đến trọn đời. Có thêm với nhau vài đứa con nữa. Những đứa con làm chắc vững thêm một hạnh phúc gia đình không có biến cố nào làm lay chuyển được. Chàng sẽ không bao giờ gặp lại thiếu phụ. Có gặp, nàng cũng chỉ còn là một người xa lạ, một kẻ qua đường. Không, lòng chàng đã là một bến đậu bình yên, đời chàng đã là một khuôn mòn vĩnh viễn. Hai buổi đi làm. Làm cha, làm chồng. Làm người cha lo toan đến cái mai sau của đàn con. Làm người chồng chung thủy với người đàn bà duy nhất.
Nguyên lắc đầu xua đuổi những ý nghĩ của chàng về một khuôn mặt đàn bà về một mùi hương, một dáng đi. Chàng để tay lên trán, nhắm mắt lại, tìm vào giấc ngủ.