← Quay lại trang sách

Chương 3

Tiếng chuông gọi từ tầng lầu trên truyền thẳng xuống căn buồng dành cho người làm ở sát hông nhà bếp. Tiếng chuông vang trong nắng. Buổi sáng đã muộn lắm. Dễ đã gần mười giờ. Người chị Hai đang ngồi chải đầu, và tiếng chuông cho chị ta biết bà chủ nhà đã thức. Buông lược, chị ta nói ‘‘con lên đây ạ’’như là chủ đứng ở trước mặt, và nghe thấy lời thưa của mình, rồi tất tả chạy lên. Bên trong, căn nhà chìm trong yên tĩnh. Tầng dưới, mọi cánh cửa đều đóng kín. Những tấm rèm cửa màu xanh nước biển như còn lắng đọng trong những nếp buông chùng bất động, những phiến đêm lẩn quất, mà bước chân người chị Hai băng qua vừa làm cho tan đi.

Người chị Hai chạy qua buồng ăn sang đến buồng khách, đứng lại thở, rồi lại chạy thật nhanh trên những bực thang lượn vòng đưa lên lầu. Một hành lang chạy dài qua căn buồng đóng kín. Người chị Hai đứng lại trước một cửa buồng, vuốt lại tóc, nghiêng đầu nghe ngóng, rén rén đẩy nhẹ cánh cửa ra và kiễng chân bước vào.

Đó là một căn buồng ngủ sơn màu xanh nhạt. Rèm cửa tím. Ánh đèn lẫn trong tường, hắt ngược lên trần, ngăn chia căn buồng thành hai vùng ánh sáng đậm nhạt chồng lên nhau. Một cái bàn phấn có gương ở giữa. Một cái ghế bành kê chéo ở cuối giường sát cạnh là một cái bàn tròn, rất thấp. Trên mặt bàn, một cuốn tiểu thuyết mở ở những đầu tập. Tất cả đồ đạc trong căn phòng này đều xinh xắn tạo thành một toàn thể hòa đối, rất mỹ thuật, duy có cái giường gỗ lát kê đối diện với khung cửa sổ nhìn xuống vườn là to rộng khác thường. Mùng buông xuống, trắng toát, như một chiếc nấm lớn. Phảng phất không khí ngưng đọng một mùi thơm vừa dịu nhẹ vừa nồng nàn.

Người chị Hai bước nhẹ đến gần đầu giường thì đứng lại. Và cố tình ho lên một tiếng khẽ.

Từ trong bức mùng trắng toát, một tiếng nói nhỏ, cực kỳ thanh thoát cất lên từ đống chăn gối chỉ để hở ra cho nhìn thấy một phần của một mái tóc buông dài trên mặt vải:

- Chị Hai đấy ư?

- Dạ.

Im lặng một lát. Người chị Hai lắng tai chờ chủ hỏi tiếp.

- Mấy giờ rồi?

- Gần mười giờ rồi ạ.

Lại im lặng một lát.

- Ông còn nhà không?

- Dạ ông đã đi từ hồi tám giờ.

- Ông không dặn gì ư?

- Ông dặn nói với bà ông xuống Mỹ Tho chiều mới về.

- Được rồi. Anh bếp đâu?

- Đi chợ ạ.

- Được rồi. Chị sửa soạn cho tôi tắm đi.

- Dạ.

Người chị Hai cất bước đi tiếp về phía buồng tắm ăn thông buồng ngủ của bà chủ bằng một cánh cửa mở hé.

- À này. Có ai hỏi gì cũng bảo tôi đi vắng nhé.

- Vâng ạ.

Châu đưa tay hất cái mền đắp ngang người và cảm thấy da thịt chợt như được giải thoát. Nàng xoay người nằm thẳng lại, hai mắt mở lớn nhìn lên đỉnh màn, và thầm nghĩ đến ánh nắng chắc đã chói chang ở bên ngoài. Từ buồng tắm, bắt đầu nổi lên tiếng rào rào của nước chảy vào bồn và tiếng chân của người chị Hai đi đi lại lại.

Châu đã tỉnh ngủ hẳn. Ở nàng sau giấc ngủ muộn - đêm nào cũng thật khuya Châu mới ngủ được - là một cảm giác buông thả lười biếng dễ chịu. Nàng nằm im, nghe ngóng sự hiện hữu của thân thể nàng và muốn kéo dài mãi mãi sự nghe ngóng đó. Rồi Châu nghĩ lại giấc ngủ nàng vừa ra khỏi. Không, không có một giấc mộng nào, một hình ảnh nào nổi lên trong cõi tiềm thức bằn bặt, giấc ngủ đầy và liên tục, bây giờ Châu thức dậy, trống không và yên tĩnh như căn buồng, như chung quanh. Nàng nằm thật im, cho đến khi tiếng nước rào rào ngừng lại. Bồn tắm đã đầy nước, nước trong và mát. Khăn bông và xà-phòng thơm đã để sẵn trong tầm tay vói, việc sửa soạn buổi tắm khi trở dậy cho chủ, đã thành một thói quen hàng ngày cho người chị Hai làm với Châu từ hơn ba năm nay.

Nghĩ đến căn nhà vắng vẻ, chỉ còn người chị Hai và nàng, ý nghĩ đó làm cho Châu vui thích. Những con người già nua, những tâm hồn mỏi mệt thường yêu thích sự vắng vẻ, cách biệt, với bầu không khí êm êm, lặng lặng như một lưu đày dịu dàng vào cô đơn, Châu nhủ thăm ‘‘Hay là mình già rồi’’. Ba mươi tuổi. Khoảng lưng chừng đời của một người đàn bà, thế là còn trẻ hay thế là đã già? Nhiều buổi tối, trước khi đi ngủ, Châu đã lặng ngắm dung nhan nàng thật lâu trước bóng gương. Bao nhiêu năm qua rồi, kể từ ngày người thiếu nữ đẹp nổi tiếng khắp mấy khu phố Hàng Gai, Hàng Đào ngoài Hà Nội ở nàng bước lên xe hoa, để sang một thứ bờ sông bên kia, ở đó chỉ còn là âm thầm quên lãng. Chiếc nhẫn cưới của một đám cưới chạy tang đeo vào ngón tay, đánh dấu cho một đổi thay bàng hoàng, lắm lúc Châu hồi tưởng lại, ngỡ ngàng như đó là một giấc mộng. Mùa xuân của nàng tự đó đã hết. Đã xa. Đã mất. Một cửa trường giã từ vĩnh viễn, những người bạn gái mãi mãi chia tay. Hương tuổi trẻ đã tàn. Hoa tuổi trẻ đã rụng. Và mỗi lần nghĩ là một lần Châu muốn chảy nước mắt. Nàng nhớ nhung và thương tiếc vô cùng lối sống thuở xưa, hồi chưa làm vợ. Một lối sống tươi vui như buổi sớm mùa hè có nắng, nhảy nhót như con chim chuyền cành, vô tư như đài trán phẳng mịn chưa hề in hằn một đường răn phiền muộn. Bấy giờ Châu là Châu hoa hậu, Châu là Châu mười bảy vừa qua, mười tám vừa tới, tươi thắm, lộng lẫy, đầy tình yêu đời, chan hòa sức sống. Những buổi sớm cùng đám bạn gái cùng phố đến trường xe đạp óng ánh nan hoa, tà áo nữ xinh múa bay theo gió, mỗi vòng xe lăn là một vòng vui, mỗi câu nói lại thêm một chuỗi cười, mỗi khoé nhìn là một bỡ ngỡ, mỗi ý nghĩ trong lòng là một phơi phới tin yêu.

Thế giới của bảng đen và của phấn trắng, có thầy, có bạn, là cái thế giới đầy mộng tưởng và đầy hoa hương, với những trang sách học, những giòng chữ viết cũng sáng cũng tươi như tâm hồn chan hòa ánh sáng.

Căn phòng tâm hồn của Châu thuở còn học trò, thuở còn thiếu nữ, có những cánh cửa mở hết vào đời, có những lối đi xanh biếc cỏ non có những khu vườn đầy chim đầy bướm. Sống như ngọn suối chảy. Suối chảy thành âm thanh trong vắt thủy tinh. Sống như chim hót. Hót thật hay thật bổng lên nền trời xanh mau cẩm thạch.

Kỷ niệm thiếu thời chất đầy trong trí nhớ Châu, mọi lần nàng buồn và nàng nhớ lại. Những buổi chiều thứ bảy, cùng vài người bạn thân đạp xe rong chơi quanh hồ Hoàn Kiếm. Chiều thứ bảy của Hà Nội thái bình, chiều thứ bảy của người thiếu nữ yêu đời thuở đó, đẹp và thơ mộng và phơi phới biết chừng nào. Từ Hoàn Kiếm đạp sang đường Tràng Tiền từ Tràng Tiền vui chân đạp thẳng lên đường Cổ Ngư. Con đường xanh ngát bóng cây lượn những vòng lượn dịu dàng giữa cái xanh trong của Hồ Tây và cái xanh đậm của mặt Hồ Trúc Bạch. Nón nữ sinh nghiêng. Áo nữ sinh bay. Lòng nữ sinh vui. Đời Châu thuở đó lồng lộng gió và thênh thang nắng. Rất nhiều chàng trẻ tuổi Hà Nội mê nàng, theo đuổi nàng, cho tới khi nàng đi lấy chồng. Có những chàng buổi sáng mở cửa nhìn ra đã thấy đứng chờ như đã suốt một đêm dài chờ đợi. Có những chàng khuya rồi từ trên lầu tình cờ ngó xuống, Châu còn thấy đứng đó như một pho tượng lạnh ướt đẫm sương đêm. Nhưng Châu không yêu một người nào. Hay đúng hơn, nàng chưa thấy cần thiết ném mình vào vùng gió lốc của tình yêu. Đời nàng còn dài, tuổi nàng còn trẻ, tâm hồn nàng chưa muốn vấn vương hệ lụy, nàng chỉ muốn sống thật vui, nàng chỉ muốn tận hưởng cuộc đời thiếu nữ.

Người chị Hai từ trong buồng tắm đi ra. Tiếng đằng hắng thứ hai của chị ở cắt đứt giòng hồi tưởng của Châu. Châu cựa mình, chợt có một ý tưởng ngộ nghĩnh so sánh giòng hồi tưởng vừa bị gián đoạn với tiếng nước đổ vào bồn tắm vừa ngừng lại.

- Mở cho tôi một cánh cửa sổ. Một cánh thôi.

Tiếng một cánh cửa đập vào mặt tường bên ngoài. Một giòng ánh nắng, vàng chói chảy vào, nằm dài trên mặt thảm. Căn buồng sáng hẳn. Những đồ vật hiện rõ màu sắc và hình dáng. Châu vuốt lại một bên mái tóc, tung chăn ngồi lên. Bộ đồ ngủ của nàng màu vàng nhạt, tay áo ngắn, cổ hở cho nhìn thấy một cái cổ thon và dài, hai bắp tay trắng muốt, tròn lẳn. Bộ đồ ngủ ấy rất mỏng, làm nổi lên những đường nét ngây ngất của một thân thể tuyệt mỹ, như vừa từ nồng nàn chăn gối, từ bằn bặt giấc ngủ, từ thiêm thiếp đêm dài ngoi lên, nở lên cùng ánh sáng như một đài hoa. Mái tóc buông xuống, đen nháy và nuột nà, trên đó di động hững hờ những ngón tay mềm mại, đầu ngón đánh son màu hồng nhạt. Châu dụi mắt và bò ra thành giường, thả chân xuống tìm dép. Một cái trườn mình nữa, làm nổi lên bộ ngực cao đầy và nhọn hoắt, rồi Châu bước xuống. Thói quen đẩy Châu bước những bước thứ nhất của ngày đến trước gương. Nàng đứng lặng, ngắm nhìn người đàn bà vừa ngủ dậy là nàng như thế một lát, rồi cúi xuống, cầm lấy một cái lược, vừa đi lại gần cửa sổ.

Con đường ở dưới chạy dài trong ánh nắng lòa chói. Mặt nhựa óng ánh. Một vài người thong thả đi lại dưới mái hiên, một chiếc xe chạy qua, tiếng còi còn vẳng lại ở cuối phố.

- Trưa nay tôi không ăn cơm nhà.

Người chị Hai từ nãy vẫn đứng yên ở chỗ cũ lặng lẽ nhìn theo những cử động và sự đi lại của chủ. Câu nói của Châu làm cho chị ta ngạc nhiên, tưởng như chưa hiểu rõ ý nghĩa.

- Thưa, bà không xơi cơm ở nhà trưa nay?

Châu vẫn vừa chải đầu, vừa nhìn xuống đường, không quay lại:

- Tôi nói rồi mà. Và không phải để phần.

Ý chừng nàng thấy cần phải cắt nghĩa thêm:

- Tôi xuống phố. Rồi tiện đâu ăn đó, Thôi, cho chị xuống nhà,

Cánh cửa buồng ngủ đóng lại. Tiếng chân người chị Hai chạy trên từng bực thang, chỉ còn một mình Châu đứng đó, sau lưng nàng là căn phòng ngủ lặng lẽ, trong đầu nàng là sự trống không lãng đãng của những ý tưởng lười biếng không thành hình. Không ăn cơm nhà vậy ăn cơm trưa nay ở đâu? Chính Châu cũng không biết. Nàng cũng không hiểu rồi lát nữa, tắm và trang điểm xong, mặc quần áo ra phố, nàng sẽ đến đâu, gặp ai, làm gì. Cuộc đời buồn tẻ của nàng, bao nhiêu năm rồi, như buổi sáng Sàigòn nắng lớn này, nhạt nhạt, chìm chìm, như một đồ vật treo lửng trong khoảng không, đong đưa không chủ định.

- Đi đâu bây giờ?

Châu ngưng tay chải đầu, lẩm bẩm, bàn tay vẫn để yên trên mái tóc.

Câu hỏi, Châu không trả lời được. Nàng không thích đi đạo phố, đến nhà những người quen, cũng không thích đi xem chiếu bóng, xem hát, hay đi mua sắm như mọi người. Tất cả những việc ấy đối với Châu đều mỏi mệt vô nghĩa, không một chút hứng thú. Nhiều khi, Châu cảm thấy ở nàng có một cái gì khác thường. Những cái mà tất cả những người đàn bà mà nàng quen biết đều say mê ưa thích, trái lại Châu lại hoàn toàn dửng dưng. Ở nàng, mọi say mê, mọi sôi nổi, hình như đã theo tháng năm mà tiêu tan lúc nào không, hay nữa. Đi đâu, Châu chỉ muốn mau chóng về nhà. Về nhà, đóng cửa buồng lại, mặc quần áo mỏng, lên giường và nhắm mắt lại. Giấc ngủ từ rất lâu rồi, là người bạn thân, là phương thức giải thoát và tìm quên hữu hiệu nhất.

Một vài người bạn đã hiểu lầm Châu về thái độ đó. Trong một bữa tiệc, một buổi tiếp tân thấy Châu nửa chừng đứng lên xin cáo từ, họ thường nhìn nhau bằng một cái nhìn chứa đầy ý nghĩa. Và nói như chế riễu:

- Gớm, việc gì mà chưa ra khỏi nhà đã phải bỏ về thế. Nghiện hơi chồng, chịu không được nữa phải không?

Câu nói đùa sỗ sàng thoạt đầu làm Châu đỏ mặt hổ thẹn, sau người ta nói hoài và Châu cũng quen đi. Nàng nghe và nàng chỉ mỉm cười. Nghiện hơi chồng. Thật là buồn cười. Nếu những người đàn bà tò mò và Ịắm chuyện ấy hiểu rằng nàng và Vinh đã ngủ riêng buồng từ bốn năm nay. Nhưng Châu không bao giờ cải chính, cũng không bao giờ cho ai biết rõ, dù thân thiết đến đâu, sự thực về cuộc chung sống giữa Vinh và nàng từ ngày lấy nhau. Từ ngày lấy nhau! Kỷ niệm, đoạn đời cũ trở về trong, trí nhớ làm Châu thốt ra một tiếng thở dài não nuột.

Châu cúi đầu, rời bỏ chỗ đứng bên cửa sổ, đi mau sang buồng tắm. Nàng bỏ dép lại trên thành cửa. Hơi lạnh của đá hoa thấm vào gân bàn chân gây cho nàng một cảm giác dễ chịu. Châu đứng lại trước cái bồn sứ trắng tinh, nhìn xuống làn nước đầy và trong vắt. Nàng ngửa cổ búi tóc cao trên đỉnh đầu, rồi cởi quần áo.

Bộ đồ ngủ màu vàng rơi xuống chân cho hiện ra một thân thể trắng ngần không che đậy. Châu biết nàng có một thân hình đẹp và rất cân đối. Châu biết da nàng trắng, thơm và ấm. Mỗi lần tắm sáng nàng thường chậm bước vào bồn như thế, để đứng yên, để được ngắm nhìn thỏa thích vật sở hữu đích thực và cuối cùng của nàng là thân thể nàng. Sáng nay, Châu lại nhìn xuống, thật lâu, thân thể mình. Cái nhìn chạy trên da thịt, trên cánh tay xuống thấp dưới chân, ngừng lại ở những khoảng trũng, những đường cong như ve vuốt. Mang máng, trong đầu nàng là một cảm giác khó tả. Châu nghe thấy tiếng đập của trái tim trong lồng ngực. Châu nghe thấy những đường máu chạy dưới làn da và hơi thở của mình. Nàng nhắm mắt lại. Và như muốn chạy trốn và cắt đứt một ý nghĩ táo bạo, nàng bước vội vào bồn tắm.

Nước mát bao trùm lấy Châu, nàng chìm ngập trong một trạng thái buông thả cực kỳ mê đắm. Và như ở trên giường ngủ tuy đã thức nhưng lười biếng không muốn dậy, nàng đã tắm xong rồi, mà vẫn nằm yên trong bồn. Giòng hồi tưởng lại được chắp nối lại trong đầu.

Tuổi thiếu nữ như một ngày hội lớn. Hà Nội mười mấy năm về trước, với cái không khí thanh bình phù phiếm với những chợ phiên ở Bờ Hồ, ở Ấu Trĩ Viên, những chợ phiên của rực rỡ và múa bay những tà áo màu, những chùm hoa giấy nở tung giữa những giòng ánh sáng. Bao nhiêu chàng trẻ tuổi đã mê Châu. Nàng là người đẹp nhất, được theo đuổi nhiều nhất, và cuộc đời chỉ còn là một hứa hẹn thắm tươi vì hạnh phúc và tình yêu.

Thốt nhiên bất hạnh xảy đến. Bà Đức Xương, mẹ nàng bỗng dưng lâm trọng bệnh. Khi đó, có một người trưởng nam của một gia đình cùng phố, muốn lấy Châu làm vợ, và bà Đức Xương, trên giường bệnh, đã tỏ ý muốn thấy Châu lên xe hoa về nhà chồng, trước khi bà vĩnh biệt cõi đờì. Ý muốn cuối cùng của người mẹ hấp hối có một cái gì vừa bi thảm vừa quyết liệt khiến Châu không cưỡng lại được. Bây giờ, nghĩ lại, Châu cũng không hiểu tại sao nàng yếu đuối, lại ưng chịu một cách dễ dàng và vô lý như thế đựợc nữa.

Người trưởng nam của gia đỉnh quen biết cùng phố ấy là Vinh, là chồng nàng bây giờ. Hồi đó, thỉnh thoảng Vinh vẫn lại nhà nàng. Vinh cùng học một lớp với Đĩnh, anh trai của Châu.

Nàng không thù ghét gì Vinh, nàng vẫn nói chuyện với Vinh, mỗi khi Vinh lúng túng hỏi thăm. Nhưng có một điều mà ngay hồi đó, nàng biết một cách chắc chắn là nàng không hề yêu Vinh, hay có một thứ cảm tình nào cho có thể lầm tưởng đó là tình yêu.

Được mẹ cho gọi vào giường bệnh, Châu khóc:

- Con không muốn lấy chồng.

Không bao giờ Châu quên được cái cảnh tượng xa thẳm, đã quá khứ đó, nhưng còn mãi mãi hiện hữu trong đáy cùng trí nhớ. Căn buồng tối. Ánh đèn chập chờn. Mùi thuốc bắc lẫn trong cái mùi khó tả của bịnh tật. Màn buông kín mít. Khuôn mặt xanh xao của mẹ, khuôn mặt đó tưởng chừng như đã phảng phất bóng dáng của tử thần. Tiếng nói của người mẹ, đứt quãng, hổn hển, mà cúi gần Châu mới nghe thấy:

- Con gái lớn, đến tuổi phải lấy chồng. Con nghe lời mẹ, mẹ nhắm mắt mới yên tâm.

Không hiểu sao, Châu không biểu tỏ một thái độ phản đối nào hết. Tưởng như giờ phút đó, trọng thời kỳ đó, nàng chưa có đời sống, chưa có ý muốn, chưa có sức mạnh, mẹ sắp chết, nàng chỉ biết khóc, chỉ biết vâng lời. Thế là Châu nhắm mắt đưa chân. Rồi lễ đính hôn đặt nàng trước sự đã có, Châu không chống được nữa.

Hồi đó, nàng học ở trường Đồng Khánh, và người bạn gái thân nhất của nàng là Nguyệt, nhà ở mãi tận dưới khu Chợ Hôm. Châu chỉ dám, và biết đem chuyện gia đình nàng đã gả chồng cho nàng nói với Nguyệt. Hai chị em đạp xe đưa nhau vào vườn Bách Thảo.

Nhớ đó là một buổi chiều chủ nhật, và Hà Nội đang ở giữa mùa thu. Con đường chạy vòng giữa những hàng cây trải đầy lá rụng. Trời thấp và xám, như muốn sắp tan thành nước mắt. Bách Thảo vắng ngắt. Sương mù làm xanh biếc thảm cỏ, nơi Châu và Nguyệt ngồi xuống bên nhau.

Nghe chuyện Châu kể xong rồi, Nguyệt nắm lấy tay bạn:

- Anh Vinh thì tao biết. Cũng được đấy.

Châu vừa ngạc nhiên vừa buồn rầu nhìn Nguyệt. Giây lâu rồi nàng mới cất được tiếng để hỏi:

- Mày bảo cũng được là thế nào?

- Nhà anh ấy giàu này, giàu hơn nhà mày này. Anh ấy trông cũng chững chạc và đứng đắn này.

Nguyệt còn kể một lô những ‘‘này, này’’ khác nữa, nhưng Châu đã chặn lại.

- Cũng được như thế là đủ để lấy nhau được sao. Tao không yêu anh ấy. Tao không muốn lấy chồng.

Nguyệt ngẩn người:

- Ừ, không yêu mà phải lấy thì khó thật, sao mày không phản đối.

Châu lặng người một lát rồi gục vào vai bạn, và khóc nức nở.

- Tao không phản đối được nữa. Tuần sau cưới rồi.

Châu khóc làm cho Nguyệt mủi lòng cũng khóc theo. Hai chị em cứ ôm nhau mà khóc trong cái rào rào, cái quạnh quẽ, của mùa thu, của lá rụng như thế, rồi Nguyệt lau nước mắt.

- Thôi, đừng khóc nữa. Khóc lắm, mắt xưng húp lên đấy.

Châu thổn thức:

- Tao chỉ muốn chết.

Nguyệt kêu lên:

- Đừng nói dại. Mày nói làm cho tao sợ hết hồn. Chết thế nào được. Sao mày lại nghĩ bậy nghĩ bạ như thế.

- Không muốn sống thì chết.

Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi, rồi lay mạnh vai Châu:

- Hay là mày trốn đi.

Châu mở to mắt. Ý tưởng trốn đi như một giải pháp cuối cùng mà Châu vừa khám phá. Phải, tại sao không bỏ nhà trốn đi. Ở trong những cuốn tiểu thuyết, người ta vẫn kể chuyện những người con gái bị ép hôn, một đêm nào đó, mở cửa sổ lẻn ra, bỏ nhà trốn đi biệt tích. Tại sao Châu lại không là những người con gái muốn và dám làm chủ đời mình như vậy.

- Ừ nhỉ. Tại sao tao không nghĩ ra. Phải trốn. Nhưng trốn đi đâu bây giờ.

- Trốn xuống nhà tao.

- Tưởng gì. Trốn xuống nhà mày thì trốn làm gì?

Ý nghĩ ngộ nghĩnh và khờ dại của lời nói ngớ ngẩn thốt làm cho đôi bạn đang buồn như chết cũng phải đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười thành tiếng.

Câu chuyện tâm sự trước khi lên xe hoa về nhà chồng của Châu ngừng lại ở đó. Bóng tối đã bao trùm kín khắp khu vườn Bách Thảo rì rào tiếng lá rụng của mùa thu. Đôi bạn lên xe trở về đường cũ. Châu không tự tử, cũng không tìm cách bỏ nhà trốn đi như Nguyệt sui khiến. Đám cưới chạy tang được cử hành theo đúng như dự định, theo đúng ý muốn của người mẹ. Một tuần lễ sau một đoàn xe có kết hoa ngừng lại ở trước cửa nhà nàng và Châu, đúng như người đàn bà trong thơ Nguyễn Bính đã lên đường, bỏ lại những mộng tưởng thiếu thời những ước mơ tuổi trẻ để về một bờ sông, một bến đậu bên kia. Một cuộc sống mới cũng bắt đầu với nàng từ đó. Một cuộc sống âm thầm, khép kín, thả buông theo cái đều đều của ngày ngày, cái nhạt nhạt của tháng tháng, không có tiếng động, không có sắc màu, ở xa những biến chuyển ở ngoài mọi kinh động.

Từ đó, Châu thay đổi hẳn. Từ người thiếu nữ hồn nhiên yêu đời, nhảy nhót như một con chim, nhỏ chuyền cành, trở thành người thiếu nữ trầm lặng, ít nói, sống âm thầm như một cái bóng cô đơn.

Bao nhiêu năm ở với chồng, nhưng giữa Vinh và nàng tưởng như vẫn vĩnh viễn là một sự cách biệt nào đó mà nàng không bao giờ phá vỡ được. Sự cách biệt ấy không bao giờ rõ rệt, như vô hình, nhưng Châu cảm thấy nó, không thể nghi ngờ, không thể nhầm lẫn.

Những đêm của năm đầu lấy nhau, Vinh ôm lấy nàng, và hỏi, sau những giây phút gần gũi của hai xác thịt.

- Em yêu anh không?

Lần nào, Châu cũng quay mặt đi, không đáp. Vinh cố gắng hơn nữa, nàng chỉ trả lời nhẹ nhàng:

- Ngủ đi anh.

Trả lời, rồi Châu làm bộ mỏi mệt, nhắm mắt lại, quay mặt vào tường, giả vờ ngủ say.

Hàng nghìn lần, Châu nhìn lại quá khứ và thầm nhủ với nàng là không bao giờ quá khứ ấy trở thành một nguồn nhớ thương, một niềm ân hận. Nhưng thầm nhủ là một chuyện. Sự ngậm ngùi bâng khuâng như một bóng mây làm tối lại vòm trời chói nắng, như một hơi gió lùa nửa đêm làm buốt lạnh tâm can vẫn ở đó, trong lòng nàng, bao trùm kín khắp cuộc đời, luôn luôn đẩy nàng vào suy nghĩ âm thầm và nung nấu.

Vật chất không bao giờ làm Châu bận tâm. Nàng sống ung dung và nhàn hạ. Mỗi tuần lễ, Vinh đi vắng một vài ngày xuống lục tỉnh. Lên Đà Lạt hay bay ra miền Trung, nghề thầu khoán bắt Vinh phải xê dịch luôn luôn. Thoạt đầu Vinh đi vắng, căn nhà tầng trên tầng dưới vắng tanh, Châu cảm thấy lẻ loi vô cùng. Những đêm thức trắng không ngủ để thấy đêm dài vô tận. Những buổi sáng và những buổi chiều hết nằm lại ngồi, không biết làm gì. Nhưng dần dần, Châu như làm thân hơn với cái tâm trạng quạnh quẽ, và khi Vinh đi xa, nàng lại có cảm tưởng như dễ chịu và bằng lòng hơn.