Chương 4
Nước mát khiến Châu muốn kéo dài thêm nữa buổi tắm sáng. Một tiếng gõ cửa, ngập ngừng:
- Ai?
- Con.
Châu gắt:
- Cái gì thế, tôi đã dặn chị xong hết rồi mà.
Tiếng người chị Hai bên ngoài cánh cửa đóng kín:
- Thưa bà có bà Quang lại chơi, đang ở dưới phòng khách.
- Thế chị nói sao.
- Con thưa bà đang tắm.
Châu ngẫm nghĩ thay sự gắt gỏng của nàng là vô lý. Hồi gần đây, nàng thường có thái độ vô lý như thế với chị người làm. Châu dịu giọng:
- Được rồi. Xuống thưa với bà Quang ngồi chơi, tôi xuống ngay.
Bước ra khỏi bồn tắm, Châu với một cái khăn bông lớn choàng quanh người. Nàng ngả người về phía sau, lau khô thân thể. Sự cọ sát làm cho da thịt nàng nóng lên.
Để nguyên mái tóc buông xuống vai, Châu mặc nhanh một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, rất mỏng xỏ chân vào dép và đi xuống.
* *Từ chỗ ghế bành của phòng khách nhìn lên, Ánh - tên tục của bà Quang - thầm nghĩ là Châu có một dáng đi thật đài các và bộ đồ ngủ màu hồng Châu mặc trên người càng tôn thêm vẻ đẹp kiêu kỳ và lộng lẫy của nàng. Cái nhìn của Ánh không giấu được một thoáng ghen tức. Trong số những bạn hữu thường lui tới nhà nhau, Châu là người đẹp nhất và Ánh là người ‘‘ khó coi nhất’’ tuy hai người xấp xỉ tuổi nhau. Châu chỉ kém Anh một tuổi. Vậy mà đứng bên nhau, tưởng như Ánh già hơn Châu đến mấy chục năm. Ánh nhiều bạn, giao thiệp rộng, nhưng không có bạn thân. Mọi người biết Ánh, nhưng ai cũng tránh như không dám đến gần. Chỉ vì Anh ‘‘ lắm chuyện’’ và có tâm địa không lấy gì làm tốt đẹp. Người đàn bà béo mập như cái bồ sứt cạp này, mặt mũi lúc nào cũng dầy từng lớp phấn son, phục sức rất xa hoa loè loẹt, nhưng thâm tâm tối om lúc nào cũng tích lũy những thủ đoạn hại người. Bới chuyện kẻ này, dò la vào đời tư kẻ khác, đưa chuyện người này đến tai người khác sau khi đã thêm thắt, đã làm sai lạc cả ý nghĩa câu chuyện, với mục đích gây hiềm khích, gây căm thù, là sở trường của Ánh. Mụ gặp ai, cũng cười cười nói nói, khoác tay khoác chân, ra coi điều thân hơn ruột thịt. Nhưng kỳ thực là lúc nào mụ cũng như một con rắn chỉ chờ phun nọc độc, một cái loa phát thanh chỉ chờ chuyển đi những điều tiếng, phóng lớn tất cả thành những vụ sì-căng-đan. Xấu, Ánh ghen với tất cả với những người đẹp, nhất là có nhan sắc hơn người như Châu. Người nào giàu có hơn, gia đình nào hạnh phúc hơn, là mụ phải tìm đủ cách lôi ra những chuyện không hay để bôi nhọ. Mụ đánh bạc tối ngày. Không đánh bạc thì la cà hết nhà này đến nhà khác để dò chuyện.
- Này, chị biết không, con mụ Tám vừa vỡ nợ đấy. Trốn sang Lào rồi không thì cứ gọi là rũ tù.
- Ai ngờ mụ Phán Quỹ như thế mà đi lừa người!
- Dè đâu bà Đốc Tuân mà cũng nợ như chúa chổm.
Đó là thứ ngôn ngữ hàng ngày của Ánh. Thứ ngôn ngữ của rắn độc, ngậm máu phun người.
‘‘ Sao trông nó lại diễm lệ được như một đứa con gái mười tám thế kia.’’ Ánh nghĩ thầm và đứng lên khi Châu đã xuống hết cầu thang.
Châu cười:
- Bất ngờ nhỉ. Rồng đến nhà tôm.
Ánh xua tay:
- Đừng nói thế đi, tôm đến nhà rồng thì có.
Người chị Hai bưng ra hai tách nước trà bốc khói, đặt xuống cái bàn thấp.
- Chị xơi nước.
- Mời chị.
Hương thơm của trà phả từ tách nước nóng lên mặt gây cho Châu một cảm giác dễ chịu. Ánh nhấp một ngụm, chép chép đầu lưỡi, tấm tắc:
- Mạn sen. Mua được ở đâu mà thơm thế?
Châu vuốt lại một bên mái tóc:
- Mua bán gì đâu. Chị biết tôi lười chết đi có đi đến đâu bao giờ đâu. Một cô em họ của nhà tôi đem lại cho đấy. Nhiều lắm. Một cân uống từ Tết đến giờ. Lát nữa biếu chị một ít uống đỡ hộ cho chóng hết.
Ánh nhìn lên gác, vào nhà trong, như nghe ngóng sự yên tĩnh của căn nhà rộng vắng.
- Vinh đâu?
- Nhà tôi xuống Mỹ Tho.
- Hồi này anh ấy đi vắng luôn nhỉ? Vợ trẻ, mà cứ đi biền biệt để vợ ở nhà một mình. Bộ anh ấy không sợ chị buồn sao?
Châu thừa biết là Ánh luôn luôn có cái lối đặt ra những câu hỏi như thế. Những câu hỏi khéo léo gợi cho người đối thoại cái ước muốn thố lộ, tâm sự. Nhưng Châu không phải là loại đàn bà lúc nào cũng thấy cần thiết phải cho kẻ khác biết về những chuyện kín thầm và riêng tư của mình. Nàng bình tĩnh trả lời:
- Công việc thâu bán ở các tỉnh hồi này nhiều. Anh ấy phải đi luôn. Giữ làm sao được và tại sao lại giữ. Tôi quen đi rồi, chẳng lấy thế làm buồn.
- Tôi thì không được. Công việc không bằng vợ.
Châu dịu dàng:
- Thế thì chị hơn tôi. Mỗi hoàn cảnh một khác. Tôi thấy nhiều người trong chị em chúng mình cứ quấn lấy chồng không chịu rời xa nửa bước. Lấy nhau, nhưng mỗi người phải có những hoạt động, những công việc riêng.
Ánh nhìn Châu, bằng cái nhìn dò xét:
- Ở nhà một mình, những ngày anh ấy đi vắng xa, chị làm gì cho hết buổi?
Châu nói đùa:
- Úp mặt vào gối và khóc.
Rồi sợ Ánh lại nghĩ là thật, nàng nghiêm trang:
- Nói đùa đấy, còn mười lăm mười tám gì cho cam. Chị và tôi, chúng mình già rồi, chồng con muốn làm ngang làm dọc gì cũng mặc họ.
Ánh nhìn vào khuôn mặt đằm thắm để trần của Châu, khuôn mặt tươi mát như một bông hoa buổi sáng. Và thân thể Châu thon và đầy và tay chân Châu mềm mại, thanh thoát trắng nõn. Và Ánh lắc đầu:
- Tôi là nái xề chẳng kể làm gì. Nhưng chị nói chị già thì nái xề này nhất định không chịu. Không tin, chị cứ thử mà coi.
Châu bật. cười:
- Thử bằng cách nào. Tuổi tác của nhau, chúng mình biết từ lâu rồi mà.
- Tuổi tác ăn thua gì. Chị muốn thử thật không? Lát nữa chị cứ đi với tôi, một đoạn thôi, trên đường Catinat. Cam đoan là có hàng tiểu đoàn đàn ông đi theo.
Hai người đều cười lớn sau câu nói. Chờ cho Châu cười xong, Ánh nói:
- Nói đùa mãi. Bận gì không?
- Chẳng bận gì. Việc gì thế.
Ánh chỉ tay lên gác:
- Lên thay cái bộ quần áo ngủ này đi, rồi chúng mình ra đường.
Châu không muốn đi với Ánh chút nào. Ngay cả cái ý định có từ ban nãy là nàng sẽ không ăn cơm nhà buổi trưa hôm nay, nàng sẽ ra phố, ý định đó Châu cũng không còn cảm thấy thiết tha muốn thực hiện nữa. Nàng vừa tắm xong, thân thể mát mẻ, và nàng nghĩ không gì thú hơn, tuy là một thích thú buồn rầu, là lại trở lại với giường ngủ, với chăn nệm, thả mình vào vùng êm ái đó, hoặc đọc sách, hoặc nằm im không nghĩ ngợi gì. Như thế, cho hết buổi sáng. Đi với Ánh, Châu không ngại điều Ánh đưa nàng đến những nơi chốn nàng không ưa thích. Ở đâu nàng cũng không ưa thích rồi, đi đâu, đến đâu, còn quan trọng gì nữa. Nhưng Châu ngại, là đi với một người như Ánh, thứ nhất là nàng luôn luôn phải có một thái độ giữ gìn. Từ bao nhiêu năm sống chung với Vinh nàng không làm một điều gì khiến cho bất cứ kẻ nào có quyền xem thường và chê trách. Nàng không sợ dư luận. Không có lý do nào làm cho nàng sợ. Có điều Châu không rnuốn ai động chạm tới nàng, khuấy động vào đời sống của nàng, khi đời sống ấy, Châu đã muốn, coi như một xâu chuỗi tháng ngày không có tiếng vang, dẫn đưa dần dần vào cõi chết. Với Ánh, không thể nào lường trước được. Ánh có thể thản nhiên dựng đứng lên một câu chuyện nào đó. Hay kéo hàng dính líu vào một thứ chuyện không đâu của người khác, điều mà Châu ghét cay ghét đắng. Thứ hai, Châu ghét đi với Ánh, vì, nàng sẽ phải luôn luôn có một thái độ giả tạo, đối nghịch với ý muốn đích thực của mình. Chẳng hạn muốn ngồi im, nhưng cử phải cười cười nói nói. Muốn đi về, nhưng rồi phải nán lại. Không có gì vui mà cứ phải làm ra vui. Lối sống đóng kịch, lối sống đeo mặt nạ, bao nhiêu người chung quanh đã ngã vào, Châu nhất quyết không bắt mình cũng phải như thế. Nàng buồn. Cô đơn và lạnh lùng. Đó là chuyện riêng của nàng. Và Châu không muốn ai động chạm tới cái thế giới thu nhỏ, lặng lặng chìm chìm đã vây kín lấy thân thể của nàng suốt bấy nhiêu năm, từ ngày về bờ sông bên kia.
Nhìn ra khoảng sân lòa nắng, Châu ngần ngại:
- Đi đâu bây giờ. Nắng quá.
- Sợ rám má hồng à! Phơi nắng một chút càng đẹp càng làm cho thiên hạ chết ngất.
Châu đập vào vai Ánh:
- Thôi mà.
Nàng đứng lên rồi lại ngồi xuống:
- Thì đi đâu cũng hãy ngồi chơi một lát nữa đã. Chẳng mấy khi chị đến chơi.
Nhưng Ánh không chịu như thế. Chẳng đợi Châu có bằng lòng không, Ánh đứng lên đi về phía cầu thang khiến Châu phải đứng lên đi theo.
Châu gắt:
- Thì để người ta lên mặc quần áo, chứ làm cái gì thế?
Ánh cười vui thích:
- Thế là biết điều, nếu không tôi lên gác lấy áo xuống bắt chị mặc ở dưới này rồi đi luôn.
Tuy nói thế, nhưng Ánh cũng đi theo Châu lên cầu thang:
- Chị buồn cười thật đấy nhỉ! Còn phải trang điểm một chút, chứ cứ đầu tóc mặt mũi như thế này mà ra đường à!
Một người đàn ông nào biết ngắm nhìn và thưởng thức cái đẹp của đàn bà phút đó có thể trả lời Châu thay Ánh: ‘‘ Bà xinh đẹp bội phần. Một người như bà không bao giờ cần phải trang điểm.” Đúng như vậy. Phấn sáp là thừa đối với nhan sắc lộng lẫy sẵn có của Châu. Cặp lông mày của nàng, không cần phải một nét vẽ nào, cũng cong vút và mềm mại như liễu rủ. Cặp mày đó soi nghiêng xuống một tròng mắt êm dịu như một hồ thu buổi chiều, mà khoảng trũng chung quanh là một triền thung lũng đẹp cao thành một sống mũi dọc dừa. Vành mũi nhỏ rất thanh ở gần một vành môi dầy, màu hồng tự nhiên, gợi sự thèm muốn, nhưng là một thèm muốn tinh khiết, gợi nghĩ đến một cái hôn, nhưng là một cái hôn nhẹ nhàng, thật lâu, nâng niu hôn và trang trọng hôn. Tất cả vẻ thanh thoát và đài các của cái đẹp khác thường này hiện ra trong khung bầu dục của tấm gương bàn phấn khi Châu ngồi xuống. Ánh ngồi ở cuối giường, ngó Châu trang điểm từ sau lưng. Châu cầm lấy lược, chải sơ qua một lượt, mái tóc nàng đã nuột nà như một giòng suối chảy. Thoa nhẹ một lượt phấn mỏng lên mặt, tô một thoáng son lên môi, và thế là xong, là Châu đã đứng lên. Ánh ngây người nhìn. Trong tấm áo lụa trơn, rất giản dị, bó sát lấy thân thể, nhan sắc Châu lại bằng phục sức giản dị này tăng thêm phần lộng lẫy. Phải nói là bắt gặp cái nhìn của Ánh nhìn nàng, Châu cũng cảm thấy sung sướng. Niềm vui tự nhiên của người đàn bà biết mình đẹp. Và đọc thấy cái đẹp ấy ở người khác.
Châu kéo tay Ánh đứng lên:
- Đi. Giục mãi, bây giờ ngồi ỳ ra đấy ư?
Ánh ôm ngang lưng Châu, đổi giọng xưng hô, vừa thân mật vừa cợt nhả:
- Này, đằng ấy.
Châu hơi giật mình trước cử chỉ suồng sã của Ánh. Nàng gỡ tay Ánh ra:
- Gì thế?
Ánh cười tít mắt:
- Tớ mà là đàn ông thì thế nào đằng ấy biết không?
Châu thật thà lắc đầu:
- Nói chuyện khó hiểu quá đi. Thì sao?
- Thi tớ sẽ cho ông chồng của đằng ấy mọc sừng ngay bây giờ.
Châu đỏ mặt trước lời đùa cợt sỗ sàng. Nàng trống lảng bằng cách kéo vội Ánh ra phía cầu thang:
- Mời bà đi cho. Hôm nay làm sao thế. Ăn nói nhảm nhí quá. Người ta nghe thấy thì chết.