← Quay lại trang sách

Chương 6

Nắm tay Châu khư khư như sợ nàng chạy mất, Ánh mở cửa xe bước xuống. Ra vẻ một người thuộc đường đã đi về nơi chốn này nhiều lần, Ánh lôi thẳng Châu vào một ngõ nhỏ mở ra trước mắt. Đó là một ngõ cụt. Khá dài. Tuy nhỏ hẹp, nhưng lót xi-măng rất phẳng phiu và sạch sẽ. Cây cối um tùm thấp thoáng sau những bờ tường thấp chạy dài. Một vài cành cây lá ngọn vươn mình, qua bờ tường, tạo cho con ngõ yên tĩnh một cảm giác mát mẻ tuy lúc đó mặt trời gần đứng bóng và nắng vẫn chói chang. Một chiếc xe hơi lên kính đậụ chúi mũi vào khoảng hõm vào của một cánh cổng khép hờ. Thoang thoáng đâu đó, không qui định được rõ rệt, tiếng âm nhạc phát ra từ một chiếc máy thu thanh. Ánh dừng lại trước cánh cổng khép hờ. Nhìn thấy chiếc Frégate màu xanh nước biển, Ánh vui mừng bấm tay Châu:

- Bọn anh Thưởng, con Hòa. Hay lắm. Họ ở đây cả rồi.

Lúc Ánh giơ tay đẩy cánh cổng khép hờ, cũng là lúc Châu gỡ tay Ánh ra, chùn lại:

- Mình chưa đến đây lần nào. Nhà ai mà cứ vào phăng phăng như thế?

- Nhà mụ đốc Oanh. Bếp nhà nó làm chả giò ngon nổi tiếng ở Sàigòn này.

- Chịu thôi. Không quen.

Ánh trợn mắt cười:

- Và không quen thì nhất định không vào? Chị cất ngay cái nhà quê của chị ở nhà cho tôi nhờ.

Rồi nheo mắt, ngắm Châu từ đầu đến chân:

- Người thì văn minh, điệu thì nhà quê. Không được, không được.

Châu vẫn đứng yên một chỗ. Nàng đã thành thực hối hận về sự thiếu cương quyết của nàng, để cho Ánh muốn đưa đi đâu cũng ngoan ngoãn đi theo. Và như thế từ buổi sáng.

- Nhà quê cũng được. Chị không nhà quê chị thích vào cứ vào một mình, tôi về một mình cũng được.

Ánh chỉ chiếc xe Frégate, đấu dịu:

- Ai lại thế. Đùa một chút cũng giận đấy à. Bọn anh Thưởng, con Hòa, quen cả chứ có ai xa lạ đâu. Mụ đốc Oanh hỏi thăm đến chị luôn, muốn được làm quen từ lâu nhưng không có dịp. Tôi đã hứa thế nào cũng đưa chị lại chơi.

Ánh nháy mắt:

- Gớm, chưa biết mà ai cũng nói đến bà nhiều lắm nhé. Có chồng rồi mà tiếng đồn nhan sắc chim sa cá lặn vẫn vang xa, sung sướng chưa. Thôi vào một chút, không thích thì tôi lại đưa chị về. Để cho năn nỉ mãi, chỗ chị em như thế là làm bộ đấy.

Châu thấy nàng thật khó lòng mà bỏ về được. Nàng không muốn Ánh hiểu lầm nàng cao điệu, nàng làm bộ tịch. Nhưng Châu vẫn thấy cần phải hỏi cho ra nhẽ.

- Xem chừng chị không vào thì không được. Nói thực đã, đến đây làm gì?

Ánh ghé vào tai Châu, thì thầm:

- Đánh bạc. Mấy hôm nay nghỉ đánh, chịu không được nữa.

Châu kêu lớn:

- Nhưng tôi không biết đánh bạc,

- Thì ngồi chơi.

- Dạ, đúng như thế, bà không đánh bạc, mời bà ngồi chơi. Xem đánh bạc, thưa bà còn thú vị hơn đánh bạc một trăm lần.

Đang dằng co với nhau, cả Ánh và Châu không biết đến người đàn ông đã ra tới cổng, hẳn là đã đứng lại, bên trong cánh cổng, nghe xong mẩu đối thoại giữa hai người rồi mới mở cổng bước ra và vừa cất tiếng nói.

Châu ngừng bặt trong khi Ánh mừng rỡ và kêu lên:

- Anh Thưởng. Phải gió nhà anh nhé. Đi đứng gì mà lặng êm như ma ấy. Làm người ta giật mình.

Người mà Ánh vừa thân mật gọi là Thưởng, chừng độ bốn mươi lăm tuổi. Y thuộc loại mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao khiến ai không tin, tưởng у chỉ chừng độ ngoài ba mươi. Mái tóc bóng nhẫy, đường ngôi thẳng tắp, không một sợi rối, hai bên thái dương thoang thoáng ánh bạc. Khổ người у cao lớn, đầy vẻ tráng kiện. Dáng đứng ngay cả lúc bất động cũng như hơi nghiêng nghiêng thành một lối chào kiểu cách. Bộ ria mép tỉa mỏng, cân đối, nằm trai lơ trên một cặp môi dầy. Hàm răng trắng bóng. Phục sức hơi cổ điển nhưng là thứ cổ điền diêm dúa vẫn đuổi kịp thời trang. Quần tím, nếp thẳng tắp trên giầy đen đan, đế mỏng, rất cầu kỳ. Sơ-mi xanh nhạt, nơ đồng màu, khuy ‘‘măng-sét’’ vàng ánh. Khuôn mặt hiện đầy vẻ tự tin của một người đã từng trải việc đời, thân hình tràn trề sức sống của một người còn đầy ham muốn hưởng thụ và chưa thờ ơ với dục vọng. Và cặp mắt, nhất là cặp mắt, cặp mắt của một cái nhìn sắc xảo nồng nàn, cặp mắt đó tố cáo một con người chưa hề muốn thản nhiên với nhan sắc và đàn bà. Cặp mắt ấy nhìn thẳng vào Châu, đậu trên da thịt nàng, khiến Châu bất giác nóng bừng cả mặt mũi.

- Giới thiệu với anh Thưởng, đây là chị Châu.

Người đàn ông nhíu mắt, mỉm cười như bối rối một chút, một chút thôi, và như muốn tỏ rõ sự bối rối làm dáng ấy. Y nghiêng người thêm về phía Châu nhưng lại hỏi Ánh:

- Bà Vinh?

- Đúng.

- Chúng tôi vẫn được chị Ánh nhắc đến bà... ông bà luôn. Hôm nay mới gặp. Thật bất ngờ và hân hạnh. Đây không phải là nhà tôi, mà là nhà chị Đốc Oanh. Nhưng bạn thân cả. Vậy cũng cứ xin thay mặt chủ nhân mời bà vào.

Ánh hỏi Thưởng:

- Anh về đấy à?

- Không, tôi mới đến.

Thưởng đáp và nhìn Châu, у mỉm cười:

- Và chưa thể nào về được.

Ánh vênh mặt:

- Thế đang ở trong nhà, anh mò ra đây làm gì. Bộ muốn nghe trộm chuyện riêng của hai chị em tôi chắc.

Thường chắp hai bàn tay vào nhau:

- Nghe trộm được chuyện riêng của đàn bà là một điều thú vị. Nhưng đâu dám thế. Tôi vừa đến được chừng mười lăm phút thôi. Ngồi uống rượu ở Catinat cũng chán, không biết làm gì mò lại đây. Tôi để quên hộp thuốc và cái ‘‘píp” ở ngoài xe nên phải ra lấy.

Quay lại Châu, nụ cười của Thưởng tăng phần duyên dáng:

- Chứ xin thưa lại với bà, thật tình không dám ra nghe trộm.

Châu đứng yên không nói gì. Nàng cũng không có gì để nói. Nàng chỉ cảm thấy ở người đàn ông này một cái gì nguy hiểm, và sự im lặng của nàng như một phản ứng tự nhiên đề phòng sự nguy hiểm ấy.

Ánh cười tít mắt:

- Nghe trộm rành rành, nghe trộm mê đi còn chối.

Thưởng giơ tay nói với Châu như phân bua:

- Bà nhận cho là tôi oan chứ. Tuy rằng chị Ánh cũng nghe trộm chuyện của bọn đàn ông chúng tôi nhiều lắm ạ.

Ánh vỗ vai Thưởng đồm độp:

- Chuyện đàn ông các anh toàn chuyện nhảm nhí. Nghe trộm làm thèm vào à.

Nghiêng đầu nhìn qua vai Thưởng về phía cánh cổng, Ánh hỏi:

- Có gì trong ấy không.

- Cái mà chị mê nhất. Một bàn chắn. Một bàn chắn đã đủ năm chân, nhưng có một kẻ muốn đánh hút, và chắc là sắp hết hội. Chị đến thay chân là vừa đẹp.

Ba tiếng‘‘Một bàn chắn’’ có một sức màu nhiệm vô hình cuốn hút Ánh như một thỏi nam châm mà thân hình đồ sộ của Ánh chỉ còn là một cây kim bé nhỏ. Thưởng chưa nói hết câu Ánh đã mở toang cánh cổng chạy vào. Nhìn theo, Châu giật mình và xuýt muốn phì cười. Ánh béo mập nhự con vịt bầu, Châu không ngờ cái máu mê đánh bạc có thể làm di động được cái thân hình phì nộn của Ánh mau lẹ như vậy.

Châu lắc đầu:

- Lạ thật. Máu mê đến thế là cùng.

- Bà không ưa đánh bạc?

- Thưa không.

Thưởng lững lờ ném một hòn đá dò đường:

- Ở đời này có thứ gì làm bà ham mê?

- Không có gì hết, thưa ông.

Thưởng chặc lưỡi, bặm môi làm điệu ngạc nhiên.

- Bà thật khác người. Đàn bà thường bị quyến rũ bởi hàng trăm ngàn ham muốn. Rất ít người vượt ra khỏi được những ham muốn ấy như bà.

Châu cười không trả lời. Nàng biết Thưởng đang tìm cách gây cảm tình với nàng. Nàng đứng ở bên này bờ sông, và nàng đang thấy gã đàn ông đàng điếm từ bờ bên kia, khéo léo ném xuống giòng nước một nhịp cầu thứ nhất. Kể у cũng đã lịch sự và cũng khéo léo lắm. Kể ra у cũng đã tìm đủ cách thăm dò những nhược điểm của nàng. Nhưng у lầm đường. Lòng nàng không còn một bông hoa nào nở cho một cánh bướm nào tới. Thưởng lượn lờ. Thưởng dở hết mọi mánh khóe chinh phục của Thưởng cũng thế mà thôi. Châu thấy nàng đứng với gã đàn ông đã quá đủ và không muốn phải nghe у tán tỉnh nhiều hơn nữa. Nàng bước một bước lại phía cổng, khiến Thưởng giật mình xin lỗi:

- Chết, tôi vô ý quá để bà đứng nắng.

Y chạy vội lại xe, mở cửa lấy ra gói thuốc và cái tẩu để trên mặt đệm, rồi quay lại:

- Mời bà vào.

Châu ngập ngừng thêm một lần nữa:

- Tôi e như thế này không tiện chút nào.

- Bà đừng ngại. Lát nữa tôi xin phép được đưa bà về.

Châu xét thấy cần phải cự tuyệt, cần phải đặt ngay một giới hạn, cho gã đàn ông đừng có những ảo tưởng, cho у đừng hiểu lầm:

- Lát nữa tôi không về xe.

- Trời nắng thế này, bà không về xe thì về bằng gì?

Châu nghiêm trang trả lời:

- Tôi về bộ.

Trêu thêm cho gã đàn ông không biết đằng nào mà lần, Châu vừa bước vào cổng vừa thản nhiên nói tiếp:

- Tôi thích đi bộ. Nhất là đi bộ dưới nắng.

Thưởng không dám đoán là Châu nói đùa hay nói thật nữa. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm tưởng như hắn đang trở thành một thứ trò cười. Lần đầu tiên trong đời, hắn gặp một người đàn bà, mà cái thỏi nam châm của hắn không phát được sức hút mầu nhiệm. Trong sự ngây ngất trước vẻ đẹp lạnh lùng, cách biệt và kiêu hãnh của Châu, hắn cảm thấy trong hắn dấy lên một sự rối loạn mất bình tĩnh. Vậy mà, Thưởng chưa mất bình tĩnh bao giờ. Nhất là ở hai điểm này: Trên một chiếu bạc và với đàn bà. Giới ăn chơi Sàigòn thán phục Thưởng về hai điểm đó. Nhiều kẻ thèm thuồng có được địa vị của Thưởng. Hồi thiếu thời hắn nghèo túng lắm. Bấy giờ là vào khoảng đầu năm 1947. Chiến tranh bùng nổ. Thưởng từ Hànội tản cư ra hậu phương. Nhưng không quen đi bộ, không quen mặc quần áo nâu, và ăn cơm nắm muối rừng, Thựởng chỉ chạy ra đến vùng Vân Đình - kế cận giới tuyến hai miền thời đó - được chừng hai tháng rồi hồi cư về thành ngay. Nhắc lại chuyến tản cư ngắn ngủi với đám bạn hữu giữa hai canh bạc, Thưởng ba hoa:

- Cậu chúng mày con nhà lính nhưng tính nhà quan mà. Bơ sữa nó quen mất rối, mà bơ sữa thì chất đống như núi trong thành, cho nên cậu chúng mày kháng chiến hai tháng xét ra đã quá đủ nên cậu chúng mày ‘‘dinh-tê ”. Kể thì còn hơn những thằng ở lỳ trong thành không chịu chạy đấy nhé. Kể như thế cũng là yêu nước lắm rồi đấy nhé.

Hai tháng ở hậu phương, những ngày vào thành, là nguồn bất tận của những giai thoại kỳ thú, Thưởng kể cho đám bạn của hắn nghe những lúc cao hứng trà dư tửu hậu. Hắn thêm thắt vào nhiều tình tiết ly kỳ và gay cấn, cho nên chuyện cũ của phần đời của Thưởng tự thuật bao giờ cũng có những vành tai chăm chú lắng nghe. Phải nhận, Thưởng ăn nói rất lưu loát có duyên. Những tâm hồn khác người như Châu không chịu được thứ liến thoắng đàng điếm ấy. Những con bạc, vũ nữ, những người đàn bà quá xuân như mụ đốc Oanh, bừa bãi như Ánh thì ưng chịu cái duyên hời hợt và rẻ tiền này lắm. Duy có một điều Thưởng giấu kín không bao giờ tiết lộ là tại sao hắn có thể làm giàu một cách mau chóng khác thường, và như thế chỉ mấy tháng sau khi từ hậu phương về thành. Bấy giờ Hànội còn đổ nát, người về thành lác đác. Thành phố là nơi tung hoành của mật thám, Phòng Nhì, đất kiếm ăn của bọn lưu manh. Bọn lưu manh làm gì?

Chúng đi ‘ thổ phỉ’’. Thổ phỉ. Nghĩa là đột nhập vào những căn nhà vô chủ, tự do tìm kiếm những đồ quý giá nhất đem về làm của riêng của mình. Thưởng về thành, trở thành một tên trùm thổ phỉ chính cống. Người ta đồn hắn lần vào những căn nhà thuộc hai khu phố Hàng Bồ và Hàng Bạc, là nơi của những thương gia cự phú còn tản cư chưa kịp về tìm những báu vật phải chôn giấu trong nhà vì không kịp mang theo. Người ta đồn Thưởng đào được một hộp sắt tây toàn vàng lá và kim cương. Đồn thôi. Cũng không biết sự thực như thế nào. Chỉ biết Thưởng đang kiết xác chợt giàu như một anh công nhân trúng độc đắc cá cặp. Lẫy lừng ở Hànội một thời là sự ăn chơi và cung cách tiêu tiền của Thưởng. Xe Thưởng đi là cái xe mui trần đẹp nhất và đắt nhất Hànội. Người vũ nữ đi với Thưởng là bông hoa kiều diễm nhất của vũ trường và phải mua bằng giá đắt nhất. Như thế cho đến khi Thưởng xuống Hải Phòng rồi vào Nam.

Vào Sàigòn con người ăn chơi của Thưởng lu mờ hơn hồi ở ngoài Hànội. Có lẽ Thưởng không còn nhiều tiền như trước nữa. Nhưng vẫn có xe, có nhà, vẫn sống phong lưu. Thưởng khôn hơn, không điên cuồng liều lĩnh như hồi niên thiếu, cho nên khoản tiền còn lại và mang theo được vào Sàigòn vẫn thừa đủ cho Thưởng không phải làm gì mà vẫn sống nhàn nhã ung dung. Nơi Thưởng hay lui tới là nhà mụ đốc Oanh. Đối với nhau họ là một thứ cố nhân đã từng có chung rất nhiều kỷ niệm của những đêm Hànội vui chơi đến sáng.

Đó là một căn nhà một tầng, thấp, kiến trúc cổ xưa, nhưng trông rất xinh xắn, ấm cúng vì trên mái và khắp bốn chung quanh đều xanh ngắt một màu cỏ cây. Một người chị hai, béo trắng, mặt mũi dễ coi, lễ phép cúi đầu chào Châu khi có Thưởng dẫn đường, nàng đi hết một lối đi nhiều lá rụng để đặt chân lên tới một đầu thềm. Thưởng làm như người nhà, thân mật sai người chị hai:

- Lấy nước mời bà xơi.

Đoạn, у chìa tay mời Châu:

- Mời bà vào.

Phía trong cùng của một căn phòng vừa là phòng khách vừa là phòng ăn, trang hoàng khá diêm dúa mỹ thuật, với những pho tượng khỏa thân, những bình hoa đặt trên những cái đẩu, những khoảng trũng trong tường, là một bàn bài lá đang họp trên một chiếu hoa đỏ trải trên nền đá hoa màu xanh nhạt dịu mắt. Châu nhìn thấy Ánh trong đám người đó. Ánh đang bốc nọc và vật đen đét những cây bài xuống chiếu. Khi một vài cây bài được lật ngửa lên, Châu lại thấy Ánh kêu giẫy lên: ‘‘Mất ù. Đấy lại mất ù nữa’’. Ánh đang ở giữa cơn máu mê. Ván bài đang chiếm đoạt Ánh. Thấy Châu, nhưng Ánh chỉ nói cộc lốc ‘‘ Ngồi đấy, chị.’’ rồi Ánh quên hẳn Châu để tập trung hết thần trí xuống những cây bài. Một người đàn bà cũng ngồi ở đó, trên một mép chiếu, nhưng chầu rìa chứ không đánh, vội vã đứng lên. Thưởng kiểu cách giới thiệu:

- Bà Châu, xin giới thiệu với bà đây là chị Oanh.

Châu:

- Mời bà cứ tự nhiên.

Người vừa được Thưởng giới thiệu là nữ chủ nhân mời Châu ngồi xuống ghế, cười lắc đầu:

- Tôi phải nhường chân cho chị Ánh rồi. Bà muốn chơi vài hội cho vui, tôi sẽ lại xin mở cuộc điều đình để một ngươi khác nhường ạ. Chúng tôi đánh cả ngày. Đánh lúc nào cũng được.

Châu nhẹ nhàng:

- Tôi đã thưa với ông Thưởng, tôi không biết đánh bài.

Mụ đốc Oanh thẳng người lại, nhìn Châu kỹ hơn. Không biết đánh bạc thì tới đây làm gì? Mà tại sao lại không biết đánh bạc? Châu đọc được những câu hỏi ấy trong ánh mắt người đàn bà mà Châu thầm khen là nắm được nghệ thuật xử dụng son phấn. Tuy những đường nhăn, những vết thâm quầng vẫn thoáng hiện dưới cái nhìn tinh tế của Châu, nhưng bằng son phấn nữ chủ nhân đã sửa chữa được khá đến nơi đến chốn vẻ tàn héo chán chường của một khuôn mặt đã biết hơi nhiều thế nào là trác táng, thế nào là những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, khiến cho khuôn mặt ấy, thoáng nhìn, vẫn diễm lệ và ưa nhìn.

Thưởng được dịp len vào câu chuyện:

- Bà Châu không biết đánh bài thật.

Rồi ném cho Châu một cái nhìn tình tứ:

- Và cũng không hư hỏng như bọn chúng mình đâu.

Châu nghiêm trang:

- Ông cứ nói thế.

Thưởng khôn ngoan, biết ngay lối xưng hô quá lễ độ và kiểu cách chỉ duy trì một tình trạng quá ư trang trọng cách biệt không có lợi gì cho hắn. Hắn cười cầu tài, đưa ngón tay lên vuốt ria mép thành một cử chỉ rất ăn chơi.

- Dù sao thì biết đánh bạc hay không biết đánh bạc, hư hỏng hay không hư hỏng, gặp nhau đã nhiều lần hay mới gặp nhau lần đầu, cũng cứ nên coi là bạn thân cả. Trời đất này, sống chết không biết thế nào. Hãy nên coi nhau như bạn thân.

Châu thầm cười với riêng nàng. Thái độ sun soe của Thưởng từ ban nãy ở ngoài cổng cho Châu biết hắn đang tìm cách tán tỉnh, quyến rũ nàng. Điều Châu cảm thấy ghét ngay tức khắc ở Thưởng là cái vẻ tự tin sỗ sàng và vô lối toát ra ở con người hắn. Nàng nhủ thầm: Báo chí điện ảnh vẫn nói đến một thứ Don Juan, hóa ra trước mặt mình là một mẫu Don Juan đây. Nàng định hỏi mát Thưởng tại sao trời đất này lại phải làm thân với nhau. Nhưng tốt hơn là đừng bắt chuyện. Nghĩ thế, Châu khép lại tà áo, ngồi im.

Mụ đốc Oanh rất tự nhiên thay đổi ngay lối xưng hô, như lời đề nghị của Thưởng là đúng và mụ đã mặc nhiên làm theo:

- Chị còn ở đây lâu, thì thay áo ngắn của tôi mặc cho mát.

Châu giật mình trước đề nghị kỳ lạ này của người đàn bà, mới gặp lần đầu đã gọi nàng bằng chị, đã bảo nàng thay áo ngắn cho mát. Nhưng lời đề nghị quá thân mật hình như không làm ai ngạc nhiên. Ném nhanh một cái nhìn xuống bàn bạc và nhìn thấy mấy chiếc áo dài vắt trên một thành ghế, Châu mới chợt hiểu. Mấy người đàn bà ngồi đánh bạc dưới chiếu, trong số có Ánh, đều mặc áo ngủ, mỏng và ngắn. Họ đã lấy áo mụ đốc Oanh để mặc như ở nhà. Châu vội đáp:

- Bà mặc tôi. Tôi chỉ ở lại đây năm mười phút nữa thôi.

Trong khi hai người đàn bà nói chuyện, Thưởng nhìn Châu thật sỗ sàng. Cái nhìn như lột dần từng tấc vải, lần đi trên da thịt. Cái nhìn lướt trên ngực nàng, đậu trên cái thon dài óng chuốt của cặp ngực nàng nổi lên dưới làn vải áo. Châu nghĩ trong đời chưa có kẻ nào dám nhìn nàng bằng cái nhìn táo tợn như vậy. Chịu đựng cái nhìn nồng cháy của Thưởng trên thân thể rồi, Châu ngước nhìn về phía Ánh và đứng lên. Nàng cười với mụ đốc Oanh, như xin lỗi:

- Lại xem chị Ánh đánh bài một chút.

Đến ngồi ghé xuống mép chiếu, sau lưng Ánh, Châu hỏi thầm vào tai Ánh:

- Được hay thua?

Cái thân hình phì nộn của Ánh đầm đìa mồ hôi. Mặt Ánh đỏ nhừ như hơ lửa. Những sợi tóc dán bết vào hai bên thái dương ướt đẫm. Ánh nói không quay lại, vẫn theo dõi thật sát ván bài đang tiếp diễn:

- Thua gần năm ngàn rồi đây này. Ba hội ù đúng một ván xuông.

Châu nói nhỏ cốt riêng cho Ánh nghe thấy:

- Về đây.

Giọng Ánh gắt gỏng, bực bội:

- Đang thua mà còn phải gỡ chứ. Ngồi đây một lát nữa đã đi.

Châu đành ngồi yên. Sau lưng nàng là Thưởng đi lảng vảng. Rồi nàng thấy mụ đốc Oanh cũng đứng lên, lại gần Thưởng, hai người thì thầm với nhau và Châu đoán là họ đang bàn tán về nàng. Thốt nhiên, Châu thấy giận Ánh vô cùng. Ngồi cắm đầu vào chiếu bạc, Ánh không biết có nàng nữa, Từ sáng, chìu Ánh đến thế là quá đủ.

- Chị cứ ở đây đánh bài nhé. Tôi về một mình.

Lúc đó Ánh mới như nhận thấy Ánh có lỗi. Và nắm vội lấy tay Châu giữ lại:

- Mình đang thua đậm. Cho đánh vài hội nữa, liệu xem có gỡ được chút ít nào không. Chả mấy khi lại đây. Chị có gì vội đâu.

Nhưng Châu đã cương quyết đứng lên. Mụ đốc Oanh và Thưởng cùng xúm lại giữ, nhưng Châu đã quyết định không ở lại thêm căn nhà này một phút nào nữa.

- Xin lỗi bà, bà cho về.

Mụ đốc Oanh nhếch mép đứng yên. Thưởng xun xoe:

- Tiếc quá. Thôi để lần khác vậy. Tôi xin đưa bà ra ngõ. Tôi xin đánh xe đưa bà về.

Châu nhìn thẳng vào mắt Thưởng, cái nhìn muốn bảo rõ cho gã đàn ông đàng điếm biết, và biết không lầm lẫn, là mọi cố gắng gây cảm tình và theo đuổi của hắn đều hoài công. Thưởng biết. Như mụ đốc Oanh. Thưởng thôi không xun xoe nữa và cũng đứng yên. Tiếng Ánh đuổi theo sau lưng khi Châu cúi đầu chào mọi người và đi ra.

- Thôi thế chịu khó về một mình vậy nhé, Mai mình lại chơi.

Thoáng nghe thấy một tiếng đàn bà khác, từ chiếu bạc:

- Điệu bỏ mẹ.

Châu nóng bừng mặt. Nhưng không thèm chấp, nàng đi thật nhanh ra cổng.

Cánh cổng đã đóng lại sau lưng Châu rồi, mụ đốc Oanh thôi nhìn theo Châu, và quay lại, cười phá lên vào nét mặt ngượng ngùng châng hẫng của Thưởng:

- Hỏng kiểu rồi nhé! Cá không cắn câu, đau ơi là đau.

Thưởng nhún vai, rút thuốc lá châm một điếu hút. Hắn nghĩ thầm là hắn sẽ gặp lại Châu, ở đâu đó, không biết, nhưng thế nào cũng gặp lại. Và khi đó, những cạm bẫy và sức quyến rũ của hắn sẽ giăng thành một cái lưới chặt chẽ hơn lần này. Và Châu sẽ không thể thoát được như lần này. Với Thưởng, người đàn bà nào càng khó chinh phục bao nhiêu càng làm nung nấu trong hắn cái ý định chinh phục bấy nhiêu. Điều quạn trọng là phải biết rõ Châu hơn nữa. Thưởng thấy cần phải lấy lòng Ánh. Hắn ngồi xuống bên cạnh Ánh, ném vào lòng Ánh hai tờ giấy năm trăm:

- Góp giúp một hội. Tiền tôi hên lắm.

Ánh không trả lại, nhưng ngẩng lên nhìn Thưởng nghi ngờ:

- Tử tế quá. Định nhờ nhau cái gi đây thì nói ngay đi.

Thật đúng là thứ ngôn ngữ kẻ cắp bà già gặp nhau. Thưởng cười cầu tài:

- Biết hết. Tinh như ma. Đúng rồi, khai qua về nàng, cho nghe coi.

- Chưa có chuyện gì bao giờ. Rất đứng đắn. Khó thì khó lắm đấy. Nhưng xem chừng hơi chê chồng và chưa có con. Đủ chưa.

- Tạm đủ.

- Gì nữa thì mới đủ.

- Địa chỉ của người đàn bà ấy.

Ánh thản nhiên:

- Góp thêm hội sau nữa đã, mới biết được.

Lại hai tờ giấy năm trăm từ ví Thưởng chuyền xuống mặt chiếu, trước mặt Ánh. Thưởng thản nhiên rút bút ghi, và cất tờ giấy ghi vào túi. Bỗng Thưởng chúi đi. Đằng sau, mụ đốc Oanh đã đạp cho Thưởng một cái thật mạnh vào lưng.

- Bộ mê rồi đấy hả. Bộ không coi con này ra cái thá gì nữa đấy hả?

Tất cả cùng phá lên cười ồn ào. Một lát sau, mụ đốc Oanh đã mở cửa cho Thưởng vào phòng riêng. Cánh cửa buồng khép nghiến ngay lại. Hai người dìu nhau đến giường, ôm nhau ngã xuống.

Thưởng thì thầm:

- Bỏ đám chắn à.

- Mặc họ. Lúc nào tan thì cứ tan.

- Con mụ Ánh nó mê đánh quá nhỉ? Canh nào cũng cháy túi mà mê vẫn mê.

Từ buồng bên cạnh, vẫn còn vọng sang tiếng ồn ào của đám bạc tiếp tục trong buổi trưa nắng lớn.

Tiếng mụ đốc Oanh mát mẻ, trong bóng tối suồng sã:

- Hôm nay thì cô ả thua thế nào được.

- Sao biết không thua?

- Kép đã mừng tuổi cho hai ngàn làm vốn. Tiền có hơi giai, thua thế nào được. Cứ gọi là canh chắn này nó được hết cả làng.

Tiếng Thưởng cười:

- Chỉ nói bậy. Bộ ghen hà. Em cần bao nhiêu anh vẫn đưa. Cho mụ ấy hai nghìn có nghĩa lý gì đâu.

- Ai thèm ghen với con vịt bầu ấy. Nhưng anh quỷnh nó vừa vừa chứ.

- Cứ cho tiền ai là quỷnh à.

- Mất những hai ‘‘ghim’’ để biết một cái số nhà như thế là quỷnh.

Thưởng cười gượng, chống chế:

- Lâu lâu đùa một chút cho đời đỡ buồn em biết không.

Thưởng nói và ôm ghì lấy Oanh. Nhưng lập tức у bị đẫy bắn ra:

- Thôi đi.

Thưởng buông mụ đốc Oanh ra. Y và người đàn bà đã ăn nằm với nhau nhiều lần, hiểu nhau từ thân thể, đến tâm tính, đến nhân cách. Sự ham muốn trong những phút gần gụi vẫn còn, nhưng ham muốn chỉ còn là một ngọn lửa yếu ớt không còn là một thúc giục nồng cháy điên cuồng không thể cưỡng chống. Thưởng nắm lấy tay người đàn bà, nhưng trong đầu y, một hình ảnh khác đã hiện lên. Đó là hình ảnh người thiếu phụ lạnh lùng đài các, vừa bỏ về mà hắn thèm khát chiếm được, dù phải trả bằng một giá nào, dù có phải mất thì giờ, và bỏ vào đó tất cả sự đeo đuổi công phu cần thiết. Hắn hơi hồi hận đã không liều lĩnh theo Châu ra cửa, tìm cách mời bằng được nàng lên xe hơi, đưa nàng về. Biết đâu sự từ chối trong nhà mụ đốc Oanh của Châu chỉ là bởi nàng ngượng trước một chỗ quá đông người, nhất là trong chỗ đông người này lại có Ánh. Như mọi người, Thưởng biết Ánh là mụ đàn bà hay đưa chuyện nhất Sàigòn. Nhưng hối hận đã muộn. Để dịp khác. Hắn đã có địa chỉ của Châu. Thế nào hắn cũng gặp lại nàng. Hắn nhủ thầm:

- Tại sao lại có người đẹp đến như vậy được?

Bên cạnh Châu, mụ đốc Oanh chỉ còn là một bông hoa tàn héo. Thưởng hỏi, cho có chuyện:

- Ban nẫy em thua bao nhiêu?

- Thua bao nhiêu mặc xác tôi. Đừng có đánh trống lảng.

Thưởng làm vẻ ngạc nhiên:

- Hôm nay em làm sao thế. Đánh trống lảng cái gì mới được chứ?

- Cái gì thì biết đấy. Đồ băm lăm. Mới gặp, nó đã thu hết hồn vía vong linh anh rồi hả?

- Ô hay, ai mới được chứ?

Mụ đốc Oanh đốp chát một câu thật mất dạy:

- Mẹ anh vừa về đó chứ còn ai nữa.

Thưởng biết mụ đốc Oanh ghen, và tốt hơn là không nên chọc tức cho mụ ghen thêm làm gì. Ghen thêm, phiền lắm. Bởi vì mụ đã không thèm ghen thì thôi, đã ghen, Thưởng chỉ còn có nước lạy mụ cho mụ thôi đi. Mụ đốc Oanh xưa là một vũ nữ. Từng có một thời lẫy lừng oanh liệt ở những vũ trường Hànội, Hải Phòng trước chiến tranh. Về sau, có một bác sỹ trẻ tuổi mới tập tọng ăn chơi, đến vũ trường, mê người vũ nữ tên là Hoa có cái nhìn tinh tứ, có nụ cười quyến rũ, và Hoa trở thành bà đốc Oanh từ đó. Lấy nhau được mấy năm, Hoa ngoại tình bị bắt quả tang, vụ ngoại tình này vỡ lở đã làm chấn động giới ăn chơi Hànội một thời. Sau đó, là vụ ly dị. Và Hoa lại trở về nghề vũ nữ ít lâu sau đó. Bây giờ mụ đã đứng tuổi, đã hết thời, nhưng vẫn dùng chức vị và tên người chồng cũ, như muốn níu lại cái thời kỳ hoàn lương tốt đẹp đã mất. Giới đàn bà ăn chơi của Sàigòn coi mụ như một thứ đàn chị nhiều kinh nghiệm và nhiều uy tín. Những rắc rối tình duyên, những đau buồn tình cảm, đã có mụ đốc Oanh như một nữ bác sỹ thăm bệnh, hiểu rõ mọi căn nguyên của bệnh và chỉ giúp cho cách thức giải quyết tốt đẹp. Đàn em đến hỏi đàn chị ngày nào cũng có năm bảy vụ như thế. Cho nên ai cũng sợ mụ. Người đàn ông nào được mụ xem như người tình, thì đừng có người đàn bà nào khác động vào. Nhờ khôn ngoan, và giao thiệp khá rộng rãi trong chốn ăn chơi, mụ không bao giờ phải lo lắng về vấn đề vật chất. Vào Sàigòn, mụ sang ngay được một căn biệt thự. Lại mua ngay được một cái xe hơi. Tiền chi dùng hàng ngày, chỉ lấy tiền hồ đánh chắn cũng thừa thãi. Cách đây mấy năm, người ta đồn mãi một chuyện đánh ghen rất kẻ cả, rất đàn chị của mụ đàn bà thập thành này.

Hồi đó, mụ bắt nhân tình với một anh thầu khoán. Bắt nhân tình vì hồi đó mụ cũng hơi túng về tiền bạc một chút. Mà anh thầu khoán già quá nửa đời người mới phá ra ăn chơi thì lại giàu, giàu không để tiền đâu cho hết, giàu không biết dung tiền làm gì. Anh thầu khoán giàu quá, làm cho nhiều ả, cũng muốn quyến rũ, cũng muốn chiếm lấy cái mỏ vàng. Trong số, có một ả hơn mụ đốc Ọanh về điểm trẻ đẹp, đã cướp được anh thầu khoán háo sắc kia. Chuyện này đến tai mụ. Và do đám đàn em muốn tâng công thuật lại cho bà chị.

Mụ nghe xong cười nhạt:

- Con nào mà to gan thế?

- Con Hằng.

- À, con Hằng thì tao biết. Nó muốn chết.

- Chị để chúng em cho nó một trận nhớ đời.

- Cấm. Chuyện của chị, cấm chúng mày nhúng tay vào. Như thế chả hóa ra tao sai chúng mày cậy đông bắt nạt nó sao?

Nhưng việc đầu tiên của mụ đốc Oarih không phải là đi tìm tình địch mà gọi anh thầu khoán đến.

- Từ nay tôi cấm cửa không cho anh được lai vãng đến nhà tôi. Tôi không mê anh, nên không ghen. Suốt đời tôi không mê ai nên không bao giờ thèm ghen. Tôi chỉ yêu tiền của anh. Tiền của anh tôi lấy cũng đủ rồi. Không thèm lấy thêm nữa.

Anh thầu khoán sợ, năn nỉ, lạy van, nhưng mụ vẫn lạnh lùng đuổi ra khỏi cửa. Sau đó, mụ không thèm tìm, mà cho gọi tình địch đến nói chuyện. Mụ khoan thai bảo tình địch như thế này:

- Trông em còn trẻ quá. Chị già hơn em rồi, việc đời đã trải hết, thú đời đã hưởng hết, không cần sống như em đâu. Thằng thầu khoán, chị cho phép em giao thiệp, chài mồi, ăn nằm với nó, muốn làm gì thì làm, nhưng đúng trong một tuần lễ nữa. Nhớ chưa. Một tuần nữa. Không được thêm một ngày nào. Lấy được tiền của nó thì cứ lấy đi. Bắt nó mua kim cương, Bắt nó sang nhà cho. Không biết cách, hỏi chị, chị bảo cho cách thức làm tiền.

Trước vẻ mặt tái xanh sợ hãi của tình địch, mụ mỉm cười, nhìn thẳng vào mặt ả, nói tiếp:

- Nhớ là tất cả trong một tuần lễ, kể từ hôm nay. Lệnh của chị đó. Như thế tức là em đã hỗn, đã qua mặt chị rồi. Nhưng chị tha. Có ai quen biết, bảo giùm tất cả hộ chị: cấm không đứa nào được giao thiệp với thằng thầu khoán. Trái lời, chị cho cắt gân. Lúc nào chị muốn cho các em giao thiệp với thằng khốn nạn, lúc đó chị sẽ loan báo cho cả làng biết sau.

Mụ đốc Oanh muốn thế nào, được như ý muốn. Chuyện này đồn đi, đám đàn em lắc đầu lè lưỡi, tôn mụ đốc Oanh là chị cả của bọn họ.

Mụ đốc Oanh giả vờ ghen làm cho Thưởng vừa bằng lòng vừa bực mình. Bằng lòng sự bằng lòng của tất cả những người đàn ông được đàn bà ghen. Bực mình vì mụ phá rối giòng suy nghĩ của у về Châu:

- Em đừng có vớ vẩn. Một người như anh chỉ có thể yêu một người như em, chứ thích cái mụ đàn bà kín cổng cao tường ấy sao được.

Nói xong, Thưởng há miệng ngáp thật lớn, làm bộ mỏi mệt muốn buồn ngủ. Giờ này cũng là giờ của giấc ngủ trưa. Không khí ngột ngạt. Nắng đoán thấy chói chang bên ngoài. Thưởng thay nhanh quần áo rồi nằm vật xuống, vòng tay kéo người đàn bà lại gần. Mụ đốc Oanh chỉ chống cự lấy lệ. Bên ngoài vẫn vọng vào tiếng xướng bài của những người đánh bạc trên chiếc chiếu trải trên nền đá hoa.