Chương 7
Nguyên đóng nhẹ cánh cửa buồng, không muốn làm khuấy động giấc ngù đang ngon của Tần. Chàng vừa thắt cà-vạt vừa bước rảo xuống cầu thang. Kim đồng hồ trên tay Nguyên chỉ đúng 2 giờ 15. Dưới chân cầu thang, con Dung chừng như đã đứng chờ cha nó xuống. Nó đội một cái mũ cối to vành và xách trong tay một cái cặp da.
Nguyên chạy xuống mỉm cười với con gái:
- Dung chờ ba lâu chưa?
- Con vừa ngủ dậy.
- Đội mũ thế là đúng. Trời nắng lắm. Con đến trường, nhớ đừng chạy nhảy ngoài sân mà phải ở trong hiên. Phơi nắng là ốm ngay.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn nắm lấy tay Nguyên theo chàng đi ra phía cửa:
- Vâng ạ.
Buổi trưa nào đi làm, Nguyên cũng đưa bé Dung đến trường mẫu giáo. Mấy đứa nhỏ khác học vào giờ khác chàng đến sở, đi học đã có xe nhà trường đưa đi đón về. Dắt con chạy nhanh trên lối đi từ đầu thềm đến nhà chứa xe, Nguyên mở cửa cho con lên. Chàng lái xe ra và mắt chàng cũng bắt đầu hoa lên trước ánh nắng chói lòa trước khung kính. Buổi trưa. Sàigòn vắng tanh trong giấc ngủ đồng thiếp. Bên trong những cánh cổng là những căn nhà cửa đóng im lìm. Một vài người đi đường lác đác. Một vài chiếc cyclo chậm chạp lăn đi dưới những hàng cây im sững. Đến cửa trường mẫu giáo. Nguyên mở cửa xe cho con gái xuống. Chàng còn cẩn thận chưa đi, chờ cho bé Dung đã vào qua cổng mới mở máy. Nguyên lái xe từ từ, cảm thấy trong người mỏi mệt và phiền muộn vô cớ. Buổi sáng đi làm, buổi trưa về ngủ, rồi thức dậy lại đi làm, hình ảnh chán ngán mênh mông của một cuộc sống không còn ngạc nhiên không còn dấy động lại hiện lên trong tâm trí. Trạng thái yên ổn thư thái kéo dài được bao nhiêu năm thoắt như bị lay chuyển và Nguyên không tìm hiểu được nguyên nhân. Chỉ mang máng cảm thấy như cái gì cũng có một giới hạn, và trạng thái sống yên ổn không băn khoăn ở chàng cũng đã đụng tới cái giới hạn vô hình của nó.
Nguyên vòng tay lái, xe chạy vào một phố vắng người hơn. Trước khung kính, bóng một người đàn bà thật xa, thật nhỏ, đứng bên lề đường. Xe Nguyên gần lại. Bóng người đàn bà lớn hơn. Gần tới ngang tầm, Nguyên ném sang một cái nhìn thờ ơ và cũng là lúc chàng ngạc nhiên nhận ra người đàn bà chàng đã đưa về trong buổi tối đến dự buổi tiếp tân ở nhà Hoàng tháng trước. Rõ ràng là người đàn bà đang đứng đó chờ xe. Khuôn mặt nàng đỏ hồng dáng nắng. Nguyên nghĩ chàng phải đậu xe lại. Và làm như thế.
Châu cũng đã nhận ra người đàn ông trong chiếc xe vừa đậu lại là Nguyên. Nàng hơi bối rối một chút. Nàng đưa tay lên vuốt tóc, đứng im nhìn Nguyên mở cửa xe bước xuống. Nguyên nghiêng đầu chào và mỉm cười:
- Bà có nhận ra tôi?
- Thưa, quên là một sự vô lễ. Ống đã có lòng tốt đưa tôi về hôm tôi được hân hạnh giới thiệu với ông bà ở nhà anh Hoàng.
- Bà chờ xe?
- Dạ.
Châu nhìn dọc con đường phố vắng ngắt trong nắng, nói như cắt nghĩa:
- Con đường này ít xe cộ qua lại quá.
- Vâng, con đường này bao giờ cũng thế.
Nguyên mỉm cười, mở cửa xe.
- Đứng chờ thế này nắng chết. Bà đi đâu, xin cho tôi được phép đưa đi.
- Chết, đâu dám phiền ông. Chắc ông đang ở trên đường đến sở.
- Không sao. Còn sớm. Tôi còn thừa thì giờ.
Châu vào ngồi trong xe. Và khi Nguyên đã ngồi trước tay lái và quay sang như có ý hỏi, nàng đáp:
- Ông cho tôi về nhà.
Xe chạy. Châu cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái. Một cảm giác mừng vui gần như là sung sướng. Châu cũng không hiểu tại sao nữa. Ở nhà mụ đốc Oanh ra, nàng đang bực mình nhiều chuyện. Bực mình với Ánh đã đưa nàng đến chỗ đánh bạc, một nơi chốn đầy đặc những khuôn mặt khả ố, những lời đùa cợt sống sượng, tắm đẫm trong thứ không khí lơi lả suồng sã làm cho nàng phải hổ thẹn. Khi nàng cáo từ đi ra, nàng biết sau lưng là những cái nhìn riễu cợt đuổi theo, điều này càng làm cho nàng thêm tức giận. Ra phố, lại nắng như đổ lửa. Lại đứng chờ mãi cũng chẳng thấy, một bóng xe qua. Thành ra, bước lên xe của Nguyên, Châu như người vừa thoát nợ. Nàng ngoái đầu nhìn lại khoảng đầu ngõ đưa vào nhà mụ đốc Oanh, thầm nghĩ là suốt đời không bao giờ nàng đi vào cái ngõ ấy một lần thứ nhì nữa.
Thốt nhiên, Châu nhìn Nguyên và hỏi:
- Ông biết đánh bài không?
- Cũng biết gọi là thôi. Nhưng tôi ít khi đánh lắm.
Trả lời xong, Nguyên mới kịp chú ý đến sự lạ lùng và khó hiểu của câu hỏi đột ngột. Chính Châu cũng kịp nhận thấy điều đó. Cả hai người cùng nhìn nhau và cùng mỉm cười.
- Xin lỗi ông. Tôi hỏi vì tôi vừa ở một đám đánh bạc ra, và tôi đang ghét thậm tệ những người đánh bạc.
Nguyên vẫn giữ nguyên nụ cười:
- Chắc có người vừa làm cho bà bực mình?
- Không hẳn thế. Tôi bực mình với tôi. Không hiểu tại sao tôi lại đến đó. Tôi xử sự như một đứa con nít. Thật ra, tôi không nên chiều bạn tôi một cách vô lý như thế được.
Nguyên không có tính tò mò, mặc dầu chàng muốn hiểu rõ hơn. Bất ngờ gặp lại người đàn bà chàng đã gặp ở một buổi tiếp tân, Nguyên thấy ban đêm cũng như ban ngày, nàng đều đẹp, lộng lẫy. Thật là một điểm hiếm thấy. Người đàn bà khó giữ được vẽ đẹp làm bằng phấn son trang điểm và những ánh đèn đêm, khi ánh mặt trời và ánh sáng ban ngày tàn nhẫn hơn, tố cáo những nếp nhăn, những khoảng trũng, những tàn phai mỏi mệt hiện hình không che giấu được nữa. Nhưng Châu không thế. Lối phục sức của Châu, cũng dưới ánh sáng ban ngày, Nguyên mới tiếp nhận được đầy đủ thế nào là sự thanh lịch hiếm có. Chàng hiểu mà không giải thích được. Hình như quần áo ở những người đàn bà khác chỉ là tơ lụa, màu sắc và vải vóc. Quần áo ở Châu còn là những mặt phẳng mịn màng, những đường cong uyển chuyển, những khoảng trũng ngon mắt. Và vẫn mùi nước hoa ấy, một mùi nước hoa đài các, kín đáo, mà Nguyên vừa thấy từ bên cạnh thoảng bay sang. Chàng nhớ lại đêm tiếp tân của Hoàng. Chàng ngạc nhiên tại sao chàng có thể nhớ lại được buổi tối ấy, với đầy đủ chi tiết. Tưởng như không phải do tình cờ mà vì chàng muốn nhớ tới vậy.
- Từ đêm ở nhà anh Hoàng đến trưa nay tôi mới được gặp lại bà.
Mới được gặp lại bà. Nguyên lại thầm ngạc nhiên về chàng, thêm một lần nữa. Ngôn ngữ cũng hình như diễn tả một mong ước thầm kín vừa vui mừng được thành sự thực. Chính Nguyên cũng làm cho Châu ngạc nhiên. Nàng nhìn sang. Lại một thứ anh chàng Thưởng, động thấy đàn bà có nhan sắc là nghĩ đến chuyện chinh phục, chiếm đoạt? Nhưng Châu yên tâm ngay, và hối hận ngay về sự nghi ngờ không tốt của nàng. Nguyên khác. Nguyên không phải là loại đàn ông đàng điếm như Thưởng. Nguyên là đối nghịch của Thưởng. Nhìn nghiêng, Châu cũng đoán thấy trên nét mặt nhìn nghiêng đó của Nguyên tất cả sự đứng đắn, nghiêm tranh. Thôi ngạc nhiên về Nguyên, ở Châu chỉ còn là sự ngạc nhiên về chính nàng. Ô hay, sao mình vui thích như thế này? Ngồi trên chiếc xe hơi của người đàn ông, đi nhờ một quãng đường, rồi sau đó, lại là hai cuộc đời đã ở yên, hai cuộc đời hoàn toàn cách biệt như hai chân trời, hai ngả đường, tại sao bỗng dưng trong lòng tôi chợt dạt dào sung sướng? Châu thấy nổi lên trong đầu những câu hỏi ấy. Nàng không trả lời được cho những câu hỏi ấy. Gần như Châu còn lo lắng không dám tìm câu trả lời. Không muốn nghĩ thêm nữa, với Châu chỉ còn một cách là nói chuyện. Sự im lặng bao giờ cũng trở thành nguy hiểm. Phải nói chuyện cho tiếng nói, cho câu chuyện lấp đầy sự im lặng đầy nguy hiểm.
- Vâng. Từ hôm đó ông có gặp lại anh Hoàng?
- Không ạ. Có một buổi sáng, tôi đi à Catinat, nhìn thấy anh ấy trên xe hơi qua. Thế thôi.
- Thế ạ.
Lại im lặng một lát. Cả Châu và Nguyên cùng cảm thấy lúng túng và như cùng hiểu lẫn nhau là đang tìm cách gợi chuyện. Châu vuốt lại mái tóc:
- Bà nhà và các cháu vẫn mạnh?
- Cám ơn bà. Nhà tôi đau yếu luôn.
Câu hỏi của Châu làm nhớ đến Ngà. Ngà đang ngủ lúc chàng đi làm, chắc bây giờ Ngà vẫn còn ngủ. Câu hỏi Châu cũng làm Nguyên nhớ lại là chàng vừa đưa con gái tới trường.
- Vâng, tôi coi bà nhà cũng không được khoẻ lắm. Thời tiết hồi này thất thường. Đau yếu dễ như chơi.
Châu nhìn sang bên đường. Nắng buổi trưa Sàigòn vẫn chói chang trên mặt nhựa. Nàng nói tiếp:
- Tôi nghĩ nếu không có việc gì thì chẳng tội gì ở Sàigòn lúc này. Vừa ồn ào vừa nóng nực.
- Bà không hay đi đâu xa?
- Nhà tôi mắc công việc đi quanh năm thành ra tôi không đi đâu được. Thật tình tôi không thích ở Sàigòn lúc này. Tôi có một người bạn. Chị Ánh. Chắc ông còn nhớ?
- Ai thế ạ.
- Người đàn bà béo mập, mập nhất trong số những người đàn bà có mặt buổi tối hôm đó ở buổi tiếp tân của anh Hoàng.
Nguyên nhíu mắt. Mập nhất? Người đàn bà mập nhất? Chàng đã nhớ ra ai. Người đàn bà mập nhất và cũng là người ồn ào nhất, son phấn trang điểm loè loẹt nhất. Chàng gật đầu và thốt nhiên, chung một ý nghĩ về Ánh. Ánh ì ạch như một con vịt bầu te tái, nặng nề như một cái bồ sứt cạp, cả Châu và Nguyên đều bật thành tiếng cười vui vẻ.
- Bà ấy tên thật là Ánh? Tôi nghĩ như đã được giới thiệu hôm ấy, qua một tên khác thì phải.
- Ông nhớ đúng. Bà Quang.
- Phải rồi, bà Quang.
- Quang là tên chồng.
- Thế ạ! Bà cho nghe tiếp.
- Tôi vừa nói là tôi không thích ở Sàigòn. Nhưng chị Ánh là một trong số những người không bao giờ xa được Sàigòn. Chị ấy giao thiệp rộng, suốt ngày ở nhà người bạn này rồi đến nhà người bạn khác. Có đị đâu khỏi Sàigòn cũng là vạn bất đắc dĩ. Và có đi đâu cũng mau chóng về ngay. Theo tôi, những người như chị Ánh thật là sung sướng.
Nguyên hỏi:
- Bà hiểu thế nào là sung sướng?
Câu hỏi làm cho Châu bối rối:
- Tôi nghĩ sung sướng là không lo lắng, là không có những bận tâm hằng ngày, là...
Nàng nghĩ đến nàng, sự thật của nàng, cảnh ngộ của nàng và nói tiếp:
- Là được thảnh thơi trong tâm hồn.
- Bà nghĩ như thế cũng đúng tuy tôi thấy hơi đơn giản và dễ dàng. Tôi thì tôi không trả lời được thế nào là một đời sống sung sướng. Tôi đã nghĩ, nhiều lắm. Nhưng thật tình tôi không hiểu được thế nào là khổ hay sung sướng. Nhìn người khác thì biết. Nhìn lại mình thì không. Người ta thường nói hiểu rõ mình chính là mình, tôi lại nghĩ khác. Chính mình không bao giờ hiểu được mình.
Châu cắn môi:
- Ông nói nhìn người khác thì biết. Có đúng thế không?
Nguyên thành thực:
- Đúng chứ. Bà không thấy như thế sao?
Châu lại ngạc nhiên thấy nàng đặt cho người đàn ông mới quen biết một câu hỏi táo bạo. Táo bạo vì hỏi về nàng, cho nàng.
- Ông thấy tôi như thế nào?
- Bà nói rõ hơn. Tôi chưa hiểu.
Đã trót lỡ, Châu không lùì được nữa:
- Ông cho tôi sung sướng hay khổ sở.
Nguyên nhìn Châu, bàn chân chàng ấn mạnh trên bàn thắng cho xe chạy chậm lại. Nhìn. Và nhìn cái vẻ trang trọng phong lưu và đài các của Châu. Chàng trả lời, vẫn rất thành thật trả lời:
- Ở bà thì rõ lắm.
- Như thế nào ạ?
- Bà không thể không là một người sung sướng.
Châu mỉm cười:
- Ông không có bằng chứng gì hết vậy mà ông nói rất quả quyết.
- Tôi có nhiều bằng chứng lắm chứ.
Châu tròn mắt. Nàng không hiểu Nguyên nói bằng chứng đây là những bằng chứng gì. Nàng chờ đợi Nguyên nói ra. Nhưng Nguyên không nói được. Nói ra có vẻ sỗ sàng và tầm thường thế nào ấy. Khen Châu có dáng phong lưu đài các và bảo như thế là nàng có một đời sống sung sướng, có khi đó là sự thật. Nhưng sợ Châu hiểu lầm bằng một hiểu lầm không được tốt đẹp, chàng mỉm cười nói tiếp:
- Tôi nói đúng không.
Châu ngồi thẳng lại, thản nhiên:
- Ông nói sai.
Nguyên ngẫm nghĩ, gật đầu:
- Có thể tôi nói sai.
Lối đối thoại nhát gừng, gần như là lẩm cẩm con nít, Châu và Nguyên chưa từng nói chuyện với ai như thế bao giờ, khiến họ cùng nhìn nhau, cùng bắt gặp nhau trong cái nhìn và cũng mỉm cười ngộ nghĩnh. Châu có cảm tưởng, nàng đang được sống một khoảng thời gian ngắn ngủi quí báu. Nàng đã quên được đám bạc, Ánh, mụ đốc Oanh, Thưởng, bầu không khí lả lơi suồng sã của bọn người chơi bời phóng đãng, chiếc xe chạy từ từ đưa nỗi thư thái nhẹ nhõm của nàng qua những con đường mà Châu không cảm thấy cái nóng rát nữa mà chỉ như đang đón vào hồn cái mát tươi của những chùm lá xanh.
- Ông đi đường này cho.
Châu chỉ đường, Nguyên giơ tay:
- Bà khỏi cần chỉ. Tôi nhớ đường. Xin đưa bà bình yên về đến trước cửa nhà.
Tôi nhớ đường. Nghe giản dị mà sao dễ thương lạ lùng là dễ thương. Lần đầu tiên quay sang, Châu ngắm nhìn hai bàn tay của Nguyên đặt ưên tay bánh. Hai bàn tay ngay ngắn, hình ảnh của một trầm tĩnh dịu dàng. Những ngón tay dài, song song, thẳng và đều là một sự cứng cáp chừng mực không thô bạo. Thốt nhiên, bàn tay của người đàn ông làm Châu nhớ đến một vụ xem tướng tay khiến nàng đã băn khoăn mất mấy ngày liền. Châu cúi xuống, lật ngửa bàn tay trái của nàng, đặt nó trên đùi và nhìn. Những đường chỉ xẻ rãnh trên vòng tay hồng hồng trắng muốt nàng đang nhìn, lão thầy tướng già ở gần khu Lăng Ông Gia Định gọi là định mệnh, tuổi thọ, tình cảm, công danh và những bất ngờ, những may mắn sẽ xảy đến cho đời nàng trong buổi xem tướng cùng với Ánh. Châu không mê tín. Nàng cũng không bao giờ bận tâm muốn biết trước về tương lai, về những chuyện sẽ xảy ra cho đời nàng trong những tháng năm chưa tới. Tôi đã ở yên trong một vũng đời cố định. Như một đóng khuôn, một mặt phẳng. Không còn chuyện gì nữa có thể xảy ra. Tôi sống trong nỗi buồn hắt hiu phai tàn, trong trống vắng thờ ơ, trong tẻ nhạt ầm thầm và như thế mãi mãi cho đến tuổi già và cái chết.
Không có tiếng vang, không có một bùng cháy, một bất ngờ, một khuấy động nào nữa. Từ một ngày nào xa xôi vô chừng mà mỗi khi hồi tưởng lại chỉ thấy cái ngày đó như một vòm trời quá khứ, tôi bước lên một cái xe có kết hoa, pháo nổ, đám người ồn ào, và từ ngày đó, tôi đã rơi từ tuổi thiếu nữ vào một vùng mênh mông yên lặng. Đó là sự nhủ thầm thường trực của Châu. Đời nàng thật hết rồi mọi ảo tưởng, mọi giấc mộng. Hóa nên, hôm gặp Ánh ở ngang cửa chợ Bến Thành, Ánh rủ nàng đi xem chỉ tay, Châu đã mỉm cười từ chối. Ánh trợn mắt trợn mũi:
- Cái lão thầy tướng số này nó nói về đời chị về gia đình chị như một thứ người thân đã thuộc lòng gia phả của chị, đã ở trong nhà hàng chục năm cơ. Lạ lắm, ông to bà lớn nào trước khi muốn làm một việc gì đều phải đến hỏi ý kiến lão ta hết. Bảo nên làm mới dám làm. Bảo không nên, muốn làm chết đi cũng phải thôi.
Châu vẫn cười:
- Nhưng mình không phải là một thứ ông to bà lớn nào hết.
Chuyện bói toán bao giờ cũng làm cho Châu khó chịu. Nó ngu tối và quê mùa thế nào ấy. Một dạo nàng nghe thấy nói chuyện về một phong trào xem bói xem tướng lan rộng cả trong giới người trí thức, và hiện tượng kỳ quái đó, Châu chịu không thể nào tìm hiểu được nguyên nhân. Chưa biết trước, cuộc sống đối với nàng đã không còn một dấy động một ngạc nhiên nào. Biết trước, sống còn đáng chán còn vô vị biết chừng nào. Cuộc sống là gì? Những tờ rời trên một cuốn lịch treo ngay ngắn trên một vì tường. Xé một tờ hết một ngày. Bỏ một tờ khác lại thêm một ngày khác qua. Như thế tàn mùa hạ tới mùa thu, hết mùa mưa sang mùa nắng. Như thế, tháng hết tháng, năm nối năm, tới cái tàn phai cuối cùng của đời người. Châu thân quen đã từ lâu với cái ý nghĩ đó về cuộc đời không có gì đáng làm cho xao xuyến tâm hồn, thắc mắc thần trí. Và nàng lắc đầu chịu không hiểu nổi tại sao người ta kháo nhau, đua nhau, hùa theo nhau mà đi xem tướng xem bói như vậy.
Cái thói của Ánh bao giờ cũng vậy. Đã rủ là rủ bằng được. Dai như đỉa đói kỳ cho người được rủ phải chìu theo mới chịu thôi.
- Thì cứ đi xem sao. Đang ngại đi một mình thì gặp chị. Cũng là cái số.
Châu phì Cười:
- Gặp nhau ở ngang cửa chợ này cũng là tại số hết?
Ánh nghiêm trang:
- Cố nhiên.
Và Ánh hỏi một câu cực kỳ ngây thơ mà Châu chịu cứng không sao trả lời được:
- Thế không tại số thì tại cái gì?
Cuối cùng, cũng như vụ đến nhà mụ đốc Oanh, tuy miễn cưỡng, Châu đành chìu Ánh cho xong chuyện. Nhưng nàng nói trước:
- Đi cùng với chị cho vui thôi. Nhất định tôi không chịu xem đâu đấy.
- Được. Chỉ sợ xem một lần rồi mê, tháng nào tuần nào cũng lẻn đến xem một mình thôi.
Ánh giở giọng thân mật suồng sã:
- Lên xem trời báo đường tình duyên còn gian nan trắc trở ra sao chứ? Bộ trẻ đẹp như chị, qua cầu có một lần, đâu có thể yên thân dễ dàng như thế được.
Trên xe từ chợ Bến Thành sang khu Lăng Ông, Châu phải nghe Ánh ca ngợi không ngừng hết người thầy bói này đến người thầy tướng khác. Nào ông này ở trường đua Phú Thọ xem cho ông lớn ấy, nói có một câu thôi mà được thưởng ngay năm ngàn đồng. Nào ông kia ở bên Khánh Hội khuyên bà nọ không nên đi xa vì thế nào cũng có tai nạn dọc đường, không nghe nên đã chết liền sau đó trong một tai nạn xe hơi khủng khiếp. Rồi Ánh cướp lấy bàn tay Châu đưa lên gần mắt. Châu bật cười lớn:
- Cũng là bà thầy bói rồi sao?
Ánh tấm tắc:
- Tay chị đẹp thật. Mặt đẹp, người đẹp, bàn tay cũng đẹp, cái gì cũng đẹp. Xem tay tôi này. Tay với chân trông đã xấu xí, đã chán đời chưa. Chả trách cái số tôi nó chẳng ra cái chó gì hết. Chỉ một đời làm tôi tớ cho chồng cho con.
Châu trêu:
- Tức là kiếp trước nợ nhiều quá, kiếp này phải trả?
- Đúng. Đúng. Mà trả liên miên, trả mãi mà không hết mới chó chứ. Tay chị đẹp thật. Đẹp thật. Tay chân thế này thì khổ thế chó nào được.
Ánh cứ khư khư nắm chặt lấy tay Châu, miệng thì tuôn ra một tràng ‘‘đẹp thật đẹp thật’’ ‘‘chó quá, chó quá’’ khiến Châu không sao nhịn cười được. Nhưng nàng biết Ánh nói đúng. Nàng có hai bàn tay tuyệt vời đẹp. Cân đối. Mềm mại. Những ngón tay thon dài như kéo vút đi mười đường nét uyển chuyển không bao giờ dứt. Ở nhà, nàng thường có thói quen duỗi thật dài, thật thẳng cánh tay, đưa hai bàn tay vừa độ xa trước tầm mắt, và nhìn ngắm cái đẹp đó của chính nàng qua một ý nghỉ âu yếm buồn rầu. Đời nàng có tất cả những cái đàn bà khác thèm muốn và ước ao được có. Tiền bạc. Một đời sống ung dung nhàn hạ. Sự tự do, rất lớn, đối với một người đàn bà có chồng. Những cái đó, với Châu là vô giá trị. Thảm kịch của nàng ở đây. Đời sống nhàn nhã, không mảy may vướng bận vì những lo lắng thực tế là một mơ tưởng cho kẻ khác, với Châu chỉ là những cảnh trí của một lưu đầy vàng son. Vàng son lộng lẫy thì cũng vẫn là lưu đầy. Lưu đầy càng vàng son bao nhiêu càng dầy đặc và bưng bít bấy nhiêu. Cuối cùng, sở hữu duy nhất của Châu vẫn chỉ là cái đẹp của Châu. Những buổi sáng, ở lại thật lâu trong bồn tắm, Châu khỏa thân để được tự do sống với những cái đẹp của nàng phơi bầy hoàn toàn không che đậy. Nhưng, cái đẹp dùng làm gì? Nàng đẹp cho ai? Đã không cho người chồng đã tách rời thành một thế giới khác, nàng còn đẹp nữa, nàng còn đẹp mãi cho ai?
Rồi Ánh cũng phải buông bàn tay Châu ra, vì chiếc xe đã vượt cầu Bông sang tới vùng Lăng Ông. Ánh tìm đường rồi bảo tài xế ngừng lại trước một ngõ nhỏ. Ra khỏi xe, Châu ngại ngùng không muốn cất bước. Nàng nhăn mặt nhìn vào cái ngõ đã hẹp lại lầy lội và khúc khuỷu. Ánh thì cứ kéo tay Châu, bước đi phăng phăng.
Châu chùn người lại:
- Chịu thôi. Chẳng được gì chỉ tổ bẩn hết quần áo.
Ánh gắt:
- Thì kéo cao gấu quần lên.
Châu hơi nhấc cao ống quần, để lộ hai cổ chân trắng nõn khiến Ánh lại được dịp khen ầm lên là tay đã đẹp, chân cũng đẹp, tất cả mọi vẻ đẹp Châu lấn hết không nhường cho ai.
- Thôi vào xem cho xong đi rồi về. Lần sau tôi không đi với chị nữa.
Hai người men theo những chỗ khô ráo đi vào. Một đám trẻ con trần truồng, mặt mũi nhem nhuốc, từ cuối ngõ chạy ùa ra, reo hò tán loạn. Châu ném một cái nhìn tò mò vào những căn nhà nhấp nhô lụp sụp, chăng đầy quần áo, những căn nhà đầy người mà Châu đoán được tất cả sự chật chội ngột ngạt. Nhà người thầy tướng ở tận cuối ngõ. Căn nhà rêu phong, mái uốn cong; như một cái am nhỏ thấp thoáng sau một lùm cây. Thầy tướng, trái với Châu hình dung như một ông cụ già gầy yếu, là một gã đàn ông khoẻ mạnh, chỉ chừng bốn mươi tuổi. Y nổi tiếng thật. Châu và Ánh phải ngồi chờ ở cái phản gỗ kê ngoài hiên, vì bên trong là một người đàn bà bế con đang được coi tay lại thêm hai người đàn bà khác ngồi cạnh, chờ đợi đến lượt.
Ánh thì thầm cho Châu vui lònig:
- Chịu khó chờ một chút. Thầy tướng giỏi bao giờ cũng đông khách.
Phải đến nửa tiếng sau mới đến lưọt Ánh được mời vào. Châu vào theo, ngồi yên lặng bên cạnh, không có thái độ gì. Nàng bình thản theo dõi những lời tán tụng ba hoa của gã thầy tướng bẻm mép. Xem chừng Ánh chịu lắm vì Ánh luôn luôn xuýt xoa: ‘‘ Thầy nói đúng quá’’ ‘‘Chẳng giấu được thầy điều gi hết’’. Xem cho Ánh xong gã thầy tướng ngước mắt nhìn Châu như có ý hỏi. Ánh giục ‘‘ Hay lắm, chị xem một quẻ đi. Tôi đã bảo chị là ông thầy đoán hay lắm mà’’. Thốt nhiên, Châu nẫy ra một ý định nghịch ngợm. Nàng mỉm cười, nhìn thẳng vào mặt gã thầy tướng, rồi chia bàn tay mở rộng của nàng cho у đón lấy. Gã thầy tướng cầm lấy bàn tay Châu một cách thận trọng. Gã nín thinh một lát, đoạn mỉm cười:
- Bà sẽ không tin những lời tôi sẽ nói, phải thế không?
Châu ném cho gã thầy tướng thông minh một cái nhìn thiện cảm. Ít nhất nó cũng biết là mình trêu nó, mình không tin. Nàng lắc đầu:
- Đến đây là muốn tin mới đến. Thầy cứ coi cho tôi đi, nếu nói đúng một vài điều lẽ tất nhiên là tôi phải tin những điều khác chứ.
Và gã thầy tướng đã nói một vài điều làm cho Châu giật mình. Là nàng không sung sướng. Là cuộc hôn nhân của nàng không được bọc bởi tình yêu. Là nàng tuy sống trong nhung lụa nhưng giầu sang đối với nàng không bao giờ là một vấn đề quan trọng có thể bắt nàng phải bận tâm đến. Và cuối cùng là một sự bất ngờ lớn lao sẽ làm đổi thay, hoàn toàn từ nếp sống đến tâm hồn nàng.
Chậu đưa mắt nhìn Ánh, hỏi gã thầy tướng:
- Chắc không?
- Chắc.
- Biết thế nào là chắc,
- Tôi đọc thấy sự thay đổi ấy trên đường chỉ tay của bà. Nếu đúng, bà nhớ trở lại thưởng công cho tôi và khi đó bà sẽ biết là có những thầy tướng nói dóc tổ và những thầy tướng không nói dóc tổ.
Nhận thấy là nàng để bàn tay cho gã thầy tướng lật nghiêng lật ngửa như thế đã quá đủ. Châu nói ‘‘Thôi được rồi’’, và thu tay về. Buổi xem tướng chấm dứt. Ánh tranh lấy trả tiền. Trên con đường từ ngõ đất đưa ra tới đường lớn, Châu nói đùa Ánh ‘‘Hao quá nhỉ. Thế là hôm nay tự nhiên tôi làm cho chị mất năm chục bạc không đâu. Kể tôi cũng lạ thật. Đã không xem lại xem. Thay đổi lớn lao là thay đổi cái gì mới được chứ.’’ Ánh thì Ịuôn miệng xuýt xoa khen người thầy tướng đoán trúng như thần. Ánh bảo Châu:
- Thử chờ xem sao. Ông ta bảo có là thế nào cũng có. Thay đổi lớn lao chẳng hạn như chị đổi nhà, anh Vinh anh ấy không đi thầu bán ở các tỉnh xa nữa, hai vợ chồng được luôn luôn gần nhau, thế cũng là thay đổi chứ sao?
Châu phì cười:
- Thế mà chị bảo là lớn lao à. Tôi tưởng thế nào cơ chứ. Nếu chỉ là như thế thì tha hồ mà thay đổi. Và sẽ chẳng có đổi thay gì cho riêng tôi.
Bàn tay Nguyên đặt trên tay lái, bàn tay nàng mà Châu đang nhìn ngắm, làm Châu nhớ lại vụ đi xem tướng và lời tiên đoán sẽ có một thay đổi lớn lao làm đảo lộn dòng sống bình thản của nàng. Liên tưởng này Châu cũng không cắt nghĩa được tại sao mà có. Nàng cũng không nghĩ thêm được nữa. Chiếc xe đã đưa nàng về trước nhà. Châu ngồi im như cảm thấy con đường quá ngắn và Nguyên lái xe nhanh quá. Nàng nói một câu như người ta bao giờ cũng phải nói một câu trước khi cám ơn và mở cửa xe bước xuống.
- Sàigòn dạo này nắng quá.
Nguyên nhăn mặt nhìn cái nắng loà choá:
- Vâng, đúng thế. Sao bà không lên Đà Lạt hay đi Cấp, đi Nha Trang nghỉ một vài tuần.
Châu cười:
- Tôi cũng không có việc gì bận ở Sàigòn, không hiểu tại sao không bao giờ tôi nghĩ đến chuyện đi xa. Có lẽ tại vì không bao giờ tôi nghĩ đến chuyện đi đâu xa một mình.
Nguyên ngạc nhiên:
- Tại sao lại một mình ạ?
- Tại vì nếu đi xa, tôi thích đi một mình.
Nàng muốn nói tiếp và nàng nói tiếp:
- Để được hưởng cái thú đi xa một mình.
- Có lẽ như thế thú thật. Tiếc rằng tôi không còn được hưởng cái thú ấy. Vài ngày nữa, có lẽ mấy cháu nó được nghỉ học, tôi sẽ cho các cháu đi chơi mấy tuần.
Chàng cười:
- Cũng chưa biết đi đâu. Cháu thì đòi đi Đà Lạt. Cháu lại muốn ra Nha Trang tắm biển. Bà xem, bây giờ quyền quyết định là ở con cái, không phải ở cha mẹ nữa. Người lớn chỉ có việc làm theo ý muốn của trẻ nhỏ.
Châu ngẫm nghĩ, và không hiểu tại sao nàng lại hỏi một câu hỏi này:
- Bà nhà có cùng đi với ông?
- Nhà tôi lười chuyển dịch lắm. Đi xe hơi nhà tôi hay bị chóng mặt. Mà trông thấy máy bay là nhà tôi đã sợ rồi.
Cả hai cùng cười. Châu quay lại:
- Cám ơn ông. Phiền ông quá. Thật không phải chút nào.
- Bà để tôi mở cửa.
Nguyên đứng trên hè đường, cúi đầu chào Châu. Như lần trước đưa nàng về, chàng cũng chờ Châu vào hẳn trong nhà rồi mới lên xe đi.
Chỉ tới khi tắt máy xe, leo thang lên lầu, mở cửa vào buồng giấy, Nguyên thấy mọi người cặm cụi làm việc, chàng nhìn đồng hồ, mới biết đã đến chậm gần hai mươi phút. Chàng vừa ngồi xuống ghế thì Hoàng tự buồng bên đi sang. Hoàng vừa đi vừa ngáp. Nguyên hỏi bạn:
- Thiếu ngủ.
- Đúng.
- Đêm qua lại hai ba giờ sáng?
Hoàng vẫn vừa ngáp vừa trả lời:
- Chẳng giấu anh được gì hết. Sao lại làm nghề cạo giấy, không đi làm nghề trinh thám có hơn không?
- Anh làm như Sàigòn là Chicago không bằng. Phải có cướp ngân hàng, giết người một cách khoa học mới cần đến thám tử.
- Cần gì ở Mỹ, ngay ở Sàigòn này mà không thể có những chuyện ấy hay sao? Anh không thấy người ta mở văn phòng điều tra ở đây rồi hay sao? Ly dị này. Ngoại tình này. Thiếu gì việc.
- Chỉ sợ mình theo dõi người chưa xong đã bị người theo dõi thôi.
Cả bai cùng bật cười về câu nói ngộ nghĩnh. Đến lượt Hoàng hỏi Nguyên:
- Tôi đi chơi khuya đêm qua, trưa nay lại không ngủ, đến sở ngáp là đúng rồi. Anh làm gì mà đi làm muộn? Mấy năm nay, tôi chưa, từng thấy anh đi làm muộn bao giờ.
Nguyên giật mình. Hoàng vừa có một nhận xét thật đúng. Nhân viên toàn sở từ bao nhiêu năm nay đã gọi Nguyên là một cái đồng hồ của sở. Đây là lần đầu tiên chàng đi làm muộn giờ. Thấy Nguyên ậm ừ lúng túng, Hoàng nói đùa:
- Đi làm muộn chỉ là vì vừa đi với đàn bà, đúng thế không?
Nguyên cứng họng:
- Sao anh biết?
Hoàng cười lớn:
- Thế đúng là vừa đi với đàn bà sao?
Nguyên chối, quyết liệt chối:
- Đâu có.
- Tôi nói đùa chớ thừa biết là không có. Bộ anh thì chỉ có chị ấy ở nhà chứ còn biết đàn bà là cái quái quỷ gì. Cái đồng hồ sống của sở, còn là ông thánh sống nữa. Anh là hai thứ đó.
Hoàng bỏ về bàn giấy làm việc của Hoàng rồi, Nguyên còn ngồi thần người cắn môi suy nghĩ. Lần đầu tiên chàng đến sở muộn, và cũng là lần đầu tiên chàng nói dối Hoàng. Tại Sao phải nối dối. Thật khó hiểu. Thật kỳ cục. Đưa một người đàn bà quen biết về nhà nàng, vì nàng đứng nắng, không tìm được xe, giản dị và tầm thường như vậy, mà Nguyên lại biết chắc chàng đã vừa cố tình nói dối, giấu Hoàng, không cho Hoàng biết, và gịá ai có hỏi chàng cũng sẽ giấu và nóu dối như vậy. Có một cái gì thầm kín đẹp vừa nở hoa trên quãng đường đưa Châu về nhà? Nguyên không dám đặt thành câu hỏi hẳn hoi, sợ phải trả lời, nhưng chàng mơ hồ cảm thấy là khi chàng đã đưa người đàn bà về, chàng bỏ đi với một cảm giác ngọt ngào và lưu luyến. ‘‘ Đẹp, đẹp’’ Nguyên nói nhỏ một mình. Rồi chàng mỉm cười lắc đầu, và mở hồ sơ làm việc.