← Quay lại trang sách

Chương 8

Châu mở to mắt, đọc đi đọc lại nhiều lần bức điện tín. Những dòng chữ ngắn, đánh dấu rõ ràng, không cho phép nghĩ đến một nhầm lẫn nào:

Ông Vinh gặp tai nạn xe hơi ở đèo Ngoạn Mục Hiện nằm ở bệnh viện Đà Lạt. Mời bà lên ngay.

Bức điện tín không ghi tên người gửi, Châu cũng không đoán được là ai. Nàng cau mày, nhìn bức điện tín, không hình dung được trường hợp tai nạn đã xảy ra cho chồng. Nàng chưa từng đặt chân đến ngọn đèo Ngoạn Mục, ngoài một lần được Vinh, sau một chuyến đi, tả cho nàng nghe về cái đẹp heo hút và nguy hiểm của nó. Nhưng Vinh tả vụng về. Châu chẳng thấy đèo Ngoạn Mục đẹp ở chỗ nào hết. Cầm bức điện tín trong tay, cảm giác thứ nhất ở Châu là một cảm giác tức tối nhiều hơn là buồn phiền lo lắng. Vinh gặp tai nạn? Nhưng nặng hay nhẹ? Nguy đến tính mệnh, hay không hề gì? Dầu sao, việc cần thiết là nàng phải đi ngay, đi ngay lên Đà Lạt.

- Chị Hai.

Người chị Hai chậm thưa, chậm lên khiến Châu bực mình sẵng giọng:

- Làm gì mà chậm như rùa ấy. Thu xếp quần áo vào va-ly cho tôi. Ô hay, chị nghe thấy tôi nói gì không.

- Thưa bà... bà đi đâu?

Châu thấy ngay sự tức giận của nàng là vô lý và hối hận ngay về sự tức giận vô lý đó. Nàng chìa bức điện tín:

- Ông bị tai nạn xe hơi ở Đà Lạt. Tôi phải lên ngay.

Người Chị Hai tái nhợt mặt mũi. Nhưng chị ta cũng còn đủ sáng suốt để thấy cái việc thu dọn quần áo vào va-ly ngay lúc đó là không cần thiết.

- Trời ơi! Ông gặp nạn. Thưa bà có sao không? Bà phải lên Đà Lạt ngay bây giờ. Nhưng chiều rồi, sắp tối, làm gì có xe mà đi.

Châu ngẩn người. Giờ này, quả thật là không còn một phương tiện di chuyển nào có thể đưa nàng lên Đà Lạt. Máy bay chỉ khởi hành vào buổi sáng.

- Thôi được. Cứ làm va-ly cho tôi. Tôi đến hãng lấy vé ngay bây giờ. Sáng mai tôi đi sớm. Mà chị đừng có cuống cuồng lên. Ông bị nạn nhưng chắc không sao đâu.

Châu khoác vội cái áo lên người và đi ra đường. Ngồi trên chiếc ta-xi trên đường đưa nàng từ nhà đến hãng máy bay, Châu cố gắng sắp đặt lại thứ tự ý nghĩ trong đầu trước tin dữ dột ngột. Thảo nào mà từ buổi sáng nàng cứ máy mắt hoài mà chẳng hiểu tại sao. Thảo nào gã thầy tướng quả quyết thế nào cũng có những đổi thay ghê gớm xẩy ra làm đảo lộn dòng sống bình lặng của nàng. Trông hình dáng gã thầy tướng bịp bợm thế, ai ngờ nó nói đúng. Nhưng sao nó không bảo cho Châu đó là tin dữ, là tai nạn. ‘‘ Nếu đúng, bà nhớ đến thưởng công cho tôi’‘. Châu nhớ lại câu nói của gã thầy tướng và: ‘‘hừ’’ một tiếng tức giận ‘‘ Thưởng cho mày một cái tát’’.

Vinh bị tai nạn xe hơi có thể nguy đến tính mạng, vậy mà nàng không kêu khóc, không nhỏ một giọt nước mắt, và điều này, mãi khi ra khỏi nhà, ngồi trên xe, Châu mới chợt nhận thấy để ngạc nhiên về mình. Đừng nói đến tình yêu. Cuộc đời nàng vĩnh viễn không bao giờ biết đến tình yêu. Lửa say mê chưa từng một lần rung động trái tim, đốt cháy cảm giác. Đừng tự dối lừa, đừng đóng kịch. Hôn nhân giữa nàng và Vinh không đọc được bởi tình yêu, và sau bao nhiêu năm chung sống bên nhau, sự gần gũi cũng không đem tình yêu đến. Giữa nàng và Vinh trước sau chỉ là cái ý nghĩa cứng chết của một chung sống tầm thường. Nhưng dầu sao, Vinh cũng là chồng nàng. Chồng bị tai nạn, nàng không cảm thấy đau đớn sao? Câu trả lời là có. Nhưng đó là thứ đau đớn rất lý trí. Nàng không khóc lóc, không gào trời gào đất được, như chắc hẳn là phải thế, ở trường hợp những người đàn bà khác. Châu tự nhủ thầm, tìm lẽ phải cho thái độ mình.

- Mình có khóc bao giờ đâu. Mắt mình hình như chẳng bao giờ có nước mắt. Và kêu gào chỉ là lố bịch.

Nhủ thầm như vậy vẫn không ổn thỏa chút nào. Thái độ bình tĩnh vẫn như một bằng chứng, một va chạm dữ dội, Châu như bừng tỉnh để đo lường lại một lần nữa, sau bao nhiêu lần đo lường như thế, về liên hệ tình cảm giữa nàng và chồng. Thì ra nàng đang sống một cuộc đời bất bình thường. Tâm trạng nàng thường xuyên là một tâm trạng bất bình thường. Vui không cười được. Buồn chẳng thành buồn. Toàn thân Châu chợt lạnh toát đi. Sống không ra sống thì sống chỉ là một hình thái của cái chết. Còn gì nữa. Đúng như thế. Từ bao nhiêu lâu rồi, nàng có sống đâu. Nàng đã chết. Từng phút từng giờ. Cái chết ngọt như mật, cáì chết êm như nhung, nhẹ nhàng không tiếng. Cảm giác yên nghỉ là thân thể tàn lụi. Trái tim không đập là một nhà mồ nào đó đã bao trùm lên cuộc đời lâm chung. Tôi không biết vui, tôi chẳng thấy buồn. Tôi chỉ còn là một thân xác lạnh lẽo kéo lết theo cái vòng quay chậm quay đều của tháng năm. Thốt nhiên, chợt nghĩ là mình không bao giờ khóc được mà hai vai Châu rung động thật mạnh. Nàng đưa hai tay lên bưng lấy mặt. Gục đầu xuống, Châu òa khóc nức nở. Chưa từng bao giờ Châu khóc, ngoại trừ một lần, thuở còn thiếu nữ, nàng khóc - với người bạn gái trong cái xanh um tịch mịch cửa vườn Bách Thảo, mấy ngày trước khi lên xe hoa về nhà chồng.

Nước mắt theo đà cúi gục tràn ra như suối. Châu thoáng nghe thấy tiếng hỏi kinh ngạc của người tài xế quay lại:

- Bà làm sao thế?

Châu lắc đầu liên hồi, nàng nói trong nức nở tràn bờ:

- Tôi không làm sao hết. Tôi không làm sau hết. Cứ chạy xe đi, để mặc tôi.

Giòng lệ tràn ra, mang trong nó những thống khổ vô của một đời người. Mang theo đó sự chịu đựng của Châu, sự can đảm của nàng, sự nàng chưa từng phàn nàn, sự nàng không bao giờ muốn hối hận. Nàng không đổ tội cho ai hết, không hờn giận, không oán trách ai. Mẹ nàng chết, nguyên nhân chính của đám cưới chạy tang, nhưng mẹ nàng không có lỗi gì. Nàng không yêu Vinh, mà phải lấy Vinh, nhưng Vinh cũng không có lỗi gì. Quá khứ buồn thảm nhưng quá khứ cũng không muốn nhìn trở lại. Hiện tại này, tương lai ấy, cũng không tội tình gì hết, vì hiện tại và tương lai vĩnh viễn như hai khuôn mặt xa lạ ở ngoài thân thế và cuộc đời tôi. Nhưng bây giờ thì tôi khóc đây. Phải khóc, muốn khóc. Cho thỏa, cho hết. Đừng ai tội nghiệp giùm. Hãy để cho tôi tự do và hoàn toàn được khóc. Khóc ít nhất cũng một lần. Như ai cũng phải khóc, ít nhất một lần trong đời. Khuôn mặt Châu đầm đìa. Nàng khóc hết tiếng, nức nở, không kìm giữ. Như chưa bao giờ nàng được khóc như thế. Như nàng còn khóc mãi không thôi. Như lát nữa và mãi mãi mắt tôi sẽ ráo hoảnh, hồn tôi sẽ giá băng. Tôi khóc lúc này là tôi sống lúc này. Tôi sẽ không khóc nữa đâu. Và tôi sẽ chết. Chết cho đến chết. Nước mắt là biển đầy nhưng biển đầy tuôn đi và biển đầy cũng cạn. Không biết những gì của cuộc đời chung quanh đã xảy ra, đã trôi qua trong khi Châu ngã sâu vào vùng nước mắt. Chỉ biết khi nàng ngừng khóc, ngẩng đầu, và mở mắt, cuộc đời vẫn vậy ở chung quanh, vẫn buổi chiều. Cái nắng. Phố xá và nhà cửa. Châu cắn răng, giữ khựng lại sự yếu đuối bất chợt. Lấy gương nhỏ trong sắc tay. Châu xem lại dung nhan. Nước mắt làm nàng đổi khác. Khuôn mặt nàng như thật hơn. Châu yêu khuôn mặt nàng thật hơn như thế.

- Tới rồi đó bà.

Người tài xế vừa thối lại tiền vừa nhìn Châu chăm chú. Y cười:

- Bà khóc ghê quá làm cho tôi sợ. Qua rồi chứ?

Châu cũng không hiểu ‘‘quá rồi’’ là qua gì, nhưng nàng cũng gật đầu:

- Qua rồi.

Mở cửa xe, Châu bước xuống, trở lại với người đàn bà nghiêm trang, đĩnh đạc giữa đám đông. Trong xe, nàng thấy nàng bé nhỏ vô chừng. Thôi, không yếu đuối, không bé nhỏ nữa. Và Châu ngẩng cao đầu, khoan thai đi vào bàn giấy hãng máy bay.

Suốt đêm hôm đó. Châu không ngủ được. Nàng nghĩ đến Vinh, không biết như thế nào, trên cao trên kia, trong một bệnh viện miền núi. Nếu Vinh chết, đời nàng sẽ ra sao? Châu bật đèn sáng, chìa bàn tay cho mở rộng trước ánh đèn, nghĩ đến sự tiên đoán của gã thầy tướng giảo hoạt. Bậy, phải đến thưởng công cho у tử tế chứ đâu phải thưởng công cho у một cái tát. Châu đưa bàn tay trước mặt. Những cái ngón thon dài, đẹp một vẻ đẹp thanh thoát mà khỏe mạnh, không quá trau chuốt, không quá yếu đuối. Bàn tay rớt xuống, đưa đi đưa lại nhẹ nhàng trên mặt đệm, như một ve vuốt. Châu chợt nghĩ đến Ánh, bằng một ý nghĩ của hối hận. Buổi chiều, ở hãng máy bay lấy vé xong đi ra, không hiểu nghĩ thế nào, Châu lại gọi xe đến thẳng nhà Ánh. Nàng báo cho Ánh biết tin Vinh vừa gặp nạn, sáng mai nàng sẽ lên Đà Lạt.

Ánh thất sắc kêu lớn:

- Khổ quá! Để tôi cùng đi với chị.

Châu vội gạt đi:

- Chắc nhà tôi cũng không sao đâu.

- Nhớ lên đến nơi, đánh dây thép về ngay cho chúng tôi biết.

Châu cám ơn Ánh rồi về nhà. Trong ban đêm yên tĩnh, nghĩ lại, nàng mới biết chẳng nên cho Ánh biết làm gì thì hơn. Ngày mai là Sàigòn ầm lên đây. Châu nhủ thầm. Ánh tỏ vẻ săn sóc và, xót thương thành thực giùm cho nàng, nhưng Châu không thích thế. Nàng không thích ai tội nghiệp nàng hết. Châu tắt đèn, chỉ còn để căn buồng sáng mờ mờ thứ ánh sáng của ngọn đèn ngủ. Gió đêm thổi nhiều bên ngoài. Trên mái, tiếng một cành lá vừa rụng. Châu thầm hy vọng ngày mai nàng mới tới được Đà Lạt cũng không là quá muộn.

Nàng lẩm bẩm:

- Nghĩ lắm cũng thế thôi. Cố ngủ đi, mai còn dậy sớm.

Nhưng giấc ngủ không đến với Châu. Ở một cái ghế thấp gần đầu giường, chiếc va-ly quần áo đã sẵn sàng. Châu trở mình nằm nghiêng, nhìn đăm đăm cái va-ly của chuyến đi ngày mai, cho đến khi nàng thiếp đi vào lúc tảng sáng.