Chương 9
Căn nhà gỗ nằm bé nhỏ và xinh xắn trên một sườn đồi thấp. Thật xa dưới chân ngọn đồi cỏ non nuột nà là một mặt hồ. Mặt hồ ấy, như mọi buổi sáng chưa có nắng lên, im, lạnh và trải phẳng như một tấm gương. Gió thoang thoảng từ phía sau căn nhà, trên đỉnh đồi dịu dàng thả xuống, đùa rỡn êm ái với những thân cỏ lả lay cho tới chân ngọn đồi. Trời xám, nhưng nhẹ, báo hiệu một ngày quang đãng. Phía tả căn nhà là một lối đi nhỏ lượn vòng đưa ra đường lớn, nơi nổi lên sau những lùm cây, những khoảng tường nhiều màu, những cánh cổng sắt và những mái ngói đỏ chói của khu biệt thự trưởng giả im lìm một vẻ sang trọng kiêu hãnh cách biệt. Phía hữu căn nhà là một ngọn đồi khác, nơi bắt đầu cho sự chạy dài xanh đặc trùng điệp của một cánh rừng thông. Cánh rừng thông có một vẻ gì trang nghiêm lâu đời với những gốc thông đứng thẳng nhiều không đếm được. Một tiếng chim hót đâu đó. Đâu đó một tiếng hòn sỏi lăn trên một triền dốc. Những tiếng động nhỏ rơi vào im lặng lớn và đầy. Một buổi sáng Đà Lạt đã lên, thư thái, như một giấc ngủ dậy muộn còn buông thả lười biếng trong nghỉ ngơi.
Nguyên ngồi tựa lưng vào cái cột lớn, gỗ đã ngả màu bóng loáng, ở đầu hồi, hai chân thả dài trên thảm cỏ liền sát, hướng tầm mắt mơ màng xuống cái phẳng lặng như gương của mặt hồ dưới thấp. Chàng rút một điếu thuốc châm lửa hút. Mọi cử chỉ ở Nguyên đều chậm chạp, cũng như buổi sáng quanh mình đang từ tốn chuyển đi. Nguyên nghĩ chàng sẽ ngồi ở ngoài hàng hiên này, hút thuốc lá, nhìn xuống mặt hồ, và như thế, không đi đâu, cho đến hết buổi sáng. Chiếc xe hơi nhỏ đậu ở đầu nhà, Nguyên nhìn chiếc xe không biết dùng nó làm gì trong buổi sáng này, chàng muốn tận hưởng cái thú lười biếng là đắm chìm hàng giờ trong mơ mộng. Nguyên đưa hai con lên nghỉ một tuần ở Đà Lạt, đã được đúng một ngày. Căn nhà là của Hoàng. Lúc đưa chìa khóa cho Nguyên, Hoàng cười nói đùa: ‘‘ Căn nhà tôi mua chỉ để đưa một ‘‘em’’ nào đó lên sống dăm bảy ngày ân ái. Cho cái thứ đàn ông đứng đắn đã có hàng đống con như anh mượn là súi quẩy cho cái tổ uyên ương ấy lắm đấy. Và cũng là đặc biệt lắm đấy nhé!’’ Nguyên nghĩ Hoàng quả là một người biết tận hưởng những thú vui nhiều mặt. Căn nhà tuy nhỏ nhưng thật đầy đủ tiện nghi, và có những hai buồng ngủ. Nhờ vậy, Nguyên đã có riêng cho chàng một buồng, buồng bên cạnh cho con Dung và thằng Lịch. Tần mệt, không muốn đi xa, vả lại cũng phải có một người lớn ở lại trông nhà, nên Nguyên chỉ đưa hai con đi, thằng Châu, con Thu cho ở lại Sàigòn với Tần cho Tần đỡ buồn.
Tiếng một cánh cửa mở sau lưng. Bé Dung đi ra. Nguyên ôm con gái vào lòng, vuốt tóc mềm mại của nó:
- Lạnh không con?
Đứa nhỏ lắc đầu:
- Ở trên này buồn quá ba à. Về Sàigòn đi ba.
Nguyên cười:
- Nhưng anh Lịch thích ở đây. Mới lên, về ngay mất công đi lại lắm, con biết không? Ở đây một tuần lễ rồi về.
Đứa nhỏ thấy bố dỗ ngọt, tuy không đồng ý lắm nhưng cũng gật đầu, Nguyên cúi xuống hôn con:
- Ngoan lắm. Vào lấy áo ấm mặc vào, lát nữa bố cho đi chơi.
Đứa nhỏ rời khỏi tay chàng chạy vào trong nhà. Nguyên dụi tắt thuốc lá, vươn vai đứng lên. Chàng ngửa cổ thở một hơi dài, cho không khí miền cao thoáng mát vào đầy lòng ngực, Chàng bỏ dép, đi mấy bước lững lờ trên thảm cỏ. Những ngọn cỏ còn ướt sương đụng vào lòng chân thành một cảm giác mát mẻ lạ thường. Nguyên cài kín hàng khuy của chiếc áo len dài màu tím thẫm, lững thững đi dần xuống bờ hồ. Nắng bắt đầu dấy lên, óng ánh trên những ngọn thông rì rào. Cái lạnh vừa vừa luồn vào da thịt xui Nguyên nhớ lại những mùa thu ngoài Bắc, những mùa thu có gió heo may thổi veo veo trên Hồ Tây mờ mờ sương chiều, có những hàng thùy dương xõa tóc trên mặt hồ Hoàn Kiếm, với một trời đất đẹp như thơ gợi lên rất nhiều bâng khuâng và rất nhiều thương nhớ vu vơ.
Xuống tới chân đồi, mặt trời đã lên hẵn. Mặt hồ im và lạnh chợt như thức tỉnh cùng ánh sáng. Cái nắng Đà Lạt sưởi ấm da thịt, tạo thành trong thân thể khơi khơi của Nguyên, một cảm giác ngà say choáng váng. Chàng đứng lại, cởi áo, cuộn tròn lại làm gối, nằm duỗi dài trên thảm cỏ, ném tầm mắt lên cao vút vòm trời đang từ màu xám chuyển sang màu xanh trong. Một lát rồi Nguyên nhắm mắt lại. Chàng muốn nằm thật yên, giữa thiên nhiên, xua đuổi khỏi thần trí mọi suy nghĩ bận rộn, cho hồn được lâng lâng tan loãng vào sự rộng thoáng bát ngát quanh mình. Thời gian từ từ trôi qua đâu đó, như một giòng chảy thư thái. Đã lâu lắm Nguyên mới được sống những giây phút thuộc về chàng hoàn toàn. Sàigòn đã ở xa lắm dưới kia. Sàigòn, Sàigòn của những buổi trưa nắng nóng cháy như một lò lửa, của những công việc bề bộn đợi chờ Nguyên trên bàn giấy mỗi buổi sáng chàng tới, của những giấc ngủ ngày mệt thiếp trong nhễ nhại mồ hôi. Cả một cuộc đời vùi đầu trong bổn phận, trong những công việc hằng ngày, bây giờ nằm trên thảm cỏ, Nguyên nghĩ chàng như được giải phóng. Tạm biệt, tạm quên những chồng hồ sơ dầy cộm. Hãy ném mình vào nghỉ ngơi. Nhưng rồi trong đầu Nguyên, những ý nghĩ vẫn nói lên. Nói lên thành nhiều câu hỏi. Tần đang làm gì ở Sàigòn? Chàng sẽ làm gì ở trên này cho hết sáu ngày còn lại? Đưa các con chàng đi chơi? Nhưng, đi đâu? Vì có xe, nên chỉ qua một ngày, chàng hầu như đã cho hai con biết gần hết những danh lam thắng cảnh của Đà Lạt.
Bỗng Nguyên mở choàng mắt, ngồi dậy. Từ trên căn nhà lưng đồi, thằng Lịch dắt tay con Dung vừa la hét vừa chạy xuống. Hai đứa nhỏ nắm tay nhau vừa la vừa chạy, bầy ra một cảnh tượng hồn nhiên. Nguyên nhìn các con, nghĩ đến cái khí hậu tốt lành của Đà Lạt. Hai đứa nhỏ mới lên núi có một ngày, mà chúng đã như đổi khác hẳn đi. Đứa nào đứa nấy da thịt hồng hào, ánh mắt long lanh. Hai gò má bé Dung hồng lên màu máu.
- Ba, ngồi dậy, đánh xe đưa chúng con đi chơi.
Nguyên chưa kịp đứng lên, thằng Lịch đã nắm lấy cổ tay bố nó, lôi sềnh sệch.
- Được. Các con muốn đi đâu? Xem thác nhé.
Thằng Lịch trề môi:
- Xem thác mãi chán lắm. Bố cho chúng con ra chợ.
- Để chúng mày đòi ăn nhảm phải không? Cũng được, nào thì đi.
Nắng đã lên hẳn, ấm áp. Buổi sáng cao nguyên thức tỉnh hoàn toàn, khi Nguyên đậu xe lại ở con đường sát hông chợ Đà Lạt. Thằng Lịch và bé Dung tranh nhau nhảy xuống, vừa gọi bố vừa tự động chạy thẳng vào cửa chợ. Nguyên mỉm cười lạc đầu chỉ còn nước đi theo. Chàng bước vào buổi chợ sáng miền núi với một cảm giác dễ chịu. Chợ Đà Lạt có một không khí khác biệt hẳn với chợ Bến Thành ở Sàigòn. Nó yên tĩnh, ung dung hơn, và thanh lịch hơn. Lâu lắm Nguyên mới lại nhìn thấy những tấm áo nhung mịn màng màu sắc chen lẫn với những chiếc áo bông ngắn của những người đàn bà bán hàng ngồi xếp chân vòng tròn trên những sạp hàng cao ngang tầm ngực và những chiếc áo len đan tay đơn giản một vẻ nữ sinh của những thiếu nữ Đà Lạt không son phấn.
Nguyên vừa đi vừa để ý theo dõi thằng Lịch và bé Dung tung tăng trước mặt, sợ lạc chúng giữa buổi chợ đang đông dần. Đã gần tới khu bán trái cây. Bé Dung đứng lại. Nguyên mỉm cười, đoán trước được ý muốn của con gái. Đứa nhỏ quay lại, đôi mắt đen láy của nó sáng lên thèm muốn và nhìn Nguyên như chờ đợi.
Nguyên đến gần cúi xuống:
- Muốn ăn trái cây, phải không cô?
Bé Dung cắn tay, gật đầu.
Tần ở nhà, trước khi đi, đã dặn Nguyên đưa hai con lên Đà Lạt không được nuông chiều chúng quá đáng, nhất là không được cho chúng ăn quà vặt quá nhiều. Phút này, Nguyên không muốn nghe lời dặn của Tần. Chàng thấy vợ nhiều khi tỏ ra quá nghiêm khắc với con cái. Nguyên xoa đầu đứa nhỏ:
- Thích thứ gì, chỉ đi, ba mua cho.
Chàng bảo thằng Lịch:
- Mấy bố con ra chợ ăn quà, Lịch không được về mách mẹ nhé.
Thằng Lịch trả lời cha nó bằng một cái nháy mắt đồng loã. Nó nhanh nhẩu:
- Vâng ạ.
Ngón tay trỏ nhỏ xíu của bé Dung không ngần ngừ mà chỉ luôn vào một rổ mận chín vàng. Những trái mận Đà Lạt nom thật sướng mắt. Trái nào trái nấy tròn căng, nhẵn bóng, chưa ăn đã như cảm thấy ròn tan trong miệng. Nguyên cúi xuống nhặt một trái. Bàn tay chàng cầm lấy trái mận rồi để im trên rổ mận đầy. Tầm mắt lướt đi trên những rổ hoa quả của Nguyên vừa chạm vào một bàn tay, một bàn tay rất đẹp đang đặt trên một rổ cam gần đó.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Nguyên:‘‘ Ta đã trông thấy bàn tay này ở đâu, một bàn tay quen thuộc’’.
Tầm mắt từ bàn tay chạy theo một cánh tay thon dài, và khi Nguyên từ từ đứng thẳng người lên thì cũng là lúc tầm mắt chàng thu lấy, trong một ngạc nhiên mừng rỡ, một khuôn mặt, một khuôn mặt đối với Nguyên không còn xa lạ.
Châu và Nguyên cùng nhận ra nhau ngay. Châu cầm trong tay một trái cam. Nguyên cầm trong tay một trái mận. Trong cái cảnh tượng ngộ nghĩnh tức cười này, Nguyên nghiêng đầu chào và cất tiếng:
- Kìa, bà.
Châu đứng im, chớp mắt, như nàng chưa tìm ra lời nói. Điều làm Nguyên ngạc nhiên là khuôn mặt Châu tái xanh, hiện đầy vẻ mệt mỏi, dưới mắt nàng có một đường quầng, thứ đường quầng của thao thức không ngủ. Châu mà Nguyên vừa bất ngờ gặp lại ở phiên chợ sáng miền núi, khác hẳn với Châu đậm đà, vui tươi, với nét mặt đằm thắm chan hòa sức sống chàng đã gặp ở một đường phố Sàigòn buổi trưa và lái xe đưa nàng về nhà.
Bé Dung lắc lắc tay bố nó, khiến Nguyên chợt thấy là chàng không đứng một mình trước mặt Châu, Chàng bảo hai con:
- Các con chào bà đi.
- Lậy bà ạ.
Châu gượng cười. Cười với nàng phút này thật là một cố gắng khó nhọc,
- Các cháu ngoan lắm,
Nàng đặt trả trái cam vào rổ:
- Không ngờ lại được gặp ông ở trên này. Thì ra ông không đi nghỉ mát ở Nha Trang mà đưa các cháu lên đây.
Nguyên nói điều chàng vừa nhận xét thấy:
- Bà không được khoẻ?
Châu vội đáp:
- Tôi hơi mệt trong người một chút, nhưng không sao đâu ạ! Kìa ông mua quà cho các cháu đi.
- Sau đây bà có đi đâu?
Thấy Châu ngập ngừng, Nguyên mỉm cười nói đùa:
- Mỗi lần gặp bà tôi lại có cảm tưởng như sắp được đưa bà đi một đoạn đường. Bà đừng ngại. Đà Lạt xe taxi hiếm lắm, mà chắc bà thì không thể đi được xe lô.
- Có lẽ tôi lại phải phiền ông một lần nữa, nếu ông vui lòng chờ cho một lát.
- Bà cứ tự nhiên. Tôi có thừa thì giờ.
Châu mua hai cân cam, trả tiền thật nhanh, Nguyên tranh lấy việc ôm hai bọc cam cho nàng. Rồi Nguyên, đi theo Châu, hai con trở lại chỗ đậu xe.
Chiếc xe lượn trên những con đường thoai thoải uốn khúc, những con đường cùng với suối thác và những cánh rừng thông làm nên vẻ đẹp đặc biệt của đất trời Đà Lạt. Nguyên đã nghe xong Châu tóm tắt kể lại nguyên nhân nàng có mặt ở Đà Lạt, một mình, chuyện nàng ra chợ mua hai cân cam đưa vào bệnh viện cho chồng bị tai nạn xe hơi ở đèo Ngoạn Mục đang nằm điều trị ở đó.
Nguyên tìm lời an ủi Châu:
- Thật không may. Tôi rất mừng ông nhà bị thương nhưng theo bà vừa cho biết, không đến nỗi nguy đến tính mệnh. Một điều này cũng rất may nữa: tai nạn xảy ra ở lưng chừng đèo, mà văng ra khỏi xe rơi xuống hố không bị gẫy chân gẫy tay là may lắm. Bà có biết chừng bao lâu ông nhà hoàn toàn bình phục?
- Thưa ít nhất cũng phải nằm im trong vòng một tuần lễ.
- Lát nữa tới nơi, bà cho tôi được phép lên thăm ông.
Châu gạt đi:
- Cám ơn ông. Chắc bây giờ nhà tôi đang ngủ. Tôi đã ở trong nhà thương từ sáng sớm. Cũng trở lại qua một chút thôi ạ! Nếu nhà tôi ngủ tôi lại trở về khách sạn.
Nguyên ái ngại nhìn dung nhan tiều tụy của Châu. Phút này, vẻ đẹp của nàng không lộng lẫy đẹp mà tiều tụy đẹp.
- Nếu tôi không lầm bà thiếu ngủ nhiều lắm và bà cần phải ngủ. Bà nên nghỉ đến chuyện giữ gìn sức khỏe cần thận. Trông coi cho người đau rồi chính mình bị đau, luôn luôn xảy ra trường hợp như thế.
Chiếc xe ngừng lại trước một khoảng sân rộng rêu phong và đầy những xác lá vàng. Gió reo vi vút trong những hàng thông phía sau bệnh viện. Nguyên mở cửa xe cho Châu bước xuống. Khu vực này của Đà Lạt hoàn toàn tĩnh mịch, không một bóng người, một bóng xe chạy qua. Nguyên tắt máy, ngồi im một cách bình tĩnh. Châu bỡ ngỡ một chút trước thái độ đó. Nguyên thản nhiên:
- Nếu bà muốn trở về khách sạn, bà không đủ sức đi bộ về đâu, tôi lại xin đưa bà về.
Châu thấy nàng không nên nói làm gì một vài câu khách sáo nữa. Nàng đáp giản dị:
- Cám ơn ông.
Châu đi vào nhà thương, ở lại đó, và nàng trở ra, tất cả mất chừng mười lăm phút. Chiếc xe êm ái lìa khỏi khoảng sân ngập đầy lá rụng, Châu vuốt lại tóc. Phút này, nàng mới cảm thấy tất cả sự mỏi mệt trong người. Như từ mấy hôm rồi, ngồi ở đầu giường chồng không ăn uống, không nghỉ ngơi, nàng chỉ còn một chút xíu nghị lực trong người, và lượng nghị lực nhỏ bé cuối cùng đã tan biến hết. Gió thổi vào đầy xe. Châu ngã người vào lưng đệm, nhắm mắt lại. Nguyên nhìn sang, rồi chàng yên lặng lái xe đi, không gợi chuyện, để Châu được ngồi yên như thế. Gió lạnh làm cho thằng Lịch và bé Dung ở ghế đằng sau đều đã ôm lấy nhau ngủ gà ngủ gật. Xe chạy qua nhà, Nguyên dừng lại. Châu mở mắt nhìn sang.
- Xin lỗi bà một phút. Tôi cho các cháu xuống trước.
- Vâng. Xem chừng các cháu đã buồn ngủ cả.
Nguyên bồng thằng Lịch ra khỏi xe, còn lúng túng chưa biết làm thế nào, thì Châu đã hiểu:
- Ông để tôi bế hộ cháu gái.
Châu đi trước. Nguyên theo sau và chàng mỉm cười trước cái cảnh tượng thân mật. Bé Dung ngủ vùi, đầu ngã trên vai Châu, hai tay ôm lấy cổ Châu, tưởng như Châu là mẹ của nó vậy. Đến thềm cửa. Nguyên khẽ gọi:
- Dung.
Châu thì thầm:
- Ông cứ để mặc cho cháu ngủ. Giường các cháu ở đâu.
Căn nhà yên tĩnh hoàn toàn. Khi Châu đã đặt nhẹ bé Dung xuống giường, và lấy chăn đắp lên ngang người cho nó, Nguyên nói:
- Cám ơn bà.
Châu và Nguyên đứng sát bên nhau, hai đứa nhỏ ngủ say vùi, căn buồng chìm trong yên lặng thân mật ấm cúng. Thốt nhiên cả Châu lẫn Nguyên đều cùng cảm thấy là họ mất hẳn tự nhiên. Châu đỏ bừng mặt. Nàng quay vội đi chỉ lo Nguyên nhìn thấy sự bối rối bất ngờ. Một lát như thế. Tiếng Châu, hơi lạc đi:
- Các cháu ngủ ngon quá.
Tiếng Nguyên:
- Giấc ngủ trẻ nhỏ bao giờ cũng ngon lành.
Gió thổi mạnh hơn ở ngoài. Tiếng gió rào rào băng băng qua rừng thông, và thông chuyển gió thành một điệu đàn ngân dài và cao vút.
- Mời bà ra chơi nhà ngoài.
Châu theo Nguyên đi ra. Nàng đứng lại giữa căn buồng khách sáng sủa. Nàng hỏi cho có chuyện:
- Căn nhà này của ông hay...
Nhưng lời ngừng lại ở lưng chừng. Nàng lảo đảo bước mấy bước như một phản ứng cưỡng, chống lại một đổ ngã bất thần. Nàng thoáng nghe thấy tiếng Nguyên sợ hãi: ‘‘Bà làm sao thế’’ rồi là trời đất quay cuồng và tối xầm lại ở chung quanh. Trong lồng ngực, trái tim nàng nhói lên như một mũi nhọn vừa đâm suốt. Mấy ngày xúc động, mệt mỏi, hoang mang cố gắng kìm giữ, tới phút này, Châu đã kiệt sức. Chuyến đi vội vã. Đêm thao thức không ngủ được ở Sàigòn. Máy bay đã làm cho nàng choáng váng khó chịu khi đặt chân xuống phi trường Liên Khàng. Gió lớn lồng lộng trong không gian, máy bay lên cao, xuống thấp, thân thể nàng quằn quại trong sự ngụp lặn ngây ngất, Châu chóng mặt như bị ném lên một cái đu bay và cái đu đong đưa lên xuống không ngừng. Thêm vào đó sự biến chuyển đột ngột của thời tiết. Sàigòn nóng nực, ngột ngạt như một lò lửa. Đà Lạt mát lạnh như mùa thu sắp nghiêng vào mùa đông. Châu đã không quen đi máy bay lại không quen luôn với thứ khí hậu khác lạ của Đà Lạt làm cho người nàng bàng hoàng như say rượu. Rồi hai đêm ngồi ở đầu giường chồng. Hai đêm dài, dở thức dở ngủ, tầm mắt ngó nhìn đăm đăm mặt đệm trắng toát ngao ngáo của cái giường bệnh viện, trên đó Vinh nằm, một bắp chân và một cánh tay cuốn dầy từng lớp bông băng cứng ngắc. Nửa đêm, những tiếng rên rỉ của Vinh cơ hồ làm cho Châu muốn phát điên lên. Vinh luôn miệng: ‘‘tôi chết mất’’ tuy Châu đã bảo là Vinh không sao, bác sĩ bảo thế, bác sĩ bảo Vinh sẽ bình phục, sau một tuần lễ, có thể đưa Vinh về Sàigòn.
Một tin dữ đột ngột, bàng hoàng, một chuyến máy bay quay cuồng choáng váng, sự thay đổi đột ngột của thời tiết, hai đêm không ngủ, tất cả đã va đập tàn nhẫn vào thần trí. Châu đã cố gắng kìm giữ, đã cố gắng đương đầu với cái trạng thái mỏi mệt xâm chiếm, nhưng đã tới phút sự mỏi mệt trùm kín lên nàng, làm cho nàng tối tăm ngã xuống. Toàn thân nàng lạnh buốt. Châu run bắn. Chân nàng tê đi. Căn buồng bập bềnh trôi nổi như một con tầu trên một đại dương nổi gió.
Nguyên chỉ kịp đỡ lấy Châu ngã vật vào cánh tay mình. Nhìn hai mắt Châu nhắm nghiền, da mặt tái nhợt, Nguyên biết Châu vì quá xúc động, quá mỏi mệt đã ngất đi.
Nguyên cúi xuống, ôm lấy Châu, lấy sức bế bồng nàng lên. Mái tóc thơm ngát của Châu xõa tung làm vướng tầm mắt Nguyên trong khoảng khắc. Bằng những bước thận trọng, Nguyên bế Châu lại một góc buồng, đặt được nàng xuống một cái đi-văng. Chàng vận dụng trí óc, nhớ lại xem chàng phải làm gì trong trường hợp này, trường hợp đứng trước một người bất thần ngất đi vì xúc động và mỏi mệt quá độ. Cử chỉ đầu tiên của Nguyên là tháo khuy nơi cổ áo Châu. Một khoảng cổ trắng nõn hiện ra, khiến Nguyên bối rối ngừng tay khi chiếc khuy áo thứ hai đã được tháo ra. Nguyên loay hoay nhìn trước nhìn sau, không biết làm cách nào cho Châu tỉnh dậy. Chàng để Châu nằm lại cho ngay ngắn, chạy xuống nhà dưới, lấy một cái khăn mặt nhúng vào nước, chạy lên. Chiếc khăn được đặt lên trán Châu, trong khi Nguyên vừa thấm thấm, vừa gọi khẽ:
- Bà Châu! Bà Châu.
Nguyên nắm lấy bàn tay Châu, lắc lắc, giật giật. Châu mở mắt từ từ. Và nàng tĩnh dậy. Cử động đầu tiên của Châu là nàng hoảng hốt gắng gượng ngồi ngay lên. Nguyên giữ tay Châu ra hiệu bảo nàng nằm yên. Nguyên ngồi quỳ đầu gối. Châu nằm trên đi-văng, khuôn mặt hai người thật gần nhau như cảnh tượng thường thấy của một tự tình âu yếm.
Giọng Nguyên dịu dàng:
- Bà vừa ngất. Bà nên nằm yên một lát.
Châu nói yếu ớt, như xin lỗi:
- Tôi mệt quá.
Nguyên an ủi:
- Ai cũng có những lúc bải hoải bất ngờ như thế. Mấy đêm nay, chắc bà thiếu ngủ.
Châu nhắm mắt lại, gật đầu.
- Ông nhà ta bị nạn nhưng rồi sẽ qua khỏi. Bà không nên lo buồn thái quá. Rất có hại cho sức khoẻ.
Đột nhiên, trong nỗi mệt mỏi rã rời của thân thể và hoang mang không cùng của tâm linh, nghe Nguyên khuyên nhủ ân cần, Châu muốn thu hết tàn lực trong người để hét lên là không phải thế, nàng không lo buồn gì hết về chuyện chồng nàng bị nạn, mà nàng chỉ thấy lạnh buốt, chỉ thấy trống trải, chỉ thấy thương tủi vô hạn, cho chính nàng, vì nàng cũng là một người đàn bà yếu đuối vô cùng vì sự dồn nén âm thầm bấy lâu đã đến lúc làm cho nàng không tài nào chịu đựng được nữa, nàng muốn chết, nàng không biết nàng muốn gì, nàng muốn khóc, cho tan tành nước mắt.
Lệ ứa từ từ khỏi tròng mắt đẹp, Lệ đọng lại trên khóe mắt thành một giọt long lanh. Nguyên an ủi:
- Bà đừng khóc.
- Không, tôi có khóc đâu, thưa ông.
Không, tôi có khóc đâu. Châu nói dứt câu, và nỗi thống khổ tràn bờ của nàng cũng bật thành tiếng khóc nức nở. Không hiểu sao Châu lại làm cái cử chỉ đó. Không bao giờ nàng hiểu được. Có lẽ là trong một trạng thái buồn đau hốt hoảng đến cùng độ và cũng sợ hãi cũng yếu đuối đến cùng độ, Châu vùng dậy, nàng đưa cả hai cánh tay ôm ghì lấy vai Nguyên, nàng gục đầu vào ngực Nguyên như muốn che giấu khuôn mặt đầm đìa nước mắt Châu khóc như mưa như gió. Khóc ngất từng cơn, khóc lịm từng hồi. Nàng vừa khóc, vừa rung động
hết toàn thân. Nàng vừa lắc đầu liên hồi, vừa khóc vừa nói: ‘‘ Em khổ quá! Em khổ quá!’’
Nguyên sững người. Chàng ngồi nguyên trong dáng điệu cũ, một bàn tay đỡ lấy mái tóc Châu một cánh tay vòng nhẹ sau lưng nàng, và Nguyên không biết gì hơn là để mặc cho Châu khóc cho vừa, cho hết, cho thỏa. Rồi không biết như thế nào, đúng thế, không ai biết là như thế nào, hai người ngã vào một trạng thái mê mẩn ngoài tưởng tượng. Họ không hiểu tại sao đang ôm nhau. Châu đang nức nở khóc, tại sao họ lại ở một mình với nhau trong căn buồng vắng lặng, tại sao Nguyên lại ngây ngất khi mùi thơm của mái tóc Châu bao trùm lấy chàng, tại sao Châu khóc lớn hơn cùng với bàn tay Nguyên ôm chặt hơn, tại sao Châu ngửng đầu lên, tại sao hai người hôn nhau. Thật là một trao hôn kỳ diệu. Như Nguyên và Châu chưa từng hôn ai một lần nào trong đời, lần đầu tiên hôn nhau. Đó là một cái hôn tan nát não nùng, tối đen hoa mắt, mê thiếp bằn bặt, không còn hiện tại, xoá bỏ quá khứ, trao gửi và vùi ngập đến tận cùng.
Lúc Châu lùi ra, là lúc nàng chợt tỉnh và hổ thẹn, bưng lấy mặt, Châu hoảng hốt lùi lại.
Nguyên đứng lên, nghiêm trang và im lặng. Chung quanh họ không một tiếng động. Như thế thật lâu, thật lâu, bởi thời gian như ngừng lại. Châu từ từ buông hai bàn tay xụống. Nét mặt nàng lộ hết vẻ kinh hoàng. Đôi mắt Châu mở lớn cái nhìn của nàng là cái nhìn của một kẻ mất hồn.
Nàng nói trong hơi thở:
- Trời ơi! Tôi vừa làm gì.
Nguyên mím môi. Chàng cũng không biết xử trí thế nào. Chuyện ghê gớm, bất ngờ đã xảy ra. Hai người đã hôn nhau. Nguyên chớp mắt. Chàng nói thật ngọt ngào:
- Bà vừa khóc. Bà vừa ngất đi. Bà tỉnh dậy và bà khóc. Bà cứ coi là chúng ta không làm gì hết.
Châu nhìn xuống, cài lại khuy áo, lặng lẽ đứng lên:
- Tôi xin lỗi.
- Bà cứ coi là không có chuyện gì xảy ra.
- Ông cho tôi về.
Nguyên yên lặng tránh ra một bên cho Châu bước những bước sững sờ ra phía cửa. Tới thềm cửa, Châu đứng lại. Nàng đứng bất động, đầu hơi cúi, như ngẫm nghĩ. Đoạn Chân từ từ quay lại. Nguyên đứng ở chỗ đi-văng, Châu trên thềm cửa, giữa hai người là một khoảng cách lớn, căn phòng sáng láng cho hai người nhìn thấy rõ ràng nét mặt nhau, sự im lặng hoàn toàn cho hai người biết rõ họ cùng đứng đó, đối diện, trong một sự im lặng hoàn toàn, và Châu và Nguyên cứ đứng chôn chân như thế mà nhìn nhau không chớp. Thật lâu, thật lâu, trong một kéo dài mà chính thời gian cũng không đo lường được, hai người nhìn nhau. Hai đôi mắt mở lớn. Bốn cánh tay buông thẳng hai người nhìn nhau Chung quanh họ, đồ đạc như nín thở, không khí lắng xuống. Thoáng nghe thấy thật xa ở một khoảng thấp nào đó, tiếng một vật gì rơi, âm thanh khô gọn và mất hút.
Cuối cùng, Châu chớp mắt, đầu nàng hơi lắc như ngăn Nguyên đừng tiến lại, đừng làm gì hết, nàng xoay người và bước ra ngoài. Châu đi hết con đường nhỏ lượn vòng theo sườn đồi ra đến gần đường lớn, thì Nguyên chạy theo. Châu đứng lại, khi Nguyên tới sát sau lưng nàng. Hai tay Châu nắm chặt lấy hai tà áo, nàng nhìn thẳng, con đường vắng tanh trước mặt.
- Bà đừng về như thế. Để tôi đánh xe đưa về khách sạn.
Nguyên nói tiếp, thong thả, mạch lạc từng tiếng:
- Không có chuyện gì nữa sẽ xảy ra. Bà cứ yên tâm.
Châu trả lời, vẫn nhìn thẳng về trước mặt:
— Tôi về một mình. Tôi muốn về một mình.
Nguyên lễ phép:
- Xin tùy ý bà.
Nguyên nói và chàng lùi lại, để cho Châu về một mình.
Trở vào nhà, Nguyên đi thẳng vào buồng ngủ hai con. Thằng Lịch vẫn ngủ say, nhưng con Dung đã thức. Đứa nhỏ nhìn cha, ánh mắt đen láy. Nguyên ngồi xuống bên cạnh đứa con gái, dịu dàng đặt bàn tay lên trán đứa nhỏ.
- Bà khách đâu rồi bố?
- Bà Châu về rồi con ạ!
Nguyên cúi xuống:
- Ban nãy con ngũ trong xe, bà Châu bồng con trên vai đưa con vào tận giường, con biết không?
- Sao bà ấy lại về, bà ấy không ở lại.
Nguyên mỉm cười trước câu hỏi thơ ngây. Chàng dịu dàng:
- Bà ấy phải về. Bà ấy không thể ở lại được, Thôi con ngủ nữa đi. Bố ra nhà ngoài cho con ngủ.
- Tại sao bố không ở đây với con.
Nguyên nhớ lại câu nói của Châu:‘‘ Tôi muốn về một mình’’. Chàng trả lời:
- Vì bố cần ngồi một mình một lát.
Ra đến nhà ngoài sau khi đã khép chặt cửa buồng ngủ của hai con, Nguyên đến ngồi xuống trên cái đi-văng thấp, nơi trước đó mấy phút, chàng đã đặt Châu nằm xuống khi nàng ngất đi ở giữa nhà, nơi nàng đã tỉnh dậy, đã nức nở khóc, nơi hai người đã bất thình lình hôn nhau. Ném tầm mắt ra phía cửa, nơi Châu đã đứng lại và hai người đã nhìn nhau, Nguyên chợt thấy tâm hồn chàng chỉ còn là một biển mơ màng đang dần dần trải rộng. Nhìn nhau. Nhìn nhau rưng rưng. Nhìn nhau yên lặng. Nhìn nhau không cùng. Cái nhìn sâu thẳm, có thể hiểu bằng một nghìn cách hiểu khác nhau. Hai người nhìn nhau đăm đăm, nghiêm trang dịu dàng và u uẩn. Cái nhìn trao gửi, tỏ bầy với nhau những gì? Chàng muốn nói: ‘‘ Chúng ta đừng ân hận? Nàng muốn hỏi: Tại sao chúng ta lại làm thế? Chàng muốn nói: Đừng bận tâm, đó chỉ là một hành động thảng thốt thiếu tự chủ. Nàng muốn hỏi: Có phải đó là ngẫu nhiên hay chỉ là sự biểu tỏ tất nhiên của hai ý muốn thầm kín?'' Nguyên không tìm được một giải thích thỏa đáng nào. Nhưng chàng biết chắc chắn với riêng chàng một điều: một chuyện ghê gớm đã xảy ra. Phút giây kỳ diệu. Khoảng khắc bất ngờ. Suốt đời không bao giờ có thể quên được. Chàng sẽ gặp lại Châu? Không biết. Tại sao chàng lại thầm ao ước gặp lại Châu? Gặp lại để làm gì?
Đầu óc Nguyên quay cuồng. Chàng gục đầu xuống, hai tay bưng lấy mặt. Mấy giờ sau khi hai đứa con chàng mở cửa buồng ngủ chạy ra, Nguyên vẫn ngồi ở chỗ cũ, với nỗi mơ màng không dứt.