Chương 10
Đi được một quãng, Châu vẫy được một cái xe ngựa, bảo người xà ích ra roi thật mạnh cho nàng về được khách sạn càng mau chừng nào hay chừng nấy. Châu có cảm tưởng nàng đang chạy trốn khỏi một vùng nguy hiểm, mà nếu ở lại, dù chỉ thêm một phút nữa, vùng nguy hiểm sẽ giữ được nàng và không bao giờ nàng có thể ra thoát. Đầu óc tôi hỗn loạn thật rồi. Tôi điên. Tôi cần giam tôi vào một căn buồng tối, đóng hết mọi cánh cửa lại. Nằm xuống và suy nghĩ. Trong tôi có một mặt biển bao nhiêu năm im lìm vừa dấy động xôn xao, tôi cần nhận chìm ngay xuống tức khắc cái trạng thái dấy động bàng hoàng, nếu không tức là tôi đang lao đầu vào một sự va chạm sẽ tàn phá tôi đến tận cùng. Châu mím chặt môi lại, mím thật chặt đến đau đớn. Chung quanh nàng, lòng đường nghiêng
chao chập chờn chóng mặt. Ngựa gõ đều nhịp trên mặt nhựa rắn đanh. Gió vẫn thổi vi vu trên những đỉnh thông cao vút. Lên khỏi một con dốc, khách sạn Châu ở hiện ra. Trước thềm khách sạn, một dẫy xe hơi đậu sát nhau. Khi ngựa dừng, Châu trả tiền và bước xuống. Tầm mắt nàng đụng vào một cái xe Frégate màu tím. Nàng đã nhìn thấy chiếc xe hơi ở đâu rồi, nhưng chỉ mang máng không rõ rệt. Châu bước nhanh lên thềm, đi rảo qua phòng ăn và phòng khách của khách sạn.
Một tiếng người gọi, gọi đúng tên nàng, làm Châu rùng mình. Nàng đứng lại, giữa lối đi.
- Bà Châu.
Người đàn ông từ một bàn ăn vừa đứng lên vừa gọi nàng, vừa chạy đến chắn lối nàng khiến Châu nhớ được ra chiếc xe Frégate màu tím đậu trước thềm khách sạn. Chiếc xe đó đã từng đậu một buổi trưa Sàigòn chói nắng trước cổng nhà một người đàn bà tên là đốc Oanh. Thì ra Thưởng. Thưởng cũng lên Đà Lạt và Thưởng đã nhận ra nàng. Châu im lặng, nét mặt khó chịu. Nhưng Thưởng không biết, hay là у cố tình làm ra không hay biết về sự khó chịu đó. Như bao giờ cũng vậy, Thưởng phục sức rất diêm dúa. Thời tiết Đà Lạt tạo cơ hội cho Thưởng ăn mặc. Một bộ đồ dạ màu tím, may cắt cực kỳ khéo léo, bó sát lấy thân hình. Áo chemise trắng bóng, cà-vạt màu xám nhạt. Thưởng xoa xoa hai tay vào nhau:
- Thật là một may mắn bất ngờ được gặp lại bà. Bà cũng lên chơi Đà Lạt?
Châu đáp vắn tắt:
- Dạ.
Thưởng rối rít:
- Bà lên một mình. Bà ở tại khách sạn này.
- Ông cho phép tôi lên phòng. Tôi đang mệt.
Thưởng săn đón:
- Bà hơi mệt? Mời bà lại bàn tôi, cho tôi được mời bà uống một ly rượu ngọt. Bà sẽ thấy đỡ mệt ngay.
Châu sẵng giọng:
- Tôi không biết uống rượu.
Thưởng vỗ tay vào trán như vừa nghĩ ra:
- À, bà lên Đà Lạt vì ông nhà bị tai nạn. Chị đốc Oanh có cho tôi biết. Chết, ông nhà có làm sao không? Bà cho tôi gởi lời thăm ông. Ông nhà nằm bệnh viện nào. Nếu bà cho phép, chúng tôi sẽ xin đến thăm ông hôm nay.
Châu nhủ thầm: ‘‘Lại mụ Ánh đi nói chuyện ầm cả Sàigòn lên rồi.’’ Phút này, Châu lại thấy hối hận đã cho Ánh biết tin chồng bị tai nạn.
- Không dám phiền ông. Nhà tôi không sao hết.
Trước thái độ quyết liệt của Châu, gã đàn ông lão luyện biết у giữ nàng, mời nàng không được nữa. Y đành tươi cười tránh sang một bên nhường lối cho Châu đi.
- Hy vọng được gặp lại bà.
Và chỉ tay lên lầu:
- Tôi cũng ở khách sạn này.
Châu gật đầu chào, bước nhanh về phía cầu thang. Sự gặp lại ở Đà Lạt tên đàn ông đàng điếm đã tán tỉnh nàng ở nhà mụ Đốc Oanh làm cho Châu mất tự nhiên và lo lắng. Thật may. Nàng đã về đến khách sạn. Nếu Thưởng bắt gặp nàng ở nhà Nguyên đi ra lúc nãy, thì chắc cái đầu óc vẩn đục của у đã đặt ra hàng ngàn giả thuyết.
Lên tới phòng, Châu khóa trái cửa lại để nguyên áo dài nằm vật xuống giường. Nàng cần phải tĩnh tâm. Nhưng nằm một lát, nhắm mắt lại, những ý nghĩ lại nổi lên quay cuồng, cảm giác cái hôn đấm đuối trao đổi với Nguyên còn nguyên vẹn. Trong đầu, trên môi nàng. Một cảm giác rạo rực khó tả.
Châu bất giác nằm trở chiều. Bất giác đưa bàn tay lên miệng. Cái hôn tưởng như vẫn còn kéo dài, và sự rung động chưa ngớt lắng chút nào trong nàng làm cho Châu lim dim khép hờ tròng mắt. Điều làm cho Châu khổ sở đến cùng cực khi nàng mở mắt và bắt đầu nghĩ: Nguyên sẽ liệt nàng vào hạng đàn bà nào? Châu lo lắng nhủ thầm: “ Chàng sẽ cho mình là loại đàn bà dâm đảng, loại đàn bà của những chứng tật kỳ quái, chàng sẽ mỉm cười và chàng coi thường mình lắm đây’’. Nhưng rồi Châu lại tự bào chữa, tìm chứng minh ngược lại: ‘‘Không phải thế. Thái độ của chàng kính cẩn và trang trọng. Khi mình ra đến đường lớn, chàng còn chạy theo, ngay cả lối đáp lại của chàng trong khi hôn cũng không sỗ sàng, không chiếm đoạt’‘. Nhưng tại sao? Tại sao? Tại sao hai người lại ngã vào nhau? Dầu sao thì một hành động tội lỗi đã xảy ra, và đó phải là lần cuối cùng. Cuối cùng. Châu nghĩ nàng sẽ không bao giờ đi đâu nữa. Để khỏi phải gặp lại Nguyên. Cho đến khi nàng đưa chồng về Sàigòn.
Căn buồng khách sạn âm thầm trong bóng tối. Châu nằm thừ người trên mặt đệm. Trường hợp một người đàn bà ngoại tình hiện ra, như một phát giác hãi hùng, khiến Châu đỏ bừng mặt, vùi đầu vào mặt gối.
Suốt từ buổi trưa cho đến buổi chiều, căn buồng khách sạn của Châu đóng kín. Nàng không xuống ăn, nàng cũng không ngủ. Nắng nằm trên giường và nàng mơ màng. Những rung động kỳ thú nhất của một đời người là rung động dấy lên bởi tình yêu, mở ra cho tâm hồn Châu những cánh cửa mới, dầu thần trí mơ màng bay bổng vào một thế giới Châu hằng tưởng nàng không được biết đến bao giờ. Những con đường nhỏ, cỏ xanh hai bờ, trên đó là hai người mà định mệnh xô đẩy vào nhau, dắt tay bước đi. Những bước chân lững thững. Những bước chân khoan thai. Những bước chân êm đềm và dịu dàng bước tới. Đi mãi, đi mãi, đi thật dài trên những con đường riêng biệt và khuất nẻo của tình yêu. Đi trong không gian như thơ, đi trong thời gian như nhạc, đất trời là mộng, lòng người là suối, hoa thơm từng cánh, mây bay cao trên trời trong xanh. Thốt nhiên, Châu thấy yêu vô cùng hai câu hát nàng không nhớ được của một bài hát nào:
‘‘Chúng ta dắt tay nhau bước đi
‘‘ xa dần những cặp mắt thù ghét của người đời.’’
Trong giòng suy nghĩ mơ mộng triền miên như một giòng chảy mãi và không dứt, Châu nhìn thấy con người nàng hóa thân thành một con người mới. Con người mới ấy, trở lại, đẹp lại, không ngoảnh mặt với đời sống nữa, mà yêu tình yêu, yêu bản thân, nên yêu đời sống vô cùng. Cảm xúc kỳ lạ hiện ra. Mọi cảm xúc là một khám phá. Châu sống, sững sờ, thảng thốt với sự khám phá lớn lao nhất của đời nàng. Nhưng rồi nàng thở dài, ngồi lên. Đã lỡ, đã muộn, đã sai, đã lạc. Nàng chỉ còn là một người đàn bà có chồng.
Khoảng năm giờ chiều, Châu nghe thấy tiếng gõ cửa buồng. Nàng nằm im không trả lời, đoán kẻ gõ cửa buồng không ai ngoài Thưởng.
Đúng là Thưởng. Y lắng tai nghe ngóng, rồi lại rón rén trở về buồng riêng. Đầu óc gã đàn ông đang cố gắng tìm một phương kế. Chưa bao giờ у thấy у bận tâm về sự chinh phục một người đàn bà như thế. Mở cánh cửa buồng, у nhìn thấy người tình của у đang nằm đọc tiểu thuyết trên giường. Mụ đốc Oanh, thấy Thưởng vào, ném cuốn sách xuống sàn, cau mặt:
- Đi đâu thế.
- Ra ngoài một lát.
- Chốc chốc anh lại ra ngoài một lát. Lại đây, ngủ đi, không đi đâu nữa. Anh cứ đi như con thoi. Đi đêm, đi ngày, anh để tôi một mình, anh rủ tôi lên Đà Lạt để làm gì?
Thưởng cười, chạy đến, cúi xuống hôn người đàn bà để khỏi phải trả lời, một câu hỏi khó trả lời. Mụ đốc Oanh giận dữ đẩy ra:
- Đừng có đánh trống lảng.
- Ô hay, đánh trống lảng cái gì mới được chớ. Em cứ gây chuyện với anh hoài.
Mụ đốc Oanh nhỏm dậy:
- Ở mấy ngày chán lắm rồi. Thế nhất định mai về Sàigòn nhé.
Thưởng giật mình:
- Chưa. Chưa về.
- Bao giờ về?
- Anh còn muốn chúng mình ở đây với nhau dăm bảy ngày nữa.
Thưởng nói vì у nghĩ phải một thời gian tối thiểu là dăm bảy ngày у mới có thể thực hiện được ý muốn chinh phục một người đàn bà rất khó chinh phục là Châu. Mụ đốc Oanh trợn mắt kêu lớn:
- Những dăm bảy ngày nữa? Thánh cũng không hiểu được ạnh. Lúc thế này, lúc thế khác. Hôm qua anh vừa bảo mai về mà.
Thưởng nghĩ thầm, rất khốn nạn ‘‘Ở với mày mấy hôm đã chán ngấy đến cổ. Chẳng mai về thì sao. Nhưng tao vừa gặp người đàn bà ấy ở đây và bây giờ thi chưa thể về được’’. Thưởng chỉ mong mụ đốc Oanh giở chứng đòi về Sàigòn trước. Hay у gây chuyện cho mụ đốc Oanh tức giận bỏ về trước? Câu hỏi được trả lời là không thể. Người tình của у không phải là một tay tầm thường. Không bao giờ mụ chịu yên nếu biết bị у tìm cách bỏ rơi. Mụ đã nói: ‘‘ Chừng nào tôi chán anh, tôi sẽ báo cho anh biết là tôi bỏ rơi anh. Nhưng anh giở chứng với tôi thì anh sẽ hối hận một đời’‘. Mụ không phải là người dọa láo. Mụ nói và dám làm. Và mụ muốn làm là làm được.
- Thế nào? Anh trả lời tôi chứ.
Thưởng ôm ngang lưng người đàn bà mà những trao đổi quá độ về xác thịt và đã làm у chán ngấy:
- Định về nhưng chưa về được. Em thừa hiểu tại sao. Phải để cho anh đụng độ với chúng nó mấy trận nữa. ít nhất cũng phải gỡ lại tiền thua chứ. Đánh phé như anh mà thua bọn tay mơ ở Đà Lạt này thì còn trời đất nào. Mà có thua ít đâu. Gần một trăm ngàn rồi.
- Đáng kiếp anh! Rủ người ta lên đây, đêm nào cũng đi đánh bạc.
- Đáng kiếp rồi, đồng ý. Nhưng em cũng phải đồng ý là để anh gỡ lại.
Mụ đốc Oanh cau mày, nhìn Thưởng đăm đăm:
- Anh nói thế nào ấy. Có chuyện gì đó anh đang giấu giếm tôi. Xưa nay anh có coi cái chuyện thua bạc cần phải gỡ là điều quan trọng đâu. Lại muốn mèo chuột với con nào trên này hả. Anh giỏi thật. Liều thật. Coi chừng à. Tôi mà điên lên thì anh chết.
Thưởng vừa cười, vừa nói ‘‘Bậy nào!’’ vừa vật người đàn bà ngã xuống mặt đệm. Phương pháp đánh trống lảng thần diệu nhất vẫn là làm tình, vì Thưởng biết rằng cái xác thịt của mụ đốc Oanh là một đòi hỏi, một thèm muốn chưa bao giờ thỏa mãn. Mụ đốc Oanh giẫy giụa, chân đạp, tay đấm.
Nhưng sự phản kháng ngắn ngủi. Mụ nằm im. Gã đàn ông quả thực biết làm dấy động ở mụ những cảm giác mê đắm. Dưới sự ve vuốt của Thưởng người đàn bà lại cảm thấy nhột nhạt, như toàn thân có một luồng điện chạy.
Mụ thì thầm:
- Đóng cửa sổ lại.
Gã đàn ông cười lơi lả:
- Cứ để sáng cũng được. Em làm như chúng mình mới yêu nhau lần đầu.
- Đóng lại. Em không thích sáng.
Thưởng càu nhàu, nhưng cũng làm theo ý muốn người tình. Y nghĩ у không làm bất cứ một điều gì phật ý người đàn bà ghê gớm như một con hồ ly này, trong khi nằm đây, у đã mơ tưởng đến một người đàn bà khác. Cửa đóng hết mọi cánh. Căn buồng tối om. Trong bóng tối, ham muốn được thể bùng lên bằng những cử chỉ táo bạo và điên cuồng nhất. Một lúc sau, khi Thưởng gỡ nhẹ tay người tình ra, mụ đốc Oanh đã ngủ thiếp vì sự mỏi mệt của hoan lạc. Thưởng nhìn cái thân thể không che đậy lờ mờ trong bóng tối, nở một nụ cười kiêu hãnh. Y vẫn có một vũ khí lợi hại để đương đầu với mọi thứ vũ khí lợi hại của người đàn bà. Đó là một nghệ thuật làm tình tuyệt diệu.
Thưởng mặc quần áo, để yên cho người đàn bà ngủ, rón rén mở cửa đi ra. Hành lang vắng và bên ngoài buổi chiều miền núi đã xuống. Gió thổi rào rào trên mái khách sạn. Thưởng đốt thuốc lá, nhìn sang cửa buồng Châu. Cửa buồng vẫn đóng kín. Một người bồi phòng đi qua, Thưởng nắm lấy. Y rút túi cho người bồi phòng hai mươi đồng.
- Cám ơn ông.
- Hỏi chú một việc.
- Dạ.
- Buồng kia là của bà Châu chú biết chứ hả? Bà ấy đi đâu rồi hay vẫn ở trong buồng.
- Vẫn ở trong buồng.
- Tốt lắm. Từ giờ chú để ý cho tôi. Bà ấy ở trong buồng hay đi đâu, chú cần ghi nhớ, tôi sẽ cho chú tiền nghe không?
- Dạ được.
Thưởng mỉm cười hài lòng. Y đốt một điếu thuốc lá, đi qua. Đã toan gõ cửa nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thưởng đi thẳng về phía cầu thang đưa xuống tầng dưới. Không nên vội vã. Vội vã chỉ tổ hỏng việc. Phải biết chờ rình cơ hội tốt đẹp và nắm lấy. Như một con thú nằm trong đáy hang phải biết kiên nhẫn chờ rình con mồi đi qua đừng làm kinh động.
Xuống phòng khách Thưởng gọi một ly rượu khai vị.
Y ngồi nhìn về hướng cầu thang. Rất lâu.
Nhưng cho khi у trở lên đánh thức mụ đốc Oanh, đưa mụ đi ăn, cửa buồng của Châu vẫn đóng kín.