← Quay lại trang sách

Chương 11

nhật ký của Châu

‘‘ Từ trước đến giờ, tôi chưa từng viết giòng nhật ký nào. Quá khứ tầm thường, ngày tháng vô nghĩa, việc đời vụn vặt, tôi sống như không, sống không trí nhớ, tôi chẳng mảy may hãnh diện tự hào về cuộc sống của mình, và tôi chưa từng viết một giòng nhật ký. Lại lười. Sống đã là cho qua, cho xong, tại sao còn ghi lại, có gì để ghi? Lớn lên. Lấy chồng. Ăn. Ngủ. Thở. Đi. Đứng. Thì cứ ăn ngủ thở và đi đứng cho đến hết đời, ghi lại làm gì những cái việc vô nghĩa.

Nhưng chuyện xảy ra từ đêm qua không phải là quá khứ tầm thường, ngày tháng vô nghĩa, việc đời vụn vặt. Chuyện ấy tôi muốn ghi lại, thành thực muốn ghi lại thật đầy đủ không bỏ sót một chi tiết nào. Anh yêu! Anh nói: ‘‘ Chúng ta phải nhớ.’’ Dạ.

Cho đến những giây phút cuối cùng của đời mình, em sẽ còn nhớ mãi không quên. Nhớ sự đã xảy ra, tuyệt với kỳ diệu, mà anh ví chúng ta trong đó như hai con thuyền lạc hướng nổi trôi lãng đãng suốt nửa đời buồn tênh trên một biển sầu bỗng cùng dạt đến một hòn đảo nắng. Một nửa đời âm u phiền muộn, bỗng một buổi nắng vàng rực rỡ. Nắng. Tất cả sáng bừng như nắng. Em nghĩ và em mỉm cười. Nắng thật ư anh? Đúng là như thế. Nhưng nắng ấy bắt đầu từ một đêm mưa.

Tôi không biết lúc đó là mấy giờ. Chỉ biết là khi tôi thức dậy, đêm đã xuống và trời mưa thật lớn. Tôi rửa mặt, cảm thấy trong người tỉnh táo được đôi chút. Bật đèn. Căn buồng khách sạn sáng lên trong tiếng mưa ào ạt. Lại có tiếng gõ cửa buồng. Thằng đàn ông đàng điếm lại gõ cửa. Nó bám lấy tôi như đỉa đói. Tại sao lại có những người đàn bà ưa thích được cái loại đàn ông ‘‘mặt trơ trán bóng’’ ấy. Mặc. Nó gõ cửa chán không thấy động tĩnh gì rồi cũng phải thôi. Tôi đi đi lại lại trong căn buồng đóng kín, nghĩ đến trận mưa đang bạt ngàn đổ xuống trên những cánh rừng thông lướt thướt, không biết làm gì cho hết một đêm chỉ mới bắt đầu. Lại tiếng gõ cửa. Tôi gắt lớn: ‘‘Ai?’’. Không phải gã đàn ông mà là người bồi phòng của khách sạn. Cửa mở hé, у thò đầu vào: ‘‘Mời bà xuống tầng dưới dùng bữa’’.‘‘ Lạ thật, từ hôm tôi đến khách sạn, bữa ăn, muốn ăn thì xuống, không thì thôi, có ai mời mọc như thế này đâu. Gã bồi phòng mời làm tôi sực nghĩ từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì. Cũng phải ăn một chút, ốm ở đây thì nguy to. Nghĩ thế, tôi miễn cưỡng ngồi vào bàn phấn. Da mặt tôi xanh tái dễ sợ. Tôi trang điểm qua loa rồi mở nhẹ cửa phòng đi ra. Gã bồi phòng thập thò ở đầu cầu thang làm tôi nghiêm mặt khó chịu. Thấy tôi trừng mắt, у lủi mất. Căn buồng ăh từng dưới thưa thớt người. Tôi lưỡng lự, vì nghỉ không ăn cũng được, chẳng thấy đói bụng chút nào. Tôi nhìn ra cửa, định gọi xe vào nhà thương thăm Vinh. Cũng là tại trời mưa. Trời không mưa lớn, bao giờ cũng có một vài cái taxi chờ khách ở ngoài thềm. Mưa lớn, thềm ướt nhoáng, vắng tanh, cái ý định đến nhà thương thế là không thực hiện được.

Anh mà đọc những giòng chữ này, chắc anh mỉm cười riễu cợt. Em đổ tại trời mưa đó.Không mưa em đã thuê xe vào nhà thương, và hẳn là đã không có chuyện gì xảy ra. Thực ra đâu phải tại trời mưa, phải không anh? Chỉ là định mệnh xô đẩy chúng ta vào nhau – anh nói vậy – sự xô đẩy đó chúng ta không phòng ngừa và không biết làm thế nào cưỡng chống lại.

Không có xe, trời mưa ào ạt hơn, tôi đành tìm một cái bàn ở một góc, gọi một món ăn nhẹ. Vừa ăn, tôi vừa suy nghĩ. Giòng suy tưởng triền miên đẩy tôi trở lại với sự tôi bất thần ngất đi, sự tôi khóc lóc nức nở trên vai chàng, sự chúng tôi nồng nàn hôn nhau. Tôi cố gắng xua đuổi khỏi thần trí hình ảnh chàng bằng cách ném trí nhớ trở về một hình ảnh xưa cũ. Ảnh hình đó là tôi thuở còn thiếu nữ. Những mùa thu Hà Nội thuở nào, mưa cũng hay đổ vào lúc buổi chiều vừa xuống.

Ra đường, khoác một cái áo tơi, đi men theo một hàng hiên, đầu ngẩng cao để mặc cho mưa đậu trên mặt, rơi trên tóc, đó là cái thú vui lãng mạn ngây ngất của tôi những chiều mưa phùn Hà Nội. Tôi yêu vẻ đẹp buồn bã của thành phố trong mưa bay và trong sương dâng như thế. Yêu vì vẻ đẹp buồn bã ấy hợp với tâm hồn tôi. Bao nhiêu năm đã trôi qua từ đó, đêm nay, Đà Lạt mưa lớn, tôi lạnh trong tim trong hồn. Và ngồi một mình, đã lại rì rào trở lại trong hồi tưởng âm thanh dịu nhẹ của những buổi chiều mưa phùn xưa cũ.

Tôi đắm chìm dần vào một trạng thái mơ màng. Chung quanh tách rời, không một liên hệ, không một ràng buộc. Tôi chết với hiện tại là buổi chiều này để sống với quá khứ là những buổi chiều cũ. Bàn ghế, tiệm ăn, món ăn tôi đang nhai trong miệng, tất cả có nghĩa gì? Chồng tôi bị thương nằm trong bệnh viện; Tại sao tôi ngồi đây? Lần thứ nhất trong đời, tôi sống với một tâm trạng cô đơn hoàn toàn. Khuôn mặt của cô đơn hiện ra, cũng chính là khuôn mặt tôi, như cái hình ảnh lủi thủi của một đời người mà tôi đang nhìn ngó thấy. Có lẽ tôi không phải với rất nhiều người. Với chồng tôi chẳng hạn. Nhưng phút này, tôi không muốn đóng kịch, không muốn giả dối nữa. Cuộc sống không tình yêu. Những năm tháng không đợi chờ. Một trái tim không rung động. Tôi đứng. Phải, tôi đã đứng trong một cõi chết nào đó. Còn giả dối, còn đóng kịch đến bao giờ nữa.

Bữa ăn chấm dứt. Trời vẫn mưa nhưng đêm mới bắt đầu. Tôi biết tôi không ngủ được. Đứng lên, bước những bước hững hờ, trên cầu thang tôi trở về buồng. Căn buồng trống trải, cửa đóng kín mà như đựng đầy hơi nước và gió lạnh. Tôi không biết nên làm gì. Thế rồi việc lạ lùng đó xảy ra. Tôi có cảm tưởng như thình lình tôi không phải là tôi nữa. Mà một người đàn bà khác, một người đàn bà khác đang lấy trong tủ ra một cái áo tơi mưa, khoác vội lên mình, người đàn bà đó tắt vội đèn mở vội cửa, bước nhanh ra hành lang. Nếu có một lúc nào, những hành động đều bị đọc bởi một sức mạnh ở ngoài mình, thì sức mạnh vô hình huyền bí ấy đã dẫn bước tôi xụống cầu thang, đưa tôi ra đường trong một trạng thái mê mê tỉnh tỉnh. Tôi đi trong mưa mà như tôi đi trong mây. Tôi đi trên đường mà như bước hẫng trong không. Đi trong đêm mà như đi trong mộng. Hình ảnh chàng hiện dần, hiện dần. Sự hiển hiện này chợt làm cho tôi hoảng hốt bừng tỉnh. Xuạ đuổi đi, sao hình ảnh vẫn trở lại. Thật không khác gì một váng nước đọng, đã mất tan vào bờ lại váng nước khác tỏa rộng và hồn tôi chỉ còn là một mặt hồ đang lặng lờ bắt đầu nổi sóng. Hình ảnh chàng hiện ra, thoạt đầu thật xa, thật nhỏ như ở bên kia một bờ sông rộng, mãi trên đỉnh một ngọn núi cao. Tôi càng đi, hình ảnh càng gần càng lớn. Đi thêm một quãng đường nữa, hình ảnh đã đầy đặc trong đầu.

Điều kỳ lạ, là riêng lần này, tôi không muốn xua đuổi cũng không muốn chạy trốn nữa. Xuạ đuổi đã vô ích, chạy chốn càng uổng công. Sống là thế ư? Là chạy trốn, là xua đuổi tuyệt vọng một ảnh hình yêu dấu? Lần đầu tiên tôi trả lời được cho tôi, liều lĩnh đến tận cùng: không, như thế không phải là sống bao giờ.

Tôi để đầu trần đội mưa mà đi. Đường phố Đà Lạt lên cao rồi xuống thấp, đi thẳng rồi lượn vòng, chung quanh là bóng tối đặc kịt, thấp thoáng xa xa là những ánh đèn bên kia những thung lũng, tôi bước đi trong một cảnh trí chiêm bao hư ảo chập chờn. Mái tóc ướt sũng. Mặt tôi ròng ròng mưa trời. Trong mưa, như có lẫn cả nước mắt tôi vừa ứa. Nhưng điều kỳ lạ! Tôi thấy tôi không đau khổ như tôi tưởng nữa, mà chỉ là tôi đang đối diện với một cuộc sống mới ấy như thế nào. Mưa núi, đêm cao nguyên, sự hoang vắng và tĩnh mịch chung quanh, lạ thay cũng không làm cho lòng tôi buốt lạnh nữa. Trong tôi như có một ngọn lửa vừa cháy, hồng hồng, sáng láng, lửa truyền hơi ấm của lửa vào mạch máu, làm cho trái tim đập thật mau.

Thật là một khám phá, một đổi thay kỳ diệu.

Tôi kinh ngạc đến gần như muốn kêu lên thành tiếng cơ mà! Bao nhiêu năm sau, từ khởi sự một đời người, sau bao nhiêu tháng năm của một đời sống cái hình yếu đau, cái bóng nhợt nhạt, tôi mới thấy sự chưa bao giờ thấy. Đó là tôi. Phải. Tôi. Tôi. Tôi. Thấy mình không phải, không thể là một con vật thụ động cho tới chết. Mà một người đàn bà. Được phép sống. Có quyền sống. Biết như thế. Và muốn sống. Chỉ có mình, mình trước đã, ngoài ra vô nghĩa. Cuộc đời bỗng nhiên tôi thấy nó nhẹ, nó tầm thường quá chừng, nó không làm tôi khiếp hãi nữa. Sự đổi thay ở tôi là một nẩy mầm của tội lỗi? Đâu có. Trước kia tôi có thể nghĩ thế, đêm nay tôi nghĩ khác. Đó chỉ là một bắt đầu kỳ diệu của tình yêu.

Mái tóc lộng gió, mặt ngửng cao cho mưa phủ dầy, trong mưa và nước mắt, tôi đi nhanh dần, rồi tôi chạy, tôi chạy. Chạy đuổi những ngày tháng đã qua giờ muốn cướp lại. Chạy đuổi những mùa xuân đã lỡ, giờ muốn được sống đền. Tất cả, trong một lúc. Tất cả, trong một lần.

Tôi không nghĩ nữa. Tôi đang chạy, tôi đang sống. Chạy bằng tất cả sức dồn đẩy cuống cuồng của một sức mạnh vô hình đang làm chủ tôi. Sống hụt hơi thở, sống tung mái tóc, sống hân hoan cực điểm trong lòng, sống đầm đìa nước mắt trên mi. Mưa núi dào dạt đổ. Toàn thân ướt sũng. Mưa trời như tắm gội cho tan biến mọi dấu vết quá khứ, và tôi sống một cảm giác thủy triều tràn bờ, chạy mau thế nào cũng là chậm, sống gấp thế nào cũng là muộn, và sự kinh hãi thất thần hòa lan một niềm vui vô tận gần như làm tôi vừa chạy vừa muốn kêu lên. Tôi chạy. Cái gì dẫn đường cho những dấu chân xéo giẫm vào trùng trùng bóng tối? Tôi chạy, bằng chân đan cuống quýt, hay chính là bằng tim, bằng hồn mà tôi đang bay đi? Không biết. Chỉ biết rằng khi tôi đứng lại, thì cái thềm nhà ấy không phải là nơi tôi mới đến lần đầu. Mà lần thứ nhì, thì căn nhà xinh xắn nằm trên sườn đồi thông ấy không phải là căn nhà tôi nhìn thấy lần đầu. Mà lần thứ hai. Thì con đường lạt sạt cỏ rối ấy mà tôi vừa từ đường lớn chạy vào, không phải lần đầu nó đón những bước chân tôi, mà tôi đã đi vào và đi trở ra, một lần rồi. Với chàng.’’

Ánh đèn từ phía trong hắt ra một nền mưa đêm hòa nhạt. Vùng ánh sáng đụng tới màn mưa, đứng lại, tan vào trong mưa cho bóng tối chụp lấy. Thông muôn triệu tiếng than van não nuột đầy trời.

Sau màn mưa, là đêm không cùng, đêm trên núi rừng trùng trùng điệp điệp. Một cánh tay Nguyên còn nằm ngang, bàn tay nắm chặt lấy quả đấm, quả đấm bằng sứ gây nơi lòng tay một cảm giác lạnh buốt. Nguyên mặc một bộ pyjama màu tím, mái tóc xõa rơi vài cánh trên đài trán, cổ áo kéo cao tới gáy. Ánh sáng gờn gợn trên vai, trên vành tai chàng. Ban đêm, trông Nguyên hơi gầy, khuôn mặt bao trùm bóng tối, cái nhìn bất động, không rõ rệt.

Khoảng cách giữa hai người thật gần. Ánh sáng từ phía sau lưng Nguyên bị khuất lấp một phần, chỉ làm sáng rõ một nửa mặt và một nửa người Châu. Nàng đã đứng lại, đứng lại hẳn, nhưng ở nàng vẫn còn nguyên vẹn điệu dáng một người vừa chạy, chạy như lao, vừa chạy tới, vừa đứng lại. Cử chỉ nửa vời bị sự thảng thốt làm cho chết sững, như Châu bị giam nhốt bất thần trong một khối băng tuyết vô hình trong suốt, không phải khi nàng đã đứng im mà giữa khi nàng đang chạy. Mưa trời đầy khắp trên Châu. Trên tóc, trên mặt, trên vai, trên người. Mưa lướt thướt trên Châu bất động. Tà áo ướt sũng của nàng đập lạt sạt như một cánh bướm vùng vẫy muốn thoát.

Hai người nhìn nhau, cùng chờ đợi ở nhau một kinh ngạc lớn lao, những biểu tỏ nồng nàn không kìm giữ vì xúc động mãnh liệt. Nhưng không. Những sự xảy ra khác hẳn ý nghĩ của cả Nguyên lẫn Châu, tạo cho hai người một thứ kinh ngạc mới. Bàn tay Nguyên rời khỏi quả đấm nơi cánh cửa. Cánh cửa khép hờ lại. Vùng ánh sáng thu nhỏ hơn. Nguyên thong thả đi ra. Chàng hỏi, như Châu và chàng thường vẫn gặp nhau, đã là của nhau, đã ở trong nhau, không thể khác, như thế, không có gì đáng ngạc nhiên.

- Châu bị mưa?

- Dạ, em bị mưa.

- Để anh cởi áo mưa cho em.

Nguyên vòng hai tay rút nhẹ hai tay áo của cái áo mựa ướt đẫm. Châu đứng im, nhắm mắt lại, nàng tựa nhẹ đầu vào vai Nguyên, một chút thôi, rồi lại đứng thẳng như cũ.

Một tay cầm cái áo mưa của Châu, tay kia Nguyên vòng ra phía sau lưng Châu, giọng chàng ân cần dịu dàng:

- Vào trong nhà kẻo lạnh.

Châu gật đầu, đặt mái tóc vào vai Nguyên, ngoan ngoãn đi theo Nguyên vào trong nhà. Phút giây gặp gỡ khốc liệt làm đảo lộn cả hai cuộc đời không ngờ đã diễn ra êm ả dịu dàng như thế. Họ chỉ nói với nhau mấy câu ngắn ngủi, như không có điều gì cần phải nói thêm. Như trong linh hồn, trong tiềm thức hai người đã tự bao giờ có sự biết và niềm tin ấy là sớm muộn trong đời, phải có một lúc nào, định mệnh đẩy họ lại gần nhau. Như họ sinh ra, lạc lõng nửa đời, cô đơn nửa kiếp, tâm hồn hoang vu chợt ấm lại, bởi sự kỳ diệu đã tới. Sự kỳ diệu đó là tình yêu. Là lẽ phải. Là cái không thể không xảy ra, cho nên không thể nào làm khác, muốn cũng thế, không muốn cũng vậy mà thôi. Tình yêu bởi vậy mà như đã có, đã có tự bao giờ. Như gió vẫn thổi trên những tầng cao của trời, như mưa vẫn bay trên những cánh rừng thông, suối vẫn róc rách trong lòng đá núi, trăng vẫn sáng những đêm rằm, mùa thu lá vàng phải rụng trên những con đường nhỏ của rừng, mùa xuân hoa phải nở trên những cánh tay thơm của cành, như một người đàn bà là Châu phải gặp người đàn ông là Nguyên, họ đem lại cho nhau tan nát và khổ đau mãi mãi có thể, như họ không làm gì được, vì là như thế, không thể chối từ, không thể làm khác.

Như Châu đã hỏi:

- Tại sao lại thế.

Như Nguyên đã trả lời:

- Anh không biết.

Như Châu đã nói:

- Chúng ta không thể làm khác.

Như Nguyên đã gật đầu:

- Và chúng ta đã không làm khác.

Đã thế thì thôi. Không hỏi. Không trả lời. Chỉ yên lặng nhận lấy cái sự thực ghê gớm. Chỉ yên lặng nhận lấy tình yêu đã có từ đây.

Tới thành cửa, Nguyên đứng lại:

- Em vào nhé.

Châu tựa đầu vào vai Nguyên:

- Dạ. Anh đưa em vào.

Cánh cửa đóng lại sau lưng hai người. Bây giờ mưa tự dưng ngớt đi. Trong đêm tối, gió cũng như bỗng dưng dịu xuống sự điên cuồng của gió. Nguyên nắm chặt tay Châu, đưa nàng lại trước lò sưởi. Trong khoảng khắc, những vì tường thấp thoáng hình bóng hai người hắt lên, nhòa lẫn vào nhau. Nguyên để Châu đứng trước vùng ấm áp của hơi lửa từ trong lò sười tỏa ra, chàng khiêng một cái ghế bành đến sau lưng Châu cho nàng ngồi xuống. Châu như không thấy có Nguyên ở cạnh nàng. Nàng ngồi sâu trong lòng ghế, hai tay đặt lên đùi, đăm đăm nhìn ngọn lửa vờn múa. Tàn than nổ lách tách thành một âm thanh vui tai và quen thuộc. Ánh lửa thoang thoáng từ dưới thấp hắt lên khuôn mặt trang nghiêm, tạo thành một vẻ đẹp u uẩn khác thường. Đôi mắt nàng sâu thẳm.

Nguyên buông thõng hai tay đứng yên sau lưng ghế. Chàng biết chàng không nên nói gì. Mà nên để cho Châu im lặng. Với riêng nàng. Căn phòng yên tĩnh hoàn toàn với hai người bất động nhìn lửa chập chờn. Bên ngoài, mưa ngừng trong chốc lát lại ào ạt đổ xuống. Mưa đang bay trên hàng nghìn cây số núi rừng. Trắng xóa mịt mùng. Kín trùm bất tận. Bên ngoài gió lại thổi thành những đường đi mênh mông của gió trong không gian. Gió trên những đỉnh thông lướt thướt. Gió trên những sườn đồi, dưới lòng những lũng sâu, rền rỉ than van trên mặt hồ đoán thấy buốt lạnh dưới kia trong bao la đêm tối. Châu ngồi lặng như một pho tượng mà nhìn lửa cháy trong lò. Thần trí mơ màng, nàng có cảm tưởng như nàng vừa đi hết một cuộc hành trình dài thẳm. Trong đêm. Trong mưa tuyết lả tả. Trong bất định phương hướng. Nàng kêu thét thất thanh trong đêm tối hãi hùng. Nhưng giọng nàng lạc đi, không ai nghe thấy. Bao nhiêu lần nàng muốn té quỵ, muốn ngã xuống. Tuyết tầng tầng sẽ phủ kín thân thể nàng và buổi sáng bừng lên, chỗ nàng bị vùi kín không còn mảy may dấu tích. Nhưng rồi Châu lại gượng đứng được lên. Lại đi tiếp. Lại kêu thét khàn giọng. Cho đến khi, đã tới lúc cực điểm của tuyệt vọng và hãi hùng, thì xa xa một ánh lửa hiện ra. Ánh lửa đó là ngọn hải đăng soi đường cho nàng như một con tầu đã mất phương hướng. Lửa dẫn đường cho vượt qua những con nước trùm đầu. Lửa chỉ đường cho tránh thoát những lớp đá ngầm nguy hiểm.

Bây giờ thì ánh lửa đã đưa nàng tới nơi. Tới một căn nhà. Như tới một bến đậu. Một căn có hơi người, có ánh sáng, có sự sống, có mái nhà và những vi tường che chở cho nàng khỏi ướt đầm mái tóc, khỏi lạnh buốt hai vai. Nàng đã đi khỏi cõi chết. Nàng đã bắt gặp cuộc sống. Và nàng muốn khóc.

Thốt nhiên. Châu vật vã trên lòng ghế, như quằn quại trong một trói buộc vô hình không thoát. Nước mắt Châu chảy xuống từng hàng. Nàng khóc nức nở với ánh lửa vờn múa trên da thịt. Nàng khóc với một tâm trạng kỳ lạ chưa từng cảm thấy trong đời.

Nguyên đi vòng, ngồi ghé xuống một bên thành ghế bành. Chàng đặt nhẹ lòng tay trên mái tóc Châu. Thế thôi. Cho nàng biết có chàng ở bên cạnh. Cho nàng được tự do khóc. Rồi Nguyên cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc Châu. Chàng dịu dàng và âu yếm nghĩ như muốn nói với nàng: ‘‘Em khóc đi. Chúng ta biết yêu cái đẹp, biết yêu mình, yêu đời, và cái đẹp khác thường bao giờ cũng có thừa nhiệm màu làm chúng ta phải khóc.’’

Tiếng khóc Châu dịu lắng dần dần. Nàng đặt đầu lên vai Nguyên trong một cử chỉ phó thác đầy tin cẩn. Nguyên nói:

- Đừng khóc nữa.

- Em không muốn khóc. Em ghét khóc lóc.

- Anh biết em như thế. Nhưng khóc nhiều khi là một cần thiết.

Thân thể Châu mềm mại ấm áp trong vòng tay Nguyên quàng lấy vai nàng. Khuôn mặt tàn phá vì đau dớn thống khổ của Châu sáng tươi dần. Ánh sáng trong hồn nàng tỏa ra, cộng với ánh sáng của lửa thành một hiện tượng rực rỡ đằm thắm tỏa đầy khuôn mặt. Châu nhắm mắt lại. Nàng tự thấy yếu đuối, bé nhỏ lạ thường. Bàn tay nàng tìm bàn tay Nguyên và nắm chặt lấy.

- Anh không ngờ em đến phải không?

- Không thể cắt nghĩa được. Nhưng anh cảm thấy chắc chắn là chúng mình phải gặp lại nhau.

Châu bỏ ghế đứng lên. Nàng bước vài bước vô định trước lò sưởi. Thân hình nàng in bên nền lửa, như quần áo mỏng hơn cho hiện hình những đường nét của da thịt bên trong. Nàng quay lại với Nguyên. Lần đầu tiên từ lúc nàng đến. Châu mỉm cười. Nàng rũ tóc cho mái tóc phủ kín một nửa khuôn mặt chập chờn ánh lửa vờn múa. Điệu bộ có một vẻ gì trẻ thơ và nghịch ngợm khiến Nguyên cũng mỉm cười theo. Sự thân mật đến với hai người thật nhanh chóng. Nhưng đó là một sự thân mật đầy trang trọng. Nguyên sung sướng nhận thấy điểm đặc biệt và khác thường đó. Giữa Châu và chàng như đã có rất nhiều chuyện, rất nhiều điều không cần phải minh định, làm sáng tỏ bằng lời nói. Như mọi giải thích là thừa. Như những phút họ có nhau đã hiếm quý vô ngần như châu ngọc, và không nên bỏ phí cho bất cứ một giải thích nàọ. Giải thích là thừa.

Châu đứng lại, vịn một cánh tay lên thềm lò sưởi. Tà áo của nàng lửa chiếu qua làm cho trong suốt. Một phút im lặng. Rồi...

Châu ngồi xuống cái phiến thảm dầy trải trên nền đá hoa. Nguyên ngồi xuống theo. Hai người thật gần ánh lửa. Hơi lửa bỏng rát một chút trên da mặt, nhưng truyền thấm thật dễ chịu vào bên trong như làm cho cơ thể hai người ấm áp một nhiệt độ lý tưởng. Nguyên kéo Châu lại gần. Châu quay mặt lại, nàng đặt một tay lên đùi Nguyên trong một cử chỉ rất vợ chồng, nàng vén nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên gò má, cặp môi nàng hé mở, đợi chờ. Nguyên nghiêng đầu cho gần thêm lại, chàng vòng tay ngang người Châu và hai người hôn nhau. Ánh mắt Châu lim dim. Nàng tựa tất cả sức nặng của thân hình trên vòng tay Nguyên ôm chặt. Trong cái trao hôn êm ái tận cùng họ nghe thấy hơi thở của nhau dịu dàng trộn lẫn. Châu rên khẽ một tiếng nhỏ. Sự kìm giữ cuối cùng ở nàng đã bị xúc động làm phá vỡ. Châu xoay hẳn người lại. Đùi nàng tựa hẳn vào đùi Nguyên. Nàng đưa cả hai cánh tay lên ôm chặt lấy cổ Nguyên. Và nàng nhắm nghiền mắt lại. Mọi hình ảnh biến mất. Chỉ còn cái hôn là một hiện hữu, một hòa nhập, một cuốn hút khít khao kỳ diệu. Đó là sự trao hôn mà những người yêu nhau còn nhớ mãi cho đến hết cuộc đời mình. Trái tim như ngừng đập. Hơi thở như ngừng thở. Chỉ còn hôn, hôn bắt tận, hôn mê man.

Hai cặp môi từ từ rời nhau, Nguyên âu yếm đưa những ngón tay vào trong vùng thơm ngát của một mái tóc. Châu tựa đầu vào vai chàng. Nét mặt Châu chỉ còn là sự mơ màng xinh đẹp.

- Anh.

Nguyên hôn nhẹ lên gò má Châu và để yên miệng chàng trên đó.

- Lát nữa anh đưa em về.

- Em không ở lại?

- Đêm mai em sẽ lại. Nhưng đêm nay anh đưa em về.

- Anh sẽ lấy xe đưa em về. Chờ ngớt mưa đã. Chắc còn đang mưa.

Một lát. Châu cựa mình hỏi sang chuyện khác:

- Bao giờ anh về Sàigòn.

Nguyên lắc đầu:

- Em đừng hỏi. Đừng bao giờ chúng mình rời bỏ nơi này, chỗ ngồi này trước ánh lửa, căn phòng này với riêng hai chúng ta ngồi bên nhau. Hãy tạm quên những chuyện đó. Chúng mình cần quên tất cả. Quên rất nhiều điều. Quên hết. Ít nhất cũng là trong một lúc.

Châu ngoan ngoãn:

- Dạ.

Quên hết. Nàng muốn nghe lời Nguyên là ở bên chàng, ở bên nhau, thu mình trong cánh tay chàng thì lãng quên việc đời, bỏ qua thân thế, đoạn tuyệt với phút vừa qua, xa lạ với phút giây sắp tới.

- Em lạnh không?

- Không anh ạ.

- Lát nữa về, ngủ thật ngon. Ngủ cho đến sáng nhé.

-Dạ.

- Anh yêu em.

- Bây giờ anh cho em về được chưa?

Nguyên dìu Châu đứng lên. Hai người lại hôn nhau.

Chiếc xe vượt khỏi con đường đồi thoai thoải. Ánh đèn pha dãi một vệt sáng loáng lướt trên mặt đường ướt át. Trận mưa ào ạt lúc này đã dịu. Đà Lạt yên ngủ trong âm thanh êm êm lào rào của những giọt nước nhỏ thấp thoáng đan lấy nhau trước khung kính. Châu ngồi sát bên cạnh Nguyên, ngả đầu vào vai chàng. Đêm tối và núi rừng lạnh lẽo chung quanh. Những khung kính đóng kín, khoảng diện tích bé nhỏ của chiếc xe thoắt trở thành một thế giới riêng tây cho hai người, một thế giới ấm áp và im lặng. Châu nhìn sang Nguyên. Hai tia nhìn gặp nhau. Họ cùng mỉm cười. Hai bàn tay tìm kiếm trong một ghì chặt đầy âu yếm, Châu nghĩ đến hai tâm trạng vừa đến với nàng trong một đêm mà nàng biết sẽ là một trong những kỷ niệm nõn nà mãi mãi không bao giờ quên lãng. Tâm trạng trên con đường đưa nàng đến, ban nãy. Tâm trạng trên con đường Nguyên đưa nàng trở về. Khi đến, nàng Ịạc lõng trong đêm dầy tăm tối, nàng thất đảm trong cô đơn không cùng. Mái tóc bạt gió, nước mắt ròng ròng, nàng chạy, nàng chạy, nàng với đêm tối và mưa bão là một, nàng là hình ảnh của mưa bão và đêm tối. Bây giờ, trên đường trở về, tâm hồn nàng êm ả như một buổi sáng mùa xuân, nàng như vừa bắt đầu cho đời nàng một cuộc khởi hành mới. Xe chạy êm, trên con đường của mộng. Những sườn đồi, những cánh rừng thông hiện ra rồi mất đi. Những biệt thự im lìm. Châu có cảm tưởng thích thú như cả Đà Lạt lúc này chỉ còn riêng mình nàng và Nguyên còn thức. Đà Lạt ngủ và Đà Lạt bắt đầu có một bí mật. Nguyên và nàng thầm kín và bí mật yêu nhau. Chưa bao giờ Châu được sống những giờ phút quý báu và đẹp như thế này. Từng giây bằng vàng. Từng phút bằng ngọc. Phải. Chưa bao giờ. Và sự kỳ diệu từ đêm nay mà có, sự kỳ diệu chỉ mới bắt đầu. Chợt Châu ngồi thẳng lại. Phía cuối đường, dưới ánh đèn pha lướt tới, mái nhà khách sạn đã hiện ra trên một khoảng cao. Nguyên cho xe chạy chậm lại. Chàng nhìn sang Châu, như có ý hỏi.

Châu gật đầu:

- Anh cho em xuống đây.

- Xuống ở đây có xa quá không?

- Em đi bộ được. Không xa lắm đâu anh.

- Nhớ cài kín cổ áo choàng lại cho ấm.

- Dạ.

Châu toan mở cửa bước xuống thì Nguyên giữ nàng lại:

- Chúng mình còn điều gì phải nói với nhau trước khi chia tay?

Châu rưng rưng:

- Chuyện xảy ra cho anh và em ghê gớm và bất ngờ, làm em choáng váng. Em muốn được suy nghĩ. Em cần suy nghĩ.

Nguyên mỉm cười:

- Anh cũng thế. Em tưởng anh bình tĩnh lắm sao. Nhưng anh nghĩ anh đã nhìn thấy cho tình yêu chúng ta một sự thực. Đó là nó ở ngoài ý muốn của cả em lẫn anh. Cả em lẫn anh đều không làm khác được. Thế thôi. Và nếu đã thế thôi thì đành vậy và yên tâm.

Thấy Châu lặng im, Nguyên băn khoăn:

- Em có nghĩ ngợi điều gì không đấy!

- Không.

- Bao giờ chúng mình gặp lại?

Châu đáp không tính toán, không đắn đo:

- Đêm mai.

Nguyên cảm động kéo Châu lại gần. Chàng hôn nhẹ lên mái tóc nàng và với tay mở cửa xe cho Châu bước xuống. Chàng ngồi im, không bật đèn, không mở máy, theo dõi Châu đi cho đến khi nàng bước lên thềm khách sạn. Nguyên thấy Châu quay người. Như nhìn trở lại. Rồi nàng mất đi sau cánh cửa khách sạn mở ra và đóng lại.

Mưa đã tạnh hẳn. Trời thăm thẳm, lác đác một vài ánh sao. Nguyên nhắm mắt, cúi xuống, muốn xếp đặt lại những ý nghĩ trong đầu. Chàng đã nói với Châu nhiều điều chàng muốn nói. Còn hàng nghìn điều chàng phải nói với Châu. Nguyên thở dài, không ra vui không ra buồn. Chàng mở máy, vòng xe trở về đường cũ.

Gã bồi phòng nghe thấy tiếng xe hơi vọng lại từ xa, nhìn thấy một vệt đèn sáng loáng chiếu tới trước cửa thềm khách sạn, và từ trong quầy, gã nhìn thấy Châu bước nhanh lên thềm. Gã chạy ra, mở cửa cho Châu bước vào.

- Bà đi dạo về?

Châu không trả lời, bước nhanh về phía cầu thang.

- Đã khuya lắm. Trời vừa mưa lớn bà vừa đi chơi đâu thế ạ!

Châu quay lại. Nàng hơi ngạc nhiên về thái độ vồn vã khó hiểu của gã bồi phòng mà nàng không tìm thấy một nét trung hậu lương thiện nào trên khuôn mặt hời hợt sảo trá.

- Chú hỏi làm gì? Tôi đi dạo một lát.

- Bà cần sai bảo gì không ạ!

- Tôi không cần gì hết.

Gã bồi phòng cúi đầu chào, đứng lại dưới cầu thang. Chờ cho tiếng cửa buồng trên đầu đã đóng lại để biết Châu đã đi vào buồng nàng rồi, у mới rón rén đi lên thẹo. Y thận trọng nhón bước thật nhẹ qua cửa buồng Châu. Đến trước buồng Thưởng, у hơi ngập ngừng vì đèn đã tắt tối đen, và Thưởng không biết có nhà, đi vắng, hay có nhà mà đã ngủ say. Nhưng ý nghĩ về một khoản tiền thưởng sẽ nhận được liền tay làm cho gã bồi phòng không do dự nữa. Y gõ mạnh tay vào cánh cửa, nghiêng tai nghe ngóng. Một tiếng chân lạt sạt. Một ánh đèn bật lên. Rồi là tiếng hỏi còn ngái ngủ đầy vẻ bực bội của Thưởng:

- Ai.

Gã bồi phòng thì thầm:

- Tôi đây.

Thưởng vừa mở cửa buồng vừa gắt lên:

- Người ta đang ngủ. Ai cho anh tự tiện...

- Chết ông nói khẽ chứ. Kẻo bà ấy thức dậy.

Thưởng đã nhận ra tên bồi phòng у hứa cho tiền để làm gián điệp cho y. Lập tức, Thưởng tỉnh ngủ hẳn. Y khép vội cửa buồng lại, sợ mụ đốc Oanh thức. Hai người đàn ông kéo nhau ra tận cuối dãy hành lang.

- Có chuyện gì lạ không?

- Có thì tôi mới đánh thức ông dậy chứ.

- Nói đi.

- Bà ấy vừa đi chơi về. Với một người đàn ông.

Thưởng ngần người. Chồng Châu còn nằm trong bệnh viện. Y hỏi:

- Người đàn ông là ai?

- Tôi không biết.

- Sao lại không biết?

- Bà ấy đi bộ về khách sạn một mình. Xe người đàn ông đậu ở xa quá.

- Số xe bao nhiêu. Kiểu xe gì.

- Tối quá. Làm sao tôi thấy được.

Thưởng gãi gãi cằm, suy nghĩ:

- Thôi được. Lần sau chú phải tinh mắt hơn. Cứ tiếp tục theo dõi thật sát cho tôi. Tiền thưởng, mai chú vào dọn buồng, tôi đưa cho, yên tâm. Đâu có đó.

Khi Thưởng trở về buồng, ánh đèn bật sáng đã làm cho mụ đốc Oanh tỉnh dậy. Thưởng bước vào khi mụ đàn bà đang sửa lại mái tóc bù rối vì giấc ngủ. Mụ nghiêm mặt hỏi bằng một giọng nghi ngờ dò xét:

- Đang ngủ, anh lẻn dậy đi đâu?

- Đi đâu? Đi đâu giờ này mà cứ hỏi lẩn thẩn.

Mụ đốc Oanh bắt nọn:

- Tôi nghe thấy tiếng đàn bà nói chuyện rì rầm với anh ngoài cửa buồng.

Mụ lớn giọng, rít lên:

- Con nào, khai ngay, không thì chết cả lũ với tôi. Đừng có lấy vải che mắt thánh.

Thưởng cười xòa. Lúc này, hắn chỉ muốn ngủ lại, muốn yên giấc, không muốn to tiếng. Hắn đã chán ngấy người tình lắm chuyện, mà những thú vui xác thịt kéo dài triền miên đã nhiều ngày làm hắn rửng rưng không một mảy may thèm muốn. Dưới ánh sáng rõ ràng, minh bạch không cho phép một che giấu nào, khuôn mặt nửa đêm không còn phấn son bảo vệ của mụ đốc Oanh hiện ra, tàn úa và xấu xa. Lần đầu tiên Thưởng muốn nhăn mặt trước sự xấu xa ấy. Hai tròng mắt mụ đục đỏ. Những đường răn hiện hình trên trán, hai bên mép người đàn bà tố cáo một tuổi tác đã nhiều cộng thêm với sự tàn phá không tha cho ai của thời gian, còn là sự tàn phá của trác táng quá độ, của những cuộc hành lạc miệt mài, hậu quả khốc liệt và tắt nhiên của một nếp sống buông thả tận cùng không kìm giữ. Thưởng nhìn mụ đốc Oanh và đầu óc đê tiện của у nảy ra một ý tưởng độc ác. Đó là hất mụ đàn bà một cái thật mạnh. Cho mụ bắn ra khỏi giường. Để cười phá lên trước sự kinh ngạc bất ngờ của người đàn bà bị hất ngã nằm tênh hênh trên mặt sàn, chổng bốn tay chân lên như bốn vó của một con chó. Nhưng nghĩ mà không dám thực hiện. Bản chất gã đàn ông đàng điếm này, đê tiện và hèn mạt. Y chưa quên, khi giận dữ, mụ đốc Oanh là một hổ cái giơ hết nanh vuốt. Và khi muốn trả thù, mụ Oanh có thể giết người như chơi không ân hận, không chùn tay.

Y lại phải đóng kịch:

- Có em rồi, còn người đàn bà nào trên thế gian lọt vào mắt anh được nữa.

Miệng nói, у vòng tay ôm ngang lưng người đàn bà. Mụ đốc Oanh hất mạnh ra cái bàn tay cầu hòa.

- Thôi.

- Thì thôi. Không có ai hết. Tắt đèn. Ngủ.

- Tôi phải hỏi cho ra chuyện. Anh đừng giở lối đánh trống lảng. Ai vừa nói chuyện với anh.

- Thằng bồi phòng.

- Đêm khuya nó gọi cửa buồng để làm gì? Nó lại đưa con nào đến cho anh phải không? Thế này thì giỏi thật.

Tính mụ đốc Oanh là thử tính đồng bóng. Hơi một chút là mụ lồng lên như ngựa vía. Thưởng biết thế. Hơn ai hết. Y dìu mụ nằm xuống:

- Thội ngủ đi mà. Sáng mai chúng mình còn đi chơi sớm. Em không nhớ sao?

Đèn tắt. Mụ đốc Oanh đã nằm im, Thưởng vắt tay, mỉm cười, nghĩ у đã tìm được một cách nào đó, tuy còn mơ hồ, nhưng đã thấp thoáng để làm cho một người đàn bà đẹp quý phái và sang trọng không có quyền coi thường xem khinh у nữa.