← Quay lại trang sách

Chương 12

nhật ký của Châu

Chúng mình đã gặp lại nhau, lần thứ nhì, lần thứ ba, anh yêu dấu! Cả buổi sáng hôm nay, em ở trong nhà thương với Vinh, trưa về em đóng chặt cửa phòng ngồi viết những giòng này. Những giòng ghi nhận lại. Cho em. Cho anh, cho chúng ta. Chồng em đã bình phục. Tay chân đã cử động được. Em mừng cho Vinh, vì Vinh đã sống với em, dẫu sao cũng đã một nửa đời người và không chừng em còn sống nốt với Vinh nửa phần đờl còn lại, em không phải là một người đàn bà ác độc, cho nên em thực tình vui mừng thấy Vinh qua khỏi. Nhưng em cũng buồn, Buồn ghê gớm. Em chẳng biết làm thế nào. Em không dám nghĩ đến những ngày sắp tới, những chuyện sắp xảy ra. Chúng mình còn được bình yên và thầm kín yêu nhau?

Còn được gặp nhau như mấy đêm vừa qua, mấy đêm ấy gọi là những đêm ngà ngọc nhất của một đời người? Em không biết. Không trả lời được. Cũng không dám tìm cách trả lời. Chỉ biết ngày nào đó, nếu em phải trở về Sàigòn, rồi cuộc sống phường phố chia cách chúng ta, ngày đó thiên đường vừa mở chỉ còn là địa ngục. Tình yêu chúng ta, anh bảo đó là một thế giới của hai người, không có kẻ thứ ba, vì kẻ thứ ba đã sống với cái thế giới cố hữu của họ, không thể cảm được, không thể nhìn thấy, không thể đi vào cái thế giới kín thầm kỳ diệu. Anh bảo em thật nhiều điều. Anh bảo: có lẽ phải như thượng đế. Có cái đẹp, có sự thật như lẽ phải, sự thật cuối cùng, chúng ta không chạy trốn được, mọi trốn chạy đều vô ích, chúng ta quay trở lại sống với sự thật chúng ta và chúng ta yên tâm. Anh bảo: Tình yêu đích thực không phải là một mê đắm tầm thường. Mà là một trạng thái kính trọng, tôn thờ trong yêu thương tận cùng vô điêu kiện. Anh bảo: cho nên chúng ta tốt hơn hiểu biết hơn, đau đớn hơn, nhưng chúng ta đã là hai sự trở thành độc lập với chung quanh, với những ràng buộc bây giờ và quá khứ. Anh còn bảo tâm hồn không thuộc về ai, tâm hồn không thuộc về mình, sự trao gửi tâm hồn phải là một thỏa thuận hoàn toàn, và không thể là khác. Anh có vợ con. Em đã có chồng. Nhưng anh bảo đời sống không dừng lại ở những cái đã xong xuôi, và con người vĩnh viễn có quyền được khởi đi cho tâm hồn những cuộc khởi hành mới. Quan trọng là tránh những tan vỡ ở những phía khác khỏi xảy ra. Mà nếu vạn bất đắc dĩ không tránh được thì chấp nhận không băn khoăn, không ân hận. Em suy nghĩ về những điều anh nói, cố tìm ở đó một ánh sáng chỉ đường, và em thấy trong em đang dần dần thành hình một con người khác. Một con người mới trong một con người. Với hai định mệnh, hai đời sống không mảy may liên hệ, đụng chạm tới nhau. Hai con người. Một của tình yêu. Một của tất cả không là tình yêu. Em đang muốn sống đến nơi đến chốn hai con người ấy. Mệt mỏi. Đau đớn. Lẫn lộn. Nhưng em sẽ cố gắng. Vì em nhớ anh nói: ‘‘ Chúng ta không thể khác. Chúng ta có hai cuộc đời cùng phải sống một lần.’’

buổi trưa

Em khóc một mình. Muốn thôi anh. Thôi yêu. Muốn chỉ là con người em trước khi chúng ta gặp nhau. Tình yêu không thể sầu thảm như thế này. Em muốn ngủ. Một giấc thật dài, cho quên, cho xong. Em không biết nữa. Nhưng trở lại một con đường cũ, giết chết tâm hồn mình. Tôi có đủ can đảm không?

buổi tối

Vừa từ nhà thương trở về. Vinh đòi ba hôm nữa trở về Sàigòn, Bảo Vinh ‘‘Anh còn yếu, không nên về vội.’’ Vinh nhìn đăm đăm: “ Mình muốn ở lại’’. Bối rối: ‘‘ Không. Lúc nào anh muốn về thì về chứ, ở lại đây làm gì, buồn chết’’. Ra khỏi bệnh viện, muốn gục mặt vào tường mà khóc. Nói dối là một cần thiết, một bắt buộc thật ư? Sao không nói thẳng với Vinh, cho Vinh biết hết, tất cả, trong một lần, sự thật. Sống yên ổn hòa hợp được với hai con người khác nhau của mình ư? Không thể. Như thế là phụ bạc ở cả hai phía. Anh yêu dấu, em không muốn nghĩ nữa. Anh ôm em trong tay, cánh tay anh bao giờ cũng xua dạt ở em mọi ý nghĩ. Khi đó chỉ còn tình yêu như một lãng quên phơi phới. Anh ở đâu? Hãy tìm một giải quyết cho chúng ta. Vì em đã tìm, đầu óc muốn điên lên mà không thấy.

Châu ném bút, ngồi thừ trước bàn viết. Nàng nhìn trân trối những hàng chữ còn tươi màu mực, như những hàng chữ đó không do chính tay nàng mà do một bàn tay nào khác, xa lạ, Viết ra, đặt đó trước mặt nàng.

Buổi chiều xuống dần, Châu đoán thấy qua âm thanh lạt xạt của lá trút xuống nhiều hơn trên mái khách sạn. Châu nhủ thầm: ‘‘Lát nữa, ăn cơm, đọc sách, hay còn sớm, vào bệnh viện một chút, rồi về thẳng khách sạn ngủ sớm.’’ Nàng ôm mặt trong lòng tay, nhắm mắt lại, thì thầm như nói với Nguyên trong lòng tay thân mật: Đêm nay, em không đến với anh đâu. Đêm qua là đêm cuối cùng. Vĩnh biệt anh yêu dấu. Em yếu đuối em không đủ sức sống hai cuộc đời trong cùng một lúc.

Châu lên giường, nằm vật xuống mặt đệm.

Nàng không muốn nghĩ ngợi gì. Nàng muốn quên. Muốn chết. Muốn thôi sống, thôi yêu như nàng đã viết trong nhật ký. Một giờ. Hai giờ trôi qua. Bỗng Châu từ từ ngồi lên. Như bị thúc đẩy bởi một sức mạnh vô hình nào đó ngoài nàng, Châu lại ngồi vào bàn phấn, lại mặc áo lại mở cửa buồng bước ra. Như bị thúc đẩy bởi một sức mạnh vô, hình nào đó, Châu lại lặng lẽ đi xuống cầu thang, ra với bóng tối vừa xuống hẳn bên ngoài.

Đầu óc Châu để ở tận đâu, đã bay vào thế giới tình yêu. Châu lên một cái xe taxi, không hề nhìn thấy Thưởng đã đi theọ nàng như một cái bóng. Chờ cho Châu lên taxi rồi, Thưởng cũng vội vã lên một cái taxi khác, bảo tài xế lặng lẽ chạy theo ở phía sau, cách một quãng xa. Châu không ngờ nàng đã là một cái đích bị theo dõi không rời. Đêm Đà Lạt xuống hẳn. Bóng tối làm nhòa nhạt mọi cảnh vật. Hai chiếc xe âm thầm đuổi theo nhau trên những con đường vắng chỉ lác đác bóng người đi vội vã dưới những hàng cây. Thông reo đầy trời. Xe trước, Châu ngồi thu mình, đôi mắt mở lớn, theo đuổi một hình ảnh yêu dấu mà nàng sắp gặp lại ở một căn nhà gỗ nhỏ chân đồi. Xe sau, Thưởng châm thuốc lá, nhếch mép cười vui thú. Mỗi người một vai trò. Nhưng cả hai cùng đang đi đến căn nhà gỗ dưới chân đồi.

Từ phía Phan Rang đi lên, chiếc xe bỏ lại một vùng đồng bằng dưới thấp. Quay nhìn trở lại, những con đường xa tắp dưới chân chỉ còn như những sợi chỉ rối vắt qua một vùng xanh đặc bát ngát. Dưới thấp đã trở thành một thế giới xa lạ với cảnh trí trên cao đang bắt gặp dần dần. Chiếc xe lượn vòng, chạy men theo những vách đá.

Nguyên chăm chú trước con đường đèo hiểm trở, nói sang với Châu:

- Đã bắt đầu đèo Ngoạn Mục.

Buổi sáng, hai người đã phơi nắng trên bãi biển Nha Trang. Mặt bãi cát óng ánh là một tấm gương lớn. Mặt biển xanh biếc, phẳng lặng, xanh một màu xanh cứng chết, bất động. Gần bờ, tiếng sóng rì rào như một điệu ru hiền hòa. Nguyên và Châu nằm bên nhau, để mặc cho nắng sớm tắm đầy thân thể. Thỉnh thoảng, Nguyên tỳ tay trên mặt cát ấm, trỗi dậy và cúi xuống hôn Châu. Nàng hôn trả lại Nguyên trong một trạng thái tự do và sung sướng hoàn toàn. Một ngày thần tiên bắt đầu. Sự hẹn hò bất ngờ, mà thành sự thật. Suốt một đêm thao thức hồi hộp. Chưa bao giờ, Châu được sửa soạn đón chờ một việc sắp thực hiện một cách vui thú như vậy. Buổi chiều, khi quyết định với Nguyên xuống Nha Trang tắm biển, Châu ra phố Đà Lạt may mắn mua được một cái áo tắm kích thước khít khao với thân hình nàng. Cái áo tắm màu tím than lại là màu Nguyên rất yêu thích. Rồi, buổi sáng sớm, thật sớm, khi những gốc thông còn đắm chìm trong biển sương. Nguyên lái xe đến đón nàng ở chỗ hẹn cách khách sạn một quãng đường, và hai người lên đường. Châu vui niềm vui rất trẻ thơ. Như trong đời, chưa từng bao giờ nàng được vui như thế. Tới Nha Trang, hai người bỏ thành phố, ra thẳng bãi biển. Bãi vắng. Bãi là của riêng hai người, của riêng tình yêu.

- Nhìn biển, người ta quên hết cõi đời bỏ lại sau lưng.

Nguyên ôm ngang lưng Châu chỉ ra vùng bao la vô tận và nói với nàng như thế. Và Châu cảm thấy là đúng lạ thường lời nhận xét ấy của Nguyên,

Bỏ lại sau lưng, những phiền hà chồng chất của cuộc đời. Bỏ lại sau lưng quá khứ và cả hiện tại nữa. để sống tận cùng với một thứ hiện tại riêng. Khi Châu trút bỏ quần áo ngoài, hiện hình trong màu tím than bó sát lấy tấm thân ngà ngọc, Nguyên nhìn nàng, lặng đi trong ngâỵ ngất. Chàng hôn lên cổ nàng, chàng nói: ‘ Em đẹp lạ lùng’’. Và Châu sung sướng vì nàng biết nàng xinh đẹp.

Hai người nằm bên nhau, quên lãng thời gian, lãng quên tất cả, và những giây phút thần thánh của tình yêu êm ái trôi qua như một giấc mộng nõn nà.

Nhiều phút kéo dài trong im lặng, hai người nằm bên nhau, cùng nhìn lên trời xanh chói nắng trên đầu, không cần phải có một biểu tỏ âu yếm nào, mà như cùng nằm tròn trong một vùng âu yếm tràn đầy và thân mật.

Thỉnh thỏang Nguyên hỏi sang:

- Em đang nghĩ gì thế?

- Không. Em không nghĩ gì hết.

Phải, người ta sung sướng, người ta sống với niềm sung sướng và người ta không suy nghĩ gì hết. Thả buông cho tâm hồn trôi đi. Thà buông cho tâm hồn thành mây bay, thành nắng dấy, thành không khí nhẹ thoát và trong suốt, tan loãng hoàn toàn vào cái thế giới của tình yêu dàn ra, mênh mông như tạo vật, sâu như đất, cao như trời cao bát ngát trên đầu.

- Em muốn nằm mãi thế này.

Nguyên nghe tiếng Châu nói và chàng nắm nhẹ lấy bàn tay Châu. Chàng nhủ thầm, tưởng như Châu cũng nghe thấy tiếng chàng nhủ thầm: ‘‘Chúng ta đang dắt tay nhau đi vào một cuộc phiêu lưu, xa dần, xa dần những điều chúng ta bỏ lại sau lưng và không bao giờ muốn nhớ tới. Xin được đi mãi, xin đừng trở về. Xin đừng phải bao giờ dừng chân, Xin cho chúng tôi bay bổng trong không gian, ở mãi trong thiên đường mãi nửa đời chúng tôi mới tìm thấy, xin cho chung quanh chúng tôi là yên lặng, cách biệt, là biển, là mây trời, là một giấc mộng không bao giờ ra khỏi. Xin cho chúng tôi được lãng quên, xin cho đời quên lãng chúng tôi.

Nhưng rồi nắng đã lên, chói lọi, gay gắt và thực tại lại lên tiếng. Cõi đời phiền hà vẫn còn đó. Và Châu và Nguyên đã phải đứng lên, nghĩ đến chuyện trở về.

Trước khi ra khỏi vùng bãi biển yên lặng chói nắng, Châu đứng lại, trên một gò cát cao, nhìn biển xanh một lần cuối. Nàng ngậm ngùi:

- Buổi chiều trên mặt biển đẹp lắm phải không anh.

- Đẹp. Khác hẳn buổi sáng. Mỗi lúc biển đẹp một khác.

- Giá chúng ta được ở đây đến chiều anh nhỉ?

- Anh muốn ở đây với em tới lúc những vì sao sáng lên trên mặt biển đêm.

- Em muốn hơn. Muốn ở đây mãi mãi.

- Những nơi nào khuất lánh, những vùng nào im lặng là quê hương, là nơi trú ẩn, là vùng bình yên của chúng ta.

Châu ngậm ngùi:

- Anh có nghĩ chúng ta có thể trở lại nơi này?

- Anh không biết. Nhưng anh muốn trở lại với em. Hết lòng. Chúng mình sẽ trở lại.

- Bao giờ anh?

- Một lúc nào đó nếu cuộc đời còn có chỗ đứng cho tình yêu đau đớn của chúng ta. Phải có trời đứng về phía chúng ta. Những kỷ niệm của chúng ta không thể chết. Anh sẽ đưa em trở lại từng con đường đã có dấu chân ta đi, bãi cát kia anh và em đã nằm bên nhau, thành phố ven biển này mà hôm nay chúng ta đã thăm viếng.

Thốt nhiên, nước mắt Châu chảy dàn dụa. Nàng nhắm mắt lại, đứng im, gió lộng thổi bay tà áo lụa của nàng như một cánh bướm, nàng để mặc cho giòng lệ trào ra không kìm giữ.

Nguyên hoảng hốt:

- Sao em khóc.

Châu lắc đầu liên hồi, không đáp.

Nguyên ôm chặt lấy nàng, ôm chặt bằng tất cả sức mạnh của tình yêu, bằng tất cả sức mạnh của tâm hồn. Lúc đó chàng thấy chàng và Châu vừa thật lớn lao vừa thật bé nhỏ, vừa đáng kiêu hãnh vừa đáng tội nghiệp vô chừng, giữa tạo vật.

- Em khóc và anh muốn chết.

Muốn chết. Muốn sống. Chưa bao giờ họ gần đời sống và gần cái chết như thế. Tình yêu trở thành một tuyệt đỉnh của tan nát diễm lệ. Châu gục đầu vào vai Nguyên. Nàng như không đứng vững được nữa. Nàng như mê đi. Như muốn ngất. Một lát:

- Em không khóc nữa.

- Đừng bao giờ khóc.

- Vâng ạ.

Nguyên lau nước mắt cho Châu. Chàng dịu dàng:

- Thôi chúng mình đi về.

Xe chạy qua thành phố Nha Trang. Tránh những quán ăn lớn, đông người, có thể có người quen nhận ra họ, Nguyên đậu xe đưa Châu vào một quán ăn nhỏ, vắng tanh mãi cuối con đường đưa ra ngoài thành phố. Không bao giờ chúng mình quên được bữa ăn dọc đường này. Không bao giờ chúng mình quên được chỗ ngồi này, ngồi bên cạnh nhau, những món ăn này, cùng ăn với nhau hay cùng nhìn nhau, đắm đuối, yêu thương, tận cùng, thật lâu, trong yên lặng. Con đường trở về qua những cánh rừng, những cây cầu, những ngọn đồi cao dần. Rồi xe bắt đầu leo lên đèo Ngoạn Mục.

Tới đỉnh đèo. Châu chợt quay sang:

- Anh ngừng xe lại một lát.

- Em muốn xuống?

- Dạ em muốn xuống đứng đây một lát.

Đỉnh đèo cao hun hút. Đường lên xoáy trôn ốc. Nhìn xuống, thấy chân đèo xa thẳm ngay phía dưới rõ mồn một. Châu đứng lặng người. Khuôn mặt nàng thoắt trở nên cực kỳ nghiêm trang. Mái tóc nàng bay theo gió đỉnh đèo. Nguyên lại đứng sát sau lưng nàng. Châu nắm lấy tay Nguyên chỉ xuống một vùng mơ hồ dưới chân:

- Chồng em bị nạn ở khúc đường dưới kia.

Nguyên im lặng không nói. Chàng tránh không muốn đụng chạm tới người vắng mặt. Đứng trên một vùng cao nhìn xuống, cõi đời nhỏ nhoi dưới chân vô nghĩa, thấp nặng như không còn một sức mạnh nào vươn lên để động chạm được tới hai người trong cái thế giới tình yêu, cách biệt. Nguyên đi lên mấy bước. Chàng đứng trên một mô đá cao, ném tầm mắt xuống vùng mịt mùng trải rộng bao la vô tận trước tầm mắt. Cảm giác của buổi sáng trở lại trong tâm hồn chàng. Cảm giác của một lãng quên đời hoàn toàn. Châu yên lặng đứng nhìn người yêu từ phía sau. Mái tóc Nguyên lộng gió, chàng đứng đó, cái bóng dáng trở thành một sự cô đơn cao lớn in hẳn vào nền trời. Phút này, nàng thấy Nguyên không giống một người đàn ông nào.

Phút này, không có một người đàn ông nào ngoài Nguyên. Châu yêu Nguyên vô cùng những lúc chàng cô đơn, chàng để lộ vẻ yếu đuối, chàng bảo chàng cũng tầm thường lầm lẫn như mọi người, chàng có những ước muốn vẩn đục như mọi người, chàng cần nàng, nàng là một cần thiết cao quý của chàng.

Châu nhớ lại một đoạn chuyện buổi sáng, nằm ngoài bãi biển, nghe sóng đập, nhìn trời xanh và yêu nhau, giữa hai người:

- Nửa phần đời chưa gặp nhau là một khoảng trống không hãi hùng. Anh không biết thế nào là hạnh phúc cũng không biết thế nào là đau đớn. Chỉ là những ngày tháng nối đuôi nhau một cách bình lặng. Gặp em mọi chuyện đổi khác. Cuộc sống như mới bắt đầu.

Châu cười:

- Anh nói trước hết những điều em định nói.

Nguyên cũng cười:

- Anh im vậy. Em nói đi.

- Không nói nữa.

Nguyên bấu đùa vào vành tai Châu:

- Nói.

- Em chỉ thấy ở đâu có chúng ta với nhau là em sung sướng.

Sung sướng. Nhưng mà Châu đã muốn chảy nước mắt. Nàng không bỏ được, không xua đuổi được ám ảnh đó, ám ảnh về một giấc mộng kỳ diệu tuyệt vời cũng phải có lúc thức tỉnh, về một cuộc phiêu lưu lạ lùng kỳ thú rồi cũng phải có lúc dừng chân. Anh ơi anh, chúng mình đang đưa nhau lên đỉnh núi cao ngất người, đời không bao giờ đặt chân tới được. Gần trời. Trời đụng đầu anh, trời ở trong mái tóc em mà anh âu yếm lùa vào những đầu ngón tay dịu dàng ve vuốt. Nhưng rồi chúng ta sẽ phải xuống núi. Anh ơi anh, chúng ta đưa nhau vào một lãng quên ngây ngất, xóa bỏ trí nhớ, xóa bỏ quá khứ, nhưng rồi trí nhớ chúng ta sẽ trở lại và quá khứ sẽ hiện hình. Em không biết. Anh cũng vậy. Tại sao chuyện đó lại xảy ra. Duyên số? Định mệnh? Người thầy tướng ở khu Lăng Ông cam kết đời em sẽ có một sự thay đổi cực kỳ lớn lao, sự thay đổi ấy em không chịu tin thế mà đã đến. Như thế là có định mệnh, có sự xếp đặt của trời? Em không bao giờ hiểu được. Chúng ta hẹn với nhau là chúng ta không trở lại quá khứ, chúng ta cũng không bao giờ dò hỏi tương lai, chúng ta chỉ biết sống tận cùng cho những phút giây hiếm quý vô ngần này, như thế đẹp biết chừng nào, nhưng như thế cũng não nùng vô tả và em nghĩ, em lại muốn chảy nước mắt.

Mặt trời chiếu vào đôi mắt Châu đẫm lệ.

— Anh đã yêu cầu em đừng bao giờ khóc. Châu che mặt quay đi, nói lớn như tức giận:

- Nhưng mà em cứ khóc thì sao?

Nhưng mà em cứ khóc thì sao. Nghĩ cho cùng, tại sao lại không khóc. Những giọt lệ long lanh như những hạt ngọc trên khoé mắt tuyệt mỹ của Châu không phải là biểu tỏ yếu đuối một đau khổ tầm thường. Chỉ là nàng sống. Sống đẹp quá. Sống đầy quá. Đẹp và đầy thành nước mắt. Mỗi giọt nước mắt là một đài hoa mới nở thơm khu vườn mùa xuân mới của Châu.

Cho nên, Nguyên đã dịu dàng bảo Châu:

- Anh ngăn em không cho em khóc vì anh không muốn nhìn thấy em khóc. Thế thôi. Nhưng anh hiểu. Chúng mình tự do hoàn toàn trong tình yêu. Tự do với chính tâm hồn mình. Tự do với chính tình yêu. Em hiểu nói thế nào không?

Châu gật đầu. Nàng đã hiểu Nguyên muốn cho nàng hiểu những gì. Nguyên muốn vẽ cho nàng, cho chàng, cả hai, một lối thoát. Có một trở lực nào đó không thể vượt qua được, thì đồng tình và êm ái xa nhau. Có thể làm khác được, thì cứ tự do làm khác. Xa nhau hay gần nhau cũng thế. Suốt đời và mãi mãi thành thực.

Nhớ Nguyên đã bào nàng, như một dặn dò tha thiết:

- Có một cái mà cảnh ngộ, đời sống, kẻ khác dầu có liên kết lại để thành một sức phản chống mãnh liệt cũng không bao giờ, không thể nào phá vỡ được của chúng ta đó là tâm hồn của chúng ta. Tâm hồn chúng ta trao gửi cho nhau rồi thì tình yêu chúng ta bất diệt. Bất diệt ngay ở cả ngoài ý muốn của chúng ta. Anh biết anh hằng muốn thôi, muốn chặt đứt với tình yêu chúng ta. Không phải chỉ một lần. Em cũng muốn thế. Muốn thế cho nhau. Để cho nhau được bình yên, được sống đều hòa cuộc sống đều hòa trước đó. Để cho nhau không phải đau đớn không phải tan nát. Chúng ta muốn thế nhưng chúng ta không làm được. Tình yêu là con đẻ của tâm hồn chúng ta nhưng khi nó ra đời rồi thì nó sống đời sống của nó, nó vượt ngoài ý lực chúng ta và chúng ta không làm gì được hết. Chúng ta chấp nhận sự thực tàn nhẫn đó. Một điều mà anh và em cần phải dặn dò nhau đừng bao giờ quên: là nếu có phải đi đến một tan vỡ nào, nếu chúng mình phải đi đến bất cứ một thứ quyết định gì, cho dù là khó hiểu, xấu xa đến đâu thì em phải nhớ, anh phải biết, không một mảy may ngờ vực là vì nhau mà làm. Không bao giờ cần giải thích.

Châu nhớ lại từng câu, từng lời nàng trao đổi với Nguyên giữa cảnh đất trời mênh mông chỉ có hai người và một tình yêu lớn như trời như đất. Tình yêu đó không phải là một mê đắm mà là một lẽ phải vĩnh viễn, một sự thật hằng cửu, cho nên nó không chỉ lớn bằng trời đất mà còn lớn hơn cả đất cả trời. Trong nỗi lo âu những chuyện bất trắc có thể xảy ra trong bất cứ lúc nào, lại có niềm yên tâm của hai tâm hồn đã nhìn thấy tận cùng và toàn vẹn thế nào là tình yêu từ khởi đầu cho đến tận cùng đời kiếp.

Châu không muốn khóc nữa. Nàng sẽ có chàng mãi mãi ở trong lòng. Nàng biết Nguyên, sẽ thương yêu nàng trong lòng chàng. Mãi mãi.

- Cho em đứng với.

Nguyên nhích chân cho Châu bước lên tảng đá.

Mái tóc hai người hòa vào nhau bởi sự đùa dạt mạnh mẽ của gió núi. Nguyên hôn nhẹ lên gò má Châu. Phút này, nàng như một nhánh hoa rừng kín thầm và kiêu hãnh mọc tận trên cao, trên một đỉnh núi cao ngất, và chàng là người thứ nhất lên được đỉnh núi thấy được bông hoa. Mình chàng, không có ai ngoài chàng. Nguyên nói vào vùng thơm không bao giờ mất của mái tóc lộng gió.

- Em nhìn xuống mà xem.

Châu nhìn xuống và nghe thấy bên tai tiếng chàng nóị tiếp:

- Em thấy những gì?

- Ruộng đồng. Cây cối. Những giòng sông. Những con đường.

- Cuộc đời nữa chứ. Cuộc đời nằm dưới chân chúng ta.

- Rồi chúng ta không đứng mãi được ở trên này. Chúng ta cũng phải đi xuống.

- Đó là những dấu chân không tránh được. Nhưng đó chỉ là những dấu chân. Cái phần thực nhất của anh và em là ở trên một tầng cao, trên một đỉnh núi.

Châu nắm chặt lấy tay Nguyên không trả lời.

Chiều xuống dần thêm mãi. Sương chiều dưới đồng bằng dâng lên, dâng lên thành một biển khói toả lan chập chờn. Không gian yên tĩnh không một tiếng động. Nguyên sống một cảm giác lâng lâng siêu thoát. Tình yêu trong chàng đã trở thành một huyền nhiệm. Như một lời dịu dàng an ủi vỗ về. Như một lời hát đưa hồn bay lên. Như một điệu võng khoan thai làm cho êm ái và điều hòa thân thể. Sự giản dị đã thành sự thật, tất cả trong một lần sự thật. Tình yêu là tất cả, tất cả đều vô nghĩa, chỉ có sự thực cuối cùng là tình yêu.

Nguyên đỡ Châu bước xuống khỏi phiến đá.

- Chúng ta trở về.

Châu bâng khuâng không muốn lên xe. Nàng chỉ muốn ở lại mãi mãi nơi chốn khuất lánh này với Nguyên, nàng không cần gì hơn là một thế giới bé nhỏ chỉ có riêng Nguyên và nàng, với tình yêu như một lẽ phải tận cùng và duy nhất của đời nàng. Nguyên nhìn thấy nỗi buồn như một áng khói mơ hồ bao phủ khuôn mặt Châu đang tươi vui thoắt bỗng nghiêm trang và trầm lặng. Lúc đó chàng muốn đem tất cả đời chàng, phần đời còn lại của chàng hiến dâng trọn vẹn cho một người đàn bà. Lúc đó, chàng muốn đánh đổi tất cả cho sự yên vui hạnh phúc của một người đối với chàng quý hóa hơn hết tất cả những châu ngọc của thế gian này hợp lại. Lúc đó, chàng nẩy ra cái ý tưởng ích kỷ và độc ác là chung quanh chàng và Châu phải là một thế gian mới, một thiên đường mới, một bắt đầu mới mở vào hàng nghìn năm mới cho riêng chàng và Châu mà thôi.

Trước khi xe mở máy rời khỏi đỉnh đèo đã nhá nhem bóng tối, Nguyên nắm chặt lấy tay Châu:

- Những phút như những phút này, em nhớ lấy đừng quên.

Không. Châu không quên được. Không bao giờ. Cho đến những tháng ngày xa thẳm sau này em cũng không bao giờ quên. Nhớ. Nhớ như ghi sâu vào tâm hồn thành những nét chữ lửa, vẽ lên màu xuân hồng đầu tiên và cuối cùng. Anh bảo chúng ta không làm khác được thì hãy nhận lấy sự thực đó, anh bảo chúng ta đi vàò tình yêu bằng cửa ngõ của một niềm đau khổ bàng hoàng thi chúng ta hãy làm thân với đau khổ. Rằng nếu một trong hai chúng ta mà có thể làm khác được thì hãy làm khác cho sự yên vui của đời nhau, rằng em thử nhìn chung quanh mà xem, em sẽ thấy không ai yêu như chúng ta yêu, không ai quý trọng nhau như giữa chúng ta ngay những phút thân mật nhất, anh bảo em: không biết mai sau sẽ dành cho chúng ta những gì, nhưng chúng ta không cần, chúng ta đã có được sự mà mọi người không có, như thế là một an ủi lớn, như thế là hạnh phúc của chúng ta, một thứ hạnh phúc bi thảm tuyệt đối, chúng ta sinh ra, nửa đời người hư vô lãng đãng, đến khi gặp nhau, như mặt trời bắt đầu cho ngày, mặt trăng làm sáng cho đêm, chúng ta nhận lấy sự bi thảm tuyệt đối làm lẽ sống, em nhớ và em yên tâm, em nhớ và không bao giờ em ân hận đâu anh. Anh còn bảo tình yêu làm chúng ta thành người, thấy lại được mình. Điều nào anh nói cũng là nói cho anh cho em, cho chúng ta. Cho nên giữa anh và em, không có biên thùy của tâm hồn, giữa anh và em là sự hòa đồng tận cùng, chúng ta đứng riêng một phía, và thiên hạ và dư luận và cuộc đời, là ở phía đối nghịch chúng ta. Em nhớ. Nhớ không sót một lời, không quên một chữ.

Xe chạy tiếp. Từ đỉnh đèo, xe men theo những thành đá dựng thẳng đã thấp thoáng sương mù và bóng tối. Nắm chặt tay nhau, ngồi sát bên nhau, thốt nhiên cả Châu lẫn Nguyên đều mỉm cười ngẩng cao đầu, như thách thức như xem thường cuộc đời, cuộc đời nhỏ nhen và thảm thương như hình ảnh của những mái nhà sàn hiện ra dưới đáy thung lũng.

Gió núi ào ạt thổi mạnh, làm cho mái tóc hai người bay tung. Châu ngửa cổ đón gió tràn đầy trên mặt. Tình yêu lúc này thật đẹp. Thật ngạo nghễ. Thật lớn lao và cũng thật tự do. Tình yêu phơi phới bay, trên cuộc đời không vướng bận, ở ngoài mọi bến bờ tục lụy. Xe lao xuống băng băng như chính tâm hồn Châu và Nguyên thả buông tận cùng không kìm giữ. Châu có cảm tường nàng vừa trở về sau một cuộc viễn du, đã thăm viếng không biết bao nhiêu thành phố tráng lệ, bao nhiêu kỳ quan, bao nhiêu danh lam thắng cảnh là cái thế giới rộng lớn hơn cả trái đất này, cao vút hơn cả vòm trời này, cái thế giới của tình yêu.

Bóng tối đã xuống hẳn. Những cánh rừng phi lao như rậm rạp và sâu thẳm hơn. Tiếng loài cây khóc lóc bay đầy trong buổi tối miền núi. Châu chỉ cho Nguyên thấy một cảnh tượng đẹp đẽ nàng vừa khám phá thấy:

- Nhìn đi anh.

Nguyên nhìn. Đẹp thật. Thật là một cảnh tượng huyền ảo. Sương dâng lên làm mờ những gốc thông muôn triệu. Những gốc thông muôn triệu hình như không còn mọc lên từ đất nữa, mà ngoi lên từ một đại dương sương mù. Một hình ảnh mộng đã thay cho một hình ảnh thực. Giữa vùng chơi vơi xanh biếc vun vút lùi ngược trước tầm mắt, Nguyên hỏi Châu:

- Một cái gì thật đẹp, thật cần thiết đang bị giết chết dần dần và tưởng như không còn nữa trong đời sống của người, em biết là gì không?

- Cái đẹp.

- Cái đẹp vẫn còn, không bao giờ có thể hủy diệt.

- Tình yêu.

- Không đúng.

- Tại sao.

- Một bằng chứng: chúng ta đang yêu nhau.

Châu mỉm cười lắc đầu:

- Thế thì em chịu.

- Đó là sự mơ mộng. Cái thế giới của cõi mộng cần thiết cho cái thế giới của cõi thực không biết là ngần nào, cái thế giới đó đang bị thu nhỏ lại. Người ta không biết mơ mộng nữa hay mơ mộng thì cũng chỉ là một thứ mơ mộng vẩn đục. Đời sống mới kéo người ta vào những thực tế tàn nhẫn. Mơ mộng chỉ còn được coi như một triệu chứng yếu đuối bạc nhược của tâm hồn.

- Anh nghĩ thế sao?

- Nghĩ hoàn toàn trái ngược lại. Anh nghĩ chúng ta đang mơ mộng sống. Trong một giấc mộng người ta muốn làm gì cũng được. Giấc mộng là hiện tượng tự do tuyệt đối của tâm linh thực hiện được bất cứ một ham muốn nào, cho dù là ham muốn ấy điên cuồng và phi lý nhất.

Châu không nói gì nữa. Nàng ngồi xích lại. Nguyên cho xe chậm đà, vòng một tay đỡ ngang lấy Châu, kéo nàng lại gần. Châu cảm thấy nàng bé nhỏ quá chừng. Nàng ngoan ngoãn đặt mái tóc vào vai Châu, nép nào chàng. Cặp mắt nàng dịu dàng lắng động những ý nghĩ ngọt ngào.

- Em lạnh?

- Không anh ạ!

- Lát nữa anh đưa thẳng em về khách sạn?

- Vâng. Cho anh về nhà anh ngủ. Cả ngày nay anh không ngủ. Anh phải ngủ cho đỡ mệt.

- Lúc nào anh ngủ chẳng được.

Nguyên cười nhẹ, chàng hôn phớt lên mái tóc Châu:

- Anh có cả một đời để ngủ. Nhưng anh chỉ có một khoảng thời gian để yêu. Em phải ngủ thì có. Về, ăn cơm xong rồi đi ngủ sớm. Nhớ không.

- Vâng ạ!

Một tay quàng nhẹ qua vai Châu, một tay đặt trên bánh lái. Nguyên thận trọng điều khiển chiếc xe lượn vòng nhịp nhàng theo những khúc quanh co liên miên không dứt của con đường núi lượn vòng qua những xưởng cưa, những ngọn đồi và những cánh rừng thông.

- Em ngủ một phút nhé.

Châu cựa mình và nói nhỏ. Giọng nàng trẻ thơ như giọng con nít.

Nguyên cúi xuống, dịu dàng.

- Ngủ đi.

- Chúng mình đến chết còn yêu nhau phải không anh.

- Ngủ đi em.

- Ôm lấy em. Thật chặt.

Nguyên khép lại vòng tay. Thật chặt. Thông reo bát ngát đầy trời. Ánh đèn pha chiếu sâu vào đêm tối mỗi phút một dầy đặc.

Giọng Châu yếu ớt mơ hồ:

- Gần đến nơi nhớ đánh thức em dậy.

- Được. Ngủ đi.

Châu nằm im. Chừng như nàng đã ngủ. Nguyên ôm Châu chặt hơn nữa. Mặt chàng nghiêm trang, đôi mắt nhìn thẳng, chiếc xe chạy trong đêm núi không phân định, và thốt nhiên, Nguyên cảm thấy nước mắt chàng từ từ ứa ra. Người đàn ông không bao giờ được mềm yếu, để cho tình cảm đàn áp và lôi cuốn. Nguyên tự nhủ thầm với chàng. Nhưng nước mắt chàng vẫn ứa ra. Đụng tới cái đẹp, vươn tới cái đẹp, là ném mình vào một rung động mãnh liệt.

Nguyên ôm Châu chặt hơn nữa. Hơn nữa. Chàng hôn lên một mái tóc thơm hương. Và chàng nghĩ, và theo dõi những ý nghĩ nở hoa trong đầu, như chàng đang nói với Châu, bằng thứ ngôn ngữ lặng thầm riêng biệt của tình yêu:

- Những giọt lệ của chúng ta, thực ra không phải là những giọt lệ yếu đau. Chúng ta muốn sống. Chúng ta chảy nước mắt vì chúng ta vừa khám phá được một sự kỳ diệu cho đến trọn đời còn làm cho chúng ta bàng hoàng ngây ngất. Hãy cứ xin những tình cờ lạ thường còn tạo được cơ hội cho chúng ta nhỏ những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt như sương như mưa cần thiết cho một khí hậu đời.

Cùng với ý nghĩ của Nguyên, như một trả lời tạo vật, những chùm sao núi, đồng loạt sáng lên. Đêm dài lân tinh trên khắp núi rừng Đà Lạt. Vòm trời lổ đổ muôn vàn tinh tú. Sao đội mũ hoa cho những cánh rừng thông. Sao kết vương miện cho những triền núi. Khắp nơi từ đỉnh trời đến những thung lũng mù sương dưới thấp, tạo vật chỉ còn là một hội sao đang tưng bừng dâng lên.

Nguyên thả ga cho xe chậm lại. Chàng có cảm tưởng như chàng và Châu và chiếc xe không đi trên một con đường đèo Đà Lạt, mà như đang chảy trôi trên một con phố của trời. Xe chạy tới đâu hào quang dạt ra, hào quang lay động tới đó. Xe chảy giữa giòng Ngân Hà lấp lánh. Xe lăn giữa những chùm kim cương. Rừng núi âm u bừng thức, xao xuyến. Những gốc thông xôn xao từng thớ gỗ. Những đồi cỏ như muốn cất bổng mình bay. Cảnh tượng kỳ ảo làm Nguyên xúc động. Đến một đỉnh đèo thấp, trống trải, Nguyên đậu xe lại.

Chàng khẽ lay vai Châu:

- Em.

Châu mở mắt:

- Đến rồi ư anh. Chóng quá.

Nguyên cười:

- Chưa đến đâu. Nhưng em thức dậy mà xem.

- Em có ngủ đâu mà anh bảo em thức. Em chỉ nhắm mắt.

Châu vuốt lại mái tóc:

- Anh dừng xe lại ở đây làm gì thế?

- Cho em nhìn một đường phố.

- Làm gì có phố? Chỉ có thông và rừng.

- Không phải là một phố của Đà Lạt mà một phố của trời. Em ra khỏi xe mà xem. Em sẽ thấy chúng ta đang đứng giữa một phố của trời. Em đang đứng giữa một bể sao.

Châu theo Nguyên ra giữa khoảng trống. Gió thổi veo veo và nàng theo Nguyên, hướng tầm mắt lên cao, cùng ngây ngất như Nguyên trước cảnh tượng của đêm sao kỳ ảo.

Hai người đứng sát vào nhau, cùng tắm gội chan hòa ánh sáng muôn sao đổ xuống. Bỗng một vệt đèn pha quét trên mặt đường. Tiếng một chiếc xe hơi, đang tới gần.

Nguyên kéo Châu vào bờ đường. Chiếc xe hiện ra sau một khúc ngoặt.

Đó là một chiếc xe Frégate màu tím. Nó chạy gần tới hai người thì chậm lại rồi thình lình mở hết tốc lực phóng đi về phía Đà Lạt.

Châu cười, nói đùa:

- Xuýt nữa thì có tai nạn trên con phố của trời.

Nàng ngẫm nghĩ:

- Em nhìn thoáng thấy một người đàn ông và một người đàn bà. Như chúng mình. Chắc cũng là như chúng mình, họ cũng đang yêu nhau, cũng đang đi trong biển sao, cũng đang đi trên một con phố của trời mà họ đã bằng tình yêu mà tìm thấy.

Nguyên cười, ôm ngang lưng Châu, dìu nàng trở lại xe:

- Chắc thế.

Nếu biết trong xe, người đàn ông và người đàn bà là ai, cả Nguyên lẫn Châu đều không thể nào cười vui được nữa. Trên chiếc xe vừa băng qua, không phải là tình yêu băng qua, mà là tai họa và bất hạnh. Trên xe không phải là hai người yêu nhau, mà là hai sự khốn nạn đang cùng nhau thực hiện một âm mưu đê tiện. Trên xe vừa băng qua là Thưởng và mụ đốc Oanh.

Xe chạy được một quãng xa, mụ đàn bà còn ngoái đầu lại:

- Đúng chúng nó không?

- Chệch làm sao được!

- Sao anh biết?

Thưởng kiêu ngạo:

- Gì mà anh chẳng biết.

- Đốt anh đi. Lúc nào cũng như ông tướng.

Thưởng hậm hực:

- Giỏi thật.

- Ai giỏi?

- Hai đứa chúng nó. Dám đi với nhau suốt ngày. Coi thiên hạ bằng nửa con mắt. Đứng với nhau trên ngọn đỉnh đồi, tựa vào nhau ngắm nhìn trời cao. Thơ mộng thật. Rồi cho biết xem còn thơ mộng được nữa không?

Mụ đốc Oanh lườm Thưởng, tức tối:

- Chúng nó thơ mộng với nhau mặc chúng nó. Bộ anh ghen đấy hà.

- Ai thèm ghen.

- Vâng thì ông không ghen. Ông chỉ đau lòng một chút thôi.

Thưởng lớn tiếng:

- Câm mồm. Bộ lại muốn gây chuyện đấy hả. Đã bảo, theo dõi chúng nó, nắm đủ bằng chứng, chỉ là để làm săng-ta (1) bắt của mụ đàn bà giàu có ấy một khoản tiền. Hết mẹ nó cả rồi, còn tiền đâu mà gỡ gạc lại được nữa.

Mụ đốc Oanh đấu dịu:

- Thì thôi. Nhưng liệu có nên cơm cháo gì không?

- Ăn chắc. Một trăm phần trăm.

- Liệu được chừng bao nhiêụ?

- Vài trăm ngàn là ít.

Thưởng cười đều giả:

- Cả hai anh chị đều là thứ máu mặt, chia cho người khác một ít không sao hết.

Thật ra trong thâm tâm, chuyện làm tiền đối với Thưởng, chỉ là thứ yếu. Y cũng cần tiền, cho nên phải làm tiền. Nhưng cái mà у muốn chiếm đoạt trước sau vẫn là Châu, cái thân thể ngà ngọc của nàng đã bao nhiêu đêm gợi lên trong Thưởng thành đối tượng của một ham muốn nồng cháy. Ham muốn càng không thực hiện được, càng nung nấu. Nó bắt rễ trong Thưởng như một ám ảnh đêm ngày bắt bám thần trí không rời, làm у khổ sở vật vã âm thầm như chịu đựng một cực hình. Điều ở ngoài mưu tính của Thưởng, là у cố giấu không cho mụ Đốc Oanh biết mà không được. Mụ đàn bà lão luyện tinh đời này chỉ bằng một thoáng ngờ vực lướt qua đã tìm được ra sự thực. Đêm đang ngủ, mụ thức dậy vì những tiếng nhỏ to xì xào giữa Thưởng và tên bồi phòng ngoài cửa buồng. Thế là mụ sinh nghi. Một bữa Thưởng đi vắng, mụ gọi tên bồi phòng vào, mụ dọa nạt, rồi vừa dụ dỗ, khéo léo đến nỗi chỉ mười lăm phút sau mụ đã biết hết, không sót một chi tiết nào, những điều mụ muốn biết.

Thưởng trở về sau đó. Một vụ xô xát dữ dội bùng nổ. Mụ đàn bà nổi cơn ghen tuông ghê gớm, lồng lộn la thét như một con hổ cái. Thưởng phải một phen thất điên bát đảo. Y bịt miệng mụ lại, mụ cắn tay у chảy máu ròng ròng. Sau cùng, gã đàn ông phải ôm ghì lấy mụ đàn bà, lạy như tế sao. Gã phải dỗ ngọt, phải trần tình là gã chỉ định theo dõi Châu để làm ‘‘ săng-ta ” vì gã biết nàng đã có chồng, chồng nàng là triệu phú, bị tai nạn xe hơi ở đèo Ngoạn Mục và đang nằm điều trị tại bệnh viện Đà Lạt.

Mụ đốc Oanh nghe đã xiêu xiêu nhưng còn lồng lộn hậm hực:

- Tại sao anh dám giấu tôi.

- Giấu gì đâu. Anh chưa thấy cần phải nói cho em biết.

- Hừ, chưa cần. Định lờ luôn chứ gì. Anh táo gan thật. Anh cho tôi là con nít hả? Tôi sang ngay buồng con ấy, tôi xé xác nó ra cho anh xấu mặt, cho anh chừa cái thói khốn nạn.

Thưởng lại một lần nữa phải trần tình và lạy van chí chết. Mụ đốc Oanh đặt điều kiện:

- Được. Đồng ý cho anh làm tiền. Nhưng anh tính chuyện khác với con đàn bà ấy thì anh biết tay tôi.

Thưởng cười, nửa đùa nửa thật:

- Em sẽ làm gì?

Mụ đốc Oanh trả lời gọn, giọng thản nhiên như không:

- Giết anh.

Gã đàn ông không cười được nữa. Y hiểu người đàn bà. Mụ là một con rắn độc, một con hổ cái. Mụ không dọa dẫm đâu. Không, nghìn lần không, mụ nói là mụ dám làm. Thưởng biết rõ như vậy. Mụ đốc Oanh lại đặt thêm điều kiện:

- Anh gian lắm. Tôi không thể nào tin anh được. Từ nay anh đi đâu tôi cùng đi với anh.

Thưởng nhăn nhó:

- Như thế thì lộ hết, thì hỏng hết công việc.

- Mặc anh.

Mụ đốc Oanh nói và xăm xăm đi ra cửa buồng:

- Hay là anh để tôi đích thân làm lấy.

Thưởng chỉ còn nước kêu trời. Nhưng cuối cùng у cũng đành nhượng bộ. Buổi sáng Nguyên đón Châu đi xuống Nha Trang, Châu ra khỏi khách sạn giờ nào, lúc nào, Thưởng và mụ đốc Oanh đều biết hết. Hai đứa bàn nhau có nên đi theo đến cùng không. Và đều thoả thuận là chỉ nên đón Châu và Nguyên ở lưng chừng đèo Ngoạn Mục, như thế đỡ bị nghi ngờ hơn. Chúng phải chờ cả một buổi chiều, ngồi trong xe đậu kín đáo dưới một bụi cây um tùm, cho đến lúc buổi chiều miền núi đã nhạt nắng mới thấy xe Nguyên từ chân đèo đi lên.

Thưởng phóng xe nhanh như tên bắn, về thẳng khách sạn. Y không thấy cần phải theo dõi Nguyên và Châu thêm nữa. Trong lòng у là một cảm giác lẫn lộn. Không ra vui, không ra buồn. Vui một phần, vì у đã bắt được quả tang Nguyên và Châu đứng sánh vai nhau nhìn lên vòm trời sao. Quả tang, và у đã mượn ánh đèn chiếu chụp nhanh được hai tấm hình ghi lại cảnh tình tự. Buồn vì у biết không bao giờ у chiếm được tâm hồn Châu, vì у đã có bằng chứng rành rành là nếu nàng không yêu chồng, nàng cũng đã yêu một người đàn ông khác, và người đàn ông đó không phải là y.

Xe về tới khách sạn, Thưởng và mụ Đốc Oanh lên thẳng buồng riêng, ngồi sau cửa kính nhìn xuống. Một nửa giờ trôi qua rồi hai đứa thấy Châu về.

Mụ đốc Oanh nhìn Thưởng cười nhạt:

- Còn đau không?

- Em nói lẩm cẩm gì thế. Bây giờ chúng mình định sao?

- Phải làm gì trong trường hợp này anh thừa biết rồi, còn phải hỏi gì nữa.

Thưởng nằm xuống giường, vắt tay lên trán, ngẫm nghĩ. Mụ đốc Oanh yên lặng nhìn Thưởng, thăm dò những phản ứng trên khuôn mặt người tình đã trở thành đồng lõa trong một dự định làm tiền.

Một lát, Thưởng ngồi lên:

- Thôi được. Để đến tối. Bây giờ xuống nhà dưới ăn đã.

Ngồi vào bàn ăn, Thưởng gọi một chai rượu chát thứ thượng hạng. Mụ đốc Oanh mỉm cười riễu cợt:

- Để ăn mừng vụ này hay sao đây?

Thưởng nâng ly rượu:

- Đúng. Để ăn mừng.

Hai người bắt đầu ăn thì Châu xuống. Ngồi quay lưng lạі phía cầu thang mà mụ đốc Oanh cũng biết Châu vừa xuống bởi vì mụ thấy ở phía bên kia bàn, cặp mắt Thưởng sáng lên và chung quanh nhiều cặp mắt đàn ông không bảo nhau cùng hướng cả về phía cầu thang như ở phía đó vừa bốc lên một sức thu hút mầu nhiệm. Mụ đốc Oanh quay lại. Là đàn bà, đang tức tối vậy mà vẻ lộng lẫy của Châu cũng làm mụ ngây ngất. Châu đi xuống từng bước khoan thai, tưởng như những bực thang gỗ đã lót một thứ thảm nhung vô hình làm cho bước chân nàng êm ru không tiếng động. Người ta bảo loại nhan sắc tầm thường chỉ làm tươi đẹp cái chung quanh ở một phương diện tầm thường nào đó, nhưng một nhan sắc diễm lệ khác thường thì làm cho chung quanh thay đổi hẳn. Sự đổi thay mầu nhiệm này đã có với sự có mặt của Châu. Nàng đẹp kín đáo, nghiêm trang. Nhưng tuy thật kín đáo nghiêm trang mà nhan sắc nàng vẫn như một vì sao rực rỡ và sáng láng vô cùng làm cho tất cả những nét đẹp ở những khuôn mặt đàn bà khác chỉ còn sáng được thứ ánh sáng nhợt nhạt và thiểu não của một bầy đom đóm. Tối nay, Châu mặc một cái áo dài đen thật đơn giản, một chuỗi hạt trai trắng nằm trên bộ ngực tuyệt đẹp như một niềm kiêu hãnh cách biệt không trộn lẫn. Châu bước từng bước tự nhiên mà uyển chuyển như nàng đang di động trên một phím đàn, mỗi bước tới là có một âm thanh êm ái ngân lên. Căn buồng ăn đang ồn ào chợt im phắc trong khoảng khắc. Tất cả mọi người, không trừ ai, đều ngẩn ngơ trong cái nhìn huyền hoặc. Châu biết nàng đẹp, nàng đang đi xuống trước sự chiêm ngưỡng dung nhan của đám đông. Rất thản nhiên, Châu đi tới một cái bàn nhỏ ở góc phòng.

Mụ đốc Oanh chờ đúng lúc Châu đi ngang qua, mới giả vờ đánh rớt cái khăn ăn xuống đất và cúi xuống nhặt, chắn lối Châu đi tới. Thưởng giật mình, chưa hiểu mụ đốc Oanh giở trò gì. Châu bình tĩnh đứng lại.

Mụ đốc Oanh cầm trên tay chiếc khăn vừa nhặt lên mỉm cười:

- Xin lỗi bà.

Châu lễ phép:

- Không dám.

Mụ đốc Oanh chớp mắt nhìn thẳng vào mặt Châu:

- Bà đi chơi mới về?

Sự ngạc nhiên khiến cho Châu nhận ra người đàn ông ngồi chung bàn với người đàn bà lạ mặt là Thưởng. Nàng tái người, nhưng cố gắng giữ được nét mặt bình tĩnh.

- Thưa bà, tôi không hiểu?

- Tôi nói bà đi chơi mới về. Cuộc đi chơi thật đẹp và thơ mộng. Phải như thế không, thưa bà?

Châu không trả lời, đi thẳng lại chỗ bàn bỏ trống. Nàng ngồi xuống, quay lưng lại, nhắm mắt, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh sáng suốt cho đầu óc. Trong nàng là một trạng thái bàng hoàng đớn đau đến cực điểm. Thì ra Thưởng và cả mụ đàn bà nữa, đã biết nàng đi Nha Trang với Nguyên. Chúng ở đâu? Tại sao chúng biết? Hay là chúng đã theo dõi mà cả Nguyên và nàng đều không hay? Chết thật. Châu hoang mang cả tâm thần. Tự nhủ với nàng là không được tỏ lộ sự bối rối ra ngoài mặt, Châu ngồi thẳng người, và khi người bồi bàn đến, nàng cầm tờ thực đơn, chọn món ăn.

Bồi mang món ăn đến. Châu vừa ăn vừa suy nghĩ. Nàng thấy điều cần thiết là phải làm thế nào gặp Nguyên, gặp ngay, nói cho Nguyên biết để chàng định liệu. Suốt bữa ăn Châu sống với hy vọng là nàng lầm, mụ đàn bà hỏi bâng quơ thế thôi, chúng vẫn không hay biết gì hết về tình yêu và cuộc đi chơi thầm kín.

Ăn vội vã cho xong, Châu đẩy ghế đứng lên. Nàng cúi đầu đi thật mau qua những dẫy bàn và lên thẳng cầu thang.

Lên tới buồng, Châu đóng chặt cửa lại. Còn đứng sát bên trong cánh cửa, Châu đã nghe thấy những tiếng chân nổi lên ở ngoài hành lang. Những tiếng chân ấy đến trước cửa buồng nàng thì dừng lại. Bên trong cánh cửa và bên ngoài cánh cửa. Châu một bên, Thưởng và mụ đốc Oanh một bên cùng lắng tai nghe ngóng. Trái tim Châu đập mạnh trong lồng ngực. Một lát, rồi những bước chân xa dần. Châu thở ra. Nàng lại ngồi trước bàn phấn, thừ người nghĩ ngợi. Sự bí mật của cuộc tình diễm lệ mà Châu thiết tha mong mỏi sẽ được bảo toàn nguyên vẹn ít nhất cũng trong khoảng thời gian mười ngày nàng ở Đà Lạt với Nguyên vậy mà đã bị phát giác. Gã đàn ông và mụ đàn bà muốn gì?

Lúc này, giá có chúng ở trước mặt, nàng đã hỏi thẳng như vậy, để xin họ, xin dư luận, xin tất cả mọi người hãy để cho nàng được tận hưởng thứ hạnh phúc mong manh chốc lát của nàng đến tận cùng, hạnh phúc đó não nùng đau đớn, hạnh phúc đó là một giấc mộng nõn nà rồi phải chấm dứt, hạnh phúc đó hiếm quý như một tia nắng dấy lên trong đời nàng là một vòm trời buồn thảm âm u, nàng chỉ xin như vậy, xin khoảng thời gian này để làm thành kỷ niệm và trí nhớ, an ủi nàng trong những đêm dài cô đơn. Châu muốn bật khóc. Rồi Châu lại cố gắng kìm giữ lại. Anh không muốn em khóc, và em đang cố gắng cho nước mắt khỏi trào ra đó anh, dù lúc này, lòng em là một biển đầy nước mắt. Câu nói của Nguyên văng vẳng: “ Khóc không phải là một yếu đuối. Cái đẹp làm cho chúng ta chảy nước mắt. Nhưng nhìn em khóc, anh muốn chết. Cố gắng nhé, đừng khóc.’’

Châu muốn nghe chàng. Vâng lời chàng. Nàng mím môi, cổ phác một nụ cười, cố lấy lại bình tĩnh và đứng lên. Việc làm giản dị và cần thiết là đến gặp Nguyên trước đã. Nàng mở nhẹ cánh cửa buồng sau khi đã tắt đèn, và lách mình bước ra ngoài. Hành lang vắng ngắt. Giờ thì Châu đã đoán được Thưởng và mụ đốc Oanh ở chung buồng và cùng một hành lang với nàng, nhưng không biết đích xác họ ở buồng nào. Mọi cửa buồng đều đóng kín. Châu thở ra, nhẹ nhõm. Nàng đi thật mau xuống cầu thang.

Chú thích:

[1] Chantage = Tống tiền